Chương 298: Quay đầu nhìn lại
Khuyết Danh
14/03/2024
Nghĩ đến đây, Diệp Phong bấm một số điện thoại.
“Alo, Thanh Loan.”
“Thiếu chủ xin cứ nói.”
“Cô và Hồng Yên tạm dừng chuyện đang làm lại trước, tối nay tới Kim Lăng một chuyến, tôi có nhiệm vụ khác.”
Thanh Loan và Hồng Yên có thực lực đỉnh cao, có hai người ở đây cũng đủ ứng phó chuyện của Trần Thiến.
Thanh Loan trầm giọng đáp đáp: “Vâng Thiếu chủ, hai chúng tôi lập tức xuất phát”
“Được.”
Diệp Phong khẽ gật đầu, chuẩn bị cúp điện thoại.
“Thiếu chủ chờ một chút.”
“Ừm?” Diệp Phong giật mình.
“Tiêu tiểu thư muốn nói chuyện với Thiếu chủ.”
Diệp Phong nhíu mày: “Y Nhân về đến Hồ Tâm Cư rồi à?”
“Alo anh Phong, anh đi Kim Lăng sao? Hèn chi em thắc mắc sao không tìm được anh.”
Rất nhanh bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói thanh thúy dễ nghe của Tiêu Y Nhân.
“Đúng vậy, phía Kim Lăng có chút việc phải xử lý, trong thời gian ngắn không thể quay về.”
“Vậy hiện tại em có thể tới tìm anh không?” Giọng của Tiêu Y Nhân thật quyến rũ hồn phách.
“Giờ sao?” Diệp Phong nhíu mày nói: “Được, vừa vặn lát nữa Thanh Loan và Hồng Yên cũng phải đến Kim Lăng, hay em đến cùng họ đi?”
“Ừm, em cũng nghĩ như vậy.”
Tiêu Y Nhân cười nhẹ mà nói: “Vậy quyết định thế đi, anh Phong chờ em.”
Nói xong, Tiêu Y Nhân liền cúp điện thoại.
Diệp Phong lắc đầu cười cười, trong căn biệt thự to lớn mà chỉ có hẳn và Tô Khuynh Thành cũng khá quạnh quẽ. Kiếm Hiệp Hay
Nếu Tiêu Y Nhân đến thì nhất định sế náo nhiệt không ít.
Sau một tiếng rưỡi, Thanh Loan Hồng Yên lái xe đưa Tiêu Y Nhân đến biệt thự của Tô Khuynh Thành.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Tô Khuynh Thành còn chưa tan tâm, Diệp Phong vừa vặn đứng chờ ở cửa.
Tiêu Y Nhân chậm rãi đi xuống xe, cô mặc một bộ váy dài hoa nhí màu hồng, đôi môi đỏ thắm, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, gương mặt xinh đẹp tỉnh xảo lộ ra khí tức chị đại tràn đây quyến rũ.
Nhất là độ cong đầy đặn trước ngực kia càng kinh người và đáng chú ý.
Diệp Phong nhìn Tiêu Y Nhân, cơ thể và đầu óc không khỏi khế nhúc nhích, đây quả thực là mỹ nhân trời sinh, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng hận không thể lập tức nhào tới hung hăng chà đạp trên người cô...
“Anh Phong.”
Tiêu Y Nhân xách váy bước nhanh về hướng Diệp Phong, vừa đến trước mặt Diệp Phong đã kích động ôm lấy hắn.
Cái mông tròn trịa của cô vểnh cao làm váy căng lên như muốn nứt toạc, đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp toả ra vẻ sáng bóng cực kỳ mê người, trông như một quả đào mật chín mọng đầy vẻ dụ hoặc vô hạn.
Diệp Phong sững sờ, chỉ cảm thấy trước ngực truyền đến xúc cảm mềm mại, sau đó là một mùi thơm ngát đập vào mặt.
“Nhớ em không?” Đôi mắt Tiêu Y Nhân như làn nước mùa thu, mỉm cười nhìn Diệp Phong mà nói.
“Nhớ, sắp nhớ muốn chết rồi.” Diệp Phong cúi đầu mắt nhìn đồi núi trập trùng của Tiêu Y Nhân, cười ha hả mà nói.
“Em cũng nhớ anh.” Tiêu Y Nhân nói, duỗi hai tay ra vòng quanh cổ Diệp Phong, ôm chặt lấy hắn.
Cảnh tượng thân mật này vừa vặn bị Thanh Loan và Hồng Yên sau lưng nhìn thấy.
