Chương 10: Kiểu Dễ Thương.
Nhuanh.
09/06/2021
Cả nhóm đứng trước bờ hồ, xung quanh là máy đạp vịt.
- Xuống không?
- Không, tối rồi, có thấy gì đâu mà xuống.
- Xuống cho vui. Cần gì phải thấy, cái hồ có đẹp đẽ gì đâu mà phải ngắm.
- Mỗi con có mỗi hai ghế.
- Chia ra. Dù gì cũng chẵn người.
- Xuống đạp vịt nhọc lắm. Có gì vui?
- Xuống cho mát. Hồ rộng, lắm gió, có cảm giác rất ly kỳ.
Đấy là cuộc nói chuyện của mười mấy cái mồm, thì là thế này, sau khi ăn xong, cả bọn còn dư tiền thưởng. Ý định là sẽ tiêu hết trước khi về nhà, mấy trò xung quanh cũng chơi hết rồi, còn lại trò đạp vịt là chưa thử qua. Mặc dù tối tăm, nhưng cả lũ vẫn quyết định xuống dạo quanh hồ.
- Xuống đi.
Tôi kéo Minh xuống, các cặp khác cũng lần lượt xuống, mới xuống thì có vẻ hăng, chưa gì tôi đã đạp ra giữa hồ.
- Chân đau mà còn thế.
Minh vừa đạp vừa càu nhàu, nó cúi người, nhìn đầu gối tôi.
- Đạp nhẹ nhàng thôi, nhìn đây này, chảy đầy huyết tương rồi.
- Biết rồi biết rồi, khổ lắm nói mãi.
Tôi vừa cười vừa bĩu môi, nó cứ cằn nhằn liên hồi, kiểu chồng lo cho vợ ấy :v hiuhiu. Tối nay nhiều sao, trăng cũng sáng, cộng thêm đèn quanh hồ, lại thêm đèn màu từ những con vịt. Mặt hồ càng thêm lung linh, huyền ảo, không khí có phần ly kì. Tôi khẽ ngước nhìn nó, phải, chưa bao giờ dám phủ nhận cậu ấy rất đẹp. Nhưng trong khoảng thời gian này, chính không gian này, ngay tại nơi này, tôi dường như cảm nhận được hai má tôi đỏ bừng vì ngượng, muốn thốt lên một câu. Đẹp! Đẹp dã man, đẹp kiểu thần bí, đẹp kiểu bí ẩn!
- Sao đấy?
-...
- Mặt tao có gì à?
- Có một sự đẹp trai!
Tôi tự gật một cái, không ngượng ngùng, kiêng dè mà thốt luôn câu trả lời. Minh "hừ" một tiếng, nó giơ tay gõ đầu tôi.
- Bớt bớt.
- Xì.
- Chơi nốt hôm nay. Bắt đầu từ mai tập trung học. Nhá!?
- Hở?
Ừ thì tôi "hở" vậy thôi, cuối cấp rồi, gần thi cấp 3 rồi, trận đấu hôm nay cũng là trận đấu cuối cùng ở lớp 9. Vốn dĩ trận đấu ấn định lượt cuối cùng, đấu xong, sẽ tập trung vào học. Minh thả lỏng người về phía sau, dựa vào ghế êm ái. Chân vẫn đạp nhưng lực yếu dần.
- Mày hứa với tao rồi còn gì.
- Ừ thì...
- Tao thi trường Chuyên. Mày theo được không?
Nó không nhìn tôi, ánh mắt xa xăm lắm, nó như né tránh tôi. Nó hỏi tôi, mà tôi có cảm giác như nó không đành lòng. Tôi cũng ỡm ờ, khả năng hiện giờ của tôi, nếu mà vẫn lười, thì chỉ có thể theo trường top giữa. Nó theo trường Chuyên top đầu, thì có lẽ tôi không thể nào. Tôi cắn môi một cái, tay trái nắm chặt, tay phải đặt lên sống mũi.
- Mày biết mà, khả năng của tao, e là không theo được.
- Thì thế tao mới cần mày thực hiện lời hứa, mày học đi, ôn kĩ phần ôn thi cấp 3. Mày cũng đâu phải dốt, là do mày lười.
Nó to tiếng hơn một chút, tôi cũng muốn quát nó :v nhưng lúc này tim tôi như trùng xuống, có cảm giác hụt hẫng, có cảm giác chơi vơi lẫn buồn bã. Nó nói đúng, nó nói không hề sai, tôi vẫn luôn lười biếng cho dù rất thông minh, tôi vẫn luôn ỷ lại nó trong khi tôi có thể tự tay làm được.
- Mày tránh xa thằng Dương ra, tập trung vào học đi.
Minh mím môi, tôi ngơ ngác. Nó nói thế là có ý gì? Ý nó muốn nói là do Dương? Mà tôi mất tập trung học, chơi bời? Cũng oan cho Dương quá, đó là do tôi mà thôi. Tại sao tôi vẫn luôn cảm thấy Minh vô cùng vô cùng không thích nó.
- Ơ? Sao lại nói thế?
- Không phải do mày với nó cứ lôi kéo nhau phá phách à? Tách xa nhau ra, tập trung học đi.
-...là do tao với nó phá, hay là do mày không thích nó.
Tôi chớp mắt vài cái, giọng trùng hẳn xuống. Minh nhíu mày nhìn tôi, nó có vẻ không ngờ tôi hỏi câu đó.
- Là vì hai đứa mày phá phách, nên tao mới không thích nó. Giữ khoảng cách đi, không theo nó phá nữa. Biết chưa?
Nó dịu giọng, xoa đầu tôi, ánh mắt hiền dịu trông thấy. Mặc dù nó đang giáo huấn tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy cả người nóng bừng, có một loại cảm giác ngượng ngùng. Nhẹ nhàng gật đầu, lực chân cũng mất dần, con vịt của tôi và Minh gần như bất động giữa hồ. Không khí mơ hồ, lãng mạn...
- Này, Minh không đạp vịt à?
Thằng Nam phóng vụt lên phía trước, nó ló đầu ra khỏi khung cửa vịt, hét to. Tôi và Minh giật mình, cả hai chỉnh đốn lại mình, tiếp tục đạp vịt, so với lúc ban đầu thì có vẻ không khí ngượng ngập hơn.
- Tao không thích Dương gần mày. Cho nên tránh xa nó ra.
Nó quay mặt nhìn ra mặt hồ. Tôi đỏ mặt, ý gì chứ? Chàng ngốc của tôi ghen á? Kiểu đáng yêu. Kiểu dễ thương. Kiểu.... muốn đánh yêu vài cái. Hahaah!
- Biết rồiiiiiiii.
Tôi kéo dài miệng, không đôi co với nó. Tôi sẽ không đấu khẩu với cậu, tha cho cậu, vì sự dễ thương này!!?
- Xuống không?
- Không, tối rồi, có thấy gì đâu mà xuống.
- Xuống cho vui. Cần gì phải thấy, cái hồ có đẹp đẽ gì đâu mà phải ngắm.
- Mỗi con có mỗi hai ghế.
- Chia ra. Dù gì cũng chẵn người.
- Xuống đạp vịt nhọc lắm. Có gì vui?
- Xuống cho mát. Hồ rộng, lắm gió, có cảm giác rất ly kỳ.
Đấy là cuộc nói chuyện của mười mấy cái mồm, thì là thế này, sau khi ăn xong, cả bọn còn dư tiền thưởng. Ý định là sẽ tiêu hết trước khi về nhà, mấy trò xung quanh cũng chơi hết rồi, còn lại trò đạp vịt là chưa thử qua. Mặc dù tối tăm, nhưng cả lũ vẫn quyết định xuống dạo quanh hồ.
- Xuống đi.
Tôi kéo Minh xuống, các cặp khác cũng lần lượt xuống, mới xuống thì có vẻ hăng, chưa gì tôi đã đạp ra giữa hồ.
- Chân đau mà còn thế.
Minh vừa đạp vừa càu nhàu, nó cúi người, nhìn đầu gối tôi.
- Đạp nhẹ nhàng thôi, nhìn đây này, chảy đầy huyết tương rồi.
- Biết rồi biết rồi, khổ lắm nói mãi.
Tôi vừa cười vừa bĩu môi, nó cứ cằn nhằn liên hồi, kiểu chồng lo cho vợ ấy :v hiuhiu. Tối nay nhiều sao, trăng cũng sáng, cộng thêm đèn quanh hồ, lại thêm đèn màu từ những con vịt. Mặt hồ càng thêm lung linh, huyền ảo, không khí có phần ly kì. Tôi khẽ ngước nhìn nó, phải, chưa bao giờ dám phủ nhận cậu ấy rất đẹp. Nhưng trong khoảng thời gian này, chính không gian này, ngay tại nơi này, tôi dường như cảm nhận được hai má tôi đỏ bừng vì ngượng, muốn thốt lên một câu. Đẹp! Đẹp dã man, đẹp kiểu thần bí, đẹp kiểu bí ẩn!
