Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 67: Cạnh tranh (hạ)

THH

27/04/2019

Một thời gian sau vào một buổi tối Tiêu Phong từ phủ nội vụ về, chàng vừa đặt chân vào sảnh liền thấy Mẫn Mẫn ngồi bên bàn với vô số các món ăn bày biện trông khá bắt mắt.

- Chàng về rồi - Mẫn Mẫn nở một nụ cười rất tươi với Tiêu Phong nói - Thiếp chờ chàng suốt cả ngày nay rồi đấy!

Đoạn nàng rót trà ra li:

- Chàng uống li trà này rồi ăn thử các món ăn thiếp nấu, chàng chưa bao giờ thử qua tài bếp núc của thiếp phải không? Ngoài những món ăn quê hương chàng thiếp còn nấu món canh yến chàng thích nhất nữa.

Thật sự Tiêu Phong không thích ăn ngọt, chả là lúc trước nữ thần y nấu món canh đó cho chàng tẩm bổ khi chàng bị thương nên Tiêu Phong đáp bằng giọng đều đều:

- Ta có tấu chương cần phải xem tức thì.

Tiêu Phong nói rồi mặt chẳng có cảm xúc gì, hai mắt chàng vẫn như mọi hôm nhìn vào một khoảng không vô định chứ không nhìn những dĩa đồ ăn bắt mắt trên bàn hay Mẫn Mẫn.

Mẫn Mẫn thấy Tiêu Phong lạnh nhạt với nàng như thường lệ, nhưng nàng vẫn tiếp tục nở nụ cười với chàng, lên tiếng hỏi chàng ăn một chén canh của nàng mất nhiều thời gian lắm sao thì Tiêu Phong đáp chàng không đói.

Tiêu Phong dứt lời đi về phía nhà sau. Mẫn Mẫn biết Tiêu Phong sẽ lại như mọi hôm, muốn tránh mặt nàng nên vào thư phòng sau đó ngủ luôn trong thư phòng không trở ra ngoài này. Mẫn Mẫn bèn đứng bật dậy, lao về phía Tiêu Phong, nhanh tới nỗi chân nàng va vào chân bàn đau điếng.

- Đừng, đừng đi! - Mẫn Mẫn gọi thật thảm thiết, hai tay chới với phía trước mặt - Chàng đừng đi!

Theo phản xạ, Tiêu Phong nghe tiếng kêu cứu liền quay lại đưa tay giữ chặt tay Mẫn Mẫn, giúp nàng đứng vững.

- Chàng đừng đi! - Mẫn Mẫn lại nghẹn ngào lên tiếng - Thiếp xin lỗi, thiếp biết lúc trước thiếp không tốt hay tra tấn tinh thần chàng nhưng từ này về sau thiếp sẽ thay đổi, thiếp sẽ là người vợ thuần hậu nhất của chàng, thiếp hứa từ nay không ngang ngược nữa. Chàng đừng đi!

Mẫn Mẫn vừa nói vừa đưa bàn tay vuốt ve trên má, trên trán Tiêu Phong.

Tiêu Phong im lặng, buông tay nàng ra. Mẫn Mẫn nắm lấy tay chàng thều thào:

- Thiếp van chàng, đừng đi mà. Chàng muốn mắng muốn chửi, đánh đập hay giết thiếp cũng được. Nhưng chàng đừng đi. Chàng đi là chàng mang tia hy vọng cuối cùng của thiếp theo luôn đó. Trời ơi, chàng đừng đi mà!

Tiêu Phong càng nghe Mẫn Mẫn nói vẻ mặt chàng càng hiện lên những đường nét cực kỳ kinh ngạc, những lời này, chàng không hiểu sao lại có thể thoát ra từ miệng của nàng? Thật không giống tác phong nàng chút nào. Tối nay ngoài ăn nói nhỏ nhẹ với chàng ra nàng cũng nắm tay chàng càng lúc càng chặt hơn, như sợ chàng sẽ như một đám mây bay đi. Nàng nắm chặt đến nỗi mấy móng tay bấm sâu vào da thịt chàng nhưng Tiêu Phong kinh ngạc quá độ nên không cảm thấy đau cũng không rút tay về, cứ đứng trân mình để Mẫn Mẫn vừa nắm tay vừa mân mê trên má, trên ngực chàng... Hai dòng lệ chạy dài trên má Mẫn Mẫn rơi xuống áo Tiêu Phong.

Lần đầu tiên hai người đứng sát vào nhau, Mẫn Mẫn thấy Tiêu Phong rõ ràng ngày càng khô héo đi, càng ngày trông chàng càng xác xơ. Nàng bỗng dưng nghĩ đến những ngày nàng mới được gả vào phủ, không đêm nào chàng về phủ mà nàng không dùng những lời lẽ chua chát, mỉa mai… nói chán, nàng chuyển sang chì chiết, chửi rủa… nhưng chàng cũng chỉ lặng thinh chịu đựng. Mẫn Mẫn biết chàng đã hy sinh hạnh phúc của chàng để thành hôn với nàng. Để cho bây giờ căn phủ này không còn là nơi mà chàng muốn về mỗi khi bãi triều nữa, không phải là nơi để chàng thư dãn mà là một nơi không kém địa ngục bao nhiêu.

Tiêu Phong cũng nhìn lại Mẫn Mẫn, nàng vẫn cực kỳ xinh đẹp nhưng nét mệt mỏi, ngẩn ngơ đã in nhiều nét quầng nhạt dưới mắt nàng. Mẫn Mẫn tuy đẹp, song vẻ đẹp của nàng không giống nữ thần y một chút nào. Mẫn Mẫn đẹp sắc sảo, còn nữ thần y đẹp một cách hoà nhã. Tiêu Phong nén tiếng thở dài, đối với chàng không ai có thể so sánh với nữ thần y được. Buổi gặp gỡ đầu chàng đã tha thiết yêu nàng rồi. Tiếp theo những buổi gặp gỡ ở Thiên sơn, chàng càng củng cố tình cảm của mình hơn, chàng cũng biết những ngày qua trong tân giả khố nữ thần y không nói nhưng hành động của nàng đã đáp trả lại tình cảm của chàng, nhưng bây giờ hai người xa nhau quá rồi… Tiêu Phong thấy cay đắng trong lòng, chàng phải chấp nhận chàng là người đàn ông đã có gia đình, nhưng chàng chỉ yêu một mình nữ thần y, mãi mãi... Sống mà xa cách thà không sống còn hơn... Tiêu Phong nghĩ bụng, nhưng nhìn Mẫn Mẫn nước mắt ngắn dài chàng bỗng thấy nặng nề trong tâm tư, trước một người si tình với chàng như thế…

Tiêu Phong ngồi vào bàn ăn với Mẫn Mẫn.

Chàng cầm chén canh yến lên, còn chưa nếm được mùi vị ngon dở ra sao một tên lính chạy vào đứng bên chàng xá một cái, sau đó đặt lên bàn một tờ giấy gấp làm đôi đồng thời cũng nói nhỏ vào tai chàng.

Tên lính rời đi. Nụ cười biến mất trên mặt Mẫn Mẫn khi Tiêu Phong buông chén canh mở tờ giấy ra coi, rồi nhanh chóng gấp lại nói chàng phải ra ngoài.

Mẫn Mẫn khẽ cúi đầu, mím môi để giữ cho đôi môi nàng không thốt ra những lời không đẹp đẽ, nội tâm nàng giao chiến dữ dội. Nhưng cuối cùng, nàng không thể chịu đựng thái độ hắt hủi của Tiêu Phong, trong mắt chàng tim chàng, mãi mãi chỉ có hình bóng đứa con gái lẳng lơ, suy nghĩ này làm cho cơn giận nổ bùng lên, càng lúc càng dâng cao, không có cách gì kềm chế nổi, Mẫn Mẫn ngẩng đầu lên nói:

- Có phải chàng lại đi tìm con “động nhân?”