““Khụ khụ.” Diệp Phong ho khan hai tiếng rồi nói với Tiêu Y Nhân: “Thanh Loan và Hồng Yên đều nhìn kìa.”
“À.” Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Y Nhân lập tức đỏ lên, vội vàng buông Diệp Phong ra.
Quay đầu nhìn lại thì phát hiện hai người đều mỉm cười, hại mặt Tiêu Y Nhân càng đỏ hơn.
Diệp Phong cười cười, đi ra phía trước kể lại chuyện giữa Trần Thiến và Hoàng Tuyền lại một chút.
Hai người nghe xong lập tức gật đầu nói: “Thiếu chủ yên tâm, cứ giao chuyện này cho chúng tôi.”
Nói xong hai cô đã lái xe chạy từ cổng biệt thự rời đi.
Thấy hai người rời đi, Tiêu Y Nhân khế cắn đôi môi mỏng hồng nhuận gợi cảm, đôi mắt đẹp lóe ra tia sáng óng ánh, không kịp chờ đợi mà đi vào biệt thự với Diệp Phong.
Vừa vào phòng khách, Tiêu Y Nhân đã vứt túi xách trong tay xuống rồi ôm lấy Diệp Phong, nhón chân lên, thân thể mềm mại áp sát vào người Diệp Phong rồi cánh tay yếu đuối không xương quấn quanh cổ hắn, dùng đôi môi anh đào hôn hắn.
Một ngày không gặp như cách ba năm.
Diệp Phong bị hôn đến tâm tư nhộn nhạo, hô hấp thô nặng lên, nhịn không được muốn làm chuyện càng thân mật hơn.
Hắn ôm chặt giai nhân trong lòng, nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt rơi vào cánh môi ướt át mềm mại của Tiêu Y Nhân.
“Ưm...' Tiêu Y Nhân ưm một tiếng rồi vươn hai tay ôm thắt lưng Diệp Phong, gương mặt ửng đỏ cực kỳ thẹn thùng.
Trong phòng khách lập tức khí thế ngất trời...
Nhưng lúc này ở cửa bỗng truyền đến một tiếng kêu khẽ: “Các người làm gì vậy.”
Diệp Phong giật mình rồi lập tức quay đầu nhìn lại, Tô Khuynh Thành đột nhiên trở về vào lúc này.
“Alo, Thanh Loan.”
“Thiếu chủ xin cứ nói.”
“Cô và Hồng Yên tạm dừng chuyện đang làm lại trước, tối nay tới Kim Lăng một chuyến, tôi có nhiệm vụ khác.”
Thanh Loan và Hồng Yên có thực lực đỉnh cao, có hai người ở đây cũng đủ ứng phó chuyện của Trần Thiến.
Thanh Loan trầm giọng đáp đáp: “Vâng Thiếu chủ, hai chúng tôi lập tức xuất phát”
“Được.”
Diệp Phong khẽ gật đầu, chuẩn bị cúp điện thoại.
“Thiếu chủ chờ một chút.”
“Ừm?” Diệp Phong giật mình.
“Tiêu tiểu thư muốn nói chuyện với Thiếu chủ.”
Diệp Phong nhíu mày: “Y Nhân về đến Hồ Tâm Cư rồi à?”
“Alo anh Phong, anh đi Kim Lăng sao? Hèn chi em thắc mắc sao không tìm được anh.”
Rất nhanh bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói thanh thúy dễ nghe của Tiêu Y Nhân.
“Đúng vậy, phía Kim Lăng có chút việc phải xử lý, trong thời gian ngắn không thể quay về.”
“Vậy hiện tại em có thể tới tìm anh không?” Giọng của Tiêu Y Nhân thật quyến rũ hồn phách.
“Giờ sao?” Diệp Phong nhíu mày nói: “Được, vừa vặn lát nữa Thanh Loan và Hồng Yên cũng phải đến Kim Lăng, hay em đến cùng họ đi?”
“Ừm, em cũng nghĩ như vậy.”
Tiêu Y Nhân cười nhẹ mà nói: “Vậy quyết định thế đi, anh Phong chờ em.”
Nói xong, Tiêu Y Nhân liền cúp điện thoại.
Diệp Phong lắc đầu cười cười, trong căn biệt thự to lớn mà chỉ có hẳn và Tô Khuynh Thành cũng khá quạnh quẽ. Kiếm Hiệp Hay
Nếu Tiêu Y Nhân đến thì nhất định sế náo nhiệt không ít.
Sau một tiếng rưỡi, Thanh Loan Hồng Yên lái xe đưa Tiêu Y Nhân đến biệt thự của Tô Khuynh Thành.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Tô Khuynh Thành còn chưa tan tâm, Diệp Phong vừa vặn đứng chờ ở cửa.
Tiêu Y Nhân chậm rãi đi xuống xe, cô mặc một bộ váy dài hoa nhí màu hồng, đôi môi đỏ thắm, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, gương mặt xinh đẹp tỉnh xảo lộ ra khí tức chị đại tràn đây quyến rũ.
Nhất là độ cong đầy đặn trước ngực kia càng kinh người và đáng chú ý.
Diệp Phong nhìn Tiêu Y Nhân, cơ thể và đầu óc không khỏi khế nhúc nhích, đây quả thực là mỹ nhân trời sinh, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng hận không thể lập tức nhào tới hung hăng chà đạp trên người cô...
“Anh Phong.”
Tiêu Y Nhân xách váy bước nhanh về hướng Diệp Phong, vừa đến trước mặt Diệp Phong đã kích động ôm lấy hắn.
Cái mông tròn trịa của cô vểnh cao làm váy căng lên như muốn nứt toạc, đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp toả ra vẻ sáng bóng cực kỳ mê người, trông như một quả đào mật chín mọng đầy vẻ dụ hoặc vô hạn.
Diệp Phong sững sờ, chỉ cảm thấy trước ngực truyền đến xúc cảm mềm mại, sau đó là một mùi thơm ngát đập vào mặt.
“Nhớ em không?” Đôi mắt Tiêu Y Nhân như làn nước mùa thu, mỉm cười nhìn Diệp Phong mà nói.
“Nhớ, sắp nhớ muốn chết rồi.” Diệp Phong cúi đầu mắt nhìn đồi núi trập trùng của Tiêu Y Nhân, cười ha hả mà nói.
“Em cũng nhớ anh.” Tiêu Y Nhân nói, duỗi hai tay ra vòng quanh cổ Diệp Phong, ôm chặt lấy hắn.
Cảnh tượng thân mật này vừa vặn bị Thanh Loan và Hồng Yên sau lưng nhìn thấy.
““Khụ khụ.” Diệp Phong ho khan hai tiếng rồi nói với Tiêu Y Nhân: “Thanh Loan và Hồng Yên đều nhìn kìa.”
“À.” Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Y Nhân lập tức đỏ lên, vội vàng buông Diệp Phong ra.
Quay đầu nhìn lại thì phát hiện hai người đều mỉm cười, hại mặt Tiêu Y Nhân càng đỏ hơn.
Diệp Phong cười cười, đi ra phía trước kể lại chuyện giữa Trần Thiến và Hoàng Tuyền lại một chút.
Hai người nghe xong lập tức gật đầu nói: “Thiếu chủ yên tâm, cứ giao chuyện này cho chúng tôi.”
Nói xong hai cô đã lái xe chạy từ cổng biệt thự rời đi.
Thấy hai người rời đi, Tiêu Y Nhân khế cắn đôi môi mỏng hồng nhuận gợi cảm, đôi mắt đẹp lóe ra tia sáng óng ánh, không kịp chờ đợi mà đi vào biệt thự với Diệp Phong.
Vừa vào phòng khách, Tiêu Y Nhân đã vứt túi xách trong tay xuống rồi ôm lấy Diệp Phong, nhón chân lên, thân thể mềm mại áp sát vào người Diệp Phong rồi cánh tay yếu đuối không xương quấn quanh cổ hắn, dùng đôi môi anh đào hôn hắn.
Một ngày không gặp như cách ba năm.
Diệp Phong bị hôn đến tâm tư nhộn nhạo, hô hấp thô nặng lên, nhịn không được muốn làm chuyện càng thân mật hơn.
Hắn ôm chặt giai nhân trong lòng, nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt rơi vào cánh môi ướt át mềm mại của Tiêu Y Nhân.
“Ưm...' Tiêu Y Nhân ưm một tiếng rồi vươn hai tay ôm thắt lưng Diệp Phong, gương mặt ửng đỏ cực kỳ thẹn thùng.
Trong phòng khách lập tức khí thế ngất trời...
Nhưng lúc này ở cửa bỗng truyền đến một tiếng kêu khẽ: “Các người làm gì vậy.”
Diệp Phong giật mình rồi lập tức quay đầu nhìn lại, Tô Khuynh Thành đột nhiên trở về vào lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.