Chương 1: Đôi Vài Điều Tôi Muốn Nói.
Nhuanh.
01/06/2021
Cho phép tôi xin được tự giới thiệu, tôi là Vũ Ngọc Minh, tôi là "gơ" chính hiệu nhé. Thanh niên hơi cứng vừa tròn 15 tuổi, hiện đang hoàn thành khoá tốt nghiệp cấp hai, và chuẩn bị cho "sự nghiệp" cấp 3. Không giấu gì mọi người, mặc dù là con gái nhưng lại vô cùng thích động chân động tay, cho nên mỗi khi xích mích với bạn bè, tôi lại lôi nắm đấm ra giải quyết. Vốn có "máu giang hồ" trong người từ khi sinh ra, từ thời mẫu giáo mặc quần thủng đít tôi đã làm "đại ka", lên đến tiểu học thì trở thành "trùm", lên cấp hai thì thực sự không biết phải nói thế nào nữa. Số lần ba mẹ tôi, ông bà nội, ông bà ngoại, thậm chí cả đến cô dì chú bác tôi bị mời lên trường gặp giáo viên chủ nhiệm, gặp cả hiệu trưởng không thể nào mà đếm bằng đầu ngón tay. Thật sự là bản thân tôi cũng không thể nào đếm nổi. Lúc thì trêu chọc bạn bè, khi thì không tôn trọng giáo viên :(( lại còn bao vụ đánh nhau nặng nhẹ...Ba mẹ thì không còn lời nào nói với tôi, còn tôi lại chẳng thể để mình chịu thiệt và kìm chế cái máu nóng trong người. Nói chung, tôi tự thấy... mình vô cùng BÁ!!?
Mặc dù đầu óc chẳng đến nỗi nào nhưng tôi vô cùng lười. Ví dụ bài về nhà không bao giờ làm, bài trên lớp không bao giờ ghi. Thế nên mỗi khi lên lớp, không rõ bút thước đã bay đi đâu, sách mượn tạm lớp khác học chống đối. Ấy thế mà tôi có lòng tự trọng vô cùng cao, sẽ luôn cố gắng hiểu bài trên lớp, sát ngày kiểm tra sẽ cật lực học để lấy kết quả khả nhất có thể. Thế nên trong học tập, ít ai bắt bẻ tôi thế nọ thế kia.
Về thể lực, không so với bọn con trai, nhưng nếu đọ với đám con gái, tôi vẫn đỉnh của đỉnh nhất. Thể thao môn nào cũng rất cừ, mỗi giờ thể dục tôi thường gia nhập cùng đám con trai và chơi...đá bóng. Tôi có thể đường hoàng mặc quần áo thể thao đứng giữa chúng nó mà không bị ai phát hiện ra là con gái bởi... ngực lép, mông cũng xẹp, tóc lại để kiểu tomboy, ngay cả tên cũng giống boy nữa. Tôi nhiễm bọn con trai ở chỗ, hay mặc quần áo theo style men lì để đi trêu mấy bé gái lớp dưới. Ai dè mặt đứa nào đứa nấy đều đỏ như gấc. Khoái thật!
Tôi có một thằng bạn thân, học giỏi, mặt đẹp, dáng ngon. Tôi mà đi với nó thì hào quang rực rỡ... hot boy mà. :v Cậu bạn cùng tên, tên đầy đủ là Nguyễn Đức Minh, bằng tuổi tôi, học cùng lớp, ngồi cùng bàn, đặc biệt hơn là nhà cạnh nhau. Khi còn rất nhỏ, nhà nó chuyển đến cạnh nhà tôi, hai đứa chơi với nhau và duy trì đến hiện giờ. Và đặc biệt hơn nữa, là ban công phòng tôi và phòng nó sát nhau, có thể thuận lợi trèo sang ăn trộm...í nhầm, trèo sang chơi bời cực thuận lợi. Nó cứ hễ mở mồm ra lại chê tôi còn không cong bằng màn hình TV nhà nó, mỗi lúc như thế, tôi lại bĩu môi, rồi đánh cho nó một trận vì cái tội ngứa mồm.
Khi tôi thảnh thơi gác chân lên ghế online Facebook, thì nó lại cắm cúi cặm cụi học xuyên ngày xuyên đêm. Cho nên nó luôn xếp đầu khối, còn tôi thân là bạn lâu năm đi đâu cũng kè kè bên cạnh lại cứ lẹt đẹt ở top giữa với top cuối. Đáng buồn!
Bố mẹ nó đều rất đẹp nhé, thì cớ sao nó lại có thể xấu được. Ngũ quan tinh tế không góc chết, được rất nhiều bé gái mê mẩn. Nhưng cứ cái tính ít nói khó gần, lãnh đạm...fan của tôi còn nhiều hơn hẳn nó. Nó không thích bọn con gái vây quanh mình, tôi cũng không thích chúng đến gần nó. Mỗi lần như thế, tôi lại giở thói lưu manh để đuổi chúng, và cảm nhận được sâu sắc sự thật...con gái thực sự rất phiền?!?
Mặc dù đầu óc chẳng đến nỗi nào nhưng tôi vô cùng lười. Ví dụ bài về nhà không bao giờ làm, bài trên lớp không bao giờ ghi. Thế nên mỗi khi lên lớp, không rõ bút thước đã bay đi đâu, sách mượn tạm lớp khác học chống đối. Ấy thế mà tôi có lòng tự trọng vô cùng cao, sẽ luôn cố gắng hiểu bài trên lớp, sát ngày kiểm tra sẽ cật lực học để lấy kết quả khả nhất có thể. Thế nên trong học tập, ít ai bắt bẻ tôi thế nọ thế kia.
Về thể lực, không so với bọn con trai, nhưng nếu đọ với đám con gái, tôi vẫn đỉnh của đỉnh nhất. Thể thao môn nào cũng rất cừ, mỗi giờ thể dục tôi thường gia nhập cùng đám con trai và chơi...đá bóng. Tôi có thể đường hoàng mặc quần áo thể thao đứng giữa chúng nó mà không bị ai phát hiện ra là con gái bởi... ngực lép, mông cũng xẹp, tóc lại để kiểu tomboy, ngay cả tên cũng giống boy nữa. Tôi nhiễm bọn con trai ở chỗ, hay mặc quần áo theo style men lì để đi trêu mấy bé gái lớp dưới. Ai dè mặt đứa nào đứa nấy đều đỏ như gấc. Khoái thật!
Tôi có một thằng bạn thân, học giỏi, mặt đẹp, dáng ngon. Tôi mà đi với nó thì hào quang rực rỡ... hot boy mà. :v Cậu bạn cùng tên, tên đầy đủ là Nguyễn Đức Minh, bằng tuổi tôi, học cùng lớp, ngồi cùng bàn, đặc biệt hơn là nhà cạnh nhau. Khi còn rất nhỏ, nhà nó chuyển đến cạnh nhà tôi, hai đứa chơi với nhau và duy trì đến hiện giờ. Và đặc biệt hơn nữa, là ban công phòng tôi và phòng nó sát nhau, có thể thuận lợi trèo sang ăn trộm...í nhầm, trèo sang chơi bời cực thuận lợi. Nó cứ hễ mở mồm ra lại chê tôi còn không cong bằng màn hình TV nhà nó, mỗi lúc như thế, tôi lại bĩu môi, rồi đánh cho nó một trận vì cái tội ngứa mồm.
Khi tôi thảnh thơi gác chân lên ghế online Facebook, thì nó lại cắm cúi cặm cụi học xuyên ngày xuyên đêm. Cho nên nó luôn xếp đầu khối, còn tôi thân là bạn lâu năm đi đâu cũng kè kè bên cạnh lại cứ lẹt đẹt ở top giữa với top cuối. Đáng buồn!
Bố mẹ nó đều rất đẹp nhé, thì cớ sao nó lại có thể xấu được. Ngũ quan tinh tế không góc chết, được rất nhiều bé gái mê mẩn. Nhưng cứ cái tính ít nói khó gần, lãnh đạm...fan của tôi còn nhiều hơn hẳn nó. Nó không thích bọn con gái vây quanh mình, tôi cũng không thích chúng đến gần nó. Mỗi lần như thế, tôi lại giở thói lưu manh để đuổi chúng, và cảm nhận được sâu sắc sự thật...con gái thực sự rất phiền?!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.