Chương 148: Kỳ duyên
Mộng Nhập Thần Cơ
27/03/2013
Dương Kỳ cuối cùng cũng tu luyện kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn đạt tới cảnh giới "cảm ứng tinh thần", có thể dẫn phát chân hỏa trong hư không kết thành kiếm khí.
Sau này khi tu vi càng ngày càng tinh thâm, hắn có thể dẫn kiếm thành thần, chú kiếm thông linh, mượn chân hỏa kết thành một tòa càn khôn hỏa cung, khi dòng máu trong cơ thể biển thành màu vàng, đạt tới trạng thái cuối cùng, hắn có thể xưng là con của mặt trời.
Huyết mạch hiện giờ của Dương Kỳ đã bắt đầu chuyển thành một màu lưu ly tinh thuần, thuộc về huyết mạch của thần nơi thiên đường, còn cao hơn một cấp bậc so với dòng máu của mặt trời.
Nếu hắn dùng huyết mạch của thần vận dụng kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn thì luy lực càng khủng khiếp.
Hiện giờ Dương Kỳ dùng Thần Tượng Trấn Ngục Kình phụ trợ kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn, uy lực còn hơn hấp thu Thái Dương bảo thạch nhiều lần.
Nghe đồn, mặt trời chói chang trên trời vốn là do chư thần sáng lập, chư thần sáng tạo thế gian, chư thần là chúa tể tất cả.
Những lưu tinh hỏa vũ kia sắp rơi xuống đảo thì đột nhiên ở trong dòng suối phun ra hàn khí lạnh thấu xương, vô số bông tuyết rơi xuống, ngưng tụ thành một lớp băng dày trên không trung, ngăn chặn đám lưu tinh hỏa vũ rơi xuống.
Trên đảo nhỏ hàn khí tràn ngập, giống như có một thứ gì nằm dưới đáy đảo bị một thứ gì đó kích phát, bảo vệ đảo khỏi bị hủy diệt bởi những ngọn lửa này.
Đại Nhật Càn Khôn Kiếm của Dương Kỳ đã đạt tới cảnh giới cảm ứng tinh thần, kiếm khí kia mênh mông như thiên uy dẫn phát lưu tinh hỏa vũ, mỗi một ngọn lửa đều có uy lực xuyên kim phá thạch, nếu thực sự chúng rơi xuống hòn đảo này, cây đào sẽ bốc cháy, đảo nhỏ sẽ biến thành dung nham, bị hủy hoại trong chớp mắt.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Dương Kỳ không ở trong học viện Thiên Vị tu luyện.
Thanh thế bực này sẽ khiến cho vô số người khác chú ý, lực phá hoại sẽ khiến cho học viện gặp phải tai ương, lúc đó hắn sẽ trở thành đối tượng chú ý của người khác.
Tốt nhất là ở nơi đảo nhỏ không người này tu luyện.
Dù sao hắn cũng có Sinh Mệnh Chi Tuyền, nguyên khí dư thừa, tu luyện tới mức nào cũng chẳng có chuyện gì.
Hơn nữa, bây giờ dường như Dương Kỳ còn có kỳ ngộ!
Trong con suối trên đảo phun ra vô số hàn khí ngưng tụ thành băng vân (mây băng) trên không trung, chống đối đám lưu tinh hỏa vũ, việc này không thể xem nhẹ.
Dương Kỳ biết uy lực của lưu tinh hỏa vũ này.
Lưu tinh hỏa vũ từ trên trời hạ xuống mặt băng khiến chúng bốc lên vô số hơi nước, có một số lưu tinh hỏa vũ bị bắn ngược ra mặt biển, mỗi một ngọn lửa rơi vào biển cả đều làm cả một khu chấn động, vô số nước biển bốc hơi.
Dương Kỳ đột nhiên gào to một tiếng, tất cả lưu tinh hỏa vũ đều tụ lại một chỗ, hội tụ thành một ngọn lửa dài khoảng 10 trượng, từ trên cao chém xuống một cái, khiến cho tầng băng kia vỡ tan.
