Chương 12: THỰC HIỆN GIAO KÈO
Nhất Hy Chi Tinh
12/09/2024
Khi ăn cơm mọi người nói chuyện
rôm rả rất vui, náo nhiệt. Ai ai cũng tươi cười nhìn thật là ấm cúng ,
trong giới hào môn rất ít gia đình nào có thể thật sự ấm cúng vui vẻ
như vậy đa phần họ toàn vì những phần tài sản kếch xù mà xâu xé, sát
hại lẫn nhau vì nó. Sẽ có những đứa trẻ được rèn luyện từ khi còn bé để
sau này có thể thừa kế phần tài sản đó. Vì vậy những đứa trẻ đó sẽ mất
đi phần tuổi thơ của mình. Sau khi ăn cơm xong mọi người tập trung dưới
nhà cùng nhau xem ti vi. Đột nhiên 2 ông ngoại ,nội đều đề cập tới vấn
đề của ông nội Bạch. Ông ngoại nói :
" Dương Nhi, Hy Nhi hai đứa còn nhớ ông nội bạch không ? Lâu rồi hai đứa không đi thăm ông ấy, chắc ông ấy cũng nhớ hai đứa rồi đó. "
" Ông ấy giờ có khỏe không ngoại ? Khá là lâu rồi bọn con cũng chưa gặp ông ấy. "
" Hai ông già chúng ta cuối tuần sẽ ghé thăm ông ấy hai đứa có tính đi thăm ông ấy không? "
" Cuối tuần ạ, ừm cuối tuần con cũng không có bận con có thể đi với hai người. Hy Nhi cuối tuần này em bận không không thì chúng ta cùng đi với hai ông. "
" Thế cũng được cuối tuần em cũng không có bận. "
" Vậy hai đứa đi cẩn thận thận trông trừng hai ông già này nhá. Cuối tuần bà sẽ cùng mẹ mấy đứa ra ngoài cũng lâu lắm rồi không có thời gian rảnh để đi với nhau. "
" Dạ bà yên tâm Hy Nhi của bà sẽ trông trừng giúp bà cẩn thận. "
" Và con nữa ạ bà yên tâm đi. "
" Hai đứa thật ngoan. "
" Bà cứ làm như chúng tôi là con nít ý. "
" Không đúng vậy à các ông cứ gặp nhau là chí choé cả lên. "
" Thôi hai đứa mau đi ngủ mai còn đi học, cuối tuần rồi thì ông cháu chúng ta cùng đi. "
" Vâng con chúc mọi người ngủ ngon. "
" Mau đi ngủ đi con nít không được thức khuya. "ông nội nói
Sáng hôm sau
Cốc cốc cốc
Người làm :" Tiểu thư ơi, tới giờ dậy rồi mau dậy thôi. "
" Dì Lâm à để con ngủ thêm 5 phút nữa thôi. Đúng 5 phút nữa con sẽ dậy. "
" Mau dậy đi con không đi học sao, cả nhà đang đợi con xuống ăn rồi kìa, mau dậy vệ sinh cá nhân đi rồi ăn sáng để đi học nào. "
Khi nghe thấy từ ăn sáng cô vội bật dậy vì sực nhớ ra mình còn phải mua đồ ăn sáng cho Tiểu Mỹ và Vương Anh.
" Con biết rồi con dậy ngay đây. Dì xuống bảo với mọi người giúp con là cứ ăn trước đi rồi con xuống sau ."
Xuống nhà dì Lâm nói với mọi người ăn trước rồi cô sẽ xuống sau. Khi xong xuôi đâu đấy rồi thì đã đến giờ tới trường bà cô vội đưa cho cô một miếng bánh sanwich để cô lót bụng mẹ cô thì đưa cho cô một sữa. Vừa đưa vừa không quên mắng cô vài câu. Trên xe cô tranh thủ ăn miếng bánh, uống hộp sữa.
Khi đi gần đến trường cô bảo tài xế dừng xe để cô đi bộ vào thấy vậy anh cô ngăn lại bảo nhưng cô không nghe. Anh cô định đi bộ cùng cô liền bị cô đuổi lên xe vì vẫn là sợ đi cùng anh sẽ bị nữ sinh gây rắc rối. Vào đến trường cô liền chạy vội vào tạp hóa trong trường để mua bữa sáng cho hai người kia. Khi vào mua cô mua hai phần bánh, hai chai nước và một chai sữa. Vì cũng đã ăn một chút rồi nên cô chỉ vần mua thêm một chai sữa để uống khi đói thôi, bởi vì cô ăn khá là ít nên như vậy là đủ. Còn đâu là phần của hai người kia.
Khi mua xong thì quay lại gặp Lương Nhuận và Bạch Phượng Minh cũng vào mua đồ. Thấy Nhất Hy mua nhiều đồ ăn vậy Lương Nhuận liền tò mò hỏi :
" Tiểu Hy à cậu ăn nhiều như vậy sao. "
Cô vội lắc đầu và giải thích :
" Không không A Nhuận cậu đừng hiểu lầm. Cái này mình mua cho Tiểu Mỹ và Vương Anh thôi, chứ mình đâu có thể ăn được hết đống này chứ. "
" Dương Nhi, Hy Nhi hai đứa còn nhớ ông nội bạch không ? Lâu rồi hai đứa không đi thăm ông ấy, chắc ông ấy cũng nhớ hai đứa rồi đó. "
" Ông ấy giờ có khỏe không ngoại ? Khá là lâu rồi bọn con cũng chưa gặp ông ấy. "
" Hai ông già chúng ta cuối tuần sẽ ghé thăm ông ấy hai đứa có tính đi thăm ông ấy không? "
" Cuối tuần ạ, ừm cuối tuần con cũng không có bận con có thể đi với hai người. Hy Nhi cuối tuần này em bận không không thì chúng ta cùng đi với hai ông. "
" Thế cũng được cuối tuần em cũng không có bận. "
" Vậy hai đứa đi cẩn thận thận trông trừng hai ông già này nhá. Cuối tuần bà sẽ cùng mẹ mấy đứa ra ngoài cũng lâu lắm rồi không có thời gian rảnh để đi với nhau. "
" Dạ bà yên tâm Hy Nhi của bà sẽ trông trừng giúp bà cẩn thận. "
" Và con nữa ạ bà yên tâm đi. "
" Hai đứa thật ngoan. "
" Bà cứ làm như chúng tôi là con nít ý. "
" Không đúng vậy à các ông cứ gặp nhau là chí choé cả lên. "
" Thôi hai đứa mau đi ngủ mai còn đi học, cuối tuần rồi thì ông cháu chúng ta cùng đi. "
" Vâng con chúc mọi người ngủ ngon. "
" Mau đi ngủ đi con nít không được thức khuya. "ông nội nói
Sáng hôm sau
Cốc cốc cốc
Người làm :" Tiểu thư ơi, tới giờ dậy rồi mau dậy thôi. "
" Dì Lâm à để con ngủ thêm 5 phút nữa thôi. Đúng 5 phút nữa con sẽ dậy. "
" Mau dậy đi con không đi học sao, cả nhà đang đợi con xuống ăn rồi kìa, mau dậy vệ sinh cá nhân đi rồi ăn sáng để đi học nào. "
Khi nghe thấy từ ăn sáng cô vội bật dậy vì sực nhớ ra mình còn phải mua đồ ăn sáng cho Tiểu Mỹ và Vương Anh.
" Con biết rồi con dậy ngay đây. Dì xuống bảo với mọi người giúp con là cứ ăn trước đi rồi con xuống sau ."
Xuống nhà dì Lâm nói với mọi người ăn trước rồi cô sẽ xuống sau. Khi xong xuôi đâu đấy rồi thì đã đến giờ tới trường bà cô vội đưa cho cô một miếng bánh sanwich để cô lót bụng mẹ cô thì đưa cho cô một sữa. Vừa đưa vừa không quên mắng cô vài câu. Trên xe cô tranh thủ ăn miếng bánh, uống hộp sữa.
Khi đi gần đến trường cô bảo tài xế dừng xe để cô đi bộ vào thấy vậy anh cô ngăn lại bảo nhưng cô không nghe. Anh cô định đi bộ cùng cô liền bị cô đuổi lên xe vì vẫn là sợ đi cùng anh sẽ bị nữ sinh gây rắc rối. Vào đến trường cô liền chạy vội vào tạp hóa trong trường để mua bữa sáng cho hai người kia. Khi vào mua cô mua hai phần bánh, hai chai nước và một chai sữa. Vì cũng đã ăn một chút rồi nên cô chỉ vần mua thêm một chai sữa để uống khi đói thôi, bởi vì cô ăn khá là ít nên như vậy là đủ. Còn đâu là phần của hai người kia.
Khi mua xong thì quay lại gặp Lương Nhuận và Bạch Phượng Minh cũng vào mua đồ. Thấy Nhất Hy mua nhiều đồ ăn vậy Lương Nhuận liền tò mò hỏi :
" Tiểu Hy à cậu ăn nhiều như vậy sao. "
Cô vội lắc đầu và giải thích :
" Không không A Nhuận cậu đừng hiểu lầm. Cái này mình mua cho Tiểu Mỹ và Vương Anh thôi, chứ mình đâu có thể ăn được hết đống này chứ. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.