Chương 46
Trầm Tiêu Chi
02/08/2022
“Tiểu Chiêu vương hành động quá nhanh, trong ngày thao trường Dương Pha bị thiêu cháy, hắn đã phái Huyền Ưng ti bảo vệ những hộ buôn dược kia, giờ đây trong tay hắn có nhân chứng, phải có lý do mới xuất đánh. Nhân lực chúng ta bố trí trước đó không trở tay kịp, hiện tại bốn hộ kia đã rơi vào tay hắn.”
Đêm sâu thăm thẳm, Hà Hồng Vân ngồi trong thư phòng Hà phủ, nghe thuộc hạ bẩm báo.
Hắn có cả thảy bốn tùy tùng, Lưu Xương đã chết, người đang đứng trong phòng lúc này tên Thiện Liên, là một trong bốn tùy tùng; luận công phu, luận tài trí, Thiện Liên là kẻ đứng đầu, nhưng không một ai có thể bì được với lòng trung thành của Lưu Xương.
“… May mà Tứ công tử đã sớm đề phòng, cài bẫy ở trong bốn nhà này từ trước, bây giờ gia chủ của bốn hộ này nghe nói con tin giao cho Tứ công tử đã chết, đang định nói ra sự thật thì đã bị mấy cái bẫy này quấy nhiễu, trước mắt chưa thấy tin tức gì.”
Hà Hồng Vân “ừ” một tiếng, hắn đã tiên liệu được những chuyên này.
Bốn hộ buôn này, hộ ít người có khoảng mười nhân khẩu, còn mà đông thì lên đến ba mươi. Một đại gia đình luôn có thân sơ xa gần, có người là người thân với con tin, cũng có người chẳng liên quan đến con tin. Năm năm trước bọn họ giao nộp con tin cho Hà Hồng Vân để đổi lấy bình an, hiện tại con tin đã chết, giờ còn giữ được an toàn không? Đương nhiên vẫn muốn an toàn. Người thân với con tin sẽ có ý định chống đối Hà gia, mà người không thân lại sợ bị liên lụy, kiểu gì cũng đứng ra ngăn cản, Hà Hồng Vân đã lường được điểm này từ lâu. Năm năm qua sai người theo dõi bốn nhà đó, xúi giục vài người đầu hàng, để bọn họ chêm mấy lời khi cần thiết cũng không khó, chẳng hạn như, “Hà gia là con rết trăm chân, chết rồi vẫn chưa cứng, trong tay bọn ta không có bằng chứng, nếu tố cáo xong, e rằng Hà gia vẫn đến gây sự với bọn ta”, hoặc thí dụ như, “Tới Tuần Kiểm ti cũng tiêu đời, Hà gia há lại sợ đám binh tốt như chúng ta ư, ai mà dám ló đầu, kẻ đó sẽ đưa cả nhà lên đường chết.”
Ai mà chẳng muốn sống không muốn chết, giờ bảo phải mạo hiểm vì một người thân năm năm không gặp, trừ phi là chí thân thì chẳng một ai muốn.
“Tiếc là thuộc hạ không thăm dò được tình hình hai ngày qua, Ngô Tăng của Huyền Ưng ti xuất thân từ lương tướng, về sau còn tới Tiền Điện ti, cực kỳ đề phòng chúng ta. Nhưng thuộc hạ đoán, đám thương nhân này không quá đáng sợ, bọn chúng chỉ biết người mua thuốc thật sự năm ấy là Tứ công tử ngài chứ không có bằng chứng, bọn chúng cứ đấu đá nội bộ như thế thì rất khó cùng nhau cáo trạng Tứ công tử, cho dù rơi vào tay Tiểu Chiêu vương đi chăng nữa cũng chưa chắc đã biến gỗ mục thành gỗ lành. Dù có một hai kẻ khai ra với Huyền Ưng ti đi nữa, Tứ công tử cứ lùi một bước, thừa nhận đúng là ngài đã bày mưu đặt kế để Lâm Khấu xuân mua thuốc, nhưng ngài mua thuốc không phải trục lợi, mà là để sớm ngày thu gom dược liệu dập dịch, là Lâm Khấu Xuân lừa ngài, tự ý nâng giá thuốc, vậy là xong vụ này. Xét cho cùng, trong triều có lão gia chống lưng cho ngài, chỉ cần vụ án này không liên quan đến Tiển Khâm đài thì hậu quả sẽ không nghiêm trọng. Mấu chốt vẫn là nhân chứng bị Tiểu Chiêu vương đưa đi, rốt cuộc hắn ta biết bao nhiêu, có biết tới số sổ sách thất lạc kia không.”