Sau đó, đạo kiếm khí này thu vào trong đan điền khí hải của hắn, trở thành một ngọn lửa được ấp ủ, phiêu phù trong biển chân khí.
Tu luyện đạt tới trình độ "cảm ứng tinh thần", tiêu chí điển hình là ngưng tụ thành một ngọn lửa mặt trời, ngọn lửa này loại tuy rằng chỉ to bằng hạt đậu, nhưng mà cháy mãi bất diệt, trông như sắp tắt nhưng lại là tinh hoa của mặt trời, có thể nói nó là linh hồn của mặt trời.
"Khu tán vụ khí!" (xua tan hơi nước)
Dương Kỳ một lần nữa vận chuyển kiếm khí, nhất thời ánh sáng và hỏa vân từ trên người hắn bắn ra biến thành rất nhiều hỏa quạ lửa, chim lửa, phượng hoàng lửa, ngựa lửa, Hỏa Kỳ Lân, rồng lửa, hổ lựa, thậm chí còn có cả người lửa, cung điện lửa, cây cối lửa...
Ngọn lửa này chậm rãi quét qua toàn bộ đảo Đào Hoa.
Trên đảo Đào Hoa, toàn bộ sương mù đã bị xua tan, thời tiết sáng sủa, bầu trời trong veo, ngoài khơi tĩnh lặng.
Càng thần kỳ là hao đào trên đảo này không hề bị ảnh hưởng, hoa tươi nở rộ càng nhiều.
Đây là biểu hiện cho việc Dương Kỳ đã vận dụng kiếm khí tới mức lô hỏa thuần thanh, mỗi một luồng kiếm khí đều có linh hồn riêng của mình, có thể lựa chọn thuộc tính phá hủy hoặc là nuôi dưỡng.
Kiếm khí có linh hồn, đây là cảnh giới tuyệt diệu vô thượng trong kiếm thuật.
Mây băng trên không trung cũng bị kiếm khí của Dương Kỳ quét sạch.
Đảo nhỏ lại bình yên như chưa từng xảy ra chuyện gì, hàn khí trong dòng suối kia đã biến mất, linh khí vẫn tỏa ra êm dịu như cũ, tẩm bổ cho cây đào trên đảo.
"Con suối này có điều cổ quái!"
Dương Kỳ quan sát dòng suối này, sau đó nhìn sâu xuống bên dưới, đưa một sợi tơ chân khí tiến vào bên trong.
Kết quả, sợi tơ chân khí này càng di chuyển càng thấy đáy của con suối rất sâu, hiện giờ chưa nhìn thấy đáy.
Hơn nữa, càng xuống sâu nước của con suối càng lạnh, lạnh tới mức thân hình Dương Kỳ ở bên trên cũng bị đóng băng. Hơn nữa càng xuống sâu đáy của con suối càng rộng, giống như một cái hồ lô.
Ở bên ngoài con suối chỉ to bằng miệng bát, khi chân khí của Dương Kỳ chui xuống dưới khoảng mấy ngàn trượng, con suối này đã rộng hơn 10 dặm, còn lớn hơn hòn đảo này.
Dòng nước của con suối khác hoàn toàn với nước biển, nước biển có mùi vị của muối, mà nước suối vẫn ngọn, mùi thơm ngát, có tác dụng tẩy rửa thể xác và tinh thần.
Càng xuống sâu, con suối cổ quái này càng lớn, có thể nói là nước suối trong nước biển.
Răng rắc răng rắc... . .
Sau khi xuống sâu khoảng 4000 ngàn trượng, nước suối bên trong lạnh tới mức kinh người, chân khí của Dương Kỳ bị đông lại, căn bản khó có thể tiến sâu hơn nữa.
Dương Kỳ lắc đầu vận dụng Thần Tượng Trấn Ngục Kình, sợi tơ chân khí kia được tăng cường, phá băng thế như chẻ tre, một lần nữa xuống sâu, độ sâu hiện giờ đã là ngàn trượng.
Dương Kỳ nhìn thấy dưới đáy con suối này toàn là băng, có thể nói là huyền băng vạn năm, cứng rắn hơn sắt thép, hàn khí có thể đông cứng mọi loại chân khí, nếu hắn không tu luyện thần cấp khí công thì không cách nào đưa sợi tơ chân khí xuống tới đây được.
Cho dù là Bách Hoa thánh nữ chín lần đoạt mệnh cũng không thể.
Vô số lớp băng tích tụ, con suối nhìn như trong suốt, giống như một quốc gia bị đóng băng, tĩnh mịch, lạnh lùng, trống trải. Sợi tơ chân khí của Dương Kỳ di chuyển trong đó, mỗi một hô hấp đều tốn một lượng chân khí lớn. Nhưng do chân khí của hắn quá hùng hậu, nên có xuống sâu thêm nữa cũng được.
"Chắc chắn phải có thứ gì đó đang ngủ đông trong quốc gia băng giá này, nếu không thì khi lưu tinh hỏa vũ rơi xuống, hàn khí trong con suối này không thể tự động bay ra chống đối được."
Trong khi chân khí của Dương Kỳ đang di chuyển, đột nhiên có một cỗ khí tức hung thần ác sát tập kích chân khí của hắn.
"Đó là…!"
Trong nháy mắt này, Dương Kỳ đã phát hiện ra một con rồng băng xuất hiện.
Con rồng băng này dài đến mấy trăm trượng, di chuyển trong lớp băng như chẳng tốn chút công phu, nó như vô hình, toàn thân màu xanh lam, giống như được một loại bảo thạch màu xanh lam đúc thành, miệng phun hàn khí vạn trượng.
"Băng Long? Một con rồng thật?"
Một con rồng đương nhiên không phải chuyện đùa, rồng là thần vật tuyệt thế chỉ gặp trong truyền thuyết thời thượng cổ, cho dù là cao thủ truyền kỳ cũng phải nhượng bộ lui binh.
Bây giờ dòng họ này chỉ còn loài Giao là mạnh mẽ, chứ chưa thấy xuất hiện rồng.
Rồng vào Giao khác nhau hoàn toàn về bản chất
Trong quốc gia đóng băng dưới con suối lại có giấu một con rồng băng, đây đúng thực là thiên đại kỳ duyên.
"Không! Đây không phải là rồng thật mà chỉ là một thanh kiếm, một thanh thần kiếm!"
Chân khí của Dương Kỳ bị công kích sắp tán loạn, khiến cho hắn phải lập tức bổ sung chân khí, rống to hơn:
"Thần tượng trấn ngục, mang tất cả tinh thần, hút nhật nuốt nguyệt."
Chân khí toàn thân hắn sôi trào, tấn công mạnh vào trong dòng suối, sợi tơ chân khí như bành trướng biến thành một cái vòi voi bằng chân khí to dài.
Mà ở trên đỉnh đầu Dương Kỳ cũng xuất hiện một con voi thần, cái vòi của nó to lớn giống như muốn hút toàn bộ bảo bối trong con suối ra ngoài.
Ở dưới con suối này, cho dù cường giả đoạt mệnh lần 9 cũng không thể đem chân khí tiến vào trong quốc gia đóng băng, đừng nói tới chuyện hàng phục bảo bối trong đó.
Bởi vì trong con suối kia có một con rồng băng, tuy nó không phải là rồng thật nhưng lại là một thanh thần kiếm.
Dương Kỳ phát hiện ra bản thể của con rồng băng là một thanh kiếm dài ba thước, có màu xanh lục, giống như được mài rũa từ một khối ngọc hoàn chỉnh. Khí tức của nó mạnh mẽ, giống như con cua ác ma trước kia. Con rồng băng kia là do hàn khí của thanh kiếm phát ra, tạo thành hình thể.
Thanh thần kiếm này sớm đã thông linh, uy lực vô song ẩn giấu dưới con suối, nó không ngừng phát triển giống như một tuyệt thế yêu ma đang tu luyện.
"Một thanh thần kiếm thật tốt, thanh thần kiếm này quả thực là..."
Dương Kỳ cả kinh nói:
"Bảo bối, thực sự là bảo bối, là pháp bảo. Ta chưa từng gặp thanh thần kiếm nào như thế này, không biết do vị cao nhân nào tới đây tu đạo, phong ấn nó dưới con suối, được huyền băng nuôi dưỡng, chưa xuất thế lại bị ta phát hiện. Ta phải cướp nó vào trong tay, có kiếm này trong tay, kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn của ta mới thực sự là nước lửa dung hòa, tự nhiên thiên thành, uy lực có thể tiếu ngạo giang hồ."
Trong lòng Dương Kỳ bùng nổ một sự khát vọng.
Nhưng mà thanh thần kiếm này vô cùng cường đại, lại được giấu trong quốc gia đóng băng, trừ phi là truyền kỳ, bằng không chẳng có ai hàng phục được nó.
Dương Kỳ hiện tại chỉ có cách dùng chân khí đánh sâu vào trong con suối, tranh đấu với thần kiếm, ý đồ hàng phục nó, sau đó “câu” nó lên trên. Bởi vì con suối chỉ này bên ngoài quá nhỏ, hắn không cách nào chui xuống dưới được.
Nếu như thế này thì thực lực của hắn sẽ bị hạn chế.
Cao thủ bình thường không cách nào vượt qua lớp băng dày, chứ đừng nói chỉ là câu thanh thần kiếm kia lên trên.
Không phải truyền kỳ đừng có mong làm chuyện này.
Thanh thần kiếm này không phải do tự nhiên tạo nên, mà chắc chắn do tiền bối thời thượng cổ lưu lại, hơn nữa vị tiền bối kia ít nhất phải có tu vi truyền kỳ, nếu không không có tư cách sử dụng thần kiếm.
Thần kiếm có linh, hồn nhiên thiên thành, kiếm linh hóa rồng, ngủ đông trong huyền băng.
Cái vòi voi dài của Dương Kỳ tiến sâu vào trong con suối, khi tới quốc gia đóng băng cái vòi này đột nhiên bành trướng, cuốn về phía rồng băng.
Con rồng băng do thần kiếm biến thành, trên mặt hiện ra sự khinh thường, nó vung trảo liên tục tấn công vào cái vòi voi.
Sau này khi tu vi càng ngày càng tinh thâm, hắn có thể dẫn kiếm thành thần, chú kiếm thông linh, mượn chân hỏa kết thành một tòa càn khôn hỏa cung, khi dòng máu trong cơ thể biển thành màu vàng, đạt tới trạng thái cuối cùng, hắn có thể xưng là con của mặt trời.
Huyết mạch hiện giờ của Dương Kỳ đã bắt đầu chuyển thành một màu lưu ly tinh thuần, thuộc về huyết mạch của thần nơi thiên đường, còn cao hơn một cấp bậc so với dòng máu của mặt trời.
Nếu hắn dùng huyết mạch của thần vận dụng kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn thì luy lực càng khủng khiếp.
Hiện giờ Dương Kỳ dùng Thần Tượng Trấn Ngục Kình phụ trợ kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn, uy lực còn hơn hấp thu Thái Dương bảo thạch nhiều lần.
Nghe đồn, mặt trời chói chang trên trời vốn là do chư thần sáng lập, chư thần sáng tạo thế gian, chư thần là chúa tể tất cả.
Những lưu tinh hỏa vũ kia sắp rơi xuống đảo thì đột nhiên ở trong dòng suối phun ra hàn khí lạnh thấu xương, vô số bông tuyết rơi xuống, ngưng tụ thành một lớp băng dày trên không trung, ngăn chặn đám lưu tinh hỏa vũ rơi xuống.
Trên đảo nhỏ hàn khí tràn ngập, giống như có một thứ gì nằm dưới đáy đảo bị một thứ gì đó kích phát, bảo vệ đảo khỏi bị hủy diệt bởi những ngọn lửa này.
Đại Nhật Càn Khôn Kiếm của Dương Kỳ đã đạt tới cảnh giới cảm ứng tinh thần, kiếm khí kia mênh mông như thiên uy dẫn phát lưu tinh hỏa vũ, mỗi một ngọn lửa đều có uy lực xuyên kim phá thạch, nếu thực sự chúng rơi xuống hòn đảo này, cây đào sẽ bốc cháy, đảo nhỏ sẽ biến thành dung nham, bị hủy hoại trong chớp mắt.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Dương Kỳ không ở trong học viện Thiên Vị tu luyện.
Thanh thế bực này sẽ khiến cho vô số người khác chú ý, lực phá hoại sẽ khiến cho học viện gặp phải tai ương, lúc đó hắn sẽ trở thành đối tượng chú ý của người khác.
Tốt nhất là ở nơi đảo nhỏ không người này tu luyện.
Dù sao hắn cũng có Sinh Mệnh Chi Tuyền, nguyên khí dư thừa, tu luyện tới mức nào cũng chẳng có chuyện gì.
Hơn nữa, bây giờ dường như Dương Kỳ còn có kỳ ngộ!
Trong con suối trên đảo phun ra vô số hàn khí ngưng tụ thành băng vân (mây băng) trên không trung, chống đối đám lưu tinh hỏa vũ, việc này không thể xem nhẹ.
Dương Kỳ biết uy lực của lưu tinh hỏa vũ này.
Lưu tinh hỏa vũ từ trên trời hạ xuống mặt băng khiến chúng bốc lên vô số hơi nước, có một số lưu tinh hỏa vũ bị bắn ngược ra mặt biển, mỗi một ngọn lửa rơi vào biển cả đều làm cả một khu chấn động, vô số nước biển bốc hơi.
Dương Kỳ đột nhiên gào to một tiếng, tất cả lưu tinh hỏa vũ đều tụ lại một chỗ, hội tụ thành một ngọn lửa dài khoảng 10 trượng, từ trên cao chém xuống một cái, khiến cho tầng băng kia vỡ tan.
Sau đó, đạo kiếm khí này thu vào trong đan điền khí hải của hắn, trở thành một ngọn lửa được ấp ủ, phiêu phù trong biển chân khí.
Tu luyện đạt tới trình độ "cảm ứng tinh thần", tiêu chí điển hình là ngưng tụ thành một ngọn lửa mặt trời, ngọn lửa này loại tuy rằng chỉ to bằng hạt đậu, nhưng mà cháy mãi bất diệt, trông như sắp tắt nhưng lại là tinh hoa của mặt trời, có thể nói nó là linh hồn của mặt trời.
"Khu tán vụ khí!" (xua tan hơi nước)
Dương Kỳ một lần nữa vận chuyển kiếm khí, nhất thời ánh sáng và hỏa vân từ trên người hắn bắn ra biến thành rất nhiều hỏa quạ lửa, chim lửa, phượng hoàng lửa, ngựa lửa, Hỏa Kỳ Lân, rồng lửa, hổ lựa, thậm chí còn có cả người lửa, cung điện lửa, cây cối lửa...
Ngọn lửa này chậm rãi quét qua toàn bộ đảo Đào Hoa.
Trên đảo Đào Hoa, toàn bộ sương mù đã bị xua tan, thời tiết sáng sủa, bầu trời trong veo, ngoài khơi tĩnh lặng.
Càng thần kỳ là hao đào trên đảo này không hề bị ảnh hưởng, hoa tươi nở rộ càng nhiều.
Đây là biểu hiện cho việc Dương Kỳ đã vận dụng kiếm khí tới mức lô hỏa thuần thanh, mỗi một luồng kiếm khí đều có linh hồn riêng của mình, có thể lựa chọn thuộc tính phá hủy hoặc là nuôi dưỡng.
Kiếm khí có linh hồn, đây là cảnh giới tuyệt diệu vô thượng trong kiếm thuật.
Mây băng trên không trung cũng bị kiếm khí của Dương Kỳ quét sạch.
Đảo nhỏ lại bình yên như chưa từng xảy ra chuyện gì, hàn khí trong dòng suối kia đã biến mất, linh khí vẫn tỏa ra êm dịu như cũ, tẩm bổ cho cây đào trên đảo.
"Con suối này có điều cổ quái!"
Dương Kỳ quan sát dòng suối này, sau đó nhìn sâu xuống bên dưới, đưa một sợi tơ chân khí tiến vào bên trong.
Kết quả, sợi tơ chân khí này càng di chuyển càng thấy đáy của con suối rất sâu, hiện giờ chưa nhìn thấy đáy.
Hơn nữa, càng xuống sâu nước của con suối càng lạnh, lạnh tới mức thân hình Dương Kỳ ở bên trên cũng bị đóng băng. Hơn nữa càng xuống sâu đáy của con suối càng rộng, giống như một cái hồ lô.
Ở bên ngoài con suối chỉ to bằng miệng bát, khi chân khí của Dương Kỳ chui xuống dưới khoảng mấy ngàn trượng, con suối này đã rộng hơn 10 dặm, còn lớn hơn hòn đảo này.
Dòng nước của con suối khác hoàn toàn với nước biển, nước biển có mùi vị của muối, mà nước suối vẫn ngọn, mùi thơm ngát, có tác dụng tẩy rửa thể xác và tinh thần.
Càng xuống sâu, con suối cổ quái này càng lớn, có thể nói là nước suối trong nước biển.
Răng rắc răng rắc... . .
Sau khi xuống sâu khoảng 4000 ngàn trượng, nước suối bên trong lạnh tới mức kinh người, chân khí của Dương Kỳ bị đông lại, căn bản khó có thể tiến sâu hơn nữa.
Dương Kỳ lắc đầu vận dụng Thần Tượng Trấn Ngục Kình, sợi tơ chân khí kia được tăng cường, phá băng thế như chẻ tre, một lần nữa xuống sâu, độ sâu hiện giờ đã là ngàn trượng.
Dương Kỳ nhìn thấy dưới đáy con suối này toàn là băng, có thể nói là huyền băng vạn năm, cứng rắn hơn sắt thép, hàn khí có thể đông cứng mọi loại chân khí, nếu hắn không tu luyện thần cấp khí công thì không cách nào đưa sợi tơ chân khí xuống tới đây được.
Cho dù là Bách Hoa thánh nữ chín lần đoạt mệnh cũng không thể.
Vô số lớp băng tích tụ, con suối nhìn như trong suốt, giống như một quốc gia bị đóng băng, tĩnh mịch, lạnh lùng, trống trải. Sợi tơ chân khí của Dương Kỳ di chuyển trong đó, mỗi một hô hấp đều tốn một lượng chân khí lớn. Nhưng do chân khí của hắn quá hùng hậu, nên có xuống sâu thêm nữa cũng được.
"Chắc chắn phải có thứ gì đó đang ngủ đông trong quốc gia băng giá này, nếu không thì khi lưu tinh hỏa vũ rơi xuống, hàn khí trong con suối này không thể tự động bay ra chống đối được."
Trong khi chân khí của Dương Kỳ đang di chuyển, đột nhiên có một cỗ khí tức hung thần ác sát tập kích chân khí của hắn.
"Đó là…!"
Trong nháy mắt này, Dương Kỳ đã phát hiện ra một con rồng băng xuất hiện.
Con rồng băng này dài đến mấy trăm trượng, di chuyển trong lớp băng như chẳng tốn chút công phu, nó như vô hình, toàn thân màu xanh lam, giống như được một loại bảo thạch màu xanh lam đúc thành, miệng phun hàn khí vạn trượng.
"Băng Long? Một con rồng thật?"
Một con rồng đương nhiên không phải chuyện đùa, rồng là thần vật tuyệt thế chỉ gặp trong truyền thuyết thời thượng cổ, cho dù là cao thủ truyền kỳ cũng phải nhượng bộ lui binh.
Bây giờ dòng họ này chỉ còn loài Giao là mạnh mẽ, chứ chưa thấy xuất hiện rồng.
Rồng vào Giao khác nhau hoàn toàn về bản chất
Trong quốc gia đóng băng dưới con suối lại có giấu một con rồng băng, đây đúng thực là thiên đại kỳ duyên.
"Không! Đây không phải là rồng thật mà chỉ là một thanh kiếm, một thanh thần kiếm!"
Chân khí của Dương Kỳ bị công kích sắp tán loạn, khiến cho hắn phải lập tức bổ sung chân khí, rống to hơn:
"Thần tượng trấn ngục, mang tất cả tinh thần, hút nhật nuốt nguyệt."
Chân khí toàn thân hắn sôi trào, tấn công mạnh vào trong dòng suối, sợi tơ chân khí như bành trướng biến thành một cái vòi voi bằng chân khí to dài.
Mà ở trên đỉnh đầu Dương Kỳ cũng xuất hiện một con voi thần, cái vòi của nó to lớn giống như muốn hút toàn bộ bảo bối trong con suối ra ngoài.
Ở dưới con suối này, cho dù cường giả đoạt mệnh lần 9 cũng không thể đem chân khí tiến vào trong quốc gia đóng băng, đừng nói tới chuyện hàng phục bảo bối trong đó.
Bởi vì trong con suối kia có một con rồng băng, tuy nó không phải là rồng thật nhưng lại là một thanh thần kiếm.
Dương Kỳ phát hiện ra bản thể của con rồng băng là một thanh kiếm dài ba thước, có màu xanh lục, giống như được mài rũa từ một khối ngọc hoàn chỉnh. Khí tức của nó mạnh mẽ, giống như con cua ác ma trước kia. Con rồng băng kia là do hàn khí của thanh kiếm phát ra, tạo thành hình thể.
Thanh thần kiếm này sớm đã thông linh, uy lực vô song ẩn giấu dưới con suối, nó không ngừng phát triển giống như một tuyệt thế yêu ma đang tu luyện.
"Một thanh thần kiếm thật tốt, thanh thần kiếm này quả thực là..."
Dương Kỳ cả kinh nói:
"Bảo bối, thực sự là bảo bối, là pháp bảo. Ta chưa từng gặp thanh thần kiếm nào như thế này, không biết do vị cao nhân nào tới đây tu đạo, phong ấn nó dưới con suối, được huyền băng nuôi dưỡng, chưa xuất thế lại bị ta phát hiện. Ta phải cướp nó vào trong tay, có kiếm này trong tay, kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn của ta mới thực sự là nước lửa dung hòa, tự nhiên thiên thành, uy lực có thể tiếu ngạo giang hồ."
Trong lòng Dương Kỳ bùng nổ một sự khát vọng.
Nhưng mà thanh thần kiếm này vô cùng cường đại, lại được giấu trong quốc gia đóng băng, trừ phi là truyền kỳ, bằng không chẳng có ai hàng phục được nó.
Dương Kỳ hiện tại chỉ có cách dùng chân khí đánh sâu vào trong con suối, tranh đấu với thần kiếm, ý đồ hàng phục nó, sau đó “câu” nó lên trên. Bởi vì con suối chỉ này bên ngoài quá nhỏ, hắn không cách nào chui xuống dưới được.
Nếu như thế này thì thực lực của hắn sẽ bị hạn chế.
Cao thủ bình thường không cách nào vượt qua lớp băng dày, chứ đừng nói chỉ là câu thanh thần kiếm kia lên trên.
Không phải truyền kỳ đừng có mong làm chuyện này.
Thanh thần kiếm này không phải do tự nhiên tạo nên, mà chắc chắn do tiền bối thời thượng cổ lưu lại, hơn nữa vị tiền bối kia ít nhất phải có tu vi truyền kỳ, nếu không không có tư cách sử dụng thần kiếm.
Thần kiếm có linh, hồn nhiên thiên thành, kiếm linh hóa rồng, ngủ đông trong huyền băng.
Cái vòi voi dài của Dương Kỳ tiến sâu vào trong con suối, khi tới quốc gia đóng băng cái vòi này đột nhiên bành trướng, cuốn về phía rồng băng.
Con rồng băng do thần kiếm biến thành, trên mặt hiện ra sự khinh thường, nó vung trảo liên tục tấn công vào cái vòi voi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.