Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 45: TÂM TƯ
Hàm Yên
11/07/2018
Trong lúc An Hồng ở trong bếp nấu cơm, Lộ Vân Phàm dựa vào khung cửa nhìn cô, trong tay anh kẹp một điếu thuốc, híp mắt nhìn người phụ nữ đang mặc
tạp dề trước mặt. Cô tùy tiện cột tóc, còn có một ít sợi tóc rơi xuống
phía trước mặt, trên người mặc chiếc áo len màu xanh lá cây rộng thùng
thình, quần jean đồng màu. Nét mặt cô bình thản, cầm cái xẻng chiên
trứng, nhìn có chút ngây ngốc.
Lộ Vân Phàm dập thuốc, đi vào bếp, cầm lấy xẻng gỗ trên tay An Hồng, lật trứng trong chảo, một mặt có chút cháy xém, đang bốc khói "Xì xì".
"Nghĩ gì thế!" Lộ Vân Phàm cau mày, lúc này An Hồng mới hoàn hồn.
"Thôi, em đi ra ngoài đi, anh tự làm." Lộ Vân Phàm nhìn dáng vẻ mất hồn của cô, lạnh lùng nói.
An Hồng cũng không đi ra ngoài, cô lùi lại mấy bước đứng ở trong bếp nhìn Lộ Vân Phàm chiên trứng, cắt chân giò hun khói, làm salad, pha cà phê, hai người không ai nói tiếng nào.
Lộ Vân Phàm lấy ra mấy miếng bánh mì lát và nước sốt, cho trứng chiên, chân giò hun khói vào bên trong để làm sandwich. Anh vừa làm, vừa nói với cô, nhưng cũng không quay đầu lại,: "Hoặc là em đi ra ngoài hoặc là nói chuyện, không cần phải đứng im như tượng ở chỗ này."
An Hồng suy nghĩ một chút, hỏi: "Buổi chiều anh có rảnh không?"
"Có việc gì?" Rốt cuộc anh cũng quay đầu lại nhìn cô.
"Em muốn đi thăm cô giáo Hạ, anh có đi cùng không?"
"Cô giáo. . . . . . Hạ?" Lộ Vân Phàm có chút kinh ngạc, nói, "Em vẫn liên lạc với cô ấy?"
"Cô là ân nhân của em, mọi năm em đều đến thăm cô."
"Đã hơn 10 năm anh không gặp cô rồi, bây giờ cô thế nào?" Lộ Vân Phàm nghĩ đến cô giáo Hạ, người phụ nữ với khuôn mặt nghiêm túc và mái tóc ngắn, trong trí nhớ, cô là người rất yêu thương anh. .
"Sức khỏe của cô cũng không tệ lắm, có chút bệnh nhỏ, dù sao đã hơn 70 rồi."
"Hơn 70? ?" Lộ Vân Phàm rất kinh ngạc.
"Anh nghĩ sao ? Em cũng gần 30 rồi. Anh có đi không? Nếu cô gặp được anh sẽ rất vui."
"Tại sao? Có lẽ cô cũng không còn nhớ được anh là ai."
"Không biết, mặc dù cô đã lớn tuổi, có chút hồ đồ, nhưng mà đối với chuyện đã qua lại nhớ đặc biệt rõ ràng. Hơn nữa, hiện tại học sinh đến thăm cô ngày càng ít, mỗi lần em tới, cô đều rất vui vẻ, mấy lần còn nhắc đến anh, nói thằng bé xinh đẹp Lộ Vân Phàm hồi nhỏ thường hay gây gổ cùng em không biết hiện tại như thế nào."
Lộ Vân Phàm trầm ngâm một chút, giống như chìm trong ký ức, anh gật đầu nói: "Buổi chiều anh sẽ đi cùng em, đi siêu thị mua ít đồ trước rồi qua đó."
"Được."
Lộ Vân Phàm ăn xong bữa sáng, An Hồng giúp anh lau dọn bàn ăn cùng phòng bếp, sau khi làm xong hỏi: "Anh đều tự mình làm cơm à?"
"Có lúc tự làm, có lúc gọi đồ ăn ngoài, có lúc Giang Bội sẽ đến chuẩn bị giúp anh."
"A. . . . . . Thời gian vẫn còn sớm, nếu không có gì thì em về khách sạn trước, sau đó sẽ trở lại đón anh." Cô nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn 10 giờ sáng, cô cũng không muốn ở cùng anh, rất là nguy hiểm, lửa cháy giữa hai người phát ra cũng không phải chỉ một hai lần.
Tất nhiên Lộ Vân Phàm không đồng ý: "Em chạy tới chạy lui không thấy mệt hả? Ngồi một lát đi, sau đó cùng đi ra ngoài ăn cơm trưa
."
An Hồng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy em ngồi xem tivi."
Cô ngồi trên ghế sa lon, dùng điều khiển mở TV, bắt đầu xem.
Lộ Vân Phàm đi tới, ngồi xuống ở bên trái cô, tay phải không biết vô tình hay cô ý khoác lên sô fa, ngón tay chạm vào vai phải An Hồng.
Sống lưng An Hồng cứng đờ, dịch sang bên phải ngồi cách xa nửa mét.
"Em sao thế? Chẳng lẽ anh sẽ ăn em sao?" Anh nhíu mày.
"Lộ tổng, xin ngài tự trọng." An Hồng nghiêng đầu liếc nhìn anh, ánh mắt lạnh nhạt dập tắt ngọn lửa nho nhỏ đang bập bùng trong lòng Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm cắn răng nhìn cô, cũng không nói chuyện, hai người bắt đầu cùng nhau xem ti vi. Chỉ là, trên TV đang chiếu cái gì thì hai người cũng không biết, suy nghĩ của bọn họ đang trôi dạt trên chín tầng mây.
11 giờ rưỡi, An Hồng đứng lên nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta lên đường đi." Thậm chí cô có chút hối hận mình nói ra đề nghị này, chỉ là, cô biết nếu cô giáo Hạ gặp được Lộ Vân Phàm chắc chắn rất vui mừng, cô nghĩ coi như là một phần quà tặng cho cô giáo Hạ, mình chỉ khó chịu lúng túng một lúc, cũng không sao.
Lộ Vân Phàm "Ừ" một tiếng, đứng lên lại ngồi xuống, không đứng dậy nổi, ngã ngồi lên ghế.
Anh cúi đầu, có chút ảo não, không nói gì.
An Hồng sửng sốt một lúc, đưa tay ra nói: "Em kéo anh lên."
"Không cần!" Vẻ mặt anh hờ hững, tay trái vịn vào ghé sô fa, tay phải chống đỡ, chân trái dùng sức, người liền đứng lên, anh nói với An Hồng, "Tự tôi có thể làm được, không nhọc cô phải phí tâm, quản lý An."
An Hồng nghĩ thầm, anh thật đúng là người thù dai.
Lộ Vân Phàm thay quần áo mất rất nhiều thời gian, đến lúc nhìn anh đi từ trong phòng ra ngoài, hai mắt An Hồng tỏa sáng.
Anh không mặc quần áo màu đen mà là một chiếc áo khoác màu xanh lục, áo không cài khóa, bên trong là chiếc áo T-shirt màu trắng in một hình vẽ đơn giản màu đen, áo ôm sát người làm nổi bật thân hình rắn chắc, nhìn vừa trẻ trung vừa thời thượng. Bên dưới là quần jean đồng màu, giày da đen, tóc vuốt keo, gương mặt anh tuấn, thân hình cao lớn, tràn đầy tinh thần.
Trong lòng An Hồng thầm cho 98 điểm, dù sao Lộ Vân Phàm chỉ là một thanh niên mới 26 tuổi, bình thường anh luôn mặc đồ đen ra vẻ âm trầm, nhưng An Hồng biết, đó cũng không phải là anh.
Nhưng mà lúc anh đi bộ sẽ không tránh khỏi bước đi cà nhắc, chậm rãi, An Hồng nhìn anh, trong lòng cảm thấy nặng nề.
An Hồng lái xe chở Lộ Vân Phàm, trên đường hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Sau khi xuống xe, nhìn dáng vẻ Lộ Vân Phàm lúc đi bộ, cô đột nhiên phát hiện ra, anh không mang theo nạng.
Trong lòng An Hồng có chút lo lắng, sợ anh đi quá lâu chân trái sẽ bị đau, cô nói: "Nếu không anh ở tiệm cà phê chờ em một lát, đợi em mua về rồi chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."
Lộ Vân Phàm nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Anh có thể đi."
An Hồng lập tức im miệng.
Lộ Vân Phàm mua cho cô giáo Hạ một chiếc máy mát xa nhỏ, An Hồng mua một chiếc áo lông cừu, mua xong, hai người tìm một tiệm cơm Tây ăn trưa.
Không khí trên bàn ăn rất lạnh, An Hồng hoàn toàn không có hứng thú nói chuyện, Lộ Vân Phàm cũng vùi đầu cắt thịt bò bít tết.
Một bữa cơm ăn vô cùng áp lực, An Hồng chỉ muốn nhanh chóng đi đến nhà cô giáo Hạ, sau đó nói một tiếng bái bai với người đàn ông này.
