Chương 47
Tô Du Bính
26/10/2020
Hydeine không đáp, chính là trêu tức nhìn Dilin.
Dilin cảm thấy trên vai thật nặng nề. “Vị này là đạo sư của ta
Dilin cảm thấy được đầu vai vừa nặng trọng.”Vị này chính là của ta đạo sư, Hydeine · Taji Aires ma đạo sư.”
“Hydeine · Taji Aires?” công chúa Joanne trừng mắc nhìn, “Là vị Hydeine · Taji Aires ma đạo sư vô cùng nổi tiếng đó sao?”
Vấn đề này được hỏi một cách không đầu không đuôi nhưng lại phi thường phù hợp với tính khí của Hydeine. Hắn nhướng mi nói: “Không có kẻ nào so với ta càng thêm thích hợp với cái tên này.”
“Ta đã nghe qua rất nhiều sự tích về ngài. Đã khiến ta được mở rộng nhãn giới rồi.” Công chúa Joanne cười đến thực vui vẻ, từ trên mặt của nàng tuyệt đối không nhìn ra bất cứ sơ hở nào.
Hydeine nói: “Ta đối này đó không có hứng thú.”
“Thật không? Điểm ấy thật cùng nghe đồn tương xứng.”
Cho dù người bên ngoài có trì độn hơn nữa cũng hơi hơi cảm nhận được mùi thuốc súng nơi này.
Orosey hướng Mikris sử cái ánh mắt.
Mikris đành phải nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, “Không biết ta có vinh hạnh được mang công chúa đi thăm học viện?”
Mang đệ tử St Paders đi thăm St Paders học viện?
Dilin cùng Hydeine đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu để liếc hắn. Tất nhiên, biểu hiện của Dilin không quá rõ ràng.
“Ta là nói,” Mikris hiển nhiên cũng không quá thành thạo trong việc này, tươi cười trở nên thập phần gượng ép, “Có một bộ phận kiến trúc mới được tu sửa hồi đầu năm, không giống ngày xưa lắm.”
Joanne mỉm cười, “Ta nghĩ nơi đó hẳn là rất có ý tứ. Nếu không ngại, ta nghĩ mời Dilin cùng đi.” Nàng hỏi là Mikris nhưng mắt lại nhìn Dilin.
Dilin thong dong nói: “Đây là vinh hạnh của ta.”
Công chúa Joanne vô tình hữu ý nhìn về phía Hydeine.
Hydeine nghiêng đầu hỏi Mikris, “Ngươi chuẩn bị đi nơi nào?”
“Đồ thư quán số năm.”
“Ta tiện đường.”
Mikris ghé sát vào hắn, hạ giọng nói: “Ta chỉ biết ngươi hội nói như vậy.”
Hydeine nói: “Cần ta khen ngợi ngươi không ngu ngốc không?”
Mikris nói: “Vì cái gì không phải thông minh?” Không ngu ngốc nghe lên một chút cũng không giống khen ngợi.
“Đương nhiên là bởi vì ngươi không thông minh.” Hydeine thấy ánh mắt bất bình của hắn thì thản nhiên nói tiếp, “Người thông minh sẽ không hỏi cái vấn đề vừa rồi.”
Mikris nghẹn lời.
Một đoàn thăm thú năm người được thành lập.
Mikris cùng công chúa Joanne đi ở phía trước, Dilin cùng Justine đi ở giữa sau cùng là Hydeine.
Gió mắt phiêu lãng ven đường lại không thổi đi nổi không khí cứng ngắc giữa bọn họ.
Justine từ sau khi biết Dilin “Thích” Hydeine liền bắt đầu bảo trì trầm mặc.
Mikris cùng công chúa Joanne lại đàm đến thập phần hợp ý.
Hai người đều có thể lôi lịch sử của MỘng đại lục ra nói, nói đến thiên năm địa bắc, không hề hạn chế.
Vừa kết thúc một đề tài, trước khí Mikris kịp khơi lên một đề tài khác công chúa Joanne đột nhiên nói: “Ta cùng Dilin đã lâu không gặp. Thật hi vọng có thể nói chuyện riêng cùng hắn.”
Mikris ế trụ.
Tuy rằng hắn so với công chúa Joanne lớn hơn tới gần mười tuổi, nhưng là trên khí thế lại luôn bị đối phương dẫn dắt, nghe vậy đành phải nói: “Ta biết một con đường khác dẫn đến đồ thư quán số năm.”
Bọn họ vừa dừng lại, ba người phía sau cũng liền ngừng bước.
Công chúa Joanne quay lại mỉm cười với Dilin: “Có thể nói chuyện riêng với ta trong chốc lát không?”
Dilin không chút do dự nói: “Vạn phần vinh hạnh.”
Justine nhìn Công chúa Joanne muốn nói lại thôi.
Công chúa Joanne nói: “Ta đối với con đường kia cảm thấy thức hứng thú, ngươi nhớ về kể cho ta.”
Justine cung kính nói: “Là!”
Công chúa Joanne nhìn về phía Hydeine.
Hydeine nhún vai nói: “Các ngươi có thể đi nhanh một chút.” Ngụ ý là nhất định phải đi theo phía sau.
Công chúa Joanne ánh mắt vi thiểm, hướng Dilin hơi hơi vươn tay.
Dilin hiểu ý hơi hơi cong cánh tay khiến cho nàng có thể vòng qua khuỷu tay mình, cùng bước về phía trước.
Mikris chờ bọn họ đi được một quãng xa mới nhỏ giọng cảm khái: “Thật là xứng đôi.” Hắn nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về Hydeine nói: “Ngươi thật sự cho rằng Dilin thích ngươi?” Bỏ qua gia thế, diện mạo, năng lực của công chúa Joanne mà lựa chọn Hydeine.....này vô luận là nhìn từ mặt nào đều khiến kẻ khác vô cùng khó hiểu!
Hydeine tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu.
“Ta nghe nói ngươi từng bị nhốt ở rứng Mộng yểm?” Công chúa Joanne bâng quơ nhắc tới tựa như bằng hữu tri tâm nhiều năm, có thể nghe ra trong đó bao hàm quan tâm chứ không phải ra vẻ.
Dilin nói: “Đạo sư rất nhanh liền tìm ra ta.”
“Hydeine · Taji Aires?”
“Đúng vậy.”
“Ta đã nghe qua một ít đồn đãi về hắn.” Nàng cười khẽ, “Thực là một nhân vật phiền toái truyền kỳ.”
Dilin nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đứng về phía Hydeine để khuyên lui nàng, “Hắn là người tốt, cũng là một vị đạo sư tận trách.”
“Cho nên ngươi thích hắn?”
“Ân.” Hàm hồ trả lời.
“Là thích hắn? hay là không muốn cùng ta kết hôn?” trên mặt công chúa Joanne vẫn treo tươi cười nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm trang.
Dilin chậm rãi dừng cước bộ, “Thích hắn.”
Công chúa Joanne nói: “Ta biết ngươi vẫn luôn phản đối hôn sự của chúng ta.” Nếu không phải cậu vẫn một mực phản đối, bọn họ hiện tại đã đính hôn rồi.
Dilin trầm mặc.
“Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta hiểu ngươi, liền giống như ngươi hiểu về ta.”
Dilin không có phủ nhận.
“Ngươi không muốn kết hôn cùng ta là do không muốn bị cuốn vào vòng tranh đấu trong hoàng thất.” Nàng dừng một chút, “Nhưng là chỉ cần gia tộc Basai Ke còn tồn tại một ngày thì có những việc vẫn không thể tránh khỏi. Ngươi có thể cự tuyệt hôn sự với ta, cũng có thể tiến vào St Paders nhưng sẽ có một ngày ngươi phải trở về Sa Mạn Lý kế thừa tước vị cùng trách nhiệm của phụ thân ngươi.”
“Không.”
Công chúa Joanne nghi hoặc nhìn cậu.
Dilin nói: “Ta đã hướng phụ thân biểu đạt buông tha cho tư cách kế thừa.”
Tuy rắng công chúa Joanne cố tỏ ra trấn định nhưng là ánh mắt vẫn như cũ tỏ ra vo vùng khiếp sợ.
“Thỉnh công chúa tôn trọng quyết định của ta.” Cậu nhìn thẳng vào mắt nàng nói từng chữ một.
Nàng cũng nhìn thẳng cậu.
Thiếu niên tuấn mỹ với đôi mắt xanh biếc như hồ nước xuân khiến cho ánh sáng không thể xuyên tới thân ảnh mình
Nàng tối nghĩa mà mở miệng, “Bởi vì ta?”
“Không, bởi vì ta.” Dilin nhìn nàng trong lơ đãng lộ ra thương cảm cùng khổ sở, trong lòng hơi hơi đau xót.
Trước kia cũng không phải không có động tâm với người con gái này. Nhưng là lý tưởng của cậu rất thấp khiến cho cậu không tự chủ được nảy sinh ra sự kháng cự. Năm tháng vội vàng trôi qua, tới khi nhìn lại, người con gái đó đã không còn cùng một thế giới với mình nữa. Mà chính mình cũng đã không còn tâm tình như xưa.
Dilin cảm thấy trên vai thật nặng nề. “Vị này là đạo sư của ta
Dilin cảm thấy được đầu vai vừa nặng trọng.”Vị này chính là của ta đạo sư, Hydeine · Taji Aires ma đạo sư.”
“Hydeine · Taji Aires?” công chúa Joanne trừng mắc nhìn, “Là vị Hydeine · Taji Aires ma đạo sư vô cùng nổi tiếng đó sao?”
Vấn đề này được hỏi một cách không đầu không đuôi nhưng lại phi thường phù hợp với tính khí của Hydeine. Hắn nhướng mi nói: “Không có kẻ nào so với ta càng thêm thích hợp với cái tên này.”
“Ta đã nghe qua rất nhiều sự tích về ngài. Đã khiến ta được mở rộng nhãn giới rồi.” Công chúa Joanne cười đến thực vui vẻ, từ trên mặt của nàng tuyệt đối không nhìn ra bất cứ sơ hở nào.
Hydeine nói: “Ta đối này đó không có hứng thú.”
“Thật không? Điểm ấy thật cùng nghe đồn tương xứng.”
Cho dù người bên ngoài có trì độn hơn nữa cũng hơi hơi cảm nhận được mùi thuốc súng nơi này.
Orosey hướng Mikris sử cái ánh mắt.
Mikris đành phải nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, “Không biết ta có vinh hạnh được mang công chúa đi thăm học viện?”
Mang đệ tử St Paders đi thăm St Paders học viện?
Dilin cùng Hydeine đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu để liếc hắn. Tất nhiên, biểu hiện của Dilin không quá rõ ràng.
“Ta là nói,” Mikris hiển nhiên cũng không quá thành thạo trong việc này, tươi cười trở nên thập phần gượng ép, “Có một bộ phận kiến trúc mới được tu sửa hồi đầu năm, không giống ngày xưa lắm.”
Joanne mỉm cười, “Ta nghĩ nơi đó hẳn là rất có ý tứ. Nếu không ngại, ta nghĩ mời Dilin cùng đi.” Nàng hỏi là Mikris nhưng mắt lại nhìn Dilin.
Dilin thong dong nói: “Đây là vinh hạnh của ta.”
Công chúa Joanne vô tình hữu ý nhìn về phía Hydeine.
Hydeine nghiêng đầu hỏi Mikris, “Ngươi chuẩn bị đi nơi nào?”
“Đồ thư quán số năm.”
“Ta tiện đường.”
Mikris ghé sát vào hắn, hạ giọng nói: “Ta chỉ biết ngươi hội nói như vậy.”
Hydeine nói: “Cần ta khen ngợi ngươi không ngu ngốc không?”
Mikris nói: “Vì cái gì không phải thông minh?” Không ngu ngốc nghe lên một chút cũng không giống khen ngợi.
“Đương nhiên là bởi vì ngươi không thông minh.” Hydeine thấy ánh mắt bất bình của hắn thì thản nhiên nói tiếp, “Người thông minh sẽ không hỏi cái vấn đề vừa rồi.”
Mikris nghẹn lời.
Một đoàn thăm thú năm người được thành lập.
Mikris cùng công chúa Joanne đi ở phía trước, Dilin cùng Justine đi ở giữa sau cùng là Hydeine.
Gió mắt phiêu lãng ven đường lại không thổi đi nổi không khí cứng ngắc giữa bọn họ.
Justine từ sau khi biết Dilin “Thích” Hydeine liền bắt đầu bảo trì trầm mặc.
Mikris cùng công chúa Joanne lại đàm đến thập phần hợp ý.
Hai người đều có thể lôi lịch sử của MỘng đại lục ra nói, nói đến thiên năm địa bắc, không hề hạn chế.
Vừa kết thúc một đề tài, trước khí Mikris kịp khơi lên một đề tài khác công chúa Joanne đột nhiên nói: “Ta cùng Dilin đã lâu không gặp. Thật hi vọng có thể nói chuyện riêng cùng hắn.”
Mikris ế trụ.
Tuy rằng hắn so với công chúa Joanne lớn hơn tới gần mười tuổi, nhưng là trên khí thế lại luôn bị đối phương dẫn dắt, nghe vậy đành phải nói: “Ta biết một con đường khác dẫn đến đồ thư quán số năm.”
Bọn họ vừa dừng lại, ba người phía sau cũng liền ngừng bước.
Công chúa Joanne quay lại mỉm cười với Dilin: “Có thể nói chuyện riêng với ta trong chốc lát không?”
Dilin không chút do dự nói: “Vạn phần vinh hạnh.”
Justine nhìn Công chúa Joanne muốn nói lại thôi.
Công chúa Joanne nói: “Ta đối với con đường kia cảm thấy thức hứng thú, ngươi nhớ về kể cho ta.”
Justine cung kính nói: “Là!”
Công chúa Joanne nhìn về phía Hydeine.
Hydeine nhún vai nói: “Các ngươi có thể đi nhanh một chút.” Ngụ ý là nhất định phải đi theo phía sau.
Công chúa Joanne ánh mắt vi thiểm, hướng Dilin hơi hơi vươn tay.
Dilin hiểu ý hơi hơi cong cánh tay khiến cho nàng có thể vòng qua khuỷu tay mình, cùng bước về phía trước.
Mikris chờ bọn họ đi được một quãng xa mới nhỏ giọng cảm khái: “Thật là xứng đôi.” Hắn nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về Hydeine nói: “Ngươi thật sự cho rằng Dilin thích ngươi?” Bỏ qua gia thế, diện mạo, năng lực của công chúa Joanne mà lựa chọn Hydeine.....này vô luận là nhìn từ mặt nào đều khiến kẻ khác vô cùng khó hiểu!
Hydeine tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu.
“Ta nghe nói ngươi từng bị nhốt ở rứng Mộng yểm?” Công chúa Joanne bâng quơ nhắc tới tựa như bằng hữu tri tâm nhiều năm, có thể nghe ra trong đó bao hàm quan tâm chứ không phải ra vẻ.
Dilin nói: “Đạo sư rất nhanh liền tìm ra ta.”
“Hydeine · Taji Aires?”
“Đúng vậy.”
“Ta đã nghe qua một ít đồn đãi về hắn.” Nàng cười khẽ, “Thực là một nhân vật phiền toái truyền kỳ.”
Dilin nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đứng về phía Hydeine để khuyên lui nàng, “Hắn là người tốt, cũng là một vị đạo sư tận trách.”
“Cho nên ngươi thích hắn?”
“Ân.” Hàm hồ trả lời.
“Là thích hắn? hay là không muốn cùng ta kết hôn?” trên mặt công chúa Joanne vẫn treo tươi cười nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm trang.
Dilin chậm rãi dừng cước bộ, “Thích hắn.”
Công chúa Joanne nói: “Ta biết ngươi vẫn luôn phản đối hôn sự của chúng ta.” Nếu không phải cậu vẫn một mực phản đối, bọn họ hiện tại đã đính hôn rồi.
Dilin trầm mặc.
“Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta hiểu ngươi, liền giống như ngươi hiểu về ta.”
Dilin không có phủ nhận.
“Ngươi không muốn kết hôn cùng ta là do không muốn bị cuốn vào vòng tranh đấu trong hoàng thất.” Nàng dừng một chút, “Nhưng là chỉ cần gia tộc Basai Ke còn tồn tại một ngày thì có những việc vẫn không thể tránh khỏi. Ngươi có thể cự tuyệt hôn sự với ta, cũng có thể tiến vào St Paders nhưng sẽ có một ngày ngươi phải trở về Sa Mạn Lý kế thừa tước vị cùng trách nhiệm của phụ thân ngươi.”
“Không.”
Công chúa Joanne nghi hoặc nhìn cậu.
Dilin nói: “Ta đã hướng phụ thân biểu đạt buông tha cho tư cách kế thừa.”
Tuy rắng công chúa Joanne cố tỏ ra trấn định nhưng là ánh mắt vẫn như cũ tỏ ra vo vùng khiếp sợ.
“Thỉnh công chúa tôn trọng quyết định của ta.” Cậu nhìn thẳng vào mắt nàng nói từng chữ một.
Nàng cũng nhìn thẳng cậu.
Thiếu niên tuấn mỹ với đôi mắt xanh biếc như hồ nước xuân khiến cho ánh sáng không thể xuyên tới thân ảnh mình
Nàng tối nghĩa mà mở miệng, “Bởi vì ta?”
“Không, bởi vì ta.” Dilin nhìn nàng trong lơ đãng lộ ra thương cảm cùng khổ sở, trong lòng hơi hơi đau xót.
Trước kia cũng không phải không có động tâm với người con gái này. Nhưng là lý tưởng của cậu rất thấp khiến cho cậu không tự chủ được nảy sinh ra sự kháng cự. Năm tháng vội vàng trôi qua, tới khi nhìn lại, người con gái đó đã không còn cùng một thế giới với mình nữa. Mà chính mình cũng đã không còn tâm tình như xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.