Hà Hồng Vân cảm thấy Thiện Liên nói rất đúng, nhưng Tạ Dung Dữ quá biết dùng người, hắn ta giao nhân chứng cho Vệ Quyết, lệnh Ngô Tăng giám sát các hộ buôn, khiến hắn không có lấy một kẽ hở để chui rúc.
Hà Hồng Vân day ấn đường, mới nghĩ một lúc mà đã đau đầu rồi.
“Còn trong triều thì sao?”
“Sau khi thao trường Dương Pha bốc hỏa, mọi chuyện rùm beng lên rồi, Trâu Bình bị nhốt trong ngục mấy ngày, giờ đã nghĩ thông suốt, hắn có thể chết nhưng Trâu gia phải sống, vì vậy đã nhận hết những tội danh kia rồi. Hiện tại trong triều đều đang chỉ trích Tuần Kiểm ti, cộng thêm có lão gia hòa giải và vài viên quan bênh vực, nên không có ai nói gì Tứ công tử ngài.”
Những ngày qua Hà Hồng Vân cáo ốm không lên triều, nghe Thiện Liên nói thế lại cảm thấy không đúng, đêm hôm đó Tôn Ngải của Đại Lý tự và Huyền Ưng ti đã tới trang viên của hắn trước, sau đó mới chạy đến thao trường Dương Pha cứu người. Lẽ nào không ai tò mò sự liên quan này?
Hà Hồng Vân hỏi: “Tôn Ngải cũng không nói gì à? Cha ta bảo sao?”
“Không có.” Thiện Liên đáp, “Lão gia nói, có thể là Quan gia, hoặc… Tiểu Chiêu vương bày mưu đặt kế.”
Hà Hồng Vân chau mày: “Ta biết ngay mà.”
Trước mắt không biết được tình hình từ chỗ con tin và các hộ buôn, biện pháp duy nhất của Hà Hồng Vân là phân biệt chiều hướng qua những đại thần trung trực như Tôn Ngải ở trong triều, chỉ cần có chiều hướng là hắn có thể chớp lấy cơ hội, bình tĩnh đối phó. Song đám người này, không một ai hé lời nào về hắn, nhất định là chủ ý của Tạ Dung Dữ!
Bao năm nay Hà Hồng Vân đang sống yên ổn, tới khi Tạ Dung Dữ lên làm Ngu hầu, hắn cũng chẳng quan tâm.
Nhưng sau khi hắn ta làm Ngu hầu, đầu tiên là tiếp cận Phù Đông, sau đó lại thăm dò Phù Hạ quán, Trâu Bình chỉ mới dùng nỏ tiễn thử hắn một lần mà hắn đã tương kế tựu kế, dùng thuốc nổ phá hủy Chiết Chi cư, kéo cả nhà họ Trâu trung thành với Hà gia nhất xuống nước. Chưa đến một tháng ngắn ngủi, Tạ Dung Dữ đã phá hoại cuộc sống yên bình của Hà Hồng Vân hắn.
Tối hôm ấy ở Chúc Ninh Trang, cuối cùng Hà Hồng Vân cũng kịp thời nhận ra, dù người muốn đối phó với hắn là Hoàng đế, thì cho dù là Vệ Quyết hay Tôn Ngải, thậm chí là Quan gia đi chăng nữa, chỉ cần không có Tiểu Chiêu vương, Huyền Ưng ti nằm trong tay Thánh thượng chỉ là khối sắt vụn, nhưng nếu có thêm Tiểu Chiêu vương, lập tức biến thành thanh gươm sắc bén.
Nếu hắn muốn nhổ cỏ tận gốc, ngoài giết nhân chứng ra, chắc chắn phải trừ khử Tiểu Chiêu vương bằng được.
Nên hắn mới đưa con tin lên tháp quan sát, đợi Tạ Dung Dữ đến, lợi dụng tháp đổ để đẩy hắn vào cõi chết.
Tiếc thay giữa chừng lại nhảy ra một Thôi Thanh Duy, dùng tính mạng cứu Tạ Dung Dữ.
Lần trước Lưu Xương nói hai người họ là vợ chồng giả, nhưng nhìn tình hình này, Hà Hồng Vân không tin bọn họ là vợ chồng giả.
“Lúc trước ta sai Lưu Xương điều tra thân thế của Thanh Duy, có phải ngươi với hắn điều tra chung không?”
Thiện Liên đáp: “Phải ạ, nhưng thuộc hạ vô dụng, tới nay vẫn chưa điều tra được chỗ nào lạ.”
“Ta cho ngươi một manh mối.” Hà Hồng Vân nói, “Tạ Dung Dữ chưa tiết lộ thân phận với Vệ Quyết nên Vệ Quyết cũng không biết hắn ta là Tiểu Chiêu vương, do đó mới không phục hắn. Hôm trước hội Vệ Quyết rầm rộ đến trang viên của ta, chắc chắn là bị Tiểu Chiêu vương lừa. Có thể lừa được Vệ Quyết, để hắn chỉ đâu đánh đó thì chỉ có một chuyện, chính là vụ án cướp ngục thành Nam. Hai ngày nay ta đã cho người dò la vụ án này, đúng là hồi trước Vệ Quyết đã nghi ngờ Thôi Thanh Duy, song không có bằng chứng; mà cái đêm Tiết Trường Hưng bỏ trốn, Thôi Thanh Duy cũng từng xuất hiện cạnh ngõ Lưu Thủy. Ám ngục thành Nam canh gác nghiêm ngặt, rất ít kẻ có được bản lĩnh cướp ngục, Thôi Thanh Duy giỏi công phu, ả ta là một trong số đó. Tội phạm quan trọng nhốt trong ám ngục chính là Tiết Trường Hưng, kẻ sẵn sàng liều mạng cướp ông ta đi chắc chắn có liên quan đến Thanh Duy. Nên ngươi hãy bắt tay từ hướng này, điều tra xem trong số con gái của cố nhân của những người có liên quan đến Tiển Khâm đài như Thôi Nguyên Nghĩa, Tiết Trường Hưng, trên dưới mười chín tuổi, gồm những ai.”
Hà Hồng Vân đan tay vào nhau, giọng thong thả: “Ta đang có một trực giác, chỉ cần bắt được thóp của Thôi Thanh Duy, có lẽ có thể tìm được mấu chốt thật sự của Tạ Dung Dữ.”
***
Ba hôm sau, tại Giang phủ.
“Công tử cẩn thận.” Trú Vân dìu tay Thanh Duy, gập duỗi tới trước sáu lần, lại gập duỗi ra sau sáu lần, sau đó giang tay sang ngang, ấn từng tấc từng tấc một, “Người nằm một chỗ lâu sẽ dễ bị chuột rút, như vậy không hay cho lắm, đây là nô tì học được từ y bà ở phủ công chúa ngày trước, y bà dạy làm giống như nô tì, mỗi ngày ấn bóp cho thiếu phu nhân ba lần, thiếu phu nhân mới nằm thoải mái.”
Sáng nay thái y lại đến khám cho Thanh Duy, nói mạch tượng của nàng đã tốt lên rất nhiều.
Hai ngày trước không cho ai chạm vào, sợ đụng đến khối máu tụ trong đầu nàng, nhưng hiện tại nên cử động nhiều một chút.
Giang Từ Chu nghiêm túc nhìn kỹ, nói: “Ta biết rồi.”
Lưu Phương nghe giọng y vẫn còn kìm nén, bèn an ủi: “Công tử hãy nghĩ thoáng lên, không phải thái y nói rồi sao, hai hôm nay thiếu phu nhân toàn nhíu mày, đổ mồ hôi, ngón tay cũng cử động, đó là biểu hiện của việc sắp tỉnh, xin ngài kiên nhẫn chờ thêm, không chừng sáng mai ngủ dậy thì thiếu phu nhân đã dậy trước rồi.”
Giang Từ Chu nghe thế, khóe môi mím chặt mới từ từ giãn ra, “ừm” một tiếng.
Đợi Trú Vân gập duỗi cho Thanh Duy xong, y cúi người nhìn, quả nhiên trên trán Thanh Duy lại đổ mồ hôi, cũng chẳng hiểu vì sao, rõ ràng trời đang rất lạnh nhưng hai hôm nay nàng lại đổ mồ hôi khá thường xuyên, y tưởng là đổ mồ hôi trộm, sợ người bị gì, nhưng thái y nói không phải, căn cơ Thanh Duy rất tốt, thường xuyên đổ mồ hôi có lẽ là do gặp ác mộng.
Không biết nàng gặp phải cơn ác mộng nào.
Y ra lệnh: “Chuẩn bị nước tắm cho nàng ấy đi.”
Đêm sâu thăm thẳm, Hà Hồng Vân ngồi trong thư phòng Hà phủ, nghe thuộc hạ bẩm báo.
Hắn có cả thảy bốn tùy tùng, Lưu Xương đã chết, người đang đứng trong phòng lúc này tên Thiện Liên, là một trong bốn tùy tùng; luận công phu, luận tài trí, Thiện Liên là kẻ đứng đầu, nhưng không một ai có thể bì được với lòng trung thành của Lưu Xương.
“… May mà Tứ công tử đã sớm đề phòng, cài bẫy ở trong bốn nhà này từ trước, bây giờ gia chủ của bốn hộ này nghe nói con tin giao cho Tứ công tử đã chết, đang định nói ra sự thật thì đã bị mấy cái bẫy này quấy nhiễu, trước mắt chưa thấy tin tức gì.”
Hà Hồng Vân “ừ” một tiếng, hắn đã tiên liệu được những chuyên này.
Bốn hộ buôn này, hộ ít người có khoảng mười nhân khẩu, còn mà đông thì lên đến ba mươi. Một đại gia đình luôn có thân sơ xa gần, có người là người thân với con tin, cũng có người chẳng liên quan đến con tin. Năm năm trước bọn họ giao nộp con tin cho Hà Hồng Vân để đổi lấy bình an, hiện tại con tin đã chết, giờ còn giữ được an toàn không? Đương nhiên vẫn muốn an toàn. Người thân với con tin sẽ có ý định chống đối Hà gia, mà người không thân lại sợ bị liên lụy, kiểu gì cũng đứng ra ngăn cản, Hà Hồng Vân đã lường được điểm này từ lâu. Năm năm qua sai người theo dõi bốn nhà đó, xúi giục vài người đầu hàng, để bọn họ chêm mấy lời khi cần thiết cũng không khó, chẳng hạn như, “Hà gia là con rết trăm chân, chết rồi vẫn chưa cứng, trong tay bọn ta không có bằng chứng, nếu tố cáo xong, e rằng Hà gia vẫn đến gây sự với bọn ta”, hoặc thí dụ như, “Tới Tuần Kiểm ti cũng tiêu đời, Hà gia há lại sợ đám binh tốt như chúng ta ư, ai mà dám ló đầu, kẻ đó sẽ đưa cả nhà lên đường chết.”
Ai mà chẳng muốn sống không muốn chết, giờ bảo phải mạo hiểm vì một người thân năm năm không gặp, trừ phi là chí thân thì chẳng một ai muốn.
“Tiếc là thuộc hạ không thăm dò được tình hình hai ngày qua, Ngô Tăng của Huyền Ưng ti xuất thân từ lương tướng, về sau còn tới Tiền Điện ti, cực kỳ đề phòng chúng ta. Nhưng thuộc hạ đoán, đám thương nhân này không quá đáng sợ, bọn chúng chỉ biết người mua thuốc thật sự năm ấy là Tứ công tử ngài chứ không có bằng chứng, bọn chúng cứ đấu đá nội bộ như thế thì rất khó cùng nhau cáo trạng Tứ công tử, cho dù rơi vào tay Tiểu Chiêu vương đi chăng nữa cũng chưa chắc đã biến gỗ mục thành gỗ lành. Dù có một hai kẻ khai ra với Huyền Ưng ti đi nữa, Tứ công tử cứ lùi một bước, thừa nhận đúng là ngài đã bày mưu đặt kế để Lâm Khấu xuân mua thuốc, nhưng ngài mua thuốc không phải trục lợi, mà là để sớm ngày thu gom dược liệu dập dịch, là Lâm Khấu Xuân lừa ngài, tự ý nâng giá thuốc, vậy là xong vụ này. Xét cho cùng, trong triều có lão gia chống lưng cho ngài, chỉ cần vụ án này không liên quan đến Tiển Khâm đài thì hậu quả sẽ không nghiêm trọng. Mấu chốt vẫn là nhân chứng bị Tiểu Chiêu vương đưa đi, rốt cuộc hắn ta biết bao nhiêu, có biết tới số sổ sách thất lạc kia không.”
Hà Hồng Vân cảm thấy Thiện Liên nói rất đúng, nhưng Tạ Dung Dữ quá biết dùng người, hắn ta giao nhân chứng cho Vệ Quyết, lệnh Ngô Tăng giám sát các hộ buôn, khiến hắn không có lấy một kẽ hở để chui rúc.
Hà Hồng Vân day ấn đường, mới nghĩ một lúc mà đã đau đầu rồi.
“Còn trong triều thì sao?”
“Sau khi thao trường Dương Pha bốc hỏa, mọi chuyện rùm beng lên rồi, Trâu Bình bị nhốt trong ngục mấy ngày, giờ đã nghĩ thông suốt, hắn có thể chết nhưng Trâu gia phải sống, vì vậy đã nhận hết những tội danh kia rồi. Hiện tại trong triều đều đang chỉ trích Tuần Kiểm ti, cộng thêm có lão gia hòa giải và vài viên quan bênh vực, nên không có ai nói gì Tứ công tử ngài.”
Những ngày qua Hà Hồng Vân cáo ốm không lên triều, nghe Thiện Liên nói thế lại cảm thấy không đúng, đêm hôm đó Tôn Ngải của Đại Lý tự và Huyền Ưng ti đã tới trang viên của hắn trước, sau đó mới chạy đến thao trường Dương Pha cứu người. Lẽ nào không ai tò mò sự liên quan này?
Hà Hồng Vân hỏi: “Tôn Ngải cũng không nói gì à? Cha ta bảo sao?”
“Không có.” Thiện Liên đáp, “Lão gia nói, có thể là Quan gia, hoặc… Tiểu Chiêu vương bày mưu đặt kế.”
Hà Hồng Vân chau mày: “Ta biết ngay mà.”
Trước mắt không biết được tình hình từ chỗ con tin và các hộ buôn, biện pháp duy nhất của Hà Hồng Vân là phân biệt chiều hướng qua những đại thần trung trực như Tôn Ngải ở trong triều, chỉ cần có chiều hướng là hắn có thể chớp lấy cơ hội, bình tĩnh đối phó. Song đám người này, không một ai hé lời nào về hắn, nhất định là chủ ý của Tạ Dung Dữ!
Bao năm nay Hà Hồng Vân đang sống yên ổn, tới khi Tạ Dung Dữ lên làm Ngu hầu, hắn cũng chẳng quan tâm.
Nhưng sau khi hắn ta làm Ngu hầu, đầu tiên là tiếp cận Phù Đông, sau đó lại thăm dò Phù Hạ quán, Trâu Bình chỉ mới dùng nỏ tiễn thử hắn một lần mà hắn đã tương kế tựu kế, dùng thuốc nổ phá hủy Chiết Chi cư, kéo cả nhà họ Trâu trung thành với Hà gia nhất xuống nước. Chưa đến một tháng ngắn ngủi, Tạ Dung Dữ đã phá hoại cuộc sống yên bình của Hà Hồng Vân hắn.
Tối hôm ấy ở Chúc Ninh Trang, cuối cùng Hà Hồng Vân cũng kịp thời nhận ra, dù người muốn đối phó với hắn là Hoàng đế, thì cho dù là Vệ Quyết hay Tôn Ngải, thậm chí là Quan gia đi chăng nữa, chỉ cần không có Tiểu Chiêu vương, Huyền Ưng ti nằm trong tay Thánh thượng chỉ là khối sắt vụn, nhưng nếu có thêm Tiểu Chiêu vương, lập tức biến thành thanh gươm sắc bén.
Nếu hắn muốn nhổ cỏ tận gốc, ngoài giết nhân chứng ra, chắc chắn phải trừ khử Tiểu Chiêu vương bằng được.
Nên hắn mới đưa con tin lên tháp quan sát, đợi Tạ Dung Dữ đến, lợi dụng tháp đổ để đẩy hắn vào cõi chết.
Tiếc thay giữa chừng lại nhảy ra một Thôi Thanh Duy, dùng tính mạng cứu Tạ Dung Dữ.
Lần trước Lưu Xương nói hai người họ là vợ chồng giả, nhưng nhìn tình hình này, Hà Hồng Vân không tin bọn họ là vợ chồng giả.
“Lúc trước ta sai Lưu Xương điều tra thân thế của Thanh Duy, có phải ngươi với hắn điều tra chung không?”
Thiện Liên đáp: “Phải ạ, nhưng thuộc hạ vô dụng, tới nay vẫn chưa điều tra được chỗ nào lạ.”
“Ta cho ngươi một manh mối.” Hà Hồng Vân nói, “Tạ Dung Dữ chưa tiết lộ thân phận với Vệ Quyết nên Vệ Quyết cũng không biết hắn ta là Tiểu Chiêu vương, do đó mới không phục hắn. Hôm trước hội Vệ Quyết rầm rộ đến trang viên của ta, chắc chắn là bị Tiểu Chiêu vương lừa. Có thể lừa được Vệ Quyết, để hắn chỉ đâu đánh đó thì chỉ có một chuyện, chính là vụ án cướp ngục thành Nam. Hai ngày nay ta đã cho người dò la vụ án này, đúng là hồi trước Vệ Quyết đã nghi ngờ Thôi Thanh Duy, song không có bằng chứng; mà cái đêm Tiết Trường Hưng bỏ trốn, Thôi Thanh Duy cũng từng xuất hiện cạnh ngõ Lưu Thủy. Ám ngục thành Nam canh gác nghiêm ngặt, rất ít kẻ có được bản lĩnh cướp ngục, Thôi Thanh Duy giỏi công phu, ả ta là một trong số đó. Tội phạm quan trọng nhốt trong ám ngục chính là Tiết Trường Hưng, kẻ sẵn sàng liều mạng cướp ông ta đi chắc chắn có liên quan đến Thanh Duy. Nên ngươi hãy bắt tay từ hướng này, điều tra xem trong số con gái của cố nhân của những người có liên quan đến Tiển Khâm đài như Thôi Nguyên Nghĩa, Tiết Trường Hưng, trên dưới mười chín tuổi, gồm những ai.”
Hà Hồng Vân đan tay vào nhau, giọng thong thả: “Ta đang có một trực giác, chỉ cần bắt được thóp của Thôi Thanh Duy, có lẽ có thể tìm được mấu chốt thật sự của Tạ Dung Dữ.”
***
Ba hôm sau, tại Giang phủ.
“Công tử cẩn thận.” Trú Vân dìu tay Thanh Duy, gập duỗi tới trước sáu lần, lại gập duỗi ra sau sáu lần, sau đó giang tay sang ngang, ấn từng tấc từng tấc một, “Người nằm một chỗ lâu sẽ dễ bị chuột rút, như vậy không hay cho lắm, đây là nô tì học được từ y bà ở phủ công chúa ngày trước, y bà dạy làm giống như nô tì, mỗi ngày ấn bóp cho thiếu phu nhân ba lần, thiếu phu nhân mới nằm thoải mái.”
Sáng nay thái y lại đến khám cho Thanh Duy, nói mạch tượng của nàng đã tốt lên rất nhiều.
Hai ngày trước không cho ai chạm vào, sợ đụng đến khối máu tụ trong đầu nàng, nhưng hiện tại nên cử động nhiều một chút.
Giang Từ Chu nghiêm túc nhìn kỹ, nói: “Ta biết rồi.”
Lưu Phương nghe giọng y vẫn còn kìm nén, bèn an ủi: “Công tử hãy nghĩ thoáng lên, không phải thái y nói rồi sao, hai hôm nay thiếu phu nhân toàn nhíu mày, đổ mồ hôi, ngón tay cũng cử động, đó là biểu hiện của việc sắp tỉnh, xin ngài kiên nhẫn chờ thêm, không chừng sáng mai ngủ dậy thì thiếu phu nhân đã dậy trước rồi.”
Giang Từ Chu nghe thế, khóe môi mím chặt mới từ từ giãn ra, “ừm” một tiếng.
Đợi Trú Vân gập duỗi cho Thanh Duy xong, y cúi người nhìn, quả nhiên trên trán Thanh Duy lại đổ mồ hôi, cũng chẳng hiểu vì sao, rõ ràng trời đang rất lạnh nhưng hai hôm nay nàng lại đổ mồ hôi khá thường xuyên, y tưởng là đổ mồ hôi trộm, sợ người bị gì, nhưng thái y nói không phải, căn cơ Thanh Duy rất tốt, thường xuyên đổ mồ hôi có lẽ là do gặp ác mộng.
Không biết nàng gặp phải cơn ác mộng nào.
Y ra lệnh: “Chuẩn bị nước tắm cho nàng ấy đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.