Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 77
Quỳnh Quyên Ôn
13/06/2024
Ba người kia vậy cũng lập tức chạy qua phía lan can bên kia nhìn từ trên xuống quả thật nhìn thấy một dòng sông rất lớn,Hạ Kiêu lên tiếng:
“Có lẽ rất nước rất sâu”
Ôn Dương liền lo lắng nhìn xung quanh nói:
“Ở đây không có bệ chạm gì hết,nếu là chúng ta nhảy xuống thì không sao nhưng với ba người kia mặt nước với độ cao này chả khác gì nền đá hết”
Hàn Diệt Phong liền nói:
“Nhất định phải tìm cách giảm độ cao ít nhất còn lại ba mét “
Ôn Dương liền quay lại Cố Thanh vẫn đang gỡ bom mồ hôi lấm tấm nói:
“Thời gian còn lại bao nhiêu”
Cố Thanh liền nói:
“Một phút “
Ôn Dương nghe vậy cũng khẩn trương,Hạ Kiêu lúc này nhìn thấy rất nhiều dây thừng để ở chỗ ba cô gái kia thì liền chỉ về hướng đó nói:
“Dùng cái đó đi”
Ôn Dương và Hàn Diệt Phong cũng hiểu ý Hạ Kiêu,ba người đi tới túm chặt mấy đoạn dây mặc cho ba cô gái kia vẫn đang hoảng mang nhanh tay buộc dây mỗi sợi dây vào mỗi người,Hàn Diệt Phong hai tay lôi cổ áo hai người,Hạ Kiêu cũng xách cổ áo một người,mặc cho ba cô gái đó la hét,Ôn Dương cầm chặt đoạn dây đã được buộc vào người một cô gái. Ôn Dương nhìn họ nói lớn:
“Nếu muốn sống thì cầm chắc sợi dây!!!”
Hàn Diệt Phong và Hạ Kiêu canh đúng vị trí thẳng tay ném ba cô gái kia khỏi toà nhà, khiến mặt của cả ba người đó tái xanh rồi hét lớn tay thì bám chặt sợi dây,Hạ Kiêu và Hàn Diệt Phong sau khi ném xong cũng lập tức thủ thế,khi sợi dây chạm đến mức đủ dài và lập tức căng ra,ba người dùng sức giữ chặt sợi dây, phải biết trọng lực lúc này đã vượt mức cho phép nên việc giữ sợi dây vô cùng khó khăn huống chi ba cô gái dưới kia liên tục vùng vẫy.
Ba người Ôn Dương khi cảm nhận được sợi dây bắt đầu dừng lại ở không trung chỉ cách mặt nước ba mét rưỡi và ba cô gái đang sắp động phải vách tường, thì Ôn Dương đánh liều buông sợi dây để họ rơi xuống nước đồng thời Hàn Diệt Phong và Hạ Kiêu cũng làm theo bọn họ vừa thả sợi dây không có thời gian quan tâm ba cô gái kia như thế nào thì Cố Thanh đã tách được ống Thủy Ngân Đỏ ra khỏi quả bom thủy ngân thường kia lập tức hét lớn:
“CÒN 10 GIÂY!!!”
Hạ Kiêu và Hàn Diệt Phong lập tức dùng hết tốc độ phóng tới chỗ Cố Thanh,Hạ Kiêu nhanh chóng cầm lấy ống Thủy Ngân Đỏ dùng hết sức ném lên bầu trời,Hàn Diệt Phong cũng cùng một lúc cầm lấy quả bom hẹn giờ mà ném về hướng ngược lại.Đồng hồ không ngừng chạy 'Còn 5 giây“.
Bốn người dùng tốc độ nhanh nhất cho năm giây cuối cùng hướng đến chỗ lan can của tần thượng nhảy khỏi, ’ Còn 2 giây’. Bốn người vừa nhảy khỏi tầng thượng,Hàn Diệt Phong đã lập tức ôm lấy Ôn Dương để che chắn cho cô.
Quả bom hẹn giờ điểm 1 giây cuối cùng và Thủy Ngân Đỏ đồng loạt phát nổ trên không trung, bầu trời nhuộm một màu cam sáng cùng với một tiếng nổ cực kỳ lớn làm rung chuyển cả khu đất trống,Ôn Tuyền và Hoàng Thiên vừa lái xe đến nơi đã thấy một màu cam đỏ ở trên bầu trời thì mở to hai mắt nhìn trên bầu trời và toà nhà đang sập xuống,Ôn Tuyền lập tức muốn xông vào nhưng bị Hoàng Thiên cản lại, Hoàng Thiên vội vàng nói:
“A Tuyền em bình tĩnh,bọn nhỏ nhất định không có chuyện gì đâu”
Ôn Tuyền mặt mài trắng bệch mất bình tĩnh nói lớn:
“Buông tay, buông tay nhanh, Tiểu Thanh và Anh Anh còn ở bên trong”
Hoàng Thiên lập tức ôm Ôn Tuyền vào lòng trấn an mặc cho Ôn Tuyền vẫn liên tục vùng vẫy:
“Tiểu Dương và Tiểu Thanh sẽ không sao hết,em bình tĩnh đi A Tuyền”
Ôn Tuyền bị Hoàng Thiên ôm chặt vẫn ra sức vùng vẫy,hai mắt mở to tuyệt vọng nhìn toà nhà bốc cháy đang sập xuống nước mắt không ngừng chảy ra gào lên:
“Buông ra buông ra hai đứa nhỏ vẫn còn ở trên đó Hoàng Thiên buông tay buông tay!!!”
Ôn Tuyền tức giận,trong lòng là một nỗi sợ hãi không thể kìm nén được thống khổ mà vùng vẫy liên tục, nước mắt không ngừng tuôn ra:
“Hoàng Thiên anh buông ra anh buông ra con tôi còn ở trên đó mau buông ra!!! “
Hoàng Thiên ôm chặt Ôn Tuyền từ từ khụy xuống trong đáy mắt Hoàng Thiên hiện rõ nỗi sợ hãi cố gắng tự trấn an bản thân “Không sao hết Tiểu Dương sẽ không sao hết còn có Băng Nhi nữa sẽ không sao hết”.
Ôn Tuyền nước mắt lăn dài tuyệt vọng run rẩy nói:
“Hức cầu xin anh buông tôi ra tôi chỉ còn hai đứa nhỏ mà thôi buông tôi ra làm ơn đi Anh Anh và Tiểu Thanh không thể có chuyện gì được”
Hoàng Thiên tay chân bủn rủn nhưng vẫn ôm lấy Hoàng Thiên sóng mũi cay cay nói:
“A Tuyền nghe anh nói,em phải bình tĩnh ở đây rất nguy hiểm anh sẽ cho người tìm kiếm bọn nhỏ sẽ không sao hết,…”
“Em phải tin Tiểu Dương và Tiểu Thanh,hai đứa nhỏ nhất định không có chuyện em phải tin bọn nhỏ,nơi này rất nguy hiểm em không thể mạo hiểm,…”
“Nghe lời anh A Tuyền không sao hết,…”
Ôn Tuyền liền gào khóc Hoàng Thiên không biết làm gì chỉ biết ôm lấy Ôn Tuyền chờ người đến dập lửa và tìm kiếm mấy đứa nhỏ.
“Có lẽ rất nước rất sâu”
Ôn Dương liền lo lắng nhìn xung quanh nói:
“Ở đây không có bệ chạm gì hết,nếu là chúng ta nhảy xuống thì không sao nhưng với ba người kia mặt nước với độ cao này chả khác gì nền đá hết”
Hàn Diệt Phong liền nói:
“Nhất định phải tìm cách giảm độ cao ít nhất còn lại ba mét “
Ôn Dương liền quay lại Cố Thanh vẫn đang gỡ bom mồ hôi lấm tấm nói:
“Thời gian còn lại bao nhiêu”
Cố Thanh liền nói:
“Một phút “
Ôn Dương nghe vậy cũng khẩn trương,Hạ Kiêu lúc này nhìn thấy rất nhiều dây thừng để ở chỗ ba cô gái kia thì liền chỉ về hướng đó nói:
“Dùng cái đó đi”
Ôn Dương và Hàn Diệt Phong cũng hiểu ý Hạ Kiêu,ba người đi tới túm chặt mấy đoạn dây mặc cho ba cô gái kia vẫn đang hoảng mang nhanh tay buộc dây mỗi sợi dây vào mỗi người,Hàn Diệt Phong hai tay lôi cổ áo hai người,Hạ Kiêu cũng xách cổ áo một người,mặc cho ba cô gái đó la hét,Ôn Dương cầm chặt đoạn dây đã được buộc vào người một cô gái. Ôn Dương nhìn họ nói lớn:
“Nếu muốn sống thì cầm chắc sợi dây!!!”
Hàn Diệt Phong và Hạ Kiêu canh đúng vị trí thẳng tay ném ba cô gái kia khỏi toà nhà, khiến mặt của cả ba người đó tái xanh rồi hét lớn tay thì bám chặt sợi dây,Hạ Kiêu và Hàn Diệt Phong sau khi ném xong cũng lập tức thủ thế,khi sợi dây chạm đến mức đủ dài và lập tức căng ra,ba người dùng sức giữ chặt sợi dây, phải biết trọng lực lúc này đã vượt mức cho phép nên việc giữ sợi dây vô cùng khó khăn huống chi ba cô gái dưới kia liên tục vùng vẫy.
Ba người Ôn Dương khi cảm nhận được sợi dây bắt đầu dừng lại ở không trung chỉ cách mặt nước ba mét rưỡi và ba cô gái đang sắp động phải vách tường, thì Ôn Dương đánh liều buông sợi dây để họ rơi xuống nước đồng thời Hàn Diệt Phong và Hạ Kiêu cũng làm theo bọn họ vừa thả sợi dây không có thời gian quan tâm ba cô gái kia như thế nào thì Cố Thanh đã tách được ống Thủy Ngân Đỏ ra khỏi quả bom thủy ngân thường kia lập tức hét lớn:
“CÒN 10 GIÂY!!!”
Hạ Kiêu và Hàn Diệt Phong lập tức dùng hết tốc độ phóng tới chỗ Cố Thanh,Hạ Kiêu nhanh chóng cầm lấy ống Thủy Ngân Đỏ dùng hết sức ném lên bầu trời,Hàn Diệt Phong cũng cùng một lúc cầm lấy quả bom hẹn giờ mà ném về hướng ngược lại.Đồng hồ không ngừng chạy 'Còn 5 giây“.
Bốn người dùng tốc độ nhanh nhất cho năm giây cuối cùng hướng đến chỗ lan can của tần thượng nhảy khỏi, ’ Còn 2 giây’. Bốn người vừa nhảy khỏi tầng thượng,Hàn Diệt Phong đã lập tức ôm lấy Ôn Dương để che chắn cho cô.
Quả bom hẹn giờ điểm 1 giây cuối cùng và Thủy Ngân Đỏ đồng loạt phát nổ trên không trung, bầu trời nhuộm một màu cam sáng cùng với một tiếng nổ cực kỳ lớn làm rung chuyển cả khu đất trống,Ôn Tuyền và Hoàng Thiên vừa lái xe đến nơi đã thấy một màu cam đỏ ở trên bầu trời thì mở to hai mắt nhìn trên bầu trời và toà nhà đang sập xuống,Ôn Tuyền lập tức muốn xông vào nhưng bị Hoàng Thiên cản lại, Hoàng Thiên vội vàng nói:
“A Tuyền em bình tĩnh,bọn nhỏ nhất định không có chuyện gì đâu”
Ôn Tuyền mặt mài trắng bệch mất bình tĩnh nói lớn:
“Buông tay, buông tay nhanh, Tiểu Thanh và Anh Anh còn ở bên trong”
Hoàng Thiên lập tức ôm Ôn Tuyền vào lòng trấn an mặc cho Ôn Tuyền vẫn liên tục vùng vẫy:
“Tiểu Dương và Tiểu Thanh sẽ không sao hết,em bình tĩnh đi A Tuyền”
Ôn Tuyền bị Hoàng Thiên ôm chặt vẫn ra sức vùng vẫy,hai mắt mở to tuyệt vọng nhìn toà nhà bốc cháy đang sập xuống nước mắt không ngừng chảy ra gào lên:
“Buông ra buông ra hai đứa nhỏ vẫn còn ở trên đó Hoàng Thiên buông tay buông tay!!!”
Ôn Tuyền tức giận,trong lòng là một nỗi sợ hãi không thể kìm nén được thống khổ mà vùng vẫy liên tục, nước mắt không ngừng tuôn ra:
“Hoàng Thiên anh buông ra anh buông ra con tôi còn ở trên đó mau buông ra!!! “
Hoàng Thiên ôm chặt Ôn Tuyền từ từ khụy xuống trong đáy mắt Hoàng Thiên hiện rõ nỗi sợ hãi cố gắng tự trấn an bản thân “Không sao hết Tiểu Dương sẽ không sao hết còn có Băng Nhi nữa sẽ không sao hết”.
Ôn Tuyền nước mắt lăn dài tuyệt vọng run rẩy nói:
“Hức cầu xin anh buông tôi ra tôi chỉ còn hai đứa nhỏ mà thôi buông tôi ra làm ơn đi Anh Anh và Tiểu Thanh không thể có chuyện gì được”
Hoàng Thiên tay chân bủn rủn nhưng vẫn ôm lấy Hoàng Thiên sóng mũi cay cay nói:
“A Tuyền nghe anh nói,em phải bình tĩnh ở đây rất nguy hiểm anh sẽ cho người tìm kiếm bọn nhỏ sẽ không sao hết,…”
“Em phải tin Tiểu Dương và Tiểu Thanh,hai đứa nhỏ nhất định không có chuyện em phải tin bọn nhỏ,nơi này rất nguy hiểm em không thể mạo hiểm,…”
“Nghe lời anh A Tuyền không sao hết,…”
Ôn Tuyền liền gào khóc Hoàng Thiên không biết làm gì chỉ biết ôm lấy Ôn Tuyền chờ người đến dập lửa và tìm kiếm mấy đứa nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.