Chương 37
Phiền Lạc
24/10/2020
Chiều hôm nay Kiều Diễm đến thăm Vũ Văn Tuần, vừa lúc Thanh Ti đang múc cháo cho hắn, nhìn bộ dáng ân cần chu đáo của cậu, Kiều Diễm không khỏi lắc đầu thở dài.
“Thanh Ti, anh mới là người sống chung với em a, cho dù Vũ Văn Tuần vì em mới bị thương, chính là em chăm sóc nó lâu như thế thì cũng nên nghỉ ngơi một lúc đi chứ, quan trọng nhất là cũng nên lo lắng cho tâm tình của anh một tí nha, mấy món hấp dẫn thế này anh còn chưa từng được nếm qua mà.”
*Sống chung, từ hán là “đồng cư” (同居), ần ý là chỉ việc chung sống của những cặp vợ chồng hoặc hai người yêu nhau
Nghe được hai chữ “sống chung”, tâm Vũ Văn Tuần nao nao, lại thấy Thanh Ti ngoại trừ hơi hơi đỏ mặt thì không hề phản đối cách nói này, trong lòng liền hiểu được vài phần, hắn cúi đầu nhìn qua một bên cửa sổ, làm như không thấy cánh tay càng quấy của Kiều Diễm đang ôm nhẹ bên hông Thanh Ti.
Khoảng thời gian này hai người ở chung rất hòa hợp, hắn phát hiện Thanh Ti kì thật là một người hay nói, còn thích nhè nhẹ mỉm cười, khi hắn nằm trên giường, Thanh Ti sẽ ở một bên mỉm cười và trò chuyện nhìn hắn, đối với hắn mà nói đây đã xem như một loại hưởng thụ, chất giọng của Thanh Ti đã không còn khàn khàn như lúc đầu mà trở nên mềm nhẹ uyển chuyển, mỗi lần được nghe thanh âm của con người ôn nhu đó, Vũ Văn Tuần đều rất muốn ôm chặt cậu vào ngực, nói ra hết tâm tư tận đáy lòng mình.
Nhìn đến Thanh Ti trong khoảng thời gian này cẩn thận chăm sóc mình, Vũ Văn Tuần đã tính toán tìm một cơ hội nối lại quan hệ xưa với cậu, chỉ là đến giờ vẫn chưa dám nói, hắn sợ sẽ dọa Thanh Ti, hiện tại xem ra hắn không nói là đúng, hai người kia sớm đã sống chung, hắn còn xen vào giữa làm gì?
Nếu chỉ vì muốn báo đáp thì Thanh Ti chiếu cố hắn lâu như thế cũng coi là báo đáp xong rồi, huống chi thứ hắn cần không phải là báo đáp mà là thực tâm của người kia.
Vuốt sói của Kiều Diễm vươn ra liền bị Thanh Ti dễ dàng tránh thoát, cậu khó chịu nói: “Kiều đại ca, bộ anh rảnh rỗi lắm sao? Cả ngày cứ chạy đến đây?”
“Em không phải cũng cả ngày đều chạy đến đây sao? Anh phát lương cho em không phải để em cứ chạy đi chăm sóc tình địch của anh a!”
Câu này quả nhiên làm Thanh Ti đỏ mặt, cậu không khỏi phân trần rồi lôi Kiều Diễm ra khỏi phòng bệnh, đang muốn quay người trở vào, Kiều Diễm lại nói: “Đi với anh qua chỗ chú Tang hỏi thăm chút tình trạng của A Tuần đi.”
Thanh Ti theo Kiều Diễm đến văn phòng của Tang Viên, kết quả hai người kia toàn nói bằng thuật ngữ ngành y khiến cậu nửa điểm cũng không hiểu, chỉ lờ mờ nghe được ý cuối là với tình trạng hồi phục của Vũ Văn Tuần lúc này đã có thể xuất viện về nhà dưỡng thương, bất quá vẫn nên có người bên cạnh chăm sóc, điều này làm Thanh Ti nghĩ trong đầu, cậu có thể chiếu cố cho Vũ Văn Tuần, dù sao công việc bên công ty săn tin cũng đâu phải không có cậu thì không được.
