Chương 8: Luận Bàn Chỉ Dạy
Vong Sinh Vong Tử
23/04/2013
"Ha ha! Khó trách Tư Đồ lão nhân tức giận như vậy, hóa ra Long nhi cùng Thiến nhi của cha trở về an toàn." Trung niên oai vệ đó hiển nhiên là phụ thân Đường Tâm của Đường Long, ông ta hào sảng bước tới phía bọn người Đường Long.
"Phụ thân, âm mưu của Tư Đồ lão nhân quả nhiên âm hiểm, không ngờ lại hợp tác với người của Lạc Hoa Trại tới đối phó chúng con." Nhắc tới Tư Đồ Bạt, Đường Long để lộ vẻ mặt căm thù, dù sao bản thân suýt chút nữa đã chết dưới âm mưu của ông ta, không hận ổng mới là lạ, nếu như hai gia tộc không kiềm chế lẫn nhau thì vừa rồi Đường Long thật sự muốn một kiếm giết chết ông ta.
"Lạc Hoa Trại? Các con không sao chứ!" Đường Tầm nghe nhắc tới Lạc Hoa Trại nên hiển nhiên có chút bất ngờ. "Lạc Hoa Trại sao có thể cấu kết một giuộc với Tư Đồ lão nhân được, cha thấy bọn họ chán sống, xem ra lão phu phải đích thân xuất chinh san bằng Lạc Hoa Trại, cũng không suy nghĩ bản thân có bao nhiêu kí lô mà đã dám đụng chạm tới người của Đường gia, hừ!"
Trong mắt Đường Tầm, mặc dù Lạc Hoa Trại có chút thực lực nhưng bọn họ chưa đủ can đảm tham dự vào tranh chấp giữa hai đại gia tộc họ Đường cùng Tư Đồ, thật không ngờ bọn chúng lại cấu kết với nhau.
"Vị này là?" Ánh mắt Đường Tầm bỗng rơi lên người Lục Thiên Hồng, chàng trai trẻ trước mắt này anh tuấn phi phàm, khiến cho Đường Tầm có chút bỡ ngỡ, không biết trấn Vạn Sơn lúc nào xuất hiện một chàng trai trẻ như thế.
"Cha xem con, quên giới thiệu cho phụ thân biết." Đường Long vỗ đầu nói xin lỗi: "Phụ thân, lần này bọn con may mắn được vị ân công này cứu giúp, bằng không thì con cùng muội muội đã sớm mất mạng trong tay cường đạo."
"Hử?" Dường như Đường Tầm có chút kinh ngạc với chuyện chàng trai trè trước mắt này có thể con của mình. Võ công của Đường Long, Đường Thiến là do một tay mình dạy nên, đã là người nổi bật trong giới trẻ, chàng trai trẻ trước mắt này chẳng lẽ lợi hại hơn chúng nó? Nếu vậy thì xuất thân của chàng trai trẻ này hẳn bất phàm.
"Tại hạ Lục Thiên Hồng, ra mắt bá phụ!" Lục Thiên Hồng bước tới ôm quyền cung kính nói, đối với trưởng bối thì Lục Thiên Hồng vẫn rất tôn kính.
"Tốt! Tốt lắm! Thật là anh hùng xuất thiếu niên!" Đường Tầm rất thưởng thức nhìn Lục Thiên Hồng khen ngợi: "Tuổi trẻ như vậy đã có võ công như thế, lại có trái tim hiệp nghĩa, thực sự khó được."
"Bá phụ khen trật rồi." Lục Thiên Hồng mỉm cười đáp trả.
"Ha ha, thất lễ, đã là ân công cứu mạng của khuyển từ, hãy mau vào trong ngồi xuống." Nói xong, Đường Tầm đã dẫn Lục Thiên Hồng vào trong đại sảnh.
Sau khi ngồi xuống, Đường Tâm phân phó kẻ dưới bưng lên vài chén trà liền bắt đầu tán gẫu với Lục Thiên Hồng.
"Lục thiếu hiệp, thứ cho lời nói của lão phu, lão phu cũng có chút hiểu biết võ công của khuyển tử, tuy nói không sánh kịp cao thủ đồng lứa nhưng cũng không mấy tệ, ta cũng từng gặp qua nhị thủ lĩnh mặt sẹo của Lạc Hoa Trại, võ công xem như không tệ, khuyển tử, khuyển nữ lão phu liên thủ chỉ có khả năng chiến thắng, thiếu hiệp tuổi còn trẻ như vậy không ngờ lại giết chết?"
"Phụ nhân, cha không ở hiện trưởng nên không rõ, thân pháp của ân công rất nhanh, tốc độ xuất thủ cũng rất mau lẹ, chỉ một cước vô cùng đơn giản đã giải quyết được mặt sẹo!" Đường Long ở một bên xen vào.
"Hả?" Đường Tầm không khỏi kinh hãi, ngay cả ông muốn xuất thủ giết mặt sẹo trong vòng mười chiêu cũng đã là chuyện không dễ, không ngờ chàng trai trẻ trước mắt này chỉ dùng một cước. "Lục thiếu hiệp, lời khuyển tử nói là thật?"
Lục Thiên Hồng nhấp một ngụm trà, khuôn mặt mang theo nét cười gật gật đầu.
"Không biết sư thừa của Lục thiếu hiệp ở đâu? Không ngờ quý sư lại có thể dạy ra một lương đồ như thiếu hiệp?" Đường Tầm cẩn thận hỏi, hắn không muốn vô tình thất lễ đệ tử của vị cao nhân nào đó.
"Thiên Hồng không có sư thừa, chỉ là thần lực trời sinh mà thôi." Lục Thiên Hồng nói mà không nghĩ tới lời nói có thể dọa chết người.
"Hả?" Lần này Đường Tầm trực tiếp đứng lên, ông thật giật mình trước Lục Thiên Hồng, nếu đối phương là một người trời sinh thần lực chưa từng luyện qua võ công, như vậy thiếu niên này thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc.
"Dường như Đường bá phụ không tin? Thiên Hồng thật sự chưa luyện qua võ thuật gì, chỉ dựa theo bản năng mà đánh nhau thôi, Đường huynh từng thấy ta ra tay nên có thể làm chứng."
Đường Tầm nhìn về phía đứa con Đường Long, Đường Long suy nghĩ một lát sau đó mới trả lời: "Phụ thân, dường như khi ân công ra tay không dùng chiêu thức gì cả, chỉ dựa vào bản năng quyền cước mà thôi, tới hiện tại con vẫn chưa suy nghĩ nhiều, hiện tại nghĩ lại, mỗi cước mỗi quyền đơn giản khi đó dường như quả thật là quyền cước bình thường."
"Ha ha, thực khó tin nổi, chỉ dựa vào thần lực trời sinh cùng bản năng đánh nhau lại có thể đánh chết cao thủ tập võ nhiều năm, hôm nay Đường mỗ xem như thêm chút kiến thức. Không biết Lục thiếu hiệp có muốn luận bàn một hai với Đường mỗ hay không, để Đường mỗ được kiến thức một chút. Đường mỗ không có ý gì khác, xin Lục thiếu hiệp đừng hiểu lầm, Đường mỗ thích võ, mọi người ở trấn Vạn Sơn này đều biết. Không ngờ khi sinh thời Đường mỗ có thể gặp được người có thần lực trời sinh như Lục thiếu hiệp đây, Đường mỗ mạo muội rồi."
Dường như Lục Thiên Hồng có chút bất ngờ trước việc Đường Tầm lại đột ngột đòi thỉnh giáo, đây hiển nhiên không phải đạo đãi khách. Chẳng qua nếu là người mến võ thì có thể lý giải được. Lục Thiên Hồng mỉm cười đứng dậy ôm quyền nói: "Đã Đường bá phụ có ý, vậy thì Thiên Hồng xin mạo phạm."
"Hay hay hay! Đến, chúng ta đi ra ngoài, chổ này sợ rằng không thể thi thố." Đường Tầm dẫn đầu bước ra khỏi đại viên tới một sân bên ở ngoài, tuy ông ta mến võ nhưng cũng sĩ diện lắm, vạn nhất thua ở trước mặt nhiều đồ đệ như vậy thì mặt mũi sẽ bị quăng hết không gỡ lại nổi, cho nên dẫn Lục Thiên Hồng tới sân bên chứ không phải sân chính.
Đi vào sân bên, Đường Tâm bày thế nói với Lục Thiên Hồng: "Tới đây."
Lục Thiên Hồng nhìn thấy Đường Tầm một bộ phong phạm nhân sĩ võ lâm chợt cười nói: "Vậy cháu ra tay đây."
Lời vừa dứt thì thân hình nhoáng lên vọt qua, không có chiêu thức gì mà chỉ một quyền bình thường, Đường Tầm thấy Lục Thiên Hồng ra tay thì ánh mắt chợt lóe tinh quang lui người nhảy ra sau tránh thoát quyền của Lục Thiên Hồng, nhưng ông đã xem nhẹ tốc độ của Lục Thiên Hồng, tuy chỉ là một quyền đơn giản nhưng lại bao hàm cả về tốc độ lẫn sức mạnh, tuy Đường Tầm nhảy vọt ra sau nhưng quyền của Lục Thiên Hồng cũng theo sát.
Đường Tầm bắt đắc dĩ phải đánh ra một quyền, chưởng tay chạm vào nhau, Lục Thiên Hồng thì khó chịu kêu lên, còn Đường Tầm thì bị một quyền đánh văng ra xa mấy trượng.
Đường Tầm đứng vững thân thể để lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nhiều năm qua ông chưa từng bị người ta đánh tới như vậy. Đường Tầm nhìn Lục Thiên Hồng ở đằng xa đang vận sức chờ phát động không khỏi lau mồ hôi, xem ra chàng trai trước mắt không phải nói khoác trời sinh thần lực, thế nhưng dù bỡ ngỡ trong lòng nhưng mặt ngoài Đường Tầm vẫn cười nói sang sảng: "Lục Thiếu hiệp quả nhiên trời sinh thần lực, tốt, lại tới."
Đường Tầm vừa dứt lời thì Lục Thiên Hồng lại vọt tới, lần này hắn nhảy lên không bay tới đây, Đường Tầm chịu thiệt một lần tất nhiên không dám đón đỡ, ông nhanh nhẹn tránh thoát sóng bàn tay tấn công đùi Lục Thiên Hồng, Lục Thiên Hồng bị cú này làm chao đảo té ngã lên đất, chẳng qua chút tổn thương ấy chẳng đáng kể chút nào với người luyện Trấn Nguyên Tiên Quyết như Lục Thiên Hồng, hắn gãi đầu đứng dậy hò hét: "Lại tới!'
Kết quả, công kích của Lục Thiên Hồng đều bị Đường Tầm phá giải dễ dàng, sau mấy lần thì Đường Tầm thu tay lại nói: "Dừng lại thôi, xem ra Lục thiếu hiệp không lừa lão phu, cậu đánh nhau chỉ nhờ vào bản năng, nếu như là người không quen biết quả thực rất dễ bị tốc độ cùng sức mạnh của cậu đánh bại, nhưng chỉ cần sau khi hiểu biết chút đỉnh thì có thể nhờ chiêu thức xảo diệu hóa giải công kích của cậu."
Lục Thiên Hồng lần lượt thất bại cũng biết chênh lệch kỹ xảo giữa bản thân với Đường Tầm, hắn ôm quyền nói với Đường Tầm: "Xin Đường bá phụ chỉ dạy một hai."
Đường Tầm cười sang sảng nói: "Thiên tư Lục thiếu hiệp trác tuyệt, tốc độ cùng sức mạnh có thể xem hoàn mĩ, nếu như nắm giữ thêm một vài kỹ xảo thì e rằng thiếu hiệp sẽ nhanh chiếm cứ một mảnh đất trong chốn giang hồ."
Đường Tầm gọi Đường Long tới rồi bắt đầu so chiêu với Đường Long, còn Lục Thiên Hồng thì lại ở một bên cẩn thận lắng nghe.
Chớp mắt đã qua nửa ngày, trong nửa ngày này Đường Tầm đã giảng dạy các loại kỹ xảo đánh nhau cho Lục Thiên Hồng nghe qua.
"Được rồi, nói nhiều như vậy, Lục thiếu hiệp cẩn thận tiêu hóa một chút, chúng ta đi ăn cơm đã." Đường Tầm thu hồi tư thế nói với Lục Thiên Hồng.
Lục Thiên Hồng vuốt cằm cúi đầu trầm tư, sau một lát thì hắn chợt ngước đầu nói với Đường Tầm: "Đường bá phụ, cháu muốn thử luận bàn với ngài."
Đường Tầm cười ha hả nói: "Cần gì gấp gáp như thế, lại nói chỉ mới đó sao lĩnh hội hết được, chúng ta ăn cơm xong rồi lại nghiên cứu." Ấn tượng của Đường Tầm với Lục Thiên Hồng xem như không tệ, nửa ngày ở chung thì ông đã đối xử với hắn như là đồ đệ.
"Để cho cháu thử lại đi." Lục Thiên Hồng ôm quyền nói. Đường Tâm vuốt vuốt chỏm râu nói: "Một khi đã vậy, vậy thì tùy cậu. Tới đây."
"Được." Thân hình Lục Thiên Hồng nhoáng lên, lần này bất kể tốc độ thân pháp hay sức mạnh đều tăng mạnh, Đường Tầm thấy Lục Thiên Hồng tiến bộ thần tốc như vậy thì âm thầm kêu khổ, xem ra ông vẫn xem nhẹ chàng trai trước mắt.
Lục Thiên Hồng cùng Đường Tầm mới đó đã quấn nhau, sau vài chiêu thức, Đường Tầm cảm thấy cánh tay của ông đau nhức, bởi vì sức mạnh của Lục Thiên Hồng thật sự quá mạnh, hơn nữa chiêu thức không đơn giản như trước mà trở nên gian trá.
Sau hơn mười chiêu, Đường Long cùng Đường Thiến ở một bên không khỏi thầm giật mình, bởi vì hai người bọn họ đều là người tập võ nên hiển nhiên nhìn ra phụ thân của bọn họ lại rơi xuống thế hạ phong.
Sau hai mươi mấy chiêu, Đường Tầm hét lớn một tiếng, bị một quyền của Lục Thiên Hồng đánh bay ngã lăn trên đất. Huynh muội Đường Long thấy thế vội vã đi lên đỡ Đường Tầm, chẳng qua Đường Tầm không cho bọn họ cơ hội đỡ mà lề mề đứng dậy nói: "Không ngờ được, Lục thiếu hiệp học được nhanh như vậy, tốt, tốt lắm, không ngờ lúc sinh thời lão phu gặp được một người trẻ tuổi thông minh như vậy, Long nhi, Thiến nhi, các con dắt Lục thiếu hiệp đi ăn cơm, vi sư chợt nhớ tới còn có một chuyện chưa xử lý. Nếu như có chỗ thất lễ vẫn mong Lục thiếu hiệp tha thứ." Nói xong, Đường Tầm ôm quyền với Lục Thiên Hồng sau đó xoay người nhanh chân rời khỏi.
Bước đi của Đường Tầm càng đi càng nhanh, thoáng cái đã quay về phòng mình, đóng cửa lại phun ra một ngụm máu tươi, ông lau vết máu ở khóe miệng, để lộ vẻ mặt may mắn, may mà vừa rồi tránh thoát, bằng không dây dưa thêm với Lục Thiên Hồng nữa thì e rằng dù ông không chết cũng bị thương nặng, thiếu niên này thật sự khiến người ta cảm thấy khó đoán, trong thời gian ngắn như vậy không ngờ đã lĩnh hội được, nếu kẻ này có danh sư chỉ đạo thì tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.