Thành Thời Gian

Chương 17

Giảo Giảo

24/05/2013

Thứ sáu, mới sáng sớm tôi đã ra khỏi kí túc xá để tới tìm Thẩm Khâm Ngôn.

Không biết tại sao, so với bộ phim nổi tiếng của mẹ tôi, tôi càng đợi chờ được xem kịch của đoàn kịch nhỏ này.

Đoàn kịch ở chỗ gần công viên không xa, bị bỏ hoang khá lâu, mặt trời không có cách nào chiếu sáng tới, lại âm u, góc tường ẩm thấp. Nhưng mà suy cho cùng đây cũng là một kịch viện, ghế cũ rất ít, chỉ có tám hàng, mỗi hàng hai mươi người.

Thẩm Khâm Ngôn nói với tôi: “Kịch trường của chúng tôi hoàn cảnh không tốt, nhưng lại không mất tiền thuê.”

“Có thể tìm được kịch trường này đã rất khó rồi mà,” Tôi nói, “Sẽ có cách thích nghi, không sao cả.”

Nhưng ở đây một chút cũng không cảm thấy lạnh lẽo, từ xa tôi đã nghe thấy những giọng nói to nhỏ khác nhau, những giọng nói mang theo sự vui vẻ; Bây giờ càng thấy rõ được nơi phát ra những âm thanh kia, trên sân khấu có vài thanh niên đang đứng, bọn họ mỗi người một việc, bố trí âm thanh, treo đèn xung quanh, treo đèn trên cao, di chuyển bàn, nhấc sô-pha…đây là đang bố trí một căn phòng trong kịch.

Nhìn thấy tôi và Thẩm Khâm Ngôn tiến vào, tất cả mọt người đều dừng lại động tác, nhanh chóng nhìn về phía chúng tôi, “Khâm Ngôn, đây là người cậu nói đưa đến xem kịch của bọn mình?”

“Là bạn của tớ, Hứa Chân,” Thẩm Khâm Ngôn vừa nói, vừa bước những bước dài về phía sân khấu, tay vịn vào cạnh sân khấu, lật người nhảy lên sân khấu nhỏ cao một mét, sau đó xoay lưng đưa tay cho tôi, “Lên đây.”

Dưới sự giúp đỡ của Thẩm Khâm Ngôn, tôi được kéo lên sân khấu.

“Chào mọi người.” Tôi lập tức chào hỏi.

Bạn của cậu ta đều cười hì hì nhìn tôi, Thẩm Khâm Ngôn giới thiệu bọn họ cho tôi. Tôi cuối cùng cũng nhìn rõ bọn họ rồi. Nhóm người này không có gì đặc biệt, đều là những người tầm hơn mai mươi tuổi. Trên đường đi Thẩm Khâm Ngôn giới thiệu cho tôi, mỗi người bọn họ đều ôm ấp tình yêu dành cho kịch, thông qua mạng internet mà tụ hợp lại, tạo thành đoàn kịch Tinh Quang. Bọn họ bình thường đều có công việc riêng, nhưng sẽ đều sẽ rút ra chút thời gian để viết kịch bản, tìm địa điểm, tập luyện diễn kịch.

Bởi vì nhân số quá ít, mỗi người đều tự thân vận động. Mà hôm nay là lần đầu tiên bọn họ hoàn thành chính thức, tập luyện phối hợp với đạo cụ

Nhóm người ở đây, nhiệt tình nhất là một anh chàng to lớn tên là Đại Quách, anh ấy cũng là đạo diễn và một trong những diễn viên chính, trước đây ở trong đoàn kịch chính thức mấy năm, kinh nghiệm tương đối phong phú, Thẩm Khâm Ngôn nói đạo cụ, phục trang, âm thanh các thứ đều là anh ấy mượn được, là linh hồn của đoàn kịch, đối xử với người khác rất hào sảng, nhìn tôi từ trên xuống dưới, dường như là muốn nhận biết tôi là con người hay là người ngoài hành tinh ấy, nhiệt tình bắt tay tôi, gần như làm gãy luôn xương bàn tay của tôi.

“Hiếm lắm mới thấy A Khâm nó mang bạn đến,” Đại Quách vui vẻ hớn hở nói chuyện, “Hoan nghênh đưa ra nhiều ý kiến.”

“Làm phiền mọi người rồi,” Tôi nói, “Em hoàn toàn là người ngoài ngành mà.”

Ở phim trường “Ba Chương Cam Kết”, tôi xem qua không ít cảnh, tuy từ trước đến nay tôi không nói ra, nhưng làm người xem thì tuyệt đối có khả năng.

“Mọi người diễn kịch gì vậy?”

Thẩm Khâm Ngôn cắn cắn môi, ho nhẹ một tiếng, vẫn không lời, liền được một cô gái bên cạnh tên Tiểu Giản nói, tên là “Thệ Giả”, cô ấy đưa một tập giấy trên bàn cho tôi, “Đây là kịch bản.”

“Cái tên này nghe có vẻ rất thú vị,” Tôi thuận miệng hỏi, “Ai viết kịch bản đấy?”

“Đại Quách và Khâm Ngôn đấy.”

Tôi kinh ngạc nhìn Thẩm Khâm Ngôn, không ngờ rằng cậu ra lại có tài năng này.

“Diễn viên chính thì sao?”

“Đương nhiên là Khâm Ngôn và chị An Ninh, à, nói ra thì chị An Ninh vẫn chưa tới.”

“Cô ấy mới tan làm, nửa tiếng sau mới đến.” Đại Quách giải thích.

Tôi vừa bước vào đoàn kịch liền chú ý tới Tiểu Giản, cô ấy cười lên rất ngọt ngào, tốc độ nói rất nhanh. Tôi vốn cho rằng cô ấy là diễn viên chính của vở kịch này, không ngờ rằng lại không phải, diễn viên chính lại là cặp đôi chị em Thẩm Khâm Ngôn và Lý An Ninh.



Tôi cầm lấy kịch bản, lật ra em, không giấu được sự giật mình.

“Vở kịch của mọi người là “Cõi Chết” của James Joyce cải biên? ”

Bây giờ kinh ngạc chuyển sang bọn họ. Đại Quách “Á” một tiếng: “Lợi hại thế! Bọn anh ban đầu còn nói câu chuyện này quá lạ. Thẩm Khâm Ngôn kể cho em à? ”

Thẩm Khâm Ngôn lắc đầu, “Không phải.”

“Em cảm giác thế,” Tôi cười nói, “Em thuận miệng nói thế thôi, không ngờ lại đoán đúng rồi. Các truyện ngắn của Joyce, em thích nhất truyện này, bây giờ em rất mong chờ kịch của bọn anh đấy. ”

Thời gian tiếp theo tôi tỉ mỉ xem kịch bản của vở kịch ngắn này, vở kịch ngắn này Thẩm Khâm Ngôn sửa rất nhiều. Vai diễn so với nguyên bản ít đi không nhiều, cũng sửa lại tên, đại đa số sân khấu đều phát sinh trong phòng, về cơ bản biến thành một vở kịch trong phòng. Tình tiết kịch cắt giảm, nhưng toàn cục không thay đổi. Thời gian năm mới, nhà họ Nguyễn một năm một lần họp mặt, người con trai thứ ba mới kết hôn mang theo cô vợ mới cưới tới thăm hỏi anh trai và chị gái. Mấy thành viên trong gia đình tụ họp, nói chuyện trên trời dưới đất, khiêu vũ, uống trà, sau cùng nói đến đến cuộc sống của đôi vợ chồng nhỏ. Sau đó đôi vợ chồng rời khỏi nhà anh cả, lúc đó, bên ngoài tuyết đang rơi.

Tôi ngồi trên ghế khán giả đọc kịch bản đến xuất thần, cho đến khi nghe thấy một trận ồn ào mới ngẩng đầu lên, Lý An Ninh cuối cùng cũng đến, xuất hiện trên sân khấu.

Cô ta và mọi người rất thân thiết, chào hỏi cũng không cần giải thích “Đến muộn mong mọi người thứ lỗi, có thể bắt đầu rồi”; Bắt đầu tháo khăn, nhìn khắp bốn phía, liền nhìn thấy tôi.

