Chương 31: Sơ cấp cuộc thi (một)
Tô Du Bính
26/10/2020
“Cuộc sống của ngươi trước kia rất không phương tiện sao?” Hydeine nhíu mày nhìn cậu. Sa Mạn Lý là một trong những quốc gia cường đại nhất trên Mộng đại lục, mà Basai Ke lại là một trong những gia tộc cường đại nhất của Sa Mạn Lý, chẳng lẽ cuộc sống của người thừa kế gia tộc này lại rất túng quẫn?
Dilin thật ảo não. Cậu cũng không biết chính mình như thế nào lại toát ra câu cuộc sống phương tiện a. Cậu nghĩ nghĩ, quyết định ăn ngay nói thật, “Ta muốn ở lại St Paders.”
Hydeine nhìn cậu.
“Trở thành một nhân viên nghiên cứu.” Dilin nói.
Hydeine nửa ngày không nói chuyện, nhìn biểu tình của hắn giống như đang thật cố gắng để tiêu hóa chuyện này.
Dilin ánh mắt nháy cũng không nháy mà nhìn hắn, tựa hố đang chờ đợi quyết định của hắn.
Qua một lúc lâu sau, Hydeine rốt cục mở miệng, “Đây là sự lựa chọn của ngươi, tự do của ngươi.”
Dilin thư khẩu khí.
“Nhưng là, ta sẽ không thay đổi phương thức dạy học cùng mục của ta.” Hydeine chậm rãi nói, “Có thể ở lại St Paders làm một cái nghiên cứu nhân viên hay không kia còn phải dựa vào chính ngươi.”
Dilin mày hơi hơi nhăn lại.
Cậu hiểu trong huấn luyện giữa Hệ chiến đấu và hệ sinh hoạt có khác biệt rất lớn, sự khác biệt này không chỉ nằm ở phương thức vận dụng ma pháp mà còn ở lối suy nghĩ sử dụng ma pháp. Tỷ như nói, cùng là thủy hệ ma pháp sư, hệ chiến đấu nghĩ đến chính là công kích, như vậy hắn cần phải tận lực biến thủy nguyên tố thành vũ khí nguy hiểm có uy lực cường đại nhất. Mà hệ sinh hoạt có lẽ chỉ đơn giản là nghĩ đến làm thế nào để giặt quần áo.... Cho dù đồng dạng tạo ra xoáy nước, thì cũng sẽ có những sự chênh lệch về cường độ.
Hydeine lạnh mặt ngắm thần thái lóe ra trong mắt cậu, “Ngươi có nhớ thứ tối trọng yếu giữa ma pháp và nguyên tố là gì không?”
“Cảm giác, câu thông.” Dilin trả lời.
Hydeine nói: “Đây chính là điều ta muốn dạy cho ngươi.”
Dilin ngẩn người, giật mình nói: “Cho nên, ngươi sẽ không dạy ta ma pháp?”
“Khi nào ngươi có thể cùng nguyên tố chân chính hợp thành một thể, ngươi căn bản không cần học tập gì cả, bởi vì nguyên tố của ngươi sẽ thực hiện điều ngươi muốn.”
Dilin dò hỏi: “Này không phải nguyên tố tinh linh mới có thể làm được sao?”
Hydeine nhướn mày nói, “Ngươi nghĩ rằng mình không thể có nguyên tố tinh linh sao?”
Nghĩ muốn là muốn, nhưng có được nguyên tố tinh linh cũng không phải cứ nghĩ là có thể có được a.
Dilin môi giật giật, không nói chuyện.
Hydeine đột nhiên mỉm cười nói: “Không bằng như vậy. Liền lấy yêu cầu có được nguyên tố tinh linh làm tốt nghiệp luận đề của ngươi đi.”
Dilin cứng đờ.
Miệng hắn chậm rãi gợi lên một mạt tươi cười không hề hảo ý, “Như vậy, ngươi có thể tốt nghiệp trước thời gian a.”
Nhưng là cũng có thể vĩnh viễn không tốt nghiệp nổi.
Dilin phát hiện chính mình đối với tương lai vĩnh viễn không thể tốt nghiệp này lại không hề cảm thấy kinh hoảng. Có lẽ, vĩnh viễn không thể tốt nghiệp cũng là một loại phương thức để ở lại thánh viện đi. Cậu chậm rãi thở dài.
“Nếu trong vòng ba năm ngươi không thể hoàn thành yêu cầu, ta sẽ dùng tội danh thiếu tông kính đạo sư đá ngươi ra khỏi học viện.” Hydeine hiển nhiên không nghĩ để cậu sống quá an bình.
Dilin sắc mặt trắng xanh, bật thốt lên nói: “Vì cái gì?”
“Bởi vì một đệ tử ngu xuẩn có thể làm bẩn nhân sinh của ta.” Hydeine bĩu môi, “Cho nên, trong vòng ba năm ngươi phải cố gắng tìm cho được nguyên tố tinh linh thuộc về mình.”
“………” Ở thật lớn đả kích về sau, Dilin đã hoàn toàn mất đi ham muốn nói chuyện.
“Ngươi đi đâu vậy?” Hydeine nhìn theo Dilin không hề hé răng lê ra khỏi rừng.
Trả sách.
Dilin ở trong lòng trả lời, đồng thời giơ giơ quyển sách trên tay lên. Trên thực tế, điều duy nhất cậu muốn làm lúc này là thoát khỏi vị đạo sư suốt ngày loi kéo người khác cùng nhau trở lên biến thái như hắn!
Cậu cảm thấy có lẽ chính mình duy trì không được bao lâu nữa rồi. Cứ cái đà này đi xuống, có lẽ cậu thật sự sẽ trở thành để tử duy nhất trong lịch sử bị trục xuất khỏi học viện do có ý đồ mưu sát đạo sư —– bất quá, cái đó và việc ba năm sau bị trục suất do không tôn kính đạo sư cũng chả có gì khác nhau cả.
Cậu đem sách trở lại đồ thư quá thả lại giá sách.
Bỗng nhìn tới một quyển sách màu lam khiến cậu nổi lên hứng thú.
“《 thủy ma pháp quấy khí 》?”
Sách rất mỏng, tổng cộng chỉ có ba mươi sáu trang, bỏ đi lời mở đầu cùng cuối sách, nội dung chỉ còn hai mươi bày trang. Nếu không phải do nhan sắc bắt mắt, cậu nhất định sẽ bỏ qua.
Dilin nhìn nhìn sắc trời, cảm thấy được chính mình có thể dọc xong nó trước khi mặt trời lặn liền tìm tới một góc im lặng đọc.
《 thủy ma pháp quấy khí 》 giảng chính là phương pháp chế tác thịt xay trộn tỏi đơn giản. Lời mở đầu rõ ràng mà chính xác, dùng thủy nguyên tố để giã nát đồ vật này nọ không phải là điều quá khó, chỉ cần dùng một lực thật lớn quấy đều lên là có thể làm được. Khó chính là sau khi quấy xong, làm sao để có thể tách thủy nguyên tố ra khỏi nguyên liệu, dù sao thịt và tỏi cũng đều không phải không có nước. Quển sách này chỉ ra, hơi nước trong tỏi và thịt cùng thủy nguyên tố bình thường không giống nhau, bản thân chúng có mùi vị độc đáo của thịt và tỏi.
Dilin từng tờ từng tờ xem qua, đột nhiên cảm thấy ma pháp hệ sinh hoạt cũng rất có học vấn, không có đơn giản như mình vẫn tưởng. Ngược lại, nếu đem《 thủy ma pháp quấy khí 》 vận dụng trên chiến trường......
Cậu cơ hồ có thể thấy được hình ảnh một chiếc máy trộn bê tông thật lớn ở giữa chiến trường, không kiêng nẻ gì mà nghiền nát địch nhân.
Dilin cảm thấy được trên người có điểm rét run.
Cậu cũng không biết người viết quyển sách này có hay không nghĩ tới phương pháp dùng trên, hay là nói, ngoại trừ tác giả của quyển sách này, còn hay không nhưng đạo sư của St Pader biết cách dùng thủy ma pháp như vậy.
St Paders ma pháp học viện sở dĩ có thể tồn tại ngạo nghễ đương thời, không chịu sự khống chế của bất kì một quốc gia nào. Kỳ thật là có tính tất yếu của nó.
“Rất lạnh sao?” Hydeine dựa vào giá sách trước mặt cậu, chăm chú nghiên cứu sắc mặt Dilin.
Dilin đột ngột hoàn hồn, “Hydeine?” Cậu vừa thốt ra khỏi miệng đã ý thức được không ổn.
“Hydeine?” Quả nhiên hắn nhướng mày, đôi mắt xanh thẳm như đại dương nhìn không ra hỉ nộ, “Đây là cách xưng hô của ngươi đối với ta?”
Dilin chậm rãi tiếp lời: “Đạo sư.”
“Thời điểm ngươi gọi người khác đều phải chia làm hai giai đoạn sao? Ngô, ta đây có phải nên cảm thấy may mắn vì ta không có nửa đêm gặp ngươi, bằng không ta phải đợi đến hai ngày mới nghe xong ngươi gọi toàn bộ?”
Dilin vội vàng chuyển đề tài hỏi: “Ngài cũng đến đồ thư quán đọc sách?”
“Không. Ta đến xem ngươi.”
Dilin ngẩn ra, “Không phải vừa mới gặp qua sao?”
Đôi mắt màu lam thăm thẳm của Hydeine khẽ nhúc nhích: “Ta thấy cao hứng lại đi nhìn không được sao?”
“.......” Loại lý do này không phải chỉ có hài tử năm sáu tuổi khóc nháo mới dùng sao? Dilin thật cẩn thận theo dõi hắn. Hydeine tuy rằng không phải hài tử năm sáu tuổi, nhưng hắn cũng sẽ có phương thức khóc nháo làm cho người ta phát điên a.
Liếc mắt một cái nhìn ra sự phòng bị của cậu, HGydeine lòng dâng lên một cỗ hờn giận, nhưng hắn che dấu rất tốt, thản nhiên nói: “Ta lấy thân phận đạo sư tới đây thông tri cho ngươi một điều.”
“Điều gì?” Từ khi trở thành đệ tử duy nhất của Hydeine, Dilin thật giống như đã cùng ngoại giới ngăn cách, mỗi lần đều phải theo Michel cùng Soso để biết tin tức đại chúng.
“Nửa tháng sau chính là ngày diễn ra cuộc thi sơ cấp.”
Dilin cả kinh nói: “Cuộc thi sơ cấp?”
Hydeine nói: “Muốn từ sơ cấp học viện lên tới trung cấp học viện, nhất định phải thông qua ba cuộc thi sơ cấp, cả ba cuộc thi đều đạt tư cách thì mới có thể học lên. Nếu hai lần đầu có thể đạt điểm tối đa thì có thể miễn thi lần ba.” Mấy cái quy tắc này vẫn là lúc trước Mikris lặp lại cho hắn.
Dilin nói: “Nếu không hợp cách đâu?”
“Lưu ban.” Hydeine lạnh lùng phun ra hai chữ.
Dilin đột nhiên ý thức được, lưu ban cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là lửa giận của Hydeine.
Quả nhiên, Hydeine âm trầm hỏi han: “Ngươi sẽ không phải là đã chuẩn bị tốt tinh thần lưu ban rồi đi?”
“Ta còn không biết nội dung của cuộc thi.” Nếu là giống như cuộc thi học thuộc lòng lần trước thì cậu cũng chẳng lo, nhưng nếu là thi về ma pháp, cậu chỉ sợ sẽ thật sự bị lưu ban a! Dilin thật rất bất an.
Tuy rằng St Paders cùng với các quốc gia khác trên đại lục không có liên hệ nhiều lắm, nhưng là cậu tin rằng tại nơi này chắc chắn có cơ sở ngầm của Sa Mạn Lý, bằng không phụ thân cậu cũng sẽ không thể thường xuyên nói về đủ loại chiến tích của công chúa Joane. Có thể tưởng tượng ra, nếu cậu không hợp cách trong cuộc thi sơ cấp này, tin tức sẽ lập tức truyền lại Sa Mạn Lý. Bởi vì tại nói đó thời khắc đều có vô vố gia tộc như hổ rình mồi mơ tưởng đến vinh quang của gia tộc Basai Ke, hận không thể bới ra khuyết điểm của người thừa kế gia tộc là cậu để bôi nhọ danh dự gia tộc.
Nghĩ đến phụ thân chưa già tóc đã bạc của mình, mày kiếm của Dilin nhăn lại càng sâu.
“Ngươi sẽ không phải thật sự nghĩ không thể thông qua cuộc thi đấy chứ?” Hydeine trừng mắt.
Dili có cảm giác nếu cậu thật sự gật đầu hắn hội nhất định quăng một hỏa cầu qua đây thiêu chết cậu.
“Ta muốn biết phương thức của cuộc thi.” Cậu cũng không dám ngay mặt trả lời.
Hydeine nói: “Phương thức rất đơn giản, tổ đội đi rừng Mộng Yểm.”
“Rừng Mộng Yểm?” Cái này gọi là rất đơn giản?!
Dilin ánh mắt trừng lên so với Hydeine còn lớn hơn nữa.
Hydeine thản nhiên nói: “Lúc ta mười ba tuổi đã phải đi qua.”
Dilin bế nhanh miệng, tuy rằng như thế, nhưng là ánh mắt của cậu vẫn như cũ sáng ngời mà lên án.
“Ngươi nhất định có thể thuận lợi vượt qua thôi.” Hydeine nhìn cậu, thật giống như đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật đắcý nhất, trong mắt lóe ra quang mang tự tin.
Dilin hiển nhiên không thể lý giải sự tự tin của hắn là từ đâu ra, “Nghe nói Rừng Mộng Yểm có rất nhiều ma thú.”
“Đúng vậy.” Hydeine gật đầu nói, “Trước khi St Paders được tạo ra, có một loại chức nghiệp tên là ma thú sư. Bọn họ bắt giữ ma thú, đồng thời thuần hóa chúng, khiến cho chúng phục vụ nhân loại. Ma thú sư chia làm ma thú sư biểu diễn, ma thú sư chiến đấu và ma thú sư sinh hoạt. Nhưng ma thú dù cho đã được thuần hóa thì vẫn là loài trời sinh dã tính, trên chiến trường thường không thể không chế được bản tính thị huyết của bản thân mà công kích quân mình. Cho nên loại chức nghiệp ma thú sư này đã bị các quốc gia trên đại lục e ngại mà cấm đoán. Hiện giờ nơi duy nhất không cấm chức nghiệp này chỉ có Sâm Lý Tư Thêm, bất quá trước áp lực của St Paders cùng các quốc gia khác cũng chậm rãi tiêu thất dần.
“Cho nên nhiệm vụ của chúng ta là phải bắt giữ ma thú?”
“Không phải bắt giữ ma thú, là lữ hành.” Hydeine nói, “Tìm được thứ mà cuộc thi chỉ định rồi trở về là hoàn thành.”
Dilin giật mình nói: “Mạo hiểm lữ hành?”
“Mạo hiểm?” Hydeine nhún vai nói, “Rừng Mộng Yểm từ trước đến nay được xưng là hậu hoa viên của St Paders, ta cũng không cảm thấy đi dạo ở hậu hoa viên thì có gì là mạo hiểm.”
Dilin tuy rằng không phục, nhưng thực lực thể hiện tất cả, cậu tin tưởng chính mình tuyệt đối không thể chạy tới rừng Mộng Yểm lúc mới mười ba tuổi —— này cần rất cần tinh thần cao thượng dâng hiến thân mình cho ma thú a. Cậu phi thưởng phi thường khẳng định mình trước kia không có, hiện tại không có, tương lai.... cậu tự đáy lòng hi vọng cũng không cần có nốt.
Hydeine nhìn đến quyển sách trong tay cậu, “Quyển sách này là do đạo sư của ta viết.”
“Đạo sư của ngươi?” Dilin cúi đầu nhìn bìa sách kí tên –—- David ·Basai. “Hắn thật sự là một ma pháp sư đa tài.” Chẳng những tinh thông hệ chiến đấu mà còn có thể áp dụng vào trong sinh hoạt. Cậu đột nhiên ý thức được, Hydeine là ma pháp sư hệ chiến đấu, mà hắn đã từng xem qua quyển sách này, cho nên loại quấy khí này có lẽ thật sự có thể được áp dụng trên chiến trường.
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Hydeine nghi hoặc phát hiện sắc mặt cậu có chút trắng nhợt, thật giống như bộ dạng hồi nãy khi vừa nhìn thấy hắn.
“Ngươi đã sử dụng qua loại ma pháp này chưa?” Cậu hỏi thật hàm súc.
Hydeine nhíu mày, “Đó là thủy hệ ma pháp.”
Dilin ngẩn ra, lập tức bật cười. Cậu khẩn trương quá thiếu chút nữa đã quên mất điểm ấy.
“Hơn nữa ma pháp loại này lực sát thương rất thấp, dùng lửa thiêu thì dễ dàng hơn nhiều.” Hydeine bổ sung.
Dilin: “...... “ Cậu khẩn trương cũng không phải là không có đạo lý. Hydeine thấy thế nào cũng giống một nhân vật nguy hiểm thích nghiên cứu các loại phương thức giết người mà.
Dilin thật ảo não. Cậu cũng không biết chính mình như thế nào lại toát ra câu cuộc sống phương tiện a. Cậu nghĩ nghĩ, quyết định ăn ngay nói thật, “Ta muốn ở lại St Paders.”
Hydeine nhìn cậu.
“Trở thành một nhân viên nghiên cứu.” Dilin nói.
Hydeine nửa ngày không nói chuyện, nhìn biểu tình của hắn giống như đang thật cố gắng để tiêu hóa chuyện này.
Dilin ánh mắt nháy cũng không nháy mà nhìn hắn, tựa hố đang chờ đợi quyết định của hắn.
Qua một lúc lâu sau, Hydeine rốt cục mở miệng, “Đây là sự lựa chọn của ngươi, tự do của ngươi.”
Dilin thư khẩu khí.
“Nhưng là, ta sẽ không thay đổi phương thức dạy học cùng mục của ta.” Hydeine chậm rãi nói, “Có thể ở lại St Paders làm một cái nghiên cứu nhân viên hay không kia còn phải dựa vào chính ngươi.”
Dilin mày hơi hơi nhăn lại.
Cậu hiểu trong huấn luyện giữa Hệ chiến đấu và hệ sinh hoạt có khác biệt rất lớn, sự khác biệt này không chỉ nằm ở phương thức vận dụng ma pháp mà còn ở lối suy nghĩ sử dụng ma pháp. Tỷ như nói, cùng là thủy hệ ma pháp sư, hệ chiến đấu nghĩ đến chính là công kích, như vậy hắn cần phải tận lực biến thủy nguyên tố thành vũ khí nguy hiểm có uy lực cường đại nhất. Mà hệ sinh hoạt có lẽ chỉ đơn giản là nghĩ đến làm thế nào để giặt quần áo.... Cho dù đồng dạng tạo ra xoáy nước, thì cũng sẽ có những sự chênh lệch về cường độ.
Hydeine lạnh mặt ngắm thần thái lóe ra trong mắt cậu, “Ngươi có nhớ thứ tối trọng yếu giữa ma pháp và nguyên tố là gì không?”
“Cảm giác, câu thông.” Dilin trả lời.
Hydeine nói: “Đây chính là điều ta muốn dạy cho ngươi.”
Dilin ngẩn người, giật mình nói: “Cho nên, ngươi sẽ không dạy ta ma pháp?”
“Khi nào ngươi có thể cùng nguyên tố chân chính hợp thành một thể, ngươi căn bản không cần học tập gì cả, bởi vì nguyên tố của ngươi sẽ thực hiện điều ngươi muốn.”
Dilin dò hỏi: “Này không phải nguyên tố tinh linh mới có thể làm được sao?”
Hydeine nhướn mày nói, “Ngươi nghĩ rằng mình không thể có nguyên tố tinh linh sao?”
Nghĩ muốn là muốn, nhưng có được nguyên tố tinh linh cũng không phải cứ nghĩ là có thể có được a.
Dilin môi giật giật, không nói chuyện.
Hydeine đột nhiên mỉm cười nói: “Không bằng như vậy. Liền lấy yêu cầu có được nguyên tố tinh linh làm tốt nghiệp luận đề của ngươi đi.”
Dilin cứng đờ.
Miệng hắn chậm rãi gợi lên một mạt tươi cười không hề hảo ý, “Như vậy, ngươi có thể tốt nghiệp trước thời gian a.”
Nhưng là cũng có thể vĩnh viễn không tốt nghiệp nổi.
Dilin phát hiện chính mình đối với tương lai vĩnh viễn không thể tốt nghiệp này lại không hề cảm thấy kinh hoảng. Có lẽ, vĩnh viễn không thể tốt nghiệp cũng là một loại phương thức để ở lại thánh viện đi. Cậu chậm rãi thở dài.
“Nếu trong vòng ba năm ngươi không thể hoàn thành yêu cầu, ta sẽ dùng tội danh thiếu tông kính đạo sư đá ngươi ra khỏi học viện.” Hydeine hiển nhiên không nghĩ để cậu sống quá an bình.
Dilin sắc mặt trắng xanh, bật thốt lên nói: “Vì cái gì?”
“Bởi vì một đệ tử ngu xuẩn có thể làm bẩn nhân sinh của ta.” Hydeine bĩu môi, “Cho nên, trong vòng ba năm ngươi phải cố gắng tìm cho được nguyên tố tinh linh thuộc về mình.”
“………” Ở thật lớn đả kích về sau, Dilin đã hoàn toàn mất đi ham muốn nói chuyện.
“Ngươi đi đâu vậy?” Hydeine nhìn theo Dilin không hề hé răng lê ra khỏi rừng.
Trả sách.
Dilin ở trong lòng trả lời, đồng thời giơ giơ quyển sách trên tay lên. Trên thực tế, điều duy nhất cậu muốn làm lúc này là thoát khỏi vị đạo sư suốt ngày loi kéo người khác cùng nhau trở lên biến thái như hắn!
Cậu cảm thấy có lẽ chính mình duy trì không được bao lâu nữa rồi. Cứ cái đà này đi xuống, có lẽ cậu thật sự sẽ trở thành để tử duy nhất trong lịch sử bị trục xuất khỏi học viện do có ý đồ mưu sát đạo sư —– bất quá, cái đó và việc ba năm sau bị trục suất do không tôn kính đạo sư cũng chả có gì khác nhau cả.
Cậu đem sách trở lại đồ thư quá thả lại giá sách.
Bỗng nhìn tới một quyển sách màu lam khiến cậu nổi lên hứng thú.
“《 thủy ma pháp quấy khí 》?”
Sách rất mỏng, tổng cộng chỉ có ba mươi sáu trang, bỏ đi lời mở đầu cùng cuối sách, nội dung chỉ còn hai mươi bày trang. Nếu không phải do nhan sắc bắt mắt, cậu nhất định sẽ bỏ qua.
Dilin nhìn nhìn sắc trời, cảm thấy được chính mình có thể dọc xong nó trước khi mặt trời lặn liền tìm tới một góc im lặng đọc.
《 thủy ma pháp quấy khí 》 giảng chính là phương pháp chế tác thịt xay trộn tỏi đơn giản. Lời mở đầu rõ ràng mà chính xác, dùng thủy nguyên tố để giã nát đồ vật này nọ không phải là điều quá khó, chỉ cần dùng một lực thật lớn quấy đều lên là có thể làm được. Khó chính là sau khi quấy xong, làm sao để có thể tách thủy nguyên tố ra khỏi nguyên liệu, dù sao thịt và tỏi cũng đều không phải không có nước. Quển sách này chỉ ra, hơi nước trong tỏi và thịt cùng thủy nguyên tố bình thường không giống nhau, bản thân chúng có mùi vị độc đáo của thịt và tỏi.
Dilin từng tờ từng tờ xem qua, đột nhiên cảm thấy ma pháp hệ sinh hoạt cũng rất có học vấn, không có đơn giản như mình vẫn tưởng. Ngược lại, nếu đem《 thủy ma pháp quấy khí 》 vận dụng trên chiến trường......
Cậu cơ hồ có thể thấy được hình ảnh một chiếc máy trộn bê tông thật lớn ở giữa chiến trường, không kiêng nẻ gì mà nghiền nát địch nhân.
Dilin cảm thấy được trên người có điểm rét run.
Cậu cũng không biết người viết quyển sách này có hay không nghĩ tới phương pháp dùng trên, hay là nói, ngoại trừ tác giả của quyển sách này, còn hay không nhưng đạo sư của St Pader biết cách dùng thủy ma pháp như vậy.
St Paders ma pháp học viện sở dĩ có thể tồn tại ngạo nghễ đương thời, không chịu sự khống chế của bất kì một quốc gia nào. Kỳ thật là có tính tất yếu của nó.
“Rất lạnh sao?” Hydeine dựa vào giá sách trước mặt cậu, chăm chú nghiên cứu sắc mặt Dilin.
Dilin đột ngột hoàn hồn, “Hydeine?” Cậu vừa thốt ra khỏi miệng đã ý thức được không ổn.
“Hydeine?” Quả nhiên hắn nhướng mày, đôi mắt xanh thẳm như đại dương nhìn không ra hỉ nộ, “Đây là cách xưng hô của ngươi đối với ta?”
Dilin chậm rãi tiếp lời: “Đạo sư.”
“Thời điểm ngươi gọi người khác đều phải chia làm hai giai đoạn sao? Ngô, ta đây có phải nên cảm thấy may mắn vì ta không có nửa đêm gặp ngươi, bằng không ta phải đợi đến hai ngày mới nghe xong ngươi gọi toàn bộ?”
Dilin vội vàng chuyển đề tài hỏi: “Ngài cũng đến đồ thư quán đọc sách?”
“Không. Ta đến xem ngươi.”
Dilin ngẩn ra, “Không phải vừa mới gặp qua sao?”
Đôi mắt màu lam thăm thẳm của Hydeine khẽ nhúc nhích: “Ta thấy cao hứng lại đi nhìn không được sao?”
“.......” Loại lý do này không phải chỉ có hài tử năm sáu tuổi khóc nháo mới dùng sao? Dilin thật cẩn thận theo dõi hắn. Hydeine tuy rằng không phải hài tử năm sáu tuổi, nhưng hắn cũng sẽ có phương thức khóc nháo làm cho người ta phát điên a.
Liếc mắt một cái nhìn ra sự phòng bị của cậu, HGydeine lòng dâng lên một cỗ hờn giận, nhưng hắn che dấu rất tốt, thản nhiên nói: “Ta lấy thân phận đạo sư tới đây thông tri cho ngươi một điều.”
“Điều gì?” Từ khi trở thành đệ tử duy nhất của Hydeine, Dilin thật giống như đã cùng ngoại giới ngăn cách, mỗi lần đều phải theo Michel cùng Soso để biết tin tức đại chúng.
“Nửa tháng sau chính là ngày diễn ra cuộc thi sơ cấp.”
Dilin cả kinh nói: “Cuộc thi sơ cấp?”
Hydeine nói: “Muốn từ sơ cấp học viện lên tới trung cấp học viện, nhất định phải thông qua ba cuộc thi sơ cấp, cả ba cuộc thi đều đạt tư cách thì mới có thể học lên. Nếu hai lần đầu có thể đạt điểm tối đa thì có thể miễn thi lần ba.” Mấy cái quy tắc này vẫn là lúc trước Mikris lặp lại cho hắn.
Dilin nói: “Nếu không hợp cách đâu?”
“Lưu ban.” Hydeine lạnh lùng phun ra hai chữ.
Dilin đột nhiên ý thức được, lưu ban cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là lửa giận của Hydeine.
Quả nhiên, Hydeine âm trầm hỏi han: “Ngươi sẽ không phải là đã chuẩn bị tốt tinh thần lưu ban rồi đi?”
“Ta còn không biết nội dung của cuộc thi.” Nếu là giống như cuộc thi học thuộc lòng lần trước thì cậu cũng chẳng lo, nhưng nếu là thi về ma pháp, cậu chỉ sợ sẽ thật sự bị lưu ban a! Dilin thật rất bất an.
Tuy rằng St Paders cùng với các quốc gia khác trên đại lục không có liên hệ nhiều lắm, nhưng là cậu tin rằng tại nơi này chắc chắn có cơ sở ngầm của Sa Mạn Lý, bằng không phụ thân cậu cũng sẽ không thể thường xuyên nói về đủ loại chiến tích của công chúa Joane. Có thể tưởng tượng ra, nếu cậu không hợp cách trong cuộc thi sơ cấp này, tin tức sẽ lập tức truyền lại Sa Mạn Lý. Bởi vì tại nói đó thời khắc đều có vô vố gia tộc như hổ rình mồi mơ tưởng đến vinh quang của gia tộc Basai Ke, hận không thể bới ra khuyết điểm của người thừa kế gia tộc là cậu để bôi nhọ danh dự gia tộc.
Nghĩ đến phụ thân chưa già tóc đã bạc của mình, mày kiếm của Dilin nhăn lại càng sâu.
“Ngươi sẽ không phải thật sự nghĩ không thể thông qua cuộc thi đấy chứ?” Hydeine trừng mắt.
Dili có cảm giác nếu cậu thật sự gật đầu hắn hội nhất định quăng một hỏa cầu qua đây thiêu chết cậu.
“Ta muốn biết phương thức của cuộc thi.” Cậu cũng không dám ngay mặt trả lời.
Hydeine nói: “Phương thức rất đơn giản, tổ đội đi rừng Mộng Yểm.”
“Rừng Mộng Yểm?” Cái này gọi là rất đơn giản?!
Dilin ánh mắt trừng lên so với Hydeine còn lớn hơn nữa.
Hydeine thản nhiên nói: “Lúc ta mười ba tuổi đã phải đi qua.”
Dilin bế nhanh miệng, tuy rằng như thế, nhưng là ánh mắt của cậu vẫn như cũ sáng ngời mà lên án.
“Ngươi nhất định có thể thuận lợi vượt qua thôi.” Hydeine nhìn cậu, thật giống như đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật đắcý nhất, trong mắt lóe ra quang mang tự tin.
Dilin hiển nhiên không thể lý giải sự tự tin của hắn là từ đâu ra, “Nghe nói Rừng Mộng Yểm có rất nhiều ma thú.”
“Đúng vậy.” Hydeine gật đầu nói, “Trước khi St Paders được tạo ra, có một loại chức nghiệp tên là ma thú sư. Bọn họ bắt giữ ma thú, đồng thời thuần hóa chúng, khiến cho chúng phục vụ nhân loại. Ma thú sư chia làm ma thú sư biểu diễn, ma thú sư chiến đấu và ma thú sư sinh hoạt. Nhưng ma thú dù cho đã được thuần hóa thì vẫn là loài trời sinh dã tính, trên chiến trường thường không thể không chế được bản tính thị huyết của bản thân mà công kích quân mình. Cho nên loại chức nghiệp ma thú sư này đã bị các quốc gia trên đại lục e ngại mà cấm đoán. Hiện giờ nơi duy nhất không cấm chức nghiệp này chỉ có Sâm Lý Tư Thêm, bất quá trước áp lực của St Paders cùng các quốc gia khác cũng chậm rãi tiêu thất dần.
“Cho nên nhiệm vụ của chúng ta là phải bắt giữ ma thú?”
“Không phải bắt giữ ma thú, là lữ hành.” Hydeine nói, “Tìm được thứ mà cuộc thi chỉ định rồi trở về là hoàn thành.”
Dilin giật mình nói: “Mạo hiểm lữ hành?”
“Mạo hiểm?” Hydeine nhún vai nói, “Rừng Mộng Yểm từ trước đến nay được xưng là hậu hoa viên của St Paders, ta cũng không cảm thấy đi dạo ở hậu hoa viên thì có gì là mạo hiểm.”
Dilin tuy rằng không phục, nhưng thực lực thể hiện tất cả, cậu tin tưởng chính mình tuyệt đối không thể chạy tới rừng Mộng Yểm lúc mới mười ba tuổi —— này cần rất cần tinh thần cao thượng dâng hiến thân mình cho ma thú a. Cậu phi thưởng phi thường khẳng định mình trước kia không có, hiện tại không có, tương lai.... cậu tự đáy lòng hi vọng cũng không cần có nốt.
Hydeine nhìn đến quyển sách trong tay cậu, “Quyển sách này là do đạo sư của ta viết.”
“Đạo sư của ngươi?” Dilin cúi đầu nhìn bìa sách kí tên –—- David ·Basai. “Hắn thật sự là một ma pháp sư đa tài.” Chẳng những tinh thông hệ chiến đấu mà còn có thể áp dụng vào trong sinh hoạt. Cậu đột nhiên ý thức được, Hydeine là ma pháp sư hệ chiến đấu, mà hắn đã từng xem qua quyển sách này, cho nên loại quấy khí này có lẽ thật sự có thể được áp dụng trên chiến trường.
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Hydeine nghi hoặc phát hiện sắc mặt cậu có chút trắng nhợt, thật giống như bộ dạng hồi nãy khi vừa nhìn thấy hắn.
“Ngươi đã sử dụng qua loại ma pháp này chưa?” Cậu hỏi thật hàm súc.
Hydeine nhíu mày, “Đó là thủy hệ ma pháp.”
Dilin ngẩn ra, lập tức bật cười. Cậu khẩn trương quá thiếu chút nữa đã quên mất điểm ấy.
“Hơn nữa ma pháp loại này lực sát thương rất thấp, dùng lửa thiêu thì dễ dàng hơn nhiều.” Hydeine bổ sung.
Dilin: “...... “ Cậu khẩn trương cũng không phải là không có đạo lý. Hydeine thấy thế nào cũng giống một nhân vật nguy hiểm thích nghiên cứu các loại phương thức giết người mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.