Thành Thời Gian

Chương 53

Giảo Giảo

24/05/2013

Có thể là do giường mềm quá nên ngày hôm sau tôi ngủ dậy rất sớm, Cố Trì Quân vẫn chưa dậy, tôi vào bếp, phát hiện thấy trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu có sẵn, tôi chuẩn bị bữa sáng, hâm nóng sữa, chiên trứng gà và bánh.

Lúc Cố Trì Quân đi xuống lầu thì tôi vừa mới đặt trứng gà mới chiên vào đĩa.

“Em dậy sớm thế, anh còn định làm bữa sáng, chăm chỉ quá.” Tôi kẹp bánh, lẩm bẩm nói “Tuy nhiên tay nghề của em không bằng anh.”

“Không sao, em làm rất tốt.” Đối thoại như vậy khiến tôi xuất hiện một loại ảo giác “vợ chồng già”. Nhưng trên thực tế, tối hôm qua chúng tôi mới xác định quan hệ, không biết những đôi nam nữ khác vào buổi sáng ngày thứ hai sau khi xác định quan hệ sẽ nói những lời như nào. Anh vẫn mặc quần áo ngủ màu xám nhạt, tóc vẫn chưa chải thẳng, hơi vểnh lên, nhìn rất thú vị, nhưng khuôn mặt lại tỏa sáng, nhìn có vẻ vô cùng trẻ trung. Anh chầm chậm đi tới phía sau tôi, giơ tay kéo mặt tôi, hôn một cái lên trán tôi rồi tỉ mỉ quan sát sắc mặt tôi. Động tác rất thuần thục, quả thực giống như đang diễn một bộ phim nào đó. Sau đó tôi cười thầm trong bụng, anh chính là ảnh đế mà!

Chúng tôi ngồi vào bàn ăn sáng, nói chuyện câu được câu chăng.

“Dậy sớm như vậy có phải em ngủ không quen không?”

“Hơi một chút ạ.”

“Quen là tốt rồi,” Cố Trì Quân lơ đễnh, không biết lấy ra từ đâu một chùm chìa khóa và một tấm thẻ đưa cho tôi “Đây là chìa khóa và thẻ cửa của căn nhà này.”

Tôi kinh ngạc mở to hai mắt, còn chưa kịp nói thì Cố Trì Quân đã nguy hiểm mà híp mắt lại, “Người yêu sớm muộn thì cũng ở cùng nhau, em định tìm cái cơ gì nói ra anh nghe xem nào.”

“Không…” tôi nhìn anh một lúc lâu, thực sự anh đã vạch trần tôi, chỉ đành yếu ớt kháng nghị, “Vậy cũng nhanh quá. Hơn nữa chuyện bên đó của bố em em vẫn chưa xử lý xong…”

“Em đi đâu thì anh đi đó. Đương nhiên anh giúp em sắp xếp.” Anh giải quyết dứt khoát.

“Công việc không sao chứ?”

“Cũng giải quyết hòm hòm rồi, còn chút chuyện nhỏ để Chương Thời Ninh đi giải quyết là được rồi, anh muốn nghỉ phép.” Ba Chương Cam Kết từ lúc quay phim tới công diễn, bây giờ doanh thu phòng vé khả quan, Cố Trì Quân vất vả nhiều, có công rất lớn, nghỉ phép hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Vì vậy tôi tốt bụng đề nghị “Vậy thì anh phải chơi thật vui vào.”

“Không phải mình anh, là chúng ta,” Cố Trì Quân nói, “Năm ngoái khi ăn trên chiếc bàn này, anh nói xong bộ phim này rồi thì muốn nghỉ phép, lúc đó liền nghĩ đưa em đi cùng.”

Được rồi, tôi chỉ có thể nói anh đúng thật là mưu tính sâu xa. Anh vừa lòng thỏa ý ăn hết bữa sáng tôi làm cho anh, rồi hỏi tôi “Em có hộ chiếu không?’

“Rất nhỏ đã có rồi, theo bố đi khắp thế giới mà.”

“Anh nghĩ cũng như vậy,” Anh phân phó tôi, “Lát nữa chúng ta tới nhà em em đưa hộ chiếu cho Tân Hinh.”

Cái tên Tân Hinh này cũng rất quen, tôi nhớ đến một lần gọi điện thoại trước tốt nghiệp, thuận miệng hỏi: “Đó là trợ lý mới của anh à, em nói chuyện điện thoại với cô ấy một lần, sao lại đổi chị Tôn thế?”

Lông mi Cố Trì Quân không lay động chút nào, “Cô ấy muốn kết hôn, công ty sắp xếp người mới. Sao thế?”

“Ồ, không có gì.”

Ban ngày tôi và Cố Trì Quân trở về nhà tôi, anh giúp tôi cùng sắp xếp hóa thạch. Anh làm việc tương đối nghiêm túc, quả thực là lấy sự cần cù của nhà khoa học vật lý thực nghiệm, đeo găng tay, để hóa thạch vào từng hộp nhỏ, dán các loại nhãn, bị tôi sai các kiểu cũng nghe lời tôi. Tôi ngồi trên mặt đất, cảm khái nói: “Chẳng trách các đạo diễn đều thích anh.”

“Thiên phú không tốt,” Anh nói, “Chỉ đành cần cù thôi.”

“Anh còn không có thiên phú? Quá khiêm tốn thì chính là kiêu ngạo đấy!” Tôi bật cười, “Thẩm Khâm Ngôn đã từng nói với em, nói anh là kiểu người hiếm có, từ góc độ tâm lý nhân vật để hiểu rõ nhân vật, vì vậy kỹ thuật diễn vô cùng chân thực.”

Anh không nói gì cả, thuận tay đặt cái hộp vào trong rương, “Người thanh niên ấy nếu anh nhìn không nhầm thì cậu ta rất có thiên phú.”

“Hả?” Tôi giật mình, “Lúc năm mới anh xem kịch của bọn họ, không phải anh xoi mói cậu ta từ đầu đến chân sao?”

“Lúc đó anh đang ghen, sao có thể nói tốt cậu ta.” Vẻ mặt Cố Trì Quân thể hiện điều đó là đương nhiên.

Tôi cười, thầm chế giễu trong lòng, cái người này cũng thật là… thật là cái gì, tôi cũng không biết hình dung như thế nào nữa.

“Cậu ta hiện tại tuy ngây ngô nhưng tiền đồ không thể tiên lượng được, nếu như sau này thành tựu của cậu ta cao hơn anh, anh cũng không thấy có chút kỳ lạ nào,” Cố Trì Quân ngẫm nghĩ, “Anh có thể mất rất nhiều thời gian và tinh thẩn để nghiên cứu một vai diễn, nhưng đây không vẻn vẻn là vì công việc, phần lớn là căn cứ vào nghiên cứu tâm lý học. Người này xuất thân từ hoàn cảnh như nào tạo nên ảnh hường gì đối với tâm lý người ấy, tất cả đều phản ánh trong hành vi của người ấy, đây vừa vặn là thứ khán giả nhìn thấy trên màn ảnh… Loại nghiên cứu này vô cùng thú vị.”

“Anh thích viết kịch bản cũng là như vậy?”



Cố Trì Quân gật đầu, như cười như than thở, “Điều này đại khái cũng là ảnh hưởng của gia đình. Cả nhà anh đều là nhà khoa học, đều làm theo nguyên tắc nghiên cứu thực nghiệm.”

Tôi mỉm cười.

Anh ngừng một lát, gần như cảm khái, “Thẩm Khâm Ngôn không giống với anh, cậu ta có một năng lực lĩnh ngộ trời cho. Thường thì anh đứng trước máy quay thì rất rõ ràng rằng mình đang diễn nhưng cậu ta không phải thế, hễ lên sân khấu thì không chú ý đến khán giả nữa, vì thế anh nói, có thiên phú thì có tài hoa biểu diễn.”

Tôi kinh ngạc vô cùng, “Đánh giá này thực sự quá cao rồi.”

“Tuy nhiên tài hoa cần phải thể hiện ra mới có thể gọi nó là tài hoa,” Cố Trì Quân nhìn tôi, “Có thể gặp được em, coi như là một chuyện may mắn nhất cuộc đời này của cậu ta.” Với quan điểm cá nhân, tôi tuyệt đối không đồng ý với câu nói này của Cố Trì Quân, Thẩm Khâm Ngôn có cảnh ngộ cuộc đời của cậu ta, tôi nhiều nhất chỉ đẩy một cái thôi, đẩy cậu ta đi phương hướng nào, tôi không biết đã đẩy cậu ta lên con đường nào, trên con đường đó cậu ta đi có thuận lợi không, tôi đương nhiên càng không biết. Dù sao người có phúc không nhất thiết không có họa, người có họa không nhất thiết không có phúc, nhưng câu nói này, có thể biết được phong độ của Cố Trì Quân đáng khen như nào. Đại đa số bất cứ người trong giới nào, nhìn thấy người đến sau giỏi hơn đều có cảm giác thất bại không cam tâm tình nguyện, thậm chí không thừa nhận, thiết lập chướng ngại cho người sau. Nhưng anh thoải mái như vậy, thừa nhận vô cùng thẳng thắn.

Tôi không nhịn được, “Vậy là ngoại trừ anh ghen ra thì không có cảm giác gì khác với Thẩm Khâm Ngôn?”

Cố Trì Quân biết tôi đang nghĩ cái gì, vừa cười vừa lắc lắc đầu, “Vĩnh viễn đều có diễn viên trẻ hơn tài hoa hơn theo đuổi ở phía sau, không thừa nhận điểm này không khác gì bịt tai trộm chuông.” Anh bắt lấy đầu ngón tay của tôi hôn nhè nhẹ, “Anh là một người rất may mắn, có phương thức biểu hiện của mình, gặp được đạo diễn khen ngợi anh, được đại đa số khán giả nhìn nhận… Đặc biệt là em. Sự may mắn này quá tuyệt điệu, không có gì có thể bắt bẻ cả.”

Đó là lần đầu tiên trong ấn tượng của tôi, tôi chân chính nói chuyện với Cố Trì Quân đề tài nói chuyện liên quan đến điện ảnh, từ trước tôi cảm thấy chỉ cần anh đồng ý, đề tài gì đều có thể trò chuyện vui vẻ với nhau, nhưng đề tài nói chuyện một khi đi sâu, chẳng hiểu gì cũng không có hứng thú. Tôi nói với anh: “Em hoàn toàn không kế thừa tế bào nghệ thuật của mẹ, nếu như anh cảm thấy em rất chán thì bây giờ hối hận vẫn kịp.”

Cố Trì Quân vỗ đầu tôi, “Sớm nên nói thật rồi, anh còn tưởng em thích nghe. Thực ra anh cũng cảm thấy khô khan chết đi được, em xem phim là được rồi.” Chúng tôi cùng cười rộ lên.

Hai ngày sau, người của bảo tàng và cục nghiên cứu đến lấy hóa thạch và máy móc, căn nhà trong chốc lát trống không. Bên bảo tàng vì tỏ thành ý còn tổ chức một buổi nghi thức tiếp nhận nhỏ vào cuối tuần, xét thấy địa vị của bố tôi trong giới cổ sinh vật học, còn có mấy phóng viên đến. Cố Trì Quân đương nhiên không thể cùng tôi đi tham gia nghi thức tiếp nhận, nếu như anh xuất hiện, loại tin tức khoa học này lập tức biến thành tin tức giải trí, vậy thì tuyệt đối không phải thứ tôi muốn nhìn thấy.

Toàn bộ nghi thức tiếp nhận tôi đều hơi xuất thần, cả đời bố không khoa trương, bây giờ tuyên truyền để nhiều người biết, tôi thấy có chút khôi hài. Lúc rời khỏi viện bảo tàng là buổi chiều. Tôi đang suy nghĩ xem về nhà hay là đến nhà Cố Trì Quân thì lại nhận được điện thoại của Lâm Tấn Tu. Đại khái là vì thiết lập tình cảm của gia đình mới, tối mai bác Lâm sắp xếp một buổi gọi là liên hoan “gia đình”.

“Không muốn đi?” Lâm Tấn Tu nói. Hơn cả không muốn đi, thực sự hận không thể cách bao nhiêu thì rời xa bấy nhiêu. “Nhà anh cùng tụ họp ăn bữa cơm, chuyện này có thể đếm trên đầu ngón tay.”

“Biết rồi.”

Lời của Lâm Tấn Tu còn có thể nửa nghe nửa không, lời của mẹ thì không thể không nghe. Chuyện của Thẩm Khâm Ngôn tôi rốt cuộc thiếu bà một ân tình. Cuộc điện thoại này khiến người ta không vui, ăn cơm càng khiến người ta không vui.

Nhà hàng là một cửa hàng lâu đời của thành phố này, nổi danh bởi đắt đỏ và ngặt nghèo, “gia đình năm người” chúng tôi mặc quần áo chỉnh tề, mặt mũi nghiêm túc ngồi ngăy ngắn bên bàn ăn hình tròn. Tôi đến ở cùng một chỗ với mẹ tôi cũng không tìm được đề tài nói chuyện càng đừng nói đến ở cùng một chỗ với bọn họ.

Đại khái là sắc mặt của chúng tôi quá nghiêm túc, đến nhân viên phục vụ đi qua đi lại cũng bị chúng tôi ảnh hưởng cảm xúc, không dám nói nhiều quá một câu, bước chân đều không dám đi quá mạnh. Nếu như nói với người khác đây là một gia đình, e rằng mười người thì đến tám người ngạc nhiên: Cái gì, cả nhà ăn cơm? Cư nhiên không phải họp hội nghị thương mại? Người ta nói trên bàn ăn dễ dàng nhìn ra nhất phẩm chất của một người, theo tôi thấy, lời nói này cũng không sai biệt lắm.

Phần lớn thời gian bác Lâm nói chuyện với mẹ tôi, nói đi nói lại đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy bọn họ nói chuyện riêng với nhau. Hai người đều nói không nhiều, chỉ là lúc gọi đồ ăn thì nói nói một chút, đại khái là liên quan đến đề tài ăn gì, chỉ có điều lúc bác Lâm nói câu “Đồ ăn đều không được cho ớt” tôi mới hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn mẹ. “Dạo gần đây dạ dày không tốt.” Bà giải thích cho tôi, “Không ăn được đồ gì.”

Tôi “À” một tiếng nhè nhẹ, chẳng trách mỗi lần gặp bà đều cảm thấy sắc mặt bà trắng bệch hơn lần gặp trước. Nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra lời gì, căn dặn bà ăn tốt? Bà căn bản không cần tôi căn dặn. “Tóm lại mẹ chăm sóc cơ thể thật tốt nhé.” Mẹ gật gật đầu, tôi ngược lại lại có chút mất tự nhiên.

Hôm nay bà mặc một chiếc váy dài màu nhạt, không biết là chất liệu gì nhưng cảm thấy mềm mại giống như một đám mây, tóc mẹ buộc ra sau, mẹ tuy không gọi là trẻ nữa nhưng mức độ tinh xảo của khuôn mặt thì tôi cũng không bì kịp.

Tôi cúi đầu làm con ngoan, Lâm Tấn Tu mở miệng nói: “Nghe nói em đem hóa thạch và máy móc thí nghiệm của bố đều tặng cho viện bảo tàng rồi?” Anh ta có thể nói là không có gió cũng nổi sóng, trước mặt bố anh ta và mẹ kế nhắc đến bố tôi, thực sự là không sợ khó xử.

Tôi trả lời: “Đúng, em đang bận chuyện này.”

“Lần này cũng nỡ rồi,” Lâm Tấn Tu nói, “Anh tưởng rằng em sẽ giữ chỗ hóa thạch đó cả đời.” Anh ta thực sự biết được tâm tư của tôi, tôi im lặng.

“Không nỡ thì nói sớm một chút,” Lâm Tấn Tu xê dịch ly rượu, trầm giọng nói, “Nhà anh cũng không phải không có chỗ để em để hóa thạch.”

Tôi miễng cưỡng cười cười, “Tuy nhiên không cần, Học trưởng, cảm ơn anh nhiều.”

“Trong những hóa thạch đem tặng, có hổ phách không?”

“Có mấy món như vậy.”

Anh ta cong khóe miệng, “Đáng tiếc.” Tôi chẳng thấy có gì đáng tiếc cả.

Sau đó tôi nghĩ, đây tất nhiên là bữa cơm vi diệu nhất tôi đã được ăn trong cuộc đời. Tôi buồn rầu nghĩ tới năm người trên bàn ăn, người thân thiết nhất lại là Lâm Tấn Tu, tôi chỉ có cùng một chỗ với anh ta mới có thể nói mấy câu. Mấy người còn lại bao gồm mẹ tôi trong đó, thực sự không biết làm sao nói chuyện với nhau. Nhất thời trên bàn ăn chỉ có tiếng nói của hai chúng tôi, liếc mắt nhìn hai vị trưởng bối, hai người bình tĩnh mà nghe tôi và Lâm Tấn Tu nói chuyện, hoàn toàn không có vẻ mặt khó xử, không thể không nói, sự kiềm chế của hai người này không phải là thứ tôi có thể đạt đến.

Bác Lâm nhìn tôi, “Hứa Chân, sau khi tốt nghiệp cháu có kế hoạch gì không?” Nghe ngữ khí này, bất giác liền đem theo mùi vị của người lớn trong gia đình.

“Tạm thời chưa nghĩ ra ạ.” Tôi trả lời rất khách khí.

“Cũng tốt, đến lúc ấy thì nói sau.” Bác Lâm gật đầu, dáng vẻ “tương lai của tôi ông đảm nhiệm”, đại khái cũng là do yêu ai đi cả đường đi. Bữa cơm cứ khó xử như vậy mà ăn xong. Tôi uống mấy ly rượu, chân thành tha thiết hy vọng hôn nhân của mẹ tôi và bác Lâm hạnh phúc.



Vốn tưởng rằng bữa cơm này đã kết thúc nhiệm vụ ngày hôm nay, cũng đến lúc tạm biệt, không ngờ Lâm Tấn Tu đưa ra “Thanh niên chúng ta phải chơi thêm rồi về nhà.” Mẹ phất tay cho đi rồi cùng bác Lâm lên xe bên ngoài nhà hàng rời đi.

Nhìn theo họ rời đi tôi như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

“Tốc độ thay đôi sắc mặt của em có thể đi xin kỷ lục thế giới rồi.” Lâm Tấn Tu không mặn không nhạt, “Em nói chuyện với mẹ đẻ của mình khó như vậy à?”

“Kẻ tám lạng người nửa cân, anh phê bình em thực sự không có lập trường,” Tôi lườm anh ta, “Thực sự coi em là đứa mù à, anh nói chuyện với bố anh cũng không dễ.”

Anh ta cười. Lúc nói chuyện thì một chiếc xe khác đi như bay tới, dừng trước cửa nhà hàng, đó là xe của Lâm Tấn Dương. Anh làm vài động tác tay với thư ký trong xe rồi quay đầu nói với chúng tôi anh lập tức phải ra nước ngoài tham gia một hội nghị đầu tư, nhanh chóng lên xe rồi tiêu sái rời đi.

Tôi cảm khái, “Anh của anh thực sự quá đáng tin cậy, sao anh không học theo anh ấy?”

“Lúc anh làm việc em đã nhìn thấy mấy lần?” Lâm Tấn Tu túm tôi trở về trong nhà hàng, vào thang máy. “Người ta thì chỉ thích nghe điều tốt, không nhìn rõ tốt xấu, em căn bản không nghe không nhìn, chủ quan kết luận anh,” Tôi bật cười.

Tầng thượng của nhà hàng là một câu lạc bộ tư nhân, Lâm Tấn Tu kéo tôi đi vào, tôi cảnh giác nhìn bốn phía, chỉ sợ là tình cảnh hội họp gì đó, nửa phút sau liền cười thầm bản thân đa nghi, câu lạc bộ cao cấp như này, cho dù có một số chuyện người ta không thể nhìn thấy thì cũng không không bại lộ.

Lâm Tấn Tu vào phòng, bên trong đầy đủ mọi thứ, anh ta cởi áo vest ra chỉ còn lại một cái áo sơ mi, rồi sắn ống tay lên, ngón tay gõ gõ bàn cơ vua, đi một quân mã trước, tôi đi tới đi quân tốt, khả năng chơi cờ của Lâm Tấn Tu không giỏi, để anh ta đi trước một bước cũng được.

Tâm tư của tôi không ở trên bàn cơ, “Học trưởng, em nằm mơ cũng không ngờ đến đời này sẽ kết thành quan hệ thân thích với anh.”

“Anh còn bất ngờ hơn em.” Lâm Tấn Tu nói, “Hôm nay mới phát hiện em giống mẹ em như vậy, thời gian chúng ta quen nhau cũng không ngắn, tại sao trước đây hoàn toàn không phát hiện ra? Ngữ khí, thần sắc đó thực sự không thể tưởng tượng nổi.”

“Em không mang họ Lương, em họ Hứa, học trưởng, em và mẹ hoàn toàn không thể so sánh.”

“Vội sàng làm rõ ràng quan hệ như vậy?”

Tôi không nói gì. Thôi vậy, đấu võ mồm chưa từng thắng được anh ta.

Ván cờ chơi được quá nửa, chân của Lâm Tấn Tu dứt khoát gác lên sô pha, dáng vẻ không hề có chút tư thế ngồi nào.

“Vẫn là ở cùng em thoải mái nhất.” Tôi qua lại với anh ta, anh ta không cần giả vờ nghiêm chỉnh, tôi cũng lười miễn cưỡng anh ta, càng không có quan hệ lợi ích gì, tôi cũng không cần kiếm cơm từ tay anh ta. Nghĩ lại, đó là trước đây, bây giờ chúng tôi rất khó nói không có quan hệ lợi ích.

“Khen sai rồi.” Tôi thuận miệng nói. Thực sự trong lòng đều hiểu rõ đối với Lâm Tấn Tu mà nói, tôi chính là đồ ăn nhẹ bên ngoài bữa tiệc lớn.

Anh ta hiếm có không ăn miếng trả miếng tôi, cười cười, “Nói chuyện với em trước nay đều không cần phí sức.”

“Em coi như là khen ngợi vậy. Học trưởng, nếu tiện thì em muốn xin anh muột việc.” Tôi nói, “Lúc ở trường, anh có thể đừng nói cho người khác thân phận của mẹ em không?”

“Em cảm thấy anh rảnh rỗi nói cho người khác à?” Anh ta ngừng một lát, “Chuyện này người nên biết đều biết rồi.”

“Người trong giới giải trí biết cũng không có cách gì. Chỉ cần các bạn và thầy cô bên cạnh không biết là được, em không thích bị người ta hỏi tới hỏi lui.”

“Không thích bị người ta hỏi tới hỏi lui?” trên mặt anh ta nhìn không ra bất cứ biểu cảm nào, quân cờ vẫn đi bình ổn, “Quan hệ của anh và em, cả học viện còn có ai không biết? Anh còn tưởng nhiều năm như vậy em đã quen rồi.”

“Hai chuyện không giống nhau,” Quân xe của tôi ăn quân mã của anh ta, “Không thể vơ đũa cả nắm.”

“Sao không muốn kéo quan hệ với mẹ em? Vẻ mặt như hận không thể trốn ra ngoài ấy,” Lâm Tấn Tu nhạt giọng nói, “Mẹ em biết được e rằng rất đau lòng đấy.” Trong lời nói này của anh ta có ẩn ý, cũng không dễ trả lời.

“Hôm nay trước khi ăn cơm cô mới từ bác sĩ tâm lý trở về, em đoán xem cô đi hỏi cái gì?” Anh ta nói tiếp, “Làm thế nào để cải thiện quan hệ mẹ con. ”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vào con ngươi đen nhánh của Lâm Tấn Tu. Mấy ngày hôm trước anh ta còn không lạnh không nhạt nói “Người mẹ này của em có cũng như không”, lúc này đây lại thay đổi thái độ, nói tốt cho bà? Với sự hiểu biết của tôi về Lâm Tấn Tu, tình cảm của anh ta với mẹ vô cùng sâu sắc, e rằng hy vọng bố anh ta cả đời ở vậy tuyệt đối không kết hôn. Anh ta không nghĩ cách chia rẽ bọn họ là đã rất nể mặt rồi.

Tôi tránh né không nói, chuyên chú nhìn bàn cờ, “Ván này đánh xong em muốn về ngủ, mấy ngày nay mệt quá.”

“Chờ em thắng rồi nói.”

Kết quả ván cờ này chơi đúng một tiếng đồng hồ, tôi kinh ngạc phát hiện ra kỹ thuật chơi cờ của anh ta tiến bộ nhảy vọt, hơn nữa hoàn cảnh khó khăn của tôi càng ngày càng rõ, liên tiếp đi mấy nước chặn cờ muốn thắng anh ta, nhưng thực sự không dễ dàng.

Nhưng tới cuối cùng vẫn ăn được tướng của anh ta, tuy thắng anh ta không có chút cảm giác thành tựu nào, nhưng tôi rất vui có thể dùng cái lý do này, thoát khỏi bầu không khí khó xử ở cùng anh ta này. Tối hôm ấy Lâm Tấn Tu đưa tôi về nhà, chúng tôi ngồi trên ghế sau, sự mệt mỏi của tôi càng ngày càng nhiều, nhưng cố chống chọi không ngủ gật, trong mơ hồ nghe thấy Lâm Tấn Tu kéo tay tôi trầm giọng nói “Chuyện trước kia qua thì đã qua rồi. Cả đời này em nghĩ đến cũng không có tác dụng gì. Đừng giận lẫy nữa, cho mẹ em một cơ hội, cho người ở bên em một cơ hội.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Thời Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook