Chương 125: Biệt kinh kỳ
THH
22/07/2019
Tờ mờ sáng, Tiểu Tường và Nghị Chánh đến phủ thừa tướng từ giã Cửu Dương trở về Hàng Châu. Mọi việc ở cô nhi viện sẽ tạm nhờ Phi Yến trông nom.
Trước khi rời đi, Tiểu Tường chỉnh tấm chăn trên ngực Cửu Dương lại nói:
- Huynh thích đọc sách, thế huynh có biết duyên phận cũng như một quyển sách không? Lật mà không để ý sẽ bỏ lỡ cơ hội xem được trang sách hay.
Ngừng một lát, Tiểu Tường mỉm miệng cười rồi nói tiếp:
- Lúc chúng ta còn ở Đồng sơn, huynh đã từng nói biết bao lời xin lỗi với muội vì đã không thể đáp lại tình cảm của muội. Nhưng thật sự huynh không có lỗi gì với muội cả, huynh chỉ có lỗi với chính bản thân huynh. Suốt đời này huynh cũng sẽ không tìm ra một ai hiểu huynh hơn Tân Nguyên cách cách đâu. Muội hy vọng sau khi huynh tỉnh dậy có thể cho cách cách một cơ hội.
Tiểu Tường cười duyên lần cuối cùng rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Nghị Chánh theo nàng, hai người ra khỏi căn phủ trời đã sắp sáng, ánh hồng đã ló dạng ngoài đầu núi xa xa.
Lúc này khí trời mát dần, cũng dễ hiểu bởi tháng tám là tháng có thời tiết tương đối tốt. Thi thoảng mới có vài trận mưa phùn rải rác và gió bấc thổi hiu hắt. Còn không, mặt trời luôn rực rỡ cả ngày. Đầu thu, gió mát thổi phất phơ trên những bụi cúc vàng rực rỡ. Những tia nắng ấm áp rọi xuống hậu hoa viên, rộn rã bao niềm vui và sức sống.
Tiêu Phong và nữ thần y cũng rời khỏi kinh thành vào buổi sáng hôm đó, hướng đến Chiết Giang. Sách Ngạch Đồ, Tiểu Điệp và Tân Nguyên đứng trên cổng thành nhìn Tiêu Phong và nữ thần y đang đi xa. Tiểu Điệp nói:
- Từ đây về sau hy vọng hai người đó sẽ có những ngày tháng bình an và hạnh phúc bên nhau.
Sách Ngạch Đồ gật đầu. Tiểu Điệp nhìn sang Tân Nguyên, thấy Tân Nguyên lặng yên nhìn theo Tiêu Phong và nữ thần y, ánh mắt Tân Nguyên thật buồn. Tiểu Điệp hiểu được tâm trạng thâm trầm của Tân Nguyên, thở dài nói tiếp:
- Không biết bao giờ thừa tướng đại nhân mới tỉnh lại nhỉ?
Sách Ngạch Đồ khẽ lắc đầu, nửa canh giờ trước chàng có đến phủ thừa tướng thấy thái y bắt mạch cho Cửu Dương, chỉ than thở rằng bệnh của Cửu Dương có tốt hay xấu là nằm ở tâm lý thôi. Nếu Cửu Dương không muốn tỉnh lại, tới Hoa Đà Biển Thước tái sinh chắc cũng phải bất lực.
Tiểu Điệp chờ một chút không nghe Sách Ngạch Đồ nói gì, nàng tự hiểu câu trả lời là như thế nào. Trong đầu Tiểu Điệp suy nghĩ rất lung, sau đó nói:
- Nô tì thật tình không hiểu, trước đây thừa tướng lừng danh trong võ lâm, sau đó thi đỗ làm quan, tiền tài và quyền lực trong tay đủ cả, hơn nữa, dựa vào nhân phẩm của ngài ấy, chỉ cần muốn là có được biết bao danh môn khuê tú và giai nhân trong thiên hạ. Cớ sao cứ vì một người con gái mà ràng buộc để lỡ đi hạnh phúc của chính mình?
