Chương 3: Chiếc xe đạp rẻ tiền "tiện lợi"
Mọt sách
17/12/2019
Hạ Tâm và Hàn Phong một trước một sau đi ra ngoài thì nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau: "Hai đứa có cần ba kêu
người đưa đi học không?" Ông Hạ còn biết quan tâm con gái hỏi một câu.
Hàn Phong: "Không cần phiền chú Hạ đâu, cháu lấy xe đạp chở Tâm Tâm đi học là được rồi." Nói xong thì nhanh chóng bước tới chỗ chiếc xe đạp được chú Lí, tài xế riêng của ông Hạ dắt ra hộ.
Nhìn chiếc xe đạp được dẫn ra, ông Hạ cau mày: "Thật chẳng hiểu nổi hai đứa nhóc tụi bây, nhà có xe sang không đi, lại đi cái chiếc xe đạp rẻ tiền này."
Nghe ông Hạ nói thế,Hạ Tâm nhanh nhảu đáp lại: "Lão Hạ à, con biết ông Hạ đây tiền nhiều vô số nhưng đó là sở thích của người ta nha, với lại đi xe đạp có thể ngắm cảnh nha." Dừng một chút Hạ Tâm đồng cảm nhìn người cha của mình thở dài, đặt tay lên vai ông, ghé sát vào tai ông nói: "Ông Hạ hay là ông cũng thử ôn kỉ niệm với bà Hạ đi, mua một chiếc xe đạp rồi chở bà Hạ đi dạo, đảm bảo sẽ cực kì lãng mạn...."Bỗng một ý tưởng có chút 'xấu xa' hiện lên trong đầu Hạ Tâm, không suy nghĩ nhiều cô tinh nghịch trêu chọc ông Hạ: "Ông Hạ Du thân mến, không phải là ông không thể đạp nổi xe rồi đấy chứ... Già rồi nên sức khỏe giảm là điều bình thường, con hiểu mà... con hiểu mà....." Hạ Tâm nói xong liền chạy ra cửa, vừa cười ha hả liếc nhìn vẻ mặt tức nghẹn họng của ông. Dám chọc ông thế này, thì chỉ có khi có mặt bà Hạ thì cô mới dám, nếu là bình thường thì đã bị quánh cho mông "nở hoa" rồi.
Ông Hạ kiềm nén tức giận, vì có bà Hạ kế bên nên ông chỉ nhỏ nhẹ : "Cái con bé này, ông đây còn rất là khỏe mạnh đấy nhé, thể dục thể thao ông vẫn tập thường xuyên nhé, sức khỏe ông còn tốt hơn mấy thanh niên tụi bây đấy.... Hừ.. ". Ông Hạ dừng lại một chút, vẻ mặt kiêu ngạo nói tiếp: "Nhìn mặt ông đây cũng không già đâu nhé, ông đây là do chăm sóc da thường xuyên đấy nhé, ra đường người ta kêu bằng anh không đấy."
"Xùy, người ta kêu ba bằng anh là vì người ta nể mặt ba có tiền thôi ba ạ, ba thân yêu của con hãy tĩnh táo lại chút đi, haha." Hạ Tâm nói với vẻ mặt trêu tức.
Bà Hạ nhìn sang không hiểu có chuyện gì, lên tiếng cắt ngang:"Ồn ào cái gì đấy, còn không mau đi học đi.".
"Đi liền, đi liền đây, mẫu thân đại nhân cùng phụ thân đại nhân ở nhà vui vẻ nha." Hạ Tâm chào mọi người xong, xách cặp chạy ra cửa.
Như bình thường ăn sáng xong cũng đã 7h50, trường học cách nhà cô cũng không xa, đạp xe cũng chỉ mất khoảng mấy phút là tới nên cô cũng không gấp. Cô mang giày xong, chạy ra ngoài, đập vào tầm mắt là một người một xe đang đứng trước cổng.
Ánh nắng chiếu lên người con trai đang đứng đó cùng với chiếc xe đạp rẻ tiền. Chiếc xe đạp có rẻ đến đâu cũng không làm mất đi vẻ đẹp của người con trai ấy. Dáng người cao ráo, khoảng chừng 1m8, tai đeo tai nghe, mũi cao, môi mỏng. Vẻ đẹp của người này có thể khiến mấy đứa con gái phải chết mê chết mệt, nhưng trên người luôn tỏa ra hơi thở lành lạnh khiến người ta không khỏi rùng mình.
Hạ Tâm suy nghĩ miên man, cô đứng nhìn 'người nào đó' đến thất thần, cho đến khi người kia không nhịn được mở miệng lên tiếng nói: "Nè, Tiểu Tâm ngốc, cậu còn ngây ra đó làm gì vậy? Tớ biết tớ đẹp trai, cậu có thể lên xe rồi ngắm cũng được mà, còn không mau lên xe là trễ học thật đấy. "
Cô giật mình, dẹp ngay cái suy nghĩ không nên có trong đầu, phản ứng được mình bị nói là 'ngốc' tức giận rống lên: "Cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc." Rồi lật đật chạy đến ngồi lên yên sau của chiếc xe đạp, lên tiếng trách móc:"Chậc, đồ tự luyến nhà ngươi, cứ nói mãi một câu 'trễ học', đã biết rồi mà, còn không chạy đi, trễ học bây giờ. Cái đồ ông cụ non."
Hàn Phong liếc nhìn cô không nói, vừa định dời ánh mắt đi thì nghe cô nói tiếp: "Chị đây biết chị đẹp nên không cần phải nhìn chằm chằm như vậy đâu, cảm ơn. Nhanh, nhanh nào." Nói xong còn không quên nháy mắt một cái.( haha bả cũng tự luyến mà còn nói ngta.)
Hàn Phong quay đầu, không biết suy nghĩ cái gì lắc lắc đầu trong đáy mắt mang theo ý cười, điều khiển chiếc xe đạp chạy đến trường.
Buổi sáng không khí thật trong lành, ánh nắng chan hòa, hoa đua nhau khoe sắc mang theo một hương thơm thoang thoảng. Gió thổi nhè nhẹ, đôi nam nữ ngồi trên chiếc xe đạp chầm chậm di chuyển trên con đường đầy hoa lá rơi tạo nên một bức tranh ảo mộng, chậm rãi chạy đến trường.
Hàn Phong: "Không cần phiền chú Hạ đâu, cháu lấy xe đạp chở Tâm Tâm đi học là được rồi." Nói xong thì nhanh chóng bước tới chỗ chiếc xe đạp được chú Lí, tài xế riêng của ông Hạ dắt ra hộ.
Nhìn chiếc xe đạp được dẫn ra, ông Hạ cau mày: "Thật chẳng hiểu nổi hai đứa nhóc tụi bây, nhà có xe sang không đi, lại đi cái chiếc xe đạp rẻ tiền này."
Nghe ông Hạ nói thế,Hạ Tâm nhanh nhảu đáp lại: "Lão Hạ à, con biết ông Hạ đây tiền nhiều vô số nhưng đó là sở thích của người ta nha, với lại đi xe đạp có thể ngắm cảnh nha." Dừng một chút Hạ Tâm đồng cảm nhìn người cha của mình thở dài, đặt tay lên vai ông, ghé sát vào tai ông nói: "Ông Hạ hay là ông cũng thử ôn kỉ niệm với bà Hạ đi, mua một chiếc xe đạp rồi chở bà Hạ đi dạo, đảm bảo sẽ cực kì lãng mạn...."Bỗng một ý tưởng có chút 'xấu xa' hiện lên trong đầu Hạ Tâm, không suy nghĩ nhiều cô tinh nghịch trêu chọc ông Hạ: "Ông Hạ Du thân mến, không phải là ông không thể đạp nổi xe rồi đấy chứ... Già rồi nên sức khỏe giảm là điều bình thường, con hiểu mà... con hiểu mà....." Hạ Tâm nói xong liền chạy ra cửa, vừa cười ha hả liếc nhìn vẻ mặt tức nghẹn họng của ông. Dám chọc ông thế này, thì chỉ có khi có mặt bà Hạ thì cô mới dám, nếu là bình thường thì đã bị quánh cho mông "nở hoa" rồi.
Ông Hạ kiềm nén tức giận, vì có bà Hạ kế bên nên ông chỉ nhỏ nhẹ : "Cái con bé này, ông đây còn rất là khỏe mạnh đấy nhé, thể dục thể thao ông vẫn tập thường xuyên nhé, sức khỏe ông còn tốt hơn mấy thanh niên tụi bây đấy.... Hừ.. ". Ông Hạ dừng lại một chút, vẻ mặt kiêu ngạo nói tiếp: "Nhìn mặt ông đây cũng không già đâu nhé, ông đây là do chăm sóc da thường xuyên đấy nhé, ra đường người ta kêu bằng anh không đấy."
"Xùy, người ta kêu ba bằng anh là vì người ta nể mặt ba có tiền thôi ba ạ, ba thân yêu của con hãy tĩnh táo lại chút đi, haha." Hạ Tâm nói với vẻ mặt trêu tức.
Bà Hạ nhìn sang không hiểu có chuyện gì, lên tiếng cắt ngang:"Ồn ào cái gì đấy, còn không mau đi học đi.".
"Đi liền, đi liền đây, mẫu thân đại nhân cùng phụ thân đại nhân ở nhà vui vẻ nha." Hạ Tâm chào mọi người xong, xách cặp chạy ra cửa.
Như bình thường ăn sáng xong cũng đã 7h50, trường học cách nhà cô cũng không xa, đạp xe cũng chỉ mất khoảng mấy phút là tới nên cô cũng không gấp. Cô mang giày xong, chạy ra ngoài, đập vào tầm mắt là một người một xe đang đứng trước cổng.
Ánh nắng chiếu lên người con trai đang đứng đó cùng với chiếc xe đạp rẻ tiền. Chiếc xe đạp có rẻ đến đâu cũng không làm mất đi vẻ đẹp của người con trai ấy. Dáng người cao ráo, khoảng chừng 1m8, tai đeo tai nghe, mũi cao, môi mỏng. Vẻ đẹp của người này có thể khiến mấy đứa con gái phải chết mê chết mệt, nhưng trên người luôn tỏa ra hơi thở lành lạnh khiến người ta không khỏi rùng mình.
Hạ Tâm suy nghĩ miên man, cô đứng nhìn 'người nào đó' đến thất thần, cho đến khi người kia không nhịn được mở miệng lên tiếng nói: "Nè, Tiểu Tâm ngốc, cậu còn ngây ra đó làm gì vậy? Tớ biết tớ đẹp trai, cậu có thể lên xe rồi ngắm cũng được mà, còn không mau lên xe là trễ học thật đấy. "
Cô giật mình, dẹp ngay cái suy nghĩ không nên có trong đầu, phản ứng được mình bị nói là 'ngốc' tức giận rống lên: "Cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc." Rồi lật đật chạy đến ngồi lên yên sau của chiếc xe đạp, lên tiếng trách móc:"Chậc, đồ tự luyến nhà ngươi, cứ nói mãi một câu 'trễ học', đã biết rồi mà, còn không chạy đi, trễ học bây giờ. Cái đồ ông cụ non."
Hàn Phong liếc nhìn cô không nói, vừa định dời ánh mắt đi thì nghe cô nói tiếp: "Chị đây biết chị đẹp nên không cần phải nhìn chằm chằm như vậy đâu, cảm ơn. Nhanh, nhanh nào." Nói xong còn không quên nháy mắt một cái.( haha bả cũng tự luyến mà còn nói ngta.)
Hàn Phong quay đầu, không biết suy nghĩ cái gì lắc lắc đầu trong đáy mắt mang theo ý cười, điều khiển chiếc xe đạp chạy đến trường.
Buổi sáng không khí thật trong lành, ánh nắng chan hòa, hoa đua nhau khoe sắc mang theo một hương thơm thoang thoảng. Gió thổi nhè nhẹ, đôi nam nữ ngồi trên chiếc xe đạp chầm chậm di chuyển trên con đường đầy hoa lá rơi tạo nên một bức tranh ảo mộng, chậm rãi chạy đến trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.