Chương 6: "Vượt ngục"
Tàng Thuỷ
20/12/2023
Trước khi kịp nhận ra, Farh đã đè Phong xuống lúc nào không hay. Phong lúc này sớm đã bất tỉnh, cạnh đất còn một nhúm máu, bên trong răng vương vãi đôi chiếc.
Nhìn khắp một lượt, đám Bình hớt hãi lật đật phóng xe chạy. Chỉ còn lại một tên vẫn đang ôm chân lắc lư trên đất, không ngừng rên rỉ. Bình sớm vô tung vô ảnh. Farhrael hồn nhiên chưa kịp nhận ra nắm đấm của bản thân đang từ từ giơ lên, muốn lần nữa giọng xuống.
Tiến nằm cách đó không xa, mặt mũi bầm dập trố mắt nhìn. Thấy cử động của Farh, dù có lòng can ngăn nhưng thế tới đã không kịp.
Thời khắc quyền đầu của Farh sắp hạ xuống, vị giáo viên mỹ thuật kia đã húc tới đè hắn xuống đất, chớp nhoáng khóa tay Farh lại, hơi dụng sức bẻ lên.
"Arg.. Aa!" Cơn đau đột ngột khiến Farh tỉnh táo hẳn, mặc dù vẫn không rõ vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại bản thân hắn xác thực đang bị giáo viên gắt gao nhấn xuống đất, khớp vai truyền đến từng đợt đau nhói vì bị bẻ ngược ra sau.
Farhrael ra sức lấy tay còn lại đập lia lịa vào đùi giáo viên, hy vọng vị giáo viên mỹ thuật này thả mình ra: "Đau thầy ơi! Đau, đau!"
"Đứng lên! Vô phòng hội đồng!" Giáo viên mỹ thuật túm cổ áo, lôi đầu Farh dậy rồi ra hiệu cho Tiến cùng đi "uống trà đàm đạo". Bản thân thì đến cạnh học sinh vẫn đang ôm chân rên rỉ, ngồi xổm xuống hỏi:
"Có sao không?"
"Dạ em ổn, nghỉ một chút liền.."
"Rồi, không sao thì nhấc cái mông lên phòng hội đồng luôn đi."
"Nhưng, thầy.."
"Hửm!"
Thấy giáo viên trừng mắt nhìn lại, bộ dạng sừng sộ. Hiếu chỉ có thể đem lời muốn nói nuốt trở lại dạ dày. Tâm tư nhảy nhót tìm đường khác.
"Nhưng thưa thầy, em muốn xuống phòng y tế khám lại cho chắc ạ."
Thực tế rằng vị trí phòng y tế nằm gần sát ngay tường, chỉ kém bức vách non nửa bước, bất cứ một học sinh nào muốn chui tiết, trốn học; đơn giản chỉ cần viện bừa cái lí do giả bộ đi vệ sinh rồi lẻn ra đằng sau phòng y tế, cứ thực hiện tốt liên hoàn kĩ nhảy, bám, leo trèo là có thể "vượt ngục" thành công mà nhảy vào quán tạp hóa bi-da ngay phía trước.
Sở hữu lợi thế địa hình xung quanh, phòng bảo vệ đưa lưng nằm chắn một đoạn cạnh bên phòng y tế, kết hợp với mảng cây cối mô phỏng thành công viên thu nhỏ hoàn toàn che đi phần lớn góc nhìn trực diện tới mấy dãy phòng học bên cánh trái, hay phòng hiệu trưởng, phòng họp giáo viên bên cánh phải. Có thể nói phòng y tế tọa lạc ngay góc khuất đắc địa. Không riêng gì học sinh mà hầu như toàn bộ giáo viên đều tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi lập nhóm tán gẫu, phì phèo mấy khói giải tỏa áp lực. Rào chắn tự nhiên khuất bóng hiện hữu như thế này quả là một sự lựa chọn tuyệt vời.
Lại thêm phòng y tế phần lớn thời gian đóng cửa, có mở cũng là để học sinh có vấn đề sức khoẻ nghỉ ngơi, ít ai lại nhằm lúc người bệnh nghỉ ngơi mà vào cười đùa ra rả cả buổi, y tá ngẫu nhiên cũng chỉ tới kiểm tra chút đỉnh xem học sinh thế nào rồi thừa dịp ngồi tán dóc chốc lát liền riêng phần ai người nấy làm.
Chính vì vậy, muốn kín đáo thoát ra khỏi trường thì phòng y tế chính là một trong nhiều điểm đến hứa hẹn không thể bỏ lỡ. Đây mới là ý nghĩ chân thực lúc này của Hiếu, mượn nhờ chân đau đòi nghỉ lại rồi thừa cơ bỏ chạy, trốn được một kiếp khỏi "cái phòng tuyên án tử hình" đó.
Tưởng tượng tới đây, Hiếu dù ôm chân lắc lư tại mặt đất nhưng đã mở cờ trong bụng, còn không ngừng tự khen bản thân thông minh đột xuất, tuỳ cơ ứng biến..
"Hừm, đi y tế băng bó thì nhanh cái chân lên, nằm lăn lóc cái gì nữa!"
Giáo viên mỹ thuật hai tay bế Phong lên, ngữ khí nặng nề như hung thần.
Chân cẳng Hiếu vốn hoàn toàn có thể đi lại bình thường, đau cái gì cũng sớm đã không thành vấn đề; trong cảm giác, chân hiện tại chỉ hơi ê ẩm chút đỉnh nhưng vì đầu xuôi đuôi lọt, diễn thì phải diễn cho nghiêm túc, đủ bộ. Thế là Hiếu miễn cưỡng lật người, hai tay chống đất có chút run run gượng dậy, lò cò một chân nhảy theo sau giáo viên, bộ dạng nhìn qua cực kỳ chật vật, khó nhằn.
Sau vài phút, y tá trường xử lý vết thương, băng dính vài chỗ xong xuôi, kết luận Hiếu chỉ xây xát ngoài da, nguyên nhân đầu gối vẫn còn ê là do chấn động đến phần mềm, nghỉ ngơi nhiều chút là được. Phong thì nặng hơn, nằm bất tỉnh đến giờ, vết thương trên người cũng đều được xử lý sơ qua.
Lúc này, giáo viên mỹ thuật bước vào: "Liên hệ cho người thân đến đón đứa nằm bất tỉnh kia rồi, bên phụ huynh sẽ đến sớm thôi. Có bận gì thì đi trước đi, ở đây để anh coi cho."
Y tá Thu nhìn qua hai học sinh chốc lát liền trả lời: "Vậy nhờ thầy, em đi trước, sổ sách vẫn còn đang dang dở trên kia. Ừm, có gì cần thì em ở phòng tài vụ."
Nằm trên giường, cặp mắt he hé nhìn đến giáo viên mỹ thuật bắc đẩu thư thái ngồi chặn trước cửa, tâm Hiếu nhức nhối, dường như trống ngực đập càng lúc càng khốn. Sự tình phát triển ngoài dự kiến. Đáng lẽ sau khi y tá khám, sơ cứu xong xuôi liền đi lo sự vụ, hướng giáo viên thông báo một tiếng rằng tụi nhỏ cần nghỉ ngơi một chút. Giáo viên thì bởi vì hắn cùng Phong còn cần nghỉ ngơi, thế là quyết định trước giải quyết hai thằng kia rồi trở lại cũng không muộn. Trông coi gì đấy thì nhờ lão bảo vệ sát bên phòng là xong, dù lão ta chả bao giờ thèm để ý thứ gì ngoài tờ báo cùng cái trống trường. Còn phần hắn, chớp thời cơ không có ai giả bộ đi vệ sinh, hóng gió gì đấy rồi lập tức lẻn ra sau trèo khỏi vách tường và cuối cùng là tự do muôn năm!
"Mọi chuyện đáng lý phải như thế mới đúng. Tại sao!" Hiếu gào thét trong lòng, gấp đến độ mồ hôi lạnh thấm ướt sau áo đều mảy may không chút nhận ra. Tâm như tơ vò, cố gắng tìm biện pháp đột phá tình thế trước mắt.
Nhưng ngặt nỗi bóng lưng giáo viên thủ thế ngồi chắn ngay trước cửa khiến hắn căng thẳng cực độ, một cọng lông đều chẳng tưởng tượng ra được, đừng nói chi nghĩ cách chạy trốn.
"Này.. Này! Em kia, có ổn không? Mặt mày làm cái gì tái mét như sắp chết tới nơi vậy?"
"Dạ? Không ổn.. A không phải, ý em là không có gì, không có gì hết thầy!" Bất ngờ bị ngữ khí hung thần chấn nhiếp, Hiếu lắp bắp trả lời một cách vô thức, dòng suy nghĩ một mực kiếm tìm biện pháp. Chợt!
"Ờm, thầy, thầy ơi! Thực ra cũng không ổn lắm, em nhịn hết nổi rồi. Em xin phép đi đại tiện cái, chút em quay lại."
Hiếu nhón nhén vài bước rồi lật đật ôm bụng phóng thẳng một mạch, bỏ lại đằng sau ánh nhìn đăm đăm dõi theo của giáo viên.
Giáo viên mỹ thuật ngồi tại đó phì phà điếu thuốc, nhíu mày đăm chiêu. Liếc qua trong phòng còn lại một tên học sinh duy nhất, như cũ nằm một đống chành bạch. Vị giáo viên này mới từ từ đứng dậy, tiến về phía phòng bảo vệ: "Này chú! Thằng nhóc nằm bên trong chốc phụ huynh tới đón. Chú trông hộ tôi một lát." Nói xong liền bước hướng về phía toilet xa xa.
Lão bảo vệ như thường lệ chăm chú đọc báo, nghe đối phương nói mới đưa mắt nhìn cánh cửa phòng y tế khép hờ. Vốn định như thường lệ tiếp tục chú tâm xem tin tức hôm nay có gì thú vị, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thôi được rồi, bảo vệ lương ba cọc ba đồng, vẫn là thể hiện một điểm đi vậy, vì ngày tháng sau này, bằng không, nếu như là thật.. thì sao mà chịu nổi. Lão bảo vệ nghĩ mà thở dài, lắc đầu bất lực. Thời buổi khó sống!
Trước đó vài ba phút.
Hiếu một đường chạy vội tới toilet, chỉ là không vào, ngược lại vùn vụt lẻn ra bên hông phía sau. Thân hình áp sát mép tường, Hiếu lấm lét thò đầu hết nhìn gần lại nhìn xa; nhìn ra căng-tin không một bóng người, nhìn xa sân tập thể dục lác đác người không có mấy.
Khá thuận lợi, có thể hành sự!
Hiếu cúi người thận trọng ngước nhìn vách mặt sau của toilet, bởi nằm sát cạnh chân cầu thang nên một bên tường thuộc loại thông gió, thông sáng. Nói cách khác, có lỗ bám để trèo!
Bên hông phòng vệ sinh, đằng sau dải tường ngăn cách là sân vườn nhà dân, cỏ dại mọc ngang hông còn um tùm các loại cây cối. Xa hơn chút đã là đường xá, thỉnh thoảng xe ngang qua còi inh ỏi. Có đường thoát!
Chân phải đạp hờ vào chồng đá tảng, chân trái gá lên gờ tường, Hiếu dùng sức bật lên, tay nhanh chóng bắt lấy lỗ hổng thông gió. May mắn thường xuyên "luyện tập", lần nhảy đầu Hiếu liền thành công, phần còn lại khá dễ dàng. Hiện tại, phải nhanh!
Vừa định leo tiếp, khoé mắt Hiếu dư quang phát hiện có vật gì chuyển động, một tiếng "soạt" phát ra. Hắn như chim sợ cành cong giật thót lên, mém tí nữa té xuống đất, may sao hai tay theo bản năng dụng lực nắm chặt, kéo bản thân hắn dán sát lại mặt tường.
Hiếu ngoái đầu liếc về hướng âm thanh phát ra, thấy một chiếc áo dày cộm vắt lên hàng gai kẽm trên vách bên.
Hiếu nhanh tay leo thêm một đoạn rồi ngó sang vườn bên. Là đám Bình!
Quả thật là trộm gà trộm chó, khó thì có anh em đồng bọn! Hiếu nhìn lũ bạn đáng đồng tiền bát gạo mà mừng thầm.
Nhìn khắp một lượt, đám Bình hớt hãi lật đật phóng xe chạy. Chỉ còn lại một tên vẫn đang ôm chân lắc lư trên đất, không ngừng rên rỉ. Bình sớm vô tung vô ảnh. Farhrael hồn nhiên chưa kịp nhận ra nắm đấm của bản thân đang từ từ giơ lên, muốn lần nữa giọng xuống.
Tiến nằm cách đó không xa, mặt mũi bầm dập trố mắt nhìn. Thấy cử động của Farh, dù có lòng can ngăn nhưng thế tới đã không kịp.
Thời khắc quyền đầu của Farh sắp hạ xuống, vị giáo viên mỹ thuật kia đã húc tới đè hắn xuống đất, chớp nhoáng khóa tay Farh lại, hơi dụng sức bẻ lên.
"Arg.. Aa!" Cơn đau đột ngột khiến Farh tỉnh táo hẳn, mặc dù vẫn không rõ vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại bản thân hắn xác thực đang bị giáo viên gắt gao nhấn xuống đất, khớp vai truyền đến từng đợt đau nhói vì bị bẻ ngược ra sau.
Farhrael ra sức lấy tay còn lại đập lia lịa vào đùi giáo viên, hy vọng vị giáo viên mỹ thuật này thả mình ra: "Đau thầy ơi! Đau, đau!"
"Đứng lên! Vô phòng hội đồng!" Giáo viên mỹ thuật túm cổ áo, lôi đầu Farh dậy rồi ra hiệu cho Tiến cùng đi "uống trà đàm đạo". Bản thân thì đến cạnh học sinh vẫn đang ôm chân rên rỉ, ngồi xổm xuống hỏi:
"Có sao không?"
"Dạ em ổn, nghỉ một chút liền.."
"Rồi, không sao thì nhấc cái mông lên phòng hội đồng luôn đi."
"Nhưng, thầy.."
"Hửm!"
Thấy giáo viên trừng mắt nhìn lại, bộ dạng sừng sộ. Hiếu chỉ có thể đem lời muốn nói nuốt trở lại dạ dày. Tâm tư nhảy nhót tìm đường khác.
"Nhưng thưa thầy, em muốn xuống phòng y tế khám lại cho chắc ạ."
Thực tế rằng vị trí phòng y tế nằm gần sát ngay tường, chỉ kém bức vách non nửa bước, bất cứ một học sinh nào muốn chui tiết, trốn học; đơn giản chỉ cần viện bừa cái lí do giả bộ đi vệ sinh rồi lẻn ra đằng sau phòng y tế, cứ thực hiện tốt liên hoàn kĩ nhảy, bám, leo trèo là có thể "vượt ngục" thành công mà nhảy vào quán tạp hóa bi-da ngay phía trước.
Sở hữu lợi thế địa hình xung quanh, phòng bảo vệ đưa lưng nằm chắn một đoạn cạnh bên phòng y tế, kết hợp với mảng cây cối mô phỏng thành công viên thu nhỏ hoàn toàn che đi phần lớn góc nhìn trực diện tới mấy dãy phòng học bên cánh trái, hay phòng hiệu trưởng, phòng họp giáo viên bên cánh phải. Có thể nói phòng y tế tọa lạc ngay góc khuất đắc địa. Không riêng gì học sinh mà hầu như toàn bộ giáo viên đều tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi lập nhóm tán gẫu, phì phèo mấy khói giải tỏa áp lực. Rào chắn tự nhiên khuất bóng hiện hữu như thế này quả là một sự lựa chọn tuyệt vời.
Lại thêm phòng y tế phần lớn thời gian đóng cửa, có mở cũng là để học sinh có vấn đề sức khoẻ nghỉ ngơi, ít ai lại nhằm lúc người bệnh nghỉ ngơi mà vào cười đùa ra rả cả buổi, y tá ngẫu nhiên cũng chỉ tới kiểm tra chút đỉnh xem học sinh thế nào rồi thừa dịp ngồi tán dóc chốc lát liền riêng phần ai người nấy làm.
Chính vì vậy, muốn kín đáo thoát ra khỏi trường thì phòng y tế chính là một trong nhiều điểm đến hứa hẹn không thể bỏ lỡ. Đây mới là ý nghĩ chân thực lúc này của Hiếu, mượn nhờ chân đau đòi nghỉ lại rồi thừa cơ bỏ chạy, trốn được một kiếp khỏi "cái phòng tuyên án tử hình" đó.
Tưởng tượng tới đây, Hiếu dù ôm chân lắc lư tại mặt đất nhưng đã mở cờ trong bụng, còn không ngừng tự khen bản thân thông minh đột xuất, tuỳ cơ ứng biến..
"Hừm, đi y tế băng bó thì nhanh cái chân lên, nằm lăn lóc cái gì nữa!"
Giáo viên mỹ thuật hai tay bế Phong lên, ngữ khí nặng nề như hung thần.
Chân cẳng Hiếu vốn hoàn toàn có thể đi lại bình thường, đau cái gì cũng sớm đã không thành vấn đề; trong cảm giác, chân hiện tại chỉ hơi ê ẩm chút đỉnh nhưng vì đầu xuôi đuôi lọt, diễn thì phải diễn cho nghiêm túc, đủ bộ. Thế là Hiếu miễn cưỡng lật người, hai tay chống đất có chút run run gượng dậy, lò cò một chân nhảy theo sau giáo viên, bộ dạng nhìn qua cực kỳ chật vật, khó nhằn.
Sau vài phút, y tá trường xử lý vết thương, băng dính vài chỗ xong xuôi, kết luận Hiếu chỉ xây xát ngoài da, nguyên nhân đầu gối vẫn còn ê là do chấn động đến phần mềm, nghỉ ngơi nhiều chút là được. Phong thì nặng hơn, nằm bất tỉnh đến giờ, vết thương trên người cũng đều được xử lý sơ qua.
Lúc này, giáo viên mỹ thuật bước vào: "Liên hệ cho người thân đến đón đứa nằm bất tỉnh kia rồi, bên phụ huynh sẽ đến sớm thôi. Có bận gì thì đi trước đi, ở đây để anh coi cho."
Y tá Thu nhìn qua hai học sinh chốc lát liền trả lời: "Vậy nhờ thầy, em đi trước, sổ sách vẫn còn đang dang dở trên kia. Ừm, có gì cần thì em ở phòng tài vụ."
Nằm trên giường, cặp mắt he hé nhìn đến giáo viên mỹ thuật bắc đẩu thư thái ngồi chặn trước cửa, tâm Hiếu nhức nhối, dường như trống ngực đập càng lúc càng khốn. Sự tình phát triển ngoài dự kiến. Đáng lẽ sau khi y tá khám, sơ cứu xong xuôi liền đi lo sự vụ, hướng giáo viên thông báo một tiếng rằng tụi nhỏ cần nghỉ ngơi một chút. Giáo viên thì bởi vì hắn cùng Phong còn cần nghỉ ngơi, thế là quyết định trước giải quyết hai thằng kia rồi trở lại cũng không muộn. Trông coi gì đấy thì nhờ lão bảo vệ sát bên phòng là xong, dù lão ta chả bao giờ thèm để ý thứ gì ngoài tờ báo cùng cái trống trường. Còn phần hắn, chớp thời cơ không có ai giả bộ đi vệ sinh, hóng gió gì đấy rồi lập tức lẻn ra sau trèo khỏi vách tường và cuối cùng là tự do muôn năm!
"Mọi chuyện đáng lý phải như thế mới đúng. Tại sao!" Hiếu gào thét trong lòng, gấp đến độ mồ hôi lạnh thấm ướt sau áo đều mảy may không chút nhận ra. Tâm như tơ vò, cố gắng tìm biện pháp đột phá tình thế trước mắt.
Nhưng ngặt nỗi bóng lưng giáo viên thủ thế ngồi chắn ngay trước cửa khiến hắn căng thẳng cực độ, một cọng lông đều chẳng tưởng tượng ra được, đừng nói chi nghĩ cách chạy trốn.
"Này.. Này! Em kia, có ổn không? Mặt mày làm cái gì tái mét như sắp chết tới nơi vậy?"
"Dạ? Không ổn.. A không phải, ý em là không có gì, không có gì hết thầy!" Bất ngờ bị ngữ khí hung thần chấn nhiếp, Hiếu lắp bắp trả lời một cách vô thức, dòng suy nghĩ một mực kiếm tìm biện pháp. Chợt!
"Ờm, thầy, thầy ơi! Thực ra cũng không ổn lắm, em nhịn hết nổi rồi. Em xin phép đi đại tiện cái, chút em quay lại."
Hiếu nhón nhén vài bước rồi lật đật ôm bụng phóng thẳng một mạch, bỏ lại đằng sau ánh nhìn đăm đăm dõi theo của giáo viên.
Giáo viên mỹ thuật ngồi tại đó phì phà điếu thuốc, nhíu mày đăm chiêu. Liếc qua trong phòng còn lại một tên học sinh duy nhất, như cũ nằm một đống chành bạch. Vị giáo viên này mới từ từ đứng dậy, tiến về phía phòng bảo vệ: "Này chú! Thằng nhóc nằm bên trong chốc phụ huynh tới đón. Chú trông hộ tôi một lát." Nói xong liền bước hướng về phía toilet xa xa.
Lão bảo vệ như thường lệ chăm chú đọc báo, nghe đối phương nói mới đưa mắt nhìn cánh cửa phòng y tế khép hờ. Vốn định như thường lệ tiếp tục chú tâm xem tin tức hôm nay có gì thú vị, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thôi được rồi, bảo vệ lương ba cọc ba đồng, vẫn là thể hiện một điểm đi vậy, vì ngày tháng sau này, bằng không, nếu như là thật.. thì sao mà chịu nổi. Lão bảo vệ nghĩ mà thở dài, lắc đầu bất lực. Thời buổi khó sống!
Trước đó vài ba phút.
Hiếu một đường chạy vội tới toilet, chỉ là không vào, ngược lại vùn vụt lẻn ra bên hông phía sau. Thân hình áp sát mép tường, Hiếu lấm lét thò đầu hết nhìn gần lại nhìn xa; nhìn ra căng-tin không một bóng người, nhìn xa sân tập thể dục lác đác người không có mấy.
Khá thuận lợi, có thể hành sự!
Hiếu cúi người thận trọng ngước nhìn vách mặt sau của toilet, bởi nằm sát cạnh chân cầu thang nên một bên tường thuộc loại thông gió, thông sáng. Nói cách khác, có lỗ bám để trèo!
Bên hông phòng vệ sinh, đằng sau dải tường ngăn cách là sân vườn nhà dân, cỏ dại mọc ngang hông còn um tùm các loại cây cối. Xa hơn chút đã là đường xá, thỉnh thoảng xe ngang qua còi inh ỏi. Có đường thoát!
Chân phải đạp hờ vào chồng đá tảng, chân trái gá lên gờ tường, Hiếu dùng sức bật lên, tay nhanh chóng bắt lấy lỗ hổng thông gió. May mắn thường xuyên "luyện tập", lần nhảy đầu Hiếu liền thành công, phần còn lại khá dễ dàng. Hiện tại, phải nhanh!
Vừa định leo tiếp, khoé mắt Hiếu dư quang phát hiện có vật gì chuyển động, một tiếng "soạt" phát ra. Hắn như chim sợ cành cong giật thót lên, mém tí nữa té xuống đất, may sao hai tay theo bản năng dụng lực nắm chặt, kéo bản thân hắn dán sát lại mặt tường.
Hiếu ngoái đầu liếc về hướng âm thanh phát ra, thấy một chiếc áo dày cộm vắt lên hàng gai kẽm trên vách bên.
Hiếu nhanh tay leo thêm một đoạn rồi ngó sang vườn bên. Là đám Bình!
Quả thật là trộm gà trộm chó, khó thì có anh em đồng bọn! Hiếu nhìn lũ bạn đáng đồng tiền bát gạo mà mừng thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.