Chương 170: Nghe vậy
Khuyết Danh
03/02/2024
'Tô Khuynh Thành cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô gặp một cô gái hung dữ như vậy.
Cô gái hừ lạnh nói: "Chồng? Muốn cưới tôi thì phải đánh thắng tôi trước rồi nói! Cả tôi còn đánh không lại thì lấy tư cách gì đòi cưới tôi?!"
"Được, đây là cô nói đó, tôi đánh thắng cô, cô gả cho tôi, đến lúc thua rồi đừng có lật lọng!"
Diệp Phong cười nhạt, lời nói của cô gái thành công khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn.
So đánh nhau, Diệp Phong chưa từng phải sợ ai, huống chỉ đây chỉ là một cô gái.
"Hừ, khẩu khí không nhỏ, đợi thua rồi quỳ xuống gọi bà nội đi!"
Cô gái hừ lạnh, tấn công càng lúc càng nhanh và dữ dội hơn, tiếp cận chỗ hiểm cua Diệp Phong.
Trong lúc đánh nhau, mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể cô gái làm người †a say mêt
Diệp Phong cong môi, càng ngày càng cảm thấy thú vị.
Cô gái tung một chưởng, Diệp Phong giơ tay cản lại, dễ dàng vô hiệu hóa sưc mạnh của cô gái chỉ bằng một chiêu.
Cô gái lảo đảo một trận, suýt chút nữa ngã xuống.
Diệp Phong này rõ ràng không dùng sức, sao lại khiến chân mình mềm nhữn chứ?
Cô ta không tin tà, sau khi đứng vững lại, xoay người đá một cái vào ngực Diệp Phong!
"Chân đẹp!"
Diệp Phong đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, dễ dàng tránh được cú đá đồng thời đưa tay trái ra, nắm lấy cổ chân cô gái một cách chính xác.
Đôi chân thon dài mịn màng hiện ra rõ ràng trước mắt Diệp Phong.
Cô gái bị nắm cổ chân, dù cho giấy dụa thế nào cũng vô ích, căn bản không thể thoát khỏi Diệp Phong!
"Buông tôi ra!"
Cô gái kêu lên, nghiến răng nghiến lợi nói. "Nhận thua thì tôi buông."
Diệp Phong cười nhạt, vừa nói xong liền vươn tay kéo cô gái vào lòng, ôm lấy vòng eo nhỏ gợi cảm.
"Lưu manh, buông ra!"
Mặt cô gái đỏ bừng, cố hết sức vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được! Diệp Phong thản nhiên cười nói: "Tôi nói rồi, nhận thua tôi sẽ buông." "Nằm mơ."
Vừa dứt lời, cô gái liền đá vào chỗ hiểm giữa hai chân Diệp Phong.
Diệp Phong giật mình, vội buông cô gái ra: "Sao cô không có võ đức vậy?!"
"Ai bảo anh lưu manh!"
Cô gái xoay người, chuẩn bị tấn công lần nữa.
Lúc này, quản gia nhà họ Giang đột nhiên nói: "Tiểu thư, đừng đánh nữa, đây là cô gia tương lai của nhà họ Giang chúng ta đó!"
Nghe quản gia nói vậy, cô gái mới thu tay lại, hừ lạnh một tiếng: "Tôi không đồng ý!"
Diệp Phong cười: "Nói lời phải giữ lấy lời, đã nói tôi thắng sẽ gả cho tôi mà." "Ai nói tôi thua? Chúng ta còn chưa phân thắng bại đâu?” Cô gái trừng mắt, còn muốn đánh nhau với Diệp Phong.
Diệp Phong nhướng mày: "Tính khí lớn như vậy? Xem ra phải giúp cô hạ hỏa rồi?"
"Tiểu thư, đừng đánh nữa!"
Cũng may quản gia đã ngăn trước mặt cô gái mới cản được cô ta tiếp tục đánh nhau.
Lúc này Tô Khuynh Thành cũng đã đi tới, đứng trước mặt Diệp Phong, trừng mắt với cô gái kia, tức giận nói:
"Không đồng ý thì thôi, sao vừa gặp đã đánh người? Hung dữ quá đi!" Cô gái liếc nhìn Tô Khuynh Thành một cái, lạnh lùng hỏi: "Co là ai?" Tô Khuynh Thành thản nhiên nói: "Tôi là vị hôn thê của anh Phong!" "Vị hôn thê? Đã có vị hôn thê còn dám tới nhà họ Giang tôi?"
Cô gái nói xong vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng hơn, nhìn chằm chằm Diệp Phong nói: "Hay thật, quả nhiên là tra nam giống như tôi nghĩ!"
Nói xong, cô ta đẩy quản gia ra, đi về phía Diệp Phong, lại vung nắm đấm ra! "Tiểu Tuyết, dừng tay!"
Lúc này một giọng nữ đột nhiên truyền đến từ lầu hai.
"Chị?"
Nghe vậy, cô gái lập tức dừng tay lại.
Diệp Phong giật mình, nhìn về phía cầu thang tầng hai, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái đó, Diệp Phong nhất thời khiếp sợ.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu hồng, da thịt trắng như tuyết, dáng người cao gầy yểu điệu, thanh nhã thoát tục, giống như tiên nữ hạ phàm.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Khiến Diệp Phong kinh ngạc chính là, gương mặt cô ấy giống hệt với cô gái vừa đánh nhau với hắn!Sinh đôi???
Cô gái hừ lạnh nói: "Chồng? Muốn cưới tôi thì phải đánh thắng tôi trước rồi nói! Cả tôi còn đánh không lại thì lấy tư cách gì đòi cưới tôi?!"
"Được, đây là cô nói đó, tôi đánh thắng cô, cô gả cho tôi, đến lúc thua rồi đừng có lật lọng!"
Diệp Phong cười nhạt, lời nói của cô gái thành công khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn.
So đánh nhau, Diệp Phong chưa từng phải sợ ai, huống chỉ đây chỉ là một cô gái.
"Hừ, khẩu khí không nhỏ, đợi thua rồi quỳ xuống gọi bà nội đi!"
Cô gái hừ lạnh, tấn công càng lúc càng nhanh và dữ dội hơn, tiếp cận chỗ hiểm cua Diệp Phong.
Trong lúc đánh nhau, mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể cô gái làm người †a say mêt
Diệp Phong cong môi, càng ngày càng cảm thấy thú vị.
Cô gái tung một chưởng, Diệp Phong giơ tay cản lại, dễ dàng vô hiệu hóa sưc mạnh của cô gái chỉ bằng một chiêu.
Cô gái lảo đảo một trận, suýt chút nữa ngã xuống.
Diệp Phong này rõ ràng không dùng sức, sao lại khiến chân mình mềm nhữn chứ?
Cô ta không tin tà, sau khi đứng vững lại, xoay người đá một cái vào ngực Diệp Phong!
"Chân đẹp!"
Diệp Phong đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, dễ dàng tránh được cú đá đồng thời đưa tay trái ra, nắm lấy cổ chân cô gái một cách chính xác.
Đôi chân thon dài mịn màng hiện ra rõ ràng trước mắt Diệp Phong.
Cô gái bị nắm cổ chân, dù cho giấy dụa thế nào cũng vô ích, căn bản không thể thoát khỏi Diệp Phong!
"Buông tôi ra!"
Cô gái kêu lên, nghiến răng nghiến lợi nói. "Nhận thua thì tôi buông."
Diệp Phong cười nhạt, vừa nói xong liền vươn tay kéo cô gái vào lòng, ôm lấy vòng eo nhỏ gợi cảm.
"Lưu manh, buông ra!"
Mặt cô gái đỏ bừng, cố hết sức vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được! Diệp Phong thản nhiên cười nói: "Tôi nói rồi, nhận thua tôi sẽ buông." "Nằm mơ."
Vừa dứt lời, cô gái liền đá vào chỗ hiểm giữa hai chân Diệp Phong.
Diệp Phong giật mình, vội buông cô gái ra: "Sao cô không có võ đức vậy?!"
"Ai bảo anh lưu manh!"
Cô gái xoay người, chuẩn bị tấn công lần nữa.
Lúc này, quản gia nhà họ Giang đột nhiên nói: "Tiểu thư, đừng đánh nữa, đây là cô gia tương lai của nhà họ Giang chúng ta đó!"
Nghe quản gia nói vậy, cô gái mới thu tay lại, hừ lạnh một tiếng: "Tôi không đồng ý!"
Diệp Phong cười: "Nói lời phải giữ lấy lời, đã nói tôi thắng sẽ gả cho tôi mà." "Ai nói tôi thua? Chúng ta còn chưa phân thắng bại đâu?” Cô gái trừng mắt, còn muốn đánh nhau với Diệp Phong.
Diệp Phong nhướng mày: "Tính khí lớn như vậy? Xem ra phải giúp cô hạ hỏa rồi?"
"Tiểu thư, đừng đánh nữa!"
Cũng may quản gia đã ngăn trước mặt cô gái mới cản được cô ta tiếp tục đánh nhau.
Lúc này Tô Khuynh Thành cũng đã đi tới, đứng trước mặt Diệp Phong, trừng mắt với cô gái kia, tức giận nói:
"Không đồng ý thì thôi, sao vừa gặp đã đánh người? Hung dữ quá đi!" Cô gái liếc nhìn Tô Khuynh Thành một cái, lạnh lùng hỏi: "Co là ai?" Tô Khuynh Thành thản nhiên nói: "Tôi là vị hôn thê của anh Phong!" "Vị hôn thê? Đã có vị hôn thê còn dám tới nhà họ Giang tôi?"
Cô gái nói xong vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng hơn, nhìn chằm chằm Diệp Phong nói: "Hay thật, quả nhiên là tra nam giống như tôi nghĩ!"
Nói xong, cô ta đẩy quản gia ra, đi về phía Diệp Phong, lại vung nắm đấm ra! "Tiểu Tuyết, dừng tay!"
Lúc này một giọng nữ đột nhiên truyền đến từ lầu hai.
"Chị?"
Nghe vậy, cô gái lập tức dừng tay lại.
Diệp Phong giật mình, nhìn về phía cầu thang tầng hai, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái đó, Diệp Phong nhất thời khiếp sợ.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu hồng, da thịt trắng như tuyết, dáng người cao gầy yểu điệu, thanh nhã thoát tục, giống như tiên nữ hạ phàm.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Khiến Diệp Phong kinh ngạc chính là, gương mặt cô ấy giống hệt với cô gái vừa đánh nhau với hắn!Sinh đôi???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.