Chương 29: Phương thức dạy học (chín)
Tô Du Bính
26/10/2020
Ningya từ sáng sớm liền bắt đầu thu thập nốt đồ đạc còn lại.
Dilin ngồi ở trên giường nhìn từng đồ vật thuộc về Ningya lần lượt giảm bớt thẳng đến khi tất cả đều đã tiến vào không gian trữ đồ của cậu.
“Ngươi thật sự quyết định?” Dilin rầu rĩ hỏi.
Ningya mỉm cười nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt dưới sự chiếu rọi của tia nắng ban mai mà nổi lên một tầng vàng nhạt, xinh đẹp lạ kì. “Có lẽ đay sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, nhưng ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ tình bạn của chúng ta.” Cậu đưa bàn tay gầy guộc đầy kiên định lên.
Dilin đứng lên trịnh trọng nắm tay cậu.
Tay cậu thực lạnh, như cơ thể của cậu vậy.
Ningya chủ động buông tay, “Ta phải đi.”
“Không cùng những người khác chào từ biệt sao?” Dilin nhìn về sắc trời tờ mờ sáng, Soso, Michel bọn họ nhất định còn đang ngủ.
“Không cần.” Ningya lạnh nhạt, “Cũng không có gì để nói.”
Dilin nghe cậu nói vậy thì cũng không tiếp tục kiên trì, lặng lẽ nói “Ta tiễn ngươi”
“Hảo.” Ningya lúc này cũng không có cự tuyệt cậu.
Hai người đi xuống dưới lầu, liền nhìn đến Mikris chờ ở nơi đó.
“Ngươi vẫn muốn đi?” Mikris hỏi lại.
Ningya gật gật đầu.
Mikris do dự nói: “Có lẽ ngươi có thể chờ thêm một chút.”
Ningya cúi đầu, “Ta sợ không kịp.”
Mikris thở dài, trong mắt lóe ra sự đồng tình đối với thiếu niên nhu nhược này, “Tuy rằng chuyện này không liên quan đến ta, nhưng là ta vẫn muốn nói, thật có lỗi, đã khiến ngươi thất vọng rồi.”
Ningya bả vai hơi hơi chấn động, ngẩng đầu phức tạp nhìn lại, lập tức yếu ớt cười: “Mikris ma đạo sư các hạ, ngài nói quá lời rồi.”
Mikris không đáp lại, xoay người hướng về hồ Ảo Ảnh.
Dilin cùng Ningya yên lặng theo sát phía sau.
Trên đường Dilin vài lần nghĩ muốn mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm lặng này, nhưng thủy chung không biết nên mở miệng ra sao. Cước bộ trầm trọng của Mikris cùng vẻ mặt hờ hững của Ningya khiến cậu hiểu rằng theo đuổi bầu không khí thoải mái lúc này là một điều quá xa xỉ.
Khung cảnh hồ Ảo Ảnh dần dần hiện ra trước mắt.
Hồ nước xanh thẳm phản chiếu tinh không, gió sớm lành lạnh thổi nhăn mặt hồ, nước gợn lăn tăn.
Thuyền ngừng ở bờ biển.
Dilin nhìn chiếc thuyền, ánh mắt có chút hoe đỏ. Cậu đột nhiên phát hiện chính mình thế nhưng có điểm nhớ nhà.
“Ta đi đây.” Ningya ở bên người cậu thấp giọng nói.
Dilin hoàn hồn, nhìn cậu, nghiêm mặt nói: “Bảo trọng.”
Ningya mỉm cười, xoay người lên thuyền, đi vào trong khoang, nhanh chóng vội vàng giống như nóng lòng chạy khỏi mọi thứ sau lưng, lại như nôn nóng muốn đi đâu.
Thuyền từng chút tưng chút ly bờ, chậm rãi bước lên hành trình.
Mikris đột nhiên hỏi: “Hắn không có nhờ ngươi giúp đỡ sao?”
Lỗ tai Dilin nóng lên, sau một lúc lâu mới nói: “Hắn rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Mikris liếc mắt nhìn cậu một cái chậm rãi lắc đầu nói: “Quên đi.” Rồi quay bước trở về, bỏ lại Dilin vẫn đang ngơ ngác ngắm nhìn chiếc thuyền xa xa. Từ lúc bắt đầu tiến vào học trong St Paders, cậu đã hình thàng một thói quen xem đủ mọi loại người đến rồi đi, cho nên tuy rằng bản thân có chút tiếc hận đối với việc Ningya rời đi, nhưng cảm giác đó cũng chỉ duy trì trong nháy mắt ngắn ngủi.
Dilin nhìn con thuyền càng ngày càng nhỏ phía xa, tay chậm rãi xoa lên trái tim, liền như một cảm giác gì đó còn chưa kịp hình thành đã vội tiêu thất.
Việc Ningya rời đi cũng không tạo lên gợn sóng quá lớn trong đám đệ tử, ngoại trừ Soso cùng Michel khổ sở một trận, những người khác tựa hồ căn bản không có chú ý đến sự biến mất của cậu.
Dilin có thử hỏi hỏi Soso về chuyện của Ciro, nhưng Soso chỉ vẻ mặt mờ mịt nhìn cậu, hiển nhiên đối với việc đêm qua đã quên đắc không còn một mảnh. Dilin đành phải dặn cậu sau này không được uống rượu một mình, nếu như có tụ hội nhất định phải đi cùng mình.
Soso đáp ứng rồi.
Thực ra lúc đầu cậu cũng định chạy về gọi Dilin mà, nhưng là bị Michel rót cho hết chén này đến chén khác, sau rồi cái gì cũng không nhớ nữa.
Đêm đó, Michel bị Dilin gọi ra cảnh cáo. Vì khiến cho hắn coi trọng chuyện này mà cậu cố ý đem tình thế lúc đó khoa trương thành cực kì nghiêm trọng.
Michel nghĩ đến cảnh chỉ vì mình nhất thời hứng khởi mà thiếu chút nữa gây ra chiến tranh quốc gia, trong lòng lo sợ áy náy không thôi, từ nay về sau trước mặt Soso khắc khắc đều phải cẩn thận.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới chớp mắt đã qua hai tháng.
Trong hai tháng qua, nhờ sự nỗ lực không ngừng của bản thân mà Dilin cuối cùng cũng cảm giác được mộc nguyên tố cùng thổ nguyên tố, tuy rằng vẫn thực mỏng manh nhưng cảm giác có thể cảm nhận được cả bốn loại nguyên tố thật sự rất tuyệt vời.
Bất quá cậu còn chưa kịp cao hứng thì đã bị biểu hiện của Kevin tạt cho một bát nước lạnh thật lớn.
Tận mắt nhìn thấy Kevin thoải mái sử dụng ma pháp tạo ra một chiếc xoáy nước thật lớn, nội tâm vui sướng của cậu nháy mắt bị quét sạch không còn một mảnh.
Có nguồn gốc bình dân nên hiển nhiên trước khi tiến vào St Paders Kevin hoàn toàn không biết sử dụng ma pháp, nhưng là hiện tại sự nắm giữ đối với thủy hệ ma pháp của cậu đã hoàn toàn vượt qua Dilin, cái loại cảm giác bị phản siêu này thật giống như 1 chiếc búa lớn hung hăng đập vào lòng cậu, khiến cho trước mắt cậu là một mảnh tối tăm.
Soso cùng Michel gặp Dilin sắc mặt u ám trờ về thì đều thực kinh ngạc. Trong ấn tượng của mọi người, Dilin tụa hồ là một thiếu niên vĩnh viễn ông hòa ổn trọng, vô cùng hiếm thấy cậu lộ ra biểu tình như vậy.
Soso lo lắng nắm lấy tay cậu, “Hydeine lại khi dễ ngươi sao?”
Dilin nghĩ muốn gật đầu, nhưng nghĩ nghĩ, lại lắc đầu.
Michel dựa vào gối đầu, hai chân nhẹ nhàng đong đưa qua lại, “Gạp khó khăn trong học tập?”
Dilin chăm chú nhìn cậu: “Malina đạo sư có dạy ngươi ma pháp không?”
“Ma pháp? Đó là đương nhiên.” Michel nghi hoặc nói, “Chúng ta đến St Paders còn không phải vì học ma pháp sao?”
Dilin mím môi.
Michel giật mình nói: “Chẳng lẽ ngươi đến bây giờ còn chưa được học qua ma pháp?”
Dilin nói: “Không có cụ thể học qua.”
“Cái gì kêu không có cụ thể học qua?” Michel hai tay nắm góc giường, khoanh chân ngồi xuống, “Chẳng lẽ Hydeine không có dạy ma pháp chú ngữ cho ngươi?”
“Không có.” Dilin sắc mặt lập tức trở lên khó coi, “Hắn nói. Ma pháp sư chân chính không nên học tập ma pháp do tiền nhân lưu lại mà phải tự mình sáng tạo ra thuộc loại ma pháp của bản thân.”
Michel nhíu nhíu mày: “Giỡn cái gì vậy chứ? Chúng ta ngay cả ma pháp là cái khỉ gì còn chưa có hiểu rõ ràng thì làm sao mà sáng tạo ra ma pháp được chứ? Hơn nữa sáng tạo ma pháp thuộc loại của bản thân có nằm trong điều kiện tốt nghiệp của học viện sao? Ngươi bây giờ cái gì cũng đều không học được thì còn nói cái gì mà sáng tạo ra thuộc loại ma pháp của chính mình chứ?”
Những nghi ngờ vẫn luôn tồn tại trong lòng giờ phút này bị Michel một hơi nói toạc hết ra, Dilin sắc mặt từ đen chậm rãi chuyển sang đỏ.
Soso nghe được mê mê mang mang, “Dilin, ngươi cho đến bây giờ vẫn chưa được học qua ma pháp sao? Vậy bao nhiêu ngày nay ngươi học cái gì vậy?”
Dilin chậm rãi nói: “Cảm ứng ba hệ nguyên tố còn lại.” Chuyện này vốn cậu chỉ nhắc tới khi thỉnh giáo Ali Di, vốn chưa cùng người khác nói qua nên cũng không ai biết.
Michel kêu lên: “Trời ạ! Này là cái kiểu đạo sư gì vậy?! Ai mà chẳng biết sau khi lựa chọn cho mình chính hệ ma pháp để học tập thì sự cảm ứng đối với ba hệ nguyên tố còn lại chậm rãi biến mất. Hiện tại ngươi lại học tập cảm ứng ba hệ nguyên tố kia, quả thật rất lãng phí thời gian.”
Soso: “A. Kia sao Hydeine lại làm vậy a?”
“Trời biết.” Michel đồng tình nhìn Dilin. Thực ra hắn vẫn thực hâm mộ Dilin có thể được Hydeine chọn làm đệ tử duy nhất, nhưng mà hiện giờ xem ra, kia tuyệt đối là kiếp nạn a!
“Các ngươi đi ăn cơm trước đi, ta ra ngoài một chút.” Dilin nói xong liền lập tức ròi đi.
Soso chạy theo hai bước lại quay đầu lại hỏi Michel: “Hắn đi đâu vậy?”
Michel thản nhiên đáp: “Đi tìm đầu sỏ tính sổ.”
Thời điểm xuất phát Dilin vốn mang theo một bụng lửa giận cùng khó hiểu chuẩn bị tốt lắm để hảo hảo chất vấn Hydeine. Nhưng khi thật sự đối mặt với hắn, tức giận cùng khó hiểu vẫn còn đó nhưng lại không biết làm thế nào để có thể chất vấn hắn.
Hydeine rời mắt khỏi cuốn sách, nhướng mày nhìn Dilin vẫn đứng không nhúc nhích ở đối diện, “Ngươi chạy tới đầu đầy mồ hôi đến đây là để đứng ở chỗ này cản trở ánh mặt trời của ta hử?”
Dilin trầm giọng nói: “Ta có lời muốn hỏi ngươi.”
“Hỏi ngươi? Hydeine bĩu môi dài giọng lặp lại hai chữ cuối, “Tựa hồ là đến khởi binh vấn tội nha.”
Dilin nói” Ta muốn biết ngươi vì sao vẫn không dạy ta thủy hệ ma pháp.” Cậu dừng một chút, như là để bổ sung chính mình không phải đến để gây sự nói: “Những người khác đều đã học được rất nhiều ma pháp thủy hệ.”
“Ngươi có biết thiên tài và người thường khác nhau ở điểm nào không?” Hydeine hếch cằm hỏi.
“Ta không nghĩ chính mình là thiên tài.”
Hydeine nhạo báng nhếch nhếch khóe miệng, “Ta khi nào thì nói ngươi là thiên tài?”
Dilin hồ nghi nhìn hắn, ánh mắt như muốn hỏi ngươi nói thiên tài cùng người bình thường chẳng lẽ không phải là chỉ cậu cùng với những người khác?
“Không thể nghi ngờ, thiên tài cường đại nhất của St Paders.... “ Hắn vươn ngón tay, chậm rãi chỉ thẳng vào mình, “Chính là ta! Cái đám bạn học của ngươi bất quá chỉ là một đám người thường dạy dỗ ra một đám người thường phiên bản hai thôi. Muốn nghe ta hay nghe bọn chúng tùy ngươi chọn.”
Dilin trầm mặt chậm rãi nói: “Ta muốn biết mục đích phương án dạy học của ngươi.”
“Có thể a.” Hydeine thảnh thơi buông sách, chậm rãi đứng lên cười lạnh nói,” Chò ngươi trở thành viện trưởng của St Paders là được.”
Dilin yết hầu cứng lại, tựa hồ cũng phát hiện yêu cầu mà mình đưa ra rất lỗ mãng, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, muôn thu hồi lại là không có khả năng. Cậu lại không muốn cúi đầu trước Hydeine, vì thế liền chuyển sang đề tài khác, “Như vậy, ta muốn chọn lại đạo sư.”
“Cũng được.” Hydeine khoanh tay nhìn cậu, “Chỉ cần người đó đánh thắng ta là được.”
Dilin kinh nghi nhìn vẻ mặt tự tin của hắn, chẳng lẽ nói....
St Paders nhiều ma đạo sư như vậy, lại không ai có thể thắng hắn?
Dilin ngồi ở trên giường nhìn từng đồ vật thuộc về Ningya lần lượt giảm bớt thẳng đến khi tất cả đều đã tiến vào không gian trữ đồ của cậu.
“Ngươi thật sự quyết định?” Dilin rầu rĩ hỏi.
Ningya mỉm cười nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt dưới sự chiếu rọi của tia nắng ban mai mà nổi lên một tầng vàng nhạt, xinh đẹp lạ kì. “Có lẽ đay sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, nhưng ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ tình bạn của chúng ta.” Cậu đưa bàn tay gầy guộc đầy kiên định lên.
Dilin đứng lên trịnh trọng nắm tay cậu.
Tay cậu thực lạnh, như cơ thể của cậu vậy.
Ningya chủ động buông tay, “Ta phải đi.”
“Không cùng những người khác chào từ biệt sao?” Dilin nhìn về sắc trời tờ mờ sáng, Soso, Michel bọn họ nhất định còn đang ngủ.
“Không cần.” Ningya lạnh nhạt, “Cũng không có gì để nói.”
Dilin nghe cậu nói vậy thì cũng không tiếp tục kiên trì, lặng lẽ nói “Ta tiễn ngươi”
“Hảo.” Ningya lúc này cũng không có cự tuyệt cậu.
Hai người đi xuống dưới lầu, liền nhìn đến Mikris chờ ở nơi đó.
“Ngươi vẫn muốn đi?” Mikris hỏi lại.
Ningya gật gật đầu.
Mikris do dự nói: “Có lẽ ngươi có thể chờ thêm một chút.”
Ningya cúi đầu, “Ta sợ không kịp.”
Mikris thở dài, trong mắt lóe ra sự đồng tình đối với thiếu niên nhu nhược này, “Tuy rằng chuyện này không liên quan đến ta, nhưng là ta vẫn muốn nói, thật có lỗi, đã khiến ngươi thất vọng rồi.”
Ningya bả vai hơi hơi chấn động, ngẩng đầu phức tạp nhìn lại, lập tức yếu ớt cười: “Mikris ma đạo sư các hạ, ngài nói quá lời rồi.”
Mikris không đáp lại, xoay người hướng về hồ Ảo Ảnh.
Dilin cùng Ningya yên lặng theo sát phía sau.
Trên đường Dilin vài lần nghĩ muốn mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm lặng này, nhưng thủy chung không biết nên mở miệng ra sao. Cước bộ trầm trọng của Mikris cùng vẻ mặt hờ hững của Ningya khiến cậu hiểu rằng theo đuổi bầu không khí thoải mái lúc này là một điều quá xa xỉ.
Khung cảnh hồ Ảo Ảnh dần dần hiện ra trước mắt.
Hồ nước xanh thẳm phản chiếu tinh không, gió sớm lành lạnh thổi nhăn mặt hồ, nước gợn lăn tăn.
Thuyền ngừng ở bờ biển.
Dilin nhìn chiếc thuyền, ánh mắt có chút hoe đỏ. Cậu đột nhiên phát hiện chính mình thế nhưng có điểm nhớ nhà.
“Ta đi đây.” Ningya ở bên người cậu thấp giọng nói.
Dilin hoàn hồn, nhìn cậu, nghiêm mặt nói: “Bảo trọng.”
Ningya mỉm cười, xoay người lên thuyền, đi vào trong khoang, nhanh chóng vội vàng giống như nóng lòng chạy khỏi mọi thứ sau lưng, lại như nôn nóng muốn đi đâu.
Thuyền từng chút tưng chút ly bờ, chậm rãi bước lên hành trình.
Mikris đột nhiên hỏi: “Hắn không có nhờ ngươi giúp đỡ sao?”
Lỗ tai Dilin nóng lên, sau một lúc lâu mới nói: “Hắn rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Mikris liếc mắt nhìn cậu một cái chậm rãi lắc đầu nói: “Quên đi.” Rồi quay bước trở về, bỏ lại Dilin vẫn đang ngơ ngác ngắm nhìn chiếc thuyền xa xa. Từ lúc bắt đầu tiến vào học trong St Paders, cậu đã hình thàng một thói quen xem đủ mọi loại người đến rồi đi, cho nên tuy rằng bản thân có chút tiếc hận đối với việc Ningya rời đi, nhưng cảm giác đó cũng chỉ duy trì trong nháy mắt ngắn ngủi.
Dilin nhìn con thuyền càng ngày càng nhỏ phía xa, tay chậm rãi xoa lên trái tim, liền như một cảm giác gì đó còn chưa kịp hình thành đã vội tiêu thất.
Việc Ningya rời đi cũng không tạo lên gợn sóng quá lớn trong đám đệ tử, ngoại trừ Soso cùng Michel khổ sở một trận, những người khác tựa hồ căn bản không có chú ý đến sự biến mất của cậu.
Dilin có thử hỏi hỏi Soso về chuyện của Ciro, nhưng Soso chỉ vẻ mặt mờ mịt nhìn cậu, hiển nhiên đối với việc đêm qua đã quên đắc không còn một mảnh. Dilin đành phải dặn cậu sau này không được uống rượu một mình, nếu như có tụ hội nhất định phải đi cùng mình.
Soso đáp ứng rồi.
Thực ra lúc đầu cậu cũng định chạy về gọi Dilin mà, nhưng là bị Michel rót cho hết chén này đến chén khác, sau rồi cái gì cũng không nhớ nữa.
Đêm đó, Michel bị Dilin gọi ra cảnh cáo. Vì khiến cho hắn coi trọng chuyện này mà cậu cố ý đem tình thế lúc đó khoa trương thành cực kì nghiêm trọng.
Michel nghĩ đến cảnh chỉ vì mình nhất thời hứng khởi mà thiếu chút nữa gây ra chiến tranh quốc gia, trong lòng lo sợ áy náy không thôi, từ nay về sau trước mặt Soso khắc khắc đều phải cẩn thận.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới chớp mắt đã qua hai tháng.
Trong hai tháng qua, nhờ sự nỗ lực không ngừng của bản thân mà Dilin cuối cùng cũng cảm giác được mộc nguyên tố cùng thổ nguyên tố, tuy rằng vẫn thực mỏng manh nhưng cảm giác có thể cảm nhận được cả bốn loại nguyên tố thật sự rất tuyệt vời.
Bất quá cậu còn chưa kịp cao hứng thì đã bị biểu hiện của Kevin tạt cho một bát nước lạnh thật lớn.
Tận mắt nhìn thấy Kevin thoải mái sử dụng ma pháp tạo ra một chiếc xoáy nước thật lớn, nội tâm vui sướng của cậu nháy mắt bị quét sạch không còn một mảnh.
Có nguồn gốc bình dân nên hiển nhiên trước khi tiến vào St Paders Kevin hoàn toàn không biết sử dụng ma pháp, nhưng là hiện tại sự nắm giữ đối với thủy hệ ma pháp của cậu đã hoàn toàn vượt qua Dilin, cái loại cảm giác bị phản siêu này thật giống như 1 chiếc búa lớn hung hăng đập vào lòng cậu, khiến cho trước mắt cậu là một mảnh tối tăm.
Soso cùng Michel gặp Dilin sắc mặt u ám trờ về thì đều thực kinh ngạc. Trong ấn tượng của mọi người, Dilin tụa hồ là một thiếu niên vĩnh viễn ông hòa ổn trọng, vô cùng hiếm thấy cậu lộ ra biểu tình như vậy.
Soso lo lắng nắm lấy tay cậu, “Hydeine lại khi dễ ngươi sao?”
Dilin nghĩ muốn gật đầu, nhưng nghĩ nghĩ, lại lắc đầu.
Michel dựa vào gối đầu, hai chân nhẹ nhàng đong đưa qua lại, “Gạp khó khăn trong học tập?”
Dilin chăm chú nhìn cậu: “Malina đạo sư có dạy ngươi ma pháp không?”
“Ma pháp? Đó là đương nhiên.” Michel nghi hoặc nói, “Chúng ta đến St Paders còn không phải vì học ma pháp sao?”
Dilin mím môi.
Michel giật mình nói: “Chẳng lẽ ngươi đến bây giờ còn chưa được học qua ma pháp?”
Dilin nói: “Không có cụ thể học qua.”
“Cái gì kêu không có cụ thể học qua?” Michel hai tay nắm góc giường, khoanh chân ngồi xuống, “Chẳng lẽ Hydeine không có dạy ma pháp chú ngữ cho ngươi?”
“Không có.” Dilin sắc mặt lập tức trở lên khó coi, “Hắn nói. Ma pháp sư chân chính không nên học tập ma pháp do tiền nhân lưu lại mà phải tự mình sáng tạo ra thuộc loại ma pháp của bản thân.”
Michel nhíu nhíu mày: “Giỡn cái gì vậy chứ? Chúng ta ngay cả ma pháp là cái khỉ gì còn chưa có hiểu rõ ràng thì làm sao mà sáng tạo ra ma pháp được chứ? Hơn nữa sáng tạo ma pháp thuộc loại của bản thân có nằm trong điều kiện tốt nghiệp của học viện sao? Ngươi bây giờ cái gì cũng đều không học được thì còn nói cái gì mà sáng tạo ra thuộc loại ma pháp của chính mình chứ?”
Những nghi ngờ vẫn luôn tồn tại trong lòng giờ phút này bị Michel một hơi nói toạc hết ra, Dilin sắc mặt từ đen chậm rãi chuyển sang đỏ.
Soso nghe được mê mê mang mang, “Dilin, ngươi cho đến bây giờ vẫn chưa được học qua ma pháp sao? Vậy bao nhiêu ngày nay ngươi học cái gì vậy?”
Dilin chậm rãi nói: “Cảm ứng ba hệ nguyên tố còn lại.” Chuyện này vốn cậu chỉ nhắc tới khi thỉnh giáo Ali Di, vốn chưa cùng người khác nói qua nên cũng không ai biết.
Michel kêu lên: “Trời ạ! Này là cái kiểu đạo sư gì vậy?! Ai mà chẳng biết sau khi lựa chọn cho mình chính hệ ma pháp để học tập thì sự cảm ứng đối với ba hệ nguyên tố còn lại chậm rãi biến mất. Hiện tại ngươi lại học tập cảm ứng ba hệ nguyên tố kia, quả thật rất lãng phí thời gian.”
Soso: “A. Kia sao Hydeine lại làm vậy a?”
“Trời biết.” Michel đồng tình nhìn Dilin. Thực ra hắn vẫn thực hâm mộ Dilin có thể được Hydeine chọn làm đệ tử duy nhất, nhưng mà hiện giờ xem ra, kia tuyệt đối là kiếp nạn a!
“Các ngươi đi ăn cơm trước đi, ta ra ngoài một chút.” Dilin nói xong liền lập tức ròi đi.
Soso chạy theo hai bước lại quay đầu lại hỏi Michel: “Hắn đi đâu vậy?”
Michel thản nhiên đáp: “Đi tìm đầu sỏ tính sổ.”
Thời điểm xuất phát Dilin vốn mang theo một bụng lửa giận cùng khó hiểu chuẩn bị tốt lắm để hảo hảo chất vấn Hydeine. Nhưng khi thật sự đối mặt với hắn, tức giận cùng khó hiểu vẫn còn đó nhưng lại không biết làm thế nào để có thể chất vấn hắn.
Hydeine rời mắt khỏi cuốn sách, nhướng mày nhìn Dilin vẫn đứng không nhúc nhích ở đối diện, “Ngươi chạy tới đầu đầy mồ hôi đến đây là để đứng ở chỗ này cản trở ánh mặt trời của ta hử?”
Dilin trầm giọng nói: “Ta có lời muốn hỏi ngươi.”
“Hỏi ngươi? Hydeine bĩu môi dài giọng lặp lại hai chữ cuối, “Tựa hồ là đến khởi binh vấn tội nha.”
Dilin nói” Ta muốn biết ngươi vì sao vẫn không dạy ta thủy hệ ma pháp.” Cậu dừng một chút, như là để bổ sung chính mình không phải đến để gây sự nói: “Những người khác đều đã học được rất nhiều ma pháp thủy hệ.”
“Ngươi có biết thiên tài và người thường khác nhau ở điểm nào không?” Hydeine hếch cằm hỏi.
“Ta không nghĩ chính mình là thiên tài.”
Hydeine nhạo báng nhếch nhếch khóe miệng, “Ta khi nào thì nói ngươi là thiên tài?”
Dilin hồ nghi nhìn hắn, ánh mắt như muốn hỏi ngươi nói thiên tài cùng người bình thường chẳng lẽ không phải là chỉ cậu cùng với những người khác?
“Không thể nghi ngờ, thiên tài cường đại nhất của St Paders.... “ Hắn vươn ngón tay, chậm rãi chỉ thẳng vào mình, “Chính là ta! Cái đám bạn học của ngươi bất quá chỉ là một đám người thường dạy dỗ ra một đám người thường phiên bản hai thôi. Muốn nghe ta hay nghe bọn chúng tùy ngươi chọn.”
Dilin trầm mặt chậm rãi nói: “Ta muốn biết mục đích phương án dạy học của ngươi.”
“Có thể a.” Hydeine thảnh thơi buông sách, chậm rãi đứng lên cười lạnh nói,” Chò ngươi trở thành viện trưởng của St Paders là được.”
Dilin yết hầu cứng lại, tựa hồ cũng phát hiện yêu cầu mà mình đưa ra rất lỗ mãng, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, muôn thu hồi lại là không có khả năng. Cậu lại không muốn cúi đầu trước Hydeine, vì thế liền chuyển sang đề tài khác, “Như vậy, ta muốn chọn lại đạo sư.”
“Cũng được.” Hydeine khoanh tay nhìn cậu, “Chỉ cần người đó đánh thắng ta là được.”
Dilin kinh nghi nhìn vẻ mặt tự tin của hắn, chẳng lẽ nói....
St Paders nhiều ma đạo sư như vậy, lại không ai có thể thắng hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.