Chương 4: Chị Tôi
Phước Văn Đoàn
18/01/2021
- Từ đó đến nay cũng đã gần một năm rồi nên tôi quên mất. Dựa vào thái độ lúc đó của cậu thì việc này hắn phải dơ bẩn lắm cậu mới nhờ đến tôi đúng không? Vậy rốt cuộc là việc gì?
Tôi kéo mình về thực tại rồi dùng thái độ miễn cưỡng với giọng điệu chắc nịch hỏi cậu ta. Đáp lại tôi bằng một nụ cười như thế tất cả đã nằm gọn trong tính toán của bản thân, Đức nói:
- Đúng là việc này thật sự không phải là điều tốt, nhưng gọi đó là việc dơ bẩn mà tớ không muốn nhúng tay vào thì có hơi quá. Tớ phật lòng đó.
- Nói chuyện với tôi thì đừng có vòng vo, úp úp mở mở. Tôi không phải là con người đủ kiên nhẫn đâu.
- Rồi rồi, việc là như thế này tớ đi thẳng vào vấn đề chính luôn nhé? Chuyện này có liên quan đến Hùng ấy.
- Cậu ta à?
Tôi lục lại trí nhớ xem có quen biết với ai tên như vậy không. Rồi như nhớ ra, tôi đánh mắt sang phía góc lớp bên kia. Trung tâm của vị trí đó là Hùng và nhóm bạn của hắn. Tại nơi đấy, Hùng đang ngồi trên mặt bàn, hai chân đặt lên ghế. Còn xung quanh là một tốp người có lẽ là thuộc hạ hay đàn em của cậu ta, kẻ đứng người ngồi, nói chuyện rôm rả trông rất phản cảm.
Hiển nhiên tôi không đủ tư cách để nói điều này, nhưng đây là nhóm học sinh cá biệt của lớp tôi. Đặc biệt là Hùng. Không những trình độ học vấn của cậu ta rất kém, đến nỗi năm ngoái cậu ta phải thi lại và may mắn đỗ với số điểm suýt trượt, cậu ta còn có tính cách cực tệ: thường xuyên trêu chọc các thành viên khác trong lớp cốt để mua vui cho bản thân mình; ương bướng và không chịu nghe lời của giáo viên. Nếu có một từ để nói về tính cách của cậu ta thì tôi xin dành một lời nhận xét là lấc cấc và luôn đua đòi bằng được những gì mình thích. Thỉnh thoảng khi đi học về, tôi thường thấy cậu ta ngồi hút thuốc lào ở quán nước ven đường. Tôi không có nói xấu hay khen ai bao giờ đâu, cái tôi nói chỉ là sự thật mà thôi.
Theo con mắt của tôi thì cậu ta đúng chuẩn phong cách dân anh chị. Tất cả những học sinh có tên tuổi trong trường chỉ vì thái độ học tập vô cùng tệ, hoặc trường khác trong khu vực, hay thậm chí các băng nhóm đầu gấu và xã hội đen, cậu ta đều quen biết. Vì thế Hùng có một chiếc cột khá vững chắc để chống lưng, giúp đỡ cho bản thân mình.
Hùng làm phiền người khác vô số lần nhưng không ai dám lên tiếng trừ những thành viên trụ cột của lớp. Vì sợ sẽ trở thành nạn nhân ngoài ý muốn của hắn ta. Tuy nổi loạn là thế nhưng Hùng rất ít khi vi phạm nội quy nhà trường hay phải nói là chưa lần nào cả. Đối với Hùng, việc tham gia đua xe trái phép hay sa vào tệ nạn xã hội là điều mà hắn ta còn thực hiện nhiều hơn ăn cơm. Thế nhưng chẳng bao giờ cậu bị phát hiện hoặc cho dù người ta có phát hiện thì cũng chẳng ai dám thông báo về nhà trường vì cái bóng của hắn ta đã phủ kín khắp nơi rồi. Những lỗi mà cậu ta vi phạm đủ để khiển trách quanh quẩn chỉ có chưa học bài và làm bài về nhà mà thôi.
Nhìn chung là thế đó. Nhưng, khi nhìn vào tình hình của bản thân, tôi nhận ra một điều rằng: để làm điều xấu với kẻ như vậy có lẽ là cả vấn đề. Tôi ngán ngẩm, quay lại hỏi Đức:
- Thế cậu muốn tôi làm gì? Tôi không đánh hay chơi khăm cậu ta được đâu vì nó nằm ngoài khả năng của tôi rồi.
- Ồ. Không ai cần cậu động tay động chân hay chơi đểu cậu ta đâu. Như thế không biết cậu có làm nổi không và vốn dĩ nó cũng chẳng rút ra được hiệu quả tương đối nào. Cái tớ cần là dư âm kia.
- Dư âm? Nói tóm lại là phải đem lại hậu quả về lâu về dài chứ gì?
Có lẽ như tôi đã nói trúng điều mà Đúc cần tôi hiểu, cậu ta khẽ mỉm cười, gật đầu lên tiếng tiếp:
- Đúng thế, cậu chỉ cần làm cho cậu ta bị đình chỉ học một tuần là được.
- Bị đình chỉ học một tuần à?
Ra là thế, chỉ cần như vậy cũng đủ để khiến tôi đoán trước được toàn bộ kế hoạch của Đức, tôi khẽ hắng giọng:
- Theo kỉ luật của nhà trường thì để bị đình chỉ học một tuần có nghĩa là phải vi phạm an toàn giao thông 2 lần trong 7 ngày trước đó, hoặc cậu ta phải bị ghi tên trong SỔ ĐẦU BÀI 3 lần 1 tuần phải không? Xét trên hệ thống thang điểm thì cả hai lỗi này đều sẽ bị trừ ít nhất 1 bậc hạnh kiểm. Hôm nay là mồng 8/9, năm học còn rất dài và khả năng cậu ta bị trừ thêm 1, 2 bậc hạnh kiểm nữa là hoàn toàn có thể. Điều đó sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến kết quả bài thi lại mà cậu ta chắc chắn phải làm cuối năm nay. Có phải cậu đang suy tính đến điều đó không?
- Không hổ danh là Ngọa Long(tên mà người đương thời đặt cho Gia Cát tiên sinh thời Thục Hán) tái thế. Chỉ cần nói như vậy mà cậu cũng đoán ra được tương đối mục đích của tớ à?
Đức khen tôi một câu có lẽ khá là chân thành, hoặc cũng có thể đó chỉ là bàn đạp để thúc đẩy tôi thực hiện yêu cầu của cậu ta. Trường tôi không phải là một trường có nền tảng giáo dục tốt như ngôi trường trước đây tôi học cũng như những ngôi trường khác trong thành phố. Nhưng hệ thống tiêu chuẩn đánh giá ở đây đối với học sinh có phần hơi khắc nghiệt.
Trong giờ học, cứ mỗi lần học sinh vi phạm nội quy trường thì sẽ bị ghi tên vào Sổ đầu bài rồi cuối năm sẽ dựa vào đó để bình xét hạnh kiểm của mỗi cá nhân như giáo dục nước ta đang làm. Nếu có tên trong sổ 3 lần sẽ bị trừ 1 bậc hạnh kiểm, 5 lần sẽ bị trừ 2 bậc và bậc thứ 3 đối với lần thứ 7. Có tên trong sổ đầu bài 3 lần 1 tuần thì 100% sẽ bị đình chỉ vào tuần kế tiếp. Cứ mỗi 2 bậc hạnh kiểm sẽ bị trừ một bậc học lực. Nếu một học sinh xấu số đạt học lực trung bình thì sẽ bị hạ xuống còn học lực yếu và sẽ có một vé thi lại miễn phí. Nhưng nếu vừa học lực trung bình vừa hạnh kiểm trung bình thì khả năng không bị tước quyền thi lại là zero.
Với hoàn cảnh khai giảng vừa xong được mấy ngày, học kì I còn rất dài nên việc cậu ta bị hạ thêm 1, 2 bậc hạnh kiểm nữa sau khi nhiệm vụ của tôi giả sử thành công là không phải bàn cãi. Chưa kể đến việc học lực hiện tại của cậu ta chắc chắn sẽ không đỡ nổi cái hạnh kiểm khá hoặc trung bình này được. Nói tóm lại, việc của tôi là phải làm sao cho cậu ta có thể học lại năm nay là được. Đúng là hình thức trả thù ngọt ngào của một thành viên nào đó có hận thù sâu sắc đối với cậu ta.
Trở lại cuộc trò chuyện, tôi không phải loại tham tiền hay dễ dàng bị đồng tiền thao túng như vậy, chỉ là hoàn cảnh của tôi bây giờ không còn như trận game lúc trước nữa. Tôi không còn thái độ chê tiền nữa mà thật sự lúc này tôi đang rất cần tiền. Gia đình tôi hiện tại, có thể là sắp tới sẽ cần một khoản chi phí không nhỏ nên tôi rất quý trọng những đồng bạc như thế này, dù ít hay nhiều. Bây giờ có lẽ không tiện nói nhưng khi nào thích hợp, tôi sẽ kể rõ sự tình. Lúc này đây, mặt dày là thứ vụ khí quan trọng nhất, vậy nên tôi không ngần ngại hỏi thẳng cậu ta:
- Việc này có phí chứ?
- Cậu không phải lo. Bên kia nói sẽ trả cho cậu 300000 đồng nếu nhiệm vụ hoàn thành. Tớ xin lấy danh dự ra để chứng minh điều đó.
- Tôi không có cần cái danh dự của cậu. Nhưng 300000 đồng à?
Tôi im lặng nghĩ. Hiện giờ thì, nói thật, 300000 đồng đối với tôi bây giờ cũng cực kì có giá trị. Nhưng khó khăn của việc này lại là một vấn đề không nhỏ. Tôi nghĩ ngợi loanh quanh rồi tặc lưỡi nói:
- Vậy thì nhiệm vụ này, tôi sẽ thử nhận xem sao. Vậy cho tôi thời hạn đến hết tuần sau nhé? Bây giờ cũng là thứ 6 rồi, còn 2 ngày nữa thì e là không đủ thời gian.
- Được thôi- Đức lộ rõ sự vui vẻ trên khuôn mặt đáng ngờ kia- nếu cậu hoàn thành được toàn bộ thì tiền trao cháo múc.
- Ừm, để tôi xem đã.
- Vậy tớ cảm ơn trước nhé?
- Không có gì.
- Thôi, sắp vào lớp rồi, tớ về chỗ đây.
Cậu ta rời đi sau khi bắt đầu câu chuyện rồi lại tự mình kết thúc nó. Thế là tôi lại ngồi một mình ở góc lớp, chỉ một mình. Thời cấp 3 của tôi có lẽ luôn cô độc như vậy, luôn một mình như vậy. Người ta chỉ tìm đến tôi khi người ta thật sự cần tôi với một thái độ miễn cưỡng. Chẳng sao cả, tôi sinh ra không phải để làm hài lòng tất cả mọi người. Tôi sẽ chỉ trân trọng những gì mình cần và tôn trọng những người thực sự quan tâm đến tôi mà thôi. Nhưng có lẽ đối với tôi lúc này, những thứ đó dường như không tồn tại.
Bỏ qua vấn đề đó. Hôm nay tôi lại một lần nữa thấy được phần tối bên trong tính cách của Đức. Bởi thế nên tôi ghét loài người, nhưng tôi lại thích cái cách họ đối xử với nhau.Có ai biết rằng, sau khi tôi hết giá trị lợi dụng, cậu ta sẽ làm gì với tôi nhỉ? Liệu cậu ta có công khai những việc tôi làm ra cho bàn dân thiên hạ biết không? Điều đó đến tôi cũng không thể nào chắc chắn được. Chỉ biết là giờ tôi đang như cá nằm trên thớt, không còn đường lui nữa rồi. Giữa người với người không tồn tại thứ gọi là niềm tin. Một trong ba nguyên tắc của tôi đó chính là không tin vào người khác dù họ từng làm điều đó trước đây. Vậy nên nếu bạn coi một người là người tốt và tin cậy người ta thì bạn hoàn toàn sai rồi đấy. Thực sự, lòng tốt toàn là giả dối.
Đang mải mê suy nghĩ mông lung, bỗng tiếng chống lại vang lên lần nữa. Vậy là đã chuẩn bị vào tiết tiếp theo rồi. Không khí trong lớp lúc này trở nên náo nhiệt hơn lúc ra chơi rất nhiều. Tuy thế, một vài ánh mắt đang lăm le theo dõi tôi vẫn thường trực xung quanh với thái độ kinh tởm. Tôi mặc kệ. Trong đầu tôi lúc này đang chỉ nghĩ về một chuyện là: làm thế nào để thực hiện yêu cầu tự nguyện nhưng mang tính ép buộc của Đức mà thôi. Việc đơn giản nhất mà tôi có thể nghĩ đến là gián tiếp làm cho cậu ta phạm lỗi. Còn việc thông báo cho nhà trường về những hành vi cậu ta vi phạm bên ngoài quyền kiểm soát của nhà trường thì tôi không có gan làm thế. Cứ theo kế hoạch cũ thôi.
Thấm thoát đã được ba ngày. Tôi nhìn vào tờ lịch trên tường: Chủ nhật, ngày 10/9. Đồng hồ lúc này đang điểm 10 giờ đêm. Tôi vừa mới đi làm thêm về. Mệt mỏi, tôi đổ người lên chiếc ghế sofa mặc cho quần áo đang dính đầy dầu mỡ và mùi thức ăn ám vào, mắt lim dim ra chiều vô cùng thoải mái.
Việc làm thêm của tôi thì cũng chỉ đơn giản là nhân viên phục vụ cho một nhà hàng hạng 2. Công việc không khó lắm nhưng luôn phải phụ thuộc vào yêu cầu của khách, khi nào khách ăn xong thì chúng tôi phải dọn dẹp sạch sẽ rồi mới được về. Nhưng hôm nay thì khác, chúng tôi được về tương đối đúng giờ. Dù vậy cũng chỉ là hữu hạn mà thôi. Có những hôm xuất hiện nhiều vị khách khó chịu có nhu cầu ăn uống khá lâu, đặc biệt là cánh đàn ông dưới hình thức nhậu nhẹt. Những hôm như thế thì cho dù chúng tôi về 10 rưỡi hay 11 giờ thì vẫn cứ là sớm chán. Nhưng dẫu tôi có về muộn như thế nào thì cũng luôn sớm hơn những buổi tối tôi đi chơi điện tử ngày còn chán đời, lông bông, nổi loạn.
Chị tôi vẫn còn ngồi xem tivi, thấy tôi về, chị ra đón tận cửa rồi hỏi:
- Đã về rồi à Minh? Hôm nay công việc có vẻ nhàn nhỉ?
- Ừ, hôm nay không hẳn là ít khách nhưng cũng chẳng có khách nào ngồi nhây. Gần 9 rưỡi đã lục tục ra về hết rồi.
- Dù vậy nhưng nhìn em vẫn có vẻ mệt mỏi nhỉ? Từ chiều hôm qua và cả ngày hôm nay, em đã lăn lộn vào công việc suốt rồi còn gì. Một ca là 8 tiếng, em làm ba ca thì có khi hơn 24 tiếng đấy. Minh không cần phải cố gắng như vậy vì chị đâu.
- Làm gì mệt mỏi lắm đâu- tôi cười xòa cho chị khỏi lo lắng- ngủ một giấc là khỏe ngay ấy mà. Với lại em làm đâu phải vì chị, em làm vì bản thân em muốn thế.
Nghe tôi cao giọng khoe khoang về bản thân mình, chị tôi cũng không trách cứ gì nữa mà khẽ mỉm cười. Nhưng rồi, chị lại khẽ làm bộ giận hờn, vờ bĩu môi khinh bỉ trông vô cùng đáng yêu.
- Lúc nào cũng nói không sao, không sao. Em còn phải đi học nữa đấy. Phải biết chăm lo cho sức khỏe của mình nữa chứ, tự mỗi con người đều là bác sĩ giỏi nhất của bản thân rồi đấy, phải biết tự sắp xếp thời gian cho hợp lí chứ. Lần sau còn nói vậy là chị giận đấy. Vào năm học cái là em xin nghỉ học buổi chiều, còn cắm đầu đi làm thêm nữa. Chị biết mày lo cho chị nhưng đừng cố quá, khi nào thấy mệt mỏi quá thì cứ nghỉ em nhé, đừng ép bản thân mình quá sức. Dù sao thì cũng cảm ơn em nhiều lắm, thằng em của chị có lẽ đã trưởng thành hơn rồi.
- Đừng có coi em như trẻ con thế.
Tôi có chút hài lòng vì lời khen ngợi chân thành từ người chị đáng mến của mình. Nhưng rồi không kiểu sao, trong lòng lại vô cớ hơi bực mình.Tôi ngượng ngùng rồi đổi chủ đề:
- Mà chị chưa đi ngủ à? Cũng muộn rồi đấy.
- Chị chưa buồn ngủ- khẽ lắc đầu, chị nói thêm- dù sao thì lúc em về, lạch cạch mở cửa là chị lại tỉnh ngay ấy mà.
- Vậy chiều mai, em đi đánh thêm một chiếc chìa khóa nữa để khỏi làm phiền chị lúc đang ngủ nhé. Chị đang ở trong thời kỳ quan trọng, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ vào. Nếu thấy trong người có biểu hiện gì lạ thì gọi ngay cho em, em về liền. Nhà cửa mà bẩn thì cứ để trưa về em dọn dẹp cho, đến 2 giờ em mới đi làm cơ mà.
Nghe cứ như một ông chồng nội trợ đang chăm sóc cho cô vợ của mình ấy nhỉ? Nhưng đối với tôi, nói ra một lời như vậy là điều quá đỗi bình thường. Không phải ngày xưa, lúc còn chưa lên đại học, chị tôi vẫn thường nói câu đó với tôi rồi lại tranh làm hết việc nhà sao? Có lẽ tôi đã lo lắng bằng thừa, chị tôi liền lắc đầu ngăn:
- Không cần phải đánh chìa khóa riêng đâu mà. Nếu có biểu hiện gì lạ thì chị sẽ gọi ngay cho bệnh viện, em không cần phải lo lắng thái quá đâu. Minh cố gắng vì chị nhiều như vậy là đủ rồi, chị hạnh phúc lắm, sẽ chẳng ai trách cứ gì em cả. Mà em có ăn cơm không? Vẫn còn chút cá kho và canh cua chị để trong tủ đấy.
- Em ăn ở quán rồi, cứ để đấy lát nữa khi nào mẹ về thì bà ấy ăn. Em đi tắm qua rồi đi ngủ đây. À quên, em có mua chục trứng vịt lộn để ở giỏ xe đấy, chị luộc lên mà ăn, nhiều chất lắm. Mà chị thích ăn gì nữa, mai em mua cho?
- Vậy à? Cảm ơn em nhé! Chị ăn gì cũng được. Minh không thích trứng vịt lộn nhưng mà vẫn mua về cho chị à? Cảm ơn em nhiều. Thôi đi tắm rồi đi ngủ, mai còn đi học nữa. Ngủ ngon nhé!
- Ừ, ngủ ngon.
Tôi bước lên cầu thang, nhưng chưa kịp lên tới tầng hai, tôi sực nhớ ra một điều rồi quay ra gọi:
- Chị ơi, cho em hỏi cái này.
Nghe tôi gọi, chị tôi tiến lại gần chân cầu thang rồi ngước lên nhìn. Khuôn mặt chờ đợi, có chút hi vọng.
- Chị đây, chị đây. Có gì cần tư vấn thế?
Tưởng chừng như đã phải nắm chắc trong lòng bàn tay rồi. Thế nhưng không hiểu vì cớ gì mà lúc này, tôi có phần hơi lúng túng. Qủa nhiên điều mà tôi đang trắc trở có phần khó nói mà. Tôi cố tìm những từ ngữ ổn nhất rồi ngập ngừng lên tiếng:
- Ừm... Cũng không có gì to tát đâu... Là thế này: theo chị, trừng phạt kẻ xấu thì mình có là người xấu không?
Chị tôi nghiêng đầu, chu môi ra như sắp đón nhận nụ hôn từ một người nào đó. Nhìn ngó xung quang một lát, sau đó cau mày nghĩ ngợi rồi tuyệt nhiên không chút nghi ngờ mà lên tiếng:
- Không hẳn đâu em. Như thời đánh Mỹ ấy kẻ địch gây đau khổ cho dân mình vậy. Đến khi dân mình đứng lên giết giặc thì lại được tôn vinh như những anh hùng em ạ. Còn tùy vào từng tình huống thì mới để xem xét, cân nhắc có thể tha thứ được không, nên nhân nhượng hay trường trị thẳng tay. Con người không ai hoàn hảo cả. Ai cũng có lỗi lầm, như chị là một điển hình đó. Vậy thêm một lỗi lầm nhỏ vào trong vô số những lỗi lầm đó thì cũng chẳng có to tát gì đâu. Dù vậy cũng còn thuộc vào độ nghiêm trọng của những lỗi lầm đó nữa. Nói chung là em làm gì thì làm nhưng đừng có dính vào pháp luật thì chị đều không phản đối. Dẫu vậy thì chị cũng mong em đừng làm điều gì quá đáng và trái với lương tâm. Em đối với chị là một người tốt, một cậu bé ngoan. Nên nếu em có vô tình làm việc xấu thì cứ tâm sự với chị nhé, chị sẽ luôn hiểu cho em.
- Ừ, mà đừng có coi em là trẻ con nữa. Vả lại trên thế giới này không có người tốt đâu, chỉ có những kẻ ngốc như chị không biết làm việc xấu mà thôi. Chị phải suy nghĩ thực tế hơn nếu không thì sẽ lại bị lừa đấy.
- Lại triết lý như ông cụ non. Thôi đi tắm rồi đi ngủ đi không muộn rồi.
Sau đó, tôi và chị cũng không nói thêm gì nữa. Tôi đi tắm qua loa rồi leo lên giường ngủ. Quả nhiên được tâm sự với chị tôi, dù ít dù nhiều thì cũng giúp giải tỏa được mọi thứ khó chịu và mệt mỏi trong lòng.
Trên thế giới này, chắc chắn chẳng có ai hiểu tôi cả. Suy nghĩ đó, có lẽ là chỉ bây giờ thôi, cũng có khi là mãi mãi. Kể cả chị, cũng chẳng thể hiểu hết được con người tôi. Nhưng chị luôn là người duy nhất lắng nghe tôi nói và thông cảm cho tôi. Dù câu chuyện của hai chúng tôi có lệch lạc thì chị sẽ là người trả lời tôi một cách vô nghĩa. Nhiều khi tôi còn chẳng thể hiểu được chúng tôi đang nói về vấn đề gì nữa, nhưng chị vẫn luôn bám sát từng câu hỏi của tôi và trả lời tôi với những ngôn từ đẹp nhất mà chị tích góp được trong vốn từ ngữ ít ỏi của mỉnh. Bởi thế nên một khi hai chúng tôi còn tồn tại trên thế giới này, tôi sẽ vẫn cố gắng bù đắp cho chị hết sức có thể như cái cách chị chăm sóc tôi cả hồi bé lẫn bây giờ vậy.
Tôi vừa nằm vừa nghĩ rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi kéo mình về thực tại rồi dùng thái độ miễn cưỡng với giọng điệu chắc nịch hỏi cậu ta. Đáp lại tôi bằng một nụ cười như thế tất cả đã nằm gọn trong tính toán của bản thân, Đức nói:
- Đúng là việc này thật sự không phải là điều tốt, nhưng gọi đó là việc dơ bẩn mà tớ không muốn nhúng tay vào thì có hơi quá. Tớ phật lòng đó.
- Nói chuyện với tôi thì đừng có vòng vo, úp úp mở mở. Tôi không phải là con người đủ kiên nhẫn đâu.
- Rồi rồi, việc là như thế này tớ đi thẳng vào vấn đề chính luôn nhé? Chuyện này có liên quan đến Hùng ấy.
- Cậu ta à?
Tôi lục lại trí nhớ xem có quen biết với ai tên như vậy không. Rồi như nhớ ra, tôi đánh mắt sang phía góc lớp bên kia. Trung tâm của vị trí đó là Hùng và nhóm bạn của hắn. Tại nơi đấy, Hùng đang ngồi trên mặt bàn, hai chân đặt lên ghế. Còn xung quanh là một tốp người có lẽ là thuộc hạ hay đàn em của cậu ta, kẻ đứng người ngồi, nói chuyện rôm rả trông rất phản cảm.
Hiển nhiên tôi không đủ tư cách để nói điều này, nhưng đây là nhóm học sinh cá biệt của lớp tôi. Đặc biệt là Hùng. Không những trình độ học vấn của cậu ta rất kém, đến nỗi năm ngoái cậu ta phải thi lại và may mắn đỗ với số điểm suýt trượt, cậu ta còn có tính cách cực tệ: thường xuyên trêu chọc các thành viên khác trong lớp cốt để mua vui cho bản thân mình; ương bướng và không chịu nghe lời của giáo viên. Nếu có một từ để nói về tính cách của cậu ta thì tôi xin dành một lời nhận xét là lấc cấc và luôn đua đòi bằng được những gì mình thích. Thỉnh thoảng khi đi học về, tôi thường thấy cậu ta ngồi hút thuốc lào ở quán nước ven đường. Tôi không có nói xấu hay khen ai bao giờ đâu, cái tôi nói chỉ là sự thật mà thôi.
Theo con mắt của tôi thì cậu ta đúng chuẩn phong cách dân anh chị. Tất cả những học sinh có tên tuổi trong trường chỉ vì thái độ học tập vô cùng tệ, hoặc trường khác trong khu vực, hay thậm chí các băng nhóm đầu gấu và xã hội đen, cậu ta đều quen biết. Vì thế Hùng có một chiếc cột khá vững chắc để chống lưng, giúp đỡ cho bản thân mình.
Hùng làm phiền người khác vô số lần nhưng không ai dám lên tiếng trừ những thành viên trụ cột của lớp. Vì sợ sẽ trở thành nạn nhân ngoài ý muốn của hắn ta. Tuy nổi loạn là thế nhưng Hùng rất ít khi vi phạm nội quy nhà trường hay phải nói là chưa lần nào cả. Đối với Hùng, việc tham gia đua xe trái phép hay sa vào tệ nạn xã hội là điều mà hắn ta còn thực hiện nhiều hơn ăn cơm. Thế nhưng chẳng bao giờ cậu bị phát hiện hoặc cho dù người ta có phát hiện thì cũng chẳng ai dám thông báo về nhà trường vì cái bóng của hắn ta đã phủ kín khắp nơi rồi. Những lỗi mà cậu ta vi phạm đủ để khiển trách quanh quẩn chỉ có chưa học bài và làm bài về nhà mà thôi.
Nhìn chung là thế đó. Nhưng, khi nhìn vào tình hình của bản thân, tôi nhận ra một điều rằng: để làm điều xấu với kẻ như vậy có lẽ là cả vấn đề. Tôi ngán ngẩm, quay lại hỏi Đức:
- Thế cậu muốn tôi làm gì? Tôi không đánh hay chơi khăm cậu ta được đâu vì nó nằm ngoài khả năng của tôi rồi.
- Ồ. Không ai cần cậu động tay động chân hay chơi đểu cậu ta đâu. Như thế không biết cậu có làm nổi không và vốn dĩ nó cũng chẳng rút ra được hiệu quả tương đối nào. Cái tớ cần là dư âm kia.
- Dư âm? Nói tóm lại là phải đem lại hậu quả về lâu về dài chứ gì?
Có lẽ như tôi đã nói trúng điều mà Đúc cần tôi hiểu, cậu ta khẽ mỉm cười, gật đầu lên tiếng tiếp:
- Đúng thế, cậu chỉ cần làm cho cậu ta bị đình chỉ học một tuần là được.
- Bị đình chỉ học một tuần à?
Ra là thế, chỉ cần như vậy cũng đủ để khiến tôi đoán trước được toàn bộ kế hoạch của Đức, tôi khẽ hắng giọng:
- Theo kỉ luật của nhà trường thì để bị đình chỉ học một tuần có nghĩa là phải vi phạm an toàn giao thông 2 lần trong 7 ngày trước đó, hoặc cậu ta phải bị ghi tên trong SỔ ĐẦU BÀI 3 lần 1 tuần phải không? Xét trên hệ thống thang điểm thì cả hai lỗi này đều sẽ bị trừ ít nhất 1 bậc hạnh kiểm. Hôm nay là mồng 8/9, năm học còn rất dài và khả năng cậu ta bị trừ thêm 1, 2 bậc hạnh kiểm nữa là hoàn toàn có thể. Điều đó sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến kết quả bài thi lại mà cậu ta chắc chắn phải làm cuối năm nay. Có phải cậu đang suy tính đến điều đó không?
- Không hổ danh là Ngọa Long(tên mà người đương thời đặt cho Gia Cát tiên sinh thời Thục Hán) tái thế. Chỉ cần nói như vậy mà cậu cũng đoán ra được tương đối mục đích của tớ à?
Đức khen tôi một câu có lẽ khá là chân thành, hoặc cũng có thể đó chỉ là bàn đạp để thúc đẩy tôi thực hiện yêu cầu của cậu ta. Trường tôi không phải là một trường có nền tảng giáo dục tốt như ngôi trường trước đây tôi học cũng như những ngôi trường khác trong thành phố. Nhưng hệ thống tiêu chuẩn đánh giá ở đây đối với học sinh có phần hơi khắc nghiệt.
Trong giờ học, cứ mỗi lần học sinh vi phạm nội quy trường thì sẽ bị ghi tên vào Sổ đầu bài rồi cuối năm sẽ dựa vào đó để bình xét hạnh kiểm của mỗi cá nhân như giáo dục nước ta đang làm. Nếu có tên trong sổ 3 lần sẽ bị trừ 1 bậc hạnh kiểm, 5 lần sẽ bị trừ 2 bậc và bậc thứ 3 đối với lần thứ 7. Có tên trong sổ đầu bài 3 lần 1 tuần thì 100% sẽ bị đình chỉ vào tuần kế tiếp. Cứ mỗi 2 bậc hạnh kiểm sẽ bị trừ một bậc học lực. Nếu một học sinh xấu số đạt học lực trung bình thì sẽ bị hạ xuống còn học lực yếu và sẽ có một vé thi lại miễn phí. Nhưng nếu vừa học lực trung bình vừa hạnh kiểm trung bình thì khả năng không bị tước quyền thi lại là zero.
Với hoàn cảnh khai giảng vừa xong được mấy ngày, học kì I còn rất dài nên việc cậu ta bị hạ thêm 1, 2 bậc hạnh kiểm nữa sau khi nhiệm vụ của tôi giả sử thành công là không phải bàn cãi. Chưa kể đến việc học lực hiện tại của cậu ta chắc chắn sẽ không đỡ nổi cái hạnh kiểm khá hoặc trung bình này được. Nói tóm lại, việc của tôi là phải làm sao cho cậu ta có thể học lại năm nay là được. Đúng là hình thức trả thù ngọt ngào của một thành viên nào đó có hận thù sâu sắc đối với cậu ta.
Trở lại cuộc trò chuyện, tôi không phải loại tham tiền hay dễ dàng bị đồng tiền thao túng như vậy, chỉ là hoàn cảnh của tôi bây giờ không còn như trận game lúc trước nữa. Tôi không còn thái độ chê tiền nữa mà thật sự lúc này tôi đang rất cần tiền. Gia đình tôi hiện tại, có thể là sắp tới sẽ cần một khoản chi phí không nhỏ nên tôi rất quý trọng những đồng bạc như thế này, dù ít hay nhiều. Bây giờ có lẽ không tiện nói nhưng khi nào thích hợp, tôi sẽ kể rõ sự tình. Lúc này đây, mặt dày là thứ vụ khí quan trọng nhất, vậy nên tôi không ngần ngại hỏi thẳng cậu ta:
- Việc này có phí chứ?
- Cậu không phải lo. Bên kia nói sẽ trả cho cậu 300000 đồng nếu nhiệm vụ hoàn thành. Tớ xin lấy danh dự ra để chứng minh điều đó.
- Tôi không có cần cái danh dự của cậu. Nhưng 300000 đồng à?
Tôi im lặng nghĩ. Hiện giờ thì, nói thật, 300000 đồng đối với tôi bây giờ cũng cực kì có giá trị. Nhưng khó khăn của việc này lại là một vấn đề không nhỏ. Tôi nghĩ ngợi loanh quanh rồi tặc lưỡi nói:
- Vậy thì nhiệm vụ này, tôi sẽ thử nhận xem sao. Vậy cho tôi thời hạn đến hết tuần sau nhé? Bây giờ cũng là thứ 6 rồi, còn 2 ngày nữa thì e là không đủ thời gian.
- Được thôi- Đức lộ rõ sự vui vẻ trên khuôn mặt đáng ngờ kia- nếu cậu hoàn thành được toàn bộ thì tiền trao cháo múc.
- Ừm, để tôi xem đã.
- Vậy tớ cảm ơn trước nhé?
- Không có gì.
- Thôi, sắp vào lớp rồi, tớ về chỗ đây.
Cậu ta rời đi sau khi bắt đầu câu chuyện rồi lại tự mình kết thúc nó. Thế là tôi lại ngồi một mình ở góc lớp, chỉ một mình. Thời cấp 3 của tôi có lẽ luôn cô độc như vậy, luôn một mình như vậy. Người ta chỉ tìm đến tôi khi người ta thật sự cần tôi với một thái độ miễn cưỡng. Chẳng sao cả, tôi sinh ra không phải để làm hài lòng tất cả mọi người. Tôi sẽ chỉ trân trọng những gì mình cần và tôn trọng những người thực sự quan tâm đến tôi mà thôi. Nhưng có lẽ đối với tôi lúc này, những thứ đó dường như không tồn tại.
Bỏ qua vấn đề đó. Hôm nay tôi lại một lần nữa thấy được phần tối bên trong tính cách của Đức. Bởi thế nên tôi ghét loài người, nhưng tôi lại thích cái cách họ đối xử với nhau.Có ai biết rằng, sau khi tôi hết giá trị lợi dụng, cậu ta sẽ làm gì với tôi nhỉ? Liệu cậu ta có công khai những việc tôi làm ra cho bàn dân thiên hạ biết không? Điều đó đến tôi cũng không thể nào chắc chắn được. Chỉ biết là giờ tôi đang như cá nằm trên thớt, không còn đường lui nữa rồi. Giữa người với người không tồn tại thứ gọi là niềm tin. Một trong ba nguyên tắc của tôi đó chính là không tin vào người khác dù họ từng làm điều đó trước đây. Vậy nên nếu bạn coi một người là người tốt và tin cậy người ta thì bạn hoàn toàn sai rồi đấy. Thực sự, lòng tốt toàn là giả dối.
Đang mải mê suy nghĩ mông lung, bỗng tiếng chống lại vang lên lần nữa. Vậy là đã chuẩn bị vào tiết tiếp theo rồi. Không khí trong lớp lúc này trở nên náo nhiệt hơn lúc ra chơi rất nhiều. Tuy thế, một vài ánh mắt đang lăm le theo dõi tôi vẫn thường trực xung quanh với thái độ kinh tởm. Tôi mặc kệ. Trong đầu tôi lúc này đang chỉ nghĩ về một chuyện là: làm thế nào để thực hiện yêu cầu tự nguyện nhưng mang tính ép buộc của Đức mà thôi. Việc đơn giản nhất mà tôi có thể nghĩ đến là gián tiếp làm cho cậu ta phạm lỗi. Còn việc thông báo cho nhà trường về những hành vi cậu ta vi phạm bên ngoài quyền kiểm soát của nhà trường thì tôi không có gan làm thế. Cứ theo kế hoạch cũ thôi.
Thấm thoát đã được ba ngày. Tôi nhìn vào tờ lịch trên tường: Chủ nhật, ngày 10/9. Đồng hồ lúc này đang điểm 10 giờ đêm. Tôi vừa mới đi làm thêm về. Mệt mỏi, tôi đổ người lên chiếc ghế sofa mặc cho quần áo đang dính đầy dầu mỡ và mùi thức ăn ám vào, mắt lim dim ra chiều vô cùng thoải mái.
Việc làm thêm của tôi thì cũng chỉ đơn giản là nhân viên phục vụ cho một nhà hàng hạng 2. Công việc không khó lắm nhưng luôn phải phụ thuộc vào yêu cầu của khách, khi nào khách ăn xong thì chúng tôi phải dọn dẹp sạch sẽ rồi mới được về. Nhưng hôm nay thì khác, chúng tôi được về tương đối đúng giờ. Dù vậy cũng chỉ là hữu hạn mà thôi. Có những hôm xuất hiện nhiều vị khách khó chịu có nhu cầu ăn uống khá lâu, đặc biệt là cánh đàn ông dưới hình thức nhậu nhẹt. Những hôm như thế thì cho dù chúng tôi về 10 rưỡi hay 11 giờ thì vẫn cứ là sớm chán. Nhưng dẫu tôi có về muộn như thế nào thì cũng luôn sớm hơn những buổi tối tôi đi chơi điện tử ngày còn chán đời, lông bông, nổi loạn.
Chị tôi vẫn còn ngồi xem tivi, thấy tôi về, chị ra đón tận cửa rồi hỏi:
- Đã về rồi à Minh? Hôm nay công việc có vẻ nhàn nhỉ?
- Ừ, hôm nay không hẳn là ít khách nhưng cũng chẳng có khách nào ngồi nhây. Gần 9 rưỡi đã lục tục ra về hết rồi.
- Dù vậy nhưng nhìn em vẫn có vẻ mệt mỏi nhỉ? Từ chiều hôm qua và cả ngày hôm nay, em đã lăn lộn vào công việc suốt rồi còn gì. Một ca là 8 tiếng, em làm ba ca thì có khi hơn 24 tiếng đấy. Minh không cần phải cố gắng như vậy vì chị đâu.
- Làm gì mệt mỏi lắm đâu- tôi cười xòa cho chị khỏi lo lắng- ngủ một giấc là khỏe ngay ấy mà. Với lại em làm đâu phải vì chị, em làm vì bản thân em muốn thế.
Nghe tôi cao giọng khoe khoang về bản thân mình, chị tôi cũng không trách cứ gì nữa mà khẽ mỉm cười. Nhưng rồi, chị lại khẽ làm bộ giận hờn, vờ bĩu môi khinh bỉ trông vô cùng đáng yêu.
- Lúc nào cũng nói không sao, không sao. Em còn phải đi học nữa đấy. Phải biết chăm lo cho sức khỏe của mình nữa chứ, tự mỗi con người đều là bác sĩ giỏi nhất của bản thân rồi đấy, phải biết tự sắp xếp thời gian cho hợp lí chứ. Lần sau còn nói vậy là chị giận đấy. Vào năm học cái là em xin nghỉ học buổi chiều, còn cắm đầu đi làm thêm nữa. Chị biết mày lo cho chị nhưng đừng cố quá, khi nào thấy mệt mỏi quá thì cứ nghỉ em nhé, đừng ép bản thân mình quá sức. Dù sao thì cũng cảm ơn em nhiều lắm, thằng em của chị có lẽ đã trưởng thành hơn rồi.
- Đừng có coi em như trẻ con thế.
Tôi có chút hài lòng vì lời khen ngợi chân thành từ người chị đáng mến của mình. Nhưng rồi không kiểu sao, trong lòng lại vô cớ hơi bực mình.Tôi ngượng ngùng rồi đổi chủ đề:
- Mà chị chưa đi ngủ à? Cũng muộn rồi đấy.
- Chị chưa buồn ngủ- khẽ lắc đầu, chị nói thêm- dù sao thì lúc em về, lạch cạch mở cửa là chị lại tỉnh ngay ấy mà.
- Vậy chiều mai, em đi đánh thêm một chiếc chìa khóa nữa để khỏi làm phiền chị lúc đang ngủ nhé. Chị đang ở trong thời kỳ quan trọng, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ vào. Nếu thấy trong người có biểu hiện gì lạ thì gọi ngay cho em, em về liền. Nhà cửa mà bẩn thì cứ để trưa về em dọn dẹp cho, đến 2 giờ em mới đi làm cơ mà.
Nghe cứ như một ông chồng nội trợ đang chăm sóc cho cô vợ của mình ấy nhỉ? Nhưng đối với tôi, nói ra một lời như vậy là điều quá đỗi bình thường. Không phải ngày xưa, lúc còn chưa lên đại học, chị tôi vẫn thường nói câu đó với tôi rồi lại tranh làm hết việc nhà sao? Có lẽ tôi đã lo lắng bằng thừa, chị tôi liền lắc đầu ngăn:
- Không cần phải đánh chìa khóa riêng đâu mà. Nếu có biểu hiện gì lạ thì chị sẽ gọi ngay cho bệnh viện, em không cần phải lo lắng thái quá đâu. Minh cố gắng vì chị nhiều như vậy là đủ rồi, chị hạnh phúc lắm, sẽ chẳng ai trách cứ gì em cả. Mà em có ăn cơm không? Vẫn còn chút cá kho và canh cua chị để trong tủ đấy.
- Em ăn ở quán rồi, cứ để đấy lát nữa khi nào mẹ về thì bà ấy ăn. Em đi tắm qua rồi đi ngủ đây. À quên, em có mua chục trứng vịt lộn để ở giỏ xe đấy, chị luộc lên mà ăn, nhiều chất lắm. Mà chị thích ăn gì nữa, mai em mua cho?
- Vậy à? Cảm ơn em nhé! Chị ăn gì cũng được. Minh không thích trứng vịt lộn nhưng mà vẫn mua về cho chị à? Cảm ơn em nhiều. Thôi đi tắm rồi đi ngủ, mai còn đi học nữa. Ngủ ngon nhé!
- Ừ, ngủ ngon.
Tôi bước lên cầu thang, nhưng chưa kịp lên tới tầng hai, tôi sực nhớ ra một điều rồi quay ra gọi:
- Chị ơi, cho em hỏi cái này.
Nghe tôi gọi, chị tôi tiến lại gần chân cầu thang rồi ngước lên nhìn. Khuôn mặt chờ đợi, có chút hi vọng.
- Chị đây, chị đây. Có gì cần tư vấn thế?
Tưởng chừng như đã phải nắm chắc trong lòng bàn tay rồi. Thế nhưng không hiểu vì cớ gì mà lúc này, tôi có phần hơi lúng túng. Qủa nhiên điều mà tôi đang trắc trở có phần khó nói mà. Tôi cố tìm những từ ngữ ổn nhất rồi ngập ngừng lên tiếng:
- Ừm... Cũng không có gì to tát đâu... Là thế này: theo chị, trừng phạt kẻ xấu thì mình có là người xấu không?
Chị tôi nghiêng đầu, chu môi ra như sắp đón nhận nụ hôn từ một người nào đó. Nhìn ngó xung quang một lát, sau đó cau mày nghĩ ngợi rồi tuyệt nhiên không chút nghi ngờ mà lên tiếng:
- Không hẳn đâu em. Như thời đánh Mỹ ấy kẻ địch gây đau khổ cho dân mình vậy. Đến khi dân mình đứng lên giết giặc thì lại được tôn vinh như những anh hùng em ạ. Còn tùy vào từng tình huống thì mới để xem xét, cân nhắc có thể tha thứ được không, nên nhân nhượng hay trường trị thẳng tay. Con người không ai hoàn hảo cả. Ai cũng có lỗi lầm, như chị là một điển hình đó. Vậy thêm một lỗi lầm nhỏ vào trong vô số những lỗi lầm đó thì cũng chẳng có to tát gì đâu. Dù vậy cũng còn thuộc vào độ nghiêm trọng của những lỗi lầm đó nữa. Nói chung là em làm gì thì làm nhưng đừng có dính vào pháp luật thì chị đều không phản đối. Dẫu vậy thì chị cũng mong em đừng làm điều gì quá đáng và trái với lương tâm. Em đối với chị là một người tốt, một cậu bé ngoan. Nên nếu em có vô tình làm việc xấu thì cứ tâm sự với chị nhé, chị sẽ luôn hiểu cho em.
- Ừ, mà đừng có coi em là trẻ con nữa. Vả lại trên thế giới này không có người tốt đâu, chỉ có những kẻ ngốc như chị không biết làm việc xấu mà thôi. Chị phải suy nghĩ thực tế hơn nếu không thì sẽ lại bị lừa đấy.
- Lại triết lý như ông cụ non. Thôi đi tắm rồi đi ngủ đi không muộn rồi.
Sau đó, tôi và chị cũng không nói thêm gì nữa. Tôi đi tắm qua loa rồi leo lên giường ngủ. Quả nhiên được tâm sự với chị tôi, dù ít dù nhiều thì cũng giúp giải tỏa được mọi thứ khó chịu và mệt mỏi trong lòng.
Trên thế giới này, chắc chắn chẳng có ai hiểu tôi cả. Suy nghĩ đó, có lẽ là chỉ bây giờ thôi, cũng có khi là mãi mãi. Kể cả chị, cũng chẳng thể hiểu hết được con người tôi. Nhưng chị luôn là người duy nhất lắng nghe tôi nói và thông cảm cho tôi. Dù câu chuyện của hai chúng tôi có lệch lạc thì chị sẽ là người trả lời tôi một cách vô nghĩa. Nhiều khi tôi còn chẳng thể hiểu được chúng tôi đang nói về vấn đề gì nữa, nhưng chị vẫn luôn bám sát từng câu hỏi của tôi và trả lời tôi với những ngôn từ đẹp nhất mà chị tích góp được trong vốn từ ngữ ít ỏi của mỉnh. Bởi thế nên một khi hai chúng tôi còn tồn tại trên thế giới này, tôi sẽ vẫn cố gắng bù đắp cho chị hết sức có thể như cái cách chị chăm sóc tôi cả hồi bé lẫn bây giờ vậy.
Tôi vừa nằm vừa nghĩ rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.