Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 97: Chương 71.2
Hàm Yên
17/06/2019
NCửa trường học không có xe taxi, bởi vì các trường đại học nằm chí theo khu đều đóng cửa, ngay cả xe bắt thêm khách cũng đều không có. An Hồng chỉ
có thể ở đứng chờ nửa giờ ở trạm xe bus trông chờ vào chuyến xe trung
chuyển.
Mười mấy phút đồng hồ sau, đầu vai cô đột nhiên bị người vỗ một cái. An Hồng liền phát hoảng, quay đầu lại đã nhìn thấy Lộ Vân Phàm đang thở hổn hển trừng mắt nhìn cô.
"Cậu đi tới chỗ nào?" Lộ Vân Phàm đánh giá An Hồng. Trên lưng cô đeo một cái ba lô hai quai, trên mặt thất hồn lạc phách, như là người đang vội đi lẩn trốn vậy.
"Làm sao cậu ra được ngoài vậy?" An Hồng kinh ngạc, "Ai cho mở cổng cho cậu đi ra ngoài vậy?"
"Tôi trèo tường." Lộ Vân Phàm nhíu mày dẩu môi, nói: "Cậu vội vội vàng vàng đi ra ngoài trường học như vậy, nhất định là phải có chuyện gì rồi. Tôi lo lắng, nên ra ngoài xem thế nào."
"..." Đồ điên! An Hồng nghĩ trong lòng.
"Cậu đi đến nơi nào vậy?" Lộ Vân Phàm lại hỏi.
"Tôi đi đến thành phố L." An Hồng mắt thấy không thể gạt được nữa, chỉ có thể nói lời nói thật, "Mẹ tôi và chú Tiêu được được chẩn đoán chính xác mắc bệnh SARS rồi, cho nên tôi vội vàng đi đến đó."
"A?" Lộ Vân Phàm thật sự bị kinh hãi.
"Ừ, cậu nhanh đi về đi, thừa dịp bảo vệ còn chưa phát hiện ra." An Hồng trong lòng nghĩ đến mẹ, vành mắt lại đỏ, cô cúi đầu, lau khóe mắt.
Lộ Vân Phàm kinh ngạc nhìn cô một lát, đột nhiên nói: "Tôi sẽ đi cùng với cậu đến thành phố L."
An Hồng ngẩng đầu mạnh một cái, nhìn cậu ta, lắc đầu lại xua tay: "Không cần không cần! Đây cũng không phải làchn đùa giỡn!"
Lộ Vân Phàm đào đào túi quần: "Tôi đã mang bóp tiền theo rồi, có tiền có thân phận chứng nhận, tôi đi cùng với cậu, một mình cậu đi qua đó tôi rất lo lắng."
An Hồng đang định cự tuyệt, thì xe trung chuyển đến, Lộ Vân Phàm giơ tay lên vẫy tay một cái, rồi sau đó lôi cánh tay An Hồng, kéo cô lên xe.
Ở trên xe trung chuyển Lộ Vân Phàm thấp giọng gọi điện thoại, An Hồng đang tâm phiền ý loạn, nên không để ý nghe. Xe chạy đến trên trấn, An Hồng xuống xe chạy về hướng trạm xe bus. Lộ Vân Phàm liền kéo cô lại: "Đứng ở chỗ này đợi một lát, chờ lái xe nhà tớ đưa xe đến đây lập tức đón chúng ta, ông ta sẽ trực tiếp đưa chúng ta đi thành phố L."
An Hồng nhìn Lộ Vân Phàm đến ngây ngẩn cả người. Lộ Vân Phàm vẻ mặt kiên định, cậu ta ôm lấy bả vai của An Hồng một chút, thấp giọng nói: "An An, cứ yên tâm, đã có tôi ở đây."
Mãi cho đến khi đã ngồi trên xe của nhà Lộ Vân Phàm, An Hồng nhìn chàng trai trẻ ngồi bên cạnh mình, trong lòng vẫn không thể tin được.
Lộ Vân Phàm thật sự đã theo cô cùng đi đến thành phố L.
Xe chạy nhanh ở trên đường cao tốc. Trong đầu An Hồng đang kêu loạn xạ, không biết sau khi đến nơi sẽ phát sinh ra chuyện gì. Cô chưa từng bao giờ nghĩ tới loại chuyện như thế này sẽ phát sinh ở trên người mình. Lại nghĩ đến câu nói của Tiêu Lâm "Ba mẹ sắp chết rồi!" trong lòng của cô như xoắn lại thành một đoàn.
Nhất cánh tay mạnh mẽ kéo vai cô qua, để cho cô tựa vào đầu vai của mình, Lộ Vân Phàm ôn nhu nói: "An An, cậu trước đừng lo lắng, trước đừng nghĩ loạn, cứ đến chỗ kia xem xét tình hình đã rồi nói sau."
"Ừ!" An Hồng cố nén nhịn nước mắt xuống, mệt mỏi dựa người vào trong lòng cậu ta. Giờ này khắc này, có một người ở bên người, để cho cô dựa vào để động viên an ủi, cô cảm thấy có sự an tâm trước nay chưa từng có. Giống như thân thể đang bị treo lơ lửng đột nhiên tìm lại được chỗ đứng. Trái tim đang căng thẳng gần như sắp không thể khống chế được, dần dần trở nên bình tĩnh hơn.
Xe thuận lợi chạy tới thành phố L. Lúc này đã là hơn 9 giờ tối. An Hồng đứng ở dưới lầu nhà cô giáo Tiền, chủ nhiệm lớp Tiêu Lâm, gọi điện thoại cho con bé.
Cô giáo Tiền nhận điện thoại, An Hồng nói lại tình hình, cô giáo Tiền liền mời hai người bọn họ lên lầu.
Nhìn thấy An Hồng, Tiêu Lâm lập tức liền òa lên khóc. Cô bé bổ nhào vào trong lòng An Hồng, lớn tiếng kêu: "Làm sao bây giờ đây! Chị An Hồng! Làm sao bây giờ đây!"
Cô giáo Tiền an ủi Tiêu Lâm: "Cô bé ngốc này, không phải là thày đã nói với em rằng hiện tại không có việc gì rồi sao, thế nào em lại gọi cả chị gái tới đây như vậy."
An Hồng nhìn thẳng vào cô giáo Tiền: "Người mắc bệnh kia chính là mẹ của tôi. Tôi hẳn là có quyền lợi được biết chuyện này chứ!"
Từ ngữ của cô giáo Tiền mập mờ: "Người nhà của bác sĩ Tiêu cũng đều ở đây cả rồi, có biến động gì chúng tôi sẽ thông báo cho hai chị em cô."
"Cái gì gọi là có biến động? Chẳng lẽ phải chờ đến khi hai người bọn họ qua đời thì mới đến nói với tôi hay sao? Đó là mẹ đẻ của tôi!" An Hồng cực kỳ tức giận, ôm Tiêu Lâm an ủi, "Đừng khóc, Tiêu Lâm, đi nào, bây giờ chúng ta liền đi đến bệnh viện!"
Lộ Vân Phàm ở bên cạnh vẫn luôn luôn không hề hé răng, nhìn bộ dạng đầy kích động của An Hồng, cậu ta giữ chặt cô lại, nói: "Cậu trước đừng xúc động qua! An An, hiện tại đã muộn rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi qua bệnh viện có được không?"
"Đó là mẹ của tôi!" An Hồng trừng mắt nhìn cậu ta, "Lúc này cậu đương nhiên là không nóng ruột rồi!"
"An An, đã sắp 10 giờ đêm rồi. Hiện tại trong bệnh viện đã rối thành một nùi, bác sĩ y tá cũng đều rất mệt rồi, còn có người nhà của chú Tiêu ở đó nữa. Suốt một ngày khẳng định ai cũng đều cần nghỉ ngơi rồi, chúng ta trước nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đi qua đó. Lái xe sẽ không đi về, mấy ngày nay xe đều do tôi sử dụng. Cậu nghe tôi đi, có được không?"
Cô giáo Tiền phụ họa: "Đúng vậy đó, đúng vậy đó, bạn học An à! Hai người cũng đã tới đây rồi, khẳng định sẽ cho mấy người đi đến bệnh viện. Bất quá cô phải có sự chuẩn bị về tư tưởng. Hai vợ chồng bác sĩ Tiêu bọn họ hiện tại cũng đang được chăm sóc trong phòng săn sóc đặc biệt, không ai có thể đi vào thăm hỏi được. Bọn họ chỉ có thể dựa vào tờ giấy để liên hệ với bên ngoài."
An Hồng nhìn Tiêu Lâm ở trong lòng mình khóc sướt mướt đến thê thảm, lại nhìn sang Lộ Vân Phàm. Ánh mắt của cậu ta trầm ổn, hướng cô gật gật đầu. An Hồng rốt cục thở dài, đồng ý ngày hôm sau sẽ đi đến bệnh viện.
Đêm nay, Lộ Vân Phàm đã hai căn phòng ở khách sạn. Cậu ta và lái xe ngủ một phòng, An Hồng và Tiêu Lâm ngủ một phòng.
Tiêu Lâm tắm rửa xong bò lên giường liền ngủ mất rồi. An Hồng ngồi ở mép giường nhìn em gái. Cô bé nằm ngủ bày ra vẻ mặt ngốc nghếch. Tiêu Lâm mới mười bốn tuổi, vẫn còn là con nít. An Hồng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Tiêu Lâm…
Di động vang lên báo có tin nhắn, là tin nhắn của Lộ Vân Phàm: An An, hãy ngủ một giấc cho thật ngon, yên tâm, đã có tôi ở đây.
Những lời này, trong ngày hôm nay cậu ta đã nói với cô thiệt nhiều lần. Thế nhưng mà An Hồng lại rất tin tưởng, chính cô tự cảm thấy không biết tại sao lại như vậy! Lộ Vân Phàm vẫn còn ở tuổi vị thành niên, thế nhưng mà vừa mới rồi, cậu ta lại biểu hiện ra sự quyết đoán trầm ổn như vậy, cũng không hề giống một chút nào bộ dáng hi hi ha ha của cậu ta ngày thường.
Trời vừa sáng, một hàng ba người đều đi tới bệnh viện của bác sĩ Tiêu. Tiêu Lâm gọi điện thoại cho cô cô của mình. Cô Tiêu miệng bịt khẩu trang đi đến đại sảnh bệnh viện, liền gặp được ba người tuổi trẻ.
"Sao lại thế này?" Cô Tiêu nhíu mày lại nhìn Tiêu Lâm, "Tại sao cháu lại không chịu đến trường học? Hai người này là ai?"
"Cháu là chị gái của Tiêu Lâm, tên là An Hồng, đây là…" An Hồng quay đầu nhìn sang Lộ Vân Phàm, nhất thời không biết nên thế nào giới thiệu cho phải.
"Cháu là bạn trai của cô ấy." Lộ Vân Phàm sắc mặt không đổi nói tiếp lời, "Chúng cháu đến thăm dì và chú Tiêu."
"hả?" Ánh mắt của cô Tiêu hơi lạnh đi: "Lâm Lâm, cô cô đã nói với cháu như thế nào rồi?"
Tiêu Lâm xoay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô mình nữa. An Hồng nén nhịn sự tức giận của mình xuống, nói: "Dì Tiêu, xin hỏi mẹ cháu cùng Chú Tiêu đang ở đâu vậy?"
"Ở trong phòng ICU, hai đứa không gặp được đâu!" Cô Tiêu lắc đầu thở dài, "Chúng ta cũng không gặp được, hàng ngày chỉ có thể ở tại chỗ này mà đợi tin tức. Bệnh viện là nơi rất nguy hiểm, mấy đứa có biết hay không? Không cho các cháu đến nơi này chính là vì muốn tốt cho các cháu thôi!"
"Chúng cháu sẽ có chừng mực." An Hồng kéo tay của Tiêu Lâm qua, "Chúng cháu sẽ ở đây đợi cùng với mọi người."
Cô Tiêu không hề nói gạt người, không ai có thể dò xét được bệnh tình, ra sao. Thế nhưng mà, rốt cuộc An Hồng cũng đã biết được tình hình của mẹ và bác sĩ Tiêu rồi. Bệnh tình của bác sĩ Tiêu thật sự rất nghiêm trọng, đã tiến hành mở khí quản ra rồi, còn mở máy để hỗ trợ hô hấp. Cơ tim của và chức năng của thận của bác sĩ Tiêu đã xuất hiện sự khác dị thường. Phổi đã hiện lên những hình sợi, tương đối mà nói, tình hình của mẹ có hơi tốt hơn một chút.
Tiêu Lâm mỗi ngày dường như đều lấy nước mắt để rửa mặt. Cô bé không chịu đi đến trường học, An Hồng củng không cưõng ép con bé, cho phép em gái được đi theo mình.
Bên người thân, ban ngày ở bệnh viện chờ tin tức, buổi tối trở về khách sạn để ngủ. Lộ Vân Phàm chăm sóc cho hai chị em cô một ngày đủ ba bữa, Họ hàng thân thích của nhà họ Tiêu đối với bọn họ cũng ôn hoà. Mà An Hồng cũng lười cùng bọn họ đi giao tiếp.
Lộ Vân Phàm cảm thấy kỳ quái, trong giọng nói khó tránh khỏi lộ ra một chút nghi vấn. An Hồng thừa dịp Tiêu Lâm đi toilet, nói với cậu ta chuyện xảy ra giữa mẹ mình với bác sĩ Tiêu y.
"Năm đó mẹ gả cho chú Tiêu, người trong nhà chú Tiêu đều phản đối. Ông nội bà nội Tiêu Lâm một mực thích vợ trước của chú Tiêu vì hai người bọn họ đã sinh ra con trai của của họ, cho nên qua nhiều năm như vậy chú Tiêu đi làm cùng với mẹ của tôi liền ở chỗ này, không trở lại thành phố Gì nữa. Hiện tại chú Tiêu đã đổ bệnh thành như vậy, con trai của bác sĩ cũng không thèm trở về."
Lộ Vân Phàm ôm lấy bờ vai của An Hồng, nhẹ giọng thở dài: "Trước kia cũng từng bao giờ được nghe cậu nói về em gái của mình như vậy."
"Quan hệ giữa tôi và con bé cũng không được tốt lắm, cậu tin hay không, từ nhỏ đến lớn, con bé chưa từng tớ một tiếng là chị ơi."
"Nhưng hiện tại con bé lại thật ỷ lại vào cậu. An An, cậu cần phải chú ý chăm sóc cho bản thân, đúng hạn ăn cơm đi ngủ. Nếu như cậu ngã xuống, em gái cậu sẽ bị suy sụp."
"Ừ, tớ biết rồi."
Mấy ngày chờ đợi, lại chờ đón được một tin dữ, ngày 26 tháng 4, bác sĩ Tiêu được tuyên bố cấp cứu không có hiệu quả, đã tử vong.
Thân thích nhà họ Tiêu lập tức khóc thành một đoàn. Tiếng kêu rên nổi lên bốn phía. Tiêu Lâm đã chết lặng, cô bé ngơ ngác đứng ở nơi đó, tiếp theo cả người liền mềm nhũn, tuột xuống dưới. Người của nhà họ Tiêu không hề có một người nào, không có một ai chú ý tới cô bé, may mắn Lộ Vân Phàm tay mắt lanh lẹ đỡ được cô bé, nên Tiêu Lâm mới không bị ngã cắm đầu vào trên đất.
Lộ Vân Phàm bồng Tiêu Lâm lên, nói: "Cô bé bị hôn mê rồi!" An Hồng sững sờ nhìn cậu ta, không có phản ứng.
Lộ Vân Phàm thở dài: "An An! Kiên cường lên một chút đi! Mẹ của cậu vẫn còn đang được cấp cứu đó!"
An Hồng nhất thời tỉnh ngộ, xem người nhà họ Tiêu đã hỗn loạn thành một đoàn.Cô tự nói với mình ở trong lòng: Mẹ vẫn còn sống! Mẹ vẫn còn sống! Mẹ vẫn còn sống!
Chỉ là, việc cô từ nhỏ đến lớn, cô không hề nhận được sự đối đãi của người thân thiết đối với cô chú Tiêu, cứ như vậy…
Mười mấy phút đồng hồ sau, đầu vai cô đột nhiên bị người vỗ một cái. An Hồng liền phát hoảng, quay đầu lại đã nhìn thấy Lộ Vân Phàm đang thở hổn hển trừng mắt nhìn cô.
"Cậu đi tới chỗ nào?" Lộ Vân Phàm đánh giá An Hồng. Trên lưng cô đeo một cái ba lô hai quai, trên mặt thất hồn lạc phách, như là người đang vội đi lẩn trốn vậy.
"Làm sao cậu ra được ngoài vậy?" An Hồng kinh ngạc, "Ai cho mở cổng cho cậu đi ra ngoài vậy?"
"Tôi trèo tường." Lộ Vân Phàm nhíu mày dẩu môi, nói: "Cậu vội vội vàng vàng đi ra ngoài trường học như vậy, nhất định là phải có chuyện gì rồi. Tôi lo lắng, nên ra ngoài xem thế nào."
"..." Đồ điên! An Hồng nghĩ trong lòng.
"Cậu đi đến nơi nào vậy?" Lộ Vân Phàm lại hỏi.
"Tôi đi đến thành phố L." An Hồng mắt thấy không thể gạt được nữa, chỉ có thể nói lời nói thật, "Mẹ tôi và chú Tiêu được được chẩn đoán chính xác mắc bệnh SARS rồi, cho nên tôi vội vàng đi đến đó."
"A?" Lộ Vân Phàm thật sự bị kinh hãi.
"Ừ, cậu nhanh đi về đi, thừa dịp bảo vệ còn chưa phát hiện ra." An Hồng trong lòng nghĩ đến mẹ, vành mắt lại đỏ, cô cúi đầu, lau khóe mắt.
Lộ Vân Phàm kinh ngạc nhìn cô một lát, đột nhiên nói: "Tôi sẽ đi cùng với cậu đến thành phố L."
An Hồng ngẩng đầu mạnh một cái, nhìn cậu ta, lắc đầu lại xua tay: "Không cần không cần! Đây cũng không phải làchn đùa giỡn!"
Lộ Vân Phàm đào đào túi quần: "Tôi đã mang bóp tiền theo rồi, có tiền có thân phận chứng nhận, tôi đi cùng với cậu, một mình cậu đi qua đó tôi rất lo lắng."
An Hồng đang định cự tuyệt, thì xe trung chuyển đến, Lộ Vân Phàm giơ tay lên vẫy tay một cái, rồi sau đó lôi cánh tay An Hồng, kéo cô lên xe.
Ở trên xe trung chuyển Lộ Vân Phàm thấp giọng gọi điện thoại, An Hồng đang tâm phiền ý loạn, nên không để ý nghe. Xe chạy đến trên trấn, An Hồng xuống xe chạy về hướng trạm xe bus. Lộ Vân Phàm liền kéo cô lại: "Đứng ở chỗ này đợi một lát, chờ lái xe nhà tớ đưa xe đến đây lập tức đón chúng ta, ông ta sẽ trực tiếp đưa chúng ta đi thành phố L."
An Hồng nhìn Lộ Vân Phàm đến ngây ngẩn cả người. Lộ Vân Phàm vẻ mặt kiên định, cậu ta ôm lấy bả vai của An Hồng một chút, thấp giọng nói: "An An, cứ yên tâm, đã có tôi ở đây."
Mãi cho đến khi đã ngồi trên xe của nhà Lộ Vân Phàm, An Hồng nhìn chàng trai trẻ ngồi bên cạnh mình, trong lòng vẫn không thể tin được.
Lộ Vân Phàm thật sự đã theo cô cùng đi đến thành phố L.
Xe chạy nhanh ở trên đường cao tốc. Trong đầu An Hồng đang kêu loạn xạ, không biết sau khi đến nơi sẽ phát sinh ra chuyện gì. Cô chưa từng bao giờ nghĩ tới loại chuyện như thế này sẽ phát sinh ở trên người mình. Lại nghĩ đến câu nói của Tiêu Lâm "Ba mẹ sắp chết rồi!" trong lòng của cô như xoắn lại thành một đoàn.
Nhất cánh tay mạnh mẽ kéo vai cô qua, để cho cô tựa vào đầu vai của mình, Lộ Vân Phàm ôn nhu nói: "An An, cậu trước đừng lo lắng, trước đừng nghĩ loạn, cứ đến chỗ kia xem xét tình hình đã rồi nói sau."
"Ừ!" An Hồng cố nén nhịn nước mắt xuống, mệt mỏi dựa người vào trong lòng cậu ta. Giờ này khắc này, có một người ở bên người, để cho cô dựa vào để động viên an ủi, cô cảm thấy có sự an tâm trước nay chưa từng có. Giống như thân thể đang bị treo lơ lửng đột nhiên tìm lại được chỗ đứng. Trái tim đang căng thẳng gần như sắp không thể khống chế được, dần dần trở nên bình tĩnh hơn.
Xe thuận lợi chạy tới thành phố L. Lúc này đã là hơn 9 giờ tối. An Hồng đứng ở dưới lầu nhà cô giáo Tiền, chủ nhiệm lớp Tiêu Lâm, gọi điện thoại cho con bé.
Cô giáo Tiền nhận điện thoại, An Hồng nói lại tình hình, cô giáo Tiền liền mời hai người bọn họ lên lầu.
Nhìn thấy An Hồng, Tiêu Lâm lập tức liền òa lên khóc. Cô bé bổ nhào vào trong lòng An Hồng, lớn tiếng kêu: "Làm sao bây giờ đây! Chị An Hồng! Làm sao bây giờ đây!"
Cô giáo Tiền an ủi Tiêu Lâm: "Cô bé ngốc này, không phải là thày đã nói với em rằng hiện tại không có việc gì rồi sao, thế nào em lại gọi cả chị gái tới đây như vậy."
An Hồng nhìn thẳng vào cô giáo Tiền: "Người mắc bệnh kia chính là mẹ của tôi. Tôi hẳn là có quyền lợi được biết chuyện này chứ!"
Từ ngữ của cô giáo Tiền mập mờ: "Người nhà của bác sĩ Tiêu cũng đều ở đây cả rồi, có biến động gì chúng tôi sẽ thông báo cho hai chị em cô."
"Cái gì gọi là có biến động? Chẳng lẽ phải chờ đến khi hai người bọn họ qua đời thì mới đến nói với tôi hay sao? Đó là mẹ đẻ của tôi!" An Hồng cực kỳ tức giận, ôm Tiêu Lâm an ủi, "Đừng khóc, Tiêu Lâm, đi nào, bây giờ chúng ta liền đi đến bệnh viện!"
Lộ Vân Phàm ở bên cạnh vẫn luôn luôn không hề hé răng, nhìn bộ dạng đầy kích động của An Hồng, cậu ta giữ chặt cô lại, nói: "Cậu trước đừng xúc động qua! An An, hiện tại đã muộn rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi qua bệnh viện có được không?"
"Đó là mẹ của tôi!" An Hồng trừng mắt nhìn cậu ta, "Lúc này cậu đương nhiên là không nóng ruột rồi!"
"An An, đã sắp 10 giờ đêm rồi. Hiện tại trong bệnh viện đã rối thành một nùi, bác sĩ y tá cũng đều rất mệt rồi, còn có người nhà của chú Tiêu ở đó nữa. Suốt một ngày khẳng định ai cũng đều cần nghỉ ngơi rồi, chúng ta trước nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đi qua đó. Lái xe sẽ không đi về, mấy ngày nay xe đều do tôi sử dụng. Cậu nghe tôi đi, có được không?"
Cô giáo Tiền phụ họa: "Đúng vậy đó, đúng vậy đó, bạn học An à! Hai người cũng đã tới đây rồi, khẳng định sẽ cho mấy người đi đến bệnh viện. Bất quá cô phải có sự chuẩn bị về tư tưởng. Hai vợ chồng bác sĩ Tiêu bọn họ hiện tại cũng đang được chăm sóc trong phòng săn sóc đặc biệt, không ai có thể đi vào thăm hỏi được. Bọn họ chỉ có thể dựa vào tờ giấy để liên hệ với bên ngoài."
An Hồng nhìn Tiêu Lâm ở trong lòng mình khóc sướt mướt đến thê thảm, lại nhìn sang Lộ Vân Phàm. Ánh mắt của cậu ta trầm ổn, hướng cô gật gật đầu. An Hồng rốt cục thở dài, đồng ý ngày hôm sau sẽ đi đến bệnh viện.
Đêm nay, Lộ Vân Phàm đã hai căn phòng ở khách sạn. Cậu ta và lái xe ngủ một phòng, An Hồng và Tiêu Lâm ngủ một phòng.
Tiêu Lâm tắm rửa xong bò lên giường liền ngủ mất rồi. An Hồng ngồi ở mép giường nhìn em gái. Cô bé nằm ngủ bày ra vẻ mặt ngốc nghếch. Tiêu Lâm mới mười bốn tuổi, vẫn còn là con nít. An Hồng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Tiêu Lâm…
Di động vang lên báo có tin nhắn, là tin nhắn của Lộ Vân Phàm: An An, hãy ngủ một giấc cho thật ngon, yên tâm, đã có tôi ở đây.
Những lời này, trong ngày hôm nay cậu ta đã nói với cô thiệt nhiều lần. Thế nhưng mà An Hồng lại rất tin tưởng, chính cô tự cảm thấy không biết tại sao lại như vậy! Lộ Vân Phàm vẫn còn ở tuổi vị thành niên, thế nhưng mà vừa mới rồi, cậu ta lại biểu hiện ra sự quyết đoán trầm ổn như vậy, cũng không hề giống một chút nào bộ dáng hi hi ha ha của cậu ta ngày thường.
Trời vừa sáng, một hàng ba người đều đi tới bệnh viện của bác sĩ Tiêu. Tiêu Lâm gọi điện thoại cho cô cô của mình. Cô Tiêu miệng bịt khẩu trang đi đến đại sảnh bệnh viện, liền gặp được ba người tuổi trẻ.
"Sao lại thế này?" Cô Tiêu nhíu mày lại nhìn Tiêu Lâm, "Tại sao cháu lại không chịu đến trường học? Hai người này là ai?"
"Cháu là chị gái của Tiêu Lâm, tên là An Hồng, đây là…" An Hồng quay đầu nhìn sang Lộ Vân Phàm, nhất thời không biết nên thế nào giới thiệu cho phải.
"Cháu là bạn trai của cô ấy." Lộ Vân Phàm sắc mặt không đổi nói tiếp lời, "Chúng cháu đến thăm dì và chú Tiêu."
"hả?" Ánh mắt của cô Tiêu hơi lạnh đi: "Lâm Lâm, cô cô đã nói với cháu như thế nào rồi?"
Tiêu Lâm xoay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô mình nữa. An Hồng nén nhịn sự tức giận của mình xuống, nói: "Dì Tiêu, xin hỏi mẹ cháu cùng Chú Tiêu đang ở đâu vậy?"
"Ở trong phòng ICU, hai đứa không gặp được đâu!" Cô Tiêu lắc đầu thở dài, "Chúng ta cũng không gặp được, hàng ngày chỉ có thể ở tại chỗ này mà đợi tin tức. Bệnh viện là nơi rất nguy hiểm, mấy đứa có biết hay không? Không cho các cháu đến nơi này chính là vì muốn tốt cho các cháu thôi!"
"Chúng cháu sẽ có chừng mực." An Hồng kéo tay của Tiêu Lâm qua, "Chúng cháu sẽ ở đây đợi cùng với mọi người."
Cô Tiêu không hề nói gạt người, không ai có thể dò xét được bệnh tình, ra sao. Thế nhưng mà, rốt cuộc An Hồng cũng đã biết được tình hình của mẹ và bác sĩ Tiêu rồi. Bệnh tình của bác sĩ Tiêu thật sự rất nghiêm trọng, đã tiến hành mở khí quản ra rồi, còn mở máy để hỗ trợ hô hấp. Cơ tim của và chức năng của thận của bác sĩ Tiêu đã xuất hiện sự khác dị thường. Phổi đã hiện lên những hình sợi, tương đối mà nói, tình hình của mẹ có hơi tốt hơn một chút.
Tiêu Lâm mỗi ngày dường như đều lấy nước mắt để rửa mặt. Cô bé không chịu đi đến trường học, An Hồng củng không cưõng ép con bé, cho phép em gái được đi theo mình.
Bên người thân, ban ngày ở bệnh viện chờ tin tức, buổi tối trở về khách sạn để ngủ. Lộ Vân Phàm chăm sóc cho hai chị em cô một ngày đủ ba bữa, Họ hàng thân thích của nhà họ Tiêu đối với bọn họ cũng ôn hoà. Mà An Hồng cũng lười cùng bọn họ đi giao tiếp.
Lộ Vân Phàm cảm thấy kỳ quái, trong giọng nói khó tránh khỏi lộ ra một chút nghi vấn. An Hồng thừa dịp Tiêu Lâm đi toilet, nói với cậu ta chuyện xảy ra giữa mẹ mình với bác sĩ Tiêu y.
"Năm đó mẹ gả cho chú Tiêu, người trong nhà chú Tiêu đều phản đối. Ông nội bà nội Tiêu Lâm một mực thích vợ trước của chú Tiêu vì hai người bọn họ đã sinh ra con trai của của họ, cho nên qua nhiều năm như vậy chú Tiêu đi làm cùng với mẹ của tôi liền ở chỗ này, không trở lại thành phố Gì nữa. Hiện tại chú Tiêu đã đổ bệnh thành như vậy, con trai của bác sĩ cũng không thèm trở về."
Lộ Vân Phàm ôm lấy bờ vai của An Hồng, nhẹ giọng thở dài: "Trước kia cũng từng bao giờ được nghe cậu nói về em gái của mình như vậy."
"Quan hệ giữa tôi và con bé cũng không được tốt lắm, cậu tin hay không, từ nhỏ đến lớn, con bé chưa từng tớ một tiếng là chị ơi."
"Nhưng hiện tại con bé lại thật ỷ lại vào cậu. An An, cậu cần phải chú ý chăm sóc cho bản thân, đúng hạn ăn cơm đi ngủ. Nếu như cậu ngã xuống, em gái cậu sẽ bị suy sụp."
"Ừ, tớ biết rồi."
Mấy ngày chờ đợi, lại chờ đón được một tin dữ, ngày 26 tháng 4, bác sĩ Tiêu được tuyên bố cấp cứu không có hiệu quả, đã tử vong.
Thân thích nhà họ Tiêu lập tức khóc thành một đoàn. Tiếng kêu rên nổi lên bốn phía. Tiêu Lâm đã chết lặng, cô bé ngơ ngác đứng ở nơi đó, tiếp theo cả người liền mềm nhũn, tuột xuống dưới. Người của nhà họ Tiêu không hề có một người nào, không có một ai chú ý tới cô bé, may mắn Lộ Vân Phàm tay mắt lanh lẹ đỡ được cô bé, nên Tiêu Lâm mới không bị ngã cắm đầu vào trên đất.
Lộ Vân Phàm bồng Tiêu Lâm lên, nói: "Cô bé bị hôn mê rồi!" An Hồng sững sờ nhìn cậu ta, không có phản ứng.
Lộ Vân Phàm thở dài: "An An! Kiên cường lên một chút đi! Mẹ của cậu vẫn còn đang được cấp cứu đó!"
An Hồng nhất thời tỉnh ngộ, xem người nhà họ Tiêu đã hỗn loạn thành một đoàn.Cô tự nói với mình ở trong lòng: Mẹ vẫn còn sống! Mẹ vẫn còn sống! Mẹ vẫn còn sống!
Chỉ là, việc cô từ nhỏ đến lớn, cô không hề nhận được sự đối đãi của người thân thiết đối với cô chú Tiêu, cứ như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.