Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 187: Sẽ không còn có
Hàm Yên
04/10/2019
Ký ức chính là gông xiềng, cũng là vĩnh viễn của cải quý giá.
Nó có thể đè sập người ta, làm bạn giẫm chân tại chỗ, cũng có thể làm cho người ta hăm hở tiến lên, làm bạn tràn ngập hi vọng.
Mỗi người đều không phải hẳn là e ngại ký ức, bởi vì đấy chính là những năm tháng mà chính bạn đã trải qua. Cho dù là tốt hay là xấu, đều cần phải dũng cảm đối mặt.
Lộ Vân Phàm ngồi dựa vào ở trên ghế sofa, nhìn bóng lưng màu trắng của An Hồng ở phía trước chiếc rèm cửa sổ bằng sa mỏng. Anh rất muốn đi đến bên người cô vây cô vào trong ngực, nỉ non tên của cô ở bên tai cô. Anh rất muốn để cho ngón tay của mình xuyên qua mái tóc dài xoã tung của cô, nhắm mắt lại để cảm nhận mùi hương đặc hữu trên người cô. Thế nhưng mà, chuyện anh muốn làm nhất chính là, phải hỏi cô thật rành mạch về chuyện năm đó. Đến tột cùng cô đã ôm trong mình loại tâm tình như thế nào, mà lúc ấy có thể dùng lưỡi dao sắc bén mà vạch trên cổ tay của bản thân mình như vậy.
Vạch một vết dao quyết tuyệt như vậy.
Chẳng lẽ, thật sự cô không yêu cuộc sống của mình nữa sao?
Lộ Vân Phàm vỗ vỗ trán của bản thân, khẽ gọi ra tiếng: "An An..."
An Hồng xoay người lại.
Lộ Vân Phàm duỗi tay về phía cô: "Đi lại đây."
An Hồng không hề cự tuyệt. Cô đi đến bên người anh, nhưng lại không chịu ngồi xuống, chính là khoanh hai cánh tay lại, từ trên cao nhìn xuống anh.
Lộ Vân Phàm kéo tay cô qua: "Em ngồi xuống đây một lát đi, chúng ta tâm sự một chút."
An Hồng mắt khép hờ, rốt cục ngồi xuống.
Cô giương mắt nhìn anh. Sắc mặt của anh rất kém, ánh mắt không có ánh sáng, môi đều phát ra trắng bệch. An Hồng không nén nhịn được lấy mu bàn tay thử thử độ ấm trên trán anh, không khỏi nhăn mày lại: "Anh nóng rất lợi hại! Lộ Vân Phàm, để tôi đưa anh đi đến bệnh viện thôi."
"Anh không muốn động đậy, không còn sức lực nữa, em ngồi lại ở đây với anh một chút là được." Anh vẫn gắt gao nắm tay cô như trước, giống như sợ anh vừa buông tay ra, cô sẽ chạy đi mất vậy.
"Nhiệt độ cơ thể của anh cao như vậy, đương nhiên là sẽ không còn sức lực nữa rồi. Chân của anh... lại còn đang đau nữa."
"Không có việc gì, anh đã bôi thuốc rồi."
"Để tôi đi đun cho ấm nước nóng, phát sốt thế này phải uống nhiều nước."
Cô định đứng dậy, Lộ Vân Phàm lập tức chế trụ cổ tay cô: "Không cần..."
"Chỉ là đun ấm nước thôi mà, tôi sẽ không đi." An Hồng nhéo nhéo ngón tay anh, "Để tôi gọi lễ tân khách sạn mang cho anh hộp thuốc hạ sốt."
Lúc này Lộ Vân Phàm mới chịu buông lỏng tay ra.
An Hồng đi đun nước uống. Đợi cho nước chỉ còn âm ấm, cô mới đưa cốc nước cùng viên con nhộng tới trên tay Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm ngoan ngoãn liền uống nước ấm nuốt thuốc xuống.
An Hồng ngồi ở bên cạnh anh, thấp giọng nói: "Anh chạy tới đây để làm gì kia chứ, giữa hai chúng ta còn có cái hay ho để nói chuyện nữa đâu."
Lộ Vân Phàm quay mặt của cô lại, nói: "Ngày hôm qua Trần Hàng đã tới tìm anh rồi. Nếu như anh ấy không nói chuyện, anh thật sự không biết, em vậy mà lại có thể làm ra cái chuyện ngu xuẩn như vậy!"
"Lộ Vân Phàm, tôi thật sự không muốn khơi lại chuyện này ra nữa. Tất cả đều đã trôi qua rồi, tương lai của tôi cũng sẽ không bao giờ còn làm như vậy nữa."
"Thật vậy chứ?" Lộ Vân Phàm kéo tay trái của cô qua, lại cẩn thận nhìn vết sẹo trên cổ tay một lần nữa, "An An, em thực sự buông xuống rồi sao?"
"Đúng thế, tôi đã buông xuống rồi." An Hồng tùy ý để cho ngón tay lạnh lẽo của anh lướt qua làn daop bản thân, "Anh xem, vết sẹo sớm đã khỏi hẳn rồi, đeo đồng hồ vào, cũng sẽ không thể bị người khác phát hiện ra một chút nào."
"Đây chẳng qua chỉ là bị che lại, chẳng phải là biến mất."
"Nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ biến mất, nhưng mà tôi có thể lựa chọn buông tay. Lộ Vân Phàm, anh đã nói, chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi, chúng ta cần phải nhìn về phía trước, anh đã quên rồi sao?"
"Nhưng mà anh lại không thể bỏ xuống được." Lộ Vân Phàm thở dài, lập tức lại lộ ra một nụ cười khổ sở, "Anh đã lừa em đấy, chuyện này anh nói thực, anh luôn luôn không hề buông."
An Hồng kinh ngạc nhìn anh, nhìn ánh mắt tối đen của anh. Giữa hàng lông mày của anh có khắc một chút sầu bi, khiến cho cô đau lòng.
"Hiện tại chúng ta huề nhau nha, chung quy là anh cũng nên buông xuống." An Hồng đột nhiên cười rộ lên, "Kỹ thuật diễn của anh thật sự rất tốt, thật sự là tôi đã bị anh lừa rồi, không phải sao?"
"..." Nghe được lời này của cô, trong đầu Lộ Vân Phàm nhanh chóng hiện lên những hình ảnh đã phát sinh giữa anh và cô mấy tháng vừa qua.
Đây hết thảy, đến tột cùng là thực, hay là giả?
Ngay cả chính anh cũng không rõ nữa.
An Hồng nhìn anh, nói lời nói thấm thía: "Lộ Vân Phàm, trở về đi. Chúng ta đã kết thúc rồi, anh thật sự không phải hẳn là không bỏ được. Anh..."
Lộ Vân Phàm đột nhiên bắt lấy tay cô, một đôi mắt nhìn chăm chú thẳng tắp vào cô: "An An, em hãy nói thật với anh, mấy năm nay, em có hận anh không?"
An Hồng ngẩn ra: "Tại sao tôi lại phải hận anh?"
"Bởi vì... Hàn Hiểu Quân." Lộ Vân Phàm cảm thấy mệt mỏi, "Anh biết anh ấy đối với em mà nói có ý vị như thế nào, cho nên anh cũng đáng bị em hận. Nếu không phải bởi vì anh, anh ấy cũng sẽ không chết, em cũng sẽ không phải làm cái chuyện ngu ngốc như vậy. Những chuyện loạn thất bát tao (*) kia đều sẽ không phát sinh."
(*) Chuyện loạn thất bát tao: Những chuyện lung tung lộn xộn.
"Tôi không hận anh." An Hồng nhàn nhạt nói, "Tôi chưa từng bao giờ hận quá anh. Trước kia, tôi hận chính là bản thân mình, còn hiện tại, tôi cũng không hề hận ai nữa rồi. Lộ Vân Phàm, anh vẫn chưa rõ sao? Tôi đã thấy ra rồi, cái gì cũng đều đã hiểu thấu, không có chuyện gì là không bỏ qua được. Mặc kệ trước kia đã từng phát sinh ra những chuyện gì, về sau này cũng sẽ trở thành đã từng, vẫn cần phải ăn cơm, phải đi làm, phải đi ngủ, đến bạn trai cũng cần phải tìm. Nếu không làm được những chuyện này, thì cũng chỉ có đi tìm chết mà thôi. Thế nhưng mà ông trời lại không quan tâm tới tôi, cho nên, bất cứ cái gì tôi cũng đều phải suy nghĩ rất cẩn thận."
Lộ Vân Phàm không hề hé răng, dường như anh đang ở đó mà nhấm nuốt lời nói của cô.
An Hồng khẽ thở dài một cái, chậm rãi nói: "Tôi biết, nhất định là Trần Hàng vì không liên lạc được với tôi, cho nên anh ấy lo lắng, mới đi tìm anh. Nhưng Trần Hàng cũng đã quá coi thường tôi rồi. Anh ấy căn bản không cần phải làm như vậy, cái này hóa ra lại tốt. Anh đã phải từ xa xôi chạy tới đây, bị vấp ngã, lại bị lên cơn sốt như thế, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Lộ Vân Phàm, thật sự là không cần thiết. Tôi không hận anh. Tôi cũng vậy, luôn hi vọng anh đừng có trách tôi. Giữa tôi và anh, chỉ có thể nói là chúng ta không có duyên phận mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, chúng ta chung quy vẫn không thể nào mà ở cùng nhau cho tốt đẹp được. Đương nhiên, tuyệt đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì tôi, nhưng mà sự thực chứng minh, đây thật là một điều chính xác. Tôi và anh, hai chúng ta thật sự không thích hợp ở cùng nhau. Anh xem, hiện tại anh đã có bạn gái với các phương diện đều thật xuất chúng. Anh hẳn là cần phải đối xử với cô ấy cho thật tốt, đừng giống như hồi còn đi học trước kia nữa. Đừng tùy tiện lấy con gái ra làm trò cười nữa. Khổng tiểu thư hẳn là rất thích anh, bằng không cũng sẽ không thể tức giận đến như vậy. Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tức giận đến đòi mạng như thế. Bản thân mình thì đi du học ở nước ngoài, bạn trai ở trong nước lại hẹn hò cùng với một người con gái khác như thế. Đây thật sự là một chuyện hay ho mà người đàn ông tốt nên làm."
"Anh chưa từng bao giờ nói anh là một người đàn ông tốt." Lộ Vân Phàm cười khổ, "An An, đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ, anh đều chưa từng bao giờ buông tay. Em đã từng viết cho anh một lá thư. Anh đã đọc nó không biết bao nhiêu lần rồi, sớm đã có thể rời bỏ đi rồi. Nhưng mà anh lại không biết hóa ra sự tình lại là như vậy, cho nên... An An, thực xin lỗi, thực xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh được không?"
"Tôi không hề trách móc gì anh, Lộ Vân Phàm." An Hồng vươn đôi tay ra mà ôm ấp lấy Lộ Vân Phàm, "Việc này, anh có biết cũng tốt, mà không biết thì cũng thế thôi. Mọi chuyện đều đã qua rồi. Lộ Vân Phàm, hãy nghe tôi nói này, mọi chuyện đều đã qua. Anh hãy trở về đi, hãy quên hết những chuyện này đi. Ở nơi đó có một người con gái đáng giá hơn người mà anh đang toan tính ở đây. Anh không cần cứ phải rối rắm đối với việc này nữa đâu. Thật đấy, anh thật sự nên trở về đi, đáp ứng tôi sẽ sống tốt có được không?"
Lộ Vân Phàm ngồi ngơ ngác, rồi đột nhiên anh gắt gao ôm lấy người con gái vào trong ngực mình. Anh nhắm mắt lại, ấp úng trả lời:
"Sẽ không còn như vậy nữa. An An, sẽ không còn như vậy nữa."
An Hồng sửng sốt, cảm nhận được anh đã dùng hết toàn lực để ôm ấp mình. Cô hiểu rõ ý tứ của anh.
Đương nhiên là hiểu rất rõ.
Nhưng mà có thể làm gì được đây?
"Anh đã không còn phải là một đứa trẻ nữa rồi. Lộ Vân Phàm, anh hãy trở về đi, trên vai anh đang phải gánh trách nhiệm đó."
Nó có thể đè sập người ta, làm bạn giẫm chân tại chỗ, cũng có thể làm cho người ta hăm hở tiến lên, làm bạn tràn ngập hi vọng.
Mỗi người đều không phải hẳn là e ngại ký ức, bởi vì đấy chính là những năm tháng mà chính bạn đã trải qua. Cho dù là tốt hay là xấu, đều cần phải dũng cảm đối mặt.
Lộ Vân Phàm ngồi dựa vào ở trên ghế sofa, nhìn bóng lưng màu trắng của An Hồng ở phía trước chiếc rèm cửa sổ bằng sa mỏng. Anh rất muốn đi đến bên người cô vây cô vào trong ngực, nỉ non tên của cô ở bên tai cô. Anh rất muốn để cho ngón tay của mình xuyên qua mái tóc dài xoã tung của cô, nhắm mắt lại để cảm nhận mùi hương đặc hữu trên người cô. Thế nhưng mà, chuyện anh muốn làm nhất chính là, phải hỏi cô thật rành mạch về chuyện năm đó. Đến tột cùng cô đã ôm trong mình loại tâm tình như thế nào, mà lúc ấy có thể dùng lưỡi dao sắc bén mà vạch trên cổ tay của bản thân mình như vậy.
Vạch một vết dao quyết tuyệt như vậy.
Chẳng lẽ, thật sự cô không yêu cuộc sống của mình nữa sao?
Lộ Vân Phàm vỗ vỗ trán của bản thân, khẽ gọi ra tiếng: "An An..."
An Hồng xoay người lại.
Lộ Vân Phàm duỗi tay về phía cô: "Đi lại đây."
An Hồng không hề cự tuyệt. Cô đi đến bên người anh, nhưng lại không chịu ngồi xuống, chính là khoanh hai cánh tay lại, từ trên cao nhìn xuống anh.
Lộ Vân Phàm kéo tay cô qua: "Em ngồi xuống đây một lát đi, chúng ta tâm sự một chút."
An Hồng mắt khép hờ, rốt cục ngồi xuống.
Cô giương mắt nhìn anh. Sắc mặt của anh rất kém, ánh mắt không có ánh sáng, môi đều phát ra trắng bệch. An Hồng không nén nhịn được lấy mu bàn tay thử thử độ ấm trên trán anh, không khỏi nhăn mày lại: "Anh nóng rất lợi hại! Lộ Vân Phàm, để tôi đưa anh đi đến bệnh viện thôi."
"Anh không muốn động đậy, không còn sức lực nữa, em ngồi lại ở đây với anh một chút là được." Anh vẫn gắt gao nắm tay cô như trước, giống như sợ anh vừa buông tay ra, cô sẽ chạy đi mất vậy.
"Nhiệt độ cơ thể của anh cao như vậy, đương nhiên là sẽ không còn sức lực nữa rồi. Chân của anh... lại còn đang đau nữa."
"Không có việc gì, anh đã bôi thuốc rồi."
"Để tôi đi đun cho ấm nước nóng, phát sốt thế này phải uống nhiều nước."
Cô định đứng dậy, Lộ Vân Phàm lập tức chế trụ cổ tay cô: "Không cần..."
"Chỉ là đun ấm nước thôi mà, tôi sẽ không đi." An Hồng nhéo nhéo ngón tay anh, "Để tôi gọi lễ tân khách sạn mang cho anh hộp thuốc hạ sốt."
Lúc này Lộ Vân Phàm mới chịu buông lỏng tay ra.
An Hồng đi đun nước uống. Đợi cho nước chỉ còn âm ấm, cô mới đưa cốc nước cùng viên con nhộng tới trên tay Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm ngoan ngoãn liền uống nước ấm nuốt thuốc xuống.
An Hồng ngồi ở bên cạnh anh, thấp giọng nói: "Anh chạy tới đây để làm gì kia chứ, giữa hai chúng ta còn có cái hay ho để nói chuyện nữa đâu."
Lộ Vân Phàm quay mặt của cô lại, nói: "Ngày hôm qua Trần Hàng đã tới tìm anh rồi. Nếu như anh ấy không nói chuyện, anh thật sự không biết, em vậy mà lại có thể làm ra cái chuyện ngu xuẩn như vậy!"
"Lộ Vân Phàm, tôi thật sự không muốn khơi lại chuyện này ra nữa. Tất cả đều đã trôi qua rồi, tương lai của tôi cũng sẽ không bao giờ còn làm như vậy nữa."
"Thật vậy chứ?" Lộ Vân Phàm kéo tay trái của cô qua, lại cẩn thận nhìn vết sẹo trên cổ tay một lần nữa, "An An, em thực sự buông xuống rồi sao?"
"Đúng thế, tôi đã buông xuống rồi." An Hồng tùy ý để cho ngón tay lạnh lẽo của anh lướt qua làn daop bản thân, "Anh xem, vết sẹo sớm đã khỏi hẳn rồi, đeo đồng hồ vào, cũng sẽ không thể bị người khác phát hiện ra một chút nào."
"Đây chẳng qua chỉ là bị che lại, chẳng phải là biến mất."
"Nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ biến mất, nhưng mà tôi có thể lựa chọn buông tay. Lộ Vân Phàm, anh đã nói, chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi, chúng ta cần phải nhìn về phía trước, anh đã quên rồi sao?"
"Nhưng mà anh lại không thể bỏ xuống được." Lộ Vân Phàm thở dài, lập tức lại lộ ra một nụ cười khổ sở, "Anh đã lừa em đấy, chuyện này anh nói thực, anh luôn luôn không hề buông."
An Hồng kinh ngạc nhìn anh, nhìn ánh mắt tối đen của anh. Giữa hàng lông mày của anh có khắc một chút sầu bi, khiến cho cô đau lòng.
"Hiện tại chúng ta huề nhau nha, chung quy là anh cũng nên buông xuống." An Hồng đột nhiên cười rộ lên, "Kỹ thuật diễn của anh thật sự rất tốt, thật sự là tôi đã bị anh lừa rồi, không phải sao?"
"..." Nghe được lời này của cô, trong đầu Lộ Vân Phàm nhanh chóng hiện lên những hình ảnh đã phát sinh giữa anh và cô mấy tháng vừa qua.
Đây hết thảy, đến tột cùng là thực, hay là giả?
Ngay cả chính anh cũng không rõ nữa.
An Hồng nhìn anh, nói lời nói thấm thía: "Lộ Vân Phàm, trở về đi. Chúng ta đã kết thúc rồi, anh thật sự không phải hẳn là không bỏ được. Anh..."
Lộ Vân Phàm đột nhiên bắt lấy tay cô, một đôi mắt nhìn chăm chú thẳng tắp vào cô: "An An, em hãy nói thật với anh, mấy năm nay, em có hận anh không?"
An Hồng ngẩn ra: "Tại sao tôi lại phải hận anh?"
"Bởi vì... Hàn Hiểu Quân." Lộ Vân Phàm cảm thấy mệt mỏi, "Anh biết anh ấy đối với em mà nói có ý vị như thế nào, cho nên anh cũng đáng bị em hận. Nếu không phải bởi vì anh, anh ấy cũng sẽ không chết, em cũng sẽ không phải làm cái chuyện ngu ngốc như vậy. Những chuyện loạn thất bát tao (*) kia đều sẽ không phát sinh."
(*) Chuyện loạn thất bát tao: Những chuyện lung tung lộn xộn.
"Tôi không hận anh." An Hồng nhàn nhạt nói, "Tôi chưa từng bao giờ hận quá anh. Trước kia, tôi hận chính là bản thân mình, còn hiện tại, tôi cũng không hề hận ai nữa rồi. Lộ Vân Phàm, anh vẫn chưa rõ sao? Tôi đã thấy ra rồi, cái gì cũng đều đã hiểu thấu, không có chuyện gì là không bỏ qua được. Mặc kệ trước kia đã từng phát sinh ra những chuyện gì, về sau này cũng sẽ trở thành đã từng, vẫn cần phải ăn cơm, phải đi làm, phải đi ngủ, đến bạn trai cũng cần phải tìm. Nếu không làm được những chuyện này, thì cũng chỉ có đi tìm chết mà thôi. Thế nhưng mà ông trời lại không quan tâm tới tôi, cho nên, bất cứ cái gì tôi cũng đều phải suy nghĩ rất cẩn thận."
Lộ Vân Phàm không hề hé răng, dường như anh đang ở đó mà nhấm nuốt lời nói của cô.
An Hồng khẽ thở dài một cái, chậm rãi nói: "Tôi biết, nhất định là Trần Hàng vì không liên lạc được với tôi, cho nên anh ấy lo lắng, mới đi tìm anh. Nhưng Trần Hàng cũng đã quá coi thường tôi rồi. Anh ấy căn bản không cần phải làm như vậy, cái này hóa ra lại tốt. Anh đã phải từ xa xôi chạy tới đây, bị vấp ngã, lại bị lên cơn sốt như thế, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Lộ Vân Phàm, thật sự là không cần thiết. Tôi không hận anh. Tôi cũng vậy, luôn hi vọng anh đừng có trách tôi. Giữa tôi và anh, chỉ có thể nói là chúng ta không có duyên phận mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, chúng ta chung quy vẫn không thể nào mà ở cùng nhau cho tốt đẹp được. Đương nhiên, tuyệt đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì tôi, nhưng mà sự thực chứng minh, đây thật là một điều chính xác. Tôi và anh, hai chúng ta thật sự không thích hợp ở cùng nhau. Anh xem, hiện tại anh đã có bạn gái với các phương diện đều thật xuất chúng. Anh hẳn là cần phải đối xử với cô ấy cho thật tốt, đừng giống như hồi còn đi học trước kia nữa. Đừng tùy tiện lấy con gái ra làm trò cười nữa. Khổng tiểu thư hẳn là rất thích anh, bằng không cũng sẽ không thể tức giận đến như vậy. Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tức giận đến đòi mạng như thế. Bản thân mình thì đi du học ở nước ngoài, bạn trai ở trong nước lại hẹn hò cùng với một người con gái khác như thế. Đây thật sự là một chuyện hay ho mà người đàn ông tốt nên làm."
"Anh chưa từng bao giờ nói anh là một người đàn ông tốt." Lộ Vân Phàm cười khổ, "An An, đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ, anh đều chưa từng bao giờ buông tay. Em đã từng viết cho anh một lá thư. Anh đã đọc nó không biết bao nhiêu lần rồi, sớm đã có thể rời bỏ đi rồi. Nhưng mà anh lại không biết hóa ra sự tình lại là như vậy, cho nên... An An, thực xin lỗi, thực xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh được không?"
"Tôi không hề trách móc gì anh, Lộ Vân Phàm." An Hồng vươn đôi tay ra mà ôm ấp lấy Lộ Vân Phàm, "Việc này, anh có biết cũng tốt, mà không biết thì cũng thế thôi. Mọi chuyện đều đã qua rồi. Lộ Vân Phàm, hãy nghe tôi nói này, mọi chuyện đều đã qua. Anh hãy trở về đi, hãy quên hết những chuyện này đi. Ở nơi đó có một người con gái đáng giá hơn người mà anh đang toan tính ở đây. Anh không cần cứ phải rối rắm đối với việc này nữa đâu. Thật đấy, anh thật sự nên trở về đi, đáp ứng tôi sẽ sống tốt có được không?"
Lộ Vân Phàm ngồi ngơ ngác, rồi đột nhiên anh gắt gao ôm lấy người con gái vào trong ngực mình. Anh nhắm mắt lại, ấp úng trả lời:
"Sẽ không còn như vậy nữa. An An, sẽ không còn như vậy nữa."
An Hồng sửng sốt, cảm nhận được anh đã dùng hết toàn lực để ôm ấp mình. Cô hiểu rõ ý tứ của anh.
Đương nhiên là hiểu rất rõ.
Nhưng mà có thể làm gì được đây?
"Anh đã không còn phải là một đứa trẻ nữa rồi. Lộ Vân Phàm, anh hãy trở về đi, trên vai anh đang phải gánh trách nhiệm đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.