Tiêu Phong không trả lời, trong lòng chàng đang lo lắng vô cùng. Chàng nhỏm dậy thì Mẫn Mẫn níu tay chàng khiến chàng phải ngồi lại chỗ cũ. Mẫn Mẫn quát nói:

- Chàng không đáp là thừa nhận rồi!

- Nàng ấy bệnh nặng, ta muốn đi nhờ Tân Nguyên gọi thái y đến xem mạch và bốc thuốc cho nàng ấy.

Tiêu Phong cố giữ vẻ ôn hòa điềm tĩnh, vừa nói vừa đưa tờ giấy cho Mẫn Mẫn.

Mẫn Mẫn bóc thư ra xem, chữ viết trong giấy không rõ của ai, trong thư nói nữ thần y bệnh nặng cần được xem mạch bốc thuốc ngay lập tức nhưng những nô tì trong tân giả khố toàn là những nô tì lâm trọng tội nên không được đặc ân đó. Mẫn Mẫn xem xong lá thư lắc đầu nói:

- Bệnh gì chứ, nó chỉ ganh tị thiếp, nó vốn không muốn thiếp và chàng ăn một bữa cơm yên ổn nên tìm cách dụ chàng đi. “Động nhân” đúng là “động nhân,” tại sao mấy con nòng nọc luôn luôn lúc nào cũng đòi làm ễnh ương nhỉ? Đã là con giáp thứ mười ba còn ghen ngược, trên đời sao lại có thể tồn tại hạng người đã rẻ về nhân phẩm còn rẻ luôn cả nhân cách?

Mẫn Mẫn xổ một tràng chửi bới, đoạn nàng nghĩ đến một việc, trợn mắt nói:

- Nếu nó không khỏe thật, chẳng lẽ trong bụng nó đã trót mang giọt máu của chàng sao?

Tiêu Phong chưa kịp trả lời, Mẫn Mẫn đập bàn tiếp luôn:

- Thiếp nhất định không để nó bước chân vào nhà này cho dù là thân phận tiểu thiếp, bất kể trong bụng nó có mang dạ chửa của chàng!

Tiêu Phong mang nguyên cả dòng họ Tế Nhĩ Ha Lãng ra cam đoan với Mẫn Mẫn nữ thần y không có mang nhưng Mẫn Mẫn xé toạc tờ giấy lớn tiếng nói:



- Thiếp không tin! Thiếp sẽ bảo Yên Hồng rót thuốc phá thai vào miệng nó, luôn tiện ép nó uống thuốc triệt thai vĩnh viễn. Để nó không thể tranh giành địa vị chính thất!

Toàn thân Tiêu Phong toát mồ hôi lạnh.

Bên ngoài phủ Viễn trên một tán cây, một người vận y phục dạ hành núp trong tán cây quan sát tình hình trong sảnh, khóe môi người áo đen nhếch lên, để lộ hàm răng trắng và đều như ngọc.

Bên trong sảnh Tiêu Phong hoàn toàn chấn động, ánh mắt chàng nhìn Mẫn Mẫn bi phẫn đến cực độ:

- Ta đã bảo nàng ấy không có mang, nàng thật tàn nhẫn!

Mẫn Mẫn bật dậy khỏi ghế.

- Không thể nào tàn nhẫn bằng chàng đâu! – Tiếng Mẫn Mẫn rít qua kẽ răng, mắt nàng cũng nhìn Tiêu Phong sắc như dao - Chẳng qua vì một đứa con gái hạ tiện mà chàng bỏ rơi không ngó ngàng tới thiếp! Chàng có biết vì phải làm mấy món ăn này cho chàng thiếp đã cực khổ thế nào không? Vậy mà ngay cả nếm thử một muỗng canh hoặc nói một tiếng cảm ơn chàng cũng không nói ra! Thiếp không cần biết, tối nay chàng phải ở nhà, phải nuốt hết chén canh này, nói cho chàng biết luôn trong canh có xuân dược tối nay chàng phải động phòng! Nó có thai thiếp cũng phải mang con của chàng! Nhưng khác nhau là chỉ một mình con thiếp được ra đời!