Sau khi Kiều Diễm đi rồi, Thanh Ti trở lại phòng bệnh thì phát hiện trong phòng trống không, hộ lý nói Vũ Văn Tuần đi đến vườn hoa sau viện, Thanh Ti vội cầm theo áo khoác chạy tới đó.
Ngày đầu thu tuy rằng ấm áp nhưng vẫn mang theo một chút hơi lạnh, thân thể Vũ Văn Tuần mới vừa hồi phục được như cũ, nếu chỉ mặc áo đơn sẽ rất dễ bị nhiễm lạnh.
Vũ Văn Tuần ngồi trên xe lăn khép hờ hai mắt hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, cô hộ lý đưa hắn tới đây nghe hắn nói muốn một mình yên tĩnh thì liền rời đi trước, để tự hắn an nhàn ngồi dưới tán đa.
Nghe tiếng bước chân, Vũ Văn Tuần vừa mở mắt ra liền thấy áo khoác Thanh Ti đang cầm trong tay được phủ lên người mình, hắn hơi ngạc nhiên, tính cẩn thận của Thanh Ti hắn sớm đã biết, nếu không nghe những gì Kiều Diễm vừa nói khi nãy thì có lẽ bây giờ hắn sẽ rất cảm động, chính là lúc này ngay cả một nụ cười cho có lệ hắn cũng cười không được.
Con người mẫn cảm kia nhận thấy được khác biệt trong tâm trạng của hắn, liền yên lặng ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
Sự yên lặng của Vũ Văn Tuần khiến Thanh Ti có chút ngượng ngùng, cậu tìm chuyện để nói: “Thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh nắng chiếu lên người cũng thật ấm áp…”
“Đúng vậy, bất quá mùa đông rất nhanh sẽ đến, mùa đông ở nơi này rất lạnh.”
Vũ Văn Tuần nhìn chiếc lá bay qua tầm mắt đang nhẹ nhàng rơi xuống, đột nhiên hỏi: “Thanh Ti, quê của cậu hẳn là một nơi rất ấm áp phải không?”
Không nghĩ đến việc Vũ Văn Tuần bất ngờ hỏi xuất thân của mình, Thanh Ti hơi sửng sốt, thôn trang nơi cậu sinh ra quả thật rất ấm áp, quanh năm không có được mấy lần thấy tuyết rơi, bất quá đó chỉ là trí nhớ của rất lâu về trước, cậu thậm chí còn chẳng nhớ rõ được tên của thôn trang đó.
Do thấy thanh âm của Thanh Ti uyển chuyển ôn hòa, tựa hồ xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam cho nên Vũ Văn Tuần mới hỏi thế, nhưng thấy cậu do dự không đáp, hắn không khỏi âm thầm thở dài.
Thanh Ti vẫn như trước đây, đối với đoạn quá khứ trước giữ kín như bưng.
Thế là Vũ Văn Tuần liền chuyển sang đề tài khác.
“Nghe Kiều Diễm nói cậu sống chung với cậu ấy rất tốt, đến giờ đã học được không ít thứ rồi phải không?”
Hai người tuy bình thường cũng có nói chuyện với nhau nhưng Vũ Văn Tuần lại ít đề cập đến quan hệ của cậu với Kiều Diễm, hắn biết bản thân đang trốn tránh, chính là hiện tại đã chẳng còn cần phải làm như vậy nữa rồi, không phải sao?
“Nga, đúng là học được không ít thứ, bất quá Kiều đại ca vẫn nói tôi rất ngốc, bởi vi tôi đánh máy cực kì chậm, còn khi tiếp điện thoại mà lo lắng thì sẽ nói lắp, cho nên chỉ làm được vài việc vụn vặt mà thôi, đúng rồi, một khoảng thời gian trước tôi có học lái xe a, bất quá chỉ là lái qua lái lại trong sân nhà Kiều đại ca thôi, Kiều đại ca nói làm việc trong công ty mà không biết lái xe là không được, chính là tôi rất tệ, chỉ học một lần xong thì không dám thử nữa…”
Nghĩ lại chuyện ngày đó lái xe trong sân, Thanh Ti vẫn còn hơi hơi sợ, cậu hoàn toàn không nghĩ chiếc xe thoạt nhìn đi lại linh hoạt như vậy mà lại khó lái đến thế, cậu vất vả lắm mới nắm chặt được tay lái, thế nhưng mấy chậu mẫu đơn quí giá ở sân bên cạnh lại bị cậu làm cho tan xương nát thịt, Kiều Diễm khi ấy liền thề, sau này tuyệt đối không cho cậu lái thêm lần nữa …
Nhìn Thanh Ti vui vẻ kể lại những chuyện cậu đã trải qua, Vũ Văn Tuần đột nhiên nghĩ đến những trói buộc trước kia hắn dành cho cậu, đó chính là nguyên nhân khiến Thanh Ti hận hắn sao? Càng nhiều ràng buộc và quản chế chỉ càng tăng thêm tâm lí phản nghịch của người khác, đạo lí này không phải hắn không biết, nhưng hắn vẫn làm thế bởi vì hắn vĩnh viễn không học được thái độ thong dong thoải mái như vậy của Kiều Diễm.
Chỉ cần thấy bộ dạng Thanh Ti cũng hiểu được cậu hiện giờ đang rất vui vẻ, thế là đủ rồi, thứ ban đầu mà hắn mong muốn còn không phải là nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt vốn luôn tịch mịch kia sao?
Vui vẻ huyên thuyên hết cả buổi Thanh Ti mới phát hiện Vũ Văn Tuần vốn dĩ hồn không ở trong xác, cậu dừng đề tài lại, hỏi: “Anh có mệt không? Hay là chúng ta trở về nghỉ ngơi đi?”
“Nga …”
Vũ Văn Tuần giật mình hoàn hồn.
“Thanh Ti, cậu bây giờ có phải rất vui vẻ khoái hoạt không?”
Thanh Ti dùng sức gật gật đầu.
Cậu hiện tại rất hạnh phúc a, trước kia là bởi vì trong tâm không dứt bỏ được sợ hãi nên mới không dám nói nhiều trước mặt Vũ Văn Tuần, còn một khi đã biết hắn hoàn toàn là một người khác, cậu đương nhiên có thể tùy tâm thoải mái, hơn nữa bất giác cũng bắt đầu trò chuyện với hắn, tựa như bây giờ vậy, đến khi cậu nhận ra thì đã phát hiện nguyên lai đều chỉ có một mình cậu nói chuyện.
Hình như trước kia cậu cũng không phải là một người ham nói a.
Ánh mắt Vũ Văn Tuần sau khi nghe được câu trả lời từ cậu thì trở nên trầm xuống, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ bảo: “Chúng ta trở về đi.”
Đến khi vào trong, Vũ Văn Tuần nói: “Thân thể tôi cũng gần như bình phục lại rồi, cậu sau này không cần tiếp tục tới đây chăm sóc tôi, như thế rất vất vả.”
“Không vất vả a, đây đều là chuyện tôi nên làm …tối nay tôi sẽ hầm một chút cháo bào ngư, ngày mai sẽ đem tới cho anh.”
Thanh Ti không hề để tâm đến câu nói đó của Vũ Văn Tuần, nhưng đến chiều hôm sau khi cậu đến phòng bệnh lại kinh ngạc phát hiện trong phòng trống không, cậu tìm tiểu hộ lý phụ trách phòng bệnh của Vũ Văn Tuần để hỏi mới biết hắn đã sớm xuất viện hồi sáng.
Lúc này mới hiểu được câu nói hôm qua của Vũ Văn Tuần có ý chỉ chuyện gì, chính là vì sao không nói với cậu một tiếng đã vội vàng xuất viện?
Thanh Ti siết chặt lấy hộp cơm đang cầm trong tay.
“Phó tiên sinh, Vũ Văn tiên sinh trước kia đi còn bảo tôi chuyển lời đến cậu, nói cậu sau này không cần lại đến tìm ngài ấy…”
Nhìn Thanh Ti thoáng biến sắc, tiểu hộ lý do dự đem lời nhắn của Vũ Văn Tuần nói lại, quả nhiên Thanh Ti sau khi nghe xong liền vội vàng hỏi: “Vì cái gì?!”
Tiểu hộ sĩ lắc đầu, biểu tình khó xử.
Vì cái gì?
Thanh Ti biết tiểu hộ lý đó đương nhiên không có khả năng hiểu được suy nghĩ của Vũ Văn Tuần, cậu hỏi như thế chỉ là muốn tìm kiếm thứ gì chống đỡ cho bản thân mà thôi.
Hai người bên nhau lâu như thế, vì sao ngay cả một lí do cũng không để lại liền cự tuyệt sự chăm sóc của cậu?
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước ra khỏi bệnh việc, từng cơn gió thổi qua, mang theo vài chiếc lá rơi xuống trước mặt Thanh Ti, điều này khiến cậu nhớ đến vẻ mặt cô đơn của Vũ Văn Tuần khi hắn ngồi dưới tán đa ngày hôm qua, có lẽ bắt đầu từ lúc đó, hắn đã không còn muốn gặp cậu nữa rồi.
Là do cậu nói quá nhiều khiến hắn thấy phiền sao? Hay vẫn là vì những câu nói vô tình trước kia của cậu? Nhưng không phải Vũ Văn Tuần nói hắn không còn trách cậu nữa sao?
Kì thật nguyên nhân có là gì cũng không còn quan trọng, dù sao hai người sau này cũng chẳng còn cơ hội gặp lại, không phải sao?
Thanh Ti đem toàn bộ cháo bào ngư được hầm thật kĩ bỏ vào thùng rác bên cạnh, sau đó mới xoay người đi đến công ty săn tin của Kiều Diễm, ánh mặt trời hắt lên trên thân hình gầy yếu của cậu, để lại chút tịch mịch cùng cô đơn nhàn nhạt.
“Thanh Ti, anh mới là người sống chung với em a, cho dù Vũ Văn Tuần vì em mới bị thương, chính là em chăm sóc nó lâu như thế thì cũng nên nghỉ ngơi một lúc đi chứ, quan trọng nhất là cũng nên lo lắng cho tâm tình của anh một tí nha, mấy món hấp dẫn thế này anh còn chưa từng được nếm qua mà.”
*Sống chung, từ hán là “đồng cư” (同居), ần ý là chỉ việc chung sống của những cặp vợ chồng hoặc hai người yêu nhau
Nghe được hai chữ “sống chung”, tâm Vũ Văn Tuần nao nao, lại thấy Thanh Ti ngoại trừ hơi hơi đỏ mặt thì không hề phản đối cách nói này, trong lòng liền hiểu được vài phần, hắn cúi đầu nhìn qua một bên cửa sổ, làm như không thấy cánh tay càng quấy của Kiều Diễm đang ôm nhẹ bên hông Thanh Ti.
Khoảng thời gian này hai người ở chung rất hòa hợp, hắn phát hiện Thanh Ti kì thật là một người hay nói, còn thích nhè nhẹ mỉm cười, khi hắn nằm trên giường, Thanh Ti sẽ ở một bên mỉm cười và trò chuyện nhìn hắn, đối với hắn mà nói đây đã xem như một loại hưởng thụ, chất giọng của Thanh Ti đã không còn khàn khàn như lúc đầu mà trở nên mềm nhẹ uyển chuyển, mỗi lần được nghe thanh âm của con người ôn nhu đó, Vũ Văn Tuần đều rất muốn ôm chặt cậu vào ngực, nói ra hết tâm tư tận đáy lòng mình.
Nhìn đến Thanh Ti trong khoảng thời gian này cẩn thận chăm sóc mình, Vũ Văn Tuần đã tính toán tìm một cơ hội nối lại quan hệ xưa với cậu, chỉ là đến giờ vẫn chưa dám nói, hắn sợ sẽ dọa Thanh Ti, hiện tại xem ra hắn không nói là đúng, hai người kia sớm đã sống chung, hắn còn xen vào giữa làm gì?
Nếu chỉ vì muốn báo đáp thì Thanh Ti chiếu cố hắn lâu như thế cũng coi là báo đáp xong rồi, huống chi thứ hắn cần không phải là báo đáp mà là thực tâm của người kia.
Vuốt sói của Kiều Diễm vươn ra liền bị Thanh Ti dễ dàng tránh thoát, cậu khó chịu nói: “Kiều đại ca, bộ anh rảnh rỗi lắm sao? Cả ngày cứ chạy đến đây?”
“Em không phải cũng cả ngày đều chạy đến đây sao? Anh phát lương cho em không phải để em cứ chạy đi chăm sóc tình địch của anh a!”
Câu này quả nhiên làm Thanh Ti đỏ mặt, cậu không khỏi phân trần rồi lôi Kiều Diễm ra khỏi phòng bệnh, đang muốn quay người trở vào, Kiều Diễm lại nói: “Đi với anh qua chỗ chú Tang hỏi thăm chút tình trạng của A Tuần đi.”
Thanh Ti theo Kiều Diễm đến văn phòng của Tang Viên, kết quả hai người kia toàn nói bằng thuật ngữ ngành y khiến cậu nửa điểm cũng không hiểu, chỉ lờ mờ nghe được ý cuối là với tình trạng hồi phục của Vũ Văn Tuần lúc này đã có thể xuất viện về nhà dưỡng thương, bất quá vẫn nên có người bên cạnh chăm sóc, điều này làm Thanh Ti nghĩ trong đầu, cậu có thể chiếu cố cho Vũ Văn Tuần, dù sao công việc bên công ty săn tin cũng đâu phải không có cậu thì không được.
Sau khi Kiều Diễm đi rồi, Thanh Ti trở lại phòng bệnh thì phát hiện trong phòng trống không, hộ lý nói Vũ Văn Tuần đi đến vườn hoa sau viện, Thanh Ti vội cầm theo áo khoác chạy tới đó.
Ngày đầu thu tuy rằng ấm áp nhưng vẫn mang theo một chút hơi lạnh, thân thể Vũ Văn Tuần mới vừa hồi phục được như cũ, nếu chỉ mặc áo đơn sẽ rất dễ bị nhiễm lạnh.
Vũ Văn Tuần ngồi trên xe lăn khép hờ hai mắt hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, cô hộ lý đưa hắn tới đây nghe hắn nói muốn một mình yên tĩnh thì liền rời đi trước, để tự hắn an nhàn ngồi dưới tán đa.
Nghe tiếng bước chân, Vũ Văn Tuần vừa mở mắt ra liền thấy áo khoác Thanh Ti đang cầm trong tay được phủ lên người mình, hắn hơi ngạc nhiên, tính cẩn thận của Thanh Ti hắn sớm đã biết, nếu không nghe những gì Kiều Diễm vừa nói khi nãy thì có lẽ bây giờ hắn sẽ rất cảm động, chính là lúc này ngay cả một nụ cười cho có lệ hắn cũng cười không được.
Con người mẫn cảm kia nhận thấy được khác biệt trong tâm trạng của hắn, liền yên lặng ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
Sự yên lặng của Vũ Văn Tuần khiến Thanh Ti có chút ngượng ngùng, cậu tìm chuyện để nói: “Thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh nắng chiếu lên người cũng thật ấm áp…”
“Đúng vậy, bất quá mùa đông rất nhanh sẽ đến, mùa đông ở nơi này rất lạnh.”
Vũ Văn Tuần nhìn chiếc lá bay qua tầm mắt đang nhẹ nhàng rơi xuống, đột nhiên hỏi: “Thanh Ti, quê của cậu hẳn là một nơi rất ấm áp phải không?”
Không nghĩ đến việc Vũ Văn Tuần bất ngờ hỏi xuất thân của mình, Thanh Ti hơi sửng sốt, thôn trang nơi cậu sinh ra quả thật rất ấm áp, quanh năm không có được mấy lần thấy tuyết rơi, bất quá đó chỉ là trí nhớ của rất lâu về trước, cậu thậm chí còn chẳng nhớ rõ được tên của thôn trang đó.
Do thấy thanh âm của Thanh Ti uyển chuyển ôn hòa, tựa hồ xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam cho nên Vũ Văn Tuần mới hỏi thế, nhưng thấy cậu do dự không đáp, hắn không khỏi âm thầm thở dài.
Thanh Ti vẫn như trước đây, đối với đoạn quá khứ trước giữ kín như bưng.
Thế là Vũ Văn Tuần liền chuyển sang đề tài khác.
“Nghe Kiều Diễm nói cậu sống chung với cậu ấy rất tốt, đến giờ đã học được không ít thứ rồi phải không?”
Hai người tuy bình thường cũng có nói chuyện với nhau nhưng Vũ Văn Tuần lại ít đề cập đến quan hệ của cậu với Kiều Diễm, hắn biết bản thân đang trốn tránh, chính là hiện tại đã chẳng còn cần phải làm như vậy nữa rồi, không phải sao?
“Nga, đúng là học được không ít thứ, bất quá Kiều đại ca vẫn nói tôi rất ngốc, bởi vi tôi đánh máy cực kì chậm, còn khi tiếp điện thoại mà lo lắng thì sẽ nói lắp, cho nên chỉ làm được vài việc vụn vặt mà thôi, đúng rồi, một khoảng thời gian trước tôi có học lái xe a, bất quá chỉ là lái qua lái lại trong sân nhà Kiều đại ca thôi, Kiều đại ca nói làm việc trong công ty mà không biết lái xe là không được, chính là tôi rất tệ, chỉ học một lần xong thì không dám thử nữa…”
Nghĩ lại chuyện ngày đó lái xe trong sân, Thanh Ti vẫn còn hơi hơi sợ, cậu hoàn toàn không nghĩ chiếc xe thoạt nhìn đi lại linh hoạt như vậy mà lại khó lái đến thế, cậu vất vả lắm mới nắm chặt được tay lái, thế nhưng mấy chậu mẫu đơn quí giá ở sân bên cạnh lại bị cậu làm cho tan xương nát thịt, Kiều Diễm khi ấy liền thề, sau này tuyệt đối không cho cậu lái thêm lần nữa …
Nhìn Thanh Ti vui vẻ kể lại những chuyện cậu đã trải qua, Vũ Văn Tuần đột nhiên nghĩ đến những trói buộc trước kia hắn dành cho cậu, đó chính là nguyên nhân khiến Thanh Ti hận hắn sao? Càng nhiều ràng buộc và quản chế chỉ càng tăng thêm tâm lí phản nghịch của người khác, đạo lí này không phải hắn không biết, nhưng hắn vẫn làm thế bởi vì hắn vĩnh viễn không học được thái độ thong dong thoải mái như vậy của Kiều Diễm.
Chỉ cần thấy bộ dạng Thanh Ti cũng hiểu được cậu hiện giờ đang rất vui vẻ, thế là đủ rồi, thứ ban đầu mà hắn mong muốn còn không phải là nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt vốn luôn tịch mịch kia sao?
Vui vẻ huyên thuyên hết cả buổi Thanh Ti mới phát hiện Vũ Văn Tuần vốn dĩ hồn không ở trong xác, cậu dừng đề tài lại, hỏi: “Anh có mệt không? Hay là chúng ta trở về nghỉ ngơi đi?”
“Nga …”
Vũ Văn Tuần giật mình hoàn hồn.
“Thanh Ti, cậu bây giờ có phải rất vui vẻ khoái hoạt không?”
Thanh Ti dùng sức gật gật đầu.
Cậu hiện tại rất hạnh phúc a, trước kia là bởi vì trong tâm không dứt bỏ được sợ hãi nên mới không dám nói nhiều trước mặt Vũ Văn Tuần, còn một khi đã biết hắn hoàn toàn là một người khác, cậu đương nhiên có thể tùy tâm thoải mái, hơn nữa bất giác cũng bắt đầu trò chuyện với hắn, tựa như bây giờ vậy, đến khi cậu nhận ra thì đã phát hiện nguyên lai đều chỉ có một mình cậu nói chuyện.
Hình như trước kia cậu cũng không phải là một người ham nói a.
Ánh mắt Vũ Văn Tuần sau khi nghe được câu trả lời từ cậu thì trở nên trầm xuống, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ bảo: “Chúng ta trở về đi.”
Đến khi vào trong, Vũ Văn Tuần nói: “Thân thể tôi cũng gần như bình phục lại rồi, cậu sau này không cần tiếp tục tới đây chăm sóc tôi, như thế rất vất vả.”
“Không vất vả a, đây đều là chuyện tôi nên làm …tối nay tôi sẽ hầm một chút cháo bào ngư, ngày mai sẽ đem tới cho anh.”
Thanh Ti không hề để tâm đến câu nói đó của Vũ Văn Tuần, nhưng đến chiều hôm sau khi cậu đến phòng bệnh lại kinh ngạc phát hiện trong phòng trống không, cậu tìm tiểu hộ lý phụ trách phòng bệnh của Vũ Văn Tuần để hỏi mới biết hắn đã sớm xuất viện hồi sáng.
Lúc này mới hiểu được câu nói hôm qua của Vũ Văn Tuần có ý chỉ chuyện gì, chính là vì sao không nói với cậu một tiếng đã vội vàng xuất viện?
Thanh Ti siết chặt lấy hộp cơm đang cầm trong tay.
“Phó tiên sinh, Vũ Văn tiên sinh trước kia đi còn bảo tôi chuyển lời đến cậu, nói cậu sau này không cần lại đến tìm ngài ấy…”
Nhìn Thanh Ti thoáng biến sắc, tiểu hộ lý do dự đem lời nhắn của Vũ Văn Tuần nói lại, quả nhiên Thanh Ti sau khi nghe xong liền vội vàng hỏi: “Vì cái gì?!”
Tiểu hộ sĩ lắc đầu, biểu tình khó xử.
Vì cái gì?
Thanh Ti biết tiểu hộ lý đó đương nhiên không có khả năng hiểu được suy nghĩ của Vũ Văn Tuần, cậu hỏi như thế chỉ là muốn tìm kiếm thứ gì chống đỡ cho bản thân mà thôi.
Hai người bên nhau lâu như thế, vì sao ngay cả một lí do cũng không để lại liền cự tuyệt sự chăm sóc của cậu?
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước ra khỏi bệnh việc, từng cơn gió thổi qua, mang theo vài chiếc lá rơi xuống trước mặt Thanh Ti, điều này khiến cậu nhớ đến vẻ mặt cô đơn của Vũ Văn Tuần khi hắn ngồi dưới tán đa ngày hôm qua, có lẽ bắt đầu từ lúc đó, hắn đã không còn muốn gặp cậu nữa rồi.
Là do cậu nói quá nhiều khiến hắn thấy phiền sao? Hay vẫn là vì những câu nói vô tình trước kia của cậu? Nhưng không phải Vũ Văn Tuần nói hắn không còn trách cậu nữa sao?
Kì thật nguyên nhân có là gì cũng không còn quan trọng, dù sao hai người sau này cũng chẳng còn cơ hội gặp lại, không phải sao?
Thanh Ti đem toàn bộ cháo bào ngư được hầm thật kĩ bỏ vào thùng rác bên cạnh, sau đó mới xoay người đi đến công ty săn tin của Kiều Diễm, ánh mặt trời hắt lên trên thân hình gầy yếu của cậu, để lại chút tịch mịch cùng cô đơn nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.