Lộ Vân Phàm đột nhiên mở miệng hỏi cô: "Chuyện ngày hôm qua anh hỏi em, em suy nghĩ thế nào?"
"Chuyện gì?" An Hồng không nhớ.
"Chính là việc anh muốn em trở về thành phố J." Anh bình thản nói.
"Không cần nghĩ."
". . . . . . An An" giọng nói của anh đột nhiên ôn hòa rất nhiều, trong mắt cũng lộ ra một tia chờ mong, "Em không có ý định trở về sao?"
". . . . . ." An Hồng đặt dao nĩa trong tay xuống, nói, "Lộ Vân Phàm, đây là cuộc sống của em, em cảm thấy ổn, không cần ai can thiệp vào. Cuộc sống của em ở thành phố T rất tốt, em muốn ở lại đó, việc này không có liên quan gì đến anh. Em ăn no rồi, anh từ từ mà ăn."
Nhìn thái độ của cô thay đổi, Lộ Vân Phàm cũng mất khẩu vị, giơ tay kêu nhân viên phục vụ tới tình tiền.
Nhà cô giáo Hạ ở lầu ba, là một khu chung cư cũ, không có thang máy.
Lúc leo lên cầu thang, Lộ Vân Phàm phải cố hết sức, một tay vịn vào lan can, từ từ bước từng bậc, anh đi rất thận trọng, An Hồng ở phía sau, biết rằng lúc này có nói gì cũng không thích hợp, cô tập trung theo dõi anh, đề phòng có sơ xuất xảy ra.
Đến khúc cua cuối cùng, Lộ Vân Phàm đột nhiên dừng bước, anh quay đầu hỏi An Hồng: "Có phải em cảm thấy rất thoải mái hay không?"
An Hồng ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, cô há miệng, nhưng vẫn không nói gì.
Lộ Vân Phàm nhìn cô một cái, quay lại tiếp tục đi lên, đi qua đoạn bậc thang cuối cùng là đến nhà cô giáo Hạ.
Sau khi cửa được mở ra, cô giáo Hạ tóc hoa râm, lưng hơi còng nhìn An Hồng rất thân thiết, cười đến nỗi gương mặt nhăn nheo cũng nở hoa, sau đó bà nhìn thấy Lộ Vân Phàm cao to đứng phía sau An Hồng, gương mặt hơi ngẩn ra.
"Cô giáo, người xem đây là ai?" An Hồng cười hì hì nói.
Cô giáo Hạ cẩn thận quan sát Lộ Vân Phàm, rốt cuộc vui mừng nói: "Ôi trời! Đây không phải là thằng nhóc Lộ Vân Phàm từ nhỏ đã luôn cãi nhau với con hay sao!"
Lộ Vân Phàm cũng cười, nói: "Cô giáo Hạ, thật không phải, đã nhiều năm trôi qua con không đến thăm mà người còn nhỡ rõ con như vậy."
Cô giáo Hạ cười "Ha ha ha": "Có thể không nhớ rõ sao ~ đứa bé này, hiện tại đã cao như vậy rồi, khi còn bé con không cao bằng An Hồng đâu đấy, nhanh nhanh nhanh, mau vào ngồi."
Dĩ nhiên bà nhớ hai đứa bé này, ban đầu khi tiếp nhận bọn họ, bà đều nghe qua tình huống gia đình từ giáo viên chủ nhiệm, đây là thói quen mà bà đã kiên trì trong suốt mấy chục năm đi dạy. Ở trong lớp, bà luôn đặc biệt quan tâm, thiên vị cho những đứa bé có hoàn cảnh đơn thân, mà An Hồng và Lộ Vân Phàm đều thuộc đối tượng đó.
Lúc Lộ Vân Phàm và An Hồng đi vào nhà, cô giáo Hạ đột nhiên hỏi: "Lộ Vân Phàm, chân con bị làm sao thế này?"
Trong lòng An Hồng hoảng hốt, nghe Lộ Vân Phàm thản nhiên nói,: "Dạ, không có việc gì, mấy ngày trước con đá bóng cùng mấy bạn học cũ, không cẩn thận bị ngã, qua vài ngày là khỏi"
Nói xong, anh trừng mắt nhìn An Hồng, An Hồng lập tức hiểu ra tâm tư của anh.
Cô giáo Hạ đã lớn tuổi, có một số việc không nên để cho bà biết thì hơn.
