Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 56: Từ nay về sau mình sẽ gọi cậu là an an
Hàm Yên
04/08/2018
Suốt quãng đường sau đó, An Hồng và Lộ Vân Phàm không nói chuyện với nhau.
Một người sống sờ sờ đi ngay bên cạnh, An Hồng cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Cô biết thằng nhóc thối tha này đã nhiều năm rồi, mặc dù hai người không học cùng lớp nhưng là vẫn luôn đánh cãi nhau suốt, cũng từng vui vẻ huyên náo, coi như là có quen biết nhau. An Hồng vẫn nhớ đến chuyện khiêu vũ cùng Lộ Vân Phàm, việc đó xảy ra rất kỳ quái, kỳ quái đến mức cô không muốn nghĩ lại, càng không muốn kể cho ai biết. Đây là bí mật giữa cô và Lộ Vân Phàm.
Thằng nhóc này không phải đứa hư hỏng, chỉ là nó hay làm mấy chuyện kỳ lạ khiến An Hồng không hiểu được.
Ví dụ như lần này, lúc An Hồng sắp rẽ vào chung cư Hòa Bình, Lộ Vân Phàm gọi cô lại: "Răng đậu đen, đạp xe lâu như vậy cậu có thấy khát không? Mình mời cậu uống cola nhé."
"Không cần." An Hồng nghiêng đầu nhìn cậu ta, khuôn mặt cô bị phơi nắng cũng trở nên ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô nghĩ một lúc lại bổ sung thêm một câu, "Cám ơn."
Đầu Lộ Vân Phàm cũng đầy mồ hôi, cậu ta nghiêng đầu nhìn trời, hơn bốn giờ chiều mà mặt trời vẫn chói chang, cậu ta nói: "Đừng có khách sáo như thế, hoặc là vậy đi, lần trước mình cho cậu mượn sách mà cậu vẫn chưa cảm ơn mình, cậu mời mình uống cola nhé."
"......" An Hồng im lặng, đành phải đi cùng cậu ta đến một cửa hàng nhỏ.
An Hồng đi vào trong cửa hàng mua hai chai cola đưa cho Lộ Vân Phàm, cậu ta nhìn ngó một lúc chê bai nói: " Là Coca Cola à...... mình thích uống Pepsi."
An Hồng đen mặt: "Sao không nói sớm! Có uống hay không!"
"Làm sao mà cậu ghê gớm thế hả." Lộ Vân Phàm nhìn nhìn cô, cậu ta còn ngồi trên xe, một chân đặt trên bàn đạp, một chân dẫm trên đất, mở nắp bình ngửa đầu uống.
Ngày hè chói changg uống cola ướp lạnh cảm thấy rất sảng khoái, An Hồng nhìn hầu kết không ngừng hoạt động của cậu ta, vẻ mặt sảng khoái, cô cảm thấy cậu ta đúng là người dễ dàng thỏa mãn.
Cô cũng cầm lên bình uống, mới uống được vài hớp liền nghe Lộ Vân Phàm hỏi: "Này, răng đậu đen, bạn trai của cậu có thi đại học ở thành phố J không?"
"Phụt ———" Lần thứ ba trong ngày An Hồng bị Lộ Vân Phàm hỏi đến mức sặc nước, lại ho khan.
Lộ Vân Phàm giúp cô vỗ lưng, sau đó, tay của cậu ta chạm vào cái chỗ nổi gồ trên lưng của cô, trong một ngày —— là lần thứ ba.
Cách lớp áo sơ mi mỏng màu cam, cậu ta chạm vào khóa cài áo ngực, Lộ Vân Phàm liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của An Hồng, khuôn mặt đỏ bừng.
An Hồng thật vất vả lấy lại hô hấp, ngẩng đầu nhìn Lộ Vân Phàm thì thấy sắc mặt lúng túng của cậu ta.
Cô nghĩ đến câu hỏi của Lộ Vân Phàm, không biết nên trả lời như thế nào.
Thật may là cậu ta cũng không có hỏi nữa.
Lộ Vân Phàm kiên trì đưa An Hồng về đến dưới nhà mới đạp xe đi, An Hồng nhìn bóng lưng cậu ta, suy nghĩ một lúc mới xoay người đi lên nhà.
Cô thế nào cũng không có nghĩ đến, sáng sớm hôm sau, khi cô mặc đồ rằn ri xuống dưới nhà liền gặp thì liền gặp một người cũng mặc bộ đồ rằn ri giống như vậy.
Lộ Vân Phàm đứng bên cạnh xe đạp, cười hì hì nhìn cô nói: "Chào buổi sáng."
Thiếu niên dáng vẻ non nớt mặc vào bộ trang đồ ngụy trang màu xanh lá cây nhìn rất cứng cáp, lại kết hợp với dáng người cao gầy và khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ này, trông có vẻ rất đặc biệt..
"Cậu làm gì đấy?" An Hồng kinh ngạc nhìn cậu ta.
"Chờ cậu cùng đi học."
"...... Sao không đi một mình đi, cần gì phải chờ mình?"
"Quãng đường dài như thế đạp xe một mình rất chán, trong lớp không có nhiều người cùng đường với mình, mà trong số những người đó mình chỉ chơi thân nhất với cậu mà thôi, nên tất nhiên là mình muốn đi đến trường cùng cậu rồi." Cậu ta cười rất rạng rỡ, vẻ mặt thản nhiên.
An Hồng gãi gãi đầu, nói: "Nhưng mình còn chưa ăn sáng đâu."
"Mình cũng chưa ăn, cùng đi nhé, cậu ăn sáng ở đâu?"
"Chính là cửa hàng ở ngay đầu đường, ăn hoành thánh, bánh nướng."
"Mình cũng thích ăn cái đó, đi thôi đi thôi."
Lộ Vân Phàm đạp xe phi ra ngoài, An Hồng hết cách đành phải đạp xe theo sau.
Hai người cùng nhau vào quán ăn sáng, Lộ Vân Phàm gọi đồ ăn giống hệt An Hồng, ăn từng miếng rất ngon lành.
Lúc trả tiền, cậu ta đưa cho chủ quán mười đồng: "Trả cho hai người."
An Hồng vội nói: "Không cần! Để mình tự trả."
Lộ Vân Phàm cười lên, đôi mắt lóe sáng: "Không sao, buổi chiều đi về cậu mua kem ốc quế cho mình là được rồi."
"......"
Đến ngày hôm sau, Lộ Vân Phàm đứng như một pho tượng chờ An Hồng ở dưới nhà, mà An Hồng cũng cảm thấy không sao hết.
Hai người lại cùng nhau đi ăn sáng, cô ăn được một nửa liền đi tìm chủ quán để trả tiền, chủ quán nhìn cô nói: "Cậu lính đi cùng cháu đã trả tiền lúc gọi hoành thánh rồi."
An Hồng cầm tiền trong tay, bực bội quay lại bàn cúi đầu ăn tào phớ.
Lộ Vân Phàm im lặng nhìn cô, khuôn mặt cô rất nghiêm túc, trong lòng cảm thấy buồn cười, cậu ta ho khan một tiếng: "Này, bên cạnh Thất Trung có một quán nhỏ bán chao rất ngon, buổi chiều chúng ta cùng đi ăn đi."
An Hồng vừa cắn một miếng cơm, nghe cậu ta nói vậy, giương mắt lên nhìn lại bắt gặp một đôi mắt đen láy, còn có cậu ta khi cười lên, trong miệng lộ ra hàm răng trắng bóng.
Từ đó về sau, Lộ Vân Phàm cùng An Hồng đạp xe cùng nhau đi đến trường, cùng nhau đi về nhà, trở thành một chuyện thuận nước đẩy thuyền..
Tập huấn quân sự ngày thứ bảy, sau khi giải tán vào buổi chiều, An Hồng dắt xe đạp ra cổng trường, Lộ Vân Phàm đi bên cạnh cô.
Cậu ta hỏi: "Hôm nay mời mình ăn cái gì?"
An Hồng trợn mắt lên, tiền ăn sáng của cô đã dùng để mua trà trưa cho cậu ta rồi, cô tức giận nói: "Cậu là heo a! Cả ngày lẫn đêm ăn ăn ăn!"
"Mình quá gầy, phải ăn nhiều mới được." Lộ Vân Phàm nhếch miệng cười một tiếng, sau đó liền phát hiện ra vẻ mặt An Hồng bỗng nhiên thay đổi.
Khuôn mặt cô trở nên rất dịu dàng, dường như đôi mắt cũng trở nên lấp lánh, cậu ta thấy cô dắt xe, vui vẻ đi về phía đối diện.
"Hiểu Quân!" An Hồng nhìn thấy Hàn Hiểu Quân đang đứng dưới tán cây đối diện cổng trường, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần dài vàng nhạt, dáng vẻ giống như một người đàn ông trưởng thành.
An Hồng hỏi: "Hiểu Quân, sao anh lại tới đây?"
Hàn Hiểu Quân nhìn An Hồng, nói: "Đến đón em đi ăn cơm."
"Tự em có thể đi mà."
"Quá xa, anh cũng thuận tiện ghé qua xem trường học của em một chút, đây là bạn cùng lớp em à?"
Nghe Hàn Hiểu Quân hỏi, An Hồng nghiêng đầu nhìn thì thấy Lộ Vân Phàm dắt xe đứng sau lưng cô.
Vẻ mặt của cậu ta cũng không có gì khác thường, chỉ là trong ánh mắt có cái gì đó không rõ ràng lắm.
An Hồng nói: "A, đây là Lộ Vân Phàm bạn học cùng lớp em."
Lộ Vân Phàm thấy An Hồng giới thiệu mình với Hàn Hiểu Quân, đẩy xe về phía trước, cười nói: "Hàn Hiểu Quân, chúng ta đã gặp nhau rồi."
Hàn Hiểu Quân ngạc nhiên, anh suy nghĩ một chút mới nhớ tới thằng nhóc trước mặt—— đó không phải là thằng nhóc xinh đẹp tức giận ở trước cửa rạp chiếu bóng đấy hay sao!
Mới qua hơn hai năm nhưng đã cao như vậy rồi, dáng vẻ có sự thay đổi rất lớn.
Hàn Hiểu Quân cười với Lộ Vân Phàm: "Anh vẫn nhớ được em, khi đó vẫn còn nhỏ mà bây giờ đã ra dáng một thanh niên rồi."
An Hồng quay đầu lại nói: "Lộ Vân Phàm, mình quên nói với cậu là hôm nay mình không về nhà, mình sẽ đến nhà Hàn Hiểu Quân ăn cơm."
"À." Lộ Vân Phàm nhìn cô một cái, nói, "Vậy mình đi trước."
Lúc này, Tần Nguyệt cùng mấy nữ sinh dắt xe đạp xuất hiện tại cổng trường, cô liếc mắt nhìn thấy Hàn Hiểu Quân dưới bóng cây, vui vẻ kêu lên: "Anh Hiểu Quân!"
Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn thấy Tần Nguyệt đỏ mặt đẩy xe tới, cô nhìn An Hồng, lại nhìn Lộ Vân Phàm rồi hỏi Hàn Hiểu: "Tại sao anh đến trường bọn em?"
Hàn Hiểu Quân cầm lấy ba lô trên lưng An Hồng, ném vào trong giở xe, lại nhận lấy xe đạp từ trong tay An Hồng, nói: "Ngày mai anh trở lại huyện W, tối nay ba mẹ anh muốn An Hồng đến nhà ăn cơm, anh tới đón em ấy."
Tần Nguyệt có chút mất mát, trên mặt tỏ rõ sự thất vọng, còn có sự lúng túng, cô nói: "A, ngày mai anh đã đi rồi à, em có thể đến tiễn anh không?"
Cái này đã coi như là một sự biểu đạt rất thẳng thắn, người có ngu thế nào đi nữa cũng có thể hiểu được ý cô.
Hàn Hiểu Quân mỉm cười: "Không cần đâu, anh đi chuyến tàu sáng, lúc đó các em đang tập quân sự."
"Vậy sao......" Tần Nguyệt cúi đầu, bàn tay bóp chặt tay lái, đốt ngón tay cũng có chút trắng bệch.
Hàn Hiểu Quân nhìn qua mấy cô bé cậu bé mặc đồ rằn ri trước mặt, nói với An Hồng: "A Hồng, lên xe thôi."
"A, Vâng." An Hông nghiêng người ngồi lên yên xe phía sau, Hàn Hiểu Quân lên xe, xe An Hồng là xe nữ, hơi thấp với anh, đạp xe rất mất sức nhưng anh không nói gì, giẫm bàn đạp, chở theo An Hồng lên đường.
An Hồng vẫy tay với Lộ Vân Phàm và Tần Nguyệt, coi như là chào tạm biệt.
Lộ Vân Phàm vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ, nghe bọn họ nói chuyện, cậu ta nhìn bóng dáng Hàn Hiểu Quân và An Hồng rời đi, môi mỏng hơi nhếch.
Cậu ta nhìn thấy rất rõ ràng, An Hồng ôm chặt lấy eo Hàn Hiểu Quân một cách rất tự nhiên, thậm chí gò má An Hồng còn áp vào lưng Hàn Hiểu Quân.
Cậu ta còn phát hiện ra rằng mình vẫn không cao như Hàn Hiểu Quân, không cường tráng như Hàn Hiểu Quân.
Tần Nguyệt nhìn Lộ Vân Phàm, đột nhiên hỏi: "Cậu thích An Hồng?"
Lộ Vân Phàm cúi đầu nhìn cô, nói: "Không phải việc của cậu."
"Mình thích Hàn Hiểu Quân."
"Chẳng liên quan gì đến tôi."
"An Hồng thích Hàn Hiểu Quân, cậu nói chuyện này không liên quan đến cậu à?"
"Hàn Hiểu Quân là bạn trai của An Hồng từ lâu rồi."
Tần Nguyệt nhảy dựng lên, nói: "Cái gì? Tại sao mình lại không biết? Ai nói cho cậu!"
Lộ Vân Phàm nhìn cô một cách kỳ quái: "Chính miệng hai người bọn họ đã thừa nhận. Hơn hai năm trước."
"Không thể nào!" Tần Nguyệt nhìn Lộ Vân Phàm chằm chằm, nói, "Bọn họ gạt cậu rồi, hai người chỉ là thanh mai trúc mã, chưa bao giờ ở chung một chỗ."
"Thật không?" Đôi mắt Lộ Vân Phàm sáng rực lên.
"Mình lừa cậu làm gì!" Tần Nguyệt hừ một tiếng, nói, "Lộ Vân Phàm, mình nói này, cậu có muốn hai chúng ta hợp tác một chút không?"
Lộ Vân Phàm nhìn cô chằm chằm, cậu ta nhớ cô bạn này, khi còn bé đánh nhau cùng An Hồng, chính cậu ta là người vẫn ngồi bên cạnh An Hồng, lấy khăn bịt vết thương trên đầu An Hồng.
Cậu ta còn gặp An Hồng và cô bạn này cùng đi đến trường cùng về nhà, còn dạy An Hồng khiêu vũ trên hành lang nữa.
Cậu ta không phải là bạn tốt nhất của An Hồng hay sao? Lúc này lại hỏi mình có muốn hợp tác không.
Hợp tác? Lộ Vân Phàm cảm thấy thật đáng thương cho An Hồng.
Cậu ta cười phá lên: "Xin lỗi, tôi không cần."
Tần Nguyệt chưa từ bỏ ý định: "An Hồng chỉ thích Hàn Hiểu Quân mà thôi, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội, mà mình cũng vậy."
Lộ Vân Phàm đạp xe, ném một câu nói cho Tần Nguyệt: "Cậu có cơ hội hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ biết là cái tôi có chính là cơ hội."
Cậu ta đạp xe phi về phía trước, cả người gập xuống rất thấp, mông cũng nhấc khỏi yên xe, chân đạp rất nhanh.
Cậu ta mới biết được một tin tức, An Hồng và Hàn Hiểu Quân chỉ là thanh mai trúc mã, chưa bao giờ ở chung một chỗ.
Mặc kệ lúc ban đầu lý do bọn họ kết hợp để lừa gạt mình là gì, Lộ Vân Phàm chỉ muốn cười thật to, cậu ta rất có lòng tin đối với chính mình, mặc dù mới mười bốn tuổi nhưng cậu ta chắc chắn rằng, trong cuộc tranh giành này mình sẽ là người thắng cuộc!
An Hồng ngồi ở sau lưng Hàn Hiểu Quân, đung đưa chân, nhìn phong cảnh hai bên đường phố, tâm trạng rất vui.
Hàn Hiểu Quân từ chối Tần Nguyệt ngay trước mặt cô và Lộ Vân Phàm, An Hồng cảm thấy trong lòng có chút thỏa mãn. Có một số việc dù bọn họ không làm rõ nhưng mà mọi người có thể cảm nhận được. An Hồng đoán không ra tâm tư của Hàn Hiểu Quân nhưng cho tới bây giờ, cô rất hài lòng với tình huống này.
Hàn Hiểu Quân đạp xe, gió thổi vạt áo sơ mi của anh, An Hồng ôm lấy eo anh, khóe miệng cong lên.
Hàn Hiểu quân đột nhiên hỏi: "Mới vừa rồi người bạn học kia là Lộ Vân Phàm đúng không, không phải là cậu ta nhỏ tuổi hơn em à, sao lại học chung một lớp?"
"Cậu ta nhảy hai lớp, thành tích rất suất sắc, nhưng mà cậu ta chính là một thằng nhóc thối tha."
"Vậy hả." Hàn Hiểu Quân mỉm cười, ánh mắt của Lộ Vân Phàm rõ ràng như vậy mà cô nhóc này còn không phát hiện ra?
Anh nghĩ, bây giờ cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ mà cũng thật đáng kinh ngạc.
Về đến nhà Hàn, cha Hàn mẹ Hàn thấy An Hồng đều rất vui vẻ, cha Hàn lôi kéo An Hồng xem một ít rễ cây, tảng đá mà mình sưu tầm được, Hàn Hiểu Quân mặc tạp dề vào phòng bếp phụ giúp mẹ Hàn.
Mẹ Hàn nhìn dáng vẻ buôn chuyện long trời lở đất của An Hồng và cha Hàn trong phòng khách, lặng lẽ nói với Hàn Hiểu Quân: "Con trai, còn chưa tới một học kỳ nữa là con trở lại rồi, có nghĩ đến chuyện cùng Hồng Hồng phát triển quan hệ không?"
Hàn Hiểu Quân nhịn cười, nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, An Hồng mới mười sáu tuổi thôi mà."
"Khụ! Mười sáu tuổi không nhỏ, lúc mẹ mười lăm tuổi đã theo cha con ra ngoài làm việc rồi đó."
"Thời của cha mẹ lúc đó khác với bây giờ, An Hồng vẫn còn trẻ con lắm."
"Thế nào lại không giống nhau, con nhóc rất thích con, chẳng lẽ con không nhận ra được hả? Con không biết đấy thôi, hồi trung học con phải đến huyện W học, buổi sáng con đi thì buổi trưa con bé đến tìm con mà không thấy con đâu liền khóc quên trời đất."
Hàn Hiểu Quân cũng không biết chuyện này, lúc này nghe mẹ kể lại, anh nghiêng đầu nhìn vào trong phòng khách, An Hồng mặc đồ rằn ri đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, ăn trái cây, nói chuyện cùng cha Hàn. Anh tưởng tượng dáng vẻ gào khóc của An Hồng năm đó, trong lòng cảm thấy dao động.
Mẹ Hàn nhìn anh nói: "Mẹ nói cho con biết, cô bé giống như Hồng Hồng là hiếm lắm đấy, vừa hiếu thảo vừa ngoan ngoãn, lúc con không ở đây, mỗi tháng con bé đều đến thăm chúng ta, mang theo vịt sốt tương mà bà ngoại làm, ăn cơm xong lại giúp mẹ rửa chén. Mẹ con bé không có bên cạnh mà nó cũng không học đòi tật xấu, học tập thì càng càng giỏi, bây giờ lại xinh đẹp như thế, con nói xem người vợ như vậy biết tìm ở đâu hả"
Hàn Hiểu Quân mỉm cười, nói: "Mẹ, con biết rồi, chờ An Hồng học xong đại học rồi tính."
"Con trai, con không cần nghĩ là mẹ càm ràm nhiều lời, cái gì cũng phải nắm chắc, cô bé tốt đẹp như thế nếu bị người khác lấy mất, lúc đó con có khóc cũng không kịp."
Nói xong mẹ Hàn bưng mâm thức ăn ra khỏi phòng bếp.
Hàn Hiểu Quân đứng ở nơi đó, nghĩ tới lời của mẹ không khỏi mỉm cười lắc đầu một cái.
Cơm nước xong, Hàn Hiểu Quân đưa An Hồng về nhà.
Dọc theo đường đi hai người cũng không có nói gì, trước khi chia tay, An Hồng gọi anh lại.
"Hiểu Quân, cái đó, em muốn thì đại học Z." Cô nhìn anh, nghiêm túc nói.
Đại học Z ở ngoại ô thành phố J, An Hồng muốn nói cho anh biết, cô sẽ ở lại thành phố này.
Hàn Hiểu Quân cười, dáng vẻ rất dịu dàng, anh xoa đầu cô: "Được, chờ đến khi em thi đậu, anh sẽ đưa em đi chơi một chuyến."
"Vâng." An Hồng gật đầu một cái, mặt không tự chủ đỏ bừng lên.
Hàn Hiểu Quân xoay người rời đi, bóng lưng của anh cao lớn lại ấm áp, An Hồng nhìn bóng dáng dần dần đi xa, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, An Hồng xuống nhà thì thấy Lộ Vân Phàm đã đứng ở chỗ cũ đợi cô rồi.
An Hồng nhìn sắc mặt cậu ta có gì đó không đúng, nhăn mặt hỏi: "Cậu làm sao mà hai mắt thâm quầng như vậy, ngủ không ngon à?"
Lộ Vân Phàm ngẩn ra, nói lớn tiếng: "Không có! Không có!"
An Hồng cười cười, tâm tình cô rất tốt,vừa đạp xe vừa nói: "Đi ăn sáng đi."
Lộ Vân Phàm nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn giống như con bướm của cô, vẻ mặt ngày càng kém, suy nghĩ một chút liền đạp xe đi theo.
Trên đường đi học, đột nhiên cậu ta hỏi An Hồng: "Mẹ cậu gọi cậu là gì?"
"Hồng Hồng."
"Bà ngoại thì sao?"
"Hồng Hồng."
"Thế những người khác trong nhà thì sao?"
"Mình không còn người thân nào khác, hàng xóm cũng gọi mình là Hồng Hồng."
"Vậy...... Bạn trai gọi cậu là gì?"
"...... A Hồng." An Hồng nhỏ giọng trả lời, có chút chột dạ.
Lộ Vân ung dung thản nhiên hỏi tiếp: "Vậy các bạn học gọi bạn là gì?"
"An Hồng chứ còn gì nữa?" Cô suy nghĩ một lúc "Còn có Hắc Tinh Tinh, em gái khỉ đột, em gái răng sắt, răng đậu đen gì gì đó, đều là nhờ phúc của cậu hết."
Lộ Vân Phàm run rẩy khóe miệng: "Vậy sau này mình gọi cậu là An An nhé."
"......" An Hồng không hiểu, nhếch lông mày nghiêng đầu nhìn cậu ta"Tại sao?"
"Dễ nghe." Lộ Vân Phàm nhe răng cười.
"Tùy cậu."
"Vậy...... An A n, sau này cậu không được để cho người khác gọi cậu giống như vậy nhé."
"Cái gì? Tại sao?"
"Không tại sao." Lộ Vân Phàm đột nhiên gia tăng sức lực đạp xuống bàn đạp, xe đạp "Vèo" một cái liền phi về phía trước.
An Hồng sững người nhìn bóng lưng màu xanh, trong lòng có một cảm xúc không thể nói rõ thành lời.
Lộ Vân Phàm quả nhiên là một người quái lạ, làm những chuyện kì cục không giải thích nổi, nói năng lảm nhảm ngốc nghếch.
Dù sao cậu ta mới mười bốn tuổi, An Hồng nghĩ.
Cô quay đầu nhìn về phía ga xe lửa, đó là phía Đông thành phố, mặt trời đang từ từ nhô lên, ánh sáng màu cam khiến An Hồng phải nheo mắt lại.
Chuyến tàu chở Hàn Hiểu Quân chắc cũng sắp xuất phát rồi.
Chỉ cần qua cái học kỳ này, Hàn Hiểu Quân có thể quay trở lại, sẽ không bao giờ rời đi nữa.
Thật tốt.
Lúc này, Lộ Vân Phàm đang đi phía trước dừng xe lại, tóc đen tung bay, quay đầu về phía An Hồng kêu lớn:
"An An! Ngẩn người cái gì, đi mau lên sắp muộn rồi!"
"Oh!" An Hồng quay đầu lại nhanh chóng đạp xe.
Thành phố cuối tháng tám, thời tiết dần dần thay đổi, các bạn thanh niên nam nữ ôm trong lòng những tâm sự riêng tư dần dần trưởng thành.
Năm tháng thanh xuân luôn là thời gian tốt đẹp nhất, chỉ là không ai biết được tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào.
Một người sống sờ sờ đi ngay bên cạnh, An Hồng cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Cô biết thằng nhóc thối tha này đã nhiều năm rồi, mặc dù hai người không học cùng lớp nhưng là vẫn luôn đánh cãi nhau suốt, cũng từng vui vẻ huyên náo, coi như là có quen biết nhau. An Hồng vẫn nhớ đến chuyện khiêu vũ cùng Lộ Vân Phàm, việc đó xảy ra rất kỳ quái, kỳ quái đến mức cô không muốn nghĩ lại, càng không muốn kể cho ai biết. Đây là bí mật giữa cô và Lộ Vân Phàm.
Thằng nhóc này không phải đứa hư hỏng, chỉ là nó hay làm mấy chuyện kỳ lạ khiến An Hồng không hiểu được.
Ví dụ như lần này, lúc An Hồng sắp rẽ vào chung cư Hòa Bình, Lộ Vân Phàm gọi cô lại: "Răng đậu đen, đạp xe lâu như vậy cậu có thấy khát không? Mình mời cậu uống cola nhé."
"Không cần." An Hồng nghiêng đầu nhìn cậu ta, khuôn mặt cô bị phơi nắng cũng trở nên ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô nghĩ một lúc lại bổ sung thêm một câu, "Cám ơn."
Đầu Lộ Vân Phàm cũng đầy mồ hôi, cậu ta nghiêng đầu nhìn trời, hơn bốn giờ chiều mà mặt trời vẫn chói chang, cậu ta nói: "Đừng có khách sáo như thế, hoặc là vậy đi, lần trước mình cho cậu mượn sách mà cậu vẫn chưa cảm ơn mình, cậu mời mình uống cola nhé."
"......" An Hồng im lặng, đành phải đi cùng cậu ta đến một cửa hàng nhỏ.
An Hồng đi vào trong cửa hàng mua hai chai cola đưa cho Lộ Vân Phàm, cậu ta nhìn ngó một lúc chê bai nói: " Là Coca Cola à...... mình thích uống Pepsi."
An Hồng đen mặt: "Sao không nói sớm! Có uống hay không!"
"Làm sao mà cậu ghê gớm thế hả." Lộ Vân Phàm nhìn nhìn cô, cậu ta còn ngồi trên xe, một chân đặt trên bàn đạp, một chân dẫm trên đất, mở nắp bình ngửa đầu uống.
Ngày hè chói changg uống cola ướp lạnh cảm thấy rất sảng khoái, An Hồng nhìn hầu kết không ngừng hoạt động của cậu ta, vẻ mặt sảng khoái, cô cảm thấy cậu ta đúng là người dễ dàng thỏa mãn.
Cô cũng cầm lên bình uống, mới uống được vài hớp liền nghe Lộ Vân Phàm hỏi: "Này, răng đậu đen, bạn trai của cậu có thi đại học ở thành phố J không?"
"Phụt ———" Lần thứ ba trong ngày An Hồng bị Lộ Vân Phàm hỏi đến mức sặc nước, lại ho khan.
Lộ Vân Phàm giúp cô vỗ lưng, sau đó, tay của cậu ta chạm vào cái chỗ nổi gồ trên lưng của cô, trong một ngày —— là lần thứ ba.
Cách lớp áo sơ mi mỏng màu cam, cậu ta chạm vào khóa cài áo ngực, Lộ Vân Phàm liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của An Hồng, khuôn mặt đỏ bừng.
An Hồng thật vất vả lấy lại hô hấp, ngẩng đầu nhìn Lộ Vân Phàm thì thấy sắc mặt lúng túng của cậu ta.
Cô nghĩ đến câu hỏi của Lộ Vân Phàm, không biết nên trả lời như thế nào.
Thật may là cậu ta cũng không có hỏi nữa.
Lộ Vân Phàm kiên trì đưa An Hồng về đến dưới nhà mới đạp xe đi, An Hồng nhìn bóng lưng cậu ta, suy nghĩ một lúc mới xoay người đi lên nhà.
Cô thế nào cũng không có nghĩ đến, sáng sớm hôm sau, khi cô mặc đồ rằn ri xuống dưới nhà liền gặp thì liền gặp một người cũng mặc bộ đồ rằn ri giống như vậy.
Lộ Vân Phàm đứng bên cạnh xe đạp, cười hì hì nhìn cô nói: "Chào buổi sáng."
Thiếu niên dáng vẻ non nớt mặc vào bộ trang đồ ngụy trang màu xanh lá cây nhìn rất cứng cáp, lại kết hợp với dáng người cao gầy và khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ này, trông có vẻ rất đặc biệt..
"Cậu làm gì đấy?" An Hồng kinh ngạc nhìn cậu ta.
"Chờ cậu cùng đi học."
"...... Sao không đi một mình đi, cần gì phải chờ mình?"
"Quãng đường dài như thế đạp xe một mình rất chán, trong lớp không có nhiều người cùng đường với mình, mà trong số những người đó mình chỉ chơi thân nhất với cậu mà thôi, nên tất nhiên là mình muốn đi đến trường cùng cậu rồi." Cậu ta cười rất rạng rỡ, vẻ mặt thản nhiên.
An Hồng gãi gãi đầu, nói: "Nhưng mình còn chưa ăn sáng đâu."
"Mình cũng chưa ăn, cùng đi nhé, cậu ăn sáng ở đâu?"
"Chính là cửa hàng ở ngay đầu đường, ăn hoành thánh, bánh nướng."
"Mình cũng thích ăn cái đó, đi thôi đi thôi."
Lộ Vân Phàm đạp xe phi ra ngoài, An Hồng hết cách đành phải đạp xe theo sau.
Hai người cùng nhau vào quán ăn sáng, Lộ Vân Phàm gọi đồ ăn giống hệt An Hồng, ăn từng miếng rất ngon lành.
Lúc trả tiền, cậu ta đưa cho chủ quán mười đồng: "Trả cho hai người."
An Hồng vội nói: "Không cần! Để mình tự trả."
Lộ Vân Phàm cười lên, đôi mắt lóe sáng: "Không sao, buổi chiều đi về cậu mua kem ốc quế cho mình là được rồi."
"......"
Đến ngày hôm sau, Lộ Vân Phàm đứng như một pho tượng chờ An Hồng ở dưới nhà, mà An Hồng cũng cảm thấy không sao hết.
Hai người lại cùng nhau đi ăn sáng, cô ăn được một nửa liền đi tìm chủ quán để trả tiền, chủ quán nhìn cô nói: "Cậu lính đi cùng cháu đã trả tiền lúc gọi hoành thánh rồi."
An Hồng cầm tiền trong tay, bực bội quay lại bàn cúi đầu ăn tào phớ.
Lộ Vân Phàm im lặng nhìn cô, khuôn mặt cô rất nghiêm túc, trong lòng cảm thấy buồn cười, cậu ta ho khan một tiếng: "Này, bên cạnh Thất Trung có một quán nhỏ bán chao rất ngon, buổi chiều chúng ta cùng đi ăn đi."
An Hồng vừa cắn một miếng cơm, nghe cậu ta nói vậy, giương mắt lên nhìn lại bắt gặp một đôi mắt đen láy, còn có cậu ta khi cười lên, trong miệng lộ ra hàm răng trắng bóng.
Từ đó về sau, Lộ Vân Phàm cùng An Hồng đạp xe cùng nhau đi đến trường, cùng nhau đi về nhà, trở thành một chuyện thuận nước đẩy thuyền..
Tập huấn quân sự ngày thứ bảy, sau khi giải tán vào buổi chiều, An Hồng dắt xe đạp ra cổng trường, Lộ Vân Phàm đi bên cạnh cô.
Cậu ta hỏi: "Hôm nay mời mình ăn cái gì?"
An Hồng trợn mắt lên, tiền ăn sáng của cô đã dùng để mua trà trưa cho cậu ta rồi, cô tức giận nói: "Cậu là heo a! Cả ngày lẫn đêm ăn ăn ăn!"
"Mình quá gầy, phải ăn nhiều mới được." Lộ Vân Phàm nhếch miệng cười một tiếng, sau đó liền phát hiện ra vẻ mặt An Hồng bỗng nhiên thay đổi.
Khuôn mặt cô trở nên rất dịu dàng, dường như đôi mắt cũng trở nên lấp lánh, cậu ta thấy cô dắt xe, vui vẻ đi về phía đối diện.
"Hiểu Quân!" An Hồng nhìn thấy Hàn Hiểu Quân đang đứng dưới tán cây đối diện cổng trường, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần dài vàng nhạt, dáng vẻ giống như một người đàn ông trưởng thành.
An Hồng hỏi: "Hiểu Quân, sao anh lại tới đây?"
Hàn Hiểu Quân nhìn An Hồng, nói: "Đến đón em đi ăn cơm."
"Tự em có thể đi mà."
"Quá xa, anh cũng thuận tiện ghé qua xem trường học của em một chút, đây là bạn cùng lớp em à?"
Nghe Hàn Hiểu Quân hỏi, An Hồng nghiêng đầu nhìn thì thấy Lộ Vân Phàm dắt xe đứng sau lưng cô.
Vẻ mặt của cậu ta cũng không có gì khác thường, chỉ là trong ánh mắt có cái gì đó không rõ ràng lắm.
An Hồng nói: "A, đây là Lộ Vân Phàm bạn học cùng lớp em."
Lộ Vân Phàm thấy An Hồng giới thiệu mình với Hàn Hiểu Quân, đẩy xe về phía trước, cười nói: "Hàn Hiểu Quân, chúng ta đã gặp nhau rồi."
Hàn Hiểu Quân ngạc nhiên, anh suy nghĩ một chút mới nhớ tới thằng nhóc trước mặt—— đó không phải là thằng nhóc xinh đẹp tức giận ở trước cửa rạp chiếu bóng đấy hay sao!
Mới qua hơn hai năm nhưng đã cao như vậy rồi, dáng vẻ có sự thay đổi rất lớn.
Hàn Hiểu Quân cười với Lộ Vân Phàm: "Anh vẫn nhớ được em, khi đó vẫn còn nhỏ mà bây giờ đã ra dáng một thanh niên rồi."
An Hồng quay đầu lại nói: "Lộ Vân Phàm, mình quên nói với cậu là hôm nay mình không về nhà, mình sẽ đến nhà Hàn Hiểu Quân ăn cơm."
"À." Lộ Vân Phàm nhìn cô một cái, nói, "Vậy mình đi trước."
Lúc này, Tần Nguyệt cùng mấy nữ sinh dắt xe đạp xuất hiện tại cổng trường, cô liếc mắt nhìn thấy Hàn Hiểu Quân dưới bóng cây, vui vẻ kêu lên: "Anh Hiểu Quân!"
Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn thấy Tần Nguyệt đỏ mặt đẩy xe tới, cô nhìn An Hồng, lại nhìn Lộ Vân Phàm rồi hỏi Hàn Hiểu: "Tại sao anh đến trường bọn em?"
Hàn Hiểu Quân cầm lấy ba lô trên lưng An Hồng, ném vào trong giở xe, lại nhận lấy xe đạp từ trong tay An Hồng, nói: "Ngày mai anh trở lại huyện W, tối nay ba mẹ anh muốn An Hồng đến nhà ăn cơm, anh tới đón em ấy."
Tần Nguyệt có chút mất mát, trên mặt tỏ rõ sự thất vọng, còn có sự lúng túng, cô nói: "A, ngày mai anh đã đi rồi à, em có thể đến tiễn anh không?"
Cái này đã coi như là một sự biểu đạt rất thẳng thắn, người có ngu thế nào đi nữa cũng có thể hiểu được ý cô.
Hàn Hiểu Quân mỉm cười: "Không cần đâu, anh đi chuyến tàu sáng, lúc đó các em đang tập quân sự."
"Vậy sao......" Tần Nguyệt cúi đầu, bàn tay bóp chặt tay lái, đốt ngón tay cũng có chút trắng bệch.
Hàn Hiểu Quân nhìn qua mấy cô bé cậu bé mặc đồ rằn ri trước mặt, nói với An Hồng: "A Hồng, lên xe thôi."
"A, Vâng." An Hông nghiêng người ngồi lên yên xe phía sau, Hàn Hiểu Quân lên xe, xe An Hồng là xe nữ, hơi thấp với anh, đạp xe rất mất sức nhưng anh không nói gì, giẫm bàn đạp, chở theo An Hồng lên đường.
An Hồng vẫy tay với Lộ Vân Phàm và Tần Nguyệt, coi như là chào tạm biệt.
Lộ Vân Phàm vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ, nghe bọn họ nói chuyện, cậu ta nhìn bóng dáng Hàn Hiểu Quân và An Hồng rời đi, môi mỏng hơi nhếch.
Cậu ta nhìn thấy rất rõ ràng, An Hồng ôm chặt lấy eo Hàn Hiểu Quân một cách rất tự nhiên, thậm chí gò má An Hồng còn áp vào lưng Hàn Hiểu Quân.
Cậu ta còn phát hiện ra rằng mình vẫn không cao như Hàn Hiểu Quân, không cường tráng như Hàn Hiểu Quân.
Tần Nguyệt nhìn Lộ Vân Phàm, đột nhiên hỏi: "Cậu thích An Hồng?"
Lộ Vân Phàm cúi đầu nhìn cô, nói: "Không phải việc của cậu."
"Mình thích Hàn Hiểu Quân."
"Chẳng liên quan gì đến tôi."
"An Hồng thích Hàn Hiểu Quân, cậu nói chuyện này không liên quan đến cậu à?"
"Hàn Hiểu Quân là bạn trai của An Hồng từ lâu rồi."
Tần Nguyệt nhảy dựng lên, nói: "Cái gì? Tại sao mình lại không biết? Ai nói cho cậu!"
Lộ Vân Phàm nhìn cô một cách kỳ quái: "Chính miệng hai người bọn họ đã thừa nhận. Hơn hai năm trước."
"Không thể nào!" Tần Nguyệt nhìn Lộ Vân Phàm chằm chằm, nói, "Bọn họ gạt cậu rồi, hai người chỉ là thanh mai trúc mã, chưa bao giờ ở chung một chỗ."
"Thật không?" Đôi mắt Lộ Vân Phàm sáng rực lên.
"Mình lừa cậu làm gì!" Tần Nguyệt hừ một tiếng, nói, "Lộ Vân Phàm, mình nói này, cậu có muốn hai chúng ta hợp tác một chút không?"
Lộ Vân Phàm nhìn cô chằm chằm, cậu ta nhớ cô bạn này, khi còn bé đánh nhau cùng An Hồng, chính cậu ta là người vẫn ngồi bên cạnh An Hồng, lấy khăn bịt vết thương trên đầu An Hồng.
Cậu ta còn gặp An Hồng và cô bạn này cùng đi đến trường cùng về nhà, còn dạy An Hồng khiêu vũ trên hành lang nữa.
Cậu ta không phải là bạn tốt nhất của An Hồng hay sao? Lúc này lại hỏi mình có muốn hợp tác không.
Hợp tác? Lộ Vân Phàm cảm thấy thật đáng thương cho An Hồng.
Cậu ta cười phá lên: "Xin lỗi, tôi không cần."
Tần Nguyệt chưa từ bỏ ý định: "An Hồng chỉ thích Hàn Hiểu Quân mà thôi, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội, mà mình cũng vậy."
Lộ Vân Phàm đạp xe, ném một câu nói cho Tần Nguyệt: "Cậu có cơ hội hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ biết là cái tôi có chính là cơ hội."
Cậu ta đạp xe phi về phía trước, cả người gập xuống rất thấp, mông cũng nhấc khỏi yên xe, chân đạp rất nhanh.
Cậu ta mới biết được một tin tức, An Hồng và Hàn Hiểu Quân chỉ là thanh mai trúc mã, chưa bao giờ ở chung một chỗ.
Mặc kệ lúc ban đầu lý do bọn họ kết hợp để lừa gạt mình là gì, Lộ Vân Phàm chỉ muốn cười thật to, cậu ta rất có lòng tin đối với chính mình, mặc dù mới mười bốn tuổi nhưng cậu ta chắc chắn rằng, trong cuộc tranh giành này mình sẽ là người thắng cuộc!
An Hồng ngồi ở sau lưng Hàn Hiểu Quân, đung đưa chân, nhìn phong cảnh hai bên đường phố, tâm trạng rất vui.
Hàn Hiểu Quân từ chối Tần Nguyệt ngay trước mặt cô và Lộ Vân Phàm, An Hồng cảm thấy trong lòng có chút thỏa mãn. Có một số việc dù bọn họ không làm rõ nhưng mà mọi người có thể cảm nhận được. An Hồng đoán không ra tâm tư của Hàn Hiểu Quân nhưng cho tới bây giờ, cô rất hài lòng với tình huống này.
Hàn Hiểu Quân đạp xe, gió thổi vạt áo sơ mi của anh, An Hồng ôm lấy eo anh, khóe miệng cong lên.
Hàn Hiểu quân đột nhiên hỏi: "Mới vừa rồi người bạn học kia là Lộ Vân Phàm đúng không, không phải là cậu ta nhỏ tuổi hơn em à, sao lại học chung một lớp?"
"Cậu ta nhảy hai lớp, thành tích rất suất sắc, nhưng mà cậu ta chính là một thằng nhóc thối tha."
"Vậy hả." Hàn Hiểu Quân mỉm cười, ánh mắt của Lộ Vân Phàm rõ ràng như vậy mà cô nhóc này còn không phát hiện ra?
Anh nghĩ, bây giờ cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ mà cũng thật đáng kinh ngạc.
Về đến nhà Hàn, cha Hàn mẹ Hàn thấy An Hồng đều rất vui vẻ, cha Hàn lôi kéo An Hồng xem một ít rễ cây, tảng đá mà mình sưu tầm được, Hàn Hiểu Quân mặc tạp dề vào phòng bếp phụ giúp mẹ Hàn.
Mẹ Hàn nhìn dáng vẻ buôn chuyện long trời lở đất của An Hồng và cha Hàn trong phòng khách, lặng lẽ nói với Hàn Hiểu Quân: "Con trai, còn chưa tới một học kỳ nữa là con trở lại rồi, có nghĩ đến chuyện cùng Hồng Hồng phát triển quan hệ không?"
Hàn Hiểu Quân nhịn cười, nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, An Hồng mới mười sáu tuổi thôi mà."
"Khụ! Mười sáu tuổi không nhỏ, lúc mẹ mười lăm tuổi đã theo cha con ra ngoài làm việc rồi đó."
"Thời của cha mẹ lúc đó khác với bây giờ, An Hồng vẫn còn trẻ con lắm."
"Thế nào lại không giống nhau, con nhóc rất thích con, chẳng lẽ con không nhận ra được hả? Con không biết đấy thôi, hồi trung học con phải đến huyện W học, buổi sáng con đi thì buổi trưa con bé đến tìm con mà không thấy con đâu liền khóc quên trời đất."
Hàn Hiểu Quân cũng không biết chuyện này, lúc này nghe mẹ kể lại, anh nghiêng đầu nhìn vào trong phòng khách, An Hồng mặc đồ rằn ri đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, ăn trái cây, nói chuyện cùng cha Hàn. Anh tưởng tượng dáng vẻ gào khóc của An Hồng năm đó, trong lòng cảm thấy dao động.
Mẹ Hàn nhìn anh nói: "Mẹ nói cho con biết, cô bé giống như Hồng Hồng là hiếm lắm đấy, vừa hiếu thảo vừa ngoan ngoãn, lúc con không ở đây, mỗi tháng con bé đều đến thăm chúng ta, mang theo vịt sốt tương mà bà ngoại làm, ăn cơm xong lại giúp mẹ rửa chén. Mẹ con bé không có bên cạnh mà nó cũng không học đòi tật xấu, học tập thì càng càng giỏi, bây giờ lại xinh đẹp như thế, con nói xem người vợ như vậy biết tìm ở đâu hả"
Hàn Hiểu Quân mỉm cười, nói: "Mẹ, con biết rồi, chờ An Hồng học xong đại học rồi tính."
"Con trai, con không cần nghĩ là mẹ càm ràm nhiều lời, cái gì cũng phải nắm chắc, cô bé tốt đẹp như thế nếu bị người khác lấy mất, lúc đó con có khóc cũng không kịp."
Nói xong mẹ Hàn bưng mâm thức ăn ra khỏi phòng bếp.
Hàn Hiểu Quân đứng ở nơi đó, nghĩ tới lời của mẹ không khỏi mỉm cười lắc đầu một cái.
Cơm nước xong, Hàn Hiểu Quân đưa An Hồng về nhà.
Dọc theo đường đi hai người cũng không có nói gì, trước khi chia tay, An Hồng gọi anh lại.
"Hiểu Quân, cái đó, em muốn thì đại học Z." Cô nhìn anh, nghiêm túc nói.
Đại học Z ở ngoại ô thành phố J, An Hồng muốn nói cho anh biết, cô sẽ ở lại thành phố này.
Hàn Hiểu Quân cười, dáng vẻ rất dịu dàng, anh xoa đầu cô: "Được, chờ đến khi em thi đậu, anh sẽ đưa em đi chơi một chuyến."
"Vâng." An Hồng gật đầu một cái, mặt không tự chủ đỏ bừng lên.
Hàn Hiểu Quân xoay người rời đi, bóng lưng của anh cao lớn lại ấm áp, An Hồng nhìn bóng dáng dần dần đi xa, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, An Hồng xuống nhà thì thấy Lộ Vân Phàm đã đứng ở chỗ cũ đợi cô rồi.
An Hồng nhìn sắc mặt cậu ta có gì đó không đúng, nhăn mặt hỏi: "Cậu làm sao mà hai mắt thâm quầng như vậy, ngủ không ngon à?"
Lộ Vân Phàm ngẩn ra, nói lớn tiếng: "Không có! Không có!"
An Hồng cười cười, tâm tình cô rất tốt,vừa đạp xe vừa nói: "Đi ăn sáng đi."
Lộ Vân Phàm nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn giống như con bướm của cô, vẻ mặt ngày càng kém, suy nghĩ một chút liền đạp xe đi theo.
Trên đường đi học, đột nhiên cậu ta hỏi An Hồng: "Mẹ cậu gọi cậu là gì?"
"Hồng Hồng."
"Bà ngoại thì sao?"
"Hồng Hồng."
"Thế những người khác trong nhà thì sao?"
"Mình không còn người thân nào khác, hàng xóm cũng gọi mình là Hồng Hồng."
"Vậy...... Bạn trai gọi cậu là gì?"
"...... A Hồng." An Hồng nhỏ giọng trả lời, có chút chột dạ.
Lộ Vân ung dung thản nhiên hỏi tiếp: "Vậy các bạn học gọi bạn là gì?"
"An Hồng chứ còn gì nữa?" Cô suy nghĩ một lúc "Còn có Hắc Tinh Tinh, em gái khỉ đột, em gái răng sắt, răng đậu đen gì gì đó, đều là nhờ phúc của cậu hết."
Lộ Vân Phàm run rẩy khóe miệng: "Vậy sau này mình gọi cậu là An An nhé."
"......" An Hồng không hiểu, nhếch lông mày nghiêng đầu nhìn cậu ta"Tại sao?"
"Dễ nghe." Lộ Vân Phàm nhe răng cười.
"Tùy cậu."
"Vậy...... An A n, sau này cậu không được để cho người khác gọi cậu giống như vậy nhé."
"Cái gì? Tại sao?"
"Không tại sao." Lộ Vân Phàm đột nhiên gia tăng sức lực đạp xuống bàn đạp, xe đạp "Vèo" một cái liền phi về phía trước.
An Hồng sững người nhìn bóng lưng màu xanh, trong lòng có một cảm xúc không thể nói rõ thành lời.
Lộ Vân Phàm quả nhiên là một người quái lạ, làm những chuyện kì cục không giải thích nổi, nói năng lảm nhảm ngốc nghếch.
Dù sao cậu ta mới mười bốn tuổi, An Hồng nghĩ.
Cô quay đầu nhìn về phía ga xe lửa, đó là phía Đông thành phố, mặt trời đang từ từ nhô lên, ánh sáng màu cam khiến An Hồng phải nheo mắt lại.
Chuyến tàu chở Hàn Hiểu Quân chắc cũng sắp xuất phát rồi.
Chỉ cần qua cái học kỳ này, Hàn Hiểu Quân có thể quay trở lại, sẽ không bao giờ rời đi nữa.
Thật tốt.
Lúc này, Lộ Vân Phàm đang đi phía trước dừng xe lại, tóc đen tung bay, quay đầu về phía An Hồng kêu lớn:
"An An! Ngẩn người cái gì, đi mau lên sắp muộn rồi!"
"Oh!" An Hồng quay đầu lại nhanh chóng đạp xe.
Thành phố cuối tháng tám, thời tiết dần dần thay đổi, các bạn thanh niên nam nữ ôm trong lòng những tâm sự riêng tư dần dần trưởng thành.
Năm tháng thanh xuân luôn là thời gian tốt đẹp nhất, chỉ là không ai biết được tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.