Sách Ngạch Đồ tiếp tục cúi lặng. Tiểu Điệp đứng chờ thêm một chút nữa nàng ngửa mặt nhìn trời như tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi của nàng vừa rồi, nhưng chỉ thấy bầu trời bao la và trong suốt không một tí mây. Trong không gian yên tịnh đó, bất chợt Tân Nguyên mỉm cười nói:
- Tằng kinh thương hải nan vi thủy. Trừ khước Vu sơn bất thị vân.
Tân Nguyên dứt lời, Sách Ngạch Đồ quay sang nhìn nàng. Lúc này, Sách Ngạch Đồ mới phát hiện ra Tân Nguyên tuy đang cười nhưng ánh mắt nàng thâm trầm biết mấy, u uẩn biết mấy, và cũng hàm chứa ý nghĩa sâu xa biết mấy...
Tiểu Điệp nghe Tân Nguyên đột nhiên đọc thơ cũng như Sách Ngạch Đồ, quay nhìn Tân Nguyên. Sách Ngạch Đồ suy nghĩ một chốc, chàng quay sang Tiểu Điệp nói:
- Ly Từ Ngũ Thủ kỳ tứ.
Tiểu Điệp vẫn mở to cặp mắt đen láy của nàng, nhìn Tân Nguyên. Sách Ngạch Đồ thấy vậy cười thêm lời:
- Nguyên Chẩn viết bài thơ đó để tưởng nhớ người vợ quá cố Vi Tùng của ngài ấy. Hai câu vừa rồi, Nguyên Chẩn ví vợ mình như nước bể sâu thăm thẳm, như mây trắng trên đỉnh Vu sơn, đã chung sống với nhau rồi thì trong thiên hạ khó có người đàn bà nào có thể thay thế được.
Đoạn chàng nhẹ nhàng chậm rãi đọc hai câu cuối của Ly Từ Ngũ Thủ kỳ tứ:
- Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố. Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.
Tiểu Điệp nén tiếng thở dài lại, bấy giờ nàng đã hiểu ý Tân Nguyên rồi, cho dù Cửu Dương có tất cả đàn bà trong thiên hạ, cũng không thể so sánh với người mà chàng đã dành trọn trái tim, tình cảm từ thuở nhỏ.
Tiểu Điệp trầm ngâm giây lát nàng nói:
- Tại sao ông Trời lại bất công với ngài như thế? Ngài đối với nữ thần y thật sự thủy chung như nhất, đối đãi nàng ấy tốt như thế, yêu chiều nhiều như thế, mà nàng vẫn không yêu ngài?
Sách Ngạch Đồ không cần suy nghĩ liền nói:
- Có lần ta đến Đàm Giá tự, đã nghe một vị đại sư nói về duyên nợ, ta vẫn còn nhớ, đại sư nói kiếp sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ nợ. Nhiều cặp tình nhân không đến được với nhau, ta không nên trách cứ, phán xét họ, là trăng hoa, là đểu cáng, bởi vì thật ra đó chỉ là người ta đã trả xong nợ và đã đến lúc phải rời đi.
Sách Ngạch Đồ nói đoạn dừng lại để sắp xếp những ý tứ tiếp theo trong đầu, sau đó chàng kể cho Tiểu Điệp nghe một câu chuyện, rằng năm xưa có chàng trai đau khổ vì người yêu bỏ đi lấy chồng. Hắn ta đứng bên bờ vực định nhảy xuống thì một vị thần hiện ra. Vị thần trao cho hắn xem một chiếc gương thần kỳ, trong đó có hình ảnh một cô gái đẹp khỏa thân nằm chết bên đường. Mọi người đi qua đều không ai dừng chân. Duy chỉ có một người dừng lại nhưng cũng chỉ đắp cho cô gái ấy một cái áo rồi cũng bỏ đi. Mãi sau có một chàng trai khác đến và đem xác cô gái đi chôn.
Sách Ngạch Đồ nói xong, Tiểu Điệp hỏi:
- Ý đại nhân là, kiếp trước, có lẽ thừa tướng mới chỉ là người đắp áo cho nữ thần y, còn người đi bên cạnh nàng ấy, cả đời, chính là người kiếp trước đã chôn nàng, họ đến với nhau vì chữ nợ. Còn thừa tướng, chẳng qua với nữ thần y chỉ có một chữ duyên ư?
Sách Ngạch Đồ gật đầu, Tiểu Điệp thở một hơi dài:
- Thảo nào hôm qua, nô tì và cách cách đến phủ thừa tướng chia tay nữ thần y, gặp lúc hoàng thượng, hoàng hậu, Phi Yến, Tiểu Tường, Nghị Chánh cũng ở trong phủ, họ đều bảo với nữ thần y rằng sự ra đi của nàng ấy sẽ giúp cho thừa tướng tỉnh lại, làm lại cuộc đời mới, hoàng thượng còn khẳng định rằng sau này thừa tướng sẽ tìm được bến bờ hạnh phúc.
Từ khi đến đây ngoài ngâm hai câu thơ Tân Nguyên chỉ yên lặng, bấy giờ mới lên tiếng. Trên môi Tân Nguyện vẫn giữ nét cười, nàng đợi Tiểu Điệp nói xong lắc lắc đầu nói:
- Những người đó xem thường chàng ấy quá, tuy trong thư chàng ấy thành toàn cho nữ thần y và Trịnh thân vương, nhưng mối tình của chàng và nữ thần y là thiên trường địa cửu, không ai thay thế nữ thần y nổi. Giả sử sau này chàng may mắn tỉnh lại, thì trong tâm khảm chàng, vẫn còn có một vị trí mãi mãi dành cho cô gái đó. Vì đối với chàng ấy, tình yêu thật sự không phải là tình yêu thân xác, cũng không phải là tình yêu lãng mạn, mà tình yêu thật sự là sự chấp nhận tất cả những gì đang có, đã từng có và sẽ có hoặc không. Người hạnh phúc nhất không nhất thiết là người có được những điều tốt đẹp nhất, mà là người biết chấp nhận và sống một cách tốt đẹp nhất với những gì mà mình có được. Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn bão, mà làm sao để biết nhảy múa dưới cơn mưa.
Tân Nguyên nói đến đây nàng quay mặt, lững thững bước đi. Tân Nguyên biết thật sự đối với nàng, chàng cũng có cảm tình, ngay cả đối với Phi Yến, Uyển Thanh, Tuệ Dung, Tiểu Tường… cũng như vậy. Thế nhưng, cảm xúc thì có nhiều mà trái tim chỉ một, sẽ không bao giờ có chuyện nhiều hơn hai trái tim cùng chung một nhịp đập, và người thay thế vẫn mãi là người đến sau, không bao giờ chạm vào được cánh cửa của hạnh phúc.
Sách Ngạch Đồ nhìn theo chiếc bóng Tân Nguyên đang đi dần hướng cầu thang, trông nàng thật cô đơn và buồn. Sách Ngạch Đồ nghe tiếng nàng vọng lại:
- Tuy mối tình đó của chàng thê lương quá đỗi, nhưng cũng rất cao cả, và nhất là vô cùng mỹ lệ!
Tân Nguyên dứt lời bước xuống bậc thang đi xuống đất. Tiểu Điệp theo Tân Nguyên, vừa đi Tiểu Điệp vừa nói nhỏ:
- Ngày mai cách cách cùng với các giáo đồ Thiên Chúa giáo sang Ba Lan làm từ thiện, trong vòng hai năm tới sẽ không trở về nơi này, vậy sao cách cách không nói với Sách đại nhân?
Tân Nguyên lắc đầu:
- Sách đại nhân hiện đang soạn Tứ khố toàn thư, đừng làm phiền ngài, hãy để ngài được chuyên tâm.
- Cách cách chỉ lấy cớ thôi - Tiểu Điệp vừa che miệng cười vừa lắc đầu nói - Thật ra thừa tướng đại nhân hoàn mĩ như thế, chả trách nào mà cách cách chọn ngài ấy!
Nụ cười xót xa nở trên môi Tân Nguyên, câu nói vừa rồi của Tiểu Điệp, mỗi một âm một tiếng, một lời, như từng thanh đồng gõ nhịp, đánh vào trái tim nàng, làm cho con tim ấy vỡ ra không tài nào ráp lại được. Thật sự, nàng chưa từng có sự lựa chọn như Tiểu Điệp đã nói. Năm đó, lần đầu nàng gặp người đàn ông vận y phục màu trắng như sương, nàng đang bị một tên lưu manh cướp giật, chàng đã từ trên trời phóng xuống, bay nhanh đến bên nàng như một thiên thần, giải nguy cho nàng. Trong mắt nàng lúc bấy giờ, chàng là một khối sáng lóng lánh, là bầu trời rộng lớn, bao trùm, là uy vũ bất phàm, và cũng là độc nhất vô nhị trên cõi đời này. Chàng chụp lấy không phải chỉ có hành trang của nàng mà còn luôn cả trái tim của nàng khi đó nữa. Bắt đầu từ cái hôm đó, trong mắt nàng, chưa bao giờ có người đàn ông thứ hai nào. Chàng là chúa tể của nàng kiếp này, là vận mệnh của nàng, là tín ngưỡng mà nàng luôn tôn thờ. Chàng là thần, là thánh, của cả cuộc đời nàng. Nàng đã bị tiếng sét ái tình, đã hoàn toàn tự nguyện ngay từ giây phút ban đầu. Do đó, nàng không hề có sự lựa chọn như Tiểu Điệp vừa nói, nàng đã trao gửi trái tim nàng từ lâu lắm rồi, nàng đã buông rơi quyền lựa chọn từ lâu rồi.
Hết
Trước khi rời đi, Tiểu Tường chỉnh tấm chăn trên ngực Cửu Dương lại nói:
- Huynh thích đọc sách, thế huynh có biết duyên phận cũng như một quyển sách không? Lật mà không để ý sẽ bỏ lỡ cơ hội xem được trang sách hay.
Ngừng một lát, Tiểu Tường mỉm miệng cười rồi nói tiếp:
- Lúc chúng ta còn ở Đồng sơn, huynh đã từng nói biết bao lời xin lỗi với muội vì đã không thể đáp lại tình cảm của muội. Nhưng thật sự huynh không có lỗi gì với muội cả, huynh chỉ có lỗi với chính bản thân huynh. Suốt đời này huynh cũng sẽ không tìm ra một ai hiểu huynh hơn Tân Nguyên cách cách đâu. Muội hy vọng sau khi huynh tỉnh dậy có thể cho cách cách một cơ hội.
Tiểu Tường cười duyên lần cuối cùng rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Nghị Chánh theo nàng, hai người ra khỏi căn phủ trời đã sắp sáng, ánh hồng đã ló dạng ngoài đầu núi xa xa.
Lúc này khí trời mát dần, cũng dễ hiểu bởi tháng tám là tháng có thời tiết tương đối tốt. Thi thoảng mới có vài trận mưa phùn rải rác và gió bấc thổi hiu hắt. Còn không, mặt trời luôn rực rỡ cả ngày. Đầu thu, gió mát thổi phất phơ trên những bụi cúc vàng rực rỡ. Những tia nắng ấm áp rọi xuống hậu hoa viên, rộn rã bao niềm vui và sức sống.
Tiêu Phong và nữ thần y cũng rời khỏi kinh thành vào buổi sáng hôm đó, hướng đến Chiết Giang. Sách Ngạch Đồ, Tiểu Điệp và Tân Nguyên đứng trên cổng thành nhìn Tiêu Phong và nữ thần y đang đi xa. Tiểu Điệp nói:
- Từ đây về sau hy vọng hai người đó sẽ có những ngày tháng bình an và hạnh phúc bên nhau.
Sách Ngạch Đồ gật đầu. Tiểu Điệp nhìn sang Tân Nguyên, thấy Tân Nguyên lặng yên nhìn theo Tiêu Phong và nữ thần y, ánh mắt Tân Nguyên thật buồn. Tiểu Điệp hiểu được tâm trạng thâm trầm của Tân Nguyên, thở dài nói tiếp:
- Không biết bao giờ thừa tướng đại nhân mới tỉnh lại nhỉ?
Sách Ngạch Đồ khẽ lắc đầu, nửa canh giờ trước chàng có đến phủ thừa tướng thấy thái y bắt mạch cho Cửu Dương, chỉ than thở rằng bệnh của Cửu Dương có tốt hay xấu là nằm ở tâm lý thôi. Nếu Cửu Dương không muốn tỉnh lại, tới Hoa Đà Biển Thước tái sinh chắc cũng phải bất lực.
Tiểu Điệp chờ một chút không nghe Sách Ngạch Đồ nói gì, nàng tự hiểu câu trả lời là như thế nào. Trong đầu Tiểu Điệp suy nghĩ rất lung, sau đó nói:
- Nô tì thật tình không hiểu, trước đây thừa tướng lừng danh trong võ lâm, sau đó thi đỗ làm quan, tiền tài và quyền lực trong tay đủ cả, hơn nữa, dựa vào nhân phẩm của ngài ấy, chỉ cần muốn là có được biết bao danh môn khuê tú và giai nhân trong thiên hạ. Cớ sao cứ vì một người con gái mà ràng buộc để lỡ đi hạnh phúc của chính mình?
Sách Ngạch Đồ tiếp tục cúi lặng. Tiểu Điệp đứng chờ thêm một chút nữa nàng ngửa mặt nhìn trời như tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi của nàng vừa rồi, nhưng chỉ thấy bầu trời bao la và trong suốt không một tí mây. Trong không gian yên tịnh đó, bất chợt Tân Nguyên mỉm cười nói:
- Tằng kinh thương hải nan vi thủy. Trừ khước Vu sơn bất thị vân.
Tân Nguyên dứt lời, Sách Ngạch Đồ quay sang nhìn nàng. Lúc này, Sách Ngạch Đồ mới phát hiện ra Tân Nguyên tuy đang cười nhưng ánh mắt nàng thâm trầm biết mấy, u uẩn biết mấy, và cũng hàm chứa ý nghĩa sâu xa biết mấy...
Tiểu Điệp nghe Tân Nguyên đột nhiên đọc thơ cũng như Sách Ngạch Đồ, quay nhìn Tân Nguyên. Sách Ngạch Đồ suy nghĩ một chốc, chàng quay sang Tiểu Điệp nói:
- Ly Từ Ngũ Thủ kỳ tứ.
Tiểu Điệp vẫn mở to cặp mắt đen láy của nàng, nhìn Tân Nguyên. Sách Ngạch Đồ thấy vậy cười thêm lời:
- Nguyên Chẩn viết bài thơ đó để tưởng nhớ người vợ quá cố Vi Tùng của ngài ấy. Hai câu vừa rồi, Nguyên Chẩn ví vợ mình như nước bể sâu thăm thẳm, như mây trắng trên đỉnh Vu sơn, đã chung sống với nhau rồi thì trong thiên hạ khó có người đàn bà nào có thể thay thế được.
Đoạn chàng nhẹ nhàng chậm rãi đọc hai câu cuối của Ly Từ Ngũ Thủ kỳ tứ:
- Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố. Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.
Tiểu Điệp nén tiếng thở dài lại, bấy giờ nàng đã hiểu ý Tân Nguyên rồi, cho dù Cửu Dương có tất cả đàn bà trong thiên hạ, cũng không thể so sánh với người mà chàng đã dành trọn trái tim, tình cảm từ thuở nhỏ.
Tiểu Điệp trầm ngâm giây lát nàng nói:
- Tại sao ông Trời lại bất công với ngài như thế? Ngài đối với nữ thần y thật sự thủy chung như nhất, đối đãi nàng ấy tốt như thế, yêu chiều nhiều như thế, mà nàng vẫn không yêu ngài?
Sách Ngạch Đồ không cần suy nghĩ liền nói:
- Có lần ta đến Đàm Giá tự, đã nghe một vị đại sư nói về duyên nợ, ta vẫn còn nhớ, đại sư nói kiếp sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ nợ. Nhiều cặp tình nhân không đến được với nhau, ta không nên trách cứ, phán xét họ, là trăng hoa, là đểu cáng, bởi vì thật ra đó chỉ là người ta đã trả xong nợ và đã đến lúc phải rời đi.
Sách Ngạch Đồ nói đoạn dừng lại để sắp xếp những ý tứ tiếp theo trong đầu, sau đó chàng kể cho Tiểu Điệp nghe một câu chuyện, rằng năm xưa có chàng trai đau khổ vì người yêu bỏ đi lấy chồng. Hắn ta đứng bên bờ vực định nhảy xuống thì một vị thần hiện ra. Vị thần trao cho hắn xem một chiếc gương thần kỳ, trong đó có hình ảnh một cô gái đẹp khỏa thân nằm chết bên đường. Mọi người đi qua đều không ai dừng chân. Duy chỉ có một người dừng lại nhưng cũng chỉ đắp cho cô gái ấy một cái áo rồi cũng bỏ đi. Mãi sau có một chàng trai khác đến và đem xác cô gái đi chôn.
Sách Ngạch Đồ nói xong, Tiểu Điệp hỏi:
- Ý đại nhân là, kiếp trước, có lẽ thừa tướng mới chỉ là người đắp áo cho nữ thần y, còn người đi bên cạnh nàng ấy, cả đời, chính là người kiếp trước đã chôn nàng, họ đến với nhau vì chữ nợ. Còn thừa tướng, chẳng qua với nữ thần y chỉ có một chữ duyên ư?
Sách Ngạch Đồ gật đầu, Tiểu Điệp thở một hơi dài:
- Thảo nào hôm qua, nô tì và cách cách đến phủ thừa tướng chia tay nữ thần y, gặp lúc hoàng thượng, hoàng hậu, Phi Yến, Tiểu Tường, Nghị Chánh cũng ở trong phủ, họ đều bảo với nữ thần y rằng sự ra đi của nàng ấy sẽ giúp cho thừa tướng tỉnh lại, làm lại cuộc đời mới, hoàng thượng còn khẳng định rằng sau này thừa tướng sẽ tìm được bến bờ hạnh phúc.
Từ khi đến đây ngoài ngâm hai câu thơ Tân Nguyên chỉ yên lặng, bấy giờ mới lên tiếng. Trên môi Tân Nguyện vẫn giữ nét cười, nàng đợi Tiểu Điệp nói xong lắc lắc đầu nói:
- Những người đó xem thường chàng ấy quá, tuy trong thư chàng ấy thành toàn cho nữ thần y và Trịnh thân vương, nhưng mối tình của chàng và nữ thần y là thiên trường địa cửu, không ai thay thế nữ thần y nổi. Giả sử sau này chàng may mắn tỉnh lại, thì trong tâm khảm chàng, vẫn còn có một vị trí mãi mãi dành cho cô gái đó. Vì đối với chàng ấy, tình yêu thật sự không phải là tình yêu thân xác, cũng không phải là tình yêu lãng mạn, mà tình yêu thật sự là sự chấp nhận tất cả những gì đang có, đã từng có và sẽ có hoặc không. Người hạnh phúc nhất không nhất thiết là người có được những điều tốt đẹp nhất, mà là người biết chấp nhận và sống một cách tốt đẹp nhất với những gì mà mình có được. Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn bão, mà làm sao để biết nhảy múa dưới cơn mưa.
Tân Nguyên nói đến đây nàng quay mặt, lững thững bước đi. Tân Nguyên biết thật sự đối với nàng, chàng cũng có cảm tình, ngay cả đối với Phi Yến, Uyển Thanh, Tuệ Dung, Tiểu Tường… cũng như vậy. Thế nhưng, cảm xúc thì có nhiều mà trái tim chỉ một, sẽ không bao giờ có chuyện nhiều hơn hai trái tim cùng chung một nhịp đập, và người thay thế vẫn mãi là người đến sau, không bao giờ chạm vào được cánh cửa của hạnh phúc.
Sách Ngạch Đồ nhìn theo chiếc bóng Tân Nguyên đang đi dần hướng cầu thang, trông nàng thật cô đơn và buồn. Sách Ngạch Đồ nghe tiếng nàng vọng lại:
- Tuy mối tình đó của chàng thê lương quá đỗi, nhưng cũng rất cao cả, và nhất là vô cùng mỹ lệ!
Tân Nguyên dứt lời bước xuống bậc thang đi xuống đất. Tiểu Điệp theo Tân Nguyên, vừa đi Tiểu Điệp vừa nói nhỏ:
- Ngày mai cách cách cùng với các giáo đồ Thiên Chúa giáo sang Ba Lan làm từ thiện, trong vòng hai năm tới sẽ không trở về nơi này, vậy sao cách cách không nói với Sách đại nhân?
Tân Nguyên lắc đầu:
- Sách đại nhân hiện đang soạn Tứ khố toàn thư, đừng làm phiền ngài, hãy để ngài được chuyên tâm.
- Cách cách chỉ lấy cớ thôi - Tiểu Điệp vừa che miệng cười vừa lắc đầu nói - Thật ra thừa tướng đại nhân hoàn mĩ như thế, chả trách nào mà cách cách chọn ngài ấy!
Nụ cười xót xa nở trên môi Tân Nguyên, câu nói vừa rồi của Tiểu Điệp, mỗi một âm một tiếng, một lời, như từng thanh đồng gõ nhịp, đánh vào trái tim nàng, làm cho con tim ấy vỡ ra không tài nào ráp lại được. Thật sự, nàng chưa từng có sự lựa chọn như Tiểu Điệp đã nói. Năm đó, lần đầu nàng gặp người đàn ông vận y phục màu trắng như sương, nàng đang bị một tên lưu manh cướp giật, chàng đã từ trên trời phóng xuống, bay nhanh đến bên nàng như một thiên thần, giải nguy cho nàng. Trong mắt nàng lúc bấy giờ, chàng là một khối sáng lóng lánh, là bầu trời rộng lớn, bao trùm, là uy vũ bất phàm, và cũng là độc nhất vô nhị trên cõi đời này. Chàng chụp lấy không phải chỉ có hành trang của nàng mà còn luôn cả trái tim của nàng khi đó nữa. Bắt đầu từ cái hôm đó, trong mắt nàng, chưa bao giờ có người đàn ông thứ hai nào. Chàng là chúa tể của nàng kiếp này, là vận mệnh của nàng, là tín ngưỡng mà nàng luôn tôn thờ. Chàng là thần, là thánh, của cả cuộc đời nàng. Nàng đã bị tiếng sét ái tình, đã hoàn toàn tự nguyện ngay từ giây phút ban đầu. Do đó, nàng không hề có sự lựa chọn như Tiểu Điệp vừa nói, nàng đã trao gửi trái tim nàng từ lâu lắm rồi, nàng đã buông rơi quyền lựa chọn từ lâu rồi.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.