Ba người ở trong phòng khách nhà cô giáo Hạ nói chuyện phiếm, bà hỏi thăm công việc cùng tình trạng hôn nhân của Lộ Vân Phàm, sau đó bắt đầu nhớ lại những chuyện đã qua. Đối với chuyện quá khứ, bà đặc biệt nhớ rất rõ, thái độ của Lộ Vân Phàm thay đổi khi nói chuyện với An Hồng, lúc này cả người lộ ra chín chắn lại lễ phép, khuôn mặt tươi cười, cùng bà nhắc lại chuyện xưa.
An Hồng ngồi ở bên cạnh nhìn anh, nghĩ thầm kỹ năng diễn xuất của anh cũng thật cao.
Lúc này, cô giáo Hạ bất chợt nghĩ tới một chuyện, bà nói với An Hồng: "Con có nhớ kỳ nghỉ đông năm đó, con tới nhà ta thì gặp Lộ Vân Phàm không?"
An Hồng sững sờ, gật đầu nói: "Nhớ ạ, con vẫn nhớ anh ấy không ngừng ăn đồ ăn, cũng không nói lời nào."
Lộ Vân Phàm đột nhiên chen miệng, nói: "Cô giáo, đã nhiều năm rồi, cô đừng nhắc chuyện này."
Cô giáo Hạ che miệng cười: "Chuyện như vậy ta đều nghẹn rất nhiều năm, nếu không nói thì nó làm ta nghẹn đến lúc nằm trong quan tài mất thôi ."
An Hồng kỳ quái hỏi: "Chuyện gì vậy cô?"
Lộ Vân Phàm ho khan một tiếng, nói: "Không có gì, An Hồng, chúng ta cũng nên đi về, để cho cô giáo còn nghỉ ngơi."
An Hồng cau mày, cô giáo Hạ nói: "Thật ra thì cũng không có gì, chính là trước ngày con tới nhà ta, không phải là con có gọi điện đến hay sao, lúc đó Lộ Vân Phàm đang ở đấy, nó nghe thấy ngày hôm sau con sẽ tới, liền nói với ta hôm sau nó cũng muốn đến. Ta nói nó không cần đến, kết quả, 8 giờ sáng hôm sau nó đã chạy tới, đợi một buổi sáng, ở lại nhà ta ăn cơm trưa, chờ đến chiều thì con qua."
Khóe miệng An Hông co giật, nhìn Lộ Vân Phàm, cô nghĩ vào thời điểm đó, anh mới có bao nhiêu tuổi, mà đã hao tâm tốn sức tạo cơ hội để vô tình gặp được cô.
Lộ Vân Phàm hơi lúng túng, anh vỗ vỗ vai cô giáo Hạ: "Cô giáo, có phải người muốn nói ra hết chuyện xấu hồi nhỏ của con?"
Cô giáo Hạ mỉm cười: "Tâm tư của con ta lại không biết hay sao? Đúng rồi, hai người các con hiện tại thế nào, cũng không có đối tượng phải không, ta thấy hai đứa rất hợp, hay là nói chuyện yêu đương đi, để cho ta thành bà mai cũng được." Từ lúc Lộ Vân Phàm và An Hồng vào cửa, bà liền nhìn ra giữa bọn họ có chút không khí cổ quái, mà ánh mắt Lộ Vân Phàm nhìn An Hồng cũng không che giấu điều đó.
An Hồng cười khổ một tiếng, không nói lời nào, Lộ Vân Phàm lại nói: "Cô giáo, không nói dối người, con có nghĩ đến nhưng mà An Hồng vẫn không đồng ý."
Cô giáo Hạ nói: "An Hồng, tại sao con không đồng ý? Lộ Vân Phàm là người tốt, thằng nhóc này dáng vẻ đàng hoàng, công việc lại tốt, hôm nay cô giáo Hạ thay nó làm chủ, con cũng lớn rồi, đã 28 tuổi đừng có chọn đông chọn tây nữa.."
An Hồng thở dài, nói: "Cô giáo, chuyện cũng không đơn giản như vậy." Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói, "Thời gian cũng không sớm, chúng con phải trở về, cô giáo, người chú ý giữ gìn sức khỏe, lần tới con sẽ đến thăm người."
Nói xong cô liền đứng lên, cô giáo Hạ cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể nhắc nhở : "A, được được, hai người các con cũng phải bảo trọng, ngưởi trẻ tuổi bây giờ áp lực công việc rất lớn, sức khỏe là quan trọng, phải nhớ ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thân thể, ăn nhiều một chút. . . . . ."
"Vâng vâng, cô giáo, con biết mà!" An Hồng nắm lấy tay cô giáo Hạ nói, "Người nghỉ ngơi thật tốt, chúng con phải đi rồi, hẹn gặp lại."
"A, hẹn gặp lại." Cô giáo Hạ quyến luyến không rời, nói lời tạm biệt, sau đó nói nhỏ với Lộ Vân Phàm, "Ta xem có hy vọng, con thêm chút sức lực nhé!"
Lộ Vân Phàm cười với cô, nói câu hẹn gặp lại rồi đi theo An Hồng xuống dưới.
Lộ Vân Phàm dập thuốc, đi vào bếp, cầm lấy xẻng gỗ trên tay An Hồng, lật trứng trong chảo, một mặt có chút cháy xém, đang bốc khói "Xì xì".
"Nghĩ gì thế!" Lộ Vân Phàm cau mày, lúc này An Hồng mới hoàn hồn.
"Thôi, em đi ra ngoài đi, anh tự làm." Lộ Vân Phàm nhìn dáng vẻ mất hồn của cô, lạnh lùng nói.
An Hồng cũng không đi ra ngoài, cô lùi lại mấy bước đứng ở trong bếp nhìn Lộ Vân Phàm chiên trứng, cắt chân giò hun khói, làm salad, pha cà phê, hai người không ai nói tiếng nào.
Lộ Vân Phàm lấy ra mấy miếng bánh mì lát và nước sốt, cho trứng chiên, chân giò hun khói vào bên trong để làm sandwich. Anh vừa làm, vừa nói với cô, nhưng cũng không quay đầu lại,: "Hoặc là em đi ra ngoài hoặc là nói chuyện, không cần phải đứng im như tượng ở chỗ này."
An Hồng suy nghĩ một chút, hỏi: "Buổi chiều anh có rảnh không?"
"Có việc gì?" Rốt cuộc anh cũng quay đầu lại nhìn cô.
"Em muốn đi thăm cô giáo Hạ, anh có đi cùng không?"
"Cô giáo. . . . . . Hạ?" Lộ Vân Phàm có chút kinh ngạc, nói, "Em vẫn liên lạc với cô ấy?"
"Cô là ân nhân của em, mọi năm em đều đến thăm cô."
"Đã hơn 10 năm anh không gặp cô rồi, bây giờ cô thế nào?" Lộ Vân Phàm nghĩ đến cô giáo Hạ, người phụ nữ với khuôn mặt nghiêm túc và mái tóc ngắn, trong trí nhớ, cô là người rất yêu thương anh. .
"Sức khỏe của cô cũng không tệ lắm, có chút bệnh nhỏ, dù sao đã hơn 70 rồi."
"Hơn 70? ?" Lộ Vân Phàm rất kinh ngạc.
"Anh nghĩ sao ? Em cũng gần 30 rồi. Anh có đi không? Nếu cô gặp được anh sẽ rất vui."
"Tại sao? Có lẽ cô cũng không còn nhớ được anh là ai."
"Không biết, mặc dù cô đã lớn tuổi, có chút hồ đồ, nhưng mà đối với chuyện đã qua lại nhớ đặc biệt rõ ràng. Hơn nữa, hiện tại học sinh đến thăm cô ngày càng ít, mỗi lần em tới, cô đều rất vui vẻ, mấy lần còn nhắc đến anh, nói thằng bé xinh đẹp Lộ Vân Phàm hồi nhỏ thường hay gây gổ cùng em không biết hiện tại như thế nào."
Lộ Vân Phàm trầm ngâm một chút, giống như chìm trong ký ức, anh gật đầu nói: "Buổi chiều anh sẽ đi cùng em, đi siêu thị mua ít đồ trước rồi qua đó."
"Được."
Lộ Vân Phàm ăn xong bữa sáng, An Hồng giúp anh lau dọn bàn ăn cùng phòng bếp, sau khi làm xong hỏi: "Anh đều tự mình làm cơm à?"
"Có lúc tự làm, có lúc gọi đồ ăn ngoài, có lúc Giang Bội sẽ đến chuẩn bị giúp anh."
"A. . . . . . Thời gian vẫn còn sớm, nếu không có gì thì em về khách sạn trước, sau đó sẽ trở lại đón anh." Cô nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn 10 giờ sáng, cô cũng không muốn ở cùng anh, rất là nguy hiểm, lửa cháy giữa hai người phát ra cũng không phải chỉ một hai lần.
Tất nhiên Lộ Vân Phàm không đồng ý: "Em chạy tới chạy lui không thấy mệt hả? Ngồi một lát đi, sau đó cùng đi ra ngoài ăn cơm trưa
."
An Hồng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy em ngồi xem tivi."
Cô ngồi trên ghế sa lon, dùng điều khiển mở TV, bắt đầu xem.
Lộ Vân Phàm đi tới, ngồi xuống ở bên trái cô, tay phải không biết vô tình hay cô ý khoác lên sô fa, ngón tay chạm vào vai phải An Hồng.
Sống lưng An Hồng cứng đờ, dịch sang bên phải ngồi cách xa nửa mét.
"Em sao thế? Chẳng lẽ anh sẽ ăn em sao?" Anh nhíu mày.
"Lộ tổng, xin ngài tự trọng." An Hồng nghiêng đầu liếc nhìn anh, ánh mắt lạnh nhạt dập tắt ngọn lửa nho nhỏ đang bập bùng trong lòng Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm cắn răng nhìn cô, cũng không nói chuyện, hai người bắt đầu cùng nhau xem ti vi. Chỉ là, trên TV đang chiếu cái gì thì hai người cũng không biết, suy nghĩ của bọn họ đang trôi dạt trên chín tầng mây.
11 giờ rưỡi, An Hồng đứng lên nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta lên đường đi." Thậm chí cô có chút hối hận mình nói ra đề nghị này, chỉ là, cô biết nếu cô giáo Hạ gặp được Lộ Vân Phàm chắc chắn rất vui mừng, cô nghĩ coi như là một phần quà tặng cho cô giáo Hạ, mình chỉ khó chịu lúng túng một lúc, cũng không sao.
Lộ Vân Phàm "Ừ" một tiếng, đứng lên lại ngồi xuống, không đứng dậy nổi, ngã ngồi lên ghế.
Anh cúi đầu, có chút ảo não, không nói gì.
An Hồng sửng sốt một lúc, đưa tay ra nói: "Em kéo anh lên."
"Không cần!" Vẻ mặt anh hờ hững, tay trái vịn vào ghé sô fa, tay phải chống đỡ, chân trái dùng sức, người liền đứng lên, anh nói với An Hồng, "Tự tôi có thể làm được, không nhọc cô phải phí tâm, quản lý An."
An Hồng nghĩ thầm, anh thật đúng là người thù dai.
Lộ Vân Phàm thay quần áo mất rất nhiều thời gian, đến lúc nhìn anh đi từ trong phòng ra ngoài, hai mắt An Hồng tỏa sáng.
Anh không mặc quần áo màu đen mà là một chiếc áo khoác màu xanh lục, áo không cài khóa, bên trong là chiếc áo T-shirt màu trắng in một hình vẽ đơn giản màu đen, áo ôm sát người làm nổi bật thân hình rắn chắc, nhìn vừa trẻ trung vừa thời thượng. Bên dưới là quần jean đồng màu, giày da đen, tóc vuốt keo, gương mặt anh tuấn, thân hình cao lớn, tràn đầy tinh thần.
Trong lòng An Hồng thầm cho 98 điểm, dù sao Lộ Vân Phàm chỉ là một thanh niên mới 26 tuổi, bình thường anh luôn mặc đồ đen ra vẻ âm trầm, nhưng An Hồng biết, đó cũng không phải là anh.
Nhưng mà lúc anh đi bộ sẽ không tránh khỏi bước đi cà nhắc, chậm rãi, An Hồng nhìn anh, trong lòng cảm thấy nặng nề.
An Hồng lái xe chở Lộ Vân Phàm, trên đường hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Sau khi xuống xe, nhìn dáng vẻ Lộ Vân Phàm lúc đi bộ, cô đột nhiên phát hiện ra, anh không mang theo nạng.
Trong lòng An Hồng có chút lo lắng, sợ anh đi quá lâu chân trái sẽ bị đau, cô nói: "Nếu không anh ở tiệm cà phê chờ em một lát, đợi em mua về rồi chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."
Lộ Vân Phàm nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Anh có thể đi."
An Hồng lập tức im miệng.
Lộ Vân Phàm mua cho cô giáo Hạ một chiếc máy mát xa nhỏ, An Hồng mua một chiếc áo lông cừu, mua xong, hai người tìm một tiệm cơm Tây ăn trưa.
Không khí trên bàn ăn rất lạnh, An Hồng hoàn toàn không có hứng thú nói chuyện, Lộ Vân Phàm cũng vùi đầu cắt thịt bò bít tết.
Một bữa cơm ăn vô cùng áp lực, An Hồng chỉ muốn nhanh chóng đi đến nhà cô giáo Hạ, sau đó nói một tiếng bái bai với người đàn ông này.
Lộ Vân Phàm đột nhiên mở miệng hỏi cô: "Chuyện ngày hôm qua anh hỏi em, em suy nghĩ thế nào?"
"Chuyện gì?" An Hồng không nhớ.
"Chính là việc anh muốn em trở về thành phố J." Anh bình thản nói.
"Không cần nghĩ."
". . . . . . An An" giọng nói của anh đột nhiên ôn hòa rất nhiều, trong mắt cũng lộ ra một tia chờ mong, "Em không có ý định trở về sao?"
". . . . . ." An Hồng đặt dao nĩa trong tay xuống, nói, "Lộ Vân Phàm, đây là cuộc sống của em, em cảm thấy ổn, không cần ai can thiệp vào. Cuộc sống của em ở thành phố T rất tốt, em muốn ở lại đó, việc này không có liên quan gì đến anh. Em ăn no rồi, anh từ từ mà ăn."
Nhìn thái độ của cô thay đổi, Lộ Vân Phàm cũng mất khẩu vị, giơ tay kêu nhân viên phục vụ tới tình tiền.
Nhà cô giáo Hạ ở lầu ba, là một khu chung cư cũ, không có thang máy.
Lúc leo lên cầu thang, Lộ Vân Phàm phải cố hết sức, một tay vịn vào lan can, từ từ bước từng bậc, anh đi rất thận trọng, An Hồng ở phía sau, biết rằng lúc này có nói gì cũng không thích hợp, cô tập trung theo dõi anh, đề phòng có sơ xuất xảy ra.
Đến khúc cua cuối cùng, Lộ Vân Phàm đột nhiên dừng bước, anh quay đầu hỏi An Hồng: "Có phải em cảm thấy rất thoải mái hay không?"
An Hồng ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, cô há miệng, nhưng vẫn không nói gì.
Lộ Vân Phàm nhìn cô một cái, quay lại tiếp tục đi lên, đi qua đoạn bậc thang cuối cùng là đến nhà cô giáo Hạ.
Sau khi cửa được mở ra, cô giáo Hạ tóc hoa râm, lưng hơi còng nhìn An Hồng rất thân thiết, cười đến nỗi gương mặt nhăn nheo cũng nở hoa, sau đó bà nhìn thấy Lộ Vân Phàm cao to đứng phía sau An Hồng, gương mặt hơi ngẩn ra.
"Cô giáo, người xem đây là ai?" An Hồng cười hì hì nói.
Cô giáo Hạ cẩn thận quan sát Lộ Vân Phàm, rốt cuộc vui mừng nói: "Ôi trời! Đây không phải là thằng nhóc Lộ Vân Phàm từ nhỏ đã luôn cãi nhau với con hay sao!"
Lộ Vân Phàm cũng cười, nói: "Cô giáo Hạ, thật không phải, đã nhiều năm trôi qua con không đến thăm mà người còn nhỡ rõ con như vậy."
Cô giáo Hạ cười "Ha ha ha": "Có thể không nhớ rõ sao ~ đứa bé này, hiện tại đã cao như vậy rồi, khi còn bé con không cao bằng An Hồng đâu đấy, nhanh nhanh nhanh, mau vào ngồi."
Dĩ nhiên bà nhớ hai đứa bé này, ban đầu khi tiếp nhận bọn họ, bà đều nghe qua tình huống gia đình từ giáo viên chủ nhiệm, đây là thói quen mà bà đã kiên trì trong suốt mấy chục năm đi dạy. Ở trong lớp, bà luôn đặc biệt quan tâm, thiên vị cho những đứa bé có hoàn cảnh đơn thân, mà An Hồng và Lộ Vân Phàm đều thuộc đối tượng đó.
Lúc Lộ Vân Phàm và An Hồng đi vào nhà, cô giáo Hạ đột nhiên hỏi: "Lộ Vân Phàm, chân con bị làm sao thế này?"
Trong lòng An Hồng hoảng hốt, nghe Lộ Vân Phàm thản nhiên nói,: "Dạ, không có việc gì, mấy ngày trước con đá bóng cùng mấy bạn học cũ, không cẩn thận bị ngã, qua vài ngày là khỏi"
Nói xong, anh trừng mắt nhìn An Hồng, An Hồng lập tức hiểu ra tâm tư của anh.
Cô giáo Hạ đã lớn tuổi, có một số việc không nên để cho bà biết thì hơn.
Ba người ở trong phòng khách nhà cô giáo Hạ nói chuyện phiếm, bà hỏi thăm công việc cùng tình trạng hôn nhân của Lộ Vân Phàm, sau đó bắt đầu nhớ lại những chuyện đã qua. Đối với chuyện quá khứ, bà đặc biệt nhớ rất rõ, thái độ của Lộ Vân Phàm thay đổi khi nói chuyện với An Hồng, lúc này cả người lộ ra chín chắn lại lễ phép, khuôn mặt tươi cười, cùng bà nhắc lại chuyện xưa.
An Hồng ngồi ở bên cạnh nhìn anh, nghĩ thầm kỹ năng diễn xuất của anh cũng thật cao.
Lúc này, cô giáo Hạ bất chợt nghĩ tới một chuyện, bà nói với An Hồng: "Con có nhớ kỳ nghỉ đông năm đó, con tới nhà ta thì gặp Lộ Vân Phàm không?"
An Hồng sững sờ, gật đầu nói: "Nhớ ạ, con vẫn nhớ anh ấy không ngừng ăn đồ ăn, cũng không nói lời nào."
Lộ Vân Phàm đột nhiên chen miệng, nói: "Cô giáo, đã nhiều năm rồi, cô đừng nhắc chuyện này."
Cô giáo Hạ che miệng cười: "Chuyện như vậy ta đều nghẹn rất nhiều năm, nếu không nói thì nó làm ta nghẹn đến lúc nằm trong quan tài mất thôi ."
An Hồng kỳ quái hỏi: "Chuyện gì vậy cô?"
Lộ Vân Phàm ho khan một tiếng, nói: "Không có gì, An Hồng, chúng ta cũng nên đi về, để cho cô giáo còn nghỉ ngơi."
An Hồng cau mày, cô giáo Hạ nói: "Thật ra thì cũng không có gì, chính là trước ngày con tới nhà ta, không phải là con có gọi điện đến hay sao, lúc đó Lộ Vân Phàm đang ở đấy, nó nghe thấy ngày hôm sau con sẽ tới, liền nói với ta hôm sau nó cũng muốn đến. Ta nói nó không cần đến, kết quả, 8 giờ sáng hôm sau nó đã chạy tới, đợi một buổi sáng, ở lại nhà ta ăn cơm trưa, chờ đến chiều thì con qua."
Khóe miệng An Hông co giật, nhìn Lộ Vân Phàm, cô nghĩ vào thời điểm đó, anh mới có bao nhiêu tuổi, mà đã hao tâm tốn sức tạo cơ hội để vô tình gặp được cô.
Lộ Vân Phàm hơi lúng túng, anh vỗ vỗ vai cô giáo Hạ: "Cô giáo, có phải người muốn nói ra hết chuyện xấu hồi nhỏ của con?"
Cô giáo Hạ mỉm cười: "Tâm tư của con ta lại không biết hay sao? Đúng rồi, hai người các con hiện tại thế nào, cũng không có đối tượng phải không, ta thấy hai đứa rất hợp, hay là nói chuyện yêu đương đi, để cho ta thành bà mai cũng được." Từ lúc Lộ Vân Phàm và An Hồng vào cửa, bà liền nhìn ra giữa bọn họ có chút không khí cổ quái, mà ánh mắt Lộ Vân Phàm nhìn An Hồng cũng không che giấu điều đó.
An Hồng cười khổ một tiếng, không nói lời nào, Lộ Vân Phàm lại nói: "Cô giáo, không nói dối người, con có nghĩ đến nhưng mà An Hồng vẫn không đồng ý."
Cô giáo Hạ nói: "An Hồng, tại sao con không đồng ý? Lộ Vân Phàm là người tốt, thằng nhóc này dáng vẻ đàng hoàng, công việc lại tốt, hôm nay cô giáo Hạ thay nó làm chủ, con cũng lớn rồi, đã 28 tuổi đừng có chọn đông chọn tây nữa.."
An Hồng thở dài, nói: "Cô giáo, chuyện cũng không đơn giản như vậy." Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói, "Thời gian cũng không sớm, chúng con phải trở về, cô giáo, người chú ý giữ gìn sức khỏe, lần tới con sẽ đến thăm người."
Nói xong cô liền đứng lên, cô giáo Hạ cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể nhắc nhở : "A, được được, hai người các con cũng phải bảo trọng, ngưởi trẻ tuổi bây giờ áp lực công việc rất lớn, sức khỏe là quan trọng, phải nhớ ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thân thể, ăn nhiều một chút. . . . . ."
"Vâng vâng, cô giáo, con biết mà!" An Hồng nắm lấy tay cô giáo Hạ nói, "Người nghỉ ngơi thật tốt, chúng con phải đi rồi, hẹn gặp lại."
"A, hẹn gặp lại." Cô giáo Hạ quyến luyến không rời, nói lời tạm biệt, sau đó nói nhỏ với Lộ Vân Phàm, "Ta xem có hy vọng, con thêm chút sức lực nhé!"
Lộ Vân Phàm cười với cô, nói câu hẹn gặp lại rồi đi theo An Hồng xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.