Tiêu Phong há hốc miệng rồi ngậm miệng lại khẽ lắc đầu, thì ra bữa cơm này không phải do nàng đã thay đổi và quyết tâm cải thiện mối quan hệ giữa hai người mà chỉ là một cuộc cạnh tranh xem ai là người đầu tiên mang trong mình đứa con của chàng.

Mẫn Mẫn thấy mặt mày Tiêu Phong sửng sốt. Trong khoảnh khắc đó, Mẫn Mẫn bỗng hiểu ra một điều, nàng đã đánh mất cơ hội duy nhất để cải thiện mối quan hệ giữa hai người rồi! Ánh mắt sắc như dao của Mẫn Mẫn chuyển sang u buồn, cả trái tim nàng như bị bóp chặt lại. Thật sự nàng muốn cạnh tranh với nữ thần y nhưng nàng cũng thật lòng thật dạ muốn làm người vợ ngoan hiền.

Mẫn Mẫn hỏi Tiêu Phong bằng giọng u buồn:

- Thiếp thật không hiểu, thiếp đã vì chàng làm biết bao nhiêu việc, từ nhỏ tới lớn thiếp chưa từng đụng tay vào mấy việc lửa củi, ngay cả rót một chung trà cho đại hãn thiếp cũng chẳng thèm làm, nhưng bây giờ vì chàng thiếp đã có thể nấu được một bữa tiệc linh đình, thế nhưng mà, chàng chẳng thèm đụng vào, chẳng những vậy từ lúc cuộc hôn nhân này chưa bắt đầu chàng đã đóng chặt cánh cửa lòng chàng lại rồi, luôn luôn lúc nào cũng xa lánh cự tuyệt thiếp! Tại sao?

Mẫn Mẫn vừa hỏi vừa nhìn Tiêu Phong từ đầu đến chân, người đàn ông hoàn hảo này, là chồng của nàng, nàng đã từng ước ao được nằm kề bên chàng, được chui đầu vào lồng ngực rắn chắc, được nằm gọn trong đôi tay khỏe mạnh ấy. Nhưng chưa bao giờ nàng được trọn vẹn những điều đó cả.

Hai tay Mẫn Mẫn ôm lấy đầu, nàng nói bằng một giọng ai oán bi thương:

- Thiếp không hiểu tại sao chàng lại bị một con dân nữ làm cho điên đảo!

Tiêu Phong nghe những lời thú nhận và nhìn hai bàn tay Mẫn Mẫn, đúng là hai bàn tay nàng không còn mịn màng như xưa, mấy ngày qua nàng đã vất vả nhiều, trong lòng Tiêu Phong dâng lên một nỗi xót thương dành cho nàng nhưng chàng không thể dối lòng:

- Vì ta yêu nàng ấy – Tiêu Phong trả lời - Năm xưa khi ta ở trong bãi chiến trường máu chảy thành sông, xác cao thành núi, cảm thấy Trời già không dung, đất rộng cũng chẳng dưỡng ta, thì đột nhiên ta nghe tiếng chân nàng ấy từ xa vọng lại, nhìn thấy nàng ấy đi về phía ta, nàng không thể biết được cảm giác chấn động của ta lúc đó mạnh mẽ đến như thế nào đâu, trong khoảnh khắc đó, trời đất đều hóa thành số không. Trước mắt ta chỉ còn có nàng ấy, hình bóng nàng ấy chất chứa đầy trong cái thế giới cô liêu, hoang tịch của ta lúc đó.

Tiêu Phong nói với Mẫn Mẫn chuyện chàng gặp nữ thần y trên Thiên sơn, xong ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt chàng chứa đầy sự bi thương và đau khổ:

- Ta không còn cách gì ngừng yêu nàng ấy, cho dù ta biết rằng ta sẽ làm cho nàng đau lòng, làm cho nàng tan nát trái tim, ta cũng không có cách gì khác được.

Mẫn Mẫn không thể nào nghe nổi nữa, nàng không có cách gì đứng ở đó, nghe chính miệng chồng mình kể lại tình yêu của chàng đối với một người con gái khác. Thật ra nàng cũng biết bản danh sách kia là thứ duy nhất trên đời này có thể ép được chàng thành thân với nàng. Nàng cứ nghĩ lấy được chàng rồi, sẽ có cách cảm động được chàng, nhưng bây giờ những lời chàng nói những biểu hiện lẩn tránh trong thời gian qua, xem ra nàng chỉ hoài công vô ích, nàng sẽ chỉ là chiếc bóng thầm lặng bên chàng suốt đời.

Lệ trào ra trên mặt Mẫn Mẫn, nàng biết nàng chỉ là loài cỏ hoang trong tâm hồn chàng thôi, vì tất cả tình yêu chàng đã dành hết cho đứa con gái lẳng lơ kia rồi, chàng yêu đứa con gái đó đến si dại, cuồng điên. Những câu nói vừa rồi của chàng như thể những chiếc búa tạ giáng lên đầu Mẫn Mẫn, thật mạnh, thật đau, làm cho nàng cảm thấy trời đất đảo điên. Lệ càng chảy ra nhiều hơn, vốn dĩ chiều nay nàng đã chuẩn bị rất nhiều lời dịu dàng và tâng bốc để lấy lòng chàng, cảm động chàng, nhưng lúc này nàng không nói ra được tiếng dịu dàng nào.

Tiêu Phong nhìn Mẫn Mẫn bằng ánh mắt áy náy một chút đứng dậy. Mẫn Mẫn bỏ tay khỏi đầu:

- Chàng dám bước một bước thiếp sẽ xé nát bản danh sách trước bài vị a mã chàng như xé nát tờ giấy vừa rồi!

Mẫn Mẫn gầm gừ, sau đó thêm lời:

- Bây giờ thiếp cho chàng hai lựa chọn. Một là chàng ở nhà với thiếp, tối nay chúng ta động phòng, sáng mai thiếp cho người xử lí cái thai trong bụng con “động nhân” và cho nó uống thuốc triệt thai. Hai là chàng như lúc xưa tiếp tục xa lánh không làm chuyện vợ chồng với thiếp, nhưng như vậy đồng nghĩa với việc chàng mất đi bản danh sách!

Tiêu Phong nghe Mẫn Mẫn nói rùng mình lạnh lẽo, chàng có thể nhìn thấy rõ ràng, từ trong đôi mắt Mẫn Mẫn là một sự thù hận dành cho nữ thần y không thể nào hóa giải nổi, sự thù hận to tát đó làm cho chàng cảm thấy toàn bộ máu huyết trong cơ thể chàng như thể đông lại thành một trụ băng.

Chàng nghĩ từ khi nàng vào căn phủ này, khinh thị, phỉ nhổ, nhạo báng, trách mắng, thù hận, hành hạ... đối với mọi người trong phủ tất cả đều đủ cả, chẳng những thế, mà bây giờ nàng còn nhe nanh múa vuốt, hò hét kêu la, dùng bản danh sách đó khống chế chàng phải gây thương hại cho người con gái trong lòng chàng làm chàng cảm giác đau khổ đến tận cùng. Thật sự nàng không biết đâu, chỉ cần nàng lịch sự một chút, thì mọi người trong phủ sẽ phủ phục dưới chân nàng, chẳng những là họ, mà chàng cũng sẽ vô cùng cảm kích nàng. Nhưng tại sao nàng không chịu nhận sự cảm kích và tôn trọng của chàng? Mà phải làm cho phủ Viễn cả một trời mưa sầu gió thảm? Làm cho bọn a hoàn trong phủ ai cũng nước mắt chan hòa? Làm cho trái tim chàng lạnh lẽo, dội tan đi sự thương hại vừa nảy sinh trong lòng chàng khi nhìn thấy đôi bàn tay nàng!

Trái tim Tiêu Phong như một hòn đá rơi mãi xuống một đáy vực sâu lạnh lẽo. Chàng dùng đôi mắt vô cảm nhìn Mẫn Mẫn, hoàn toàn thất vọng, không còn trông mong gì ở nàng được nữa, nàng sẽ không bao giờ thay đổi, chàng suy nghĩ và cảm thấy thất vọng đến tận cùng.

Tiêu Phong bước ra khỏi ghế.

Mẫn Mẫn thấy Tiêu Phong rời đi, chàng cất bước thật nhanh, thoáng mắt đã đặt chân qua ngưỡng cửa đại sảnh tiến ra cổng, Mẫn Mẫn liền cầm chén canh lên ném mạnh về phía chàng, nhưng không trúng vào chàng. Choang một tiếng, cái chén đập vào cánh cửa đại sảnh vỡ thành nhiều mảnh vụn rơi trên sàn nhà, nước canh cũng bắn tung tóe trên sàn nhà.

- Chỉ vì một đứa con gái thân phận thấp hèn mà chàng biến mình thành tội đồ của cả dòng họ, cam tâm tình nguyện làm một kẻ bất trung với triều đình, bỏ mặc những nỗi khổ của người trong thiên hạ, bất chấp hết mọi hậu quả? Thiếp thật không hiểu nó có điểm nào bằng thiếp đâu? Thứ con gái nghèo mạt như nó, không cha không mẹ, không có cả một cái tên, còn thua cả đồ súc sanh, cái thứ hạ cấp, lăng loàn trắc nết, vô liêm sỉ!

Mẫn Mẫn nước mắt lưng tròng liên tục chửi bới nhưng Tiêu Phong đã ra tới ngoài cổng phủ Viễn nên chẳng còn có thể nghe được lời lăng mạ của Mẫn Mẫn.

Mẫn Mẫn nghe tiếng ngựa hí, giật mình gạt nước mắt chạy ra ngoài cổng nhưng cỗ xe của Tiêu Phong đã đi xa rồi.

Mẫn Mẫn thét một tiếng vang trời, rồi lê từng bước chân thiểu não trở vào sảnh ngồi lên ghế ôm lấy đầu.



Bầu không khí trong sảnh bấy giờ càng lúc càng trầm lắng dị thường. Bọn a hoàn đứng ngoài sân không ai dám bước chân vào sảnh lau dọn sàn nhà, luôn cả Lôi Kiến Minh và A Lan cũng không dám vào khuyên nhủ Mẫn Mẫn.

Bọn a hoàn đứng ngoài sân chờ khoảng một khắc líu ríu đi vào sảnh dọn dẹp những mảnh vỡ dưới sàn nhà và bưng thức ăn trở vào trong bếp.

Mọi người làm việc chung quanh Mẫn Mẫn nhưng Mẫn Mẫn dường như chẳng biết sự hiện diện của họ, không ngừng chôn đầu trong tay lẩm bẩm:

- Chàng thật là một kẻ ngu xuẩn... Sao lại đối đãi thiếp như vậy... Nó có chỗ nào bằng được thiếp đâu... Thiếp xuất thân cao sang... từ nhỏ đã được gia sư dạy dỗ cho... có thể vẽ tranh ngâm thơ, đánh cờ...khí chất tuyệt hảo... dung mạo xinh đẹp... cho dù là Tân Nguyên đứng cạnh cũng không thể làm mờ nhạt thiếp được...

Bọn a hoàn vừa dọn dẹp vừa khẽ nhìn tướng quân phu nhân bằng ánh mắt ái ngại.

Đúng là Mẫn Mẫn sinh ra thuộc dòng dõi quý phái, từ nhỏ tới lớn đều được nuông chiều hết mực, nàng có Lâm Đan thương yêu chăm chút, lúc nào cũng bảo vệ che chở, cả đời chưa có ngày nào phải tận lực. Dung mạo Mẫn Mẫn cũng xinh đẹp hơn người, đặt bên những cô gái cùng trang lứa thật tình nàng được trời hậu đãi hơn nhiều lắm. Cuộc sống của nàng ngập tràn những điều vui vẻ, nước mắt và sự đau khổ vốn không dành cho nàng.

Bọn a hoàn không hiểu sao Mẫn Mẫn có tất cả lại quyết tâm đeo đuổi tướng quân của họ, để rồi từ ngày vào phủ, Mẫn Mẫn làm cho gà chó không yên, nàng làm cho biết bao nhiêu người phải khóc nhưng ngay chính bản thân nàng cũng chẳng hề vui vẻ chút nào. Cuộc hôn nhân với Tiêu Phong bọn a hoàn thấy rõ ngay từ đầu vốn dĩ chỉ đem lại phiền não cho Mẫn Mẫn. Đã không ít lần họ nhìn nàng khóc. Nhưng những giọt lệ của đàn bà con gái chỉ hữu dụng với người yêu họ mà thôi. Chỉ có người đàn ông thật sự yêu họ mới mềm lòng, xót xa, mới đau đớn. Còn Tiêu Phong không yêu Mẫn Mẫn, chưa từng yêu nàng. Lúc trước khi hai người còn chưa được Hiếu Trang phối hôn bọn a hoàn để ý thấy Tiêu Phong mỗi lần trông thấy Mẫn Mẫn cùng lắm chỉ gật đầu chào, chào xong, chàng ơ thờ không nói chuyện với nàng, có khi còn tìm cách lẫn tránh nàng như ôn dịch nữa. Cho nên sự quyết liệt của Mẫn Mẫn, sự quyết tâm thành thân với Tiêu Phong đối với bọn a hoàn là hoàn toàn sai trái ngay từ đầu.

Bọn a hoàn càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Mẫn Mẫn hoàn toàn có thể ở tại bộ lạc làm một phúc tấn, sống sung sướng trong một đại viện với một nam nhân nào đó, có phải tốt hơn là sống ở trong căn phủ này không? Ngày ngày trông ngóng Tiêu Phong lên triều, sau đó hi vọng lúc chàng về tới phủ sẽ nhớ mà đến thăm nàng. Kể ra thì thật phũ phàng nhưng Mẫn Mẫn khác chi một chiếc bóng âm thầm lặng lẽ, sống vật vờ trong căn phủ uy nga bề thế.

Lại nói tới Mẫn Mẫn khi này vẫn còn ôm đầu lẩm bẩm, bọn a hoàn cũng vẫn còn dọn dẹp đồ đạc quanh nàng.

Một a hoàn tên Cát Lâm đến bên bàn định cầm tô canh yến lên, Mẫn Mẫn đang ngồi đột nhiên bật đứng lên, buông tay khỏi đầu, nét mặt sa sầm, đôi mắt toát ra tia nhìn giận dữ như muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống Cát Lâm.

Mẫn Mẫn thuận tay nắm lấy vai Cát Lâm, lay như đang nổi cơn khùng, khuôn mặt tái xanh, đôi mắt đỏ ngầu như muốn lồi ra vì tức giận:

- Tại sao tụi mày ai cũng đối xử với tao tệ như thế? Mày đã cướp trái tim đàn ông của tao rồi chưa thỏa mãn, bây giờ lại muốn tìm cách danh chính ngôn thuận bước vào trong căn phủ này, như muốn chiếm chỗ tao hở? Bọn mày vô liêm sỉ vừa thôi chứ, vô liêm sỉ tới nỗi tao chưa từng thấy ở trên đời! Tại sao mày phải giành đàn ông của tao, tại sao, mày hãy nói đi?

Mẫn Mẫn như con thú điên tiết lồng lộn, nghiến răng đay nghiến Cát Lâm.

Cát Lâm sợ xanh người.

Mẫn Mẫn vừa nắm lấy Cát Lâm, vừa nhìn sang một a hoàn khác tên Tường Vi đang cúi nhặt mấy miếng giấy rơi trên đất, dùng chân đạp mạnh lên bàn tay Tường Vi.

Tay Tường Vi bị đạp thật đau, nước mắt nước mũi tuôn chảy dầm dề, miệng méo xệch gào to:

- Ôi! Đau quá!... Xin phu nhân nương tình cho...

- Tiểu súc sinh mày kêu cứu ai? – Mẫn Mẫn nói - Đám nô tì như bọn bây thật khiếp nhược! Lúc nào cũng làm ra vẻ tội nghiệp, dùng mấy giọt nước mắt để ăn cắp lòng thương hại của đàn ông, bọn bây có biết xấu hổ nhục nhã không? Để tao chính thức nói cho bọn tụi bây biết, tụi bây muốn giao đấu với tao ư? Muốn tranh giành đàn ông của tao ư? Chỉ e bọn bây chưa xứng làm đối thủ đâu!

A Lan và bọn a hoàn còn lại thấy Mẫn Mẫn nổi điên, thất kinh hồn vía tránh xa Mẫn Mẫn, không ai dám đến can thiệp cho Cát Lâm và Tường Vi.

- Phu nhân, phu nhân!

Lôi Kiến Minh xông vào can thiệp.

- Phu nhân bình tĩnh...

Mẫn Mẫn nghe những lời của Lôi Kiến Minh càng như dầu châm thêm lửa, cơn giận bốc lên ngùn ngụt:

- Bình tĩnh, ta có thể bình tĩnh nổi sao? Lúc nãy chàng đã xé nát tâm hồn ta rồi!

Mẫn Mẫn nghiến răng, tay càng nắm chặt Cát Lâm, chân càng đạp mạnh xuống tay Tường Vi hơn.

- Nó đã chính miệng hứa với Tân Nguyên không bám theo quyến rũ chàng nữa, toàn những lời lếu láo. Con khốn kiếp, mày đã lường gạt bọn tao. Một con người bình thường có giáo dục, hay nói cách khác, một lũ chuyên làm những chuyện điếm nhục, lường gạt thiên hạ bằng những thủ đoạn hèn nhát mới có thể ngang nhiên phơi mặt trước thiên hạ như vậy, chứ những người có lương tri chắc chắn không còn dám tới gần chồng người ta, huống chi viết thư gởi cho chồng người ta!

Vừa nói vừa tức giận điên cuồng nên cuối cùng Mẫn Mẫn ngã quỵ xuống đất, hai tay buông Cát Lâm ra, chân cũng nhấc lên khỏi tay Tường Vi nhưng miệng Mẫn Mẫn vẫn mắng nhiếc:

- Đồ súc sanh, sao mày lại đeo đuổi chàng dai như thế, cầu trời cho mày bệnh chết đi. Lúc trước trong viện thái y nếu như vào thời điểm ấy tao đừng vì quá từ tâm, dung tha cho hồ ly tinh mày thì bây giờ...

Mẫn Mẫn đang nói, sực nhớ tới gương mặt khẩn trương của Tiêu Phong khi xem tờ giấy bèn thét lên:

- Đi đi, tất cả cứ đi chăm sóc nó đi! Cút hết ra ngoài! Thứ hạ nhân đê hèn tụi bây, tao không cần ai hầu hạ, đi hết! Tao không muốn thấy ai nữa! Đêm nay tụi bây khôn hồn thì đừng đến quấy rầy tao nữa!

Lôi Kiến Minh vẫy tay bảo bọn a hoàn ngưng dọn dẹp đi ra ngoài. Bọn a hoàn sợ quá, bỏ cả mâm mà chạy đi. Cát Lâm dìu Tường Vi rời khỏi sảnh, Tường Vi vừa đi vừa khóc nghĩ, bấy lâu nay ai ngỡ phu nhân yếu ớt là nhầm. Tay của Tường Vi bị gót giày đạp lên khiến những đốt xương đau nhói, đau đến độ sau khi Mẫn Mẫn nhắc chân lên có đến vài phút rồi mà nàng cũng chẳng thể cử động được.

Lôi Kiến Minh và a hoàn thân cận của Mẫn Mẫn là A Lan cũng không dại gì ở lại để nghe Mẫn Mẫn chì chiết, Mẫn Mẫn đã hết thuốc chữa thật rồi, Lôi Kiến Minh và A Lan nhìn Mẫn Mẫn thêm một cái rồi nhìn nhau khẽ lắc đầu, cùng lúc bỏ mà đi.

Chỉ trong chốc lát trong sảnh chỉ còn lại có một mình Mẫn Mẫn, nàng ngồi chết trân dưới đất, cảm thấy nỗi đau tận xương tủy lan tràn khắp cơ thể nàng.

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Triều Ngoại Sử 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook