Chương 4: Ai lấy vở của tôi
Phố
27/04/2021
TSáng nay lớp có 2 tiết văn của thầy chủ nhiệm.
Vì là lớp toán, nên học văn có phần chật vật. Đứa nào cũng nhao nhao hỏi nhau bài soạn, mấy thằng con trai mượn vở con gái chép vội để đối phó.
Lớp như một cái chợ!
Mười phút đầu giờ qua nhanh, nhiều đứa vẫn chưa chép xong, chưa chuẩn bị bài xong. Có vẻ lo lắng và căng thẳng, vì vừa là thầy chủ nhiệm, thầy lại vừa nổi tiếng nghiêm khắc. Học với thầy 2 năm qua, đứa nào ở cái lớp 12G cũng quá rõ điều đó.
Huyên cũng không chăm chỉ và cũng không thích học môn văn. Việc cậu ghét làm nhất là ngồi cặm cụi viết viết những câu chữ ướt át, sến súa hoa lá cành. Huyên thích những con số. Nhưng vì tôn trọng thầy, vì chấp hành nội quy của lớp nên tối qua cũng dành hai mươi phút để soạn bài một cách tử tế nhất.
Trống vào.
Lớp trưởng đi thu vở soạn. Tới bàn Huyên, cậu ta chìa tay nhắc lại tới hai lần cái câu “nộp vở đây” mà vẫn không một lời hồi đáp.
Là vì Huyên đang tìm cuốn vở soạn văn mà rõ ràng tối qua mình đã bỏ vào ba lô rồi. Không thể có chuyện nhầm lẫn như vậy được.
- Rốt cuộc cậu có định nộp vở hay không?
- Tôi....tôi quên không mang.
- Còn Vỹ, vở cậu đâu?
Vừa hỏi tới Vỹ, mấy ngón tay Hà Lan gõ gõ lên mặt bàn.
- Tôi không có!
- Hai cậu định biểu tình đấy hả? Cậu mà không có vở là thầy...
Chân Hà Lan giậm giậm mạnh xuống nền gạch, đầu lúc lắc, tóc đuôi ngựa vì thế mà cũng đung đưa theo:
- Thôi được rồi, tùy hai cậu.
Cái giọng nói đầy bực bội, lớp trưởng ngúng nguẩy đi lên. Vài ánh mắt quay xuống tò mò. Huyên khẽ liếc nhìn sang để quan sát xem là Vỹ nói thật hay đùa nhưng cậu tuyệt nhiên không nhận ra được trương gương mặt của Vỹ rốt cuộc đã có thay đổi gì.
Thầy giáo bước vào lớp.
Hôm nay, thầy mặc chiếc sơ mi màu tím hồng, quần tây đen. Có vài tiếng khúc khích cười. Có giọng nói của ai đó mạnh dạn:
- Thầy hôm nay đẹp trai quá điii
- Thầy ơi hôm nay thầy phong độ quá!
- Thầy có quần áo mới thì thôi không kiểm tra bài cũ nha thầy
- Thầy ơi, rửa quần áo đi ạ
Tiếng nói tự do, tiếng cười ban đầu chỉ là rúc rích rồi đến râm ran rồi đến ha hả ầm ĩ.
Thầy lấy thước gỗ dài dậm mạnh xuống mặt bàn giáo viên, quát "trật tự nào", rồi thầy làm ra vẻ mình đang làm "đỏm", đưa tay vuốt vuốt tóc, và nói:
- Được, muốn tôi "rửa" quần áo mới chứ gì? Vậy sau đây, tôi sẽ tặng cho các bạn một cơn mưa điểm mười nhé!
Cả lớp reo hò ầm ĩ đầy phấn khích đòi thầy nhanh chóng cho điểm 10. Thầy ra hiệu cho lớp trật tự rồi tiếp:
- Mời lớp trưởng nộp vở soạn của cả lớp lên đây!
Cả lớp ồ lên rồi tỏ vẻ thất vọng. Lại vẫn là bị thầy lừa. Bọn chúng thừa biết, lấy được điểm mười của thầy khó như hái sao, nhất là thầy rất khắt khe trong từ câu, chữ...
Sau khi kiểm đếm vào báo cáo trung thực, lớp trưởng liếc nhìn xuống bàn cuối hậm hực.
Vừa hay, thầy cất giọng nhẹ nhàng:
- Mời Huyên và Vỹ ra hành lang lớp đứng!
“Cái gì?! Lớp 12 rồi còn phải ra ngoài lớp đứng sao?
Ngoài hành lang lớp 12G, có hai nam sinh đứng đó, không ai nói với ai câu nào. Dãy nhà học im phăng phắc. Không khí căng thẳng, cảm giác như thời gian kéo dài lê thê.
Huyên di di mũi giày trên nền gạch. Ngập ngừng mãi, cậu cất tiếng:
- Cuốn vở của tôi hình như lúc sáng có kẻ đã nhanh tay...
Im lặng.
Trống báo hết tiết 2, Vỹ chẳng nói gì, đi thẳng lại lớp 12B. Chỉ 2 phút sau, cậu nam sinh đã gây sự hồi sáng đang bị Vỹ túm chặt cổ áo, loạng choạng bước theo sau, tay cầm cuốn vở của Huyên, chìa ra.
Huyên nhanh chóng hiểu ra câu chuyện, chỉ nhìn Vỹ nói “cảm ơn” rồi bước nhanh vào lớp.
Vì là lớp toán, nên học văn có phần chật vật. Đứa nào cũng nhao nhao hỏi nhau bài soạn, mấy thằng con trai mượn vở con gái chép vội để đối phó.
Lớp như một cái chợ!
Mười phút đầu giờ qua nhanh, nhiều đứa vẫn chưa chép xong, chưa chuẩn bị bài xong. Có vẻ lo lắng và căng thẳng, vì vừa là thầy chủ nhiệm, thầy lại vừa nổi tiếng nghiêm khắc. Học với thầy 2 năm qua, đứa nào ở cái lớp 12G cũng quá rõ điều đó.
Huyên cũng không chăm chỉ và cũng không thích học môn văn. Việc cậu ghét làm nhất là ngồi cặm cụi viết viết những câu chữ ướt át, sến súa hoa lá cành. Huyên thích những con số. Nhưng vì tôn trọng thầy, vì chấp hành nội quy của lớp nên tối qua cũng dành hai mươi phút để soạn bài một cách tử tế nhất.
Trống vào.
Lớp trưởng đi thu vở soạn. Tới bàn Huyên, cậu ta chìa tay nhắc lại tới hai lần cái câu “nộp vở đây” mà vẫn không một lời hồi đáp.
Là vì Huyên đang tìm cuốn vở soạn văn mà rõ ràng tối qua mình đã bỏ vào ba lô rồi. Không thể có chuyện nhầm lẫn như vậy được.
- Rốt cuộc cậu có định nộp vở hay không?
- Tôi....tôi quên không mang.
- Còn Vỹ, vở cậu đâu?
Vừa hỏi tới Vỹ, mấy ngón tay Hà Lan gõ gõ lên mặt bàn.
- Tôi không có!
- Hai cậu định biểu tình đấy hả? Cậu mà không có vở là thầy...
Chân Hà Lan giậm giậm mạnh xuống nền gạch, đầu lúc lắc, tóc đuôi ngựa vì thế mà cũng đung đưa theo:
- Thôi được rồi, tùy hai cậu.
Cái giọng nói đầy bực bội, lớp trưởng ngúng nguẩy đi lên. Vài ánh mắt quay xuống tò mò. Huyên khẽ liếc nhìn sang để quan sát xem là Vỹ nói thật hay đùa nhưng cậu tuyệt nhiên không nhận ra được trương gương mặt của Vỹ rốt cuộc đã có thay đổi gì.
Thầy giáo bước vào lớp.
Hôm nay, thầy mặc chiếc sơ mi màu tím hồng, quần tây đen. Có vài tiếng khúc khích cười. Có giọng nói của ai đó mạnh dạn:
- Thầy hôm nay đẹp trai quá điii
- Thầy ơi hôm nay thầy phong độ quá!
- Thầy có quần áo mới thì thôi không kiểm tra bài cũ nha thầy
- Thầy ơi, rửa quần áo đi ạ
Tiếng nói tự do, tiếng cười ban đầu chỉ là rúc rích rồi đến râm ran rồi đến ha hả ầm ĩ.
Thầy lấy thước gỗ dài dậm mạnh xuống mặt bàn giáo viên, quát "trật tự nào", rồi thầy làm ra vẻ mình đang làm "đỏm", đưa tay vuốt vuốt tóc, và nói:
- Được, muốn tôi "rửa" quần áo mới chứ gì? Vậy sau đây, tôi sẽ tặng cho các bạn một cơn mưa điểm mười nhé!
Cả lớp reo hò ầm ĩ đầy phấn khích đòi thầy nhanh chóng cho điểm 10. Thầy ra hiệu cho lớp trật tự rồi tiếp:
- Mời lớp trưởng nộp vở soạn của cả lớp lên đây!
Cả lớp ồ lên rồi tỏ vẻ thất vọng. Lại vẫn là bị thầy lừa. Bọn chúng thừa biết, lấy được điểm mười của thầy khó như hái sao, nhất là thầy rất khắt khe trong từ câu, chữ...
Sau khi kiểm đếm vào báo cáo trung thực, lớp trưởng liếc nhìn xuống bàn cuối hậm hực.
Vừa hay, thầy cất giọng nhẹ nhàng:
- Mời Huyên và Vỹ ra hành lang lớp đứng!
“Cái gì?! Lớp 12 rồi còn phải ra ngoài lớp đứng sao?
Ngoài hành lang lớp 12G, có hai nam sinh đứng đó, không ai nói với ai câu nào. Dãy nhà học im phăng phắc. Không khí căng thẳng, cảm giác như thời gian kéo dài lê thê.
Huyên di di mũi giày trên nền gạch. Ngập ngừng mãi, cậu cất tiếng:
- Cuốn vở của tôi hình như lúc sáng có kẻ đã nhanh tay...
Im lặng.
Trống báo hết tiết 2, Vỹ chẳng nói gì, đi thẳng lại lớp 12B. Chỉ 2 phút sau, cậu nam sinh đã gây sự hồi sáng đang bị Vỹ túm chặt cổ áo, loạng choạng bước theo sau, tay cầm cuốn vở của Huyên, chìa ra.
Huyên nhanh chóng hiểu ra câu chuyện, chỉ nhìn Vỹ nói “cảm ơn” rồi bước nhanh vào lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.