- Sao đấy?
-...
- Mặt tao có gì à?
- Có một sự đẹp trai!
Tôi tự gật một cái, không ngượng ngùng, kiêng dè mà thốt luôn câu trả lời. Minh "hừ" một tiếng, nó giơ tay gõ đầu tôi.
- Bớt bớt.
- Xì.
- Chơi nốt hôm nay. Bắt đầu từ mai tập trung học. Nhá!?
- Hở?
Ừ thì tôi "hở" vậy thôi, cuối cấp rồi, gần thi cấp 3 rồi, trận đấu hôm nay cũng là trận đấu cuối cùng ở lớp 9. Vốn dĩ trận đấu ấn định lượt cuối cùng, đấu xong, sẽ tập trung vào học. Minh thả lỏng người về phía sau, dựa vào ghế êm ái. Chân vẫn đạp nhưng lực yếu dần.
- Mày hứa với tao rồi còn gì.
- Ừ thì...
- Tao thi trường Chuyên. Mày theo được không?
Nó không nhìn tôi, ánh mắt xa xăm lắm, nó như né tránh tôi. Nó hỏi tôi, mà tôi có cảm giác như nó không đành lòng. Tôi cũng ỡm ờ, khả năng hiện giờ của tôi, nếu mà vẫn lười, thì chỉ có thể theo trường top giữa. Nó theo trường Chuyên top đầu, thì có lẽ tôi không thể nào. Tôi cắn môi một cái, tay trái nắm chặt, tay phải đặt lên sống mũi.
- Mày biết mà, khả năng của tao, e là không theo được.
- Thì thế tao mới cần mày thực hiện lời hứa, mày học đi, ôn kĩ phần ôn thi cấp 3. Mày cũng đâu phải dốt, là do mày lười.
Nó to tiếng hơn một chút, tôi cũng muốn quát nó :v nhưng lúc này tim tôi như trùng xuống, có cảm giác hụt hẫng, có cảm giác chơi vơi lẫn buồn bã. Nó nói đúng, nó nói không hề sai, tôi vẫn luôn lười biếng cho dù rất thông minh, tôi vẫn luôn ỷ lại nó trong khi tôi có thể tự tay làm được.
- Mày tránh xa thằng Dương ra, tập trung vào học đi.
Minh mím môi, tôi ngơ ngác. Nó nói thế là có ý gì? Ý nó muốn nói là do Dương? Mà tôi mất tập trung học, chơi bời? Cũng oan cho Dương quá, đó là do tôi mà thôi. Tại sao tôi vẫn luôn cảm thấy Minh vô cùng vô cùng không thích nó.
- Ơ? Sao lại nói thế?
- Không phải do mày với nó cứ lôi kéo nhau phá phách à? Tách xa nhau ra, tập trung học đi.
-...là do tao với nó phá, hay là do mày không thích nó.
Tôi chớp mắt vài cái, giọng trùng hẳn xuống. Minh nhíu mày nhìn tôi, nó có vẻ không ngờ tôi hỏi câu đó.
- Là vì hai đứa mày phá phách, nên tao mới không thích nó. Giữ khoảng cách đi, không theo nó phá nữa. Biết chưa?
Nó dịu giọng, xoa đầu tôi, ánh mắt hiền dịu trông thấy. Mặc dù nó đang giáo huấn tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy cả người nóng bừng, có một loại cảm giác ngượng ngùng. Nhẹ nhàng gật đầu, lực chân cũng mất dần, con vịt của tôi và Minh gần như bất động giữa hồ. Không khí mơ hồ, lãng mạn...
- Này, Minh không đạp vịt à?
Thằng Nam phóng vụt lên phía trước, nó ló đầu ra khỏi khung cửa vịt, hét to. Tôi và Minh giật mình, cả hai chỉnh đốn lại mình, tiếp tục đạp vịt, so với lúc ban đầu thì có vẻ không khí ngượng ngập hơn.
- Tao không thích Dương gần mày. Cho nên tránh xa nó ra.
Nó quay mặt nhìn ra mặt hồ. Tôi đỏ mặt, ý gì chứ? Chàng ngốc của tôi ghen á? Kiểu đáng yêu. Kiểu dễ thương. Kiểu.... muốn đánh yêu vài cái. Hahaah!
- Biết rồiiiiiiii.
Tôi kéo dài miệng, không đôi co với nó. Tôi sẽ không đấu khẩu với cậu, tha cho cậu, vì sự dễ thương này!!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.