Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 103: Chương 73.2
Hàm Yên
24/06/2019
Bọn họ trải qua những ngày giống như tất cả các cặp tình nhân khác ở bậc đại học, ăn cơm
trưa, xem phim, đi dạo trung tâm thương mại, cùng ăn một cây kem Kỳ Lâm, thưởng thức hơi lạnh tràn ngập từ bên trong phả ra, đi lang thang ở
dưới cái nóng đến ba mươi tám độ C, lại tiến vào một nơi khác bên trong
có khí lạnh tràn ngập, rồi lại trở ra, vẻn vẹn suốt một buổi chiều,
không hề cảm thấy mệt một chút nào.
Đi dạo qua một cái chợ nhỏ, Lộ Vân Phàm nhìn thấy một tiệm chụp hình ảnh dán, tự động ghép khung hình, liền kéo An Hồng đi đến đó tiến vào.
Chỉ là tuyển chọn bối cảnh khung hình liền hết tới hai mươi phút, sau khi đã tuyển chọn xong xuôi, hai người chen chúc nhau ở trong một không gian nho nhỏ, áp mặt vào khung hình bắt đầu chụp ảnh. Lộ Vân Phàm lại càng không ngừng nhăn mặt, một lát sau lại giả vờ chu miệng nhìn rất đáng yêu, một lát lại trừng mắt cố phồng cái gò má lên, một lát lại nheo mắt vẻ đùa giỡn. Chụp xong hai bản ảnh chụp xác định lấy, rồi cắt bỏ lại xác định lấy. Chọn các ảnh chụp đầy đủ xong cũng hết hơn nửa giờ. An Hồng dở khóc dở cười, nếu biết Lộ Vân Phàm từ trước đến nay thích chụp ảnh như vậy, cũng sẽ vài lần chụp cùng với cậu ta.
Cuối cùng khi lấy thành phẩm, Lộ Vân Phàm vui vẻ không thôi, chụm đầu cùng An Hồng chung một chỗ xem xét tỉ mỉ, vừa nhìn vừa cười: "Ha ha ha! Này cái mặt cậu nhìn mới ngốc làm sao!"
Thật sự là rất ngốc nghếch, An Hồng cũng cười không ngừng, chỉ một tấm hình nói: "Ai, cái này nhìn gương mặt của cậu rất tuấn tú nhé!"
Lộ Vân Phàm nhíu mày: "Tôi làm gì có cái nào không đẹp trai kia chứ!"
"Đồ tự sướng chết tiệt!"
"Tôi thích nhất là cái ảnh này!" Lộ Vân Phàm chỉ vào một tấm ảnh chụp ghép khung kích cỡ 2 tấc. Trong ảnh chụp, tay cậu từ phía sau vòng quanh thân mình An Hồng, hai người trán kề trán, đều cười đến xán lạn dưới ánh mặt trời.
An Hồng mím môi cười vui vẻ, Lộ Vân Phàm đã bóc luôn tấm hình này ra, dán luôn lên mặt trái điện thoại di động.
"Ai nha, cậu đúng là đồ biến thái! Làm gì có nam sinh nào dán hình trên điện thoại di động thế này chứ!"
"Tại sao lại không được? Tôi thích thì dán thôi." Lộ Vân Phàm cẩn thận dán tấm ảnh chụp lên điện thoại, ngó đi ngó lại liền hướng vào trên má An Hồng hôn một cái, "Ban ngày hôn cậu, buổi tối hôn ảnh chụp!"
"Chán ghét!"
"An An, trừ bỏ ảnh tốt nghiệp hồi trung học, đây là lần đầu tiên chúng ta chụp ảnh chung đó"
An Hồng một bên vừa lau mặt, một bên vừa cười, cẩn thận nghĩ nghĩ. Cuối cùng cô đồng ý với lời nói của Lộ Vân Phàm, đúng là mười năm qua, thật sự đây chính là lần đầu tiên hai người chụp ảnh với nhau. Nhìn bộ dạng Lộ Vân Phàm vui tươi hớn hở như vậy, trong lòng An Hồng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Buổi tối ăn lẩu, là do Lộ Vân Phàm đề nghị.
An Hồng kinh hãi: "Ngày hôm nay nóng như vậy mà lại đi ăn lẩu? Cậu không sợ bị bốc hoả à?"
" Ngày hôm nay nóng như vậy nhưng cũng vẫn không thấy quán lẩu nào đóng cửa đó thôi!" Lộ Vân Phàm kéo tay cô liền đi vào hướng bên trong quán bán lẩu.
Đây là một quán lẩu có treo biển hiệu màu cam, nóng từ ánh đèn nê ông trên biển hiệu, nóng đến nồi canh lẩu, đến cả bầu không khí cũng nóng rực. Cho dù máy điều hòa mở thật lớn, nhưng An Hồng vẫn như trước, ăn được bát nước lẩu mồ hôi đã đầy đầu. Khẩu vị của hai người đều tốt lắm, chỉ là thịt dê có hai phần, còn có thịt bò béo, thịt viên, sủi cảo trứng, nấm Kim Châm, váng đậu phơi khô thái chỉ, rau xà lách, rau chân vịt, một đống lớn các thứ để cho vào nồi lẩu.
Lộ Vân Phàm cùng An Hồng uống bia. Nhìn bộ dạng cô vùi đầu ăn ngấu ăn nghiến, trên gò má Lộ Vân Phàm lặng lẽ dâng lên hai đám đỏ ửng. Đợi đến khi ăn uống no đủ, đi ra cửa tiệm, hai người liền cùng dìu đỡ nhau cùng bắt đầu ợ một cái no nê.
Đi đến bên cạnh bể phun nước ở quảng trường Hồng Thái Dương, An Hồng há miệng khà khà hơi, đầu lưỡi rung rung, hô to: "A a a! Cay đến dễ chịu!"
Cô quay đầu nhìn Lộ Vân Phàm, chàng trai trẻ này đã có chút lơ mơ. An Hồng cười nói: "Này! Không phải là cậu lại uống quá nhiều đó chứ? Cậu mới chỉ uống có hai ly bia thôi mà!"
"Không có!" Lộ Vân Phàm cười, đột nhiên ném chiếc ba lô hai quai lên trên đất, duỗi thẳng cánh tay sau đó bế An Hồng lên. Cậu ta xoay mấy vòng cực kỳ nhanh, hô to, "Nói mau tôi có bị say hay không hà? Có hay không? Có hay không?"
"A a a… cậu điên à! Thả tôi xuống!" An Hồng ngửa cái đầu, hai chân vẫy loạn xạ, hai tay vẫn ôm lấy cổ Lộ Vân Phàm miệng oa oa kêu to, "Cậu không có say cậu không có say! Không có say không có say! Được chưa!"
Bầu trời đêm trên đỉnh đầu đầy các tầng mây màu xám, đèn nê ông bốn phía quay dạo qua một vòng lại một vòng. Cuối cùng Lộ Vân Phàm cũng đặt An Hồng xuống, An Hồng vẫn ghé đầu mình ở trên đầu vai Lộ Vân Phàm thở phì phò. Một lát sau, cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước mặt mình có một đôi mắt đen sáng long lanh.
Bên cạnh bể phun nước có ngọn đèn lập lòe khiến gương mặt Lộ Vân Phàm chợt sáng chợt tắt. An Hồng giật mình, nhìn cậu ta thật là đẹp mắt... Ánh mắt rất đẹp, cái mũi cũng đẹp, đôi môi cũng ưa nhìn, còn có cái cằm tuyệt đẹp giống như vai nam chính trong truyện tranh vậy... An Hồng không nén nhịn được liền đưa tay vuốt ve gương mặt của Lộ Vân Phàm. Bàn tay của Lộ Vân Phàm trùm lên mu bàn tay của cô, một giây sau, bọn họ đã hôn nhau say đắm.
An Hồng không lùn, nhưng mà khi hôn môi cùng thời gian, cô như cũ vẫn cần phải kiễng chân lên. Trên thân thể của hai người vẫn còn mang theo mùi thịt dê ở trong quán lẩu, ngửi thấy ở trong lỗ mũi làm người ta cảm thấy buồn cười. Thế nhưng mà An Hồng cũng không cam nguyện dừng cái hôn này lại. Thời gian mới không đến mấy ngày, cô đã có chút có thói quen được thời gian cường ngạnh hôn hít, không chỉ là có thói quen, mà còn có chút... thích, có chút quyến luyến, có chút ỷ lại, có chút say mê ở trong đó...
Náo loạn đủ rồi, An Hồng cùng Lộ Vân Phàm ngồi ở bên cạnh bể phun nước, bọn họ đá rơi giày ở trên chân xuống, cho chân vào ngâm ở trong nước quẫy đạp.
Lộ Vân Phàm ôm lấy bờ vai của An Hồng, để cho đầu của cô đặt ở trên vai của mình. Hai người cùng nhau nhìn cột nước trước mặt phun ra rắc rắc rầm rầm. Những giọt nước bắn tới trên người bọn họ cũng hồn nhiên bất giác.
Hai người cùng trầm mặc không ai nói gì. Lộ Vân Phàm có chút không thể nhẫn nhịn nổi, nói: "Ai, có phải cậu không đã quên cái gì không hả?"
"Cái gì cơ?" An Hồng giả ngu.
Lộ Vân Phàm từng phát từng phát vén bím tóc đuôi ngựa của cô lên, giọng nói trầm thấp: "Tự mình nghĩ ra chứ sao."
"Cái gì là cái gì chứ ?" An Hồng cười.
"Không có gì! Coi như tôi chưa nói!"
"A..."
"..." Chàng trai trẻ chờ trong chốc lát, thấy cô thật sự cũng không có chút phản ứng nào, một phen nắm lấy mái tóc của cô xách lên, "Không có trí nhớ, không có trí nh, không có trí nhớ!"
"Ai ôi ai ôi! Đau quá đau quá!" An Hồng bĩu môi nhìn cậu ta, "Tôi không có quên!"
"Hả?"
An Hồng cúi đầu, lấy từ trong chiếc túi đeo bên mình ra một cái hộp nho nhỏ đưa tới trước mặt Lộ Vân Phàm: "Đây, chúc sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ!"
Lộ Vân Phàm sửng sốt, trên mặt lập tức liền tràn ra một nụ cười thật lớn. Cậu ta cầm lấy chiếc hộp, hai ba lần bỏ lớp giấy bao gói bên ngoài ra, phát hiện bên trong là một chiếc đàn Dương cầm nhỏ bằng gỗ, chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn cực kỳ tinh xảo.
"Đây là cái gì vậy?" Anh nghi hoặc.
"Đàn Dương cầm! Thật ngu ngốc."
"Tôi biết là đàn Dương cầm, nhưng chơi như thế nào?"
An Hồng cầm lấy chiếc đàn Dương cầm nhỏ bằng gỗ trong tay Lộ Vân Phàm lên, xoay vài vòng cái dây cót ở dưới đáy. Chiếc đàn Dương cầm lập tức vang lên bài hát Chúc mừng sinh nhật. Hóa ra đây là cái hộp bát âm nho nhỏ.
Lộ Vân Phàm nở nụ cười, nhận lại chiếc đàn từ trên tay An Hồng, cẩn thận nghe hết trọn một bài hát hát xong, cậu ta lại xoay lại vài vòng dây cót
Nghe hết, lại một bên vặn dây cót, một bên nghe, nghe xong lại tiếp tục làm lại một lần nữa, lại một lần nữa. Nghe mãi cũng không thấy chán tai.
An Hồng nhìn thấy bộ dáng của Lộ Vân Phàm như vậy, cảm thấy cậu ta tựa như một đứa trẻ nhỏ, liền nói: "Vật nhỏ thôi mà."
"Tôi thật là thích, cám ơn cậu! An An." Lộ Vân Phàm miệng cười mừng rỡ đến không khép lại được. Cậu ta cẩn thận thả lại chiếc đàn Dương cầm nhỏ vào trong hộp, bỏ vào trong ba lô. Sau đó một phát kéo An Hồng lại ôm vào trong ngực mình: "An An, cậui biết không? Hiện tại tôi có cảm giác cảm thấy mình rất hạnh phúc, rất hạnh phúc! Ởtrên đời này, tôi là người hạnh phúc nhất!"
An Hồng không nói chuyện, nhưng trong lòng lại trở nên thật mềm mại. Cô ngây ngốc nghĩ ngợi, hóa ra hương vị của yêu đương chính là như vậy. Ở bên cạnh Lộ Vân Phàm, cô cảm thấy bản thân mình thật vui vẻ làm sao! Cô có phải là người hạnh phúc nhất trên đời này hay không nhỉ?
An Hồng phát hiện ra, thì ra việc tiếp nhận Lộ Vân Phàm, bất quá lại là một việc thật dễ dàng đến thế. Hóa ra, để quên người kia cũng không hề có một chút khó khăn nào. Hóa ra giữa lúc bất tri bất giác, đã có nhiều thứ sớm đã thay đổi trở nên biến hóa rồi.
Buổi tối về tới trường học, Lộ Vân Phàm đưa An Hồng đến dưới lầu phòng ngủ. Trước khi chia tay, cậu ta kéo tay An Hồng, nghiêm túc nói: "An An, anh đã trưởng thành. Từ nay về sau, em cũng đã không thể coi anh, nhìn anh giống như nhìn một đứa trẻ nữa! Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh emi, bảo hộ cho em, chăm sóc cho em! Chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em, sẽ không còn có bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì còn làm cho em phải khóc nữa, em hãy tin tưởng ở anh."
An Hồng khẽ nhíu mày. Mặc dù lời nói của Lộ Vân Phàm rất thành khẩn, nhưng mà trong lòng cô nói thế nào cũng vẫn có một chút hoài nghi.
Đúng vậy, cô vừa cảm động, nhưng lại vừa hoài nghi.
Ở trong mắt của cô, Lộ Vân Phàm vẫn giống là đứa con nít không lớn như cũ. Về tương lai, An Hồng cảm giác mình lo lắng xa hơn, so với anh cô còn lo lắng hơn. Chính là vào giờ phút lúc, cô không có cách nào nói ra được một lời phong cảnh như vậy được..., chỉ đành cười gật đầu nói: "Vâng, em tin."
Lộ Vân Phàm vui vẻ cười rộ lên. Khi sinh nhật mười tám tuổi của anh, vào một ngày này, anh đã đưa ra một lời hứa, một lời hứa cần phải dùng cả đời để mà chấp nhận.
Cả đời dài bao nhiêu? Tuổi trẻ bọn họ còn nhỏ, vẫn còn vô tri giác. Nồng tình mật ý, nói cái gì thì nói, cũng có thể không cần dùng đến não, vĩnh viễn, lời thề thiên trường địa cửu, thề non hẹn biển này…
Từ đó bất kể từ như thế nào đều có thể hạ bút thành văn, ai mà chả biết, chân chính làm được thì có mấy người?
Chỉ có nhất thiết giao ra hết thảy cho thời gian, xét kỹ để phân biệt;.
Đi dạo qua một cái chợ nhỏ, Lộ Vân Phàm nhìn thấy một tiệm chụp hình ảnh dán, tự động ghép khung hình, liền kéo An Hồng đi đến đó tiến vào.
Chỉ là tuyển chọn bối cảnh khung hình liền hết tới hai mươi phút, sau khi đã tuyển chọn xong xuôi, hai người chen chúc nhau ở trong một không gian nho nhỏ, áp mặt vào khung hình bắt đầu chụp ảnh. Lộ Vân Phàm lại càng không ngừng nhăn mặt, một lát sau lại giả vờ chu miệng nhìn rất đáng yêu, một lát lại trừng mắt cố phồng cái gò má lên, một lát lại nheo mắt vẻ đùa giỡn. Chụp xong hai bản ảnh chụp xác định lấy, rồi cắt bỏ lại xác định lấy. Chọn các ảnh chụp đầy đủ xong cũng hết hơn nửa giờ. An Hồng dở khóc dở cười, nếu biết Lộ Vân Phàm từ trước đến nay thích chụp ảnh như vậy, cũng sẽ vài lần chụp cùng với cậu ta.
Cuối cùng khi lấy thành phẩm, Lộ Vân Phàm vui vẻ không thôi, chụm đầu cùng An Hồng chung một chỗ xem xét tỉ mỉ, vừa nhìn vừa cười: "Ha ha ha! Này cái mặt cậu nhìn mới ngốc làm sao!"
Thật sự là rất ngốc nghếch, An Hồng cũng cười không ngừng, chỉ một tấm hình nói: "Ai, cái này nhìn gương mặt của cậu rất tuấn tú nhé!"
Lộ Vân Phàm nhíu mày: "Tôi làm gì có cái nào không đẹp trai kia chứ!"
"Đồ tự sướng chết tiệt!"
"Tôi thích nhất là cái ảnh này!" Lộ Vân Phàm chỉ vào một tấm ảnh chụp ghép khung kích cỡ 2 tấc. Trong ảnh chụp, tay cậu từ phía sau vòng quanh thân mình An Hồng, hai người trán kề trán, đều cười đến xán lạn dưới ánh mặt trời.
An Hồng mím môi cười vui vẻ, Lộ Vân Phàm đã bóc luôn tấm hình này ra, dán luôn lên mặt trái điện thoại di động.
"Ai nha, cậu đúng là đồ biến thái! Làm gì có nam sinh nào dán hình trên điện thoại di động thế này chứ!"
"Tại sao lại không được? Tôi thích thì dán thôi." Lộ Vân Phàm cẩn thận dán tấm ảnh chụp lên điện thoại, ngó đi ngó lại liền hướng vào trên má An Hồng hôn một cái, "Ban ngày hôn cậu, buổi tối hôn ảnh chụp!"
"Chán ghét!"
"An An, trừ bỏ ảnh tốt nghiệp hồi trung học, đây là lần đầu tiên chúng ta chụp ảnh chung đó"
An Hồng một bên vừa lau mặt, một bên vừa cười, cẩn thận nghĩ nghĩ. Cuối cùng cô đồng ý với lời nói của Lộ Vân Phàm, đúng là mười năm qua, thật sự đây chính là lần đầu tiên hai người chụp ảnh với nhau. Nhìn bộ dạng Lộ Vân Phàm vui tươi hớn hở như vậy, trong lòng An Hồng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Buổi tối ăn lẩu, là do Lộ Vân Phàm đề nghị.
An Hồng kinh hãi: "Ngày hôm nay nóng như vậy mà lại đi ăn lẩu? Cậu không sợ bị bốc hoả à?"
" Ngày hôm nay nóng như vậy nhưng cũng vẫn không thấy quán lẩu nào đóng cửa đó thôi!" Lộ Vân Phàm kéo tay cô liền đi vào hướng bên trong quán bán lẩu.
Đây là một quán lẩu có treo biển hiệu màu cam, nóng từ ánh đèn nê ông trên biển hiệu, nóng đến nồi canh lẩu, đến cả bầu không khí cũng nóng rực. Cho dù máy điều hòa mở thật lớn, nhưng An Hồng vẫn như trước, ăn được bát nước lẩu mồ hôi đã đầy đầu. Khẩu vị của hai người đều tốt lắm, chỉ là thịt dê có hai phần, còn có thịt bò béo, thịt viên, sủi cảo trứng, nấm Kim Châm, váng đậu phơi khô thái chỉ, rau xà lách, rau chân vịt, một đống lớn các thứ để cho vào nồi lẩu.
Lộ Vân Phàm cùng An Hồng uống bia. Nhìn bộ dạng cô vùi đầu ăn ngấu ăn nghiến, trên gò má Lộ Vân Phàm lặng lẽ dâng lên hai đám đỏ ửng. Đợi đến khi ăn uống no đủ, đi ra cửa tiệm, hai người liền cùng dìu đỡ nhau cùng bắt đầu ợ một cái no nê.
Đi đến bên cạnh bể phun nước ở quảng trường Hồng Thái Dương, An Hồng há miệng khà khà hơi, đầu lưỡi rung rung, hô to: "A a a! Cay đến dễ chịu!"
Cô quay đầu nhìn Lộ Vân Phàm, chàng trai trẻ này đã có chút lơ mơ. An Hồng cười nói: "Này! Không phải là cậu lại uống quá nhiều đó chứ? Cậu mới chỉ uống có hai ly bia thôi mà!"
"Không có!" Lộ Vân Phàm cười, đột nhiên ném chiếc ba lô hai quai lên trên đất, duỗi thẳng cánh tay sau đó bế An Hồng lên. Cậu ta xoay mấy vòng cực kỳ nhanh, hô to, "Nói mau tôi có bị say hay không hà? Có hay không? Có hay không?"
"A a a… cậu điên à! Thả tôi xuống!" An Hồng ngửa cái đầu, hai chân vẫy loạn xạ, hai tay vẫn ôm lấy cổ Lộ Vân Phàm miệng oa oa kêu to, "Cậu không có say cậu không có say! Không có say không có say! Được chưa!"
Bầu trời đêm trên đỉnh đầu đầy các tầng mây màu xám, đèn nê ông bốn phía quay dạo qua một vòng lại một vòng. Cuối cùng Lộ Vân Phàm cũng đặt An Hồng xuống, An Hồng vẫn ghé đầu mình ở trên đầu vai Lộ Vân Phàm thở phì phò. Một lát sau, cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước mặt mình có một đôi mắt đen sáng long lanh.
Bên cạnh bể phun nước có ngọn đèn lập lòe khiến gương mặt Lộ Vân Phàm chợt sáng chợt tắt. An Hồng giật mình, nhìn cậu ta thật là đẹp mắt... Ánh mắt rất đẹp, cái mũi cũng đẹp, đôi môi cũng ưa nhìn, còn có cái cằm tuyệt đẹp giống như vai nam chính trong truyện tranh vậy... An Hồng không nén nhịn được liền đưa tay vuốt ve gương mặt của Lộ Vân Phàm. Bàn tay của Lộ Vân Phàm trùm lên mu bàn tay của cô, một giây sau, bọn họ đã hôn nhau say đắm.
An Hồng không lùn, nhưng mà khi hôn môi cùng thời gian, cô như cũ vẫn cần phải kiễng chân lên. Trên thân thể của hai người vẫn còn mang theo mùi thịt dê ở trong quán lẩu, ngửi thấy ở trong lỗ mũi làm người ta cảm thấy buồn cười. Thế nhưng mà An Hồng cũng không cam nguyện dừng cái hôn này lại. Thời gian mới không đến mấy ngày, cô đã có chút có thói quen được thời gian cường ngạnh hôn hít, không chỉ là có thói quen, mà còn có chút... thích, có chút quyến luyến, có chút ỷ lại, có chút say mê ở trong đó...
Náo loạn đủ rồi, An Hồng cùng Lộ Vân Phàm ngồi ở bên cạnh bể phun nước, bọn họ đá rơi giày ở trên chân xuống, cho chân vào ngâm ở trong nước quẫy đạp.
Lộ Vân Phàm ôm lấy bờ vai của An Hồng, để cho đầu của cô đặt ở trên vai của mình. Hai người cùng nhau nhìn cột nước trước mặt phun ra rắc rắc rầm rầm. Những giọt nước bắn tới trên người bọn họ cũng hồn nhiên bất giác.
Hai người cùng trầm mặc không ai nói gì. Lộ Vân Phàm có chút không thể nhẫn nhịn nổi, nói: "Ai, có phải cậu không đã quên cái gì không hả?"
"Cái gì cơ?" An Hồng giả ngu.
Lộ Vân Phàm từng phát từng phát vén bím tóc đuôi ngựa của cô lên, giọng nói trầm thấp: "Tự mình nghĩ ra chứ sao."
"Cái gì là cái gì chứ ?" An Hồng cười.
"Không có gì! Coi như tôi chưa nói!"
"A..."
"..." Chàng trai trẻ chờ trong chốc lát, thấy cô thật sự cũng không có chút phản ứng nào, một phen nắm lấy mái tóc của cô xách lên, "Không có trí nhớ, không có trí nh, không có trí nhớ!"
"Ai ôi ai ôi! Đau quá đau quá!" An Hồng bĩu môi nhìn cậu ta, "Tôi không có quên!"
"Hả?"
An Hồng cúi đầu, lấy từ trong chiếc túi đeo bên mình ra một cái hộp nho nhỏ đưa tới trước mặt Lộ Vân Phàm: "Đây, chúc sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ!"
Lộ Vân Phàm sửng sốt, trên mặt lập tức liền tràn ra một nụ cười thật lớn. Cậu ta cầm lấy chiếc hộp, hai ba lần bỏ lớp giấy bao gói bên ngoài ra, phát hiện bên trong là một chiếc đàn Dương cầm nhỏ bằng gỗ, chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn cực kỳ tinh xảo.
"Đây là cái gì vậy?" Anh nghi hoặc.
"Đàn Dương cầm! Thật ngu ngốc."
"Tôi biết là đàn Dương cầm, nhưng chơi như thế nào?"
An Hồng cầm lấy chiếc đàn Dương cầm nhỏ bằng gỗ trong tay Lộ Vân Phàm lên, xoay vài vòng cái dây cót ở dưới đáy. Chiếc đàn Dương cầm lập tức vang lên bài hát Chúc mừng sinh nhật. Hóa ra đây là cái hộp bát âm nho nhỏ.
Lộ Vân Phàm nở nụ cười, nhận lại chiếc đàn từ trên tay An Hồng, cẩn thận nghe hết trọn một bài hát hát xong, cậu ta lại xoay lại vài vòng dây cót
Nghe hết, lại một bên vặn dây cót, một bên nghe, nghe xong lại tiếp tục làm lại một lần nữa, lại một lần nữa. Nghe mãi cũng không thấy chán tai.
An Hồng nhìn thấy bộ dáng của Lộ Vân Phàm như vậy, cảm thấy cậu ta tựa như một đứa trẻ nhỏ, liền nói: "Vật nhỏ thôi mà."
"Tôi thật là thích, cám ơn cậu! An An." Lộ Vân Phàm miệng cười mừng rỡ đến không khép lại được. Cậu ta cẩn thận thả lại chiếc đàn Dương cầm nhỏ vào trong hộp, bỏ vào trong ba lô. Sau đó một phát kéo An Hồng lại ôm vào trong ngực mình: "An An, cậui biết không? Hiện tại tôi có cảm giác cảm thấy mình rất hạnh phúc, rất hạnh phúc! Ởtrên đời này, tôi là người hạnh phúc nhất!"
An Hồng không nói chuyện, nhưng trong lòng lại trở nên thật mềm mại. Cô ngây ngốc nghĩ ngợi, hóa ra hương vị của yêu đương chính là như vậy. Ở bên cạnh Lộ Vân Phàm, cô cảm thấy bản thân mình thật vui vẻ làm sao! Cô có phải là người hạnh phúc nhất trên đời này hay không nhỉ?
An Hồng phát hiện ra, thì ra việc tiếp nhận Lộ Vân Phàm, bất quá lại là một việc thật dễ dàng đến thế. Hóa ra, để quên người kia cũng không hề có một chút khó khăn nào. Hóa ra giữa lúc bất tri bất giác, đã có nhiều thứ sớm đã thay đổi trở nên biến hóa rồi.
Buổi tối về tới trường học, Lộ Vân Phàm đưa An Hồng đến dưới lầu phòng ngủ. Trước khi chia tay, cậu ta kéo tay An Hồng, nghiêm túc nói: "An An, anh đã trưởng thành. Từ nay về sau, em cũng đã không thể coi anh, nhìn anh giống như nhìn một đứa trẻ nữa! Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh emi, bảo hộ cho em, chăm sóc cho em! Chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em, sẽ không còn có bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì còn làm cho em phải khóc nữa, em hãy tin tưởng ở anh."
An Hồng khẽ nhíu mày. Mặc dù lời nói của Lộ Vân Phàm rất thành khẩn, nhưng mà trong lòng cô nói thế nào cũng vẫn có một chút hoài nghi.
Đúng vậy, cô vừa cảm động, nhưng lại vừa hoài nghi.
Ở trong mắt của cô, Lộ Vân Phàm vẫn giống là đứa con nít không lớn như cũ. Về tương lai, An Hồng cảm giác mình lo lắng xa hơn, so với anh cô còn lo lắng hơn. Chính là vào giờ phút lúc, cô không có cách nào nói ra được một lời phong cảnh như vậy được..., chỉ đành cười gật đầu nói: "Vâng, em tin."
Lộ Vân Phàm vui vẻ cười rộ lên. Khi sinh nhật mười tám tuổi của anh, vào một ngày này, anh đã đưa ra một lời hứa, một lời hứa cần phải dùng cả đời để mà chấp nhận.
Cả đời dài bao nhiêu? Tuổi trẻ bọn họ còn nhỏ, vẫn còn vô tri giác. Nồng tình mật ý, nói cái gì thì nói, cũng có thể không cần dùng đến não, vĩnh viễn, lời thề thiên trường địa cửu, thề non hẹn biển này…
Từ đó bất kể từ như thế nào đều có thể hạ bút thành văn, ai mà chả biết, chân chính làm được thì có mấy người?
Chỉ có nhất thiết giao ra hết thảy cho thời gian, xét kỹ để phân biệt;.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.