Chương 18: Vén Tấm Màn Bí Mật
Phước Văn Đoàn
18/01/2021
Joker- nhân vật phản diện bậc nhất trong vũ trụ điện ảnh DC từng nói: “ trên thế giới này không có người tốt, chỉ có những thằng khờ Không biết làm việc xấu”.
Quả đúng như vậy, trên đời này sẽ chẳng có ai làm những việc như từ thiện hay quyên góp mà không tính đến cái lợi sau này cả. Khi dịch bệnh hoành tráng hay thiên tai ập tới, rất nhiều công ty hay các mạnh thường quân đã ủng hộ những trang thiết bị và lương thực một cách đại trà cho những người đang thiếu thốn.
Bản thân tôi không nghĩ đây là một việc đáng tôn vinh, bởi tôi luôn đặt một câu hỏi: họ làm vậy, tự tạo ra tổn thất cho bản thân mình như vậy để làm gì? Rồi sau cùng họ sẽ nhận được gì?
Tuy là một câu hỏi, thế nhưng không cần phải trả lời cũng biết rõ đáp án. Suy nghĩ của những người “tốt” đó chỉ đem lại một mục đích duy nhất: cốt chỉ để quảng cáo thương hiệu và sản phẩm hoặc đánh bóng tên tuổi của họ qua lòng tin tưởng và sự mang ơn của người khác. Tuy không phải là tất cả, vì trong số đó vẫn có một phần nhỏ, một bộ phận rất nhỏ những người có lương tâm mà tôi gọi đó là lòng thương hại không hơn. Những kẻ còn lại thật là giả tạo và cơ hội mà. Tất nhiên là khi tôi nói đến đây, những kẻ như vậy đều nghĩ mình sẽ rơi vào nhóm thiểu số mà tôi đã nói thôi.
Thú thật, không phải tôi ghen tị với họ chỉ vì không có tiền và tài sản để quên góp, ủng hộ hay gì. Tôi cũng đã từng quyên góp quần áo hay sách vở mỗi khi trường cổ động hãy kêu gọi thôi. Những điều tàn nhẫn nhưng lại trúng tim đen mà tôi nói ở trên, âu cũng là do một trong ba nguyên tắc sống của tôi, đó là: không qua một người là người tốt khi họ chưa chết vì mình.
Ha ha, tôi bật cười thành tiếng. Chết ư? Chắc chắn sẽ không bao giờ có người nào chịu xả thân, bỏ phí cả cuộc đời mình để liều chết vì tôi. Cũng như tôi sẽ chẳng bao giờ chịu làm vậy( Có thể chỉ là bây giờ thôi). Bởi thế, trong con mắt nhìn đời méo mó nhưng lại độc một sự thật của tôi, xã hội này chẳng bao giờ giờ có người thực sự tốt hay lương thiện. Tất cả chỉ toàn sự đố kỵ, dâm dục, phẫn nộ, tham lam, lười biếng, phàm ăn, kiêu ngạo không hơn. Có lẽ bản thân tôi cũng vậy.
Tôi đã từng nghĩ thế. Nhưng cho đến ngày hôm qua, tôi đã chứng kiến một thứ khiến tôi nghi vấn về nhận định của mình. “Hội những kẻ nhàn rỗi” là gì chứ? Rặt một lũ lo việc bao đồng hoặc đi làm từ thiện à? Tôi không nhìn được một chút lợi lộc nào xứng đáng khi làm điều đó. Tiền lương thì rẻ mạt, thời gian hao phí rất nhiều, danh tiếng thì đến một kẻ như tôi cũng chưa bao giờ nghe tới. Không những thế, việc thường xuyên phải làm những điều dơ bẩn và mang tiếng xấu cũng khá là thiệt thòi. Vả lại, cách họ có thể dễ dàng chấp nhận một yêu cầu của người khác cho dù người đó đến và xin giúp đỡ vào một thời gian cực kỳ nhạy cảm.
Cũng có thể họ là người tốt thật chăng? Chắc là không đâu. Hẳn là khi họ làm như thế, về phía nhà trường đã hứa hẹn hoặc chấp nhận một điều gì đó, một cái lợi cực kỳ to lớn và xứng đáng để họ có thể chấp nhận hy sinh chất xám, thời gian và nhân phẩm của mình để lập một kế hoạch đẩy vĩ đại nhằm đưa tôi vào tròng. Có lẽ việc này vẫn còn quá nhiều ẩn khuất và cần dành chút thời gian để suy nghĩ thêm đây.
O O O
Hôm nay là chủ nhật, ngày 24 tháng 9, chiếc đồng hồ trên bàn học của tôi đang chỉ 10:30. Thực ra thì tôi chẳng bao giờ viết nhật ký hay có dự định gì trong tương lai, nhưng tôi lại có một thói quen khó bỏ khi luôn nhìn đồng hồ và lịch vào mỗi tối sau khi đi làm thêm về. Chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc tại sao tôi lại làm vậy vào thời gian này thay vì mỗi buổi sáng ảnh như thường lệ, à không, như những người khác chứ.
Người ta xem lịch chỉ để biết những sự kiện và kế hoạch của họ trong ngày hôm nay hay đếm ngược thời gian đến lúc nó bắt đầu. Cũng có thể đơn giản là đón chào một ngày mới, một tương lai mà họ mong là tươi đẹp bằng một cách đầy tinh tế và tao nhã như vậy. Bởi thế, buổi sáng, khi vừa ngủ dậy và chuẩn bị công việc hàng ngày luôn là thời gian thích hợp nhất.
Còn đối với tôi, khái niệm giữa hôm nay và ngày mai hoàn toàn không quá khác nhau, ngày mai chỉ đơn giản là sự nối tiếp của hôm nay, và hôm nay là sự lặp lại của ngày hôm qua. Tôi theo dõi ngày tháng chủ yếu là để tính xem bản thân đã tồn tại được bao nhiêu thời gian. Rồi từ đó nghĩ lại, trong suốt thời gian qua mình đã làm được gì? Những chuyện lố bịch và đen tối tôi từng làm đã qua được bao lâu? Liệu đã đủ dài để quên đi chưa? Hay chỉ đơn thuần là xem ngày tháng. Thế nên, tôi luôn sẽ lịch vào lúc tối muộn, khi đã chuẩn bị đi ngủ rồi. Chẳng biết có bao giờ cuộc đời tôi kết thúc hay nói trắng ra là tôi chết trước khi kịp chuyển tờ lịch sang ngày mới không nhỉ? Tôi không muốn bằng một cách nào đó, ngày giỗ của tôi sẽ bị lệch một ngày đâu.
O O O
Thả mình dưới vòi hoa sen mát lạnh, từng dòng nước chảy xuống đầu, xuống mặt, xuống cằm, xuống ngực rồi thấm nhuần vào cơ thể qua lỗ chân lông khiến tôi thoải mái. Và cũng sau một ngày làm việc quá dài và mệt mỏi, một cảm giác khoan khoái khi từng dòng nước đó đã xua tan đi sự nặng nề về cùng mùi dầu mỡ, mùi bia rượu, mùi thức ăn ám trên cơ thể tôi.
Tắt hết điện và kiểm tra cửa nẻo trong nhà, khi cảm thấy đã thực sự an toàn, tôi bước lên phòng rồi đóng cửa lại. Chị tôi cũng vừa đi ngủ còn mẹ thì khuya hoặc gần sáng mới về. Chưa muốn đi ngủ ngay, tôi ngồi trên ghế, vừa lau đầu cho khô vừa suy nghĩ miên man.
Không gian lúc này cực kỳ yên tĩnh, ngoài đường tịnh không một tiếng động hay âm thanh ồn ào như lúc còn mặt trời khiến cho tôi vô cùng dễ chịu. Từng làn gió nhẹ thổi vào khẽ lay những tán cây có vợ nhau kêu xào xạc. Bên ngoài cánh cửa sổ chưa đóng kia, bầu trời trong veo không một gợn mây sâu hun hút. Thỉnh thoảng, một vài ngôi sao lập lòe, yếu ớt như sắp tắt. Có lẽ tôi đang nhìn nhầm với đèn máy bay chăng? Dù sao thì ô nhiễm ánh sáng cũng là một thứ mà tôi nên kịch liệt lên án lúc này, mặc dù mọi khi thì chẳng bao giờ nghĩ tới.
Vì đây là thời điểm thích hợp nhất để thư giãn nên tôi quyết định sẽ đọc một vài trang sách, đồng thời dỗ giấc ngủ. Thế nhưng, khi vừa thò tay vào cặp, tôi đột nhiên chẳng phải một thứ gì đó dính rất, cảm giác rất ghê tởm. Quờ quạng một lát, tôi liền rút ra một mảnh giấy nhớ màu vàng to bằng lòng bàn tay. Phải rồi nhỉ? Sau khi tiếp nhận yêu cầu của Hà ở hội từ trưa hôm trước, tôi đã tiện tay cầm một bằng chứng về nhà để suy nghĩ sau với lý do: bận. Thế nhưng do quá “tham công tiếc việc”, tôi lại chẳng có thời gian mà đã động đến. Vuốt lại tờ giấy cho phẳng phiu, tôi lướt mắt đọc một vài dòng chữ mà tôi cho là mật mã ở trên đó. Thế nhưng cho dù đọc đi đọc lại, đập vào đồng tử của tôi vẫn chỉ có bằng đó nội dung mà sau cùng, tôi chẳng hiểu gì cả:
⅖(2); ⅖(6)+ ⅖(6); ⅘(4)
⅖(1)+ ⅖(3); ⅖(2); ⅕(5); ⅘(6); ⅕(5)
⅗(6); ⅖(2); ⅖(6)+ ⅖(6); ⅘(4)
Xem đi xem lại, lịch tới lui vẫn chỉ có ba dòng ngắn ngủi nhưng lại đầy những con số thập phân và phép tính vô nghĩa. Thế nhưng số lượng các ký tự ở mỗi dòng lại chẳng thể đồng đều nên có lẽ đây chính là một câu được ghép bởi 3 từ khác nhau.
3 từ à? I LOVE YOU là thứ đầu tiên tôi nghĩ tới. Thế nhưng một kẻ chưa bao giờ được tỏ tình như tôi cũng đủ thông minh để biết rằng nó không thích hợp cho tình huống hiện tại. Nếu mong muốn của kẻ kia là có ý định trả thù thì TÔI HẬN CẬU, TÔI GIẾT CẬU, ĐI CHẾT ĐI nghe cũng có vẻ hợp lý đó? Chết tiệt, tại sao tôi không thể suy luận một thứ gì đó hoàn hảo hơn ngoài những dã tâm đen tối chứ? Đầu óc tôi đúng là thối rữa thật rồi. 3 chữ à? Cầu gồm 3 chữ được xuất hiện nhiều nhất trên thế giới không lẽ lại là MADE IN CHINA? Ha ha, Chắc chắn là không phải đâu nhỉ? Tôi tự hỏi mình bằng một câu nước đôi như vậy đấy.
Đôi lúc cũng phải dùng ít chất xám thôi, suy nghĩ kỹ hơn xem. Các con số ⅕, ⅖, ⅗,... này là gì nhỉ? (1), (2), (3), (4),... các con số được để trong ngoặc kia mang ý nghĩa gì chứ? Động não đi nào. Còn chưa kể các phép cộng trừ vớ vẩn này nữa.
Suy nghĩ một hồi, tôi vẫn không thể để tìm ra đáp án. Hay là... . Không, không có “hay là” gì cả vì cái gì cũng quá ư là vô lý. Tôi liền loại bỏ mọi suy nghĩ trong đầu và quyết định quay lại từ con số 0.
Đợi một lát đã, hai phần năm trong hai, hai phần năm của hai. Ừ, thử nghĩ xem, hai phần năm của hai thì như thế nào nhỉ? Nhưng cái gì thuộc (2) mà chỉ lấy bốn trên năm phần thôi chứ. Có nghĩa là (2) sẽ được chia làm năm phần khác nhau. Cái gì nhỉ? Nếu mà có thể chia làm các phần thì sách, truyện phim nghe sẽ hợp lý hơn. Nếu là phim thì quá vô nghĩa, phù phiếm bởi vì có bao nhiêu bộ phim đã và đang được sản xuất trong thời đại số này? Đáp án là không đếm xuể. Nếu vậy thì chỉ có thể là sách thôi. Một quyển sách mà ai cũng biết, một quyển sách mà ai cũng phải nghe danh. Những điều viết trong đó phải là từ không ai được quên. Là gì nhỉ? Đúng rồi, LUẬT, là LUẬT. Ai cũng biết đến LUẬT, một quyển sách của quốc gia.
Không để tốn thời gian, tôi liền lên mạng rồi tra cứu tư liệu. Đủ mọi thể loại dần xuất hiện đại nhất thanh tìm kiếm của tôi: luật hình sự, luật hành chính, luật dân sự, luật giáo dục, luật hôn nhân và gia đình, luật giao thông,... Thế nhưng, tất cả cuối cùng lại rơi vào bế tắc, chẳng Đâu ra đâu cả. Không chịu thua, tôi nghĩ đến những vấn đề và vật dụng thích hợp với con gái như mỹ phẩm, trang sức, quần áo, giày dép,... vào một chút vấn đề thiếu tế nhị nữa. Nhưng kết quả vẫn chỉ là một con số 0 vô vị.
Sau một hồi căng mắt ra đọc và suy nghĩ với bộ não áo cũng căng ra không kém, tôi đã chán nản và quyết định sẽ bỏ cuộc. Nghĩ vậy, tôi liền nhanh chóng thu dọn rồi lên giường đi ngủ. Tại sao tôi lại đốt nhiều thời gian để làm một việc vô nghĩa vậy cơ chứ? Một công việc chẳng đem đến mục đích gì có lợi cho tôi cả. Tại sao một học sinh bình thường lại có thể nghĩ ra một loại mật mã rắc rối như vậy? Hay là tôi đã hoàn toàn hiểu sai nghĩa? Nếu như hướng phức tạp nhất cũng không thành công thì thử nghĩ theo đường lối đơn giản nhất xem sao.
Hai phần năm của hai, số 2 được chia làm 5 phần thì sẽ thế nào? Nếu mà chia được như vậy thì số 2 phải được biểu thị ở một dạng ký tự khác. Dạy chữ thì sao nhỉ? Chữ Latinh, chữ Nga, chữ Ấn Độ, chữ Pháp, Đức, Ý,... Sau vài phút lục tung Google Dịch, thấy chẳng cái nào ra hồn, tôi lại quay về con đường cũ, một con đường dẫn vào ngõ cụt, một hướng đi dẫn về sự bế tắc.
Lại một lần nữa, tôi quyết định sẽ đổ bê tông quyết tâm của mình rồi tắt trang web trên máy tính để chuẩn bị đi ngủ. Vừa đặt con trỏ chuột lên ô Shutdown thì...
... Một dòng ký ức từ đâu bỗng chạy lên trong từng mạch máu não khiến nước bê tông tuy dài nhưng còn chưa kịp khô của tôi bị khoan thủng một cách dễ dàng. Phải rồi, từng có một cách để chia số 1 ra làm 5 phần hay đúng hơn là được hiển thị bởi 5 ký tự. Không chỉ số 1 mà tất cả các chữ số hàng đơn vị đều được định hình như thế.
Trong phút chốc, tính hiếu kỳ kích thích ngay dây thần kinh hành động của tôi, nhanh tay vào lại Google rồi tìm hiểu tên gọi của công thức đó. Đúng rồi, đúng là có. Tôi vui đến suýt chút nữa là nhảy cẫng lên nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi bắt đầu giải đáp những khúc mắc của mình xuất hiện trên tờ giấy đó.
Ra là vậy à?
Ừm!
Đoạn này thế nào nhỉ?
À!
...
Xong
Sau 5 phút, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, tất cả những gì mà tôi vừa chật vật tìm hiểu đã được giải đáp bằng những nét bút đầy rẫy trên tờ giấy nháp. Khi sắp xếp xong những ký tự cuối cùng, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn lại. Trên tờ giấy, thông qua nét bút của tôi thì đó là một dòng chữ. Đúng thế, một dòng gồm ba chữ. Thế nhưng khi đọc lên, tôi lại chẳng hiểu gì cả. Đây có lẽ là ngôn ngữ của một nước nào đó, một nước nào đó hẳn là tôi từng phải nghe tên. Tuy rằng không hiểu được, thế nhưng tôi tôi tin chắc để là một từ có nghĩa. Ít nhất là tôi sẽ không sai khi dịch lại về ngôn ngữ Việt Nam.
Nghĩ thế, rồi lại một lần nữa, tôi lên Google Dịch, chuyển về chế độ “tự động tìm kiếm ngôn ngữ”, tôi hồi hộp phấn dòng chữ đó lên. Thành công rồi, đúng là nó có nghĩa. Đúng là ngôn ngữ của một quốc gia và tôi biết. Vậy là cuối cùng, sau gần 1 tiếng đồng hồ nát óc suy nghĩ, tôi đã thành công rồi ư?
Thế nhưng tôi lại xịu xuống ngay. Tôi của hiện tại đang cảm thấy cực kỳ rối ren, cực kỳ khó hiểu. Đúng, chính xác đây là một từ có nghĩa, không những thế, đó lại là một từ được sử dụng khá rộng rãi nữa chứ. Tại sao tôi lại không nghĩ ra ngay nhỉ? Nhưng, tôi lại không thể định hình được phương hướng mà mình đang suy nghĩ. Không phải là nó quá lệch lạc. Chỉ là tôi không hiểu, tôi không biết tại sao ở dưới này lại có nghĩa như vậy. Tờ giấy này được gửi bởi ai? Rốt cuộc thì kẻ bí ẩn kia đang có ý định gì? Tại sao dã tâm mà người đó muốn truyền đạt với Hà được viết trong tờ giấy này và cách làm của hắn lại khác nhau như thế. Nói cách khác, tôi nghĩ kẻ chủ mưu thật sự không có tư cách để làm như vậy.
Sau vài phút suy nghĩ, bỗng dưng, cơn buồn ngủ ập đến khiến tôi ngáp một hơi dài. Nhìn đồng hồ, đã gần 11:30 rồi à? Tôi phì cười, tự cười chính bản thân mình bạn một lý do hết sức hài hước. Thật là phí thời gian và tốn công sức mà. Tại sao tôi lại phải làm điều này chứ? Thôi, lần này thì tôi đã thật sự bỏ cuộc rồi.
Tắt máy tính, tôi ra lắp góc phòng gạt công tắc đèn xuống rồi leo lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Lúc đó, trong đầu tôi suy nghĩ đến một và chỉ một duy nhất một mục đích: hãy ngủ thật sâu cho quên đi mọi chuyện nào. Hôm nay là một ngày khá vất vả với tôi rồi. Ngủ thật ngon để mai còn dậy sớm. Bởi chỉ có giấc mơ mới có thể an ủi được cuộc đời tôi thôi.
Dậy sớm à? Bỗng dưng, một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi, xoay chuyển rồi lắp ghép các sự việc lại với nhau khiến cho nó lôgic một cách lạ kỳ. Thì ra là như vậy à? Tôi, từ đầu đến giờ đã hoàn toàn hiểu sai nghĩa mà người kia muốn nói rồi. Không ngờ nó lại đến vào lúc này chứ. Ha ha, cứ như tôi đã hóa thân thành thám tử ấy nhỉ? Thế nhưng tôi lại chẳng dám tự so sánh bản thân với những bậc tiền bối như Sherlock Home, Hercule Poirot hay Miss Marple đâu. Nghĩ đến đây, cho dù khá hài hước nhưng tôi lại liên tưởng ngay đến một thằng nhóc lớp 1 đeo cặp kính đang lóe sáng khi tìm ra chân tướng sự việc với một câu nói cửa miệng: “Sự thật luôn chỉ có một mà thôi”. Chẳng biết có loại thuốc nào có thể khiến cơ thể tôi trẻ ra cả chục tuổi không đây?
O O O
Đó là một đêm rất dài, tôi nằm trằn trọc mãi mà chẳng thể ngủ được. Có lẽ do cốc cà phê hồi chiều hoặc vì tôi quá vui mừng sau khi tìm ra được sự thật hay không mà giấc ngủ mãi vẫn chưa đến đối với tôi.
Vậy là tôi lại suy nghĩ. Rốt cuộc thì trên thế giới này có tồn tại người tốt không nhỉ?
KHÔNG CÓ ĐÂU!
À, còn vấn đề của hội nữa, tôi có nên tham gia không nhỉ? Đúng là họ đã cho tôi thời gian để cân nhắc thêm về quyết định này. Thế nhưng suốt từ ngày hôm qua đến giờ, tôi lại chẳng đả động gì, thậm chí là chẳng máy bay nghĩ nghĩ tới.
Ừm, xem nào, thủ tục thì tôi cũng có đôi chút hứng thú, tham gia thì cũng một phần có lợi cho tôi. Dẫu vậy, ai mà lường trước được điều gì sắp xảy ra chứ? Tôi, cuộc đời tôi sẽ ra sao khi tham gia cùng họ. Vả lại tôi cũng rất bận nữa. A, mai sẽ là một ngày dài dằng dặc đây.
Rốt cuộc, tôi đã thực sự buông bỏ như tôi nói chưa nhỉ? Tôi nghĩ điều này sẽ được giải đáp sớm thôi. Giống như tờ mật mã rắc rối kia vậy.
Quả đúng như vậy, trên đời này sẽ chẳng có ai làm những việc như từ thiện hay quyên góp mà không tính đến cái lợi sau này cả. Khi dịch bệnh hoành tráng hay thiên tai ập tới, rất nhiều công ty hay các mạnh thường quân đã ủng hộ những trang thiết bị và lương thực một cách đại trà cho những người đang thiếu thốn.
Bản thân tôi không nghĩ đây là một việc đáng tôn vinh, bởi tôi luôn đặt một câu hỏi: họ làm vậy, tự tạo ra tổn thất cho bản thân mình như vậy để làm gì? Rồi sau cùng họ sẽ nhận được gì?
Tuy là một câu hỏi, thế nhưng không cần phải trả lời cũng biết rõ đáp án. Suy nghĩ của những người “tốt” đó chỉ đem lại một mục đích duy nhất: cốt chỉ để quảng cáo thương hiệu và sản phẩm hoặc đánh bóng tên tuổi của họ qua lòng tin tưởng và sự mang ơn của người khác. Tuy không phải là tất cả, vì trong số đó vẫn có một phần nhỏ, một bộ phận rất nhỏ những người có lương tâm mà tôi gọi đó là lòng thương hại không hơn. Những kẻ còn lại thật là giả tạo và cơ hội mà. Tất nhiên là khi tôi nói đến đây, những kẻ như vậy đều nghĩ mình sẽ rơi vào nhóm thiểu số mà tôi đã nói thôi.
Thú thật, không phải tôi ghen tị với họ chỉ vì không có tiền và tài sản để quên góp, ủng hộ hay gì. Tôi cũng đã từng quyên góp quần áo hay sách vở mỗi khi trường cổ động hãy kêu gọi thôi. Những điều tàn nhẫn nhưng lại trúng tim đen mà tôi nói ở trên, âu cũng là do một trong ba nguyên tắc sống của tôi, đó là: không qua một người là người tốt khi họ chưa chết vì mình.
Ha ha, tôi bật cười thành tiếng. Chết ư? Chắc chắn sẽ không bao giờ có người nào chịu xả thân, bỏ phí cả cuộc đời mình để liều chết vì tôi. Cũng như tôi sẽ chẳng bao giờ chịu làm vậy( Có thể chỉ là bây giờ thôi). Bởi thế, trong con mắt nhìn đời méo mó nhưng lại độc một sự thật của tôi, xã hội này chẳng bao giờ giờ có người thực sự tốt hay lương thiện. Tất cả chỉ toàn sự đố kỵ, dâm dục, phẫn nộ, tham lam, lười biếng, phàm ăn, kiêu ngạo không hơn. Có lẽ bản thân tôi cũng vậy.
Tôi đã từng nghĩ thế. Nhưng cho đến ngày hôm qua, tôi đã chứng kiến một thứ khiến tôi nghi vấn về nhận định của mình. “Hội những kẻ nhàn rỗi” là gì chứ? Rặt một lũ lo việc bao đồng hoặc đi làm từ thiện à? Tôi không nhìn được một chút lợi lộc nào xứng đáng khi làm điều đó. Tiền lương thì rẻ mạt, thời gian hao phí rất nhiều, danh tiếng thì đến một kẻ như tôi cũng chưa bao giờ nghe tới. Không những thế, việc thường xuyên phải làm những điều dơ bẩn và mang tiếng xấu cũng khá là thiệt thòi. Vả lại, cách họ có thể dễ dàng chấp nhận một yêu cầu của người khác cho dù người đó đến và xin giúp đỡ vào một thời gian cực kỳ nhạy cảm.
Cũng có thể họ là người tốt thật chăng? Chắc là không đâu. Hẳn là khi họ làm như thế, về phía nhà trường đã hứa hẹn hoặc chấp nhận một điều gì đó, một cái lợi cực kỳ to lớn và xứng đáng để họ có thể chấp nhận hy sinh chất xám, thời gian và nhân phẩm của mình để lập một kế hoạch đẩy vĩ đại nhằm đưa tôi vào tròng. Có lẽ việc này vẫn còn quá nhiều ẩn khuất và cần dành chút thời gian để suy nghĩ thêm đây.
O O O
Hôm nay là chủ nhật, ngày 24 tháng 9, chiếc đồng hồ trên bàn học của tôi đang chỉ 10:30. Thực ra thì tôi chẳng bao giờ viết nhật ký hay có dự định gì trong tương lai, nhưng tôi lại có một thói quen khó bỏ khi luôn nhìn đồng hồ và lịch vào mỗi tối sau khi đi làm thêm về. Chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc tại sao tôi lại làm vậy vào thời gian này thay vì mỗi buổi sáng ảnh như thường lệ, à không, như những người khác chứ.
Người ta xem lịch chỉ để biết những sự kiện và kế hoạch của họ trong ngày hôm nay hay đếm ngược thời gian đến lúc nó bắt đầu. Cũng có thể đơn giản là đón chào một ngày mới, một tương lai mà họ mong là tươi đẹp bằng một cách đầy tinh tế và tao nhã như vậy. Bởi thế, buổi sáng, khi vừa ngủ dậy và chuẩn bị công việc hàng ngày luôn là thời gian thích hợp nhất.
Còn đối với tôi, khái niệm giữa hôm nay và ngày mai hoàn toàn không quá khác nhau, ngày mai chỉ đơn giản là sự nối tiếp của hôm nay, và hôm nay là sự lặp lại của ngày hôm qua. Tôi theo dõi ngày tháng chủ yếu là để tính xem bản thân đã tồn tại được bao nhiêu thời gian. Rồi từ đó nghĩ lại, trong suốt thời gian qua mình đã làm được gì? Những chuyện lố bịch và đen tối tôi từng làm đã qua được bao lâu? Liệu đã đủ dài để quên đi chưa? Hay chỉ đơn thuần là xem ngày tháng. Thế nên, tôi luôn sẽ lịch vào lúc tối muộn, khi đã chuẩn bị đi ngủ rồi. Chẳng biết có bao giờ cuộc đời tôi kết thúc hay nói trắng ra là tôi chết trước khi kịp chuyển tờ lịch sang ngày mới không nhỉ? Tôi không muốn bằng một cách nào đó, ngày giỗ của tôi sẽ bị lệch một ngày đâu.
O O O
Thả mình dưới vòi hoa sen mát lạnh, từng dòng nước chảy xuống đầu, xuống mặt, xuống cằm, xuống ngực rồi thấm nhuần vào cơ thể qua lỗ chân lông khiến tôi thoải mái. Và cũng sau một ngày làm việc quá dài và mệt mỏi, một cảm giác khoan khoái khi từng dòng nước đó đã xua tan đi sự nặng nề về cùng mùi dầu mỡ, mùi bia rượu, mùi thức ăn ám trên cơ thể tôi.
Tắt hết điện và kiểm tra cửa nẻo trong nhà, khi cảm thấy đã thực sự an toàn, tôi bước lên phòng rồi đóng cửa lại. Chị tôi cũng vừa đi ngủ còn mẹ thì khuya hoặc gần sáng mới về. Chưa muốn đi ngủ ngay, tôi ngồi trên ghế, vừa lau đầu cho khô vừa suy nghĩ miên man.
Không gian lúc này cực kỳ yên tĩnh, ngoài đường tịnh không một tiếng động hay âm thanh ồn ào như lúc còn mặt trời khiến cho tôi vô cùng dễ chịu. Từng làn gió nhẹ thổi vào khẽ lay những tán cây có vợ nhau kêu xào xạc. Bên ngoài cánh cửa sổ chưa đóng kia, bầu trời trong veo không một gợn mây sâu hun hút. Thỉnh thoảng, một vài ngôi sao lập lòe, yếu ớt như sắp tắt. Có lẽ tôi đang nhìn nhầm với đèn máy bay chăng? Dù sao thì ô nhiễm ánh sáng cũng là một thứ mà tôi nên kịch liệt lên án lúc này, mặc dù mọi khi thì chẳng bao giờ nghĩ tới.
Vì đây là thời điểm thích hợp nhất để thư giãn nên tôi quyết định sẽ đọc một vài trang sách, đồng thời dỗ giấc ngủ. Thế nhưng, khi vừa thò tay vào cặp, tôi đột nhiên chẳng phải một thứ gì đó dính rất, cảm giác rất ghê tởm. Quờ quạng một lát, tôi liền rút ra một mảnh giấy nhớ màu vàng to bằng lòng bàn tay. Phải rồi nhỉ? Sau khi tiếp nhận yêu cầu của Hà ở hội từ trưa hôm trước, tôi đã tiện tay cầm một bằng chứng về nhà để suy nghĩ sau với lý do: bận. Thế nhưng do quá “tham công tiếc việc”, tôi lại chẳng có thời gian mà đã động đến. Vuốt lại tờ giấy cho phẳng phiu, tôi lướt mắt đọc một vài dòng chữ mà tôi cho là mật mã ở trên đó. Thế nhưng cho dù đọc đi đọc lại, đập vào đồng tử của tôi vẫn chỉ có bằng đó nội dung mà sau cùng, tôi chẳng hiểu gì cả:
⅖(2); ⅖(6)+ ⅖(6); ⅘(4)
⅖(1)+ ⅖(3); ⅖(2); ⅕(5); ⅘(6); ⅕(5)
⅗(6); ⅖(2); ⅖(6)+ ⅖(6); ⅘(4)
Xem đi xem lại, lịch tới lui vẫn chỉ có ba dòng ngắn ngủi nhưng lại đầy những con số thập phân và phép tính vô nghĩa. Thế nhưng số lượng các ký tự ở mỗi dòng lại chẳng thể đồng đều nên có lẽ đây chính là một câu được ghép bởi 3 từ khác nhau.
3 từ à? I LOVE YOU là thứ đầu tiên tôi nghĩ tới. Thế nhưng một kẻ chưa bao giờ được tỏ tình như tôi cũng đủ thông minh để biết rằng nó không thích hợp cho tình huống hiện tại. Nếu mong muốn của kẻ kia là có ý định trả thù thì TÔI HẬN CẬU, TÔI GIẾT CẬU, ĐI CHẾT ĐI nghe cũng có vẻ hợp lý đó? Chết tiệt, tại sao tôi không thể suy luận một thứ gì đó hoàn hảo hơn ngoài những dã tâm đen tối chứ? Đầu óc tôi đúng là thối rữa thật rồi. 3 chữ à? Cầu gồm 3 chữ được xuất hiện nhiều nhất trên thế giới không lẽ lại là MADE IN CHINA? Ha ha, Chắc chắn là không phải đâu nhỉ? Tôi tự hỏi mình bằng một câu nước đôi như vậy đấy.
Đôi lúc cũng phải dùng ít chất xám thôi, suy nghĩ kỹ hơn xem. Các con số ⅕, ⅖, ⅗,... này là gì nhỉ? (1), (2), (3), (4),... các con số được để trong ngoặc kia mang ý nghĩa gì chứ? Động não đi nào. Còn chưa kể các phép cộng trừ vớ vẩn này nữa.
Suy nghĩ một hồi, tôi vẫn không thể để tìm ra đáp án. Hay là... . Không, không có “hay là” gì cả vì cái gì cũng quá ư là vô lý. Tôi liền loại bỏ mọi suy nghĩ trong đầu và quyết định quay lại từ con số 0.
Đợi một lát đã, hai phần năm trong hai, hai phần năm của hai. Ừ, thử nghĩ xem, hai phần năm của hai thì như thế nào nhỉ? Nhưng cái gì thuộc (2) mà chỉ lấy bốn trên năm phần thôi chứ. Có nghĩa là (2) sẽ được chia làm năm phần khác nhau. Cái gì nhỉ? Nếu mà có thể chia làm các phần thì sách, truyện phim nghe sẽ hợp lý hơn. Nếu là phim thì quá vô nghĩa, phù phiếm bởi vì có bao nhiêu bộ phim đã và đang được sản xuất trong thời đại số này? Đáp án là không đếm xuể. Nếu vậy thì chỉ có thể là sách thôi. Một quyển sách mà ai cũng biết, một quyển sách mà ai cũng phải nghe danh. Những điều viết trong đó phải là từ không ai được quên. Là gì nhỉ? Đúng rồi, LUẬT, là LUẬT. Ai cũng biết đến LUẬT, một quyển sách của quốc gia.
Không để tốn thời gian, tôi liền lên mạng rồi tra cứu tư liệu. Đủ mọi thể loại dần xuất hiện đại nhất thanh tìm kiếm của tôi: luật hình sự, luật hành chính, luật dân sự, luật giáo dục, luật hôn nhân và gia đình, luật giao thông,... Thế nhưng, tất cả cuối cùng lại rơi vào bế tắc, chẳng Đâu ra đâu cả. Không chịu thua, tôi nghĩ đến những vấn đề và vật dụng thích hợp với con gái như mỹ phẩm, trang sức, quần áo, giày dép,... vào một chút vấn đề thiếu tế nhị nữa. Nhưng kết quả vẫn chỉ là một con số 0 vô vị.
Sau một hồi căng mắt ra đọc và suy nghĩ với bộ não áo cũng căng ra không kém, tôi đã chán nản và quyết định sẽ bỏ cuộc. Nghĩ vậy, tôi liền nhanh chóng thu dọn rồi lên giường đi ngủ. Tại sao tôi lại đốt nhiều thời gian để làm một việc vô nghĩa vậy cơ chứ? Một công việc chẳng đem đến mục đích gì có lợi cho tôi cả. Tại sao một học sinh bình thường lại có thể nghĩ ra một loại mật mã rắc rối như vậy? Hay là tôi đã hoàn toàn hiểu sai nghĩa? Nếu như hướng phức tạp nhất cũng không thành công thì thử nghĩ theo đường lối đơn giản nhất xem sao.
Hai phần năm của hai, số 2 được chia làm 5 phần thì sẽ thế nào? Nếu mà chia được như vậy thì số 2 phải được biểu thị ở một dạng ký tự khác. Dạy chữ thì sao nhỉ? Chữ Latinh, chữ Nga, chữ Ấn Độ, chữ Pháp, Đức, Ý,... Sau vài phút lục tung Google Dịch, thấy chẳng cái nào ra hồn, tôi lại quay về con đường cũ, một con đường dẫn vào ngõ cụt, một hướng đi dẫn về sự bế tắc.
Lại một lần nữa, tôi quyết định sẽ đổ bê tông quyết tâm của mình rồi tắt trang web trên máy tính để chuẩn bị đi ngủ. Vừa đặt con trỏ chuột lên ô Shutdown thì...
... Một dòng ký ức từ đâu bỗng chạy lên trong từng mạch máu não khiến nước bê tông tuy dài nhưng còn chưa kịp khô của tôi bị khoan thủng một cách dễ dàng. Phải rồi, từng có một cách để chia số 1 ra làm 5 phần hay đúng hơn là được hiển thị bởi 5 ký tự. Không chỉ số 1 mà tất cả các chữ số hàng đơn vị đều được định hình như thế.
Trong phút chốc, tính hiếu kỳ kích thích ngay dây thần kinh hành động của tôi, nhanh tay vào lại Google rồi tìm hiểu tên gọi của công thức đó. Đúng rồi, đúng là có. Tôi vui đến suýt chút nữa là nhảy cẫng lên nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi bắt đầu giải đáp những khúc mắc của mình xuất hiện trên tờ giấy đó.
Ra là vậy à?
Ừm!
Đoạn này thế nào nhỉ?
À!
...
Xong
Sau 5 phút, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, tất cả những gì mà tôi vừa chật vật tìm hiểu đã được giải đáp bằng những nét bút đầy rẫy trên tờ giấy nháp. Khi sắp xếp xong những ký tự cuối cùng, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn lại. Trên tờ giấy, thông qua nét bút của tôi thì đó là một dòng chữ. Đúng thế, một dòng gồm ba chữ. Thế nhưng khi đọc lên, tôi lại chẳng hiểu gì cả. Đây có lẽ là ngôn ngữ của một nước nào đó, một nước nào đó hẳn là tôi từng phải nghe tên. Tuy rằng không hiểu được, thế nhưng tôi tôi tin chắc để là một từ có nghĩa. Ít nhất là tôi sẽ không sai khi dịch lại về ngôn ngữ Việt Nam.
Nghĩ thế, rồi lại một lần nữa, tôi lên Google Dịch, chuyển về chế độ “tự động tìm kiếm ngôn ngữ”, tôi hồi hộp phấn dòng chữ đó lên. Thành công rồi, đúng là nó có nghĩa. Đúng là ngôn ngữ của một quốc gia và tôi biết. Vậy là cuối cùng, sau gần 1 tiếng đồng hồ nát óc suy nghĩ, tôi đã thành công rồi ư?
Thế nhưng tôi lại xịu xuống ngay. Tôi của hiện tại đang cảm thấy cực kỳ rối ren, cực kỳ khó hiểu. Đúng, chính xác đây là một từ có nghĩa, không những thế, đó lại là một từ được sử dụng khá rộng rãi nữa chứ. Tại sao tôi lại không nghĩ ra ngay nhỉ? Nhưng, tôi lại không thể định hình được phương hướng mà mình đang suy nghĩ. Không phải là nó quá lệch lạc. Chỉ là tôi không hiểu, tôi không biết tại sao ở dưới này lại có nghĩa như vậy. Tờ giấy này được gửi bởi ai? Rốt cuộc thì kẻ bí ẩn kia đang có ý định gì? Tại sao dã tâm mà người đó muốn truyền đạt với Hà được viết trong tờ giấy này và cách làm của hắn lại khác nhau như thế. Nói cách khác, tôi nghĩ kẻ chủ mưu thật sự không có tư cách để làm như vậy.
Sau vài phút suy nghĩ, bỗng dưng, cơn buồn ngủ ập đến khiến tôi ngáp một hơi dài. Nhìn đồng hồ, đã gần 11:30 rồi à? Tôi phì cười, tự cười chính bản thân mình bạn một lý do hết sức hài hước. Thật là phí thời gian và tốn công sức mà. Tại sao tôi lại phải làm điều này chứ? Thôi, lần này thì tôi đã thật sự bỏ cuộc rồi.
Tắt máy tính, tôi ra lắp góc phòng gạt công tắc đèn xuống rồi leo lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Lúc đó, trong đầu tôi suy nghĩ đến một và chỉ một duy nhất một mục đích: hãy ngủ thật sâu cho quên đi mọi chuyện nào. Hôm nay là một ngày khá vất vả với tôi rồi. Ngủ thật ngon để mai còn dậy sớm. Bởi chỉ có giấc mơ mới có thể an ủi được cuộc đời tôi thôi.
Dậy sớm à? Bỗng dưng, một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi, xoay chuyển rồi lắp ghép các sự việc lại với nhau khiến cho nó lôgic một cách lạ kỳ. Thì ra là như vậy à? Tôi, từ đầu đến giờ đã hoàn toàn hiểu sai nghĩa mà người kia muốn nói rồi. Không ngờ nó lại đến vào lúc này chứ. Ha ha, cứ như tôi đã hóa thân thành thám tử ấy nhỉ? Thế nhưng tôi lại chẳng dám tự so sánh bản thân với những bậc tiền bối như Sherlock Home, Hercule Poirot hay Miss Marple đâu. Nghĩ đến đây, cho dù khá hài hước nhưng tôi lại liên tưởng ngay đến một thằng nhóc lớp 1 đeo cặp kính đang lóe sáng khi tìm ra chân tướng sự việc với một câu nói cửa miệng: “Sự thật luôn chỉ có một mà thôi”. Chẳng biết có loại thuốc nào có thể khiến cơ thể tôi trẻ ra cả chục tuổi không đây?
O O O
Đó là một đêm rất dài, tôi nằm trằn trọc mãi mà chẳng thể ngủ được. Có lẽ do cốc cà phê hồi chiều hoặc vì tôi quá vui mừng sau khi tìm ra được sự thật hay không mà giấc ngủ mãi vẫn chưa đến đối với tôi.
Vậy là tôi lại suy nghĩ. Rốt cuộc thì trên thế giới này có tồn tại người tốt không nhỉ?
KHÔNG CÓ ĐÂU!
À, còn vấn đề của hội nữa, tôi có nên tham gia không nhỉ? Đúng là họ đã cho tôi thời gian để cân nhắc thêm về quyết định này. Thế nhưng suốt từ ngày hôm qua đến giờ, tôi lại chẳng đả động gì, thậm chí là chẳng máy bay nghĩ nghĩ tới.
Ừm, xem nào, thủ tục thì tôi cũng có đôi chút hứng thú, tham gia thì cũng một phần có lợi cho tôi. Dẫu vậy, ai mà lường trước được điều gì sắp xảy ra chứ? Tôi, cuộc đời tôi sẽ ra sao khi tham gia cùng họ. Vả lại tôi cũng rất bận nữa. A, mai sẽ là một ngày dài dằng dặc đây.
Rốt cuộc, tôi đã thực sự buông bỏ như tôi nói chưa nhỉ? Tôi nghĩ điều này sẽ được giải đáp sớm thôi. Giống như tờ mật mã rắc rối kia vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.