Chương 21: Ôm Mỗi Minh.
Nhuanh.
12/06/2021
- Tao biết tao không nên như thế này. Vì nó chỉ khiến chúng ta càng xa. Nhưng tao sợ, sợ một lúc nữa mày đi về, rồi lại bặt âm vô tín, điện thoại không nghe, mạng xã hội cũng off cả tháng.
- ... - một cái gì đó rất con gái trỗi lên trong lòng tôi. Tôi rất muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn chặt không cất được câu nào. Trong khoảnh khắc khó xử này, tôi lặng người quan sát người con trai tôi thầm thích, một cách ngây người, khó tả, xen lẫn yếu lòng.
- Cảm giác mất đi người thân yêu mày biết cơ mà. Tao cũng thế.
Không hiểu vì lí do gì tôi lại khóc khi nghe đến vấn đề đó. Dòng nước nóng hổi lăn xuống gò má, khiến tôi ngỡ ngàng vì xúc cảm của mình lúc này.
- Trước khi nói, tao cũng đã nghĩ đến kết cục mất đi tình bạn. Nhưng chẳng sao, nói ra cho mày biết, tao chẳng muốn nặng lòng nữa.
- Thích tao sao không nói?
Tôi dựa vào cửa, cơ hồ muốn thở nhẹ nhõm hơn. Không hiểu sao, ngay bây giờ tôi cảm thấy thật khó thở. Hỏi câu này, nhưng tôi cũng biết câu trả lời, nó cũng giống tôi, cái gì cũng thầm lặng.
- Nói nhiều lần. Nhưng do ai đó ngốc.
- Nói bao giờ? Điêu thế?!
- Không hề. Chẳng dám điêu bao giờ.
Tự nhiên, không khí ngượng ngập không còn, thay vào đó là sự đùa giỡn đẩy tội cho nhau. Tôi và Minh cười, cả hai đều cười, trước những câu nói hài hước. Có lẽ giữa chúng tôi, gắn bó thân thiết rồi, thì mọi chuyện cũng sẽ được đơn giản hoá như ngày trước.
- Tao cũng vậy.
- Cũng vậy cái gì?
- Cũng thích mày.
Cuối cùng tôi cũng chịu nhả lời vàng ngọc. Nhìn cậu ngốc trước mặt đang cười ngây ngốc. Lòng bỗng xao xuyến lạ thường. Xao xuyến giống như khi tôi vô tình bắt gặp gương mặt đăm chiêu điển trai giải một bài toán khó. Xao xuyến giống như tôi vô tình bắt gặp dáng người cao gầy nhưng xinh đẹp khi đi trước tôi vài bước. Xao xuyến giống như lúc tôi chăm chú và đắm mình trong thế giới của riêng chúng tôi, khi tôi ngồi trên khán đài cổ vũ, và Minh chạy dưới sân dẫn bóng với đam mê của mình. Mọi thứ đều khiến cho chúng tôi để mắt tới nhau hơn, và chúng tôi thật giống nhau, mến nhau một cách thầm lặng, ở đằng sau làm hậu phương vững chắc.
- Này là của tao, của tao, của tao hết.
Tôi và Minh ngồi trên tấm thảm trải phòng, tôi lấy hai tay vuốt mặt nó, nói "này là của tao". Hai tay lại chuyển xuống dưới hông nhéo một cái, khiến nó đau điếng nhăn mặt, tôi nói "của tao". Sau đó hai tay làm hiệu khoanh tròn cả người: "của tao hết".
- Tham.
- Kệ người ta.
Tôi bĩu môi mân mê bàn tay thon dài của nó. Bàn tay khiến cho cả phái nữ ghen tị. Vừa dài vừa thon, không trắng lắm nhưng đẹp! Nó ngồi im nhìn tôi, để tôi làm gì tùy thích.
- Nay đi nhận lớp à?
- Ừm. Nhận sáng nay rồi.
- Thế nào?
- Tao đăng kí lớp Toán, a1.
- Thế à? Siêu sao thì vào a1 là phải rồi. - Tôi nhướng mày gật gù. - Cái Hân sao?
- Nó lớp Văn. A10.
- Biết gớm. - tôi bĩu môi.
- Tại nay nó kể với tao.
- Lại còn đi với nhau?!
Tôi lúc này kiểu bà vợ cằn nhằn tra khẩu cung từng tí một. Gì không vừa ý là lại khó chịu. Minh phì cười, nó cười một cách sủng nịnh cưng chiều, xoa đầu tôi.
- Thì đơn giản là bạn bè đi với nhau nói chuyện học tập ấy.
- Hẳn là chuyện học tập?
- Chứ chẳng lẽ chuyện về ngôi nhà và những đứa con. - nó cười phá lên.
- Từ bao giờ biết nói móc lại tao thế.
Tôi nghiến răng lấy tay nhéo vào hông nó một cái thật mạnh, chỉ thấy nó đang ngồi bỗng nhảy cẫng lên, xoa xoa cái hông, mặt thảm thương.
- Điện thoại đâu rồi? - nó nhìn tôi.
- Mẹ giữ hộ rồi.
- Mẹ thu à?
- Không. Tao tự đưa.
- Hoá ra là tự mình cắt đứt liên lạc chứ gì?
Tôi cười huề, vốn dĩ là như thế thật, không có gì để cãi. Nó lườm tôi một cái rõ dài, quay ra dỗi.
- Lát nữa tao bảo mẹ đưa, được chưa? - tôi bĩu môi
- Khỏi. Cứ thế đi về, coi như chưa từng gặp.
- Mé đũy này. Trở mặt nhanh thế.
- Ai đũy?
Nó sát khí nhìn tôi, tôi lại cười khả ái làm hoà. Cái thằng này, như thể con gái đến tháng, tính thất thường dễ sợ.
- Sinnn nổi. Được trưaaaa!?
Tôi kéo kéo cái tay, nhét vào tay nó tờ giấy ghi địa chỉ nhà ông bà tôi đang ở. Nó nhíu mày mở ra xem.
- Gì đây?
- Chỗ tao đang ở.
- Đưa làm gì? Ai thèm.
Nó giật tay, nhét tờ giấy vào túi quần. Tôi kiểu "mõm à?". Mồm bảo không thèm, xong vẫn cất đi? Học đâu cái thói đấy.
- Thế nhập học ở đấy chưa?
- Nay về đây lấy hồ sơ này.
- Nhập muộn hơn mà không phải trường Chuyên. Thì xin vào a2 cũng được, truyền thống rồi.
- Không. A1 cơ. - tôi đùa, nó liếc xéo.
- Cứ vào đi. Rồi lại lười, không học, theo được cơ!?
- Phải rồi phải rồi. Vào a1 chắc chắn sẽ rất bận. Rồi lại không biết ai bỏ bê ai.
Tôi khoanh tay giữa ngực, giọng ghét bỏ. Lại nghĩ đến mỗi ngày nhắn tin, gọi điện nói với nhau được vài câu, điên mất. Những ngày qua dù bận đến tối mặt, những vẫn nhớ đến điên đầu.
- Khắc phục thôi. Ai cũng bận cơ mà. Đi xa thế làm gì.
- Mới có tháng, mà...cao thế? - tôi giơ tay, ước lượng hơn kém chiều cao. Xong mở to mắt nhìn bàn tay căng ra cả gang.
- Chưa đo lại. Chắc cũng cao hơn được tí.
- Cũng vỡ giọng rồi này.
Tôi lấy tay sờ vào yết hầu Minh. Nó lập tức giữ tay tôi lại, không cho chạm, từ từ đặt xuống.
- Sao thế? - tôi ngây thơ chớp mắt, không biết nó bị làm sao.
- Lần sau không được phép như thế nữa, với bất cứ thằng nào!
Nó khẳng định chắc nịch, hắng giọng kìm nén. Oài, thế thì lại thần thần bí bí quá. Phải hỏi cho bằng được.
- Sờ vào đây. Thì như nào?
Tôi cố tình lấy tay chọt chọt vào yết hầu nhô lên giữa cổ. Là do nó gầy, nên đặc biệt to. Nó lấy tay còn lại bắt lấy tay tôi, ghì xuống, không cho động đậy.
- Ngoan. Đừng nghịch.
- Như nào? Như nào?
Tôi gặng hỏi, chỉ thấy nó nhíu mày khó chiều, không muốn nói. Sau đấy, một tay Minh vòng ra sau tôi, ôm lấy hông, kéo lại gần. Nó hướng mặt về phía trước, thì thầm vào tai tôi như thể chuyện gì bí mật lắm.
- Nếu đùa giỡn nó, thì sẽ không nhịn được mà làm điều sai phạm.
- Điều sai phạm?
- Đúng rồi. Điều sai phạm.
Một luồng khí nóng thổi tới thùy tai nóng bỏng, tôi lập tức bài xích tránh ra xa. Nó làm những kí hiệu ẩn ý kiểu này là tôi cũng hiểu điều sai phạm là gì rồi đấy. Con trai thật nhiều điều đáng sợ!
- Sao nào? Sợ tao làm gì mày à?
- Dám làm gì tao? - tôi hỏi ngược lại.
- Đoán xem dám không.
- Không dám không cho mà dám cũng không cho. - tôi bĩu môi
- Dám làm dám chịu cơ mà.
Nó cười một cách "khả ái" khiến tôi cảm thấy ngứa mắt, liền không kiêng nể giật tay nó ra khỏi hông tôi. Nhưng chàng trai tay dùng rất nhiều lực, khiến tôi không hất tay ra được.
- Bỏ.
- Không.
- Bỏ tay ra.
- Ứ!
Hiện tại nó chính là thằng con trai mặt dày chân chính, khác xa với lúc bình thường lịch sự nhã nhặn bao em mê. Và cái bản chất này của nó tôi nhìn ra từ lâu khi ở riêng với nhau rồi. Mỗi lần có cơ hội sẽ thừa dịp chiếm rất nhiều tiện nghi. Đồ cơ hội!
- Cái tay đi đâu đấy?!
Tôi nhướng mày cảnh cáo khi nhận ra bàn tay thon dài di chuyển sau lưng tôi. Vừa cảm giác mùi nguy hiểm, vừa buồn buồn; mé! Như kiểu cù nôn ấy.
- Ôm cái. - nó nhìn tôi
- Thế đang làm gì?
- Ôm có một tay. Ôm hai tay cơ.
- Mày bị ấm đầu à?
- Sờ lên trán xem sao.
Nó nhăn nhở thả tay tôi ra, lấy tay vén tóc mái sờ trán. Mặt suy tư ngẫm nghĩ, một lúc sau gật gù như thể đồng tình với cái gì.
- Hơi âm ấm.
- Lượn ra kia.
- Cho ôm một cái thôi.
- Thế rồi tí nữa tao về, ôm ai? Ôm Hân? Ôm em Linh lớp dưới? Hay ôm em nào?
- Khồngggg! Ôm mỗi Minh.
- ... - một cái gì đó rất con gái trỗi lên trong lòng tôi. Tôi rất muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn chặt không cất được câu nào. Trong khoảnh khắc khó xử này, tôi lặng người quan sát người con trai tôi thầm thích, một cách ngây người, khó tả, xen lẫn yếu lòng.
- Cảm giác mất đi người thân yêu mày biết cơ mà. Tao cũng thế.
Không hiểu vì lí do gì tôi lại khóc khi nghe đến vấn đề đó. Dòng nước nóng hổi lăn xuống gò má, khiến tôi ngỡ ngàng vì xúc cảm của mình lúc này.
- Trước khi nói, tao cũng đã nghĩ đến kết cục mất đi tình bạn. Nhưng chẳng sao, nói ra cho mày biết, tao chẳng muốn nặng lòng nữa.
- Thích tao sao không nói?
Tôi dựa vào cửa, cơ hồ muốn thở nhẹ nhõm hơn. Không hiểu sao, ngay bây giờ tôi cảm thấy thật khó thở. Hỏi câu này, nhưng tôi cũng biết câu trả lời, nó cũng giống tôi, cái gì cũng thầm lặng.
- Nói nhiều lần. Nhưng do ai đó ngốc.
- Nói bao giờ? Điêu thế?!
- Không hề. Chẳng dám điêu bao giờ.
Tự nhiên, không khí ngượng ngập không còn, thay vào đó là sự đùa giỡn đẩy tội cho nhau. Tôi và Minh cười, cả hai đều cười, trước những câu nói hài hước. Có lẽ giữa chúng tôi, gắn bó thân thiết rồi, thì mọi chuyện cũng sẽ được đơn giản hoá như ngày trước.
- Tao cũng vậy.
- Cũng vậy cái gì?
- Cũng thích mày.
Cuối cùng tôi cũng chịu nhả lời vàng ngọc. Nhìn cậu ngốc trước mặt đang cười ngây ngốc. Lòng bỗng xao xuyến lạ thường. Xao xuyến giống như khi tôi vô tình bắt gặp gương mặt đăm chiêu điển trai giải một bài toán khó. Xao xuyến giống như tôi vô tình bắt gặp dáng người cao gầy nhưng xinh đẹp khi đi trước tôi vài bước. Xao xuyến giống như lúc tôi chăm chú và đắm mình trong thế giới của riêng chúng tôi, khi tôi ngồi trên khán đài cổ vũ, và Minh chạy dưới sân dẫn bóng với đam mê của mình. Mọi thứ đều khiến cho chúng tôi để mắt tới nhau hơn, và chúng tôi thật giống nhau, mến nhau một cách thầm lặng, ở đằng sau làm hậu phương vững chắc.
- Này là của tao, của tao, của tao hết.
Tôi và Minh ngồi trên tấm thảm trải phòng, tôi lấy hai tay vuốt mặt nó, nói "này là của tao". Hai tay lại chuyển xuống dưới hông nhéo một cái, khiến nó đau điếng nhăn mặt, tôi nói "của tao". Sau đó hai tay làm hiệu khoanh tròn cả người: "của tao hết".
- Tham.
- Kệ người ta.
Tôi bĩu môi mân mê bàn tay thon dài của nó. Bàn tay khiến cho cả phái nữ ghen tị. Vừa dài vừa thon, không trắng lắm nhưng đẹp! Nó ngồi im nhìn tôi, để tôi làm gì tùy thích.
- Nay đi nhận lớp à?
- Ừm. Nhận sáng nay rồi.
- Thế nào?
- Tao đăng kí lớp Toán, a1.
- Thế à? Siêu sao thì vào a1 là phải rồi. - Tôi nhướng mày gật gù. - Cái Hân sao?
- Nó lớp Văn. A10.
- Biết gớm. - tôi bĩu môi.
- Tại nay nó kể với tao.
- Lại còn đi với nhau?!
Tôi lúc này kiểu bà vợ cằn nhằn tra khẩu cung từng tí một. Gì không vừa ý là lại khó chịu. Minh phì cười, nó cười một cách sủng nịnh cưng chiều, xoa đầu tôi.
- Thì đơn giản là bạn bè đi với nhau nói chuyện học tập ấy.
- Hẳn là chuyện học tập?
- Chứ chẳng lẽ chuyện về ngôi nhà và những đứa con. - nó cười phá lên.
- Từ bao giờ biết nói móc lại tao thế.
Tôi nghiến răng lấy tay nhéo vào hông nó một cái thật mạnh, chỉ thấy nó đang ngồi bỗng nhảy cẫng lên, xoa xoa cái hông, mặt thảm thương.
- Điện thoại đâu rồi? - nó nhìn tôi.
- Mẹ giữ hộ rồi.
- Mẹ thu à?
- Không. Tao tự đưa.
- Hoá ra là tự mình cắt đứt liên lạc chứ gì?
Tôi cười huề, vốn dĩ là như thế thật, không có gì để cãi. Nó lườm tôi một cái rõ dài, quay ra dỗi.
- Lát nữa tao bảo mẹ đưa, được chưa? - tôi bĩu môi
- Khỏi. Cứ thế đi về, coi như chưa từng gặp.
- Mé đũy này. Trở mặt nhanh thế.
- Ai đũy?
Nó sát khí nhìn tôi, tôi lại cười khả ái làm hoà. Cái thằng này, như thể con gái đến tháng, tính thất thường dễ sợ.
- Sinnn nổi. Được trưaaaa!?
Tôi kéo kéo cái tay, nhét vào tay nó tờ giấy ghi địa chỉ nhà ông bà tôi đang ở. Nó nhíu mày mở ra xem.
- Gì đây?
- Chỗ tao đang ở.
- Đưa làm gì? Ai thèm.
Nó giật tay, nhét tờ giấy vào túi quần. Tôi kiểu "mõm à?". Mồm bảo không thèm, xong vẫn cất đi? Học đâu cái thói đấy.
- Thế nhập học ở đấy chưa?
- Nay về đây lấy hồ sơ này.
- Nhập muộn hơn mà không phải trường Chuyên. Thì xin vào a2 cũng được, truyền thống rồi.
- Không. A1 cơ. - tôi đùa, nó liếc xéo.
- Cứ vào đi. Rồi lại lười, không học, theo được cơ!?
- Phải rồi phải rồi. Vào a1 chắc chắn sẽ rất bận. Rồi lại không biết ai bỏ bê ai.
Tôi khoanh tay giữa ngực, giọng ghét bỏ. Lại nghĩ đến mỗi ngày nhắn tin, gọi điện nói với nhau được vài câu, điên mất. Những ngày qua dù bận đến tối mặt, những vẫn nhớ đến điên đầu.
- Khắc phục thôi. Ai cũng bận cơ mà. Đi xa thế làm gì.
- Mới có tháng, mà...cao thế? - tôi giơ tay, ước lượng hơn kém chiều cao. Xong mở to mắt nhìn bàn tay căng ra cả gang.
- Chưa đo lại. Chắc cũng cao hơn được tí.
- Cũng vỡ giọng rồi này.
Tôi lấy tay sờ vào yết hầu Minh. Nó lập tức giữ tay tôi lại, không cho chạm, từ từ đặt xuống.
- Sao thế? - tôi ngây thơ chớp mắt, không biết nó bị làm sao.
- Lần sau không được phép như thế nữa, với bất cứ thằng nào!
Nó khẳng định chắc nịch, hắng giọng kìm nén. Oài, thế thì lại thần thần bí bí quá. Phải hỏi cho bằng được.
- Sờ vào đây. Thì như nào?
Tôi cố tình lấy tay chọt chọt vào yết hầu nhô lên giữa cổ. Là do nó gầy, nên đặc biệt to. Nó lấy tay còn lại bắt lấy tay tôi, ghì xuống, không cho động đậy.
- Ngoan. Đừng nghịch.
- Như nào? Như nào?
Tôi gặng hỏi, chỉ thấy nó nhíu mày khó chiều, không muốn nói. Sau đấy, một tay Minh vòng ra sau tôi, ôm lấy hông, kéo lại gần. Nó hướng mặt về phía trước, thì thầm vào tai tôi như thể chuyện gì bí mật lắm.
- Nếu đùa giỡn nó, thì sẽ không nhịn được mà làm điều sai phạm.
- Điều sai phạm?
- Đúng rồi. Điều sai phạm.
Một luồng khí nóng thổi tới thùy tai nóng bỏng, tôi lập tức bài xích tránh ra xa. Nó làm những kí hiệu ẩn ý kiểu này là tôi cũng hiểu điều sai phạm là gì rồi đấy. Con trai thật nhiều điều đáng sợ!
- Sao nào? Sợ tao làm gì mày à?
- Dám làm gì tao? - tôi hỏi ngược lại.
- Đoán xem dám không.
- Không dám không cho mà dám cũng không cho. - tôi bĩu môi
- Dám làm dám chịu cơ mà.
Nó cười một cách "khả ái" khiến tôi cảm thấy ngứa mắt, liền không kiêng nể giật tay nó ra khỏi hông tôi. Nhưng chàng trai tay dùng rất nhiều lực, khiến tôi không hất tay ra được.
- Bỏ.
- Không.
- Bỏ tay ra.
- Ứ!
Hiện tại nó chính là thằng con trai mặt dày chân chính, khác xa với lúc bình thường lịch sự nhã nhặn bao em mê. Và cái bản chất này của nó tôi nhìn ra từ lâu khi ở riêng với nhau rồi. Mỗi lần có cơ hội sẽ thừa dịp chiếm rất nhiều tiện nghi. Đồ cơ hội!
- Cái tay đi đâu đấy?!
Tôi nhướng mày cảnh cáo khi nhận ra bàn tay thon dài di chuyển sau lưng tôi. Vừa cảm giác mùi nguy hiểm, vừa buồn buồn; mé! Như kiểu cù nôn ấy.
- Ôm cái. - nó nhìn tôi
- Thế đang làm gì?
- Ôm có một tay. Ôm hai tay cơ.
- Mày bị ấm đầu à?
- Sờ lên trán xem sao.
Nó nhăn nhở thả tay tôi ra, lấy tay vén tóc mái sờ trán. Mặt suy tư ngẫm nghĩ, một lúc sau gật gù như thể đồng tình với cái gì.
- Hơi âm ấm.
- Lượn ra kia.
- Cho ôm một cái thôi.
- Thế rồi tí nữa tao về, ôm ai? Ôm Hân? Ôm em Linh lớp dưới? Hay ôm em nào?
- Khồngggg! Ôm mỗi Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.