Chương 29: Thuê nhân viên đúng là biện pháp tốt
Thanh Sam Thụ Túy
09/07/2020
“Đừng nghĩ những chuyện kia có hay không, việc cấp bách lúc này vẫn là mau chóng nghĩ cách tiêu hết số tiền kia…”
Bùi Khiêm đứng trên sân thượng ký túc xá, vừa cảm nhận cơn gió mát sắp vào thu vừa cân nhắc đối sách.
“Nếu chỉ mua các loại tài nguyên cần thiết để làm game vẫn quá chậm!”
“Chi phí hoạt động của công ty chủ yếu nằm ở đâu? Ở tiền nhà, tiền điện nước, vật dụng văn phòng, tiền lương nhân viên…”
“Thêm tất cả những thứ này vào thì chi phí mỗi tháng không phải tăng vùn vụt sao?”
“Ừm… đúng vậy, đại khái là vậy.”
Bùi Khiêm mở máy tính trên điện thoại di động, nhanh chóng tính toán.
“Tuần đầu tiên thu lời 50 vạn, tuần sau chỉ có nhiều hơn chứ không ít, ước tính doanh thu mỗi tháng 50 vạn, lợi nhuận ròng khoảng 20,5 vạn đến 60 vạn…”
“Sau hai tháng chắc sẽ giảm xuống, nhưng rất khó để giảm không phanh.
“Lần kết toán sau là ba tháng nữa.”
“Con mọe nó, ta phải làm gì đó.”
“Nếu không làm gì, vậy thì chuyển đổi thành tài sản cá nhân là 6 vạn tệ. Nếu mình lỗ sạch hết tiền, vậy chuyển đổi thành tài sản cá nhân là 50 vạn…”
“Eo… Chênh lệch cũng quá lớn rồi?”
“Nói cách khác, mình phải tranh thủ tiêu hết sáu triệu trong vòng ba tháng…”
“Mau nghĩ, khoản chi nào tốn nhiều tiền nhất?”
“Thuê văn phòng xịn nhất, tính 5 tệ/ngày/mét vuông, thuê 3000m, một tháng 45 vạn.”
“Tuyển 30 nhân viên, 5000 tệ/tháng. Không, bình quân phải 7000 tệ/tháng, một tháng là 21 vạn.”
“Cảm giác giống như muối bỏ biển.”
“Người khác mở công ty đều sợ những khoản chi này gánh nặng, mình sao lại thấy quá dễ dàng?”
“Đồ dùng công ty đều phải chọn loại đắt nhất. Nếu tiêu khoảng 1 triệu không sao chứ?”
“Ừm… cách này tiêu tiền nhanh hơn nhiều.”
“Thế nhưng… phiền toái quá đi, tìm văn phòng, thuê nhân viên, chọn mua vật dụng công ty, mình chưa từng làm qua.”
“Quên đi, suy nghĩ kỹ hơn rồi tính.”
Hắn nghĩ đến việc bản thân phải tự tuyển dụng, tự mình phải tìm địa điểm văn phòng thì cảm thấy choáng váng đầu óc.
Bởi vì kiếp trước hắn chưa từng làm những chuyện này, vừa không thích lại không rành.
Thế nhưng phải tiêu tiền, chuyện này quả nhiên là biện pháp cấp tốc.
Bùi Khiêm quyết định tạm gác lại, ngày mai nghĩ thêm về chuyện này.
…
Trở lại phòng kí túc.
“Khiêm nhi! Trò chơi nổi tiếng rồi, hai đứa mình có thể đi ra ngoài ăn một bữa no nê không?”
“OK! Đi ăn!”
Tuy không lấy được ba mươi vạn, nhưng ít ra vẫn có 2.000 tệ…
Thu 2.000 tệ, ăn bữa cơm 100 tệ cũng không lãng phí.
Có điều Bùi Khiêm vẫn không thấy vui vẻ gì mấy.
Ở bên kia đường phía nam trường học có một tiệm buffet ngon, mỗi người chỉ tốn 58 tệ, đối với sinh viên năm 2009 đây đã là một bữa cơm xa xỉ.
Bùi Khiêm ngồi trên ghế, mặt vô cảm nhìn Mã Dương đang cầm mấy đĩa bánh gatô và một ly nước uống lớn.
Thịt nướng trong tiệc buffet tính theo đầu người, nhưng quầy phục vụ có các loại thức ăn kèm như bánh gatô, các món xào, các loại hoa quả có thể lấy tùy ý.
Tâm thế của Mã Dương hiển nhiên là đến ăn, mục tiêu cơ bản là ăn một bữa no nê sướng miệng.
“Khiêm nhi, tao thấy mày hình như có tâm sự đè nặng?”
“Quả nhiên, bản tính con nhà giàu của mày càng lúc càng lộ rõ.”
“Trò chơi thành công, ít nhất kiếm lời mấy vạn tệ phải không? Làm sao mà mặt mày ủ rũ? Chẳng lẽ, mày còn muốn yêu cầu bản thân cao hơn nữa?”
“Với lại, nhiều món ngon như vậy mày cũng không thèm dòm!”
Mã Dương vừa ăn lấy ăn để, vừa hỏi trong mơ hồ.
Bùi Khiêm nhìn thức ăn trên bàn, tùy tiện bỏ vào miệng mấy miếng thịt, cảm giác vô vị nhạt nhẽo.
Tuy kiếp trước của hắn chính là tầng lớp thu nhập phổ thông nhưng cũng đã nếm thử không ít tiệc buffet xa hoa ở đế đô. Hắn ăn tiệc buffet giá rẻ kiểu này cũng không thấy có món nào ngon.
Quan trọng hơn là tâm tình hắn lúc này không ổn, đương nhiên ăn không biết ngon.
Hắn muốn lỗ vốn! Làm sao mới có thể lỗ vốn đây?
Vào lúc này, Bùi Khiêm nhìn chăm chú Mã Dương mà ước ao.
Con người không tim, không phổi, nhìn mấy chữ số cũng không quan tâm mấy.
Mã Dương không hiểu phương thức lợi nhuận của trò chơi, còn tưởng Bùi Khiêm kiếm lời mấy vạn tệ.
Nhưng thực tế, Bùi Khiêm kiếm lời 50 vạn tệ trong một tuần!
Chỉ tiếc rằng, một đồng cũng không thể tiêu…
“Ai, không có gì, chỉ là mấy ngày gần đây bận rộn chuyện trò chơi, mệt một chút, cần nghỉ ngơi tí.”
“Dù sao mở công ty cũng là chuyện phí công tốn sức!”
Bùi Khiêm vô tình đáp hai câu.
“Khiêm Nhi, tao nên phê bình mày hai câu.”
Mã Dương ăn xong một miếng bánh gatô: “Mày bây giờ ít nhiều cũng là ông chủ công ty, làm sao không quan tâm sức khỏe của bản thân? Không thể chuyện gì cũng tự mình làm, thuê một trợ lý, tất cả mọi chuyện đều ném cho người ta, như vậy không tốt sao!”
“Thuê trợ lý?” Bùi Khiêm sững sờ.
Mã Dương gật gù: “Đúng vậy, thuê trợ lý. Tao xem nhiều phim truyền hình, không phải trong phim đều như vậy sao, tổng giám đốc uy quyền mỗi ngày lái xe tán gái, ngược lại không cần làm gì cả, tất cả chuyện của công ty đều giao cho trợ lý làm. Có câu nói rất hay, có việc thư ký làm, không có chuyện gì…”
“Ha! Lão Mã mày đúng là thiên tài! Quả thật tao cần một trợ lý! Hơn nữa phải là một trợ lý chuyên nghiệp, có khả năng đặc biệt.”
Bùi Khiêm đột nhiên được truyền ý tưởng.
Đương nhiên, chuyện Bùi Khiêm nghĩ không phải là điều Mã Dương nghĩ đến.
Trong đầu Mã Dương đều là nội dung của mấy bộ phim truyền hình, đơn giản chính là cảm thấy bên người giám đốc cần có trợ lý mới đề nghị như vậy.
Còn Bùi Khiêm suy nghĩ chính là, có trợ lý rồi thì những ý tưởng để làm lỗ vốn như thuê văn phòng công ty, thuê mấy nhân viên, mua các loại dụng cụ văn phòng, không phải chỉ cần sai trợ lý làm là được rồi sao?
…
Sáng hôm sau.
Bùi Khiêm ngồi ở Trung tâm Dịch vụ Chăm sóc Khách hàng của Trung tâm săn đầu người Exxon ở thành phố Kinh Châu, uống nước trà chờ chuyên gia tư vấn săn tìm người.
Trung tâm Dịch vụ Chăm sóc Khách hàng quả thật có không ít chuyên gia tư vấn săn đầu người, nhưng Bùi Khiêm yêu cầu, chỉ cần chuyên gia có thâm niên lâu nhất, cấp bậc quản lý ở đây!
Vì vậy, hắn cần chờ một chút.
Bùi Khiêm không vội, ngược lại rất rảnh rỗi.
Trước tiên quyết định, muốn mời một trợ lý.
Còn về cách tuyển dụng, Bùi Khiêm có nhiều sự lựa chọn.
Ví dụ như đăng thông tin tuyển dụng để phỏng vấn trực tuyến, hay tìm một người trong trường là được.
Nhưng, cách này không phù hợp với yêu cầu của Bùi Khiêm.
Một là quá chậm, cái khác chính là không đủ đẳng cấp.
Chính hắn phải phỏng vấn quá phiền phức, Bùi Khiêm rất lười nên chả muốn làm việc này. Hơn nữa, tuyển dụng trên mạng cũng rất khó có thể chọn được một trợ lý có năng lực cá nhân mạnh mẽ.
Bùi Khiêm muốn chọn một tinh hoa thực sự, dạng người có thể một mình chống đỡ áp lực, tốt nhất là hắn nói một câu, trợ lý có thể lĩnh hội toàn bộ ý đồ, cũng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ với chất lượng tốt nhất.
Bùi Khiêm suy nghĩ một hồi, cuối cùng đến tìm công tin săn đầu người đáng tin cậy hơn.
Đương nhiên, nhược điểm là tốn nhiều tiền hơn.
Nhưng đối với Bùi Khiêm mà nói, chi tiêu đều tiền là của hệ thống, cầu còn không được!
Khoảng thời gian chờ đợi rất tẻ nhạt, Bùi Khiêm mở di động, tùy tiện lướt web.
Kết quả là, hắn vô tình kéo đến một bài đánh giá trong khu bình luận game của trang tin tức.
Từ game di động lương tâm (Quỷ tướng) nhìn thấy xu hướng phát triển của game di động trong tương lai!
Bùi Khiêm đứng trên sân thượng ký túc xá, vừa cảm nhận cơn gió mát sắp vào thu vừa cân nhắc đối sách.
“Nếu chỉ mua các loại tài nguyên cần thiết để làm game vẫn quá chậm!”
“Chi phí hoạt động của công ty chủ yếu nằm ở đâu? Ở tiền nhà, tiền điện nước, vật dụng văn phòng, tiền lương nhân viên…”
“Thêm tất cả những thứ này vào thì chi phí mỗi tháng không phải tăng vùn vụt sao?”
“Ừm… đúng vậy, đại khái là vậy.”
Bùi Khiêm mở máy tính trên điện thoại di động, nhanh chóng tính toán.
“Tuần đầu tiên thu lời 50 vạn, tuần sau chỉ có nhiều hơn chứ không ít, ước tính doanh thu mỗi tháng 50 vạn, lợi nhuận ròng khoảng 20,5 vạn đến 60 vạn…”
“Sau hai tháng chắc sẽ giảm xuống, nhưng rất khó để giảm không phanh.
“Lần kết toán sau là ba tháng nữa.”
“Con mọe nó, ta phải làm gì đó.”
“Nếu không làm gì, vậy thì chuyển đổi thành tài sản cá nhân là 6 vạn tệ. Nếu mình lỗ sạch hết tiền, vậy chuyển đổi thành tài sản cá nhân là 50 vạn…”
“Eo… Chênh lệch cũng quá lớn rồi?”
“Nói cách khác, mình phải tranh thủ tiêu hết sáu triệu trong vòng ba tháng…”
“Mau nghĩ, khoản chi nào tốn nhiều tiền nhất?”
“Thuê văn phòng xịn nhất, tính 5 tệ/ngày/mét vuông, thuê 3000m, một tháng 45 vạn.”
“Tuyển 30 nhân viên, 5000 tệ/tháng. Không, bình quân phải 7000 tệ/tháng, một tháng là 21 vạn.”
“Cảm giác giống như muối bỏ biển.”
“Người khác mở công ty đều sợ những khoản chi này gánh nặng, mình sao lại thấy quá dễ dàng?”
“Đồ dùng công ty đều phải chọn loại đắt nhất. Nếu tiêu khoảng 1 triệu không sao chứ?”
“Ừm… cách này tiêu tiền nhanh hơn nhiều.”
“Thế nhưng… phiền toái quá đi, tìm văn phòng, thuê nhân viên, chọn mua vật dụng công ty, mình chưa từng làm qua.”
“Quên đi, suy nghĩ kỹ hơn rồi tính.”
Hắn nghĩ đến việc bản thân phải tự tuyển dụng, tự mình phải tìm địa điểm văn phòng thì cảm thấy choáng váng đầu óc.
Bởi vì kiếp trước hắn chưa từng làm những chuyện này, vừa không thích lại không rành.
Thế nhưng phải tiêu tiền, chuyện này quả nhiên là biện pháp cấp tốc.
Bùi Khiêm quyết định tạm gác lại, ngày mai nghĩ thêm về chuyện này.
…
Trở lại phòng kí túc.
“Khiêm nhi! Trò chơi nổi tiếng rồi, hai đứa mình có thể đi ra ngoài ăn một bữa no nê không?”
“OK! Đi ăn!”
Tuy không lấy được ba mươi vạn, nhưng ít ra vẫn có 2.000 tệ…
Thu 2.000 tệ, ăn bữa cơm 100 tệ cũng không lãng phí.
Có điều Bùi Khiêm vẫn không thấy vui vẻ gì mấy.
Ở bên kia đường phía nam trường học có một tiệm buffet ngon, mỗi người chỉ tốn 58 tệ, đối với sinh viên năm 2009 đây đã là một bữa cơm xa xỉ.
Bùi Khiêm ngồi trên ghế, mặt vô cảm nhìn Mã Dương đang cầm mấy đĩa bánh gatô và một ly nước uống lớn.
Thịt nướng trong tiệc buffet tính theo đầu người, nhưng quầy phục vụ có các loại thức ăn kèm như bánh gatô, các món xào, các loại hoa quả có thể lấy tùy ý.
Tâm thế của Mã Dương hiển nhiên là đến ăn, mục tiêu cơ bản là ăn một bữa no nê sướng miệng.
“Khiêm nhi, tao thấy mày hình như có tâm sự đè nặng?”
“Quả nhiên, bản tính con nhà giàu của mày càng lúc càng lộ rõ.”
“Trò chơi thành công, ít nhất kiếm lời mấy vạn tệ phải không? Làm sao mà mặt mày ủ rũ? Chẳng lẽ, mày còn muốn yêu cầu bản thân cao hơn nữa?”
“Với lại, nhiều món ngon như vậy mày cũng không thèm dòm!”
Mã Dương vừa ăn lấy ăn để, vừa hỏi trong mơ hồ.
Bùi Khiêm nhìn thức ăn trên bàn, tùy tiện bỏ vào miệng mấy miếng thịt, cảm giác vô vị nhạt nhẽo.
Tuy kiếp trước của hắn chính là tầng lớp thu nhập phổ thông nhưng cũng đã nếm thử không ít tiệc buffet xa hoa ở đế đô. Hắn ăn tiệc buffet giá rẻ kiểu này cũng không thấy có món nào ngon.
Quan trọng hơn là tâm tình hắn lúc này không ổn, đương nhiên ăn không biết ngon.
Hắn muốn lỗ vốn! Làm sao mới có thể lỗ vốn đây?
Vào lúc này, Bùi Khiêm nhìn chăm chú Mã Dương mà ước ao.
Con người không tim, không phổi, nhìn mấy chữ số cũng không quan tâm mấy.
Mã Dương không hiểu phương thức lợi nhuận của trò chơi, còn tưởng Bùi Khiêm kiếm lời mấy vạn tệ.
Nhưng thực tế, Bùi Khiêm kiếm lời 50 vạn tệ trong một tuần!
Chỉ tiếc rằng, một đồng cũng không thể tiêu…
“Ai, không có gì, chỉ là mấy ngày gần đây bận rộn chuyện trò chơi, mệt một chút, cần nghỉ ngơi tí.”
“Dù sao mở công ty cũng là chuyện phí công tốn sức!”
Bùi Khiêm vô tình đáp hai câu.
“Khiêm Nhi, tao nên phê bình mày hai câu.”
Mã Dương ăn xong một miếng bánh gatô: “Mày bây giờ ít nhiều cũng là ông chủ công ty, làm sao không quan tâm sức khỏe của bản thân? Không thể chuyện gì cũng tự mình làm, thuê một trợ lý, tất cả mọi chuyện đều ném cho người ta, như vậy không tốt sao!”
“Thuê trợ lý?” Bùi Khiêm sững sờ.
Mã Dương gật gù: “Đúng vậy, thuê trợ lý. Tao xem nhiều phim truyền hình, không phải trong phim đều như vậy sao, tổng giám đốc uy quyền mỗi ngày lái xe tán gái, ngược lại không cần làm gì cả, tất cả chuyện của công ty đều giao cho trợ lý làm. Có câu nói rất hay, có việc thư ký làm, không có chuyện gì…”
“Ha! Lão Mã mày đúng là thiên tài! Quả thật tao cần một trợ lý! Hơn nữa phải là một trợ lý chuyên nghiệp, có khả năng đặc biệt.”
Bùi Khiêm đột nhiên được truyền ý tưởng.
Đương nhiên, chuyện Bùi Khiêm nghĩ không phải là điều Mã Dương nghĩ đến.
Trong đầu Mã Dương đều là nội dung của mấy bộ phim truyền hình, đơn giản chính là cảm thấy bên người giám đốc cần có trợ lý mới đề nghị như vậy.
Còn Bùi Khiêm suy nghĩ chính là, có trợ lý rồi thì những ý tưởng để làm lỗ vốn như thuê văn phòng công ty, thuê mấy nhân viên, mua các loại dụng cụ văn phòng, không phải chỉ cần sai trợ lý làm là được rồi sao?
…
Sáng hôm sau.
Bùi Khiêm ngồi ở Trung tâm Dịch vụ Chăm sóc Khách hàng của Trung tâm săn đầu người Exxon ở thành phố Kinh Châu, uống nước trà chờ chuyên gia tư vấn săn tìm người.
Trung tâm Dịch vụ Chăm sóc Khách hàng quả thật có không ít chuyên gia tư vấn săn đầu người, nhưng Bùi Khiêm yêu cầu, chỉ cần chuyên gia có thâm niên lâu nhất, cấp bậc quản lý ở đây!
Vì vậy, hắn cần chờ một chút.
Bùi Khiêm không vội, ngược lại rất rảnh rỗi.
Trước tiên quyết định, muốn mời một trợ lý.
Còn về cách tuyển dụng, Bùi Khiêm có nhiều sự lựa chọn.
Ví dụ như đăng thông tin tuyển dụng để phỏng vấn trực tuyến, hay tìm một người trong trường là được.
Nhưng, cách này không phù hợp với yêu cầu của Bùi Khiêm.
Một là quá chậm, cái khác chính là không đủ đẳng cấp.
Chính hắn phải phỏng vấn quá phiền phức, Bùi Khiêm rất lười nên chả muốn làm việc này. Hơn nữa, tuyển dụng trên mạng cũng rất khó có thể chọn được một trợ lý có năng lực cá nhân mạnh mẽ.
Bùi Khiêm muốn chọn một tinh hoa thực sự, dạng người có thể một mình chống đỡ áp lực, tốt nhất là hắn nói một câu, trợ lý có thể lĩnh hội toàn bộ ý đồ, cũng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ với chất lượng tốt nhất.
Bùi Khiêm suy nghĩ một hồi, cuối cùng đến tìm công tin săn đầu người đáng tin cậy hơn.
Đương nhiên, nhược điểm là tốn nhiều tiền hơn.
Nhưng đối với Bùi Khiêm mà nói, chi tiêu đều tiền là của hệ thống, cầu còn không được!
Khoảng thời gian chờ đợi rất tẻ nhạt, Bùi Khiêm mở di động, tùy tiện lướt web.
Kết quả là, hắn vô tình kéo đến một bài đánh giá trong khu bình luận game của trang tin tức.
Từ game di động lương tâm (Quỷ tướng) nhìn thấy xu hướng phát triển của game di động trong tương lai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.