Thánh Tử Ngày Hôm Nay Cũng Đang Tranh Sủng
Chương 1: Thần phụ đường xa mà đến
Trọng Tình Thú
29/05/2022
Gần chạng vạng, một đội người vây quanh cỗ xe ngựa bốn bánh màu trắng được mấy con tuấn mã kéo đi trên đường lớn chạy băng băng đến thành Phí Cá.
Alger cưỡi ngựa bên cạnh cỗ xe, cảm thụ gió lạnh không hề dịu dàng xông tới mặt mà một trận co rúm lại. Trời đã vào thu, càng đi lên phía Bắc khí trời biến hoá càng dễ dàng để anh phát hiện.
Đế quốc này khổng lồ mà lại trẻ tuổi, dọc theo Nam Bắc phải có hơn ba ngàn km, phía Nam tiết trời bốn mùa như xuân là thành Bối Lỗ, phía Bắc lại có Tuyết Vực đóng băng cả ngàn dặm, dòng sông Gal trầm tĩnh trãi qua vùng bình nguyên Trung bộ đem Đế quốc chia ra làm hai.
Mà bọn họ đã vượt qua sông Gal từ ba ngày trước.
Nghĩ đến đây, mắt anh mang theo lo âu ngẩn đầu nhìn xe ngựa, ngày hôm qua anh vẫn còn trông thấy Thần phụ vận chiếc áo bào trắng rất đơn bạc mà ngài luôn mặc đây.
Giáo chủ cho kì hạn là ba tháng, mà thành Phí Cá lại cách điểm xuất phát của bọn họ là De Rossi hơn tận một ngàn km, chỉ là đi hết khoảng lộ trình đã phải tốn hơn phân nữa thời gian, không thể không nói đây thực sự là một nhiệm vụ làm khó dễ người ta mà.
Alger là trợ tế của Thần phụ, hắn đối với việc này hơi có chút không cam lòng, cho dù hắn là một tiểu tử tuổi trẻ hơn nữa thân thể lại cường tráng ở trong một tháng này đuổi nhanh mà đi cũng cảm thấy sức cùng lực kiệt, huống gì là Thần phụ!
Đây không phải ý nói Thần phụ lớn tuổi, trái lại, Thần phụ trong xe tuổi vẫn còn rất trẻ.
Đám người ở De Rossi gọi anh là "một giọt nước mắt của Thần", anh có một đôi mắt màu xanh lam thuần túy và thánh khiết đến nổi đủ khiến cho tất cả những vị tín đồ khắc khổ chấn động.
Rõ là Thần phụ được hoan nghênh để một vài người không mấy vui, cho nên mới có lần đi đường xa thử thách tố chất thân thể của Thần phụ này -- chí ít thì Alger thấy như vậy, dù sao những năm này Giáo chủ cũng đã chẳng hề che giấu việc ngài lo lắng địa vị của mình bị Thần phụ uy hiếp.
Thần phụ làm người ôn hoà, vóc dáng ngài lại tiều tụy, đang nghe nói phải đi đón Thánh tử về liền kiên định biểu thị việc này đối với ngài là một niềm vinh hạnh lớn lao, ở lúc Alger còn chưa kịp nhắc nhở tình trạng cơ thể của ngài gay go thế nào liền đáp ứng mà không một chút do dự nào rồi.
Vì thế cho nên Alger đã tự trách bản thân mãi một quãng thời gian, đối với tình huống biết Giáo chủ không có ý tốt còn bỏ mặc Thần phụ đi gặp hắn mà cảm thấy vô cùng buồn nản.
Trạng thái này cứ kéo dài đến khi Thần phụ nhìn sang anh bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi lại dịu dàng của người, đồng thời còn quan tâm nói "Alger, trợ tế của ta, nếu như có chuyện gì buồn phiền anh có thể nói hết cùng ta", thời điểm đó lại trở nên như nước sương của ngày mùa hè, biến mất không còn thấy được bóng dáng tâm hơi.
Thần phụ Albert thật sự khiến tiểu trợ tế của người khổ sở nát cả tâm, mà trên thực tế, Thần phụ là cố ý.
Hắn đang lo mình không có lí do gì tốt để đi đón cái thứ gọi là Thánh tử kia đây, kết quả Giáo chủ liền đem gối đầu đưa ra, ánh mắt hắn lúc nhìn về phía Giáo chủ đều nhiều thêm mấy phần chân thành cùng cảm kích.
Đối với một người giành lấy cuộc sống mới mà nói, không có chuyện gì có thể so với cái mạng nhỏ của chính mình càng trọng yếu hơn, vì vậy hắn thậm chí có thể không từ một thủ đoạn nào, cho dù hắn khoác da một Thần phụ ấm áp.
Cán qua một vài viên đá trên đường, xe ngựa xóc nảy một trận, Albert vùi lấp trong đệm lông dê mềm mại vẫn chưa cảm thấy có bao nhiêu không khoẻ, hướng về phía người bên ngoài đang căng thẳng hỏi mà nói rằng: "Không sao".
Âm thanh trước sau như một bình tĩnh, khiến cho người ta phảng phất nhìn thấy vị Thần phụ đối xử với bản thân gần như nghiêm khắc hiện tại cũng vẫn duy trì trạng thái hài lòng cùng dáng vẻ ngồi luôn ngay ngắn bên trong xe.
Chúng lính đánh thuê đã từ lâu không cảm thấy kinh ngạc đối với cử động của vị tiểu trợ tế, thậm chí trước đó bọn họ còn hoài nghi cái tên gọi là nhân viên thần chức Alger có phải đang mang theo một vị công chúa của đất nước nào đó và hai người còn đang tư thông với nhau hay không, bất quá ngay khi tận mắt trông thấy bản thân của Thần phụ bọn họ liền dập tắt hết thảy những ý nghĩ thái quá này.
Dù sao bộ dáng của hắn thực sự gọi người ta không thể có bất kì ý nghĩ khinh nhờn nào.
Sáng nay thành Phí Cá vẫn chỉ là một điểm đen nho nhỏ dọc theo đường chân trời, nhưng bây giờ, những tảng đá to lớn màu nâu đen chồng lên nhau thành một tường thành cao cũng gần ngay trước mắt.
Nghĩ đến rất nhanh sẽ có thể uống một vài chén rượu mạnh để làm ấm cơ thể, mọi người không khỏi tăng tốc độ lên.
_________
_Phần xưng hô rõ khổ, chả biết viết anh-tôi, anh-ta, ngươi-ta và sau đó lại dùng rối loạn lên hết, huhu.
_Thần phụ hay Thánh tử có lẽ là Cha xứ và ứng viên của Giáo hoàng đời sau quá, ừn?
❤️.
Alger cưỡi ngựa bên cạnh cỗ xe, cảm thụ gió lạnh không hề dịu dàng xông tới mặt mà một trận co rúm lại. Trời đã vào thu, càng đi lên phía Bắc khí trời biến hoá càng dễ dàng để anh phát hiện.
Đế quốc này khổng lồ mà lại trẻ tuổi, dọc theo Nam Bắc phải có hơn ba ngàn km, phía Nam tiết trời bốn mùa như xuân là thành Bối Lỗ, phía Bắc lại có Tuyết Vực đóng băng cả ngàn dặm, dòng sông Gal trầm tĩnh trãi qua vùng bình nguyên Trung bộ đem Đế quốc chia ra làm hai.
Mà bọn họ đã vượt qua sông Gal từ ba ngày trước.
Nghĩ đến đây, mắt anh mang theo lo âu ngẩn đầu nhìn xe ngựa, ngày hôm qua anh vẫn còn trông thấy Thần phụ vận chiếc áo bào trắng rất đơn bạc mà ngài luôn mặc đây.
Giáo chủ cho kì hạn là ba tháng, mà thành Phí Cá lại cách điểm xuất phát của bọn họ là De Rossi hơn tận một ngàn km, chỉ là đi hết khoảng lộ trình đã phải tốn hơn phân nữa thời gian, không thể không nói đây thực sự là một nhiệm vụ làm khó dễ người ta mà.
Alger là trợ tế của Thần phụ, hắn đối với việc này hơi có chút không cam lòng, cho dù hắn là một tiểu tử tuổi trẻ hơn nữa thân thể lại cường tráng ở trong một tháng này đuổi nhanh mà đi cũng cảm thấy sức cùng lực kiệt, huống gì là Thần phụ!
Đây không phải ý nói Thần phụ lớn tuổi, trái lại, Thần phụ trong xe tuổi vẫn còn rất trẻ.
Đám người ở De Rossi gọi anh là "một giọt nước mắt của Thần", anh có một đôi mắt màu xanh lam thuần túy và thánh khiết đến nổi đủ khiến cho tất cả những vị tín đồ khắc khổ chấn động.
Rõ là Thần phụ được hoan nghênh để một vài người không mấy vui, cho nên mới có lần đi đường xa thử thách tố chất thân thể của Thần phụ này -- chí ít thì Alger thấy như vậy, dù sao những năm này Giáo chủ cũng đã chẳng hề che giấu việc ngài lo lắng địa vị của mình bị Thần phụ uy hiếp.
Thần phụ làm người ôn hoà, vóc dáng ngài lại tiều tụy, đang nghe nói phải đi đón Thánh tử về liền kiên định biểu thị việc này đối với ngài là một niềm vinh hạnh lớn lao, ở lúc Alger còn chưa kịp nhắc nhở tình trạng cơ thể của ngài gay go thế nào liền đáp ứng mà không một chút do dự nào rồi.
Vì thế cho nên Alger đã tự trách bản thân mãi một quãng thời gian, đối với tình huống biết Giáo chủ không có ý tốt còn bỏ mặc Thần phụ đi gặp hắn mà cảm thấy vô cùng buồn nản.
Trạng thái này cứ kéo dài đến khi Thần phụ nhìn sang anh bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi lại dịu dàng của người, đồng thời còn quan tâm nói "Alger, trợ tế của ta, nếu như có chuyện gì buồn phiền anh có thể nói hết cùng ta", thời điểm đó lại trở nên như nước sương của ngày mùa hè, biến mất không còn thấy được bóng dáng tâm hơi.
Thần phụ Albert thật sự khiến tiểu trợ tế của người khổ sở nát cả tâm, mà trên thực tế, Thần phụ là cố ý.
Hắn đang lo mình không có lí do gì tốt để đi đón cái thứ gọi là Thánh tử kia đây, kết quả Giáo chủ liền đem gối đầu đưa ra, ánh mắt hắn lúc nhìn về phía Giáo chủ đều nhiều thêm mấy phần chân thành cùng cảm kích.
Đối với một người giành lấy cuộc sống mới mà nói, không có chuyện gì có thể so với cái mạng nhỏ của chính mình càng trọng yếu hơn, vì vậy hắn thậm chí có thể không từ một thủ đoạn nào, cho dù hắn khoác da một Thần phụ ấm áp.
Cán qua một vài viên đá trên đường, xe ngựa xóc nảy một trận, Albert vùi lấp trong đệm lông dê mềm mại vẫn chưa cảm thấy có bao nhiêu không khoẻ, hướng về phía người bên ngoài đang căng thẳng hỏi mà nói rằng: "Không sao".
Âm thanh trước sau như một bình tĩnh, khiến cho người ta phảng phất nhìn thấy vị Thần phụ đối xử với bản thân gần như nghiêm khắc hiện tại cũng vẫn duy trì trạng thái hài lòng cùng dáng vẻ ngồi luôn ngay ngắn bên trong xe.
Chúng lính đánh thuê đã từ lâu không cảm thấy kinh ngạc đối với cử động của vị tiểu trợ tế, thậm chí trước đó bọn họ còn hoài nghi cái tên gọi là nhân viên thần chức Alger có phải đang mang theo một vị công chúa của đất nước nào đó và hai người còn đang tư thông với nhau hay không, bất quá ngay khi tận mắt trông thấy bản thân của Thần phụ bọn họ liền dập tắt hết thảy những ý nghĩ thái quá này.
Dù sao bộ dáng của hắn thực sự gọi người ta không thể có bất kì ý nghĩ khinh nhờn nào.
Sáng nay thành Phí Cá vẫn chỉ là một điểm đen nho nhỏ dọc theo đường chân trời, nhưng bây giờ, những tảng đá to lớn màu nâu đen chồng lên nhau thành một tường thành cao cũng gần ngay trước mắt.
Nghĩ đến rất nhanh sẽ có thể uống một vài chén rượu mạnh để làm ấm cơ thể, mọi người không khỏi tăng tốc độ lên.
_________
_Phần xưng hô rõ khổ, chả biết viết anh-tôi, anh-ta, ngươi-ta và sau đó lại dùng rối loạn lên hết, huhu.
_Thần phụ hay Thánh tử có lẽ là Cha xứ và ứng viên của Giáo hoàng đời sau quá, ừn?
❤️.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.