Thánh Vũ Xưng Tôn

Chương 19: Hợp tác chiến đấu

Tiểu Viên Nguyên

15/11/2018

"Đông, đông, đông!"

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, toàn bộ mặt đất cũng hơi rung động, cỏ dại run rẩy không ngừng, kẻ đến hiển nhiên là quái vật khổng lồ.

Trải qua một phen lo lắng chờ đợi, hai cái bóng lớn từ trong bóng tối rừng rậm đi ra, sau đó cuối cùng lộ ra bộ mặt thật, là hai con gấu trắng to lớn.

Hai con gấu trắng to lớn nằm xuống cũng không dưới hai mét, khi đứng thẳng người chúng cao đến ba mét có thừa, khuôn mặt ngốc ngốc cộng thêm bộ lông trắng như tuyết trông khá là ngu ngốc.

Sở Sở nhìn hai con vật đáng yêu, lúc này không có bất kì ý nghĩ dư thừa nào, dù sao gấu trắng ngoại trừ biểu hiện đáng yêu, còn có lực lượng kinh khủng, Sở Thiên đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, sớm nhận ra đây là Băng Tức Hùng.

Trước mắt hai con đều có tu vi trung kì đỉnh phong, mỗi một con đều có sức chiến đấu hơn xa Quỷ Ảnh Lang, dạng quái vật này một lần xuất hiện hai con, hiển nhiên phiền toái rất lớn.

Nếu như vừa mới vào rừng mà gặp phải tình huống này các thiếu niên dù là liên thủ kháng địch nhưng bởi vì thiếu kinh nghiệm nên cũng vô pháp ngăn cản, khó tránh khỏi dựa vào huấn luyện viên giúp đỡ.

Mà bọn hắn cũng không muốn mình phải dựa vào huấn luyện viên, đó chính là biểu hiện của việc nhóm bọn hắn đã thất bại, chỉ có dựa vào bản thân hoàn thành huấn luyện, đó mới được tính là viên mãn.

Điều đáng mừng là trải qua gần một tháng tôi luyện, thực lực của đám thiếu niên đều đại tiến, thậm chí còn có thể coi là thoát thai hoán cốt, đến giờ họ đã đủ kinh nghiệm đối phó với chuyện trước mắt.

Năm người yên lặng nhìn chăm chú, không cần trao đổi, vẻn vẹn chỉ cần ánh mắt là họ đã có thể hiểu được ý của đối phương. Các thành viên lập tức chia thành hai nhóm, Sở Thiên, Sở Sở cùng Sở Bảo phóng tới tấn công con gấu to lớn hơn, Sở Ảnh cùng Sở Quyên thì đem con gấu cái cản lại, động tác nhuần nhuyễn như đã trải qua vô số lần tập luyện.

Không thể không nói, bọn hắn đã chọn phương pháp hoàn toàn chính xác. Tình huống bình thường con gấu đực tương đối cường tráng, hiển nhiên đó là con cường đại hơn, cần ba người đối phó. Gấu cái lại tương đối nhỏ yếu phân ra hai người ngăn cản là được.

Thông qua vài ngày quan sát, trong năm người Sở Ảnh kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, sở quyên có phong cách đánh phòng thủ, có hai người này phối hợp, mặc dù nhân số ít, chắc chắn không xảy ra vẫn đề gì.

Hiển nhiên, đây là cách phân chia hợp lý nhất, ngắn ngủn mấy giây đã hoàn tất công việc phân công, có thể thấy kinh nghiệm chiến đấu của nhóm người không chỉ tăng trưởng ở tu vi, mà còn hiện rõ ở việc hợp tác cùng nhau hay tinh thần đồng đội cũng ngày càng tăng.

"Ầm!"

Sở Thiên liên tiếp lui về phía sau, năm, sáu bước mới đứng vững, thần sắc trên mặt ngưng trọng, con thú này quả nhiên man lực kinh người, cho dù hắn tiến hành qua tôi thể, cũng không cách nào đối kháng cùng nó.

Vừa lên hắn đã thay đổi cách tấn công, vận chuyển nguyên lực xông lên dùng toàn lực liều mạng tung một chưởng vào con gấu. Sau khi va chạm, hắn liên tiếp rút lui mấy bước, toàn thân con gấu chấn động, chỉ cần liếc qua đã thấy sự khác biệt ngay.

Sở Thiên lui lại để giảm bớt lực tác động, như Sở Thiên cậy mạnh không lùi, đoán chừng sẽ phải nhận một chút nội thương.

Ngoài mặt thì chịu chút thiệt thòi, bên trong lại bảo tồn sức chiến đấu chân chính, đó mới là tiêu chí của một võ giả thành thục.

Bất quá, cũng chỉ hắn, mới có cùng Băng Tức Hùng đối kháng chính diện, đổi lại bọn hắn, dù là một võ giả tu vi luyện thể tầng sáu bình thường, cũng sẽ không dễ làm vậy, chắc chắn sẽ dùng chiến thuật du kích.

Đối mặt với một yêu thú công thủ toàn diện, còn có ý nghĩ đối kháng trực diện, đều là yêu nghiệt trong mắt người thường.



Nhưng đối với Sở Thiên, hắn từng lấy hổ huyết tôi thể, luyện quyền suốt ngày suốt đêm, gần đây lại trải qua nhiều lần tẩy lễ bằng thực chiến, có thể nói nhục thể của hắn mạnh phi thường.

Mặc dù cùng Băng Tức hùng va chạm còn có chút đau đớn, những vẫn nằn trong sức chịu đựng, mà hắn dùng loại va chạm này để làm cho nhục thể cường tráng hơn.

Vừa nghĩ đến đây, Sở Thiên lập tức hưng phấn lên, hai mắt toát ra quang mang kì dị, có chút yêu thích nhìn qua Băng Tức Hùng, lại cùng nhìn thấy thiên tài địa bảo không khác.

Sở Thiên hai tay nắm chặt, giữa các ngón tay kêu lên đôm đốp, khởi động toàn bộ nguên lực, quay người tung ra một cùi trỏ về phía đối phương, khí thế bưu hãn, phảng phất vừa mới lui lại cũng không phải là mình, mà đối phương.

Con gấu đực thấy thế giận tím mặt, chỉ là một là tiểu mao hài tử cũng dám cùng lão tử so khí lực, còn ra thể thống gì.

Yếu thú như Băng Tức hùng đều am hiểu khí lực, bọn chúng lấy đó làm điều đáng tự hào,

Cho dù yêu thú cùng giai đụng phải nó cũng phải tránh thật xa, làm gì có ai dám cùng nó đối đầu trực diện, mà thằng nhãi ranh này lại dám làm như thế?

Tiểu tử lỗ mãng, để Hùng đại gia dạy ngươi làm người như thế nào. Đối mặt khiêu khích của Sở Thiên, con gấu đực không chút khách khí, lấy thế hung hãn nghênh tiếp.

Một người một gấu chợt đụng một cái thật giống như củi khô gặp liệt hỏa, không ngừng xung đột va chạm, phanh phanh trầm đục không dứt, chiến đấu trong nháy mắt bốc lửa.

Trước mắt một màn kinh dị làm Sở Bảo liên tục tắc lưỡi, ở chung một chỗ lâu như vậy, gia hoả vẻ ngoài trông nhã nhặn, không ngờ cũng là một tên có man lực kinh người, cùng Băng Tức Hùng so nhục thể, thật là không có thiên lí mà?

Sở Sở miệng khẽ nhếch, đôi mắt linh động giờ có chút ngốc trệ, tiểu thiên lộ ra một mặt này, thật không nghĩ tới.. Còn rất đẹp trai nha.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt nàng xuất hiện một tia trầm mê, giống như là một nữ hài tử đang trồng cây si vậy.

"Cái kia…chúng ta có cần giúp một tay hay không?" Sở Bảo yếu ớt hỏi, phá vỡ luồng suy nghĩ của Sở Sở.

"A, tốt." Sở Sở giống như mới từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, trong miệng vội vàng đáp, chợt chạy đi giống như phóng tới con gấu đực, Sở Bảo theo sát phía sau.

Trong lúc cấp bách nàng đưa tay sờ sờ mặt, trên tay còn truyền tới nhiệt độ nóng hổi, nếu lúc này mà soi gương, nhất định có thể thấy hai má đào đang ửng hồng, xán lạn rực rỡ, đẹp như áng mây phía chân trời.

Sở Thiên cùng Băng Tức hùng đang đối mặt mặc dù đại chiến nhiều lần, nhưng càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh. Các bắp thịt toàn thân càng thêm cứng rắn, toàn thân khí lực càng lúc càng tăng lên.

Hắn phát hiện mình rất thích đối kháng trực diện, trước đó thực lực của hắn còn bị ẩn dấu, cho tới hôm nay mới bộc phát mạnh mẽ, sức mạnh thực sự của hắn bộc phát trong khoảnh khắc sinh tử.

Con gấu đực hơn phân nửa thế công đều bị Sở Thiên tiếp, hai người Sở Sở liền nhẹ nhõm nhiều. Sở Bảo kêu to vung thanh kiếm bản rộng lên, thế công hung hãn của hắn trước giờ đều bị yêu thú chèn ép, giờ phút này lại có người áp chế, chỉ cần công, không cần thủ, khi dễ mục tiêu mạnh mẽ như Băng Tức Hùng, cảm giác kia, thật là thoải mái.

Bởi vậy có thể thấy được, khi dễ người khác luôn làm cho người ta phấn chấn, nhưng dưới tình huống thích hợp khi dễ cường giả lại càng khiến tinh thần cùng thể xác trở nên hưng phấn lạ thường.



Băng Tức hùng cảm thấy phẫn nộ từ đáy lòng, nó chưa bao giờ phải chiến đấu mà buồn bực như vậy. Sở Thiên nhục thể rất mạnh, nó chỉ có thể đánh lui đối phương, lại không cách nào gây cho đối phương vết thương chí mạng. Càng đáng ghét, hai con ruồi nhỏ yếu bên cạnh còn giương nanh múa vuốt khiêu khích nó, nó lại càng muốn lấy vỉ đập ruồi đập chết chúng để yên tâm chiến đấu, lại bị giác nhạy cảm của Sở Thiên sớm phát giác, tiến lên trước chặn đường, khiến cho nó không phân thân nổi.

Một bên khác, hai người Sở Ảnh cùng gấu cái chiến đấu lâm vào giằng co. Sở Quyên vốn là am hiểu du đấu cùng phòng ngự, trải qua lịch luyện gần đây, phương diện năng lực càng lộ vẻ xuất sắc. Gấu cái mặc dù thân có man lực kinh người, cũng đành bó tay nhất thời bị cuốn lấy. Thêm nữa Sở Ảnh thỉnh thoảng tìm khe hở xuất kiếm, chiêu chiêu tàn nhẫn. Nó đã gần hao hết khí lực, cũng chỉ có thể đánh ngang tay cùng hai người.

"Ngao ô!" Con gấu đực phẫn nộ gầm rú, gấu cái cũng gầm theo. Hai tiếng kêu đan xen, hai con Băng Tức hùng không hẹn mà cùng tế ra đòn sát thủ.

Hai con gấu miệng rộng mở ra, sương mù từ đó phun ra, đám người không khỏi rùng mình một cái, không khí lạnh làm ảnh hưởng tới việc thi triển võ học, hơn nữa tốc độ né đòn cũng giảm đáng kể, cục diện trong nháy mắt không ổn định.

Trước nguy cơ bại trận ai nấy đều tung hết thực lực chân chính, mọi người đều thi triển tuyệt chiêu áp đáy hòm của mình.

Sở Thiên không còn va chạm trực tiếp nữa, thân hình bỗng nhiên lay động, tựa như một cơn gió không thể đoán trước, thi triển "Tu Du kình" đánh lên thân thể con gấu đực, nó đau đến mức kêu ngao ngao hai tiếng.

Một ngụm nuốt hết mấy loại dược hoàn, Sở Sở tu vi tăng cao trên diện rộng, cùng Sở Bảo giúp đỡ Sở Thiên, ba người liên thủ dần dần quen thuộc Băng Tức Hùng phương thức công kích, lần nữa đem cục diện kéo vào giằng co.

Mắt thấy cục diện chuyển xấu, Sở Ảnh quả quyết dùng đến tuyệt chiêu, từng tia từng tia hắc khí trộn cùng Nguyên lực, thuận theo cánh tay của hắn chảy vào bảo kiếm trong tay, đem nó nhuộm thành đen nhánh. So với trước kia, lực sát thương của kiếm tăng lên kinh người, theo mỗi đường đâm là từng tiếng kêu đau đớn của con gấu cái, lấy sức phòng ngự kinh người của nó, còn như vậy, bởi vậy có thể thấy được chiêu này uy lực cực mạnh.

Một đòn sát thủ dấy lên cừu hận, gấu cái nén đau thở phì phò, mệt mỏi ứng phó Sở Quyên, quay đầu rống giận thẳng hướng Sở Ảnh, trong lúc vô hình giải Sở Quyên khẩn cấp.

Công kích Sở Ảnh lại trở nên láu cá, giống như tảng mỡ dày lắc lư trước mắt đối phương, nhưng thuỷ chung không cách nào cắn trúng. Nhưng khi gấu cái muốn thu thập Sở Quyên mũi kiếm đen nhánh lại sẽ kịp thời đến trước một bước..

Sở Ảnh có thể nói trong trận chiến này đem chiến thuật du kích vận dụng đến cực hạn. Đương nhiên phải kể đến lực xuyên thấu kinh người của hắc kiếm, liền ngay cả Băng Tức hùng đều không thể coi nhẹ, nếu không có nó làm cơ sở, cho dù là chiến thuật tốt cũng không có không gian phát huy.

Cách chiến trường không xa tại một địa phương có mấy chục cây đại thụ, La huấn luyện viên đang đứng lặng lẽ quan sát từng tổ viên trong nhóm chiến đấu.

Toàn bộ thời gian, La huấn luyện viên mặc dù không xuất hiện trong mắt tiểu bốt nhưng cũng không rời đi một khắc nào. Sự tiến bộ của từng người trong nhóm khiến hắn kinh ngạc, thời điểm nhìn thấy hai con Băng Tức Hùng, hắn liền định tự mình xuất thủ, nhưng khi nhìn thấy trình độ cảu mọi người, hắn mới nhẫn lại quan sát.

Sự thật lại ngoài dự liệu, bọn họ phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, lại nhiều lần đem đối phương kéo vào cục diện bế tắc, cho dù hai con Băng Tức hùng xuất ra bản lĩnh chân chính cũng không cách nào cải biến cục diện.

"vút"

Âm thanh xé gió bỗng nhiên vang lên, La huấn luyện viên vội vàng tránh thoát tập kích, tư thế có chút chật vật.

"Ai?" La giáo quan một tiếng gào to, liền nhìn về phía cái cây không xa nơi đó bất giác xuất hiện một người, người kia gương mặt lạ lẫm, biểu lộ cứng nhắc, trên thân mang lại cho hắn khí tức nguy hiểm.

"Hắc hắc, chỉ là một hòn đá xém chút đã không né được, xem ra ngươi cũng không còn là chình mình nữa, cũng không giống bộ dáng của một ca ca điển hình nha."

Trong lúc nói chuyện, người kia chợt đưa tay bóc ra một tầng da mặt, thì ra đó là mặt nạ, khó trách biểu lộ cứng ngắc, trông thấy tướng mạo sau tấm mạt lạ, La huấn luyện viên thân thân thể rung mạnh.

"Ngươi, La Thông." Con ngươi của La huấn luyện viên trong nháy mắt co rút lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thánh Vũ Xưng Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook