Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 132: Cuộc tranh cãi nhỏ
Hàm Yên
26/07/2019
Đúng lúc mùi hoa quế
dần dần biến mất, lá cây ngô đồng rơi đầy đất, An Hồng bọc người trong
áo bành tô đi ở trong sân trường, xoay người nhìn lại, mới phát hiện ra
mùa đông đã đến gần.
Tiết Đông chí, lễ tang của mẹ và bác sĩ Tiêu đúng hạn cử hành.
Trừ bỏ ba vị già cả ra, tất cả thân thích của hai nhà đều tham dự hết. Tiêu Lâm nâng tro cốt của mẹ, Tiêu Trí nâng tro cốt của bác sĩ Tiêu đi tuốt đàng trước. An Hồng trên người mặc bộ đồ màu đen, vành mắt đỏ ửng tựa vào trên người Lộ Vân Phàm, chậm rãi đi theo ở bên người Tiêu Lâm.
Tuy rằng đã qua hơn nửa năm, thì thời khắc trầm trọng này thật sự tiến đến. An Hồng như trước, bi thương muốn chết, may mắn là có Lộ Vân Phàm luôn luôn tại bên người cô. Anh gắt gao ôm lấy vai cô, dùng sức mạnh và sự ấm áp của mình truyền sang cho người con gái ở bên cạnh.
Mẹ cùng bác sĩ Tiêu rốt cục đã đc hợp táng. Khi bọn họ ở trước mộ bia, Tiêu Lâm khóc cực kỳ bi ai, An Hồng đi đến bên người cô, kéo bả vai gầy yếu của em gái qua, vòng tay ôm vào trong lòng mình.
Nhìn ảnh chụp mẹ cùng bác sĩ Tiêu trên mộ bia, bọn họ vẫn đang còn rất trẻ tuổi, cười đến xán lạn. Hốc mắt của An Hồng đã ươn ướt, Cô hiểu rất rõ ràng, trên vai mình đã có trách nhiệm quá nặng. Cần phải chú ý mà chăm sóc thật tốt cho Tiêu Lâm và bà ngoại, đó chính là sứ mạng trong tương lai của cô.
Hàn Hiểu Quân cũng tham gia lễ tang. Anh chỉ đứng ở phía trước, đặt hoa ở trước mộ bia, sau đó anh đi đến trước mặt An Hồng, đưa tay ra dịu dàng vuốt vuốt mái tóc của cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô một cái.
Giọng nói của anh vang lên ở bên tai An Hồng thực êm dịu: "A Hồng, có việc gì, em liền gọi điện thoại cho anh, anh luôn luôn ở bên cạnh em."
An Hồng gật đầu, tựa vào trong vòm ngực vững chãi của Hàn Hiểu Quân. Cô im ắng cố kìm nước mắt.
Lộ Vân Phàm đứng ở một bên, trầm mặc nhìn sang phía bọn họ. Anh chú ý tới ánh mắt của Hàn Hiểu Quân. Anh hơi hơi nhíu nhíu mày lại, nhưng trước sau cũng không nói gì.
Đã đến giờ ăn cơm trưa, mọi người tản đi. Hàn Hiểu Quân lái xe đưa An Hồng, Lộ Vân Phàm cùng Tiêu Lâm trở về trường học. Tiêu Lâm chính là đang học sơ tam, việc học cũng thật nhanh. Lúc này đã cách cuộc thi cuối kỳ không xa. An Hồng buổi chiều còn phải lên lớp, buổi tối còn có giờ tự học tối. An Hồng dặn Tiêu Lâm vài câu, nhìn theo em gái đi vào trường học rồi mới trở về trên xe. Cô nghĩ nghĩ, nói với Hàn Hiểu Quân không cần đưa cô và Lộ Vân Phàm đến trường nữa. Đại học Z nằm ở rất xa, một hồi vừa tới nơi sẽ phí phạm không ít thời gian.
Hàn Hiểu Quân nói mình không thiếu thời gian, mà An Hồng cũng không kiên trì nữa, cùng Lộ Vân Phàm lên ngồi ở trên ghế sau.
Trên đường, Lộ Vân Phàm đánh giá xe của Hàn Hiểu Quân xe. Đây là một chiếc Santana 2000 màu xám bạc. Lộ Vân Phàm nhoài người ra chỗ ghế ngồi tay lái ở hàng trước, hỏi: "Anh Hàn, xe này của anh mua từ khi nào vậy?"
Hàn Hiểu Quân suy tư một chút, trả lời: "Năm kia, đúng rồi, được 1 năm sáu tháng rồi."
"Bao nhiêu tiền vậy?"
"Khoảng độ mười ba hay mười lăm gì đó."
"Vậy sao…" Lộ Vân Phàm kéo dài tiếng, dựa trở lại vào lưng ghế xe phái sau nói với An Hồng, "Anh thích loại xe Buick kia, bất quá giá phải đến ba mươi vạn đồng, có chút đắt quá, không biết ba của anh có chịu mua cho anh hay không."
An Hồng liền phát hoảng, đối với cô mà nói, chiếc xe này của Hàn Hiểu Quân đã thật quý giá rồi. Trên thực tế An Hồng vẫn cho rằng có được xe riêng chính là một việc cực kỳ xa xỉ. Không nghĩ tới Lộ Vân Phàm đã bắt đầu chú ý đến xe cộ như vậy, vừa mới nghĩ đến đã nói muốn mua xe giá đến ba mươi vạn đồng như vậy.
Cô có chút bất mãn, nói: "Không phải là anh đã nói không mua xe đó sao?"
"Anh chính là muốn xem trước một chút thôi mà. Chiếc xe đầu tiên cũng không thể nên mua loại quá tốt, tay nghề còn non, bị đụng phải thì sẽ đau lòng."
Hàn Hiểu Quân hỏi: "Đã lấy bằng lái chưa?"
" Vẫn chưa lấy bằng lái, bất quá em đã ghi tên rồi. Khoảng tháng 1 thì liền thi lý thuyết rồi, tính toán vào kỳ nghỉ đông em đi luyện xe."
"Nhìn em xem ra cũng có khả năng lấy được bằng sớm."
"Kỳ thực em thích loại xe như Land Rover hay là Hummer kia. Thế nhưng mà quá mắc, khẳng định là ba của em sẽ không chịu mua cho em rồi."
"Xe Land Rover, bất quá khi đi khẳng định rất thoải mái."
"Đúng vậy a! Đặc biệt nhanh."
An Hồng không hiểu những chuyện này. Cô ngồi ở bên cạnh không hé răng. Lộ Vân Phàm nói chuyện với Hàn Hiểu Quân vài câu, sau nhìn thấy vẻ mặt cô phụng phịu, lập tức cợt nhả nói: "Anh vẫn không có ý định mua xe đâu, chính là tùy tiện tâm sự một chút thôi, hắc hắc."
Hàn Hiểu Quân cũng phát hiện ra An Hồng khác thường, cười nói: "Nam thanh niên trẻ bây giờ, khẳng định đều thích xe. Bất quá Lộ Vân Phàm, nếu bây giờ em mua xe có phải là quá sớm một chút hay không. Em mới học đại học năm hai thôi. Hiện tại sinh viên Đại học chẳng lẽ đều đã mua xe rồi hả?"
"Không có, bất quá chỉ là sớm hay muộn cũng sẽ phải mua thôi. Mua xe, về sau có thể đưa An Hồng đi chơi, muốn đi chỗ nào đều được." Lộ Vân Phàm một bên cười, một bên cầm lấy tay của An Hồng: "An An, về sau anh sẽ lái xe đưa em đi Tây Tạng, một đường đi du ngoạn luôn mấy tháng. Đến thăm Tây Tạng, Vân Nam, Tứ Xuyên, Quý Châu, mấy chỗ có phong cảnh đẹp chúng ta đều đến thăm một lần, đến thăm cả đường biên giới nữa!"
An Hồng vẫn không hé răng như trước. Lộ Vân Phàm có chút không thú vị, rốt cục an tĩnh lại, ngượng ngùng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe.
Hàn Hiểu Quân đưa bọn họ đến đại học Z rồi rời đi. An Hồng không để ý Lộ Vân Phàm, lập tức đi về hướng trường học. Lộ Vân Phàm đuổi theo gọi cô, kéo tay cô, An Hồng vùng bỏ ra, Lộ Vân Phàm mới biết được là cô đã tức giận.
"Em làm sao vậy?" Lộ Vân Phàm có chút mờ mịt.
"Cái gì mà như thế nào? Lần trước anh còn đáp ứng với em là không mua xe!" An Hồng quay đầu trợn mắt nhìn Lộ Vân Phàm, tiếp tục bước đi nhanh.
"An An, em tức giận sao?" Lộ Vân Phàm chạy theo cô, "Hiện tại anh đâu có mua xe!"
"Không mua, nhưng anh đi xem xe gì đó thôi!"
"Nhìn xem mà cũng không được sao?"
"Anh mới là sinh viên đại học năm hai thôi, mua xe cái gì! Xem xe cái gì!"
"Em sao lại thế này hả? Ăn phải thuốc nổ hay sao vậy?" Lộ Vân Phàm nâng cao giọng lên, "Có mua xe hay không, đây cũng không phải là cái chuyện gì quan trọng lắm, em gấp cái gì chứ?"
"Anh đó!" An Hồng chọc tức, "Anh có tiền mua xe sao? Anh có tiền sao? Ba mươi vạn kia đấy! Còn không phải muốn ba anh mua cho anh sao!"
"Ba anh mua cho anh thì thế nào? Xe của Lạc Phong cũng chính là ba của cậu ấy mua cho đấy."
"Hứa Lạc Phong mua xe thì anh cũng mua theo à? Anh đây là ganh đua so sánh hay là ghen tị?"
"Anh ganh đua so sánh cái gì? Ghen tị cái gì?" Lộ Vân Phàm nghĩ không thông, "Anh chính là chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, lại còn chưa có mua xe mà, còn sớm quá, em tức giận như vậy làm gì chứ? Hơn nữa, cho dù là có mua xe đi nữa thì anh cũng sẽ không thể lái xe tới trường học. Anh biết là em không thích, nhưng mà Chủ nhật hay là ngày nghỉ, anh có thể lái xe đưa em đi chơi, như vậy cũng thuận tiện rất nhiều."
Tiết Đông chí, lễ tang của mẹ và bác sĩ Tiêu đúng hạn cử hành.
Trừ bỏ ba vị già cả ra, tất cả thân thích của hai nhà đều tham dự hết. Tiêu Lâm nâng tro cốt của mẹ, Tiêu Trí nâng tro cốt của bác sĩ Tiêu đi tuốt đàng trước. An Hồng trên người mặc bộ đồ màu đen, vành mắt đỏ ửng tựa vào trên người Lộ Vân Phàm, chậm rãi đi theo ở bên người Tiêu Lâm.
Tuy rằng đã qua hơn nửa năm, thì thời khắc trầm trọng này thật sự tiến đến. An Hồng như trước, bi thương muốn chết, may mắn là có Lộ Vân Phàm luôn luôn tại bên người cô. Anh gắt gao ôm lấy vai cô, dùng sức mạnh và sự ấm áp của mình truyền sang cho người con gái ở bên cạnh.
Mẹ cùng bác sĩ Tiêu rốt cục đã đc hợp táng. Khi bọn họ ở trước mộ bia, Tiêu Lâm khóc cực kỳ bi ai, An Hồng đi đến bên người cô, kéo bả vai gầy yếu của em gái qua, vòng tay ôm vào trong lòng mình.
Nhìn ảnh chụp mẹ cùng bác sĩ Tiêu trên mộ bia, bọn họ vẫn đang còn rất trẻ tuổi, cười đến xán lạn. Hốc mắt của An Hồng đã ươn ướt, Cô hiểu rất rõ ràng, trên vai mình đã có trách nhiệm quá nặng. Cần phải chú ý mà chăm sóc thật tốt cho Tiêu Lâm và bà ngoại, đó chính là sứ mạng trong tương lai của cô.
Hàn Hiểu Quân cũng tham gia lễ tang. Anh chỉ đứng ở phía trước, đặt hoa ở trước mộ bia, sau đó anh đi đến trước mặt An Hồng, đưa tay ra dịu dàng vuốt vuốt mái tóc của cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô một cái.
Giọng nói của anh vang lên ở bên tai An Hồng thực êm dịu: "A Hồng, có việc gì, em liền gọi điện thoại cho anh, anh luôn luôn ở bên cạnh em."
An Hồng gật đầu, tựa vào trong vòm ngực vững chãi của Hàn Hiểu Quân. Cô im ắng cố kìm nước mắt.
Lộ Vân Phàm đứng ở một bên, trầm mặc nhìn sang phía bọn họ. Anh chú ý tới ánh mắt của Hàn Hiểu Quân. Anh hơi hơi nhíu nhíu mày lại, nhưng trước sau cũng không nói gì.
Đã đến giờ ăn cơm trưa, mọi người tản đi. Hàn Hiểu Quân lái xe đưa An Hồng, Lộ Vân Phàm cùng Tiêu Lâm trở về trường học. Tiêu Lâm chính là đang học sơ tam, việc học cũng thật nhanh. Lúc này đã cách cuộc thi cuối kỳ không xa. An Hồng buổi chiều còn phải lên lớp, buổi tối còn có giờ tự học tối. An Hồng dặn Tiêu Lâm vài câu, nhìn theo em gái đi vào trường học rồi mới trở về trên xe. Cô nghĩ nghĩ, nói với Hàn Hiểu Quân không cần đưa cô và Lộ Vân Phàm đến trường nữa. Đại học Z nằm ở rất xa, một hồi vừa tới nơi sẽ phí phạm không ít thời gian.
Hàn Hiểu Quân nói mình không thiếu thời gian, mà An Hồng cũng không kiên trì nữa, cùng Lộ Vân Phàm lên ngồi ở trên ghế sau.
Trên đường, Lộ Vân Phàm đánh giá xe của Hàn Hiểu Quân xe. Đây là một chiếc Santana 2000 màu xám bạc. Lộ Vân Phàm nhoài người ra chỗ ghế ngồi tay lái ở hàng trước, hỏi: "Anh Hàn, xe này của anh mua từ khi nào vậy?"
Hàn Hiểu Quân suy tư một chút, trả lời: "Năm kia, đúng rồi, được 1 năm sáu tháng rồi."
"Bao nhiêu tiền vậy?"
"Khoảng độ mười ba hay mười lăm gì đó."
"Vậy sao…" Lộ Vân Phàm kéo dài tiếng, dựa trở lại vào lưng ghế xe phái sau nói với An Hồng, "Anh thích loại xe Buick kia, bất quá giá phải đến ba mươi vạn đồng, có chút đắt quá, không biết ba của anh có chịu mua cho anh hay không."
An Hồng liền phát hoảng, đối với cô mà nói, chiếc xe này của Hàn Hiểu Quân đã thật quý giá rồi. Trên thực tế An Hồng vẫn cho rằng có được xe riêng chính là một việc cực kỳ xa xỉ. Không nghĩ tới Lộ Vân Phàm đã bắt đầu chú ý đến xe cộ như vậy, vừa mới nghĩ đến đã nói muốn mua xe giá đến ba mươi vạn đồng như vậy.
Cô có chút bất mãn, nói: "Không phải là anh đã nói không mua xe đó sao?"
"Anh chính là muốn xem trước một chút thôi mà. Chiếc xe đầu tiên cũng không thể nên mua loại quá tốt, tay nghề còn non, bị đụng phải thì sẽ đau lòng."
Hàn Hiểu Quân hỏi: "Đã lấy bằng lái chưa?"
" Vẫn chưa lấy bằng lái, bất quá em đã ghi tên rồi. Khoảng tháng 1 thì liền thi lý thuyết rồi, tính toán vào kỳ nghỉ đông em đi luyện xe."
"Nhìn em xem ra cũng có khả năng lấy được bằng sớm."
"Kỳ thực em thích loại xe như Land Rover hay là Hummer kia. Thế nhưng mà quá mắc, khẳng định là ba của em sẽ không chịu mua cho em rồi."
"Xe Land Rover, bất quá khi đi khẳng định rất thoải mái."
"Đúng vậy a! Đặc biệt nhanh."
An Hồng không hiểu những chuyện này. Cô ngồi ở bên cạnh không hé răng. Lộ Vân Phàm nói chuyện với Hàn Hiểu Quân vài câu, sau nhìn thấy vẻ mặt cô phụng phịu, lập tức cợt nhả nói: "Anh vẫn không có ý định mua xe đâu, chính là tùy tiện tâm sự một chút thôi, hắc hắc."
Hàn Hiểu Quân cũng phát hiện ra An Hồng khác thường, cười nói: "Nam thanh niên trẻ bây giờ, khẳng định đều thích xe. Bất quá Lộ Vân Phàm, nếu bây giờ em mua xe có phải là quá sớm một chút hay không. Em mới học đại học năm hai thôi. Hiện tại sinh viên Đại học chẳng lẽ đều đã mua xe rồi hả?"
"Không có, bất quá chỉ là sớm hay muộn cũng sẽ phải mua thôi. Mua xe, về sau có thể đưa An Hồng đi chơi, muốn đi chỗ nào đều được." Lộ Vân Phàm một bên cười, một bên cầm lấy tay của An Hồng: "An An, về sau anh sẽ lái xe đưa em đi Tây Tạng, một đường đi du ngoạn luôn mấy tháng. Đến thăm Tây Tạng, Vân Nam, Tứ Xuyên, Quý Châu, mấy chỗ có phong cảnh đẹp chúng ta đều đến thăm một lần, đến thăm cả đường biên giới nữa!"
An Hồng vẫn không hé răng như trước. Lộ Vân Phàm có chút không thú vị, rốt cục an tĩnh lại, ngượng ngùng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe.
Hàn Hiểu Quân đưa bọn họ đến đại học Z rồi rời đi. An Hồng không để ý Lộ Vân Phàm, lập tức đi về hướng trường học. Lộ Vân Phàm đuổi theo gọi cô, kéo tay cô, An Hồng vùng bỏ ra, Lộ Vân Phàm mới biết được là cô đã tức giận.
"Em làm sao vậy?" Lộ Vân Phàm có chút mờ mịt.
"Cái gì mà như thế nào? Lần trước anh còn đáp ứng với em là không mua xe!" An Hồng quay đầu trợn mắt nhìn Lộ Vân Phàm, tiếp tục bước đi nhanh.
"An An, em tức giận sao?" Lộ Vân Phàm chạy theo cô, "Hiện tại anh đâu có mua xe!"
"Không mua, nhưng anh đi xem xe gì đó thôi!"
"Nhìn xem mà cũng không được sao?"
"Anh mới là sinh viên đại học năm hai thôi, mua xe cái gì! Xem xe cái gì!"
"Em sao lại thế này hả? Ăn phải thuốc nổ hay sao vậy?" Lộ Vân Phàm nâng cao giọng lên, "Có mua xe hay không, đây cũng không phải là cái chuyện gì quan trọng lắm, em gấp cái gì chứ?"
"Anh đó!" An Hồng chọc tức, "Anh có tiền mua xe sao? Anh có tiền sao? Ba mươi vạn kia đấy! Còn không phải muốn ba anh mua cho anh sao!"
"Ba anh mua cho anh thì thế nào? Xe của Lạc Phong cũng chính là ba của cậu ấy mua cho đấy."
"Hứa Lạc Phong mua xe thì anh cũng mua theo à? Anh đây là ganh đua so sánh hay là ghen tị?"
"Anh ganh đua so sánh cái gì? Ghen tị cái gì?" Lộ Vân Phàm nghĩ không thông, "Anh chính là chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, lại còn chưa có mua xe mà, còn sớm quá, em tức giận như vậy làm gì chứ? Hơn nữa, cho dù là có mua xe đi nữa thì anh cũng sẽ không thể lái xe tới trường học. Anh biết là em không thích, nhưng mà Chủ nhật hay là ngày nghỉ, anh có thể lái xe đưa em đi chơi, như vậy cũng thuận tiện rất nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.