Thanh Xuân Của Em Là Anh

Chương 14:

Phạm Kiều Trang

27/01/2022

Ngày hôm sau đi làm, không hiểu sao trưởng phòng cứ cau có với tôi, còn giao cho tôi bao nhiêu việc, mặc dù tôi đã cắm đầu cắm cổ vào làm rồi mà vẫn bị mắng như thường.

Giờ ăn trưa, Thuỷ bê khay thức ăn đầy ắp tiến đến ngồi cùng bàn với tôi, chưa kịp ngồi xuống cậu ấy đã thở dài thườn thượt. Tôi nhịn không được, đành dừng nhai cơm, ngẩng đầu hỏi Thuỷ

– Có chuyện gì mà cậu có vẻ sầu não thế?

– Vì cậu đấy?

– Sao thế?

– Cậu có gây thù chuốc oán hay giành giật bồ của bà Hà không?

Sặc, tôi dừng hình, suýt phun cả miếng cơm vào mặt cậu ta. Gây thù chuốc oán thì có khả năng, nhưng giật bồ của người khác là chuyện tôi tuyệt đối không làm nha.

– Cậu nghĩ cái gì thế?

– Thì mình cũng không nghĩ cậu là người như vậy, nhưng tự nhiên bà Hà đối xử với cậu như thế, nhất định là có vấn đề.

Ngẫm đi ngẫm lại cũng đúng. Lúc tôi mới đến công ty, mọi người đều rất nhiệt tình với tôi, tự nhiên cách đây vài ngày mọi chuyện lại thay đổi 180 độ. Trưởng phòng tuy là người hơi đồng bóng, lại thích loè loẹt nhưng không tự nhiên thù ghét ai bao giờ. Nay bỗng dưng đối xử với tôi tàn ác như vậy, chắc chăn là có nguyên nhân. Tôi nghĩ mãi, nghĩ đến nát óc mà không biết mình sai ở chỗ nào.

***

Sau khi nghỉ trưa, tôi lại “được” giao một đống việc, và tệ hơn nữa, kể từ nay chuyện rửa ấm chén, pha trà, pha cafe đều do tôi đảm nhiệm. Tôi nhịn.

Gần tới giờ tan làm, tôi đang soạn đồ chuẩn bị ra về thì chị Hà đưa cho tôi một đống giấy tờ cao quá mặt, dặn dò tôi nhất định phải làm xong trong hôm nay. Không phải chứ, báo cáo này làm nửa tháng chưa chắc đã xong, vậy mà kêu tôi làm trong một ngày. Huống hồ giờ đã hết giờ làm, chắc tôi phải ở lại làm cả đêm mất.

Tôi lại nhịn.

7h, tôi vẫn ở công ty

8h, điện thoại của báo có cuộc gọi đến. Là bác Vương.

Cho tới khi cúp máy, tâm hồn tôi vẫn chưa thể quay về với thể xác. Bác Vương thông báo một tin cực kỳ chấn động: “Ngày mai sẽ dọn đến ở với vợ chồng tôi một thời gian”.

Ôi trời ơi, tôi phải làm sao đây? Đến nấu cơm tôi còn không biết, huống hồ đêm đến chúng tôi vẫn ngủ riêng???

Trời ơi ai gϊếŧ tôi đi.

Sao tự nhiên bao nhiêu chuyện rắc rối ập đến cùng một lúc thế này.

***

11 giờ, cuối cùng cũng xong báo cáo. Ai bảo tôi thông minh bẩm sinh cơ chứ, rút cục thì cái báo cáo chết tiệt làm trong nửa tháng đã có thể làm xong trong 6 tiếng.

Tôi thở phào một hơi. Về thôi!!!



Cả công ty vắng tanh, chỉ còn mình phòng tôi sáng đèn, chắc giờ này bác Bảo vệ cũng ngủ rồi.

Bình thường tôi vẫn đi xe bus đi làm, giờ này đã hết xe bus từ lâu, có lẽ phải kiếm một chiếc taxi để về mới được.

Không ngờ, vừa bước chân đến cổng, đã thấy xe của anh đỗ im lìm trước mặt.

Thấy tôi đi ra, anh mở cửa xe bước xuống, yên lặng nhìn tôi

– Sao anh lại ở đây?

– Đợi em

Tim tôi muốn vọt ra khỏi lồng ngực, anh đợi tôi, nếu ngày nào anh cũng đợi tôi như vậy, tôi nguyện để cho bà Hà đồng bóng hành hạ cho tới khi về hưu thì thôi.

Trên đường trở về, anh hỏi tôi “tại sao phải làm muộn như vậy”. Tôi không muốn anh quan tâm đến mấy chuyện đàn bà so đo nhau nên đành nói dối tự mình mải mê làm việc quên thời gian.

– À phải rồi, bác Vương…à, ba nói mai sẽ đến ở cùng chúng ta.

– Tôi biết rồi

– Vậy phải làm sao đây, lỡ ba biết….

– Không sao. Đã có tôi rồi.

Sao câu này của anh khó hiểu như vậy nhỉ? Đã có anh ở đây rồi hay là anh đã nghĩ ra phương pháp gì để đối phó rồi?

Thôi mặc kệ. Chuyện ngày mai, để mai tính

***

Ngày hôm sau tôi vẫn bị ăn mắng như thường lệ. 5h chiều trở về nhà, đã thấy bác Vương đã ở trong nhà. Bên cạnh còn mang theo đủ 3 người, chị giúp việc, chú tài xế và bác sĩ riêng.

Tảng đá trong lòng tôi bỗng chốc tan thành tro bụi, cũng may bác Vương suy nghĩ chu toàn, cho cả chị giúp việc đến để nấu cơm giúp tôi, nếu không, khả năng tôi bị vạch trần tài năng nấu ăn tệ hại của mình lên đến 99%.

Hôm nay, Phong trở về sớm ăn cơm với chúng tôi. Bữa cơm vì thế mà ấm áp hơn rất nhiều.

Vụ nấu ăn đã tạm coi như xử lý xong, còn vụ đi ngủ thì tôi biết tính sao đây?? Chẳng lẽ để bác Vương thấy chúng tôi ngủ riêng? Ôi trời ơi…điên mất.

Ăn cơm xong, tôi liếc anh một cái, ánh mắt như muốn nói “anh nghĩ cách đi”, tuy nhiên, đến tận 10 giờ đêm, chương trình Tivi đã xem gần hết mà vẫn chưa thấy có tiến triển gì.

Tôi đang định tiến đến nhéo anh một cái thì bất chợt bác Vương lên tiếng:

– Ba mệt rồi, hai đứa cũng đi nghỉ đi.



– Vâng.

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm cách gì.

Lên đến phòng, anh đề nghị ngủ ở sofa. Đương nhiên là tôi đồng ý. Chỉ có điều, chúng tôi chưa kịp đi ngủ thì đã thấy bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa phòng

– Phong, ngủ chưa?

Là tiếng của bác Vương. Ôi trời ơi, chẳng lẽ còn kiểm tra xem chúng tôi có ngủ chung với nhau không à? Huhu

Anh mở cửa, bác Vương chăm chú nhìn chúng tôi một lượt, bất chợt tầm mắt dừng ở sofa sẫm màu cạnh giường lớn.

– Mang cái sofa này sang phòng ba đi. Chú Quý sẽ ngủ với ba bên đó.

Anh nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý. Sau đó cùng chú Quý khiêng sofa sang bên phòng bác Vương.

Chẳng lẽ bác ấy biết chúng tôi ngủ riêng? Hay là biết tôi với anh không thể hòa hợp? Hoặc là sốt ruột mong có cháu nội quá rồi??? Trời ơi…Tôi nghi ngờ chuyện này có dính dáng đến ba Thiên của tôi, một người như bác Vương làm sao có thể nghĩ ra những thủ đoạn dã man như vậy chứ.

(Hổ Bé: Đúng là ba của cô đấy cô Thanh Xuân ạ. Hahahaa)

***

Sau khi về phòng, việc đầu tiên anh làm là….đi tắm. Anh tắm nhiều có sợ nhạt thịt hay không nhỉ? Cái bệnh sạch sẽ quá mức của anh khiến cho tôi thấy bức bối vô cùng.

Khi trở ra, trên người anh mặc một chiếc áo choàng bông lớn, vài lọn tóc ướt còn lòa xòa trên trán, giờ trong phòng chẳng còn sofa, chẳng còn cái gì có thể ngồi ngoài chiếc giường lớn, mà trên giường thì lại có tôi. Cho nên anh cứ đứng yên một chỗ, không biết tiếp theo nên làm gì cho phải.

Rút cục, tôi không nỡ nhìn thấy anh như vậy, đành phải lên tiếng trước

– Anh cứ ngủ trên giường, em xuống sàn ngủ cũng được.

Phong im lặng nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống đống chăn gối. Kỳ thực, phòng của tôi chỉ có mỗi một bộ chăn gối này thôi, nếu anh ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất, nhất định là chỉ có gối chứ không có chăn, cũng chẳng có đệm. Mà nền gỗ thì rất lạnh.

Tôi thấy biểu tình của anh như vậy, đành chầm chậm bò xuống giường, còn tiện tay ôm theo một chiếc gối, không ngờ chân chưa kịp chạm xuống đất, anh đã tiến đến ngồi cạnh tôi

– Em nằm trên giường đi

– Không, anh cứ nằm trên giường đi, em quen ngủ dưới đất rồi.

Tôi lại nói dối rồi, tôi có bệnh đau lưng, nếu không nằm đệm thì tôi đau lưng chết mất, bởi vậy nên dù mùa đông hay mùa hè, dù có nóng đến chảy mỡ ra được thì trên giường của tôi luôn luôn phải có đệm.

– Ngủ cùng đi.

Tôi kinh ngạc, há hốc mồm nhìn anh. Rõ ràng cách đây 5 tháng anh nói “sẽ không chung chăn gối” với tôi. Có lẽ chuyện đến nước này, anh cũng chỉ bất đắc dĩ mà phải ngủ cùng tôi. Chắc chắn là do anh không muốn bác Vương buồn.

Thôi mặc kệ đi, đối với tôi mà nói, đêm nay sẽ là đêm đầu tiên tuyệt nhất trong đời. Vì được ngủ cạnh người đàn ông tôi yêu!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Của Em Là Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook