Chương 31
Mọt sách
18/12/2019
Đã mấy ngày trôi qua, mọi thứ vẫn diễn ra như
bình thường, nhưng cô vẫn không thấy cô bạn bên cạnh đi học. Đã gần tới
ngày kiểm tra vẫn không thấy. Chắc nhà người ta có nổi khổ nên không thể đi học...
Và cô lại tưởng tượng ra một đống chuyện cẩu huyết trong đầu như nhà không có tiền đi học, mẹ bệnh vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ nên không đi..... Ôi thật đáng thương.
Rốt cục chỉ còn một ngày nữa là đến ngày kiểm tra, đây đơn giản chỉ là kì kiểm tra kiến thức của mỗi người từ đầu năm học cho đến bây giờ.
Trường khai giảng vào hồi tháng tám, bây giờ cũng đã đến đầu tháng 9, thời gian trôi qua thật nhanh. Hạ Tâm vẫn đi học đều, đối với kì kiểm tra này, cũng chẳng có hề hấn gì.
Cả một tháng nay Hạ Tâm bị tên điên cấm túc mọi điều, không được làm cái này, không được làm cái kia, nhưng biết sao được, kể cả anh hai cũng không bảo vệ em mình, không nói giúp câu nào thì thôi đi, cũng hùa theo ông bà Hạ, nói giúp tên điên kia, đã vậy.... chuyện còn thảm hơn là.... cô không có tiền.
Hức.. nếu như.... thôi khỏi nếu như.... càng nghĩ càng buồn hơn. Nhưng mà, ông bà Hạ một tháng rồi mà còn không liên lạc với người con gái là cô đây luôn chứ????
Có phải chơi đến quên trời đất luôn rồi không!!
Đi chơi đến quên luôn cô con gái xinh đẹp như cô luôn sao?
Một tiếng hỏi thăm cũng không có!
Cô gọi thì lại không liên lạc được. Đi chơi có cần tắt điện thoại luôn không. Thiệt tình không biết hai người này..... aaaaaa.... bực mình quá mà....
Hôm nay cô cố gắng vui vẻ không nghĩ về điều đó nữa, phấn chấn tinh thần rồi đi học. Như thường ngày, Hạ Tâm vẫn ngồi xe đạp của Hàn Phong mà đi học, tới trường bước xuống xe, lúc này trong đầu Hạ Tâm nghĩ đến một chuyện... ừm... đảm bảo sẽ không xấu xa hay đen tối gì.
Cười hắc hắc hai tiếng Hạ Tâm nhanh chân bước xuống xe, đạp mạnh xuống cái chân để một bên trên đất của Hàn Phong, rồi nhanh chóng lên lớp. Hạ Tâm chạy thật nhanh lên lớp, trong lòng tràn đầy vui sướng, mang đắc ý cao trong lòng, mà ngồi vào chỗ của mình.
Hạ Tâm thấy cô bạn bên cạnh đã đi học nhưng không hiểu sao cô nàng này cứ lên lớp là ngủ, buổi tối có làm gì quá sức không mà lên lớp ngủ mãi thế?? Hạ Tâm cũng chẳng mấy quan tâm.
Lúc này Hàn Phong vẫn còn giữ nguyên tư thế ngay cổng trường, một chân để trên bàn đạp, chân còn lại thì đặt xuống đất còn có thể nhìn thấy dấu giày đạp trên đó.
Thấy dấu vết trên giày mình, nhìn là biết lực cũng không nhẹ, lại nhìn theo bóng dáng người gây nên chạy đi, Hàn Phong cười lắc đầu.
Đau thật. Cô làm gì mà dùng lực mạnh thế, muốn anh què à!
Què rồi ai chở cô đi học đây.
Hàn Phong nhìn xuống phía bên giày bị đạp của mình, khẽ thở dài, bước xuống xe, dắt xe vào. Không lau đi phần bị đạp kia, Hàn Phong làm như không có chuyện gì mà bước vào lớp, ngồi xuống chỗ của mình, mở cặp đưa cho người phía trước một bình sữa nóng.
Hạ Tâm quay xuống thấy bình sữa này mà phát ớn trong bụng, thật là..... lại là sữa, sữa, sữa, sữa, cô sắp biến thành sữa rồi!!!
Dù vậy Hạ Tâm vẫn cầm lấy bình sữa mà từ từ uống, ôi mẹ ơi.... ngán quá đi mà....
Hạ Tâm uống được mấy ngụm, rồi đóng nắp, đưa lại người phía sau, nào ngờ người này nghiêm nghị nói: "Uống cho hết."
