Chương 1: Bám chặt lấy không buông
Mọt sách
17/12/2019
"..... reng......... reng...... "
Tiếng chuông báo thức vang lên. Hạ Tâm đầu vùi trong gối với tay tìm cái đồng hồ trên đầu giường. Đôi mắt lim dim, mơ màng kèm theo một sự lười biếng liếc nhìn cái đồng hồ trong tay.
"6h00,vẫn còn sớm,10p nữa..... 10......p..... nữa..... thôi..." Cô lẩm bẩm trong đầu, vứt cái đồng hồ xuống đất "bốp" , tiếp tục ngủ...(1s mặc niệm cho cái đồng hồ:)))
Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang chiếu vào khe cửa, xuyên qua tấm màn đắt tiền chiếu lên người con gái đang hít thở đều đặn nằm trên giường.
"Cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên. Người ở bên ngoài không nghe thấy ai trả lời, dừng lại một chút lại gõ thêm lần nữa vẫn không ai trả lời. Đứng ở bên ngoài một lúc lâu nhưng vẫn không nghe thấy bất kì động tĩnh nào.
Lúc này người ở bên kia cánh cửa vì bị tiếng gõ cửa làm ồn, mày liễu khẽ nhíu lại tức giận đem chăn chùm lên đầu tiếp tục ngủ. Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn của cô gái nằm trên giường.
"Lạch cạch." Một lúc sau, tiếng mở cửa kêu lên. Người bên ngoài bước vào, đôi chân dài thẳng tắp, áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen, đầu tay áo được xắn lên tới khuỷu tay đi đến bên giường. Ánh mắt chậm rãi nhìn người đang ngủ trên giường một hồi lâu. Mọi thứ xung quanh yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ.
Ngũ quang cô xinh xắn, chân mày lá liễu, lông mi cong vuốt, môi hồng khẽ mở, làn da trắng trẻo lúc ẩn lúc hiện dưới tấm chăng, mái tóc dài phủ lên mặt nhưng vẫn không thể giấu được vẽ đẹp của người con gái ấy.
Hạ Tâm đang ngủ thì cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình. Đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra, long lanh, trong sáng như ánh trăng trong nước.
Cô dụi dụi mắt, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào không trung thì nghe thấy một giọng nói vang lên trên đầu: "Cậu còn ngủ nữa thì trễ học đấy."
"Cậu... Cậu vào đây làm gì?" Cô giật mình, luống cuống lấy chăn chùm đầu lại. "Mà khoan đã, ai cho cậu vào phòng tớ, dì giúp việc đâu rồi?"
"Dì Tú cũng bất lực với cậu, dì kêu hoài mà cậu vẫn không chịu dậy." Anh thở dài, giọng điệu có chút dịu dàng không nhận ra.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"7 giờ."
"Hả! Tại sao cậu lại không kêu tớ dậy sớm hơn chứ, rõ ràng chỉ ngủ thêm có 10p." Miệng thì trách móc, nhưng tay chân không ngừng nghỉ, ánh mắt chợt dừng lại trên người đang đứng bên kia giường."Sao cậu còn đứng đây, tớ còn phải thay đồ nữa đấy."
"Haizz... Không biết ai hồi nhỏ cứ bám tớ chặt không buông, bây giờ lại đuổi tớ đi, tớ thật đau lòng." Miệng thì nói buồn nhưng khóe miệng thì không kìm được mà hơi cong lên. "Với lại...." Ánh mắt của anh nhìn cô từ trên xuống dưới, lắc lắc đầu bổ sung thêm: "Cậu? Haha ai thèm nhìn chứ."
"Hàn Phong, tên khốn này, cậu mau cút ra ngoài!!" Cô tức giận tiện tay túm lấy cái đồng hồ lúc sáng vừa bị vứt ném vào người anh.
Anh nhanh chóng né qua một bên, trong lòng nhịn không được nghĩ 'hung dữ thật' .
"Được rồi, tớ ra ngoài liền đây." Nói xong Hàn Phong bước chân ra ngoài còn có lòng mà đóng cửa lại giúp.
" Xí, không phải lúc đó người ta còn nhỏ vẫn không hiểu chuyện sao, với lại thân hình của mình cũng đâu đến nỗi tệ chứ, hừ. " Nói xong thì nhìn cái đồng hồ trên đất bằng ánh mắt như hình viên đạn.
"Hừ, đều tại mày, tại sao lại không kêu lên chứ, mới ném một cái đã hư rồi à, vậy mà bảo là đồ xịn." Hạ Tâm chửi xong còn không quên tặng cho cái đồng hồ một cú đá 'Này thì xịn này, hừ. " Trút giận lên cái đồng hồ xong, đá nó thêm mấy phát nữa, thấy đã mãn nguyện rồi bèn hất tóc một cách tiêu soái bước vào phòng vệ sinh.
Cái đồng hồ nằm trong xó xỉnh nào đó : "Tôi đã làm gì nên tội chứ." Đồng hồ khóc không ra nước mắt.
Tiếng chuông báo thức vang lên. Hạ Tâm đầu vùi trong gối với tay tìm cái đồng hồ trên đầu giường. Đôi mắt lim dim, mơ màng kèm theo một sự lười biếng liếc nhìn cái đồng hồ trong tay.
"6h00,vẫn còn sớm,10p nữa..... 10......p..... nữa..... thôi..." Cô lẩm bẩm trong đầu, vứt cái đồng hồ xuống đất "bốp" , tiếp tục ngủ...(1s mặc niệm cho cái đồng hồ:)))
Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang chiếu vào khe cửa, xuyên qua tấm màn đắt tiền chiếu lên người con gái đang hít thở đều đặn nằm trên giường.
"Cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên. Người ở bên ngoài không nghe thấy ai trả lời, dừng lại một chút lại gõ thêm lần nữa vẫn không ai trả lời. Đứng ở bên ngoài một lúc lâu nhưng vẫn không nghe thấy bất kì động tĩnh nào.
Lúc này người ở bên kia cánh cửa vì bị tiếng gõ cửa làm ồn, mày liễu khẽ nhíu lại tức giận đem chăn chùm lên đầu tiếp tục ngủ. Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn của cô gái nằm trên giường.
"Lạch cạch." Một lúc sau, tiếng mở cửa kêu lên. Người bên ngoài bước vào, đôi chân dài thẳng tắp, áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen, đầu tay áo được xắn lên tới khuỷu tay đi đến bên giường. Ánh mắt chậm rãi nhìn người đang ngủ trên giường một hồi lâu. Mọi thứ xung quanh yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ.
Ngũ quang cô xinh xắn, chân mày lá liễu, lông mi cong vuốt, môi hồng khẽ mở, làn da trắng trẻo lúc ẩn lúc hiện dưới tấm chăng, mái tóc dài phủ lên mặt nhưng vẫn không thể giấu được vẽ đẹp của người con gái ấy.
Hạ Tâm đang ngủ thì cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình. Đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra, long lanh, trong sáng như ánh trăng trong nước.
Cô dụi dụi mắt, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào không trung thì nghe thấy một giọng nói vang lên trên đầu: "Cậu còn ngủ nữa thì trễ học đấy."
"Cậu... Cậu vào đây làm gì?" Cô giật mình, luống cuống lấy chăn chùm đầu lại. "Mà khoan đã, ai cho cậu vào phòng tớ, dì giúp việc đâu rồi?"
"Dì Tú cũng bất lực với cậu, dì kêu hoài mà cậu vẫn không chịu dậy." Anh thở dài, giọng điệu có chút dịu dàng không nhận ra.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"7 giờ."
"Hả! Tại sao cậu lại không kêu tớ dậy sớm hơn chứ, rõ ràng chỉ ngủ thêm có 10p." Miệng thì trách móc, nhưng tay chân không ngừng nghỉ, ánh mắt chợt dừng lại trên người đang đứng bên kia giường."Sao cậu còn đứng đây, tớ còn phải thay đồ nữa đấy."
"Haizz... Không biết ai hồi nhỏ cứ bám tớ chặt không buông, bây giờ lại đuổi tớ đi, tớ thật đau lòng." Miệng thì nói buồn nhưng khóe miệng thì không kìm được mà hơi cong lên. "Với lại...." Ánh mắt của anh nhìn cô từ trên xuống dưới, lắc lắc đầu bổ sung thêm: "Cậu? Haha ai thèm nhìn chứ."
"Hàn Phong, tên khốn này, cậu mau cút ra ngoài!!" Cô tức giận tiện tay túm lấy cái đồng hồ lúc sáng vừa bị vứt ném vào người anh.
Anh nhanh chóng né qua một bên, trong lòng nhịn không được nghĩ 'hung dữ thật' .
"Được rồi, tớ ra ngoài liền đây." Nói xong Hàn Phong bước chân ra ngoài còn có lòng mà đóng cửa lại giúp.
" Xí, không phải lúc đó người ta còn nhỏ vẫn không hiểu chuyện sao, với lại thân hình của mình cũng đâu đến nỗi tệ chứ, hừ. " Nói xong thì nhìn cái đồng hồ trên đất bằng ánh mắt như hình viên đạn.
"Hừ, đều tại mày, tại sao lại không kêu lên chứ, mới ném một cái đã hư rồi à, vậy mà bảo là đồ xịn." Hạ Tâm chửi xong còn không quên tặng cho cái đồng hồ một cú đá 'Này thì xịn này, hừ. " Trút giận lên cái đồng hồ xong, đá nó thêm mấy phát nữa, thấy đã mãn nguyện rồi bèn hất tóc một cách tiêu soái bước vào phòng vệ sinh.
Cái đồng hồ nằm trong xó xỉnh nào đó : "Tôi đã làm gì nên tội chứ." Đồng hồ khóc không ra nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.