Chương 44: Chương 38-2
Quân Ước
16/08/2018
Gần cuối kỳ, người người lo lắng, rất nhanh thôi sẽ đến kỳ nghỉ hè cuối
cùng trước khi thi đại học rồi, nếu như thi cuối kỳ không ra sao, thì kỳ nghỉ hè cũng chẳng còn vui vẻ nữa.
Có lẽ vì nguyên nhân này, cho nên bầu không khí học tập ở lớp nào cũng khẩn trương chưa từng thấy.
Sinh nhật của Giang Tùy thật không may lại trúng vào thời điểm này, lại là ngay thứ hai đầu tuần, thế nên cô thật sự không có suy nghĩ gì về sinh nhật, cũng tưởng rằng chắc sẽ không có ai nhớ, nào biết mọi người hình như đều không quên, mấy người bạn đằng trước đằng sau đều tặng cô vài món quà nhỏ, ngay đến cả Tri Tri sáng sớm cũng đặc biệt chạy đến trường cấp ba, mang cho cô một củ khoai lang nướng, lại dùng tiền tiết kiệm mua tặng cô một chiếc đồng hồ đeo tay nữa.
"Cái này ý, lúc đi thi chị có thể dùng, dù có hơi xấu một tí nhưng là cả tấm lòng của em." Tri Tri nói rất trịnh trọng.
Giang Tùy đành phải xúc động cảm kích nhận lấy.
Cô đưa Tri Tri ra đến cổng trường, sau đó mua cho thằng bé một ít đồ ăn vặt, rồi nhân bữa trưa hẹn mấy bạn bè cùng đi ăn.
Thời gian này Giang Phóng vô cùng bận rộn, hai ngày trước còn phải đi Bắc Kinh, cho nên trước lúc rời đi bèn mua một con gấu bông lớn để tại văn phòng, sau đó nhờ sinh viên chuyển tới cho Giang Tùy.
Lúc Giang Tùy nhận được tin nhắn vẫn còn đang trên lớp học, liền hẹn nam sinh đó ở ngoài cổng trường. Kết quả lúc gặp nhau, Giang Tùy bị con gấu to bự dọa cho hết hồn, cảm thấy khóc không được mà cười cũng không xong.
Giang Phóng không biết chọn quà cho con gái, Giang Tùy sớm đã biết rồi, mà vẫn không ngờ được lần này lại khoa trương tới mức vậy.
Cuối cùng, Châu Trì thay cô ôm con gấu về, lúc đi đường mười người thì có đến chín người quay lại ngó.
Giang Tùy đi bên cạnh có hơi ngại ngùng, nhưng Châu Trì có vẻ không cảm thấy sao, giúp cô ôm con gấu về tới nhà rồi dắt cô đi ăn.
Giang Tùy mong muốn ngày sinh nhật của mình có thể đơn giản một chút, cho nên ăn cơm xong, hai người cũng không đi đâu cả, mà xách một cái bánh gato nhỏ mang về.
Đây là sinh nhật lần thứ 16 của Giang Tùy.
Chỉ có một mình Châu Trì bên cạnh cô.
Lúc thổi nến, Giang Tùy ở trong lòng dành cho cậu một điều ước: "Hy vọng cậu ấy sau này sẽ hạnh phúc và mỉm cười nhiều hơn."
Một tuần sau, thời tiết càng ngày càng nóng, kỳ thi cuối kỳ cuối cùng cũng đến, chính là vào hai ngày 24, 25.
Giang Tùy vẫn như cũ ngồi ở phòng thi đầu tiên, mà Châu Trì cuối cùng cũng đã không phải ngồi ở phòng chót nữa, bởi vì điểm thi giữa kỳ của cậu không tồi, xếp hạng cũng cao lên không ít, cho nên lần này số phòng thi được đẩy lên rất nhiều.
Cô đối với cậu vô cùng mong chờ, cảm thấy lần thi này của cậu so với lần trước nhất định sẽ càng tốt hơn.
Thế nhưng sự tình lại không như cô nghĩ.
Châu Trì bỏ thi một môn. Buổi chiều ngày thi thứ hai, cậu đã không tới.
Lúc Giang Tùy biết tin thì kỳ thi đã kết thúc, cô rời khỏi phòng thi và quay về lớp học, đang tìm Châu Trì thì bị lớp trưởng gọi, nói lão Tôn cũng đang tìm cô.
Giang Tùy chạy tới văn phòng, từ miệng lão Tôn biết được Châu Trì xin nghỉ phép.
Đương nhiên, nghỉ phép là do lão Tôn nói giảm nói tránh, còn thực ra Châu Trì không nói gì cả, chỉ gọi một cuộc điện thoại qua, nói chiều đó không đi thi được.
Lão Tôn gọi điện thoại cho Châu Mạn nhưng không có ai bắt máy, bởi vậy mới tìm Giang Tùy hỏi sự tình.
Thế nhưng Giang Tùy cũng chẳng biết gì cả.
Cô quay trở lại lớp học, vội vàng tìm điện thoại xem, mới phát hiện Châu Trì có gửi một tin nhắn cho cô: "Tôi có việc phải về quê, tìm cậu sau."
Chuyện gì mà gấp như vậy? Không thể chờ thi xong sao?
Giang Tùy đọc đi đọc lại tin nhắn của cậu vài lần, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng chẳng có ai nghe máy.
Cô không thể không lo lắng.
Buổi tối hôm đó, Giang Tùy đi tìm Tri Tri, nhưng cũng chẳng hỏi được tin tức gì có ích, Tri Tri chẳng khác gì cô, cũng chỉ nhận được một tin nhắn, nhờ thằng bé báo với dì Đào.
Giang Tùy nói: "Dì Châu liệu có biết không?"
"Làm sao có thể?" Tri Tri có điểm tức giận: "Mẹ em mấy hôm trước vừa đi Mỹ xong, đến em còn chẳng liên lạc được, chị nghĩ còn có thời gian để quản cậu nhỏ sao?"
"Vậy làm sao đây?"
"Sao mà em biết." Tri Tri không để ý nói: "Cậu ấy lớn thế rồi, trước đến giờ đều tự lo cho mình, có thể có chuyện gì được chứ, em nghĩ là, chắc cậu ấy không muốn đi thi nên tìm đại lý do chạy đi chơi thôi."
"Cậu ấy không phải như vậy." Giang Tùy chau mày: "Điện thoại cũng không có người bắt máy."
"Cố ý không nhận, không muốn bị người ta làm phiền."
"Không phải vậy."
"Ầy, em nói chị chứ, chị hôm nay bị cái gì vậy?" Tri Tri có chút kỳ quái: "Sao em nói gì chị cũng phản đối là sao, lại nói, chị lo cho cậu của em thế làm gì, rảnh thì lo cho em đây này..." Ánh mắt thằng bé tinh ranh, cười gian xảo nói: "Bây giờ chẳng phải nghỉ hè rồi sao, em muốn mua một cái ván trượt mới, hay là chị có thể cho em mượn tiền được không?"
"..." Giang Tùy không có tâm trạng giỡn, rút từ trong cặp ra hai trăm tệ đưa cho thằng bé: "Chị đi đây."
Thẳng cho đến chiều hôm sau, vẫn như cũ không có liên lạc với Châu Trì. Giang Tùy hỏi đám Trương Hoán Minh, bọn họ cũng không biết, đã liên hệ trên QQ nhưng cũng chẳng có ai trả lời.
Giang Tùy có chút sợ hãi, không biết có phải cậu đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Nhưng mà, chuyện này lại chỉ có mỗi mình cô để ý, không biết phải bàn bạc với ai. Châu Mạn không ở trong nước, thằng nhóc Tri Tri thì không có lương tâm, căn bản chẳng trông mong được gì.
Giang Tùy lại không dám nói với dì Đào, sợ dì ấy cũng lo lắng theo.
Chuyện này cứ canh cánh trong lòng, khiến cho Giang Tùy cả đêm chẳng thể nào ngủ nổi.
Sáng sớm 4,5 giờ, điện thoại trên đầu giường đột nhiên reo lên, cô giật mình một cái, xoay người với lấy, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình hai chữ "ZC", nặng nề thở phào một cái, thế nhưng hai mắt lại đột nhiên cay xè.
Cô nhận điện thoại, ngồi dậy dựa vào tường.
"Châu Trì?"
Đầu bên kia vô cùng yên tĩnh, không ai nói gì, qua một lúc, liền nghe thấy tiếng sụt sịt.
Giang Tùy ngẩn người.
... Đang khóc sao?
Cô hơi mấp máy môi, nửa ngày không nói được tiếng nào. Lại qua vài giây sau, nghe thấy cậu nghẹn ngào gọi tên cô.
*
Sáng sớm, Tri Tri bị tiếng đập cửa bình bịch đánh thức.
Thằng bé ngật ngưỡng ngồi dậy chạy ra mở cửa, bị Giang Tùy đứng bên ngoài dọa cho hết hồn: "Chị làm cái gì đấy? Mới có mấy giờ mà?"
Giang Tùy kéo thằng bé đến bên cạnh bàn học, lấy ra một cây bút: "Địa chỉ nhà ông ngoại em, viết cho chị."
Có lẽ vì nguyên nhân này, cho nên bầu không khí học tập ở lớp nào cũng khẩn trương chưa từng thấy.
Sinh nhật của Giang Tùy thật không may lại trúng vào thời điểm này, lại là ngay thứ hai đầu tuần, thế nên cô thật sự không có suy nghĩ gì về sinh nhật, cũng tưởng rằng chắc sẽ không có ai nhớ, nào biết mọi người hình như đều không quên, mấy người bạn đằng trước đằng sau đều tặng cô vài món quà nhỏ, ngay đến cả Tri Tri sáng sớm cũng đặc biệt chạy đến trường cấp ba, mang cho cô một củ khoai lang nướng, lại dùng tiền tiết kiệm mua tặng cô một chiếc đồng hồ đeo tay nữa.
"Cái này ý, lúc đi thi chị có thể dùng, dù có hơi xấu một tí nhưng là cả tấm lòng của em." Tri Tri nói rất trịnh trọng.
Giang Tùy đành phải xúc động cảm kích nhận lấy.
Cô đưa Tri Tri ra đến cổng trường, sau đó mua cho thằng bé một ít đồ ăn vặt, rồi nhân bữa trưa hẹn mấy bạn bè cùng đi ăn.
Thời gian này Giang Phóng vô cùng bận rộn, hai ngày trước còn phải đi Bắc Kinh, cho nên trước lúc rời đi bèn mua một con gấu bông lớn để tại văn phòng, sau đó nhờ sinh viên chuyển tới cho Giang Tùy.
Lúc Giang Tùy nhận được tin nhắn vẫn còn đang trên lớp học, liền hẹn nam sinh đó ở ngoài cổng trường. Kết quả lúc gặp nhau, Giang Tùy bị con gấu to bự dọa cho hết hồn, cảm thấy khóc không được mà cười cũng không xong.
Giang Phóng không biết chọn quà cho con gái, Giang Tùy sớm đã biết rồi, mà vẫn không ngờ được lần này lại khoa trương tới mức vậy.
Cuối cùng, Châu Trì thay cô ôm con gấu về, lúc đi đường mười người thì có đến chín người quay lại ngó.
Giang Tùy đi bên cạnh có hơi ngại ngùng, nhưng Châu Trì có vẻ không cảm thấy sao, giúp cô ôm con gấu về tới nhà rồi dắt cô đi ăn.
Giang Tùy mong muốn ngày sinh nhật của mình có thể đơn giản một chút, cho nên ăn cơm xong, hai người cũng không đi đâu cả, mà xách một cái bánh gato nhỏ mang về.
Đây là sinh nhật lần thứ 16 của Giang Tùy.
Chỉ có một mình Châu Trì bên cạnh cô.
Lúc thổi nến, Giang Tùy ở trong lòng dành cho cậu một điều ước: "Hy vọng cậu ấy sau này sẽ hạnh phúc và mỉm cười nhiều hơn."
Một tuần sau, thời tiết càng ngày càng nóng, kỳ thi cuối kỳ cuối cùng cũng đến, chính là vào hai ngày 24, 25.
Giang Tùy vẫn như cũ ngồi ở phòng thi đầu tiên, mà Châu Trì cuối cùng cũng đã không phải ngồi ở phòng chót nữa, bởi vì điểm thi giữa kỳ của cậu không tồi, xếp hạng cũng cao lên không ít, cho nên lần này số phòng thi được đẩy lên rất nhiều.
Cô đối với cậu vô cùng mong chờ, cảm thấy lần thi này của cậu so với lần trước nhất định sẽ càng tốt hơn.
Thế nhưng sự tình lại không như cô nghĩ.
Châu Trì bỏ thi một môn. Buổi chiều ngày thi thứ hai, cậu đã không tới.
Lúc Giang Tùy biết tin thì kỳ thi đã kết thúc, cô rời khỏi phòng thi và quay về lớp học, đang tìm Châu Trì thì bị lớp trưởng gọi, nói lão Tôn cũng đang tìm cô.
Giang Tùy chạy tới văn phòng, từ miệng lão Tôn biết được Châu Trì xin nghỉ phép.
Đương nhiên, nghỉ phép là do lão Tôn nói giảm nói tránh, còn thực ra Châu Trì không nói gì cả, chỉ gọi một cuộc điện thoại qua, nói chiều đó không đi thi được.
Lão Tôn gọi điện thoại cho Châu Mạn nhưng không có ai bắt máy, bởi vậy mới tìm Giang Tùy hỏi sự tình.
Thế nhưng Giang Tùy cũng chẳng biết gì cả.
Cô quay trở lại lớp học, vội vàng tìm điện thoại xem, mới phát hiện Châu Trì có gửi một tin nhắn cho cô: "Tôi có việc phải về quê, tìm cậu sau."
Chuyện gì mà gấp như vậy? Không thể chờ thi xong sao?
Giang Tùy đọc đi đọc lại tin nhắn của cậu vài lần, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng chẳng có ai nghe máy.
Cô không thể không lo lắng.
Buổi tối hôm đó, Giang Tùy đi tìm Tri Tri, nhưng cũng chẳng hỏi được tin tức gì có ích, Tri Tri chẳng khác gì cô, cũng chỉ nhận được một tin nhắn, nhờ thằng bé báo với dì Đào.
Giang Tùy nói: "Dì Châu liệu có biết không?"
"Làm sao có thể?" Tri Tri có điểm tức giận: "Mẹ em mấy hôm trước vừa đi Mỹ xong, đến em còn chẳng liên lạc được, chị nghĩ còn có thời gian để quản cậu nhỏ sao?"
"Vậy làm sao đây?"
"Sao mà em biết." Tri Tri không để ý nói: "Cậu ấy lớn thế rồi, trước đến giờ đều tự lo cho mình, có thể có chuyện gì được chứ, em nghĩ là, chắc cậu ấy không muốn đi thi nên tìm đại lý do chạy đi chơi thôi."
"Cậu ấy không phải như vậy." Giang Tùy chau mày: "Điện thoại cũng không có người bắt máy."
"Cố ý không nhận, không muốn bị người ta làm phiền."
"Không phải vậy."
"Ầy, em nói chị chứ, chị hôm nay bị cái gì vậy?" Tri Tri có chút kỳ quái: "Sao em nói gì chị cũng phản đối là sao, lại nói, chị lo cho cậu của em thế làm gì, rảnh thì lo cho em đây này..." Ánh mắt thằng bé tinh ranh, cười gian xảo nói: "Bây giờ chẳng phải nghỉ hè rồi sao, em muốn mua một cái ván trượt mới, hay là chị có thể cho em mượn tiền được không?"
"..." Giang Tùy không có tâm trạng giỡn, rút từ trong cặp ra hai trăm tệ đưa cho thằng bé: "Chị đi đây."
Thẳng cho đến chiều hôm sau, vẫn như cũ không có liên lạc với Châu Trì. Giang Tùy hỏi đám Trương Hoán Minh, bọn họ cũng không biết, đã liên hệ trên QQ nhưng cũng chẳng có ai trả lời.
Giang Tùy có chút sợ hãi, không biết có phải cậu đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Nhưng mà, chuyện này lại chỉ có mỗi mình cô để ý, không biết phải bàn bạc với ai. Châu Mạn không ở trong nước, thằng nhóc Tri Tri thì không có lương tâm, căn bản chẳng trông mong được gì.
Giang Tùy lại không dám nói với dì Đào, sợ dì ấy cũng lo lắng theo.
Chuyện này cứ canh cánh trong lòng, khiến cho Giang Tùy cả đêm chẳng thể nào ngủ nổi.
Sáng sớm 4,5 giờ, điện thoại trên đầu giường đột nhiên reo lên, cô giật mình một cái, xoay người với lấy, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình hai chữ "ZC", nặng nề thở phào một cái, thế nhưng hai mắt lại đột nhiên cay xè.
Cô nhận điện thoại, ngồi dậy dựa vào tường.
"Châu Trì?"
Đầu bên kia vô cùng yên tĩnh, không ai nói gì, qua một lúc, liền nghe thấy tiếng sụt sịt.
Giang Tùy ngẩn người.
... Đang khóc sao?
Cô hơi mấp máy môi, nửa ngày không nói được tiếng nào. Lại qua vài giây sau, nghe thấy cậu nghẹn ngào gọi tên cô.
*
Sáng sớm, Tri Tri bị tiếng đập cửa bình bịch đánh thức.
Thằng bé ngật ngưỡng ngồi dậy chạy ra mở cửa, bị Giang Tùy đứng bên ngoài dọa cho hết hồn: "Chị làm cái gì đấy? Mới có mấy giờ mà?"
Giang Tùy kéo thằng bé đến bên cạnh bàn học, lấy ra một cây bút: "Địa chỉ nhà ông ngoại em, viết cho chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.