Bình thường nếu Hạ Tâm không uống hết, hay không muốn uống, thì chỉ cần cô nhấp mấy ngụm là được, nhưng mà hôm nay, đảm bảo luôn tên điên này muốn trả thù cô đây mà :" Ấu trĩ."
Hạ Tâm lè lưỡi, quay lên trên không nói chuyện với tên điên này nữa, hôm nay cô phải làm cho mình vui vẻ.
Vui vẻ mấy thì ngày nào cũng như ngày nào mà thôi, nói làm mình vui vẻ chỉ là Hạ Tâm làm cho ngày hôm nay thú vị hơn thôi. Thật chất vẫn phải dậy sớm, lên lớp, chơi game, ăn, uống,.... ngày nào cũng thế mọi chuyện vẫn cứ lặp lại như nhau.
Cuộc sống mà, mỗi ngày luôn lặp đi lặp lại những thứ như thế, tùy theo lứa tuổi, hoàn cảnh.
Đối với Hạ Tâm mỗi ngày tự tạo một niềm vui, một lí do, hay nói một câu gì đó, cũng có thể làm cuộc sống này vui hơn mấy phần.
Thầy giáo vẫn tiếp tục lên lớp, hình tượng của ông thầy chủ nhiệm này chỉ thay đổi được một lần duy nhất, còn đa phần Hạ tâm đều thấy áo trắng, quần tay, đầu ổ quạ, kèm theo là đôi dép tổ ong đủ màu sắc.
Nói đủ màu sắc là vì ông thầy này mỗi ngày là một đôi tổ ong màu khác nhau, nay màu đỏ, mai màu xanh lá, mốt thì hồng,..... Hạ Tâm không biết nhà ông thầy này bán gì, không biết thầy ấy có kinh doanh bán dép tổ ong, hay có sức mạnh đặc biệt gì với nó nữa đây.
Thường thường các lão thầy đều gọn gàng tươm tất mà, có thầy mang giày da, cũng có người mang giày quai hậu,.... đâu ai như ông thầy chủ nhiệm này, hình tượng thế này thì còn đâu. Dù sao nhìn hoài cũng quen Hạ tâm cũng không ngạc nhiên gì nữa, im lặng nghe thầy ấy giảng bài.
Mộ Khâu bước vào lớp chào hỏi học sinh của mình, cuối cùng là ngáp một cái thật to rồi bước về bàn giáo viên, ngồi xuống.
Thật là, thật là, Hạ Tâm không muốn để ý không được mà, đàn ông thế này thì ai mà dám lấy đây??
Vì sắp đến ngày kiểm tra nên thầy giáo Mộ, một người bình thường không mấy nghiêm túc giảng bài bây giờ lại nghiêm túc một cách lạ thường.
"Các em mau mở sách ra, ngày mai là kiểm tra rồi, phải cô gắng để chứng tỏ cho mọi người thấy dù chúng ta học lớp F nhưng vẫn giỏi." Thấy giáo Mộ nói xong một chân đặt lên ghế một tay hương lên trên. Chỉ thiếu cái khăn choàng là như siêu nhân.
Cả lớp thấy vậy cũng đưa tay nắm thành nắm đấm làm kiểu 'cố lên'.
Hạ Tâm thấy vậy cũng làm theo.
May quá, rốt cục thì cái lớp nó cũng bình thường nếu....... Thầy Mộ bỏ chân xuống khỏi cái ghế kia.
Thầy giáo Mộ đang giảng được một nữa, thì cửa lớp được mở ra. Ngoài cửa xuất hiện một lão đầu hói, nếu Hạ Tâm không nhầm thì ông đầu hói này chắc là giám thị.
Theo sau sự xuất hiện của thầy giám thị là năm, sáu học sinh đa phần đều là con trai.
Cả lớp học ồn lên ngay lúc đó, cả lũ học sinh bàn tán xôn xao không biết đây là chuyện gì đây. Mấy đứa đi đằng sau kia đều là học sinh lớp F này cả, cả lớp thắc mắc không biết bọn này đã làm gì mà để gặp giám thị thế này?
Hạ Tâm thấy vậy thì nhìn xung quanh lớp, thì thấy có mấy chỗ trống. Hồi nãy vì lo chú ý sự thay đổi đột xuất của thầy mà không chú ý lắm.
Thầy Mộ lần đầu tiên trong năm giảng đến hăng say thì buộc phải dừng lại. Nhìn đám học sinh phía sau thầy giám thị thì mới biết đây là học sinh lớp mình.
Lần đầu tiên, vì sắp kiểm tra, vì học sinh muốn thể hiện khả năng dạy tuyệt đỉnh sao cũng khó thế này.
Và cô lại tưởng tượng ra một đống chuyện cẩu huyết trong đầu như nhà không có tiền đi học, mẹ bệnh vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ nên không đi..... Ôi thật đáng thương.
Rốt cục chỉ còn một ngày nữa là đến ngày kiểm tra, đây đơn giản chỉ là kì kiểm tra kiến thức của mỗi người từ đầu năm học cho đến bây giờ.
Trường khai giảng vào hồi tháng tám, bây giờ cũng đã đến đầu tháng 9, thời gian trôi qua thật nhanh. Hạ Tâm vẫn đi học đều, đối với kì kiểm tra này, cũng chẳng có hề hấn gì.
Cả một tháng nay Hạ Tâm bị tên điên cấm túc mọi điều, không được làm cái này, không được làm cái kia, nhưng biết sao được, kể cả anh hai cũng không bảo vệ em mình, không nói giúp câu nào thì thôi đi, cũng hùa theo ông bà Hạ, nói giúp tên điên kia, đã vậy.... chuyện còn thảm hơn là.... cô không có tiền.
Hức.. nếu như.... thôi khỏi nếu như.... càng nghĩ càng buồn hơn. Nhưng mà, ông bà Hạ một tháng rồi mà còn không liên lạc với người con gái là cô đây luôn chứ????
Có phải chơi đến quên trời đất luôn rồi không!!
Đi chơi đến quên luôn cô con gái xinh đẹp như cô luôn sao?
Một tiếng hỏi thăm cũng không có!
Cô gọi thì lại không liên lạc được. Đi chơi có cần tắt điện thoại luôn không. Thiệt tình không biết hai người này..... aaaaaa.... bực mình quá mà....
Hôm nay cô cố gắng vui vẻ không nghĩ về điều đó nữa, phấn chấn tinh thần rồi đi học. Như thường ngày, Hạ Tâm vẫn ngồi xe đạp của Hàn Phong mà đi học, tới trường bước xuống xe, lúc này trong đầu Hạ Tâm nghĩ đến một chuyện... ừm... đảm bảo sẽ không xấu xa hay đen tối gì.
Cười hắc hắc hai tiếng Hạ Tâm nhanh chân bước xuống xe, đạp mạnh xuống cái chân để một bên trên đất của Hàn Phong, rồi nhanh chóng lên lớp. Hạ Tâm chạy thật nhanh lên lớp, trong lòng tràn đầy vui sướng, mang đắc ý cao trong lòng, mà ngồi vào chỗ của mình.
Hạ Tâm thấy cô bạn bên cạnh đã đi học nhưng không hiểu sao cô nàng này cứ lên lớp là ngủ, buổi tối có làm gì quá sức không mà lên lớp ngủ mãi thế?? Hạ Tâm cũng chẳng mấy quan tâm.
Lúc này Hàn Phong vẫn còn giữ nguyên tư thế ngay cổng trường, một chân để trên bàn đạp, chân còn lại thì đặt xuống đất còn có thể nhìn thấy dấu giày đạp trên đó.
Thấy dấu vết trên giày mình, nhìn là biết lực cũng không nhẹ, lại nhìn theo bóng dáng người gây nên chạy đi, Hàn Phong cười lắc đầu.
Đau thật. Cô làm gì mà dùng lực mạnh thế, muốn anh què à!
Què rồi ai chở cô đi học đây.
Hàn Phong nhìn xuống phía bên giày bị đạp của mình, khẽ thở dài, bước xuống xe, dắt xe vào. Không lau đi phần bị đạp kia, Hàn Phong làm như không có chuyện gì mà bước vào lớp, ngồi xuống chỗ của mình, mở cặp đưa cho người phía trước một bình sữa nóng.
Hạ Tâm quay xuống thấy bình sữa này mà phát ớn trong bụng, thật là..... lại là sữa, sữa, sữa, sữa, cô sắp biến thành sữa rồi!!!
Dù vậy Hạ Tâm vẫn cầm lấy bình sữa mà từ từ uống, ôi mẹ ơi.... ngán quá đi mà....
Hạ Tâm uống được mấy ngụm, rồi đóng nắp, đưa lại người phía sau, nào ngờ người này nghiêm nghị nói: "Uống cho hết."
Bình thường nếu Hạ Tâm không uống hết, hay không muốn uống, thì chỉ cần cô nhấp mấy ngụm là được, nhưng mà hôm nay, đảm bảo luôn tên điên này muốn trả thù cô đây mà :" Ấu trĩ."
Hạ Tâm lè lưỡi, quay lên trên không nói chuyện với tên điên này nữa, hôm nay cô phải làm cho mình vui vẻ.
Vui vẻ mấy thì ngày nào cũng như ngày nào mà thôi, nói làm mình vui vẻ chỉ là Hạ Tâm làm cho ngày hôm nay thú vị hơn thôi. Thật chất vẫn phải dậy sớm, lên lớp, chơi game, ăn, uống,.... ngày nào cũng thế mọi chuyện vẫn cứ lặp lại như nhau.
Cuộc sống mà, mỗi ngày luôn lặp đi lặp lại những thứ như thế, tùy theo lứa tuổi, hoàn cảnh.
Đối với Hạ Tâm mỗi ngày tự tạo một niềm vui, một lí do, hay nói một câu gì đó, cũng có thể làm cuộc sống này vui hơn mấy phần.
Thầy giáo vẫn tiếp tục lên lớp, hình tượng của ông thầy chủ nhiệm này chỉ thay đổi được một lần duy nhất, còn đa phần Hạ tâm đều thấy áo trắng, quần tay, đầu ổ quạ, kèm theo là đôi dép tổ ong đủ màu sắc.
Nói đủ màu sắc là vì ông thầy này mỗi ngày là một đôi tổ ong màu khác nhau, nay màu đỏ, mai màu xanh lá, mốt thì hồng,..... Hạ Tâm không biết nhà ông thầy này bán gì, không biết thầy ấy có kinh doanh bán dép tổ ong, hay có sức mạnh đặc biệt gì với nó nữa đây.
Thường thường các lão thầy đều gọn gàng tươm tất mà, có thầy mang giày da, cũng có người mang giày quai hậu,.... đâu ai như ông thầy chủ nhiệm này, hình tượng thế này thì còn đâu. Dù sao nhìn hoài cũng quen Hạ tâm cũng không ngạc nhiên gì nữa, im lặng nghe thầy ấy giảng bài.
Mộ Khâu bước vào lớp chào hỏi học sinh của mình, cuối cùng là ngáp một cái thật to rồi bước về bàn giáo viên, ngồi xuống.
Thật là, thật là, Hạ Tâm không muốn để ý không được mà, đàn ông thế này thì ai mà dám lấy đây??
Vì sắp đến ngày kiểm tra nên thầy giáo Mộ, một người bình thường không mấy nghiêm túc giảng bài bây giờ lại nghiêm túc một cách lạ thường.
"Các em mau mở sách ra, ngày mai là kiểm tra rồi, phải cô gắng để chứng tỏ cho mọi người thấy dù chúng ta học lớp F nhưng vẫn giỏi." Thấy giáo Mộ nói xong một chân đặt lên ghế một tay hương lên trên. Chỉ thiếu cái khăn choàng là như siêu nhân.
Cả lớp thấy vậy cũng đưa tay nắm thành nắm đấm làm kiểu 'cố lên'.
Hạ Tâm thấy vậy cũng làm theo.
May quá, rốt cục thì cái lớp nó cũng bình thường nếu....... Thầy Mộ bỏ chân xuống khỏi cái ghế kia.
Thầy giáo Mộ đang giảng được một nữa, thì cửa lớp được mở ra. Ngoài cửa xuất hiện một lão đầu hói, nếu Hạ Tâm không nhầm thì ông đầu hói này chắc là giám thị.
Theo sau sự xuất hiện của thầy giám thị là năm, sáu học sinh đa phần đều là con trai.
Cả lớp học ồn lên ngay lúc đó, cả lũ học sinh bàn tán xôn xao không biết đây là chuyện gì đây. Mấy đứa đi đằng sau kia đều là học sinh lớp F này cả, cả lớp thắc mắc không biết bọn này đã làm gì mà để gặp giám thị thế này?
Hạ Tâm thấy vậy thì nhìn xung quanh lớp, thì thấy có mấy chỗ trống. Hồi nãy vì lo chú ý sự thay đổi đột xuất của thầy mà không chú ý lắm.
Thầy Mộ lần đầu tiên trong năm giảng đến hăng say thì buộc phải dừng lại. Nhìn đám học sinh phía sau thầy giám thị thì mới biết đây là học sinh lớp mình.
Lần đầu tiên, vì sắp kiểm tra, vì học sinh muốn thể hiện khả năng dạy tuyệt đỉnh sao cũng khó thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.