Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 163
Quỳnh Quyên Ôn
17/07/2024
Cố Thanh và Hoàng Băng đang nói thì không biết xảy ra chuyện gì bọn họ cảm nhận được tiếng xé gió vang lên lanh lảnh bên tai hai người lập tức tách nhau ra nhảy lên hai cành cây ở đối diện nơi họ vừa tránh có rất nhiều phi tiêu đã phóng tới và cắm thẳng xuống đất, Hoàng Băng chau mày nghĩ “Ám khí là có người đến hay đây là bẫy trong khu rừng mà ban tổ chức đặt ra”.
Cố Thanh vẫn đang nhìn những ám khí trên đất thì đằng sau lại có tiếng xé gió cậu nhanh chóng phi thân đáp lên cành cây bên cạnh Hoàng Băng nói:
“Có người đến”
Cả hai người vừa dứt câu thì hướng đối diện trên cành cây ban nãy của Cố Thanh đã đứng, xuất hiện ba bốn người Hoàng Băng nhìn bốn người họ nghĩ “Hợp tác chia điểm sao,… Phải rồi không có quy định không cho phép hợp tác mà”.
Cố Thanh nói:
“Có nhận ra họ không”
Hoàng Băng gật đầu đề phòng nói:
“Chính Tư,Lục Đình,Tình Hữu Ý, và Thời Thiếu Kiệt”
Thời Thiếu Kiệt nhìn hai người kiêu ngạo nói:
“Giao ra vải điểm hay chết”
Hoàng Băng nữa con mắt nhìn Thời Thiếu Kiệt như nhìn thứ gì đó kinh dị khiến người khác cảm thấy buồn nôn, Thời Thiếu Kiệt nhìn biểu cảm của Hoàng Băng tức giận nói:
“Biểu cảm gì đó hả”
Hoàng Băng nhìn Thời Thiếu Kiệt hỏi:
“Nè ngươi tự luyến nặng lắm đúng không hay não bị úng nước rồi có ai ngu đần giao đồ ra cho ngươi nói như ngươi là thánh nhân ấy,sao không lấy gương soi lại mình đi”
Lục Đình ngồi trên cây mà cảm thấy buồn cười nghĩ “Không phải ai cũng nói Nhị Tiểu Thư Hoàng Thị ngoan hiền đoan trang,đây là kiểu đoan trang gì vậy chứ chửi người khác không có manh giáp “.
Thời Bang Chủ ở bên này nghe con trai bị một cô nhóc mắng mỏ thì không biết phải nói gì chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm.
Ôn Tuyền ngồi trong phòng nghe Hoàng Băng mắng mà thản nhiên uống một ngụm trà nghĩ “Để Băng Băng ở gần Anh Anh nên học hư rồi”.
Thời Thiếu Kiệt tức không nói được tay liền phóng ra ám khí về phía Cố Thanh,Cố Thanh và Hoàng Băng liền tách ra để tránh, Chính Tư liền ngăn Thời Thiếu Kiệt lại nói:
“Thời Thiếu Gia bình tĩnh đi,bọn họ một tên ẻo lả một đứa con gái thì làm được gì nói chuyện một chút là được thôi”
Thời Thiếu Kiệt hừ lạnh dừng tay lại lúc này Cố Thanh khụy một gối ngồi trên một cành cây không cảm xúc nói:
“Vậy thì Chính Thiếu Gia thất vọng đi, chúng tôi không rãnh nói chuyện với những tên công tử bột thích ăn hôi người khác và cướp công sức người khác đâu”
Chính Tư bị nói trúng tim đen gân máu liền nổi lên cả gương mặt đen lại nghĩ “Mình nghĩ lại rồi đánh chết bọn họ cướp đồ đi,hai người này miệng lưỡi cay nghiệt thật làm tức chết người khác”.
Tình Hữu Ý đứng dựa vào thân cây từ nãy đến giờ im lặng nhìn Hoàng Băng đang đứng trên cành cây bên kia bình tĩnh nói ánh mắt sắc bén nhìn đến cả Hoàng Băng và Cố Thanh:
“Hai người thật sự không muốn hợp tác”
Hoàng Băng liền đáp không suy nghĩ:
“Không có hứng thú muốn thì tự các người chơi đi”
Hoàng Băng vừa dứt lời thì lập một loạt kim châm bay đến Hoàng Băng liền ngã người ra sau nhưng cô quên mất bản thân đang đứng trên cây,bốn người kia cười lạnh một tiếng cứ ngỡ là Hoàng Băng ngã xuống nhưng Hoàng Băng lại nhanh chân móc chân vào cành cây nên cả người treo ngược trên cành cây, Hoàng Băng cười khinh bỉ nói:
“Chỉ có kẻ ngu mới để lưng tiếp đất”
Hoàng Băng vừa nói xong trước sự tức giận của bốn người kia cô gập người bám lên cành cây rồi đứng vững như cũ,Cố Thanh nhìn tới Tình Hữu Ý nói:
“Cuộc thi này vốn không cho người khác cơ hội nên chúng tôi không muốn thêm phiền phức người có năng lực thì thắng không có năng lực thì phơi thây,…”
Cố Thanh vừa nói vừa lấy trong người ra một quả cầu nhỏ ném mạnh xuống đất khi quả cầu đó phát nổ thì một làn khói mờ mịt xuất hiện chặn mất tầm nhìn của bốn người kia,khi họ nhìn được lần nữa thì Hoàng Băng và Cố Thanh đã biến mất Chính Tư tức giận nói:
“Đáng ghét”
Thời Thiếu Kiệt nghiến răng nói:
“Đi thôi tìm mục tiêu khác”
Ôn Dương bước đi trong khu rừng cô cẩn thận tránh né những cái bẫy do ban tổ chức tạo ra ngán đường các thí sinh tham gia thi,Ôn Dương rất thoải mái tránh từng cái bẫy một.Cô đang bước đi thì nghe được tiếng bước chân gần đó Ôn Dương tăng nhanh khả năng phòng thủ thì đột ngột có rất nhiều mũi tên phóng nhanh về phía cô,Ôn Dương nhanh chóng rút thanh kiếm katana vắt ngang hông chém từng mũi tên một sau khi chém xong thì để lại vào vỏ kiếm cô nhìn xung quanh nghĩ “Cố tình kích hoạt bẫy”.
Ôn Dương đang nghĩ thì một loạt những thân cây gỗ khổng lồ lăn từ đâu về phía cô,Ôn Dương lộn một vòng nhảy lên cành cây tránh những cây gỗ cô vừa lắng nghe vừa quan sát tìm kiếm cái tên đã kích hoạt bẫy thì một viên đạn bay đến chỗ cô,Ôn Dương nhanh nhẹn né tránh viên đạn cô xoay người lại nhìn sau lưng “Không có ai,…”.
Ôn Dương phi thân nhảy đến cái cây cao nhất nhìn xung quanh nghĩ “Ở đây làm gì có chỗ để nhắm bắn chứ, nhưng mình không nghe được tiếng súng,khoan đã chẳng lẽ,…” Ôn Dương theo bản năng xoay người thì một viên đạn từ trên cao bay đến phía cô
*PHẬP*
Cố Thanh vẫn đang nhìn những ám khí trên đất thì đằng sau lại có tiếng xé gió cậu nhanh chóng phi thân đáp lên cành cây bên cạnh Hoàng Băng nói:
“Có người đến”
Cả hai người vừa dứt câu thì hướng đối diện trên cành cây ban nãy của Cố Thanh đã đứng, xuất hiện ba bốn người Hoàng Băng nhìn bốn người họ nghĩ “Hợp tác chia điểm sao,… Phải rồi không có quy định không cho phép hợp tác mà”.
Cố Thanh nói:
“Có nhận ra họ không”
Hoàng Băng gật đầu đề phòng nói:
“Chính Tư,Lục Đình,Tình Hữu Ý, và Thời Thiếu Kiệt”
Thời Thiếu Kiệt nhìn hai người kiêu ngạo nói:
“Giao ra vải điểm hay chết”
Hoàng Băng nữa con mắt nhìn Thời Thiếu Kiệt như nhìn thứ gì đó kinh dị khiến người khác cảm thấy buồn nôn, Thời Thiếu Kiệt nhìn biểu cảm của Hoàng Băng tức giận nói:
“Biểu cảm gì đó hả”
Hoàng Băng nhìn Thời Thiếu Kiệt hỏi:
“Nè ngươi tự luyến nặng lắm đúng không hay não bị úng nước rồi có ai ngu đần giao đồ ra cho ngươi nói như ngươi là thánh nhân ấy,sao không lấy gương soi lại mình đi”
Lục Đình ngồi trên cây mà cảm thấy buồn cười nghĩ “Không phải ai cũng nói Nhị Tiểu Thư Hoàng Thị ngoan hiền đoan trang,đây là kiểu đoan trang gì vậy chứ chửi người khác không có manh giáp “.
Thời Bang Chủ ở bên này nghe con trai bị một cô nhóc mắng mỏ thì không biết phải nói gì chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm.
Ôn Tuyền ngồi trong phòng nghe Hoàng Băng mắng mà thản nhiên uống một ngụm trà nghĩ “Để Băng Băng ở gần Anh Anh nên học hư rồi”.
Thời Thiếu Kiệt tức không nói được tay liền phóng ra ám khí về phía Cố Thanh,Cố Thanh và Hoàng Băng liền tách ra để tránh, Chính Tư liền ngăn Thời Thiếu Kiệt lại nói:
“Thời Thiếu Gia bình tĩnh đi,bọn họ một tên ẻo lả một đứa con gái thì làm được gì nói chuyện một chút là được thôi”
Thời Thiếu Kiệt hừ lạnh dừng tay lại lúc này Cố Thanh khụy một gối ngồi trên một cành cây không cảm xúc nói:
“Vậy thì Chính Thiếu Gia thất vọng đi, chúng tôi không rãnh nói chuyện với những tên công tử bột thích ăn hôi người khác và cướp công sức người khác đâu”
Chính Tư bị nói trúng tim đen gân máu liền nổi lên cả gương mặt đen lại nghĩ “Mình nghĩ lại rồi đánh chết bọn họ cướp đồ đi,hai người này miệng lưỡi cay nghiệt thật làm tức chết người khác”.
Tình Hữu Ý đứng dựa vào thân cây từ nãy đến giờ im lặng nhìn Hoàng Băng đang đứng trên cành cây bên kia bình tĩnh nói ánh mắt sắc bén nhìn đến cả Hoàng Băng và Cố Thanh:
“Hai người thật sự không muốn hợp tác”
Hoàng Băng liền đáp không suy nghĩ:
“Không có hứng thú muốn thì tự các người chơi đi”
Hoàng Băng vừa dứt lời thì lập một loạt kim châm bay đến Hoàng Băng liền ngã người ra sau nhưng cô quên mất bản thân đang đứng trên cây,bốn người kia cười lạnh một tiếng cứ ngỡ là Hoàng Băng ngã xuống nhưng Hoàng Băng lại nhanh chân móc chân vào cành cây nên cả người treo ngược trên cành cây, Hoàng Băng cười khinh bỉ nói:
“Chỉ có kẻ ngu mới để lưng tiếp đất”
Hoàng Băng vừa nói xong trước sự tức giận của bốn người kia cô gập người bám lên cành cây rồi đứng vững như cũ,Cố Thanh nhìn tới Tình Hữu Ý nói:
“Cuộc thi này vốn không cho người khác cơ hội nên chúng tôi không muốn thêm phiền phức người có năng lực thì thắng không có năng lực thì phơi thây,…”
Cố Thanh vừa nói vừa lấy trong người ra một quả cầu nhỏ ném mạnh xuống đất khi quả cầu đó phát nổ thì một làn khói mờ mịt xuất hiện chặn mất tầm nhìn của bốn người kia,khi họ nhìn được lần nữa thì Hoàng Băng và Cố Thanh đã biến mất Chính Tư tức giận nói:
“Đáng ghét”
Thời Thiếu Kiệt nghiến răng nói:
“Đi thôi tìm mục tiêu khác”
Ôn Dương bước đi trong khu rừng cô cẩn thận tránh né những cái bẫy do ban tổ chức tạo ra ngán đường các thí sinh tham gia thi,Ôn Dương rất thoải mái tránh từng cái bẫy một.Cô đang bước đi thì nghe được tiếng bước chân gần đó Ôn Dương tăng nhanh khả năng phòng thủ thì đột ngột có rất nhiều mũi tên phóng nhanh về phía cô,Ôn Dương nhanh chóng rút thanh kiếm katana vắt ngang hông chém từng mũi tên một sau khi chém xong thì để lại vào vỏ kiếm cô nhìn xung quanh nghĩ “Cố tình kích hoạt bẫy”.
Ôn Dương đang nghĩ thì một loạt những thân cây gỗ khổng lồ lăn từ đâu về phía cô,Ôn Dương lộn một vòng nhảy lên cành cây tránh những cây gỗ cô vừa lắng nghe vừa quan sát tìm kiếm cái tên đã kích hoạt bẫy thì một viên đạn bay đến chỗ cô,Ôn Dương nhanh nhẹn né tránh viên đạn cô xoay người lại nhìn sau lưng “Không có ai,…”.
Ôn Dương phi thân nhảy đến cái cây cao nhất nhìn xung quanh nghĩ “Ở đây làm gì có chỗ để nhắm bắn chứ, nhưng mình không nghe được tiếng súng,khoan đã chẳng lẽ,…” Ôn Dương theo bản năng xoay người thì một viên đạn từ trên cao bay đến phía cô
*PHẬP*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.