Chương 92: Đốn ngộ
Tiểu Viên Nguyên
27/12/2018
Đêm khuya hạ xuống, yên lặng như tờ, trong một gian phòng yên tĩnh, lờ mờ trong ánh nến, Sở Vân một mình tự rót tự uống, giữa lông mày ẩn hiện khí tức u sầu.
Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ. Sở Vân cũng không quay đầu lại đặt chén rượu xuống, thần sắc trở nên đắng chát, chậm rãi nói: "Bọn họ đều đi rồi?"
Ánh nến chiếu không tới chỗ tối tăm, nghe không ra chút động tĩnh nào, một đạo thân hình bỗng hiện ra trong tầm mắt, bởi vì hoàn cảnh u ám, nhìn không rõ ràng thân ảnh, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ.
Thân ảnh mơ hồ mở miệng, ngữ khí có một chút tức giận: "Hồ Thắng, Triệu Long hai kẻ này đi không một lời từ biệt, khiến người của chúng ta thiếu đi hơn phân nửa. Nhiều năm tình cảm thật không ngờ không còn chút ý nghĩa gì với họ."
"Cũng bình thường thôi, các ngươi cũng đã thấy rồi một thiên tài như ta cũng chỉ còn bộ dáng như ngày hôm nay, còn bị tên Tống hiên lăng mạ trước mặt mọi người, sẽ không tránh khỏi bực bội, đi cũng tốt. Khương Lôi huynh đệ, ngươi vì sao không đi?" Cho dù luôn luôn lạc quan, hôm nay gặp phải tình cảnh này Sở Vân không khỏi nản lòng thoái chí.
Khương Lôi kiên định nói ra: "Ta là sẽ không rời khỏi Vân ca. Những kẻ kia coi lời thề năm đó chỉ là gió thoảng qua, thật trơ trẽn."
"Hảo huynh đệ, bao năm qua đã khiến ngươi khổ cực rồi." Sở Vân hơi chút cảm khái, ổn định cảm xúc, liền hỏi chính sự: "Tình huống của người kia vẫn ổn định chứ?"
Hai người nhiều năm cộng tác, rất ăn ý. Hắn nói không có nhiều minh bạch, nhưng Khương Lôi đã hiểu hết, lưu loát báo cáo: "Theo ta thấy, những người còn lại đều trung thành, không thì đã sớm theo hai người kia đi xa. May mà quá trình tình báo từ đầu đến cuối nắm giữ trong tay của ta, không có tạo nhiễu loạn lớn, sau khi bổ xung thêm nhân lực, việc vận chuyển sẽ không có ảnh hưởng quá lớn."
"Nhân thủ tuyển thà thiếu không ẩu, lai lịch bối cảnh nhất định phải tra rõ ràng, không thể để gian tế lẫn vào." Sở Vân vạch ra yếu điểm, Khương Lôi liên tục gật đầu. Hai người trò chuyện một chút, Khương Lôi tự động rời đi, lưu lại Sở Vân một người trong phòng. Mặc dù rất muốn bồi Vân ca nâng ly, nhưng trải qua này biến động lần này, công việc bề bộn, đợi lần khác sẽ ở lại lâu hơn.
Sau khi Khương Lôi đi, Sở Vân uống tiếp mấy chén, chếnh choáng đi lên, không khỏi nhớ tới chuyện hôm nay. Thực tế đối với Dương Tuyết hắn cũng không oán hận, mà thê lương trong lòng càng nhiều. Trong lòng hoảng hốt, không khỏi nhớ tới ký ức lần gặp nhau trước kia.
...
Cái gọi là ân tình kia chính là lúc hắn tham gia khảo hạch vào Linh Vũ viện, năm đó Dương Tuyết không có địa vị hiển hách, ngoại trừ tư chất tu võ, vẻn vẹn là tiểu nha đầu bối cảnh phổ thông.
Trong trận tuyển chọn Dương Tuyết gặp phải cường địch, khó khăn mới chiến thắng được, thể lực mười không còn một, đứng trước trận tỷ thí tiếp theo, nếu không có đan dược khôi phục thể lực tất thua không thể nghi ngờ.
Dương Tuyết cá tính độc lập, không thích cầu người khác, nhưng không thể không hạ mình hướng tới bốn phía xin giúp đỡ, lại không ai để ý tới. Lấy bối cảnh của nàng, không có bằng hữu giàu có, tuổi nhỏ nàng dung mạo cũng không quá xuất chúng, khuôn mặt cũng chỉ còn vẻ non nớt, không hề giống tuyệt đại phong hoa như hôm nay, người bình chắc chắn sẽ không vì một người lạ mặt mà đưa ra đan dược quý giá.
Tại thời khắc mấu chốt, Sở Vân khẳng khái xuất thủ tặng linh hoàn đan cho nàng, đại khái là đi xin thuốc không được, con mắt hoảng loạn của Dương Tuyết đã đả động tâm hồn hắn. Đến nay hắn còn nhớ kỹ khuôn mặt mừng đến phát khóc của Dương Tuyết, có lẽ lúc đó trong mắt nàng, linh hoàn đan cũng không phải là dược hoàn đơn giản, mà đan dược quyết định tương lai của nàng.
Phục dụng đan dược chữa trị thương thế, Dương Tuyết trở lại mười thành thực lực, thuận lợi đi qua con đường tiến vào học viện, được Linh Vũ viện chọn làm học viên. Sau trận đấu này, nàng tìm tới Sở Vân, cảm ơn không ngớt, thậm chí nói rằng muốn lấy thân báo đáp, đều bị hắn từ chối nhã nhặn. Sở Vân cười ha ha mấy tiếng, lấy ra rượu ngon đãi khách, cũng coi nàng là bằng hữu của mình, hôm đó hắn với nàng uống say hẳn một đêm không tỉnh.
Khi ly biệt nàng lưu lại phương thức để liên lạc, nói Sở Vân có việc nhất định phải tìm nàng, thiên sơn vạn thủy tất tự mình tìm đến, cuối cùng nói cả đời không quên được ân đức này. Nói xong, thừa dịp Sở Vân không chú ý, vụng trộm thơm hắn một cái, khiến hắn ngây ngốc hồi lâu, cười khanh khách rời đi, vượt qua góc đường biến mất khỏi tầm mắt.
Trong ánh nến mờ nhạt Sở Vân một lúc sau mới tỉnh lại, tự giễu cười một tiếng, nghĩ đến chuyện cũ năm xưa, không khỏi lắc đầu, nhưng hồi ức này có lẽ hắn sẽ không bao giờ quên.
...
Đêm nay Sở Thiên cũng không ngủ được, lúc Tống hiên cùng phụ thân đối thoại, hắn đều nghe thấy hết. Câu nói kia âm lượng tuy nhỏ, nhưng cũng không thể gạt được tinh thần lực nhạy cảm của hắn. Bởi vì mình khiến Sở Vân bị nhục nhã, khiến hắn không thể chịu được.
Vị đạo sư của Linh Vũ viện là người quen của phụ thân, bởi vì mình tư chất bình thường, vô luận như thế nào cũng không chịu thu nhận. Mà Tống Ngọc cùng nàng vốn không quen biết, lại được nàng coi trọng như vậy. Loại sự tình này bỗng nhiên phát sinh, như sấm sét giữa trời quang, chấn tỉnh tâm hồn non nớt của hắn, khiến đôi mắt hắn già dặn hơn nhiều.
Suy tư thật lâu, cuối cùng tỉnh ngộ, tựa hồ nhưng có một thứ gì đó, đang biến hoá về chất. Khí tức của hắn càng thêm trầm ổn, mục tiêu cường giả ngày càng kiên cường không thể lay chuyển, cả người khí chất thay đổi, có thể nói đều thăng hoa.
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, lúc này hắn không tài nào ngủ được, Sở Thiên lúc này thôi động tinh thần lực, hạt xanh trong bụng, chậm rãi hóa thành thanh vụ nhàn nhạt, từng sợi thâm nhập vào Nê Hoàn Cung, một bên rèn luyện tinh thần lực, một bên linh năng chùy đồng thời đánh, tinh thần lực dần dần củng cố ngưng thực. Mọi thứ cứ chậm rãi xảy ra.
Đột nhiên, linh năng bạo động không hề có sự báo trước, linh chùy đang nện vào tinh thần lực lập tức vỡ vụn, cấp tốc lan tràn ra, một nháy mắt sau tinh thần lực bỗng có thêm một tia sáng ngân sắc.
Bình thường tinh thần lực đều trong trạng thái bình ổn, dù có linh chùy rèn luyện, cũng chỉ hơi nổi sóng, lúc này lại giống sóng biển thủy triều phun trào mà ra, giống như muốn thôn tính hết thảy ý chí.
"Cái gì?" Trong ngọc bội, lão hồ ly già nua bàn tay lắc một cái, sách nhỏ xưa nay coi như trân bảo rơi vào một góc bảo điện lão cũng không chú ý tới. Lão này chau mày, suy tư thật lâu, tự lẩm bẩm: "Đốn ngộ?"
Tu luyện võ đạo tiến hành theo chất lượng, nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ, đốn ngộ là một trong số đó. Thánh Vũ đại lục, hạng người kinh tài tuyệt diễm đếm không hết, lại không ai có thể giải thích nguyên lý bên trong. Duy nhất xác định được là, mỗi lần đốn ngộ, bản thân đều có thể thu được chỗ tốt rất lớn, một chút người may mắn thậm chí có thể so sánh với cơ duyên thông thiên.
Nhưng điều tiếc nuối là, đốn ngộ không thể bị người ta khống chế. Khiến nhiều người tiếc nuối, chỉ có thể chờ phúc duyên. Nhưng ở sâu trong nội tâm, không ai không thầm chờ mong, đốn ngộ có thể xảy ra trên người của mình, cho dù tỷ lệ so với bánh từ trên trời rớt xuống cũng không cao hơn bao nhiêu.
Lão hồ ly thậm chí có mắt hâm mộ, Sở Thiên bản nhân không hề hay biết, tâm thần ngưng định, dù là phát giác được tinh thần phóng túng bạo động, cũng không thể dao động hắn mảy may.
Tinh thần nhấc lên trùng điệp sóng lớn, trong Nê Hoàn Cung liên tiếp, không ngớt không ngừng, nhưng Sở Thiên ý niệm như thép, bất động thúc giục tinh thần lực hấp thu hột xanh.
Khác thường ở chỗ, khi tinh thần lực không ngừng tăng lên, tốc độ hấp thu cũng cấp tốc tăng lên, bắt đầu còn không hết sức rõ ràng, nhưng về sau khiến lão nhân vẻ mặt chấn kinh, cao hơn bình thường mười mấy lần, đồng thời vẫn còn đang tăng lên.
"Mẹ nó cũng quá bất công đi." Lão hồ ly ánh mắt chớp động, cũng không nhịn được văng tục. Huyết Đồng Linh Hồ tộc trời sinh liền có hơn người thiên phú, thân là lão tổ tộc này, phương diện nayd tự nhiên kháng tính cực mạnh, nhưng lúc này cũng không thể kiềm chế được, lần này Sở Thiên đã đạt được thứ mà biết bao người ao ước.
Chú ý đến thời gian đốn ngộ càng dài, lão nhân càng không bình tĩnh, mở đầu còn có lộ ra khuôn mặt tiên phong đạo cốt, nhưng tiếp theo hô hấp dần dần nặng nề, về sau ánh mắt cũng xích hồng, ghen tỵ muốn chết.
Thầm nghĩ lão tổ ta năm đó vì tu hành tinh thần lực, nhận hết bao nhiêu vất vả cũng chỉ có thể ngậm ngùi, sao không thấy đạt được đốn ngộ, vì sao trước mặt chỉ là tên tiểu tử luyện thể cảnh, tu vi cũng chỉ bằng sâu kiến, không hiểu sao lại đốn ngộ, trời xanh thật bất công, tức chết lão phu a.
Lau đi mồ hôi chảy như thác ở trên trán, lão hồ ly nghẹn họng nhìn trân trối, tốc độ này, bảy tám chục lần có hơn, hơn nữa còn đang gia tăng, người so với người sao lại bất công khiến người ta tức chết, hắn trong nháy mắt có loại rung động muốn khóc.
Tinh thần như thủy triều bành trướng đến mức cực hạn, bỗng nhiên nổ tung chia làm mấy chục đạo bắn tung tóe khắp nơi, vặn vẹo quấn quanh nhau ngưng tụ thành vòng xoáy xoay chầm chậm, một cỗ hấp lực kinh người từ đó sinh ra, tựa như hóa thành cự mãng thôn thiên phệ địa. Miệng rộng mở ra, trong bụng hình thành một cơn gió lốc, hột xanh không ngừng vỡ vụn, hóa thành sương mù màu xanh đậm bị cơ thể thu nạp.
Sau đó, hột vỡ vụn càng ngày càng nghiêm trọng, nơi cứng rắn nhất cũng đang dần dần rẽ ra. Tinh thần cự mãng mở rộng miệng máu, bên trong thú đồng tựa hồ thấy hạt kia không chịu thua sinh ra nổi giận, lực đạo gió lốc đột ngột tăng như một cơn bão quét về phía thứ cứng đầu kia.
Phần hột còn lại khẽ động, rạn nứt càng lớn, cuối cùng biến thành từng mảnh vỡ xanh đậm, từng khối bị nuốt vào, cự mãng dựng thẳng thân thể từng mảnh từng mảnh xanh đậm dần bị luyện hoá.
"Cuối cùng cũng kết thúc." Lão hồ ly chậm rãi thở ra một hơi, vỗ vỗ vào vai hai cái, các khớp xương của hắn như không chịu được thứ bản thân vừa thấy được. Nếu như hắn không có tâm thần kiên định, nhất định đã chết vì bệnh tim.
Nhưng mà, khi lão nhân hơi thả lỏng một chút, một loại tinh thần dị dạng ba động từ Nê hoàn cung của Sở Thiên lan tràn mà ra, lại làm hắn sắc mặt cứng ngắc, biểu lộ trở nên dị thường đặc sắc.
" dấu hiệu thành tựu niệm sư." thấy Sở Thiên không muốn bỏ qua chuyện tốt này, lão hồ ly cười khổ không ngừng, chỉ cảm thấy hắn đã sống không biết bao năm tháng trải qua không biết bao nhiêu việc lạ lùng nhưng truyện hôm nay cũng khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ. Sở Vân cũng không quay đầu lại đặt chén rượu xuống, thần sắc trở nên đắng chát, chậm rãi nói: "Bọn họ đều đi rồi?"
Ánh nến chiếu không tới chỗ tối tăm, nghe không ra chút động tĩnh nào, một đạo thân hình bỗng hiện ra trong tầm mắt, bởi vì hoàn cảnh u ám, nhìn không rõ ràng thân ảnh, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ.
Thân ảnh mơ hồ mở miệng, ngữ khí có một chút tức giận: "Hồ Thắng, Triệu Long hai kẻ này đi không một lời từ biệt, khiến người của chúng ta thiếu đi hơn phân nửa. Nhiều năm tình cảm thật không ngờ không còn chút ý nghĩa gì với họ."
"Cũng bình thường thôi, các ngươi cũng đã thấy rồi một thiên tài như ta cũng chỉ còn bộ dáng như ngày hôm nay, còn bị tên Tống hiên lăng mạ trước mặt mọi người, sẽ không tránh khỏi bực bội, đi cũng tốt. Khương Lôi huynh đệ, ngươi vì sao không đi?" Cho dù luôn luôn lạc quan, hôm nay gặp phải tình cảnh này Sở Vân không khỏi nản lòng thoái chí.
Khương Lôi kiên định nói ra: "Ta là sẽ không rời khỏi Vân ca. Những kẻ kia coi lời thề năm đó chỉ là gió thoảng qua, thật trơ trẽn."
"Hảo huynh đệ, bao năm qua đã khiến ngươi khổ cực rồi." Sở Vân hơi chút cảm khái, ổn định cảm xúc, liền hỏi chính sự: "Tình huống của người kia vẫn ổn định chứ?"
Hai người nhiều năm cộng tác, rất ăn ý. Hắn nói không có nhiều minh bạch, nhưng Khương Lôi đã hiểu hết, lưu loát báo cáo: "Theo ta thấy, những người còn lại đều trung thành, không thì đã sớm theo hai người kia đi xa. May mà quá trình tình báo từ đầu đến cuối nắm giữ trong tay của ta, không có tạo nhiễu loạn lớn, sau khi bổ xung thêm nhân lực, việc vận chuyển sẽ không có ảnh hưởng quá lớn."
"Nhân thủ tuyển thà thiếu không ẩu, lai lịch bối cảnh nhất định phải tra rõ ràng, không thể để gian tế lẫn vào." Sở Vân vạch ra yếu điểm, Khương Lôi liên tục gật đầu. Hai người trò chuyện một chút, Khương Lôi tự động rời đi, lưu lại Sở Vân một người trong phòng. Mặc dù rất muốn bồi Vân ca nâng ly, nhưng trải qua này biến động lần này, công việc bề bộn, đợi lần khác sẽ ở lại lâu hơn.
Sau khi Khương Lôi đi, Sở Vân uống tiếp mấy chén, chếnh choáng đi lên, không khỏi nhớ tới chuyện hôm nay. Thực tế đối với Dương Tuyết hắn cũng không oán hận, mà thê lương trong lòng càng nhiều. Trong lòng hoảng hốt, không khỏi nhớ tới ký ức lần gặp nhau trước kia.
...
Cái gọi là ân tình kia chính là lúc hắn tham gia khảo hạch vào Linh Vũ viện, năm đó Dương Tuyết không có địa vị hiển hách, ngoại trừ tư chất tu võ, vẻn vẹn là tiểu nha đầu bối cảnh phổ thông.
Trong trận tuyển chọn Dương Tuyết gặp phải cường địch, khó khăn mới chiến thắng được, thể lực mười không còn một, đứng trước trận tỷ thí tiếp theo, nếu không có đan dược khôi phục thể lực tất thua không thể nghi ngờ.
Dương Tuyết cá tính độc lập, không thích cầu người khác, nhưng không thể không hạ mình hướng tới bốn phía xin giúp đỡ, lại không ai để ý tới. Lấy bối cảnh của nàng, không có bằng hữu giàu có, tuổi nhỏ nàng dung mạo cũng không quá xuất chúng, khuôn mặt cũng chỉ còn vẻ non nớt, không hề giống tuyệt đại phong hoa như hôm nay, người bình chắc chắn sẽ không vì một người lạ mặt mà đưa ra đan dược quý giá.
Tại thời khắc mấu chốt, Sở Vân khẳng khái xuất thủ tặng linh hoàn đan cho nàng, đại khái là đi xin thuốc không được, con mắt hoảng loạn của Dương Tuyết đã đả động tâm hồn hắn. Đến nay hắn còn nhớ kỹ khuôn mặt mừng đến phát khóc của Dương Tuyết, có lẽ lúc đó trong mắt nàng, linh hoàn đan cũng không phải là dược hoàn đơn giản, mà đan dược quyết định tương lai của nàng.
Phục dụng đan dược chữa trị thương thế, Dương Tuyết trở lại mười thành thực lực, thuận lợi đi qua con đường tiến vào học viện, được Linh Vũ viện chọn làm học viên. Sau trận đấu này, nàng tìm tới Sở Vân, cảm ơn không ngớt, thậm chí nói rằng muốn lấy thân báo đáp, đều bị hắn từ chối nhã nhặn. Sở Vân cười ha ha mấy tiếng, lấy ra rượu ngon đãi khách, cũng coi nàng là bằng hữu của mình, hôm đó hắn với nàng uống say hẳn một đêm không tỉnh.
Khi ly biệt nàng lưu lại phương thức để liên lạc, nói Sở Vân có việc nhất định phải tìm nàng, thiên sơn vạn thủy tất tự mình tìm đến, cuối cùng nói cả đời không quên được ân đức này. Nói xong, thừa dịp Sở Vân không chú ý, vụng trộm thơm hắn một cái, khiến hắn ngây ngốc hồi lâu, cười khanh khách rời đi, vượt qua góc đường biến mất khỏi tầm mắt.
Trong ánh nến mờ nhạt Sở Vân một lúc sau mới tỉnh lại, tự giễu cười một tiếng, nghĩ đến chuyện cũ năm xưa, không khỏi lắc đầu, nhưng hồi ức này có lẽ hắn sẽ không bao giờ quên.
...
Đêm nay Sở Thiên cũng không ngủ được, lúc Tống hiên cùng phụ thân đối thoại, hắn đều nghe thấy hết. Câu nói kia âm lượng tuy nhỏ, nhưng cũng không thể gạt được tinh thần lực nhạy cảm của hắn. Bởi vì mình khiến Sở Vân bị nhục nhã, khiến hắn không thể chịu được.
Vị đạo sư của Linh Vũ viện là người quen của phụ thân, bởi vì mình tư chất bình thường, vô luận như thế nào cũng không chịu thu nhận. Mà Tống Ngọc cùng nàng vốn không quen biết, lại được nàng coi trọng như vậy. Loại sự tình này bỗng nhiên phát sinh, như sấm sét giữa trời quang, chấn tỉnh tâm hồn non nớt của hắn, khiến đôi mắt hắn già dặn hơn nhiều.
Suy tư thật lâu, cuối cùng tỉnh ngộ, tựa hồ nhưng có một thứ gì đó, đang biến hoá về chất. Khí tức của hắn càng thêm trầm ổn, mục tiêu cường giả ngày càng kiên cường không thể lay chuyển, cả người khí chất thay đổi, có thể nói đều thăng hoa.
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, lúc này hắn không tài nào ngủ được, Sở Thiên lúc này thôi động tinh thần lực, hạt xanh trong bụng, chậm rãi hóa thành thanh vụ nhàn nhạt, từng sợi thâm nhập vào Nê Hoàn Cung, một bên rèn luyện tinh thần lực, một bên linh năng chùy đồng thời đánh, tinh thần lực dần dần củng cố ngưng thực. Mọi thứ cứ chậm rãi xảy ra.
Đột nhiên, linh năng bạo động không hề có sự báo trước, linh chùy đang nện vào tinh thần lực lập tức vỡ vụn, cấp tốc lan tràn ra, một nháy mắt sau tinh thần lực bỗng có thêm một tia sáng ngân sắc.
Bình thường tinh thần lực đều trong trạng thái bình ổn, dù có linh chùy rèn luyện, cũng chỉ hơi nổi sóng, lúc này lại giống sóng biển thủy triều phun trào mà ra, giống như muốn thôn tính hết thảy ý chí.
"Cái gì?" Trong ngọc bội, lão hồ ly già nua bàn tay lắc một cái, sách nhỏ xưa nay coi như trân bảo rơi vào một góc bảo điện lão cũng không chú ý tới. Lão này chau mày, suy tư thật lâu, tự lẩm bẩm: "Đốn ngộ?"
Tu luyện võ đạo tiến hành theo chất lượng, nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ, đốn ngộ là một trong số đó. Thánh Vũ đại lục, hạng người kinh tài tuyệt diễm đếm không hết, lại không ai có thể giải thích nguyên lý bên trong. Duy nhất xác định được là, mỗi lần đốn ngộ, bản thân đều có thể thu được chỗ tốt rất lớn, một chút người may mắn thậm chí có thể so sánh với cơ duyên thông thiên.
Nhưng điều tiếc nuối là, đốn ngộ không thể bị người ta khống chế. Khiến nhiều người tiếc nuối, chỉ có thể chờ phúc duyên. Nhưng ở sâu trong nội tâm, không ai không thầm chờ mong, đốn ngộ có thể xảy ra trên người của mình, cho dù tỷ lệ so với bánh từ trên trời rớt xuống cũng không cao hơn bao nhiêu.
Lão hồ ly thậm chí có mắt hâm mộ, Sở Thiên bản nhân không hề hay biết, tâm thần ngưng định, dù là phát giác được tinh thần phóng túng bạo động, cũng không thể dao động hắn mảy may.
Tinh thần nhấc lên trùng điệp sóng lớn, trong Nê Hoàn Cung liên tiếp, không ngớt không ngừng, nhưng Sở Thiên ý niệm như thép, bất động thúc giục tinh thần lực hấp thu hột xanh.
Khác thường ở chỗ, khi tinh thần lực không ngừng tăng lên, tốc độ hấp thu cũng cấp tốc tăng lên, bắt đầu còn không hết sức rõ ràng, nhưng về sau khiến lão nhân vẻ mặt chấn kinh, cao hơn bình thường mười mấy lần, đồng thời vẫn còn đang tăng lên.
"Mẹ nó cũng quá bất công đi." Lão hồ ly ánh mắt chớp động, cũng không nhịn được văng tục. Huyết Đồng Linh Hồ tộc trời sinh liền có hơn người thiên phú, thân là lão tổ tộc này, phương diện nayd tự nhiên kháng tính cực mạnh, nhưng lúc này cũng không thể kiềm chế được, lần này Sở Thiên đã đạt được thứ mà biết bao người ao ước.
Chú ý đến thời gian đốn ngộ càng dài, lão nhân càng không bình tĩnh, mở đầu còn có lộ ra khuôn mặt tiên phong đạo cốt, nhưng tiếp theo hô hấp dần dần nặng nề, về sau ánh mắt cũng xích hồng, ghen tỵ muốn chết.
Thầm nghĩ lão tổ ta năm đó vì tu hành tinh thần lực, nhận hết bao nhiêu vất vả cũng chỉ có thể ngậm ngùi, sao không thấy đạt được đốn ngộ, vì sao trước mặt chỉ là tên tiểu tử luyện thể cảnh, tu vi cũng chỉ bằng sâu kiến, không hiểu sao lại đốn ngộ, trời xanh thật bất công, tức chết lão phu a.
Lau đi mồ hôi chảy như thác ở trên trán, lão hồ ly nghẹn họng nhìn trân trối, tốc độ này, bảy tám chục lần có hơn, hơn nữa còn đang gia tăng, người so với người sao lại bất công khiến người ta tức chết, hắn trong nháy mắt có loại rung động muốn khóc.
Tinh thần như thủy triều bành trướng đến mức cực hạn, bỗng nhiên nổ tung chia làm mấy chục đạo bắn tung tóe khắp nơi, vặn vẹo quấn quanh nhau ngưng tụ thành vòng xoáy xoay chầm chậm, một cỗ hấp lực kinh người từ đó sinh ra, tựa như hóa thành cự mãng thôn thiên phệ địa. Miệng rộng mở ra, trong bụng hình thành một cơn gió lốc, hột xanh không ngừng vỡ vụn, hóa thành sương mù màu xanh đậm bị cơ thể thu nạp.
Sau đó, hột vỡ vụn càng ngày càng nghiêm trọng, nơi cứng rắn nhất cũng đang dần dần rẽ ra. Tinh thần cự mãng mở rộng miệng máu, bên trong thú đồng tựa hồ thấy hạt kia không chịu thua sinh ra nổi giận, lực đạo gió lốc đột ngột tăng như một cơn bão quét về phía thứ cứng đầu kia.
Phần hột còn lại khẽ động, rạn nứt càng lớn, cuối cùng biến thành từng mảnh vỡ xanh đậm, từng khối bị nuốt vào, cự mãng dựng thẳng thân thể từng mảnh từng mảnh xanh đậm dần bị luyện hoá.
"Cuối cùng cũng kết thúc." Lão hồ ly chậm rãi thở ra một hơi, vỗ vỗ vào vai hai cái, các khớp xương của hắn như không chịu được thứ bản thân vừa thấy được. Nếu như hắn không có tâm thần kiên định, nhất định đã chết vì bệnh tim.
Nhưng mà, khi lão nhân hơi thả lỏng một chút, một loại tinh thần dị dạng ba động từ Nê hoàn cung của Sở Thiên lan tràn mà ra, lại làm hắn sắc mặt cứng ngắc, biểu lộ trở nên dị thường đặc sắc.
" dấu hiệu thành tựu niệm sư." thấy Sở Thiên không muốn bỏ qua chuyện tốt này, lão hồ ly cười khổ không ngừng, chỉ cảm thấy hắn đã sống không biết bao năm tháng trải qua không biết bao nhiêu việc lạ lùng nhưng truyện hôm nay cũng khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.