Tôi lịch sự cười với chị ta một cái, lại làm động tác cố lên với Thẩm Khâm Ngôn

Ở sân khâu như này, không thể yêu cầu hiệu quả ánh sáng được. Sân khấu lạnh lẽo đến đáng thương, nhưng mà bọn họ thực sự rất cố gắng, còn cực kỳ cố gắng tạo ra một phòng khách ấm áp. Đạo diễn của vở kịch ngắn này là Đại Quách, nhưng trong vở kịch anh ấy cũng diễn vai anh cả, tôi trở thành khán giả duy nhất của vở kịch mới này.

Ánh sáng ảm đạm chiếu xuống sân khấu, vài cửa sổ đóng kính, bốn phía rơi vào bóng tối, giơ tay ra cũng nhìn không thấy năm đầu ngón tay, điểu này thể hiện vở kịch rất nhanh sẽ bắt đầu.

Ánh sáng lại một lần nữa sáng lên và đồng thời chuông cửa cũng vang lên cùng lúc, Tiểu Giản diễn vai em út Lợi Lợi của nhà họ Nguyễn, vui vẻ chạy nhanh từ trên lầu xuống ra mở cửa.

Người đầu tiên đến chính là chị hai và chồng cô ấy, ba người trong thời tiết lạnh lẽo hàn huyên vài câu. Chị cả bình tĩnh cảm khái, nói đến nhân vật mấu chốt: “Em ba trở về chưa vậy?”

“Sắp đến rồi ạ.” Lợi Lời cười nói.

Nhóm lửa lò sửa trong phòng khách, vô cùng ấm áp. Máy quay đĩa đang phát một bài hát cổ.

Rất nhanh chuông cửa lại một lần nữa reo lên. Lợi Lợi lại một lần nữa ra mở cửa, Nguyễn Tường và vợ Dật Vân xuất hiện trước cửa. Giống như những người khác trong vở kịch, hai người không hề thay đổi quần áo, vẫn là cách ăn mặc lúc nãy tôi nhìn thấy.

“Tuyết lại rơi nữa hả anh ba?” Lợi Lợi hỏi.

“Ừ, anh thấy phải rơi cả đêm ấy.” Nguyễn Tường trả lời em gái. Cô em gái này nhỏ hơn anh ba tuổi, thân hình cao gầy. Anh cười nhẹ một cái, quay mặt qua, giơ tay phủi đi những bông tuyết lưu lại trên vai của Dật Vân, anh giơ tay hơi cao, các ngón tay như đang vuốt ve tấm khăn choàng, Dật Vân cũng không để ý điều này lắm, thấp giọng nói chuyện với Lợi Lợi, đi vào phòng trang điểm nữ bên cạnh phòng khách.

Nguyễn Tường nhìn theo bóng lưng biến mất của vợ, đứng bên cạnh cửa, chuyên tâm phủi những bông tuyết bám trên giày; Sau đó anh chầm chậm tháo từng nút áo khoác, động tác cũng không linh hoạt, tôi dường như có thể cảm nhận được tuyết đọng trên ngón tay và trên những kẽ ở trong quần áo của anh.

Nho khô, mơ, sung, sô-cô-la, rượu nho, whisky bày khắp bàn, mọi người trong gia đình chầm chậm nói chuyện.

Anh cả và chị của anh đều không tán thành cuộc hôn nhân này, bởi vì vợ anh lớn tuổi hơn anh mà lại có rất nhiều quá khứ. Anh còn quá trẻ, chỉ có tình yêu cuồng nhiệt, vẫn chưa học được cách sống với vợ. Trong ngữ khí của bọn họ cũng tế nhị biểu đại một loại tình cảm, vì vậy không thèm để ý đến sự tồn tại của Dật Vân. Ngoại trừ em út Lợi Lợi, ai cũng sẽ không chủ động nói chuyện với cô, cô luôn luôn trầm mặc.

Bọn họ nói từ chuyện bạn bè trước đây cho đến xã hội ngày nay, từ một người trẻ tuổi của thời đại mới cho đến tư tưởng tình cảm. Cuối cùng bọn họ nói đến âm nhạc, Nguyễn Tường bước đến bên cạnh đàn piano đánh vài vũ khúc.

Mọi người khiêu vũ trong phòng khách. Tiếng đàn chầm chậm dừng lại, đĩa hát cổ chuyển động, giọng nam trẻ cất lên: mưa làm ướt tóc tôi, sương thấm ướt làn da tôi.

Dật Vân vịn tủ chén, đứng trong một góc tối, yên tĩnh nghe xem tiếng nhạc gì. Anh không nhìn thấy khuôn mặt của vợ, nhưng anh có thể nhìn thấy rõ bình hoa màu nâu và màu cam trên chiếc váy của cô, trong bóng tối hiện ra những mảng đen mảng trắng.



Sau đó, sân khấu bị che kín, phòng khách biến mất trong bóng tối. Đường phố xuất hiện, đèn đường chớp nháy, nhìn không rõ những bông tuyết đang bay lượn.

Phần còn lại tương tự với nguyên tác “Cõi Chết” , sửa không nhiều.

Chàng thanh niên đỡ người vợ của mình, “Nhìn em có vẻ mệt.”

“Vâng,” Cô nhẹ giọng đáp lời, “Em mệt rồi.”

Anh thấp giọng an ủi vợ, cô bỗng nhiên lại hỏi: “Bài hát đó, là gì vậy? Đĩa hát vừa mới phát ấy.” Giọng nói nghẹn ngào mà run rẩy.

“ “Cô gái của William Ogle”, bài hát này sao lại khiến em khóc thế?”

Cô từ trong cánh tay ngẩn đầu lên, lệ tràn đầy hốc mắt, “Em nhớ đến một người rất lâu về trước, anh ấy hay hát bài hát này.”

“Người rất lâu về trước ấy là ai?”

“Quen biết lúc nhỏ, lúc đó em sống cùng bà .” Cô nói

Ý cười trên khuôn mặt anh mất hẳn, sự tức giận bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt trẻ tuổi. Có liên quan đến những chuyện khác, nhất thời ngộ ra, còn có những chuyện ngày xưa, đều tuôn ra trong trái tim anh.

“Là một người em đã từng yêu? ” Anh chế nhạo nói.

“Là một người em quen từ trước,” Cô trả lời, “Anh ấy hay hát bài này, chính là dưới cửa sổ của em.”

Anh không nói một tiếng, tức đến hỏng người rồi.

“Em có thể nhìn thấy rõ anh ta,” Qua một lát, cô nói: “Anh ấy có một đôi mắt như này này. Đôi mắt to và đen láy. Trong mắt còn có một loại tình cảm con người--một kiểu biểu cảm như thế!”

“Nói như thế, lúc đó em đã yêu anh ta?”

“Em không biết.”

Anh nói: “Anh ta bây giờ sao rồi?”

“Anh ấy chết rồi, chết lúc mười bảy tuổi, lúc đó em mười lăm tuổi. Trẻ như vậy, lẽ nào không đáng sợ sao?”

Anh nhè nhẹ xoay lưng, sự tức giận lúc trước biến mất, những suy nghĩ do dự, xấu hổ, đau xót từ trong mắt hiện ra. Giọng nói của anh nhẹ đi rất nhiều, “Anh ấy sao lại qua đời?”

Cô trả lời: “Em nghĩ anh ấy vì em mà mất.”

Trong kịch trường một âm thanh cũng không có, am nhạc rất nhỏ rất nhỏ từ trong góc truyền ra ngoài.

Tôi có chút hiểu lý do sửa kịch bản rồi. Chàng trai trẻ tuổi đối với người vợ lớn tuổi hơn mình, cảm thấy nghi hoặc mà bất an. Quá khứ của vợ đối với anh mà nói là một khoảng trống hư vô, vợ đã quen biết ai, anh không hề biết; cô ấy đã trải qua tình yêu gì, anh vẫn không biết. Anh yêu cô, trong trái tim cô lại là một hình bóng khác.

Chàng thanh niên cam tâm tình nguyện yêu vợ mình, anh nguyện bảo vệ vợ không chịu bất cứ tổn hại nào, cô là nữ thần trong trái tim anh.

Nhưng mà, quá khứ đã qua không có cách nào bù đắp được.

Vì vậy lúc anh nhìn cô, đều mang theo chút đau buồn như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Thời Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook