Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 107
Quỳnh Quyên Ôn
20/06/2024
Hoài Nam Tư Âm bình tĩnh nụ cười vẫn vật giọng nói ôn hòa:
“Mắt của anh hoàn toàn không có người phù hợp, chỉ có em mới có thể cho anh, nhưng mà một khi đưa mắt cho anh thì anh không thể phẫu thuật đổi lại mắt cho em,cho dù có làm em cũng không nhìn thấy được nên chỉ vô dụng thôi”
Từng lời nói bình thản của Hoài Nam Tư Âm chậm rãi vang lên là từng mũi dao cứa vào tim hắn,mắt hắn trừng lớn nhìn cậu, giọng hắn run rẩy vang lên:
“Ngay từ đầu,ngay từ đầu em đã biết một khi đổi mắt cho anh thì em sẽ không còn cơ hội nhìn thấy nữa,tại sao,tại sao em vẫn làm,tại sao vậy,…”
Hoài Nam Vĩnh Xuyên từ từ khụy xuống dưới chân cậu,cả gương mặt bần thần tim đau đến không thở nổi “Đều là lỗi của mình,ông trời ơi,đều là lỗi của tôi tại sao ông lại để em ấy chịu thay tôi thế này,…”
Vốn dĩ Hoài Nam Vĩnh Xuyên là anh em cùng cha khác mẹ với Hoài Nam Tư Âm,cha của hai người cũng là một Thiếu Tướng trong quân đội vì mắc một sai lầm mới có Hoài Nam Tư Âm mẹ của Hoài Nam Tư Âm bỏ đi để lại cậu,cha hai người đưa cậu về mẹ của Hoài Nam Vĩnh Xuyên không hề trách Hoài Nam Tư Âm mà còn rất yêu thương cậu.
Ngày nhỏ hai anh em vô cùng thân thiết, Hoài Nam Vĩnh Xuyên luôn yêu thương em trai mình chưa từng ghét bỏ hay bất cứ điều gì, Hoài Nam Tư Âm ngày còn bé là một đứa trẻ bướng bỉnh nhưng luôn được chiều chuộng Hoài Nam Vĩnh Xuyên luôn chiều theo ý em trai mình mà chưa từng có suy nghĩ gì.
Nhưng mà hạnh phúc không kéo dài lâu, năm Hoài Nam Tư Âm được 10 tuổi, Hoài Nam Vĩnh Xuyên 14 tuổi.Vì cậu muốn đi thủy cung nhưng vẫn luôn nằng nặc đòi đi cho bằng được dù cho đó là ngày mưa tầm tã,cha mẹ luôn chiều theo ý của cậu chưa từng từ chối Hoài Nam Vĩnh Xuyên ngày hôm đó phải đi học thêm nên không đi cùng.Chiếc xe ô tô chở gia đình ba người họ vui vẻ tiến đến thủy cung nhưng giữa đường đã gặp một chiếc xe tải mất kiểm soát mà đâm sầm vào xe của ba người,ba mẹ vì bảo vệ cho Hoài Nam Tư Âm mà chết thảm.Hoài Nam Tư Âm được đưa vào bệnh viện cậu chỉ bị chấn thương nhẹ.
Ngày cậu xuất viện cũng là ngày tang lễ của bố mẹ diễn ra,cậu đi tới chỗ Hoài Nam Vĩnh Xuyên níu lấy tay áo của hắn mà khóc rất nhiều, Hoài Nam Vĩnh Xuyên chỉ lạnh lùng hất mạnh tay cậu ra nói:
“Cút đi,tất cả là tại ngươi,tại ngươi,cha mẹ mới như vậy đồ con của kẻ thứ ba”
Hắn tức giận tuôn ra những lời nói lạnh lùng và nhẫn tâm nhất, Hoài Nam Tư Âm ngày đó chỉ biết khóc lớn.Sau đó tình cảm của hai anh em càng lúc càng đi xuống Hoài Nam Vĩnh Xuyên hận cậu đến tận xương tủy,hắn hận suốt hai mươi mấy năm nhưng vẫn nuôi nấng cậu nhưng luôn buông lời cay nghiệt nhất với cậu.
Hoài Nam Tư Âm sau khi cha mẹ mất tính cách cũng thay đổi hoàn toàn, không còn bướng bỉnh cũng không còn quậy phá,cậu trở nên ngoan ngoãn và hiền lành.Năm cậu 18 tuổi hắn 22 tuổi,hắn đã là một Thượng Tá ngày càng ít về nhà mỗi khi về cũng luôn buông lời cay độc với cậu chưa từng cho cậu một ánh mắt tốt,cậu là học sinh cấp ba luôn bị bạn bè bắt nạt mà chưa dám phản kháng mỗi ngày đi học về là vết thương chất chồng hắn nhìn thấy cũng chỉ lạnh nhạt nói:
“Bao nhiêu đó còn chưa xứng đáng với những gì mà ngươi gây ra,đừng trưng ra bộ mặt kinh tởm đó”
Cậu cũng đã quen chỉ im lặng chịu đựng toàn bộ vì cậu biết rất rõ đây là sự trừng phạt cho cậu,cậu chưa từng oán giận hay than thở với bất kỳ ai và quan trọng hơn hết cậu chưa từng hận hắn dù chỉ là một chút.
Vào một ngày khi cậu chuẩn bị đi học về thì có rất nhiều học sinh đố kị với thành tích của cậu mà đã đánh cậu một trận rất tàn nhẫn bọn họ dìm cậu trong nước,sau đó là những trận đánh đến mức người cậu toàn máu khi chúng rời đi đã nhốt cậu trong phòng tối,cậu sợ bóng tối nhất cậu bị ám ảnh bởi cái chết của bố mẹ, Hoài Nam Tư Âm đã cố gắng điện cho hắn chỉ cầu xin hắn nghe máy và đến cứu mình,cậu đã rất vui mừng khi hắn chịu nhấc máy nhưng cậu chỉ nhận được câu nói lạnh lẽo của hắn:
“Nếu có thể chết thì cứ chết đi”
Hoài Nam Tư Âm cảm thấy đó là lần đầu tiên cảm thấy thất vọng về Hoài Nam Vĩnh Xuyên đến như vậy nhưng mà cậu lại không dám hận hay oán giận bởi cậu không có tư cách đó,cậu gào khóc trong căn phòng tối đó liên tục đập cửa và cào cấu lấy cánh cửa đến mức móng tay cũng bật ra các đầu ngón tay cũng chỉ toàn là máu cậu hy vọng ai đó hãy đến cứu cậu.Lần đó nhờ bác bảo vệ đi kiểm tra mà đã vô tình phát hiện ra cậu rồi đưa cậu tới bệnh viện.
“Mắt của anh hoàn toàn không có người phù hợp, chỉ có em mới có thể cho anh, nhưng mà một khi đưa mắt cho anh thì anh không thể phẫu thuật đổi lại mắt cho em,cho dù có làm em cũng không nhìn thấy được nên chỉ vô dụng thôi”
Từng lời nói bình thản của Hoài Nam Tư Âm chậm rãi vang lên là từng mũi dao cứa vào tim hắn,mắt hắn trừng lớn nhìn cậu, giọng hắn run rẩy vang lên:
“Ngay từ đầu,ngay từ đầu em đã biết một khi đổi mắt cho anh thì em sẽ không còn cơ hội nhìn thấy nữa,tại sao,tại sao em vẫn làm,tại sao vậy,…”
Hoài Nam Vĩnh Xuyên từ từ khụy xuống dưới chân cậu,cả gương mặt bần thần tim đau đến không thở nổi “Đều là lỗi của mình,ông trời ơi,đều là lỗi của tôi tại sao ông lại để em ấy chịu thay tôi thế này,…”
Vốn dĩ Hoài Nam Vĩnh Xuyên là anh em cùng cha khác mẹ với Hoài Nam Tư Âm,cha của hai người cũng là một Thiếu Tướng trong quân đội vì mắc một sai lầm mới có Hoài Nam Tư Âm mẹ của Hoài Nam Tư Âm bỏ đi để lại cậu,cha hai người đưa cậu về mẹ của Hoài Nam Vĩnh Xuyên không hề trách Hoài Nam Tư Âm mà còn rất yêu thương cậu.
Ngày nhỏ hai anh em vô cùng thân thiết, Hoài Nam Vĩnh Xuyên luôn yêu thương em trai mình chưa từng ghét bỏ hay bất cứ điều gì, Hoài Nam Tư Âm ngày còn bé là một đứa trẻ bướng bỉnh nhưng luôn được chiều chuộng Hoài Nam Vĩnh Xuyên luôn chiều theo ý em trai mình mà chưa từng có suy nghĩ gì.
Nhưng mà hạnh phúc không kéo dài lâu, năm Hoài Nam Tư Âm được 10 tuổi, Hoài Nam Vĩnh Xuyên 14 tuổi.Vì cậu muốn đi thủy cung nhưng vẫn luôn nằng nặc đòi đi cho bằng được dù cho đó là ngày mưa tầm tã,cha mẹ luôn chiều theo ý của cậu chưa từng từ chối Hoài Nam Vĩnh Xuyên ngày hôm đó phải đi học thêm nên không đi cùng.Chiếc xe ô tô chở gia đình ba người họ vui vẻ tiến đến thủy cung nhưng giữa đường đã gặp một chiếc xe tải mất kiểm soát mà đâm sầm vào xe của ba người,ba mẹ vì bảo vệ cho Hoài Nam Tư Âm mà chết thảm.Hoài Nam Tư Âm được đưa vào bệnh viện cậu chỉ bị chấn thương nhẹ.
Ngày cậu xuất viện cũng là ngày tang lễ của bố mẹ diễn ra,cậu đi tới chỗ Hoài Nam Vĩnh Xuyên níu lấy tay áo của hắn mà khóc rất nhiều, Hoài Nam Vĩnh Xuyên chỉ lạnh lùng hất mạnh tay cậu ra nói:
“Cút đi,tất cả là tại ngươi,tại ngươi,cha mẹ mới như vậy đồ con của kẻ thứ ba”
Hắn tức giận tuôn ra những lời nói lạnh lùng và nhẫn tâm nhất, Hoài Nam Tư Âm ngày đó chỉ biết khóc lớn.Sau đó tình cảm của hai anh em càng lúc càng đi xuống Hoài Nam Vĩnh Xuyên hận cậu đến tận xương tủy,hắn hận suốt hai mươi mấy năm nhưng vẫn nuôi nấng cậu nhưng luôn buông lời cay nghiệt nhất với cậu.
Hoài Nam Tư Âm sau khi cha mẹ mất tính cách cũng thay đổi hoàn toàn, không còn bướng bỉnh cũng không còn quậy phá,cậu trở nên ngoan ngoãn và hiền lành.Năm cậu 18 tuổi hắn 22 tuổi,hắn đã là một Thượng Tá ngày càng ít về nhà mỗi khi về cũng luôn buông lời cay độc với cậu chưa từng cho cậu một ánh mắt tốt,cậu là học sinh cấp ba luôn bị bạn bè bắt nạt mà chưa dám phản kháng mỗi ngày đi học về là vết thương chất chồng hắn nhìn thấy cũng chỉ lạnh nhạt nói:
“Bao nhiêu đó còn chưa xứng đáng với những gì mà ngươi gây ra,đừng trưng ra bộ mặt kinh tởm đó”
Cậu cũng đã quen chỉ im lặng chịu đựng toàn bộ vì cậu biết rất rõ đây là sự trừng phạt cho cậu,cậu chưa từng oán giận hay than thở với bất kỳ ai và quan trọng hơn hết cậu chưa từng hận hắn dù chỉ là một chút.
Vào một ngày khi cậu chuẩn bị đi học về thì có rất nhiều học sinh đố kị với thành tích của cậu mà đã đánh cậu một trận rất tàn nhẫn bọn họ dìm cậu trong nước,sau đó là những trận đánh đến mức người cậu toàn máu khi chúng rời đi đã nhốt cậu trong phòng tối,cậu sợ bóng tối nhất cậu bị ám ảnh bởi cái chết của bố mẹ, Hoài Nam Tư Âm đã cố gắng điện cho hắn chỉ cầu xin hắn nghe máy và đến cứu mình,cậu đã rất vui mừng khi hắn chịu nhấc máy nhưng cậu chỉ nhận được câu nói lạnh lẽo của hắn:
“Nếu có thể chết thì cứ chết đi”
Hoài Nam Tư Âm cảm thấy đó là lần đầu tiên cảm thấy thất vọng về Hoài Nam Vĩnh Xuyên đến như vậy nhưng mà cậu lại không dám hận hay oán giận bởi cậu không có tư cách đó,cậu gào khóc trong căn phòng tối đó liên tục đập cửa và cào cấu lấy cánh cửa đến mức móng tay cũng bật ra các đầu ngón tay cũng chỉ toàn là máu cậu hy vọng ai đó hãy đến cứu cậu.Lần đó nhờ bác bảo vệ đi kiểm tra mà đã vô tình phát hiện ra cậu rồi đưa cậu tới bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.