Chương 27: Tết hoa đăng
THH
04/08/2019
Vào một buổi chiều
ngày rằm tháng tám Khang Hi thiết đãi yến tiệc ở ngự hoa viên. Trước
khi lễ hoa đăng bắt đầu có tới hai thời thần, hoàng hậu, các phi tần, a
ca, phúc tấn, cách cách và chư hầu bá quan đã sớm tới đủ, ai nấy vào chỗ ngồi. Đến giờ khai tiệc, một tốp thái giám rảo bước vào đứng quay mặt
về một hướng, đằng xa vọng lại tiếng hô:
- Hoàng thượng giá lâm!
Mọi người đứng cả dậy. Vài tích tắc trôi qua, một nam nhân tầm thước khiêm tốn, tuổi độ chừng hăm lăm, mình vận hoàng bào đầu đội mũ ngọc oai phong đi vào. Ai nấy rạp mình xuống sát đất.
Ngần ấy người quỳ lạy mà không một tiếng thở mạnh. Tất cả đợi Khang Hi ngồi rồi, Ung công công cao giọng hô “bình thân!” Bấy giờ ai nấy mới răm rắp đứng dậy. Khang Hi nhìn quanh một vòng nói:
- Ngồi đi! Chẳng mấy khi trẫm thiết đãi yến tiệc, tất cả nên thoải mái!
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Mọi người đồng thanh nói, rồi theo thứ tự ngồi xuống. Thật tình ra thì họ hô hào vâng lệnh là cho có thế thôi chứ phép tắc ra sao người ta vẫn tuân thủ đầy đủ, không sai sót một li. Bởi vì tự cổ chí kim ai mà dám thoải mái tự nhiên hành động trước mặt thiên tử bao giờ.
Sau ba tuần rượu và thưởng thức các món ăn nhiều vô số kể không khí bữa tiệc mới sôi nổi hơn lên. Các phi tần và hoàng hậu ngồi hai bên Khang Hi lại được thể cười nói bàn tán, các a ca theo nhau lên kính rượu, dâng lời đẹp ý lành.
Sau khi tiệc tàn, các quan lục tục rời khỏi hoàng cung. Sách Ngạch Đồ và Mã Tề cũng bái chào Khang Hi rồi hướng về Trường Tinh môn mà đi, lúc hai người đi ngang qua tân giả khố, chợt thấy tì nữ bên mình nữ thần y là Tuệ Dung đứng một mình ngoài cổng. Sách Ngạch Đồ và Mã Tề nhìn nhau rồi đứng lại nhìn vào trong sân tân giả khố, nữ thần y đang đứng lặng bên giếng nước. Đã vài năm không gặp, gương mặt nàng vô cùng tiều tụy, nàng cũng ốm đi nhiều. Sách Ngạch Đồ tự nhiên nghĩ đến trong Kinh Thi có bài thơ Bá Hề nói về người vợ có chồng theo việc chiến chinh, trong đó có câu “tự bá chi đông, thủ như phi bồng” thật đúng với tình cảnh nàng bây giờ.
Sách Ngạch Đồ nghĩ đến đây không nén được tiếng thở dài. Mã Tề ngoắt Tuệ Dung lại gần hỏi:
- Sức khỏe Tây quý phi dạo này thế nào?
Tuệ Dung đánh mắt về phía nữ thần y nói:
- Dạ bẩm đại nhân, dạo này sức khỏe của quý phi càng lúc càng sa sút.
Sách Ngạch Đồ nhìn nữ thần y đứng như trời trồng, tiếp tục thở dài. Tuệ Dung nói tiếp:
-Buổi tối quý phi ngủ không tròn giấc được nên ban ngày vật vờ như vậy đó. Quý phi cũng không ăn uống nhiều. Hoàng hậu nhận thấy rất lo lắng, một ngày ba bữa truyền ngự thư phòng làm các món ăn lạ miệng dâng đến mà quý phi không ăn, cũng không chịu uống thuốc bổ canh sâm thái y mang tới, hoàng hậu tìm mọi cách không lay chuyển được, không biết phải làm thế nào.
Mã Tề khe khẽ lắc đầu. Tuệ Dung cũng lắc đầu trong đau xót và thương tiếc. Tâm trạng nữ thần y không vui, bị trầm cảm nặng, căn bệnh này thật tình khó chữa cho nàng lành được.
Sách Ngạch Đồ im lặng một lúc đặt tay lên vai Tuệ Dung nói:
-Cũng may quý phi còn có nàng đây, nếu Tần Thiên Văn có linh thiên, thấy nàng vẫn theo chăm sóc chu đáo cho quý phi, nhất định sẽ được nhiều an ủi.
Sách Ngạch Đồ dứt lời, Tuệ Dung quay lưng về phía Sách Ngạch Đồ, nàng giơ tay lau nhanh nước mắt, đoạn xoay đầu lại cố nặn một nụ cười, đáp lời:
-Nô tì làm thế này vì quý phi chính là sinh mạng của thừa tướng đại nhân, là nhịp mạch và đầu mối nối liền với ngài.
Sách Ngạch Đồ gật gật đầu, rồi cùng Mã Tề ra khỏi Trường Tinh môn, trước khi bước lên cỗ xe để trở về phủ, Sách Ngạch Đồ nhìn Mã Tề nói:
-Muôn lỗi đều do ta.
Mã Tề lắc đầu:
-Đại nhân đừng tự trách mình, năm đó ngài thật sự đã tận hết sức rồi, chẳng phải người xưa có câu còn sống là còn hy vọng ư? Ngài làm vậy cũng muốn giữ mạng cho vương gia mà thôi.
Sách Ngạch Đồ lại thở dài rồi bước lên cỗ xe, phu xe cho ngựa chạy đi. Sách Ngạch Đồ ngồi trong xe, những lời nói với Khang Hi cứ vang lên trong đầu chàng. Năm đó, trước ngày Tiêu Phong bị giải ra pháp trường, Sách Ngạch Đồ nhớ chàng đã tìm tới Tị Thử sơn trang nói với Khang Hi rằng:
- Khẩn mong hoàng thượng suy nghĩ lại, tha cho Trịnh thân vương một mạng. Bây giờ hoàng thượng đã danh chính ngôn thuận lấy lại được binh quyền từ tay Trịnh thân vương rồi, đã đạt được điều mong mỏi, hà cớ còn phải xuống tay nặng nề?
Sách Ngạch Đồ nói xong thấy Khang Hi khẽ nhíu mày cân nhắc lời chàng, ánh mắt của Khang Hi thâm sâu lạnh lùng, bèn nói thêm:
-Thần biết hoàng thượng cẩn thận, thần có ngu kiến này, xin được bẩm với hoàng thượng.
Khang Hi khẽ phẩy tay ra hiệu Sách Ngạch Đồ tâu lên, Sách Ngạch Đồ nói:
-Dạ bẩm hoàng thượng, mọi người đều biết người con gái đó là tánh mạng của Trịnh thân vương, như vậy, chỉ cần hoàng thượng giữ cô ta lại bên cạnh là được, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận vương gia. Nếu hoàng thượng mang vương gia ra chấp pháp, sẽ khiến rất nhiều binh sĩ thất vọng, bởi bọn họ vốn dĩ không ai hy vọng sẽ trông thấy cảnh người kỳ chủ mà họ hết sức ngưỡng mộ bị loại bỏ khỏi quân đội.
Sách Ngạch Đồ nói xong thấy nét căng thẳng trên mặt Khang Hi giãn hẳn ra, và thế là cuối cùng, Khang Hi cũng đồng ý tha cho Tiêu Phong, chẳng những nâng cao lòng bác ái của mình, mà còn có thể chắc chắn rằng Tiêu Phong sẽ cam lòng bán mạng cho mình mà không bao giờ có ý nghĩ quay trở về kinh thành báo thù. Ngày nào nữ thần y còn ở đây, thì chắc chắn Tiêu Phong sẽ không dám tạo phản với mình.
Bây giờ nhớ lại những lời đã nói này, trong lòng Sách Ngạch Đồ cảm giác vô cùng tàn nhẫn, vô lương tâm, nhưng lúc đó ngoài cách đó ra chàng không nghĩ được cách nào khác hết, đó chính là cách duy nhất để bảo tồn mạng sống của Tiêu Phong. Chẳng phải Tân Nguyên đã biên thư về bảo chàng chỉ cần tìm cách để Tiêu Phong được sống là còn hy vọng ư?
Lại nói tới Khang Hi ngồi một mình trong ngự hoa viên sau khi tiệc đã tàn rất lâu, khi này trời đã quá khuya, khách khứa về cả.
Khang Hi ngồi trong tiểu đình, trên bàn đặt một bình Trúc Diệp Thanh và một chậu cúc. Hách Xá cũng chưa về cung nghỉ ngơi, chậm rãi tiến lại sau lưng Khang Hi. Tối nay hoàng hậu mặc bộ váy áo màu tím có thêu kim tuyến trắng, vai khoác áo choàng màu đen, vạt áo choàng cũng được viền bằng kim tuyến trắng làm toát ra vẻ cao quý.
-Tham kiến hoàng thượng.
Hách Xá quỳ thỉnh an, Khang Hi vẫy vẫy tay cho miễn lễ. Hách Xá đứng lên, nhìn Khang Hi nói:
- Trời đã khuya sao hoàng thượng còn chưa về? Đêm nay ngài không định trở về Càn Thanh cung nghỉ ngơi à?
Khang Hi im lặng, Hách Xá nói:
-Hay là hoàng thượng đến cung của thần thiếp để thần thiếp hầu ngài nghỉ ngơi?
Khang Hi vẫn giữ im lặng, Hách Xá nói:
-Hoàng thượng không muốn về Càn Thanh cung, cũng không muốn tới Khôn Ninh cung, hay bất kỳ một cung nào khác, ngài chỉ muốn đến Trữ Tú cung, thiếp nói phải chăng?
Hách Xá nói tới đây khẽ cười, sau đó nhẹ nhàng nói thêm:
-Phù dung lạc tận thiên hàm thuỷ, bối phi song yến thiếp vân hàn.
Khang Hi nghe hai câu này biết đó chính là hai câu nổi tiếng trong bài thơ của Thư Đản, thể từ phẩm, thời Bắc Tống, Liêu, trong bài thơ nổi tiếng đó có câu mỹ nhân diện mạo uyên tú đang ngồi trước mắt, gần trong gang tấc, nhưng chỉ có thể nhìn.
Lần này Khang Hi không giữ im lặng nữa, ngẩng lên nhìn Hách Xá. Khang Hi thấy đôi tròng mắt sáng của Hách Xá bao giờ cũng nhìn mình dịu hiền, linh động và sâu thẳm, đúng là ngưỡng cửa đi vào tận đáy tâm tư. Đôi mắt của nàng tuy nhìn mình chăm chú và có phần dò xét nhưng không làm Khang Hi khó chịu.
-Nàng ngồi đi.
Khang Hi khẽ vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình, nói.
Hách Xá hô tạ ơn, rồi vịn góc bàn ngồi xuống. Nàng đưa tay ngắt một đóa cúc, mân mê trong tay, mãi sau mới nói:
-Người ta thường bảo từ lúc hoàng thượng chính thức nắm quyền hành, ngài luôn rất say mê công việc triều chính, lại thích nghiên cứu thơ văn, không khi nào rảnh rỗi để mà để ý đến hậu cung của mình có bao nhiêu giai nhân mỹ lệ, vì thế cho nên ngài rất ít khi lật thẻ truyền phi tần để thị tẩm, bình thường chỉ cho thần thiếp hầu ngủ, cũng thỉnh thoảng mới triệu mỹ nhân khác nhưng thần thiếp biết rất rõ ràng.
Hách Xá hơi ngừng lời, rồi nói tiếp:
-Nếu hoàng thượng thật sự không có tình, sau lại trừng phạt Huệ Khách và Đôn Di, khiến hai người từ địa vị tần trở thành thường tại?
Khang Hi nghe Hách Xá nói chợt nhớ mười ngày trước, một phi tử của mình tên Huệ Khách, người Đông Giai thị, con gái của Lãnh thị vệ Nội đại thần Thừa Ân công Đông Quốc Duy trò chuyện với một phi tử khác của mình là Đôn Di Qua Nhĩ Giai thị trong ngự hoa viên. Khi đó Khang Hi cũng có mặt trong ngự hoa viên, đang cùng với Ung công công đứng ngắm cảnh đằng sau một hòn giả sơn, đã nghe Huệ Khách nói:
-Cô không biết chứ, hoàng thượng vốn không hề yêu thích cô ta, những thứ cô ta có được, cho dù là Trữ tú cung hay là địa vị, cấp bậc, cũng đều do hoàng thượng nể mặt Trịnh thân vương. Với thế lực của Trịnh thân vương, nếu cô ta muốn làm hoàng quý phi, hoàng thượng cũng sẽ không do dự mà đồng ý ngay.
Đôn Di nói:
-Tôi cũng có nghe a mã của tôi kể những câu chuyện về Trịnh thân vương, a mã nói những năm hoàng thượng còn nhỏ, Trịnh thân vương đã danh chấn giang hồ rồi, ở Thái Hành sơn dưới ma trảo của Ngao Bái mà vẫn có thể tung hoành không chút úy kị, làm cho người ta nấy cũng đều thán phục.
-Thán phục? - Huệ Khách nói - Hai từ này thoát ra từ cửa miệng của a mã cô quả tình không dễ dàng chút nào.
Đôn Di trả lời:
-Tôi cũng đã nói với a mã như vậy, nhưng a mã nói người không hề trọng lời. Người quả tình rất thán phục Trịnh thân vương, ở Trịnh thân vương bất kỳ xét về tài đức hay là nhân phẩm cái nào cũng đều xuất sắc!
Huệ Khách nói:
-Đúng là khi tam mệnh đại thần lộng hành trong cung, chỉ có Trịnh thân vương xuất lẫn trung can, dám đứng ra bảo vệ cho hoàng thượng không để tam mệnh đại thần tác oai tác quái mưu phản nghịch chủ. Nên từ nhỏ hoàng thượng đã nể trọng ngài ấy, coi như anh của mình, không bao giờ không vâng lời ngài.
Đôn Di nói:
-Cho nên mới nói ngài ấy không chỉ là ân nhân của hoàng thượng, mà còn là ân nhân của bá tánh. Những chuyện ngài ấy làm cho hoàng thượng, hoàng thượng đã từng bảo sẽ khắc cốt, ghi tâm, hoàng thượng nói đại ơn đại đức của Trịnh thân vương ngày nào còn sống quyết sẽ đồ báo.
Khang Hi nhớ đến hai phi tần của mình, nhìn Hách Xá nói:
-Đêm nay nàng đến xin cho bọn họ phục hồi tần vị à?
-Không - Hách Xá lắc đầu - Là thần thiếp đến xin cho người trong lòng hoàng thượng cùng di phục xuất tuần chung với ngài.
-Người trong lòng trẫm - Khang Hi hơi thẳng người lên, ung dung nói - Chẳng phải người đó chính là nàng? Nàng cũng muốn ra ngoài cung hít thở không khí à?
Hách Xá tiếp tục lắc đầu:
-Thần thiếp còn phải ở lại trông coi hậu cung, nhưng Tây quý phi dạo gần đây sức khỏe vô cùng tồi tệ, nếu như cô ta được ra ngoài cung, hít thở không khí và thăm thú đó đây có lẽ tâm trạng sẽ tốt lên.
Nét ung dung trên mặt Khang Hi biến mất, im lặng nhìn chậu hoa. Hách Xá nói:
-Thật ra hôm đó hoàng thượng trừng phạt Huệ Khách, Đôn Di, không đơn giản là vì hai người đó nhắc đến mối quan hệ giữa Tây quý phi và Trịnh thân vương...
-Nàng đừng nói bậy.
Hách Xá chưa nói xong Khang Hi đã ngắt lời nàng. Hách Xá thấy tuy bên ngoài Khang Hi tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì sôi lên sùng sục, bèn cười nói:
- Thần thiếp không nói bậy chút nào. Thần thiếp quen ngài từ nhỏ, trong lòng ngài nghĩ gì, thần thiếp cũng hiểu được đôi chút. Lúc nãy thiếp đứng đằng kia quan sát thấy ngài nhìn như dán vào chậu cúc này, trên mặt toát ra vẻ nhu tình như nước.
Khang Hi im lặng, đưa mắt nhìn ngọn núi giả để không nhìn chậu hoa trên bàn, thật sự những lời vừa rồi của Hách Xá đã làm Khang Hi rất xúc động. Khang Hi thấy cô gái ngồi bên cạnh mình rất hiểu mình, vô cùng hiểu mình. Đúng là từ lâu, Khang Hi biết mình nảy sinh tình cảm đặc biệt dành cho quý phi, không hiểu vì lý do gì, rất có thể vì nét mặt nhu mì, dễ thương của nàng, cũng có thể nhờ cái dáng trầm lặng phảng phất buồn và mái tóc dài đen mượt mà. Năm đó, Khang Hi biết mình thay đổi thánh chỉ, thay đổi luật lệ đại Thanh, không hẳn chỉ vì tình nghĩa với Tiêu Phong, vì mấy câu nói của Sách Ngạch Đồ và Cửu Dương, mà phần nào chính là vì nàng. Khang Hi thừa nhận từ nhỏ đã thần tượng Tiêu Phong, lấy hình tượng gương mẫu của Tiêu Phong làm mục tiêu đeo đuổi, thứ gì Tiêu Phong có, Khang Hi biết mình cũng muốn có, người Tiêu Phong yêu, đương nhiên Khang Hi cũng yêu. Hơn nữa Khang Hi luôn nhớ người con gái đó đã từng cứu mình một mạng, tận tâm tận lực chăm sóc cho mình một khoảng thời gian rất dài, tình cảm dành cho nàng vì thế không ít.
Hách Xá nhìn theo ánh mắt của Khang Hi, nói:
- Thật ra Tây quý phi là một nữ nhân rất tốt. Nếu thần thiếp là nam nhân cũng rất khó kháng cự. Hơn nữa người Trịnh thân vương yêu, người được thừa tướng đại nhân hy sinh cả tính mạng, đương nhiên không thể tầm thường.
Hách Xá nói xong đặt đóa hoa lên bàn, đứng dậy bái chào Khang Hi rồi rời đi. Khang Hi vẫn còn nhìn ngọn giả sơn, bóng đêm khi này đang mờ dần, sao trời cũng từ từ biến mất và trời bắt đầu sáng.
- Hoàng thượng giá lâm!
Mọi người đứng cả dậy. Vài tích tắc trôi qua, một nam nhân tầm thước khiêm tốn, tuổi độ chừng hăm lăm, mình vận hoàng bào đầu đội mũ ngọc oai phong đi vào. Ai nấy rạp mình xuống sát đất.
Ngần ấy người quỳ lạy mà không một tiếng thở mạnh. Tất cả đợi Khang Hi ngồi rồi, Ung công công cao giọng hô “bình thân!” Bấy giờ ai nấy mới răm rắp đứng dậy. Khang Hi nhìn quanh một vòng nói:
- Ngồi đi! Chẳng mấy khi trẫm thiết đãi yến tiệc, tất cả nên thoải mái!
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Mọi người đồng thanh nói, rồi theo thứ tự ngồi xuống. Thật tình ra thì họ hô hào vâng lệnh là cho có thế thôi chứ phép tắc ra sao người ta vẫn tuân thủ đầy đủ, không sai sót một li. Bởi vì tự cổ chí kim ai mà dám thoải mái tự nhiên hành động trước mặt thiên tử bao giờ.
Sau ba tuần rượu và thưởng thức các món ăn nhiều vô số kể không khí bữa tiệc mới sôi nổi hơn lên. Các phi tần và hoàng hậu ngồi hai bên Khang Hi lại được thể cười nói bàn tán, các a ca theo nhau lên kính rượu, dâng lời đẹp ý lành.
Sau khi tiệc tàn, các quan lục tục rời khỏi hoàng cung. Sách Ngạch Đồ và Mã Tề cũng bái chào Khang Hi rồi hướng về Trường Tinh môn mà đi, lúc hai người đi ngang qua tân giả khố, chợt thấy tì nữ bên mình nữ thần y là Tuệ Dung đứng một mình ngoài cổng. Sách Ngạch Đồ và Mã Tề nhìn nhau rồi đứng lại nhìn vào trong sân tân giả khố, nữ thần y đang đứng lặng bên giếng nước. Đã vài năm không gặp, gương mặt nàng vô cùng tiều tụy, nàng cũng ốm đi nhiều. Sách Ngạch Đồ tự nhiên nghĩ đến trong Kinh Thi có bài thơ Bá Hề nói về người vợ có chồng theo việc chiến chinh, trong đó có câu “tự bá chi đông, thủ như phi bồng” thật đúng với tình cảnh nàng bây giờ.
Sách Ngạch Đồ nghĩ đến đây không nén được tiếng thở dài. Mã Tề ngoắt Tuệ Dung lại gần hỏi:
- Sức khỏe Tây quý phi dạo này thế nào?
Tuệ Dung đánh mắt về phía nữ thần y nói:
- Dạ bẩm đại nhân, dạo này sức khỏe của quý phi càng lúc càng sa sút.
Sách Ngạch Đồ nhìn nữ thần y đứng như trời trồng, tiếp tục thở dài. Tuệ Dung nói tiếp:
-Buổi tối quý phi ngủ không tròn giấc được nên ban ngày vật vờ như vậy đó. Quý phi cũng không ăn uống nhiều. Hoàng hậu nhận thấy rất lo lắng, một ngày ba bữa truyền ngự thư phòng làm các món ăn lạ miệng dâng đến mà quý phi không ăn, cũng không chịu uống thuốc bổ canh sâm thái y mang tới, hoàng hậu tìm mọi cách không lay chuyển được, không biết phải làm thế nào.
Mã Tề khe khẽ lắc đầu. Tuệ Dung cũng lắc đầu trong đau xót và thương tiếc. Tâm trạng nữ thần y không vui, bị trầm cảm nặng, căn bệnh này thật tình khó chữa cho nàng lành được.
Sách Ngạch Đồ im lặng một lúc đặt tay lên vai Tuệ Dung nói:
-Cũng may quý phi còn có nàng đây, nếu Tần Thiên Văn có linh thiên, thấy nàng vẫn theo chăm sóc chu đáo cho quý phi, nhất định sẽ được nhiều an ủi.
Sách Ngạch Đồ dứt lời, Tuệ Dung quay lưng về phía Sách Ngạch Đồ, nàng giơ tay lau nhanh nước mắt, đoạn xoay đầu lại cố nặn một nụ cười, đáp lời:
-Nô tì làm thế này vì quý phi chính là sinh mạng của thừa tướng đại nhân, là nhịp mạch và đầu mối nối liền với ngài.
Sách Ngạch Đồ gật gật đầu, rồi cùng Mã Tề ra khỏi Trường Tinh môn, trước khi bước lên cỗ xe để trở về phủ, Sách Ngạch Đồ nhìn Mã Tề nói:
-Muôn lỗi đều do ta.
Mã Tề lắc đầu:
-Đại nhân đừng tự trách mình, năm đó ngài thật sự đã tận hết sức rồi, chẳng phải người xưa có câu còn sống là còn hy vọng ư? Ngài làm vậy cũng muốn giữ mạng cho vương gia mà thôi.
Sách Ngạch Đồ lại thở dài rồi bước lên cỗ xe, phu xe cho ngựa chạy đi. Sách Ngạch Đồ ngồi trong xe, những lời nói với Khang Hi cứ vang lên trong đầu chàng. Năm đó, trước ngày Tiêu Phong bị giải ra pháp trường, Sách Ngạch Đồ nhớ chàng đã tìm tới Tị Thử sơn trang nói với Khang Hi rằng:
- Khẩn mong hoàng thượng suy nghĩ lại, tha cho Trịnh thân vương một mạng. Bây giờ hoàng thượng đã danh chính ngôn thuận lấy lại được binh quyền từ tay Trịnh thân vương rồi, đã đạt được điều mong mỏi, hà cớ còn phải xuống tay nặng nề?
Sách Ngạch Đồ nói xong thấy Khang Hi khẽ nhíu mày cân nhắc lời chàng, ánh mắt của Khang Hi thâm sâu lạnh lùng, bèn nói thêm:
-Thần biết hoàng thượng cẩn thận, thần có ngu kiến này, xin được bẩm với hoàng thượng.
Khang Hi khẽ phẩy tay ra hiệu Sách Ngạch Đồ tâu lên, Sách Ngạch Đồ nói:
-Dạ bẩm hoàng thượng, mọi người đều biết người con gái đó là tánh mạng của Trịnh thân vương, như vậy, chỉ cần hoàng thượng giữ cô ta lại bên cạnh là được, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận vương gia. Nếu hoàng thượng mang vương gia ra chấp pháp, sẽ khiến rất nhiều binh sĩ thất vọng, bởi bọn họ vốn dĩ không ai hy vọng sẽ trông thấy cảnh người kỳ chủ mà họ hết sức ngưỡng mộ bị loại bỏ khỏi quân đội.
Sách Ngạch Đồ nói xong thấy nét căng thẳng trên mặt Khang Hi giãn hẳn ra, và thế là cuối cùng, Khang Hi cũng đồng ý tha cho Tiêu Phong, chẳng những nâng cao lòng bác ái của mình, mà còn có thể chắc chắn rằng Tiêu Phong sẽ cam lòng bán mạng cho mình mà không bao giờ có ý nghĩ quay trở về kinh thành báo thù. Ngày nào nữ thần y còn ở đây, thì chắc chắn Tiêu Phong sẽ không dám tạo phản với mình.
Bây giờ nhớ lại những lời đã nói này, trong lòng Sách Ngạch Đồ cảm giác vô cùng tàn nhẫn, vô lương tâm, nhưng lúc đó ngoài cách đó ra chàng không nghĩ được cách nào khác hết, đó chính là cách duy nhất để bảo tồn mạng sống của Tiêu Phong. Chẳng phải Tân Nguyên đã biên thư về bảo chàng chỉ cần tìm cách để Tiêu Phong được sống là còn hy vọng ư?
Lại nói tới Khang Hi ngồi một mình trong ngự hoa viên sau khi tiệc đã tàn rất lâu, khi này trời đã quá khuya, khách khứa về cả.
Khang Hi ngồi trong tiểu đình, trên bàn đặt một bình Trúc Diệp Thanh và một chậu cúc. Hách Xá cũng chưa về cung nghỉ ngơi, chậm rãi tiến lại sau lưng Khang Hi. Tối nay hoàng hậu mặc bộ váy áo màu tím có thêu kim tuyến trắng, vai khoác áo choàng màu đen, vạt áo choàng cũng được viền bằng kim tuyến trắng làm toát ra vẻ cao quý.
-Tham kiến hoàng thượng.
Hách Xá quỳ thỉnh an, Khang Hi vẫy vẫy tay cho miễn lễ. Hách Xá đứng lên, nhìn Khang Hi nói:
- Trời đã khuya sao hoàng thượng còn chưa về? Đêm nay ngài không định trở về Càn Thanh cung nghỉ ngơi à?
Khang Hi im lặng, Hách Xá nói:
-Hay là hoàng thượng đến cung của thần thiếp để thần thiếp hầu ngài nghỉ ngơi?
Khang Hi vẫn giữ im lặng, Hách Xá nói:
-Hoàng thượng không muốn về Càn Thanh cung, cũng không muốn tới Khôn Ninh cung, hay bất kỳ một cung nào khác, ngài chỉ muốn đến Trữ Tú cung, thiếp nói phải chăng?
Hách Xá nói tới đây khẽ cười, sau đó nhẹ nhàng nói thêm:
-Phù dung lạc tận thiên hàm thuỷ, bối phi song yến thiếp vân hàn.
Khang Hi nghe hai câu này biết đó chính là hai câu nổi tiếng trong bài thơ của Thư Đản, thể từ phẩm, thời Bắc Tống, Liêu, trong bài thơ nổi tiếng đó có câu mỹ nhân diện mạo uyên tú đang ngồi trước mắt, gần trong gang tấc, nhưng chỉ có thể nhìn.
Lần này Khang Hi không giữ im lặng nữa, ngẩng lên nhìn Hách Xá. Khang Hi thấy đôi tròng mắt sáng của Hách Xá bao giờ cũng nhìn mình dịu hiền, linh động và sâu thẳm, đúng là ngưỡng cửa đi vào tận đáy tâm tư. Đôi mắt của nàng tuy nhìn mình chăm chú và có phần dò xét nhưng không làm Khang Hi khó chịu.
-Nàng ngồi đi.
Khang Hi khẽ vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình, nói.
Hách Xá hô tạ ơn, rồi vịn góc bàn ngồi xuống. Nàng đưa tay ngắt một đóa cúc, mân mê trong tay, mãi sau mới nói:
-Người ta thường bảo từ lúc hoàng thượng chính thức nắm quyền hành, ngài luôn rất say mê công việc triều chính, lại thích nghiên cứu thơ văn, không khi nào rảnh rỗi để mà để ý đến hậu cung của mình có bao nhiêu giai nhân mỹ lệ, vì thế cho nên ngài rất ít khi lật thẻ truyền phi tần để thị tẩm, bình thường chỉ cho thần thiếp hầu ngủ, cũng thỉnh thoảng mới triệu mỹ nhân khác nhưng thần thiếp biết rất rõ ràng.
Hách Xá hơi ngừng lời, rồi nói tiếp:
-Nếu hoàng thượng thật sự không có tình, sau lại trừng phạt Huệ Khách và Đôn Di, khiến hai người từ địa vị tần trở thành thường tại?
Khang Hi nghe Hách Xá nói chợt nhớ mười ngày trước, một phi tử của mình tên Huệ Khách, người Đông Giai thị, con gái của Lãnh thị vệ Nội đại thần Thừa Ân công Đông Quốc Duy trò chuyện với một phi tử khác của mình là Đôn Di Qua Nhĩ Giai thị trong ngự hoa viên. Khi đó Khang Hi cũng có mặt trong ngự hoa viên, đang cùng với Ung công công đứng ngắm cảnh đằng sau một hòn giả sơn, đã nghe Huệ Khách nói:
-Cô không biết chứ, hoàng thượng vốn không hề yêu thích cô ta, những thứ cô ta có được, cho dù là Trữ tú cung hay là địa vị, cấp bậc, cũng đều do hoàng thượng nể mặt Trịnh thân vương. Với thế lực của Trịnh thân vương, nếu cô ta muốn làm hoàng quý phi, hoàng thượng cũng sẽ không do dự mà đồng ý ngay.
Đôn Di nói:
-Tôi cũng có nghe a mã của tôi kể những câu chuyện về Trịnh thân vương, a mã nói những năm hoàng thượng còn nhỏ, Trịnh thân vương đã danh chấn giang hồ rồi, ở Thái Hành sơn dưới ma trảo của Ngao Bái mà vẫn có thể tung hoành không chút úy kị, làm cho người ta nấy cũng đều thán phục.
-Thán phục? - Huệ Khách nói - Hai từ này thoát ra từ cửa miệng của a mã cô quả tình không dễ dàng chút nào.
Đôn Di trả lời:
-Tôi cũng đã nói với a mã như vậy, nhưng a mã nói người không hề trọng lời. Người quả tình rất thán phục Trịnh thân vương, ở Trịnh thân vương bất kỳ xét về tài đức hay là nhân phẩm cái nào cũng đều xuất sắc!
Huệ Khách nói:
-Đúng là khi tam mệnh đại thần lộng hành trong cung, chỉ có Trịnh thân vương xuất lẫn trung can, dám đứng ra bảo vệ cho hoàng thượng không để tam mệnh đại thần tác oai tác quái mưu phản nghịch chủ. Nên từ nhỏ hoàng thượng đã nể trọng ngài ấy, coi như anh của mình, không bao giờ không vâng lời ngài.
Đôn Di nói:
-Cho nên mới nói ngài ấy không chỉ là ân nhân của hoàng thượng, mà còn là ân nhân của bá tánh. Những chuyện ngài ấy làm cho hoàng thượng, hoàng thượng đã từng bảo sẽ khắc cốt, ghi tâm, hoàng thượng nói đại ơn đại đức của Trịnh thân vương ngày nào còn sống quyết sẽ đồ báo.
Khang Hi nhớ đến hai phi tần của mình, nhìn Hách Xá nói:
-Đêm nay nàng đến xin cho bọn họ phục hồi tần vị à?
-Không - Hách Xá lắc đầu - Là thần thiếp đến xin cho người trong lòng hoàng thượng cùng di phục xuất tuần chung với ngài.
-Người trong lòng trẫm - Khang Hi hơi thẳng người lên, ung dung nói - Chẳng phải người đó chính là nàng? Nàng cũng muốn ra ngoài cung hít thở không khí à?
Hách Xá tiếp tục lắc đầu:
-Thần thiếp còn phải ở lại trông coi hậu cung, nhưng Tây quý phi dạo gần đây sức khỏe vô cùng tồi tệ, nếu như cô ta được ra ngoài cung, hít thở không khí và thăm thú đó đây có lẽ tâm trạng sẽ tốt lên.
Nét ung dung trên mặt Khang Hi biến mất, im lặng nhìn chậu hoa. Hách Xá nói:
-Thật ra hôm đó hoàng thượng trừng phạt Huệ Khách, Đôn Di, không đơn giản là vì hai người đó nhắc đến mối quan hệ giữa Tây quý phi và Trịnh thân vương...
-Nàng đừng nói bậy.
Hách Xá chưa nói xong Khang Hi đã ngắt lời nàng. Hách Xá thấy tuy bên ngoài Khang Hi tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì sôi lên sùng sục, bèn cười nói:
- Thần thiếp không nói bậy chút nào. Thần thiếp quen ngài từ nhỏ, trong lòng ngài nghĩ gì, thần thiếp cũng hiểu được đôi chút. Lúc nãy thiếp đứng đằng kia quan sát thấy ngài nhìn như dán vào chậu cúc này, trên mặt toát ra vẻ nhu tình như nước.
Khang Hi im lặng, đưa mắt nhìn ngọn núi giả để không nhìn chậu hoa trên bàn, thật sự những lời vừa rồi của Hách Xá đã làm Khang Hi rất xúc động. Khang Hi thấy cô gái ngồi bên cạnh mình rất hiểu mình, vô cùng hiểu mình. Đúng là từ lâu, Khang Hi biết mình nảy sinh tình cảm đặc biệt dành cho quý phi, không hiểu vì lý do gì, rất có thể vì nét mặt nhu mì, dễ thương của nàng, cũng có thể nhờ cái dáng trầm lặng phảng phất buồn và mái tóc dài đen mượt mà. Năm đó, Khang Hi biết mình thay đổi thánh chỉ, thay đổi luật lệ đại Thanh, không hẳn chỉ vì tình nghĩa với Tiêu Phong, vì mấy câu nói của Sách Ngạch Đồ và Cửu Dương, mà phần nào chính là vì nàng. Khang Hi thừa nhận từ nhỏ đã thần tượng Tiêu Phong, lấy hình tượng gương mẫu của Tiêu Phong làm mục tiêu đeo đuổi, thứ gì Tiêu Phong có, Khang Hi biết mình cũng muốn có, người Tiêu Phong yêu, đương nhiên Khang Hi cũng yêu. Hơn nữa Khang Hi luôn nhớ người con gái đó đã từng cứu mình một mạng, tận tâm tận lực chăm sóc cho mình một khoảng thời gian rất dài, tình cảm dành cho nàng vì thế không ít.
Hách Xá nhìn theo ánh mắt của Khang Hi, nói:
- Thật ra Tây quý phi là một nữ nhân rất tốt. Nếu thần thiếp là nam nhân cũng rất khó kháng cự. Hơn nữa người Trịnh thân vương yêu, người được thừa tướng đại nhân hy sinh cả tính mạng, đương nhiên không thể tầm thường.
Hách Xá nói xong đặt đóa hoa lên bàn, đứng dậy bái chào Khang Hi rồi rời đi. Khang Hi vẫn còn nhìn ngọn giả sơn, bóng đêm khi này đang mờ dần, sao trời cũng từ từ biến mất và trời bắt đầu sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.