Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 201
Quỳnh Quyên Ôn
27/08/2024
Ôn Dương lúc này mơ màng mở mắt cồ chớp mắt vài lần để thích ứng cũng như nhìn xem mình đang ở đâu, Ôn Dương nhìn quanh cảm thấy rất lạ cô không biết nơi này.
Ôn Dương đang đứng trên mặt nước xung quanh của cô có rất nhiều con bướm màu tím đậm nhạt đều có,xung quanh cô bao phủ bởi một màu tím duy nhất kể cả mặt nước cô đang đứng cũng là màu tím, Ốn Dương xoay vài vòng nhìn xung quanh nơi này cô không cảm nhận được nguy hiểm nó rất đẹp .
Cô đang nhìn xung quanh thì nghe tiếng lõm bõm của tiếng bước chân, Ốn Dương xoay người lại thì thấy có hai người đàn ông bận đồ khá kỳ lạ giống như những người sống ở cổ đại vậy.
Một người đàn ông có mái tóc màu trắng dã,đôi mắt cũng màu trắng ngũ quan hài hòa xinh đẹp bộ y phục được khoát lên người cũng là màu trắng nhìn rất thanh nhã và như ngọc sứ vậy, người đàn ông còn lại thì ngũ quan khá hung dữ và từ trên xuống dưới từ tóc đến mắt đến y phục đều có màu đen.
Người đàn ông có mái tóc màu trắng ấy từ từ tiến đến chỗ Ôn Dương, từng bước chân của người đàn ông đó toát lên sự ôn nhu và nhẹ nhàng như gió xuân người đàn ông đó dừng ở một khoảng, Ôn Dương lên tiếng hỏi:
"Chú là ai"
Bạch Liễu Y Nguyệt dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Ôn Dương giọng nói êm dịu của Bạch Liễu Y Nguyệt vang lên:
"Chín kiếp rồi, chỉ có duy nhất kiếp thứ ba này con có được hạnh phúc nhớ phải sống cho tốt nhé con gái của ta"
Người đàn ông bận đồ đen kia tiến đến chỗ Ôn Dương đưa tay lên đầu cô mà xoa xoa, giọng nói có gắt gỏng vang lên:
"Nhóc con chín kiếp rồi chỉ duy nhất kiếp này sống hạnh phúc thì phải sống cho tốt vào, đừng vì người khác nữa rõ chưa vì bản thân nhiều một chút ích kỷ một chút cũng được Phụ Thân sẽ luôn nhìn ngươi "
Ôn Dương không hiểu những gì hai người nói nhưng cô lại cảm thấy rất thân thuộc với hai người họ hơn nữa cô cũng không hề bài xích khi Hắc Phi xoa đầu cô ngược lại cô lại cảm thấy cực kỳ ấm áp dù cho lời nói của Hắc Phi lại có chút gắt gỏng.
Hắc Phi nói tiếp:
"Nhớ cho kỹ sống cho tốt kiếp này làm những điều mà con thích,ăn những gì con muốn ăn cười cho thật tươi, nhóc con nhà con cả chín kiếp đều chịu khổ đều vì người khác mà sống kiếp này hãy vì mình một lần rõ chưa"
Không hiểu sao khoé mắt Ồn Dương lại cảm thấy nóng sóng mũi cũng cảm thấy cay cay nhìn hai người một đen một trắng trước mặt, cô cảm thấy rất thân thuộc với họ dù cô hoàn toàn không biết bọn họ là ai.Ôn Dương chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói khó chịu vang lên:
"Khóc cái gì mà khóc,ta không nghĩ kiếp sau của bản thân lại thích khóc như vậy đấy"
Cô nhìn ra phía sau của Hắc Phi và Bạch Liễu Y Nguyệt thì thấy có hai thân ảnh rất giống nhau, cả hai đều có mái tóc màu tím ở dưới đuôi mắt còn có ba nốt ruồi lệ kéo dài hình cánh cung bọn họ đều cỡ tuổi của cô và giống hệt với Ôn Dương nhưng một người thì có vẻ lạnh lùng người còn lại thì khoé môi lại luôn mỉm cười.
Hai người đó từ từ tiến đến chỗ Ôn Dương, người có vẽ mặt lạnh lùng kia lên tiếng:
"Ngươi khóc cái gì kiếp này hạnh phúc thì sống cho tốt đi,ta chịu bao nhiêu uất ức ở kiếp đầu tiên còn chẳng thèm để tâm ngươi chỉ mới nhiêu đó thì khóc cái gì"
Ôn Dương vẫn chưa hiểu chuyện gì thì cô gái giống hệt với cô nhưng lại dịu dàng mỉm cười nói:
"Đừng khóc"
Ôn Dương lên tiếng hỏi:
"Các người là ai"
Lý Chiêu Dương mỉm cười dịu dàng nói:
"Cả hai người bọn tôi là kiếp trước của cậu,tôi là kiếp thứ hai của cậu vào 1000 năm về trước thời Phong Quốc tôi là Lý Chiêu Dương tên tự Dương Anh"
Người còn lại bình tĩnh nói:
"Tôi là cũng là Lý Chiều Dương nhưng tên tự là Điệp Anh,là cô của mười vạn năm về trước người đời thường gọi là
Ma Lăng Lão Tổ."
Ôn Dương kinh ngạc không biết phải phản ứng hay mở lời như thế nào, một lúc sao cô mới lên tiếng hỏi:
"Làm sao để tôi tin các người chứ"
Dương Anh nhẹ cười dịu dàng đi đến ôm lấy Ồn Dương rồi nói:
"Không cần cậu phải tin chúng tôi đâu Anh Anh, chúng tôi chỉ muốn nói rằng cả chín kiếp của chúng ta đều rất đau khổ,cả chín kiếp nếu không chết trên chiến trường cũng là chết vì thiên hạ hoặc tự sát, hoặc là vì bảo vệ gia đình mà chết, hoặc chết vì người khác, cả chín kiếp của chúng ta chỉ có duy nhất kiếp của cậu là được hạnh phúc,có đầy đủ gia đình bạn bè cho nên hãy thay tám kiếp còn lại của chúng ta mà sống cho thật tốt nhé"
Điệp Anh cũng đi tới ôm lấy Ôn Dương lên tiếng:
"Sống cho tốt, ngươi không sống thật tốt thì đừng trách bọn ta chín kiếp đều chỉ chờ ngươi sống cho bản thân mình thôi ".
Ôn Dương không hiểu sao bản thân lại bậc khóc cô ôm chặt Điệp Anh và Dương Anh mà khóc thật lớn, Ôn Dương không hiểu tại sao lồng ngực cô lại khó thở và tim cũng quặn thắt lại một cách dữ dội lúc này cô nhìn thấy có sáu người khác nhưng cũng chỉ cùng một khuôn mặt và khác cách ăn mặc tiến đến ôm Ôn Dương.
Bạch Liễu Y Nguyệt lên tiếng:
"Được rồi cuộc gặp gỡ chỉ đến đây thôi"
Cả tám người kia nghe xong cũng chỉ gật nhẹ đầu từ từ buông Ôn Dương ra, Điệp Anh là người quay lưng đi nhưng vẫn hơi ngoái đầu lại nói:
"Gửi lời hỏi thăm của ta đến Diệt Phong, kiếp này có lẽ đệ ấy rất hạnh phúc"
Điệp Anh nói rồi quay lưng bỏ đi mà không hề nhìn lại, Dương Anh nhìn Ôn Dương cười nhẹ rồi nói:
"Anh Anh gửi lời chào của ta đến Hoàng Thúc nhé Hoàng Thúc Thái sư đương triều Hàn Diệt Phong,thay ta gửi
Hoàng Thúc lời cảm ơn cũng như xin lỗi"
Dương Anh nói rồi nhẹ cúi đầu với Ôn Dương rồi quay đi,cả sáu người khác cũng nói với cô là gửi lời chào đến
Hàn Diệt Phong nhưng tùy theo vai vế và thân phận của mỗi người mà cách xưng hô lại khác nhau:
"On Dương thay tớ gửi lời chào đến Diệt Phong nhé,cậu ấy ngốc lắm không hiểu chuyện gì hết"
"Giúp tôi gửi lời chào đến Hàn Tổng Hàn Diệt Phong, nói với ngài ấy là tôi có lỗi với ngài ấy "
"Hihi Anh Anh giúp tớ gửi lời chào đến Đội Trưởng Diệt Phong nhé"
"Mong cô giúp tôi gửi lời chào đến Đại Pháp Sư Hàn Diệt Phong nhé"
"Gửi đến tên ngốc Diệt Phong đó là ta sẽ tha thứ cho hắn và cũng xin lỗi vì đã để hắn lại,đồ ngốc Tiên Đế đó mãi mãi vẫn là đồ ngốc "
"Gửi đến Diệt Phong rằng tôi sẽ không đến trễ nữa đâu,rất muốn giải thích lần đó vì có nhiệm vụ quan trọng trong cục cảnh sát nên tôi mới đến trể, gửi ngài ấy lời xin lỗi nhé"
Ôn Dương đang đứng trên mặt nước xung quanh của cô có rất nhiều con bướm màu tím đậm nhạt đều có,xung quanh cô bao phủ bởi một màu tím duy nhất kể cả mặt nước cô đang đứng cũng là màu tím, Ốn Dương xoay vài vòng nhìn xung quanh nơi này cô không cảm nhận được nguy hiểm nó rất đẹp .
Cô đang nhìn xung quanh thì nghe tiếng lõm bõm của tiếng bước chân, Ốn Dương xoay người lại thì thấy có hai người đàn ông bận đồ khá kỳ lạ giống như những người sống ở cổ đại vậy.
Một người đàn ông có mái tóc màu trắng dã,đôi mắt cũng màu trắng ngũ quan hài hòa xinh đẹp bộ y phục được khoát lên người cũng là màu trắng nhìn rất thanh nhã và như ngọc sứ vậy, người đàn ông còn lại thì ngũ quan khá hung dữ và từ trên xuống dưới từ tóc đến mắt đến y phục đều có màu đen.
Người đàn ông có mái tóc màu trắng ấy từ từ tiến đến chỗ Ôn Dương, từng bước chân của người đàn ông đó toát lên sự ôn nhu và nhẹ nhàng như gió xuân người đàn ông đó dừng ở một khoảng, Ôn Dương lên tiếng hỏi:
"Chú là ai"
Bạch Liễu Y Nguyệt dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Ôn Dương giọng nói êm dịu của Bạch Liễu Y Nguyệt vang lên:
"Chín kiếp rồi, chỉ có duy nhất kiếp thứ ba này con có được hạnh phúc nhớ phải sống cho tốt nhé con gái của ta"
Người đàn ông bận đồ đen kia tiến đến chỗ Ôn Dương đưa tay lên đầu cô mà xoa xoa, giọng nói có gắt gỏng vang lên:
"Nhóc con chín kiếp rồi chỉ duy nhất kiếp này sống hạnh phúc thì phải sống cho tốt vào, đừng vì người khác nữa rõ chưa vì bản thân nhiều một chút ích kỷ một chút cũng được Phụ Thân sẽ luôn nhìn ngươi "
Ôn Dương không hiểu những gì hai người nói nhưng cô lại cảm thấy rất thân thuộc với hai người họ hơn nữa cô cũng không hề bài xích khi Hắc Phi xoa đầu cô ngược lại cô lại cảm thấy cực kỳ ấm áp dù cho lời nói của Hắc Phi lại có chút gắt gỏng.
Hắc Phi nói tiếp:
"Nhớ cho kỹ sống cho tốt kiếp này làm những điều mà con thích,ăn những gì con muốn ăn cười cho thật tươi, nhóc con nhà con cả chín kiếp đều chịu khổ đều vì người khác mà sống kiếp này hãy vì mình một lần rõ chưa"
Không hiểu sao khoé mắt Ồn Dương lại cảm thấy nóng sóng mũi cũng cảm thấy cay cay nhìn hai người một đen một trắng trước mặt, cô cảm thấy rất thân thuộc với họ dù cô hoàn toàn không biết bọn họ là ai.Ôn Dương chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói khó chịu vang lên:
"Khóc cái gì mà khóc,ta không nghĩ kiếp sau của bản thân lại thích khóc như vậy đấy"
Cô nhìn ra phía sau của Hắc Phi và Bạch Liễu Y Nguyệt thì thấy có hai thân ảnh rất giống nhau, cả hai đều có mái tóc màu tím ở dưới đuôi mắt còn có ba nốt ruồi lệ kéo dài hình cánh cung bọn họ đều cỡ tuổi của cô và giống hệt với Ôn Dương nhưng một người thì có vẻ lạnh lùng người còn lại thì khoé môi lại luôn mỉm cười.
Hai người đó từ từ tiến đến chỗ Ôn Dương, người có vẽ mặt lạnh lùng kia lên tiếng:
"Ngươi khóc cái gì kiếp này hạnh phúc thì sống cho tốt đi,ta chịu bao nhiêu uất ức ở kiếp đầu tiên còn chẳng thèm để tâm ngươi chỉ mới nhiêu đó thì khóc cái gì"
Ôn Dương vẫn chưa hiểu chuyện gì thì cô gái giống hệt với cô nhưng lại dịu dàng mỉm cười nói:
"Đừng khóc"
Ôn Dương lên tiếng hỏi:
"Các người là ai"
Lý Chiêu Dương mỉm cười dịu dàng nói:
"Cả hai người bọn tôi là kiếp trước của cậu,tôi là kiếp thứ hai của cậu vào 1000 năm về trước thời Phong Quốc tôi là Lý Chiêu Dương tên tự Dương Anh"
Người còn lại bình tĩnh nói:
"Tôi là cũng là Lý Chiều Dương nhưng tên tự là Điệp Anh,là cô của mười vạn năm về trước người đời thường gọi là
Ma Lăng Lão Tổ."
Ôn Dương kinh ngạc không biết phải phản ứng hay mở lời như thế nào, một lúc sao cô mới lên tiếng hỏi:
"Làm sao để tôi tin các người chứ"
Dương Anh nhẹ cười dịu dàng đi đến ôm lấy Ồn Dương rồi nói:
"Không cần cậu phải tin chúng tôi đâu Anh Anh, chúng tôi chỉ muốn nói rằng cả chín kiếp của chúng ta đều rất đau khổ,cả chín kiếp nếu không chết trên chiến trường cũng là chết vì thiên hạ hoặc tự sát, hoặc là vì bảo vệ gia đình mà chết, hoặc chết vì người khác, cả chín kiếp của chúng ta chỉ có duy nhất kiếp của cậu là được hạnh phúc,có đầy đủ gia đình bạn bè cho nên hãy thay tám kiếp còn lại của chúng ta mà sống cho thật tốt nhé"
Điệp Anh cũng đi tới ôm lấy Ôn Dương lên tiếng:
"Sống cho tốt, ngươi không sống thật tốt thì đừng trách bọn ta chín kiếp đều chỉ chờ ngươi sống cho bản thân mình thôi ".
Ôn Dương không hiểu sao bản thân lại bậc khóc cô ôm chặt Điệp Anh và Dương Anh mà khóc thật lớn, Ôn Dương không hiểu tại sao lồng ngực cô lại khó thở và tim cũng quặn thắt lại một cách dữ dội lúc này cô nhìn thấy có sáu người khác nhưng cũng chỉ cùng một khuôn mặt và khác cách ăn mặc tiến đến ôm Ôn Dương.
Bạch Liễu Y Nguyệt lên tiếng:
"Được rồi cuộc gặp gỡ chỉ đến đây thôi"
Cả tám người kia nghe xong cũng chỉ gật nhẹ đầu từ từ buông Ôn Dương ra, Điệp Anh là người quay lưng đi nhưng vẫn hơi ngoái đầu lại nói:
"Gửi lời hỏi thăm của ta đến Diệt Phong, kiếp này có lẽ đệ ấy rất hạnh phúc"
Điệp Anh nói rồi quay lưng bỏ đi mà không hề nhìn lại, Dương Anh nhìn Ôn Dương cười nhẹ rồi nói:
"Anh Anh gửi lời chào của ta đến Hoàng Thúc nhé Hoàng Thúc Thái sư đương triều Hàn Diệt Phong,thay ta gửi
Hoàng Thúc lời cảm ơn cũng như xin lỗi"
Dương Anh nói rồi nhẹ cúi đầu với Ôn Dương rồi quay đi,cả sáu người khác cũng nói với cô là gửi lời chào đến
Hàn Diệt Phong nhưng tùy theo vai vế và thân phận của mỗi người mà cách xưng hô lại khác nhau:
"On Dương thay tớ gửi lời chào đến Diệt Phong nhé,cậu ấy ngốc lắm không hiểu chuyện gì hết"
"Giúp tôi gửi lời chào đến Hàn Tổng Hàn Diệt Phong, nói với ngài ấy là tôi có lỗi với ngài ấy "
"Hihi Anh Anh giúp tớ gửi lời chào đến Đội Trưởng Diệt Phong nhé"
"Mong cô giúp tôi gửi lời chào đến Đại Pháp Sư Hàn Diệt Phong nhé"
"Gửi đến tên ngốc Diệt Phong đó là ta sẽ tha thứ cho hắn và cũng xin lỗi vì đã để hắn lại,đồ ngốc Tiên Đế đó mãi mãi vẫn là đồ ngốc "
"Gửi đến Diệt Phong rằng tôi sẽ không đến trễ nữa đâu,rất muốn giải thích lần đó vì có nhiệm vụ quan trọng trong cục cảnh sát nên tôi mới đến trể, gửi ngài ấy lời xin lỗi nhé"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.