Thanh Xuân Của Anh Chỉ Có Em

Chương 11: Chuyện xảy ra ở tiệm bánh 1

Mọt sách

18/12/2019

Hạ Tâm không muốn xen vào chuyện của người khác, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà sau đó ngủ một giấc, bèn nhấc chân đi sang chỗ khác để ra ngoài. Khi ra đến cửa cô nhìn thấy một bóng người có chút quen mắt, Hạ Tâm cố gắng suy nghĩ nhớ lại. A đúng rồi, đó là con mụ đáng ghét kia. Bà cô dạy sử làm gì ở đây thế nhỉ?? Thấy vậy bước chân của Hạ Tâm bỗng chậm lại rồi dừng hẳn, Hàn Phong đi phía sau thấy cô dừng lại nhìn qua bên kia thì cũng dừng lại, theo hướng nhìn của cô nhìn qua. Chỉ thấy một đám người tụ tập lại, chính giữa là cô giáo Tịnh, quản lý cửa hàng và một cô gái trẻ dẫn đầu đám thanh niên tóc xanh đỏ, hình như họ đang cãi nhau.

Hàn Phong không thích lắm, hai tay nắm lấy vai Hạ Tâm, đẩy vai cô đi ra khỏi nơi này.

Hạ Tâm vì muốn chắc chắn xem mình có nhìn lầm không nên hỏi Hàn Phong: "Nè, nè cậu xem có phải mụ đáng ghét sáng nay không??"

Nhìn theo hướng tay cô chỉ, lần nữa nhìn lại đám người này, suy nghĩ một lúc, anh cũng đã nhận ra bà ta, nhưng cũng không quan tâm lắm.

Cô giáo Tịnh chỉ vào người quản lý tiệm bánh mà rống lên: "Mấy người làm ăn kiểu gì vậy hả? Con của tôi ăn bánh của mấy người nên giờ bị đau bụng rồi đây này!"

Người quản lý rối rít khuyên can: "Phu nhân có chuyện gì hãy từ từ rồi nói."

Bà ta không nghe lời của quản lý, hất hết đồ trên bàn lễ tân xuống, liếc nhìn quản lý: "Tôi nói cho các người biết, làm ăn như vậy mà coi được sao? Làm ăn gì mà con tôi ăn vào lại ôm bụng thế kia." Nói rồi bà ta chỉ vào người bên cạnh. "Hôm nay ăn vào đau bụng, ngày sau ăn vào sẽ chết người à! "

Người ôm bụng than đau kia, thấy vậy vội vàng la lên: "Mẹ ơi, con đau quá, huhu có phải con sắp chết rồi không huhu, con không muốn chết đau mẹ ơi."

Bà ta lại tiếp tục làm loạn, cô gái dẫn đầu đám xanh đỏ tím vàng kia bỗng nhiên bước tới trước mặt bà ta bình tĩnh nói: "Bà làm loạn đủ chưa? Ồn ào chết được!"

Tâm Thanh Tịnh đang đập phá đồ đến hăng say bỗng nhiên có người xuất hiện trước mặt phá hoại, cầm lấy cái chậu hoa xương rồng đang để trên bàn bên cạnh đập tới: "Cô là ai, ai cho cô xen vào chuyện của tôi, mau cút sang một bên."



Bà ta hùng hổ, tiếp tục chỉ vào người quản lý tiệm bánh nói: "Nếu hôm nay các người không gọi chủ quán của các người ra đây, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu."

Cô gái này không ngờ bà ta lại lấy chậu hoa xương rồng đập mình nên không kịp phản ứng né tránh bị chậu xương rồng đập phải vào đầu, cô gái nhanh tay lấy tay đè lại nơi bị thương, cảm giác hơi ướt ướt hình như đã chảy máu rồi.

Ông quản lý nhìn sang cô gái đang ôm đầu, thấy cô lắc lắc đầu thì nhìn sang bà ta nói: "Xin lỗi phu nhân, ông chủ của tôi đang đi công tác không thể trở về được, nếu bà còn dám làm loạn tôi sẽ gọi báo cảnh sát."

Thấy quản lý lấy điện thoại ra, tính gọi thật, bà ta hơi hoảng một tí rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục đập phá: "Tôi phải gặp mặt ông chủ của các người, làm ăn hại người như vậy, tính trốn sao."

Lúc nãy bà ta bỏ thuốc vào bánh, xung quanh không có ai chỉ có hai mẹ con bà ta. Cái tiệm bánh mới mở này đã cướp đi rất nhiều khách của tiệm, gây ra rất nhiều tổn thất. Mặc dù chỉ mới mở có vài ngày, nhưng bà ta biết, nhất định nó sẽ nguy hại đến việc làm ăn của bà ta. Bánh của cửa tiệm này bà ta cũng đã thử qua, thật sự rất ngon, ngon hơn cả tiệm của bà ta, nên hôm nay, nhất quyết phải làm cho tiệm bánh này đóng cửa. Một tiệm bánh mới mở chắc chắn sẽ không có chỗ dựa gì nhiều, bà ta cũng điều tra chủ của nơi này, đó chỉ là một người không có gia cảnh gì nên việc ra tay cũng rất dễ dàng. Việc một cửa hàng bánh có khách ngộ độc thực phẩm, có thể sẽ bị đình chỉ để điều tra cũng có thể sẽ không được mở lại nữa.

Cô gái đang ôm đầu, cô hơi bị choáng váng, giọng điệu khinh bỉ nói: "Nếu bà ta cứ làm loạn như vậy thì gọi cảnh sát đi, ở đây chỉ tổ làm ảnh hưởng tới người khác." Cô gái nói xong xoay người bước đi, người phía sau như bị kích thích cầm cái ghế chạy tới chuẩn bị phan xuống. Cô gái phía trước không phản ứng kịp, đầu cô thật sự choáng hơn lúc nãy, trơ mắt nhìn cái ghế sắp phan xuống người mình.

Hạ Tâm nhìn từ nãy giờ cũng hiểu hết cả câu chuyện, nhưng con mụ này có phải quá đáng quá rồi không chứ. Con gái một bên than đau bụng lại không chịu đưa vào bệnh viện, dùng ngón chân để nghĩ Hạ Tâm cũng biết con mụ này đến gây chuyện. Liếc nắt nhìn đến cô gái kia, dường như Hạ Tâm thấy rất quen, khi nhìn đến đầu tóc cùng phong cách của cô gái thì có chút quen mắt..... Đúng rồi, chiều nay khi xe taxi dừng chờ đèn đỏ, cô đã nhìn thấy cô gái này, cô gái này là người cầm đầu cái đám đầu xanh đầu đỏ đó.

Hạ Tâm khinh bỉ nhìn mụ già Tịnh kia chỉ thấy ngứa mắt hơn, nên lúc thấy bà ta định cầm ghế đập cô gái kia, cô liền lao nhanh qua, trước khi cái ghế sắp đập xuống người cô gái, thì không nhịn được dơ chân đá một phát vào bụng bà ta, khiến mụ va vào cái bàn phía sau. (quao chị mạnh dữ)

Hạ Tâm quay đầu đưa tay đỡ cô gái kia, quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ?" Cô gái lắc đầu, tỏ vẻ không sao, nhìn đến người bị đá văng ra kia, nháy mắt với quản lí, rồi rời đi.

Một đám đầu xanh đầu đỏ đi cùng cô gái lúc này mới qua hỏi thăm, rồi dìu cô gái đó rời đi. Ra đến trước cửa, Hạ Tâm nhìn thấy cô gái ấy nói gì với đám người đó, rút một sắp tiền trong túi đưa cho họ. Nhưng điều lạ là Hạ Tâm lại thấy cô gái tách riêng ra, bước đi loạng choạng đi hướng ngược lại, không phải là cô gái đó nên để bọn họ đưa tới viện à?? Cũng phải thôi khi cô gái này bị thương hình như cả đám người kia chỉ biết đứng nhìn thôi, còn nói cười vui vẻ xem như nơi đây không có chuyện gì mà tiếp tục làm lơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Của Anh Chỉ Có Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook