Thành Thời Gian

Chương 48

Giảo Giảo

24/05/2013

Tôi nhớ chỉ ở trong phòng nghỉ cùng Lâm Tấn Tu có mười mấy phút, lúc ra ngoài bỗng nhiên phát hiện phần lớn mọi người đều sùng bái nhìn sợi dây chuyền kim cương trên cổ tôi.

Bác Lâm và Lâm Tấn Dương nhìn thấy sợi dây chuyền, không nói gì, tất cả mọi biểu cảm đều nằm trong dự liệu; Mẹ tôi liếc nhìn sợi dây chuyền, hơi cau mày. Còn về phần những vị khách khác, ngưỡng mộ, kinh ngạc đều không phải trường hợp cá biệt. Người nhìn sợi dây chuyền càng nhiều thì tâm tình của tôi càng gay go. Tôi tự cho mình là một người ẩn giấu bản thân, trước nay đều không thích nổi bật, vì thế càng bị mọi người sùng bái thì càng khó chịu, tôi cảm thấy đau cổ, muốn nghỉ ngơi, thứ đè trên cổ không phải kim cương lấp lánh mà là thứ khiến tôi khó thở.

Có người vô cùng cung kính nói chuyện với tôi và Lâm Tấn Tu: Chúc mừng hai người.

Mừng cái đầu ấy. Ngọn lửa vô hình dâng lên từ cổ tôi.

Lại một lần nữa rơi vào cái bẫy của Lâm Tấn Tu.

Anh ta quả thật lại đang nghĩ ra cái chủ ý mới muốn hãm hại chết tôi. Không, tôi đã bị anh ta hãm hại chết rồi. Tôi chỉ đáng thương đám người không rõ sự thật này, mờ mịt bị Lâm Tấn Tu kéo vào trong vở kịch ân oán khó coi này, vẻn vẹn chỉ là vì tôi là con gái của Lương Uyển Đình? Anh ta không thể không biết hai mươi mốt năm trước tôi không hề xuất hiện cùng người mẹ này.

Thực sự là câu chuyện cười khiến người ta cười không nổi.

Ngẩng đầu lên nhìn, đầu bếp đang cắt bánh kem nhiều tầng, không khí đại ở sảnh vô cùng vui vẻ.

Âm nhạc vang lên, mẹ tôi và bác Lâm cùng nhau nhảy một điệu rất chậm rãi.

Quần áo của hai người họ đã được phối hợp tỉ mỉ, nhìn rất trẻ trung, giống như chỉ mới hơn ba bốn mươi tuổi. Quan sát tỉ mỉ thì có thể phát hiện khi thi thoảng bọn họ nhìn nhau, ánh mắt lộ ra ý cười dịu dàng.

Tôi nghĩ, mẹ tôi có lợi hại, có truyền kỳ như thế nào nữa thì chẳng qua cũng là một người phụ nữ bình thường, dù cho sự nghiệp thành công như thế nào, đương nhiên vẫn muốn tìm một người bạn đồng hành đáng tin cậy trải qua nửa đời người.

Tôi bình thản nhìn bọn họ rất lâu, mơ hồ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Cảm giác bây giờ rất tệ, giống như đánh cờ vậy, quân hậu trên bàn cơ bị dồn tới góc chết.

Phòng khách bữa tiệc này có ánh đèn, có tiếng vỗ tay, có âm nhạc, rất dễ khiến người ta tiến vào tình huống quên đi chính mình. Rất nhiều nguyên nhân trộn lẫn vào nhau hình thành nên một loại không khí vô cùng quái dị.

Sự khiếp sợ khi gặp Lâm Tấn Tu lúc ban đầu ở bữa tiệc đã qua rồi, tôi cũng có thể bắt đầu phân tích một số chuyện. Tôi tự cho rằng mình là một người tương đối có khả năng tưởng tượng, nhưng tôi đến nằm mơ cũng không ngờ tới, sẽ có một ngày tôi có thể cùng Lâm Tấn Tu kết thành quan hệ thân thích. Thực ra, tôi nên sớm phát hiện ra, ở trong phòng bệnh của mẹ, trong biệt thự của nhà họ Lâm… Dù cho tôi chỉ cần nhiều lời hỏi Cố Trì Quân một câu, đối tượng tái hôn của mẹ tôi là ai thì tốt rồi.

Lấy lại tinh thần mới phát hiện Lâm Tấn Tu chắp tay sau lưng đứng phía sau tôi, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi. Ánh mắt của chúng tôi đều nhìn về một nơi, anh ta từ từ nói: “Cảm tưởng như thế nào?”

Tôi không trả lời anh ta, chỉ im lặng tiêu hóa cái cảnh tượng trước mắt cũng đã khiến tôi chịu đủ rồi. Anh ta cũng không truy hỏi, tôi và anh ta cùng đứng như vậy, đợi dàn nhạc chơi xong một khúc Debussy rồi lại vang lên bài tiếp theo.

Một lúc lâu sau tôi nói: “Em nghĩ… Nếu bố anh muốn tái hôn… Có rất nhiều sự lựa chọn tốt hơn.”

Cái xã hội vật chất này, phụ nữ xếp hàng muốn lấy bố con nhà họ Lâm không cần quá nhiều, đẹp bao nhiêu cũng có, trẻ bao nhiêu cũng có. Mẹ tôi có tài có sắc nữa thì cũng là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi rồi.

Lâm Tấn Tu trả lời tôi: “Bố anh có suy nghĩ riêng của mình.”

“Bọn họ sẽ tiếp tục mãi mãi chứ?”

“Không biết.”

Tôi “À” nhẹ một tiếng, cười không ra tiếng: “Cũng đúng, chuyện tương lai ai mà nói chính xác được.”

“Cái mặt đau khổ kia của em là sao? Nếu không hy vọng mẹ em tái hôn,” Lâm Tấn Tu nói, “Thì cùng anh chia rẽ bọn họ, thế nào?”

“Anh đang có ý gì?”

Tôi kinh sợ, lúc này mới quay đầu nhìn anh ta. Kết quả chỉ nhìn thấy anh ta đứng chắp tay sau lưng, khóe miệng đang cười nhếch lên, vẻ mặt khiêu khích và đùa giỡn căn bản không giấu đi.

Tôi buông lỏng trái tim, chầm chậm thở ra một hơi nói: “Trò đùa này… Rất kém cỏi.”

“Không nhất thiết,” Ánh mắt của Lâm Tấn Tu cũng dừng trên người bố anh ta, “Em gật đầu thì nó không còn là trò đùa nữa.”

“Thế thì coi như em chưa nói gì.”

Anh ta cười cười, đưa tay dừng trên gáy tôi, nhẹ nhàng gạt sợi dây chuyền trên cổ tôi.

Tôi nghiêng đầu né tránh, rồi nhịn không được nói: “Chuyện họ kết hôn, anh và anh trai anh dường như…”

“Hửm?”

“Không có gì, coi như em chưa hỏi đi.”



“Sao? Sợ bọn anh bắt nạt mẹ em?”

“Bà cũng không phải người phụ nữ dễ bắt nạt,” Tôi nói, “Khi trong tay cầm gậy chỉ huy thì hoàn toàn là một nữ hoàng.”

Lâm Tấn Tu không lên tiếng, suy nghĩ một lát rồi cười nhẹ. Tôi nghĩ, cũng may mà bố của Lâm Tấn Tu có thể chịu được bà, muốn kết hôn với bà. Trong một nhà có hai người tính cách cứng rắn, những ngày tháng sau này trôi qua như nào đây, viễn cảnh không lạc quan cho lắm. Nói không chừng chính là do như vậy, hai người lần lữa tới tuổi này mới kết hôn.

Đang âm thầm suy nghĩ thì lại nghe thấy tiếng chào hỏi: “Tiểu Chân.”

Ngẩng đầu lên nhìn, rõ ràng là Cố Trì Quân. Ban nãy tôi thấy anh đang nói chuyện với người khác, sao loáng một cái đã tới đây rồi?

Tôi lên tiếng, Cố Trì Quân lại chào hỏi với Lâm Tấn Tu, nói “Tổng giám đốc Lâm”, ngữ khí rất khách khí.

Lâm Tấn Tu gật đầu với anh, mỉm cười nói: “Bữa tiệc chúc mừng hôm nay là tổ chức vì các anh, doanh thu phòng vé không tồi, anh vất vả rồi.” Ngữ khí vừa phải, phong độ ngời ngời, không có lỗi với cái câu “Tổng giám đốc Lâm”, “Anh nhớ em cũng coi như là fan của Cố Trì Quân? Xin chữ ký anh ấy chưa?”

Tôi hoàn toàn chưa nghĩ xong tiếp lời như nào, ngây người, Cố Trì Quân cười lắc đầu với Lâm Tấn Tu: “Ngài vẫn thật là… Lần trước cũng nói như vậy.”

Ngữ khí của Cố Trì Quân tuy rằng nhàn nhạt nhưng mơ hồ có ý không khách khí. Trong đầu ngay lập tức nhớ đến chuyện lần nào đó năm ngoái đi ăn cùng Cố Trì Quân, gặp phải Lâm Tấn Tu ở bên ngoài nhà hàng. Cố Trì Quân đại khái là chỉ bạn gái xuất hiện không ngừng bên cạnh Lâm Tấn Tu.

Tôi vội vàng ngắt lời hỏi Lâm Tấn Tu: “Sao anh biết?”

“Quen nhau nhiều năm rồi, em có chuyện gì mà anh không biết?” Lâm Tấn Tu vỗ vỗ đầu tôi.

Tôi im lặng. Quan hệ của tôi và anh ta trước nay cũng không tốt đến mức nói về thần tượng, nhưng Vi San thì nói tuốt tuột với anh ta.

Cố Trì Quân nhìn không rõ tâm tư mà nở nụ cười, tiếp lời: “Ban nãy thật khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt. Hoàn toàn không ngờ hai người quen biết, từ trước đến nay Tiểu Chân cũng chưa từng nhắc đến.”

“À, miệng của cô ấy rất kín,” Lâm Tấn Tu nhướn mày, “Đến tôi hôm qua sau khi đưa cô ấy về nhà mới nghe được từ chỗ anh cả, cô ấy lại là con gái của mẹ kế tương lai.”

Tôi sửng sốt, nhịn không được cúi đầu “À” một tiếng. Vốn cho rằng rất lâu trước đây Lâm Tấn Tu đã biết mẹ tôi là ai. Chỉ có điều tôi không nhắc thì anh ta cũng sẽ không nói, đợi lúc nào đó bỗng nhiên xuất hiện, giết tôi một cái trở tay không kịp. Không ngờ anh ta cũng không biết gì như vậy—đại khái bởi vì chúng tôi quá quen biết, anh ta cũng chưa từng nghĩ tới điều tra tôi.

“Lúc đầu không phải em nói mẹ em sinh ra em xong liền đi sao?”

Lâm Tấn Tu liếc tôi.

“Em cũng không lừa anh,” Tôi nói, “Bà ấy đi chỉ là ý trên mặt chữ.”

Lâm Tấn Tu “Ừ” một tiếng không cao không thấp, lộ ra một nụ cười không biết hình dung như nào, “Người mẹ này của em, có cũng không khác không có lắm.”

Tôi không lên tiếng, anh ta thực sự chạm vào lòng tôi rồi.

Ánh mắt của Cố Trì Quân lướt qua trên người hai chúng tôi, bình tĩnh chỉ ra: “Không thể nói như vậy, đạo diễn Lương hẳn là có nỗi khổ của chị ấy.”

Lâm Tấn Tu cười nhạo một cái, “Không cần con gái của mình, còn có nỗi khổ nào có thể nói?” Nói xong anh ta cúi đầu nhìn tôi, “Những cái khác không nói, bố em nằm viện gần một năm, mẹ em xuất hiện mấy lần? Dù cho có một lần?”

Tuy điều anh ta nói là sự thực, nhưng hoàn cảnh nói ra và người nói chuyện đều không đúng. Từ trước đến nay tôi không cần Lâm Tấn Tu dùng ngữ khí hùng hồn, căm phẫn xuất đầu lộ diện hoặc đòi công lý cho tôi, huống hồ cái đề tài nói chuyện này cũng thực sự khiến người ta không vui vẻ. Quả nhiên thấy ánh mắt Cố Trì Quân lóe lên—Anh do một tay mẹ tôi dìu dắt tới vị trí ngày hôm nay, lập trường của anh tuyệt nhiên không giống với Lâm Tấn Tu. Cho dù như thế nào thì đều không thể để cái chủ đề nói chuyện này tiếp tục phát triển.

Tôi lấy một ly rượu bồi bàn đưa qua nhét vào tay Lâm Tấn Tu.

“Không nói cái này nữa,” Ngữ khí của tôi không tốt, “Đây là chuyện của em.”

Ý là anh ta không quản lý được tôi, hy vọng anh ta đừng nói nữa. Anh ta chắc là hiểu ý của tôi.

Lâm Tấn Tu quả nhiên hiểu ra, cười cười, giơ tay chỉnh lại một chút tóc mai của tôi, nói: “Chuyện của em từ trước đến nay cũng là chuyện của anh. Đừng không vui thì lại cãi nhau với anh. Nếu không cam tâm thì em có thể đi hỏi Phó Dần”

Tôi ngây người. Phó Dần là bác sĩ điều trị chính của bố tôi, chuyên gia u bướu nổi tiếng trong nước. Bác ấy là một bác sĩ tốt, chân chính nghĩ cho bệnh nhận, tất cả những tin tức đau đớn bác đều nhìn vào mắt tôi nói. Cho dù là y thuật hay mức độ tận tình, bác làm hết sức có thể để đưa bố tôi vào đầu danh sách cấy ghép. Tôi vô cùng cảm kích bác ấy.

Nhưng Lâm Tấn Tu có thể có quan hệ gì với bác ấy?

Anh ta lại không giải thích, ngẩng đầu nhìn bên kia của bữa tiệc, tôi nhìn thấy Lâm Tấn Dương gật đầu tỏ ý anh ta qua đấy; Anh ta cúi đầu hỏi tôi “Cùng qua đó”, tôi vội vàng lắc đầu, anh ta cũng không ép buộc tôi, chỉ vỗ vỗ đầu tôi giống như muốn để lại chỗ cho tôi suy nghĩ vậy, xoay người rời đi.

Tâm tình tôi không bình lặng, vội vàng đi tới ban công, lấy ra điện thoại trong túi nhỏ để gọi.

Báv sĩ Phó nói ở đầu dây bên kia: Đúng, là cậu hai nhà họ Lâm đích thân gọi điện thoại cho bác, mời bác làm bác sĩ điều trị chính của bố cháu. Để bác có chuyện khó khăn gì thì trực tiếp đi tìm cậu ấy. Cậu ấy còn nói không được để cháu biết.

Tôi dựa vào lan can, một lúc lâu không lên tiếng, chỉ cảm thấy nơi đây yên tĩnh đến mức gần như quỷ dị. Nhìn vào trong phòng, Lâm Tấn Tu đang tươi cười nói chuyện với người khác ở đằng xa, anh ta đương nhiên có cái thế giới của mình để đi kết giao, trong đại sảnh sang trọng này bạn bè của nhà họ Lâm không ít, chinh trị kinh doanh đều có. Mục đích của anh ta đã đạt được rồi, mỗi giờ mỗi khắc sẽ không nhìn chằm chằm tôi nữa.



Người nhìn chằm chằm tôi là Cố Trì Quân.

Anh đứng ở một bên của ban công, cách tôi một khoảng cách nửa mét xa xăm.

Tôi nghĩ, có lẽ là tâm tư hỗn loạn, dùng từ cũng xảy ra sai sót, khoảng cách nửa mét căn bản không tính là “Xa xăm”, rõ ràng có thể chạm tay tới. Bữa tiệc ở lầu một, bóng cây của vườn hoa um tùm bên ngoài, tiếng côn trùng kêu rả rích.

Rõ ràng tôi nhìn thấy được khuôn mặt anh, có thể nhìn rõ ngũ quan sinh động của anh, có thể nhìn thấy đôi mát đẹp đẽ đến mức không chút gợn sóng, nhưng không lại không thể nào đoán được cảm xúc của anh.

“Ban nãy em muốn chạy là vì Lâm Tấn Tu?”

Không có cách nào nhìn thẳng vào mắt anh, tôi chỉ có thể dời ánh mắt qua chỗ khác, nhìn thẳng vào cà vạt của anh, gật đầu.

“Quan hệ của em và Lâm Tấn Tu cũng không tồi.”

Lời này của Cố Trì Quân nói rất chậm, là câu khẳng định cộng thêm câu nhấn mạnh, cũng không có chế nhạo.

Tôi không có cách nào giải thích, ban nãy diễn xuất của Lâm Tấn Tu trước mặt tôi và Cố Trì Quân khiến người ta ấn tượng sâu sắc—chí ít cũng khiến tôi ghi nhớ cả đời. Tôi tự cho rằng năng lực tưởng tượng của mình cũng đủ phong phú nhưng sao có thể ngờ tới, đến bác sĩ Phó tôi vô cùng cảm kích cũng có quan hệ với anh ta! Anh ta gọi một cú điện thoại cho bác sĩ Phó chỉ là một cái nhấc tay, nhưng đối với tôi mà nói thì ý nghĩa không như bình thường.

Anh ta biết tôi là người thiếu nợ ân tình thì sẽ trả lại gấp nhiều lần, huống hồ lại còn là ân tình lớn như vậy!

Sớm không nói muộn không nói, lại vào cái lúc kỳ diệu này nói chuyện đó cho tôi. Tôi cắn môi dưới đến mức sắp chảy máu.

Trước ánh mắt nhìn gần của Cố Trì Quân, tôi bại trận, gắt gao nhìn chằm chằm mũi dày của mình trong im lặng, “Em quen biết với Lâm Tấn Tu quá nhiều năm, xảy ra quá nhiều chuyện… Đều là trước khi quen biết anh. Bây giờ đã hết rồi.”

“Sợi dây chuyền trên cổ em là cậu ta đeo cho em?”

Tôi xấu hổ “Vâng” một tiếng.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Cố Trì Quân lộ ra sự lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh lùng đến mức dọa chết người. Lúc anh tức giận, mức độ đáng sợ tuyệt đối là sự khó đoán nhất mà tôi đã từng thấy.

Nhưng… Phải giải thích rõ ràng.

Tôi cụp mắt, khó khăn nói: “Cố tiên sinh, cho dù anh nhìn thấy gì, nghe thấy gì. Nhưng chuyện tối hôm nay là hiểu nhầm. Em không phải là bạn gái của anh ta, từ trước đến nay cũng không phải.”

Đôi mắt dài hẹp của Cố Trì Quân chầm chậm nheo lại, nhìn ra được anh đang cố gắng áp chế tình cảm, nhưng vẫn có tình cảm không áp chế được thể hiển trong đôi mắt đen láy ấy. Cả người tôi căng thẳng, nhìn bầu trời đêm đen kịt.

“Nếu em không đồng ý, cậu ta còn có thể ép buộc em không?”

Giọng nói rất lạnh, giống như đang tra khảo. Tôi cười khổ, không cảm thấy anh tin tưởng tôi, tôi cũng không tin tưởng.

Sao tôi lại không biết quan hệ của tôi và Lâm Tấn Tu vô cùng mờ ám. Lời đồn đại của chúng tôi trong học viện sôi sùng sục, không bao giờ không là tôi cam chịu; Tôi vẫn luôn không có bạn trai, nói cho cùng cũng là bản thân không cam lòng, không bỏ xuống được.

Suy nghĩ tỉ mỉ thì lúc Lâm Tấn Tu đối xử vô cùng tồi tệ với tôi, nhưng cũng chỉ là bị cho rằng là “Yêu em thì muốn bắt nạt em” mà thôi, theo lời của các bạn học—“Anh ấy cũng chưa từng đích thân bắt nạt cậu mà.”; Lúc anh ta đối xử tốt với tôi, ví dụ như vào lúc khó khăn giơ tay giúp đỡ tôi, ví dụ như giới thiệu công việc cho tôi, ví dụ như để bác sĩ Phó làm bác sĩ điều trị chính của bố tôi, ví dụ như sau trận hỏa hoạn đó là người đầu tiên xuất hiện trước giường tôi.

Những điều này là sự thật, biện bạch như nào thì cũng là sự thực.

Cố Trì Quân từng bước ép sát. “Mấy tháng này, mẹ tôi bị bệnh, tình hình không ổn định lắm; Phim đang trong thời gian tuyên truyền, tôi không thoát ra được. Vì vậy tôi nghĩ hay là để cho em mấy tháng suy nghĩ. Kết quả chính là em ở cùng một chỗ với Lâm Tấn Tu?”

“Không phải,” tôi nói rất nhọc nhằn, “Không phải chuyện như anh nghĩ.”

“Vậy thì là gì? Lẽ nào không phải diễn cảnh mờ ám mắt qua mày lại trước mặt bao nhiêu người sao? ”

Từ trước đến nay tôi cũng không biết Cố Trì Quân có thể gay gắt như vậy, khẩu khí của anh không tốt, tôi cũng gắt gỏng: “Không phải thế! Anh chẳng biết gì hết cả!”

“Vậy thì em nói cho tôi.”

“Tên Lâm Tấn Tu này, niềm vui lớn nhất của anh ta chính là khống chế người khác, em…” Tôi hít một hơi, “Ai cũng tưởng rằng anh ta có tình cảm sâu sắc nồng nàn với em. Nhưng không có ai biết được anh ta chưa từng thích em! Em chẳng qua chỉ là một món đồ chơi thú vị mà thôi!”

Nói xong không ngờ lại ngẩn ngơ. Tôi đã nói những gì? Bị anh làm cho nóng nảy, cư nhiên đến nhược điểm của mình cũng lộ ra ngoài, lời nói xấu hổ nhất đời tôi cũng đã nói ra rồi.

Cố Trì Quân trầm giọng nói: “Em nói đi, tôi nghe.”

Tôi nhắm mắt lại rồi lại mở ra. Trước mặt tôi là bãi cổ rộng rãi, cây cối xào xạc, giống như thế giới này đã ngủ rồi vậy; mà phía sau lại là yến tiệc linh đình, xa hoa trụy lạc, các nhân vật nổi tiếng đều tề tựu… Cảm giác không thực tế mãnh liệt trước nay chưa từng có, giống như một giấc mơ.

Tôi cúi đầu xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Thời Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook