Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động
Chương 36: Vận Đào Hoa Của Mặc Chấn Phong.
ATD7
10/11/2023
Mặc Chấn Phong đi lên trước tiễn hai người Nam An Hy và Phó Bội Sam về.
"Mình tiễn hai cậu."
Mặc Chấn Phong là một chàng trai ga lăng, anh đi trước mở cổng sân rồi đứng ở ngưỡng cổng giữ cổng cho hai người, đợi hai người đi qua anh mới đi theo sau, đóng cổng lại.
16 giờ 30, trời vẫn chưa tắt nắng. Mặt trời đã ngả về Tây, ánh nắng vừa vặn hắt đến song song với đường đi của ba người bọn họ. Mặc Chấn Phong cao 1m85, Nam An Hy cũng chơi bóng rổ, cô cao đến yết hầu của anh. Phó Bội Sam không cao thấp hơn Nam An Hy một chút, cô chỉ đứng đến vai của Mặc Chấn Phong.
Như đã nói, anh là một chàng trai ga lăng. Anh đi qua bên trái, sải chân anh dài nhưng anh bước chậm lại vừa với sải chân của hai cô gái. Bóng anh đổ xuống trên mặt đường, đổ về phía Nam An Hy và Phó Bội Sam đang đi, vừa vặn che chắn ánh nắng cho hai người họ.
Ngoài ra, Mặc Chấn Phong còn là một chàng trai cởi mở. Quãng đường đi từ sân bóng rổ ra cổng trường không phải quá xa nhưng cũng chẳng gần. Nếu cả ba cứ tiếp tục giữ im lặng như vậy bầu không khí quả thực có chút gượng gạo.
"Cậu là quản lý của CLB kỹ thuật chắc chắn không tệ nhỉ?" - Anh nhìn Nam An Hy nói.
Hình như Mặc Chấn Phong bước đi hơi nhanh, bóng của anh không che nắng cho cô nữa. Cô đưa tay lên che nắng. Khi nói chuyện thì phải nhìn vào mắt của đối phương, vậy nên cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hai người không đi quá gần nhau, cô chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là chạm mắt với anh mà anh cũng chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nói chuyện được với cô.
"Không hẳn, mình chỉ là biết chơi một chút thôi!" - Cô đưa hai đầu ngón trỏ và ngón cái biểu thị một chút.
Mặc Chấn Phong giữ phép lịch sự hơi cúi đầu nhìn xuống cô, thấy cô đang lấy tay che nắng anh bèn cố ý đi chậm lại.
Vừa rồi anh thấy rồi! Thấy ánh nắng chiếu lên khuôn mặt của cô, thấy cô mỉm cười, thấy được đôi mắt cô được thắp sáng lên bởi những tia nắng. Dáng mắt của cô là dáng mắt buồn nhưng ở trên mặt cô nó lại toát lên một dáng vẻ lạc quan và yêu đời. Rất thu hút. Cô vừa xinh đẹp lại vừa khiên tốn.
Mặc Chấn Phong biết cô đang khiêm tốn nhưng anh không vạch trần. Không cần nói cũng biết để có thể ngồi được lên vị trí quản lý phải là người như thế nào. Hơn nữa suốt ngày còn chạy theo đám đàn ông đi tập luyện, mồ hôi nhễ nhại cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Anh là vận động viên bóng đá, bình thường không có thời gian tham gia thi đấu giao hữu với các trường khác, anh rất bận. Nhưng anh có xem video được ghi lại, đội bóng duy nhất có thể gỡ hoà được bàn thắng với trường Hoa Hạ bọn họ chỉ có Hàn Kinh. Còn lại các đội bóng khác nếu không phải Hoa Hạ để lại cho bọn họ chút mặt mũi thì kết quả trung cuộc thật sự không dám nhìn. Dù sao cũng chỉ là giao hữu, thắng thua đối với bọn họ mà nói không quan trọng!
"Vậy cậu cũng rất giỏi." - Mặc Chấn Phong giơ like về phía Nam An Hy.
"Sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Con gái các cậu không phải đều rất sợ đen da sao, vậy mà cậu còn có thế sớm chiều tập luyện cũng một đám con trai như vậy! Quả thật rất đáng nể!"
Nước da của Nam An Hy là nước da bánh mật, vừa nhìn là biết thường xuyên hoạt động ngoài trời rồi.
Nam An Hy được khen mà ngại, cô cúi đầu vành tai hơi đỏ, hai má hây hây. Cô bật cười rồi nói.
"Cảm ơn cậu!"
Mặc Chấn Phong cũng cười, đoạn anh nhìn sang Phó Bội Sam đang đi bên cạnh Nam An Hy hỏi tiếp.
"Vậy cậu cũng là quản lý sao?"
Phó Bội Sam lắc đầu tự giới thiệu bản thân.
"Mình là đội trưởng đội cổ vũ."
"À! Vậy có phải mỗi một màn trình diễn của đội cổ vũ đều do cậu tự biên đạo không?"
Phó Bội Sam nhướn mày, hỏi lại một câu tương tự Nam An Hy.
"Sao cậu lại nghĩ vậy?"
Mặc Chấn Phong vừa chơi bóng rổ xong, vẫn còn đeo băng đô trên đầu. Hình như có chút bí bách lên anh đưa tay tháo nó xuống rồi nói.
"Mình từng xem đội cổ vũ trường cậu biểu diễn mấy lần. Lần sau lại không giống lần trước, rất đặc sắc."
Phó Bội Sam mỉm cười.
"Cảm ơn cậu!"
Cả ba vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh liền ra đến cổng trường, Mặc Chấn Phong dừng bước nói.
"Mình tiễn hai cậu đến đây thôi, hai cậu về cẩn thận nhé!"
"Được, tạm biệt!" - Phó Bội Sam vẫy tay với anh.
"Gặp lại sau!" - Mặc Chấn Phong vẫy tay lại với cô.
Hình như Nam An Hy còn có điều muốn nói, cô cúi đầu, hai đầu ngón tay bấu vào nhau, hình như rất căng thẳng.
"Hy Hy, về thôi!" - Phó Bội Sam lay cô.
Nam An Hy giật mình ngẩng mặt lên, hai má hây hây ửng hồng vẫy tay với Mặc Chấn Phong.
"Tạm biệt!"
Mặc Chấn Phong không căng thẳng giống cô, anh rất tự nhiên vẫy tay với cô.
"Tạm biệt."
Nam An Hy đưa mắt nhìn thoáng qua anh một cái rồi liền rời mắt, quay người cùng Phó Bội Sam rời đi. Mặc Chấn Phong đợi hai người đi xa một đoạn mới quay người rời đi.
Đi được mấy bước, Nam An Hy lưu luyến quay đầu nhìn theo bóng lưng của anh.
Anh đang vươn vai, dáng người cao ráo, từ xa vẫn có thể nhìn thấy rõ đường gân tay và đường cơ bắp hiện rõ. Cô nàng rời mắt đi, vành tai hơi đỏ.
"Đừng nói là cậu thích cậu ấy rồi đấy nhé!" - Phó Bội Sam đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nam An Hy nhìn cô, im lặng gật đầu.
Phó Bội Sam thở dài, có chút bất lực.
"Nãy mình để ý hình như cũng có một người để ý cậu ấy thì phải."
Người mà Phó Bội Sam đang nói đến là Tạ Hải Yến.
"Ban nãy lúc cậu nói chuyện, mình có để ý cô gái ấy cứ nhìn cậu ấy mãi."
Nam An Hy cúi đầu.
"Ồ." - Có chút hụt hẫng.
Phó Bội Sam thở hắt ra nói tiếp.
"Nhưng mà phía Mặc Chấn Phong cũng chưa có động tĩnh gì, chắc chỉ là cô gái kia đơn phương thôi!"
Nam An Hy ngẩng phắt đầu, hai mắt như chứa đựng cả biển sao, sáng lấp lánh.
"Vậy..." - Phó Bội Sam nói không sai, anh là đối tượng của người ta chứ đâu phải người ta là đối tượng của anh.
Phó Bội Sam quay đầu nhìn Mặc Chấn Phong, thấy anh vẫn chưa đi xa bèn quay đầu nói.
"Cậu ấy chưa đi xa, cậu muốn tự đi hay mình đi giúp cậu!"
Mặc Chấn Phong vẫn chưa đi xa, anh đi rất chậm, hình như rất tận hưởng khoảnh khắc ánh nắng chiếu lên người nên anh vừa đi vừa hít thở sâu.
Nam An Hy cũng quay đầu lại nhìn.
"Mình..." - Cô hơi do dự.
"Bỏ đi, để mình!" - Phó Bội Sam quay người, hùng hùng hổ hổ đi thẳng một mạch đến chỗ Mặc Chấn Phong.
"Mặc Chấn Phong!" - Phó Bội Sam gọi anh.
Nghe có người gọi, Mặc Chấn Phong quay đầu.
"Có chuyện gì sao?"
Phó Bội Sam mặt không đỏ, tim không loạn nói.
"Hy Hy nói muốn kết bạn Wechat với cậu! Hình như cậu ấy có chuyện cần nói." - Cũng phải thôi, người muốn xin Wechat của anh đâu phải là cô.
Mặc Chấn Phong hướng mắt nhìn ra chỗ Nam An Hy đang đứng. Nam An Hy thấy anh nhìn sang xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, Mặc Chấn Phong thấy vậy cũng quay mặt đi hơi mất tự nhiên nói với Phó Bội Sam cái gì đó. Kết thúc đoạn hội thoại, anh nói.
"Thật ngại quá!"
Phó Bội Sam không có biểu cảm gì khác, gật đầu rồi quay trở về.
"Có xin được không?" - Nam An Hy thấp thỏm trong lòng hỏi.
Phó Bội Sam không trả lời mà lắc đầu, liền đó dắt tay Nam An Hy rời đi. Suốt chặng đường Nam An Hy liên tục cúi đầu, hình như có chút thất vọng, không vui.
Trở về sân bóng đã là 17 giờ chiều, tiết trời đang chuyển qua mùa Đông nhanh tối. Ánh đỏ cam của chiều tà đang dần bị sắc xám bao trùm, dần ngả về đen.
Mặc Chấn Phong đẩy cổng bước vào, người trên sân đã ra về gần hết, chỉ còn lại mấy ở đội dự bị đang kiên trì tập luyện. Mặc Chấn Phong đi đến chỗ nhóm người Mục Hạo Nhiên đang ngồi túm lại một góc, hỏi.
"Anh, mọi người vẫn chưa về ạ?"
Mục Hạo Nhiên nghe tiếng ngẩng đầu, vẫy tay với Mặc Chấn Phong.
"Về đúng lúc lắm, qua đây chọn đồng phục mới đi."
Bọn họ đang chọn áo bóng rổ mới cho CLB. Do là có nhiều thành viên mới gia nhập cộng thêm sắp tới cũng có trận thi đấu giao hữu nên cũng cần làm đồng phục bóng rổ mới. Vừa coi như xác nhận bọn họ thành thành viên chính thức của CLB, vừa như đánh dấu sự trở lại sắp tới của bọn họ.
Có ghế đá trống nhưng chẳng hiểu sao đám con trai các anh lại rất thích ngồi bệt trên sân. Từ Lục Duy Tùng đến Vu Minh Đức rồi qua Mục Hạo Nhiên lại đến Kiều Duy Bảo rồi giờ lại tới Mặc Chấn Phong, tất cả đều ngồi bệt trên đất.
Dạ Khả Vân chăm chú xem từng bộ một.
"Bộ màu xanh biển thứ ba từ trái sang đẹp quá!" - Cô nàng cảm thán.
Đương nhiên rồi, vì nó đẹp nên đã được chọn làm đồng phục của ba năm trước rồi!
Trương Diễm Diễm lại nói bộ màu đen hoạ tiết ngọn lửa cũng khá đẹp.
Đương nhiên vì nó "khá đẹp" nên đã được chọn làm đồng phục của năm ngoái rồi.
Lục Duy Tùng nói.
"Năm đầu chúng ta như một làn gió mới, năm thứ hai hừng hực khí thế, năm nay chúng ta bí ẩn một chút đi. Chọn bộ thứ sáu hàng thứ năm từ trên xuống đi."
Bộ thứ sáu hàng thứ năm từ trên xuống là một bộ quần áo thiết kế màu đen tuyền. Ngoại trừ một đường kẻ sọc nhỏ chéo sau lưng thì không có thêm bất cứ một hoạ tiết nào khác.
"Quyết định vậy đi!" - Mục Hạo Nhiên đồng tình.
Một bộ quần áo tuy đơn giản nhưng lại mang một ý nghĩa cực kì đặc biệt. Màu đen không đơn giản chỉ là một màu sắc mà nó còn như một thủ thuật kích thích trí tưởng tượng của người khác. Đem lại cho người ta cảm giác bí ẩn, lại như mang theo một mối đe doạ tiềm ẩn nhưng lại khiến cho người ta không nhìn được tò mò mà bước tới khám phá.
Lục Duy Tùng nhìn đồng hồ, thấy cũng đã muộn bèn đứng dậy nói.
"Về thôi!"
Thật ra vẫn chưa muộn lắm, chuyến xe bus cuối cùng là 18 giờ, hiện tại mới có 17 giờ 30, vẫn còn nửa tiếng nữa.
Chiều nay Lục Duy Tùng không có tiết vậy nên anh không mang balo đi. Anh đeo balo của Hạ Ngọc lên vai rồi đi lên trước giữ cổng cho mọi người. Vu Minh Đức học cùng lớp với Lục Duy Tùng, vậy nên anh cũng không có tiết. Anh cầm lấy balo của Dạ Khả Vân đeo lên vai.
"Ỏ~ Minh Đức tốt với mình quá đi!" - Dạ Khả Vân khoác lấy tay anh, tựa đầu vào bắp tay anh, dụi dụi.
Vu Minh Đức búng trán cô một cái, cô rụt cổ lại nhìn anh. Đoạn cô nhăn mũi, tiếp tục dụi đầu mạnh hơn. Vu Minh Đức bật cười, lại búng trán cô, cô lại rụt cổ lại, lại dụi mạnh hơn. Anh lại bùng, cô lại dụi cứ như vậy hai người bọn họ không ai chịu nhường ai.
Khác với Lục Duy Tùng và Vu Minh Đức, Mục Hạo Nhiên do đang là cuối cấp lên anh gần như không có ngày nghỉ. Cặp sách một ngày đều chất đầy sách vở, nhưng....Mục Hạo Nhiên có bao giờ học đâu!? Balo của anh nhẹ lắm!
Vậy nên anh tháo balo của mình xuống đưa cho Trương Diễm Diễm rồi cầm lấy balo của Trương Diễm Diễm đeo lên vai.
18 giờ 15, một chiếc xe bus đỗ lại trước cổng LXYM. Nhóm người Mục Hạo Nhiên từ trên xe bước xuống. 18 giờ 25 ai về nhà nấy.
"Mai gặp lại!" - Hạ Ngọc nhận lấy balo từ tay Lục Duy Tùng rồi nói.
"Mai gặp lại!"
Vừa về đến nhà, Mặc Chấn Phong đã thấy bố mình đang cầm kính lúp kiểm tra từng chiếc xe trong gara. Anh chào một tiếng rồi bước vào nhà. Mẹ Mặc đang đan khăn len, thấy anh bước vào bèn nói.
"Phong của mẹ về rồi!" - Bà đặt cuộn len và khăn len đang đan dở qua một bên, đứng dậy đi đến nựng má Mặc Chấn Phong.
Mặc Chấn Phong dường như đã quen, anh cong môi cười, đoạn, anh hơi cúi người xuống để vừa với tầm tay của bà.
"Ai lại làm trầy sơn xe bố rồi ạ?" - Anh đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Bố Mặc có sở thích sưu tầm xe vậy nên mỗi ngóc ngách trong nhà đều được trưng bày rất nhiều mẫu mô hình khác nhau. Ông thậm chí còn đặc biệt xây dựng một bãi đỗ xe ngầm chỉ để trưng bày những mẫu siêu xe mới nhất.
"Hôm nay để xe ở công ty bị nhân viên vô tình quyệt phải, xước một chút thôi. Người đó cũng muốn bồi thường mà bố con không nhận."
Bà lại cầm đan len lên, thở dài nói.
"Nhiều lúc mẹ thấy mẹ còn chẳng bằng mấy chiếc xe dưới gara nữa!"
Vậy sao!? Lúc mới yêu, bà chỉ cần ho một cái là ông lập tức vứt hết đống mô hình sang một bên rồi tức tốc phi đến.
Về sau cưới bà, bà chỉ cần xoa bụng một cái thì dù có đang triển lãm xe ông cũng sẽ phi về nấu ăn cho bà.
Đỉnh điểm là lúc bà sinh Mặc Chấn Phong trong viện, lúc đó ông lo sốt vó, tức tốc phi đến bệnh viện. Lúc cua xe do quá vội vã mà chiếc xe ông yêu thích nhất cọ vào tường trầy một mảng sơn lớn nhưng ông cũng không để ý, chỉ một đường phi đến chỗ bà.
Nhiêu đó cũng đủ hiểu tâm tư của ông đối với bà rồi.
Mặc Chấn Phong bật cười, đứng dậy đi ra mở cửa.
"Bố, mẹ đang không vui!"
Bố Mặc vừa nghe vậy ngay lập tức ném kính lúp qua một bên chạy vào nhà.
Nếu kính lúp có nhận thức, chắc chắn chúng ta sẽ thấy nó đang khóc oan. Vừa nói lúc bị ném đi, nó đã quệt trúng chiếc xe bên cạnh, kết quả chiếc xe đó tróc sơn rồi!
"Con lên nhà tắm rồi xuống!"
Không ai trả lời anh.
Bố Mặc bận rồi, đang bận bóp vai thư giãn cho vợ mình rồi!
Mặc Chấn Phong cầm balo đi lên nhà. Anh là vận động viên bóng đá nên trong phòng cũng được trang trí theo phong cách bóng đá.
Từ thảm lông trải sàn, trần nhà, sơn tường, thâm chí là chiếc chăn và chiếc gối cũng đều là hình sân cỏ. Ngoài ra, phòng anh còn có riêng một căn phòng riêng chỉ để trưng bày huy chương, áo có chữ kí của thần tượng và cả cup quán quân của rất nhiều trận thi đấu lớn nhỏ.
Anh đi cất balo lên giường rồi đi vào phòng lấy quần áo, vừa đi vừa gửi vào nhóm 'Study group' một tin nhắn rồi đi tắm.
Mặc Chấn Phong ở trong phòng tắm khoảng 20 phút. Suốt 20 phút ấy điện thoại anh liên tục kêu *ting....ting... Báo hiệu có tin nhắn mới. Màn hình điện thoại sáng lên, hiện lên một hàng dài tin nhắn chưa được xem.
Mặc Chấn Phong từ phòng tắm đi ra, anh chỉ mặc quần dài, bên trên không mặc áo để lộ ra từng đường cơ bắp săn chắc nổi bật trên nước da màu lúa mạch của anh. Mái tóc anh chưa sấy khô, mới lau qua, một vài giọt nước còn trượt theo đường chân tóc nhỏ lên người anh, chạy dọc theo đường cơ trên người thấm vào cạp quần.
Mặc Chấn Phong bỏ khăn bông qua một bên, cầm lấy chiếc áo cùng bộ bỏ trên giường mặc vào rồi đi sấy tóc.
*Ting...ting...ting.... Điện thoại anh vẫn kêu lên không ngớt.
5 phút sau anh mới quay trở lại kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Chỉ trong vòng 25 phút mà điện thoại của anh đã nhảy ra hơn một trăm tin nhắn, nhưng nội dung của cuộc trò chuyện lại chỉ xoay quanh một vấn đề duy nhất.
[Feng: @HR_Mu, cô gái tên Nam An Hy lúc chiều nay, anh có thông tin liên lạc của cô ấy không ạ?]
[MDe_Yu: Ỏ~ Brown của chúng ta bị người ta đánh cắp mất trái tim rồi T_T]
[-XY-: Thảo nào mình thấy mấy cậu ấy mờ ám như vậy! Thì ra còn mục đích khác! ~(´ε` )]
[HR_Mu: Hahaha, đáng ra em phải tự chủ động chứ!]
[Killed While: Hể?! Em vừa bỏ lỡ chuyện gì sao?]
[Zhang_yy: +100 điểm thẳng thắn.]
[Lu_WS: ~(´ε` )]
[HR_Mu: Brown đối xử với ai cũng tốt, rốt cuộc cũng có người đặc biệt hơn rồi (≧▽≦)]
[Killed While: Vậy anh còn không mau tạo cơ hội cho người ta đi!]
[Killed While: Mau đưa Wechat đây! (◕ᴗ◕)]
[HR_Mu: Yên tâm đi (◠‿◕)]
[HR_Mu: Đã gửi một danh thiếp.]
[....]
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Mặc Chấn Phong cũng đã lên tiếng.
[Feng: Hình như cậu ấy có chuyện tìm em.]
[Feng: Chiều nay bạn cô ấy có đến xin liên lạc của em.]
[MDe_Yu: Ya! Người ta cũng bật đèn xanh cho cậu rồi kìa!]
[-XY-: Hạ Ngọc đã lên thuyền! Mọi người thì sao?]
[HR_Mu: Anh đang lập đàn gọi gió rồi!]
[...]
"Mình tiễn hai cậu."
Mặc Chấn Phong là một chàng trai ga lăng, anh đi trước mở cổng sân rồi đứng ở ngưỡng cổng giữ cổng cho hai người, đợi hai người đi qua anh mới đi theo sau, đóng cổng lại.
16 giờ 30, trời vẫn chưa tắt nắng. Mặt trời đã ngả về Tây, ánh nắng vừa vặn hắt đến song song với đường đi của ba người bọn họ. Mặc Chấn Phong cao 1m85, Nam An Hy cũng chơi bóng rổ, cô cao đến yết hầu của anh. Phó Bội Sam không cao thấp hơn Nam An Hy một chút, cô chỉ đứng đến vai của Mặc Chấn Phong.
Như đã nói, anh là một chàng trai ga lăng. Anh đi qua bên trái, sải chân anh dài nhưng anh bước chậm lại vừa với sải chân của hai cô gái. Bóng anh đổ xuống trên mặt đường, đổ về phía Nam An Hy và Phó Bội Sam đang đi, vừa vặn che chắn ánh nắng cho hai người họ.
Ngoài ra, Mặc Chấn Phong còn là một chàng trai cởi mở. Quãng đường đi từ sân bóng rổ ra cổng trường không phải quá xa nhưng cũng chẳng gần. Nếu cả ba cứ tiếp tục giữ im lặng như vậy bầu không khí quả thực có chút gượng gạo.
"Cậu là quản lý của CLB kỹ thuật chắc chắn không tệ nhỉ?" - Anh nhìn Nam An Hy nói.
Hình như Mặc Chấn Phong bước đi hơi nhanh, bóng của anh không che nắng cho cô nữa. Cô đưa tay lên che nắng. Khi nói chuyện thì phải nhìn vào mắt của đối phương, vậy nên cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hai người không đi quá gần nhau, cô chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là chạm mắt với anh mà anh cũng chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nói chuyện được với cô.
"Không hẳn, mình chỉ là biết chơi một chút thôi!" - Cô đưa hai đầu ngón trỏ và ngón cái biểu thị một chút.
Mặc Chấn Phong giữ phép lịch sự hơi cúi đầu nhìn xuống cô, thấy cô đang lấy tay che nắng anh bèn cố ý đi chậm lại.
Vừa rồi anh thấy rồi! Thấy ánh nắng chiếu lên khuôn mặt của cô, thấy cô mỉm cười, thấy được đôi mắt cô được thắp sáng lên bởi những tia nắng. Dáng mắt của cô là dáng mắt buồn nhưng ở trên mặt cô nó lại toát lên một dáng vẻ lạc quan và yêu đời. Rất thu hút. Cô vừa xinh đẹp lại vừa khiên tốn.
Mặc Chấn Phong biết cô đang khiêm tốn nhưng anh không vạch trần. Không cần nói cũng biết để có thể ngồi được lên vị trí quản lý phải là người như thế nào. Hơn nữa suốt ngày còn chạy theo đám đàn ông đi tập luyện, mồ hôi nhễ nhại cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Anh là vận động viên bóng đá, bình thường không có thời gian tham gia thi đấu giao hữu với các trường khác, anh rất bận. Nhưng anh có xem video được ghi lại, đội bóng duy nhất có thể gỡ hoà được bàn thắng với trường Hoa Hạ bọn họ chỉ có Hàn Kinh. Còn lại các đội bóng khác nếu không phải Hoa Hạ để lại cho bọn họ chút mặt mũi thì kết quả trung cuộc thật sự không dám nhìn. Dù sao cũng chỉ là giao hữu, thắng thua đối với bọn họ mà nói không quan trọng!
"Vậy cậu cũng rất giỏi." - Mặc Chấn Phong giơ like về phía Nam An Hy.
"Sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Con gái các cậu không phải đều rất sợ đen da sao, vậy mà cậu còn có thế sớm chiều tập luyện cũng một đám con trai như vậy! Quả thật rất đáng nể!"
Nước da của Nam An Hy là nước da bánh mật, vừa nhìn là biết thường xuyên hoạt động ngoài trời rồi.
Nam An Hy được khen mà ngại, cô cúi đầu vành tai hơi đỏ, hai má hây hây. Cô bật cười rồi nói.
"Cảm ơn cậu!"
Mặc Chấn Phong cũng cười, đoạn anh nhìn sang Phó Bội Sam đang đi bên cạnh Nam An Hy hỏi tiếp.
"Vậy cậu cũng là quản lý sao?"
Phó Bội Sam lắc đầu tự giới thiệu bản thân.
"Mình là đội trưởng đội cổ vũ."
"À! Vậy có phải mỗi một màn trình diễn của đội cổ vũ đều do cậu tự biên đạo không?"
Phó Bội Sam nhướn mày, hỏi lại một câu tương tự Nam An Hy.
"Sao cậu lại nghĩ vậy?"
Mặc Chấn Phong vừa chơi bóng rổ xong, vẫn còn đeo băng đô trên đầu. Hình như có chút bí bách lên anh đưa tay tháo nó xuống rồi nói.
"Mình từng xem đội cổ vũ trường cậu biểu diễn mấy lần. Lần sau lại không giống lần trước, rất đặc sắc."
Phó Bội Sam mỉm cười.
"Cảm ơn cậu!"
Cả ba vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh liền ra đến cổng trường, Mặc Chấn Phong dừng bước nói.
"Mình tiễn hai cậu đến đây thôi, hai cậu về cẩn thận nhé!"
"Được, tạm biệt!" - Phó Bội Sam vẫy tay với anh.
"Gặp lại sau!" - Mặc Chấn Phong vẫy tay lại với cô.
Hình như Nam An Hy còn có điều muốn nói, cô cúi đầu, hai đầu ngón tay bấu vào nhau, hình như rất căng thẳng.
"Hy Hy, về thôi!" - Phó Bội Sam lay cô.
Nam An Hy giật mình ngẩng mặt lên, hai má hây hây ửng hồng vẫy tay với Mặc Chấn Phong.
"Tạm biệt!"
Mặc Chấn Phong không căng thẳng giống cô, anh rất tự nhiên vẫy tay với cô.
"Tạm biệt."
Nam An Hy đưa mắt nhìn thoáng qua anh một cái rồi liền rời mắt, quay người cùng Phó Bội Sam rời đi. Mặc Chấn Phong đợi hai người đi xa một đoạn mới quay người rời đi.
Đi được mấy bước, Nam An Hy lưu luyến quay đầu nhìn theo bóng lưng của anh.
Anh đang vươn vai, dáng người cao ráo, từ xa vẫn có thể nhìn thấy rõ đường gân tay và đường cơ bắp hiện rõ. Cô nàng rời mắt đi, vành tai hơi đỏ.
"Đừng nói là cậu thích cậu ấy rồi đấy nhé!" - Phó Bội Sam đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nam An Hy nhìn cô, im lặng gật đầu.
Phó Bội Sam thở dài, có chút bất lực.
"Nãy mình để ý hình như cũng có một người để ý cậu ấy thì phải."
Người mà Phó Bội Sam đang nói đến là Tạ Hải Yến.
"Ban nãy lúc cậu nói chuyện, mình có để ý cô gái ấy cứ nhìn cậu ấy mãi."
Nam An Hy cúi đầu.
"Ồ." - Có chút hụt hẫng.
Phó Bội Sam thở hắt ra nói tiếp.
"Nhưng mà phía Mặc Chấn Phong cũng chưa có động tĩnh gì, chắc chỉ là cô gái kia đơn phương thôi!"
Nam An Hy ngẩng phắt đầu, hai mắt như chứa đựng cả biển sao, sáng lấp lánh.
"Vậy..." - Phó Bội Sam nói không sai, anh là đối tượng của người ta chứ đâu phải người ta là đối tượng của anh.
Phó Bội Sam quay đầu nhìn Mặc Chấn Phong, thấy anh vẫn chưa đi xa bèn quay đầu nói.
"Cậu ấy chưa đi xa, cậu muốn tự đi hay mình đi giúp cậu!"
Mặc Chấn Phong vẫn chưa đi xa, anh đi rất chậm, hình như rất tận hưởng khoảnh khắc ánh nắng chiếu lên người nên anh vừa đi vừa hít thở sâu.
Nam An Hy cũng quay đầu lại nhìn.
"Mình..." - Cô hơi do dự.
"Bỏ đi, để mình!" - Phó Bội Sam quay người, hùng hùng hổ hổ đi thẳng một mạch đến chỗ Mặc Chấn Phong.
"Mặc Chấn Phong!" - Phó Bội Sam gọi anh.
Nghe có người gọi, Mặc Chấn Phong quay đầu.
"Có chuyện gì sao?"
Phó Bội Sam mặt không đỏ, tim không loạn nói.
"Hy Hy nói muốn kết bạn Wechat với cậu! Hình như cậu ấy có chuyện cần nói." - Cũng phải thôi, người muốn xin Wechat của anh đâu phải là cô.
Mặc Chấn Phong hướng mắt nhìn ra chỗ Nam An Hy đang đứng. Nam An Hy thấy anh nhìn sang xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, Mặc Chấn Phong thấy vậy cũng quay mặt đi hơi mất tự nhiên nói với Phó Bội Sam cái gì đó. Kết thúc đoạn hội thoại, anh nói.
"Thật ngại quá!"
Phó Bội Sam không có biểu cảm gì khác, gật đầu rồi quay trở về.
"Có xin được không?" - Nam An Hy thấp thỏm trong lòng hỏi.
Phó Bội Sam không trả lời mà lắc đầu, liền đó dắt tay Nam An Hy rời đi. Suốt chặng đường Nam An Hy liên tục cúi đầu, hình như có chút thất vọng, không vui.
Trở về sân bóng đã là 17 giờ chiều, tiết trời đang chuyển qua mùa Đông nhanh tối. Ánh đỏ cam của chiều tà đang dần bị sắc xám bao trùm, dần ngả về đen.
Mặc Chấn Phong đẩy cổng bước vào, người trên sân đã ra về gần hết, chỉ còn lại mấy ở đội dự bị đang kiên trì tập luyện. Mặc Chấn Phong đi đến chỗ nhóm người Mục Hạo Nhiên đang ngồi túm lại một góc, hỏi.
"Anh, mọi người vẫn chưa về ạ?"
Mục Hạo Nhiên nghe tiếng ngẩng đầu, vẫy tay với Mặc Chấn Phong.
"Về đúng lúc lắm, qua đây chọn đồng phục mới đi."
Bọn họ đang chọn áo bóng rổ mới cho CLB. Do là có nhiều thành viên mới gia nhập cộng thêm sắp tới cũng có trận thi đấu giao hữu nên cũng cần làm đồng phục bóng rổ mới. Vừa coi như xác nhận bọn họ thành thành viên chính thức của CLB, vừa như đánh dấu sự trở lại sắp tới của bọn họ.
Có ghế đá trống nhưng chẳng hiểu sao đám con trai các anh lại rất thích ngồi bệt trên sân. Từ Lục Duy Tùng đến Vu Minh Đức rồi qua Mục Hạo Nhiên lại đến Kiều Duy Bảo rồi giờ lại tới Mặc Chấn Phong, tất cả đều ngồi bệt trên đất.
Dạ Khả Vân chăm chú xem từng bộ một.
"Bộ màu xanh biển thứ ba từ trái sang đẹp quá!" - Cô nàng cảm thán.
Đương nhiên rồi, vì nó đẹp nên đã được chọn làm đồng phục của ba năm trước rồi!
Trương Diễm Diễm lại nói bộ màu đen hoạ tiết ngọn lửa cũng khá đẹp.
Đương nhiên vì nó "khá đẹp" nên đã được chọn làm đồng phục của năm ngoái rồi.
Lục Duy Tùng nói.
"Năm đầu chúng ta như một làn gió mới, năm thứ hai hừng hực khí thế, năm nay chúng ta bí ẩn một chút đi. Chọn bộ thứ sáu hàng thứ năm từ trên xuống đi."
Bộ thứ sáu hàng thứ năm từ trên xuống là một bộ quần áo thiết kế màu đen tuyền. Ngoại trừ một đường kẻ sọc nhỏ chéo sau lưng thì không có thêm bất cứ một hoạ tiết nào khác.
"Quyết định vậy đi!" - Mục Hạo Nhiên đồng tình.
Một bộ quần áo tuy đơn giản nhưng lại mang một ý nghĩa cực kì đặc biệt. Màu đen không đơn giản chỉ là một màu sắc mà nó còn như một thủ thuật kích thích trí tưởng tượng của người khác. Đem lại cho người ta cảm giác bí ẩn, lại như mang theo một mối đe doạ tiềm ẩn nhưng lại khiến cho người ta không nhìn được tò mò mà bước tới khám phá.
Lục Duy Tùng nhìn đồng hồ, thấy cũng đã muộn bèn đứng dậy nói.
"Về thôi!"
Thật ra vẫn chưa muộn lắm, chuyến xe bus cuối cùng là 18 giờ, hiện tại mới có 17 giờ 30, vẫn còn nửa tiếng nữa.
Chiều nay Lục Duy Tùng không có tiết vậy nên anh không mang balo đi. Anh đeo balo của Hạ Ngọc lên vai rồi đi lên trước giữ cổng cho mọi người. Vu Minh Đức học cùng lớp với Lục Duy Tùng, vậy nên anh cũng không có tiết. Anh cầm lấy balo của Dạ Khả Vân đeo lên vai.
"Ỏ~ Minh Đức tốt với mình quá đi!" - Dạ Khả Vân khoác lấy tay anh, tựa đầu vào bắp tay anh, dụi dụi.
Vu Minh Đức búng trán cô một cái, cô rụt cổ lại nhìn anh. Đoạn cô nhăn mũi, tiếp tục dụi đầu mạnh hơn. Vu Minh Đức bật cười, lại búng trán cô, cô lại rụt cổ lại, lại dụi mạnh hơn. Anh lại bùng, cô lại dụi cứ như vậy hai người bọn họ không ai chịu nhường ai.
Khác với Lục Duy Tùng và Vu Minh Đức, Mục Hạo Nhiên do đang là cuối cấp lên anh gần như không có ngày nghỉ. Cặp sách một ngày đều chất đầy sách vở, nhưng....Mục Hạo Nhiên có bao giờ học đâu!? Balo của anh nhẹ lắm!
Vậy nên anh tháo balo của mình xuống đưa cho Trương Diễm Diễm rồi cầm lấy balo của Trương Diễm Diễm đeo lên vai.
18 giờ 15, một chiếc xe bus đỗ lại trước cổng LXYM. Nhóm người Mục Hạo Nhiên từ trên xe bước xuống. 18 giờ 25 ai về nhà nấy.
"Mai gặp lại!" - Hạ Ngọc nhận lấy balo từ tay Lục Duy Tùng rồi nói.
"Mai gặp lại!"
Vừa về đến nhà, Mặc Chấn Phong đã thấy bố mình đang cầm kính lúp kiểm tra từng chiếc xe trong gara. Anh chào một tiếng rồi bước vào nhà. Mẹ Mặc đang đan khăn len, thấy anh bước vào bèn nói.
"Phong của mẹ về rồi!" - Bà đặt cuộn len và khăn len đang đan dở qua một bên, đứng dậy đi đến nựng má Mặc Chấn Phong.
Mặc Chấn Phong dường như đã quen, anh cong môi cười, đoạn, anh hơi cúi người xuống để vừa với tầm tay của bà.
"Ai lại làm trầy sơn xe bố rồi ạ?" - Anh đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Bố Mặc có sở thích sưu tầm xe vậy nên mỗi ngóc ngách trong nhà đều được trưng bày rất nhiều mẫu mô hình khác nhau. Ông thậm chí còn đặc biệt xây dựng một bãi đỗ xe ngầm chỉ để trưng bày những mẫu siêu xe mới nhất.
"Hôm nay để xe ở công ty bị nhân viên vô tình quyệt phải, xước một chút thôi. Người đó cũng muốn bồi thường mà bố con không nhận."
Bà lại cầm đan len lên, thở dài nói.
"Nhiều lúc mẹ thấy mẹ còn chẳng bằng mấy chiếc xe dưới gara nữa!"
Vậy sao!? Lúc mới yêu, bà chỉ cần ho một cái là ông lập tức vứt hết đống mô hình sang một bên rồi tức tốc phi đến.
Về sau cưới bà, bà chỉ cần xoa bụng một cái thì dù có đang triển lãm xe ông cũng sẽ phi về nấu ăn cho bà.
Đỉnh điểm là lúc bà sinh Mặc Chấn Phong trong viện, lúc đó ông lo sốt vó, tức tốc phi đến bệnh viện. Lúc cua xe do quá vội vã mà chiếc xe ông yêu thích nhất cọ vào tường trầy một mảng sơn lớn nhưng ông cũng không để ý, chỉ một đường phi đến chỗ bà.
Nhiêu đó cũng đủ hiểu tâm tư của ông đối với bà rồi.
Mặc Chấn Phong bật cười, đứng dậy đi ra mở cửa.
"Bố, mẹ đang không vui!"
Bố Mặc vừa nghe vậy ngay lập tức ném kính lúp qua một bên chạy vào nhà.
Nếu kính lúp có nhận thức, chắc chắn chúng ta sẽ thấy nó đang khóc oan. Vừa nói lúc bị ném đi, nó đã quệt trúng chiếc xe bên cạnh, kết quả chiếc xe đó tróc sơn rồi!
"Con lên nhà tắm rồi xuống!"
Không ai trả lời anh.
Bố Mặc bận rồi, đang bận bóp vai thư giãn cho vợ mình rồi!
Mặc Chấn Phong cầm balo đi lên nhà. Anh là vận động viên bóng đá nên trong phòng cũng được trang trí theo phong cách bóng đá.
Từ thảm lông trải sàn, trần nhà, sơn tường, thâm chí là chiếc chăn và chiếc gối cũng đều là hình sân cỏ. Ngoài ra, phòng anh còn có riêng một căn phòng riêng chỉ để trưng bày huy chương, áo có chữ kí của thần tượng và cả cup quán quân của rất nhiều trận thi đấu lớn nhỏ.
Anh đi cất balo lên giường rồi đi vào phòng lấy quần áo, vừa đi vừa gửi vào nhóm 'Study group' một tin nhắn rồi đi tắm.
Mặc Chấn Phong ở trong phòng tắm khoảng 20 phút. Suốt 20 phút ấy điện thoại anh liên tục kêu *ting....ting... Báo hiệu có tin nhắn mới. Màn hình điện thoại sáng lên, hiện lên một hàng dài tin nhắn chưa được xem.
Mặc Chấn Phong từ phòng tắm đi ra, anh chỉ mặc quần dài, bên trên không mặc áo để lộ ra từng đường cơ bắp săn chắc nổi bật trên nước da màu lúa mạch của anh. Mái tóc anh chưa sấy khô, mới lau qua, một vài giọt nước còn trượt theo đường chân tóc nhỏ lên người anh, chạy dọc theo đường cơ trên người thấm vào cạp quần.
Mặc Chấn Phong bỏ khăn bông qua một bên, cầm lấy chiếc áo cùng bộ bỏ trên giường mặc vào rồi đi sấy tóc.
*Ting...ting...ting.... Điện thoại anh vẫn kêu lên không ngớt.
5 phút sau anh mới quay trở lại kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Chỉ trong vòng 25 phút mà điện thoại của anh đã nhảy ra hơn một trăm tin nhắn, nhưng nội dung của cuộc trò chuyện lại chỉ xoay quanh một vấn đề duy nhất.
[Feng: @HR_Mu, cô gái tên Nam An Hy lúc chiều nay, anh có thông tin liên lạc của cô ấy không ạ?]
[MDe_Yu: Ỏ~ Brown của chúng ta bị người ta đánh cắp mất trái tim rồi T_T]
[-XY-: Thảo nào mình thấy mấy cậu ấy mờ ám như vậy! Thì ra còn mục đích khác! ~(´ε` )]
[HR_Mu: Hahaha, đáng ra em phải tự chủ động chứ!]
[Killed While: Hể?! Em vừa bỏ lỡ chuyện gì sao?]
[Zhang_yy: +100 điểm thẳng thắn.]
[Lu_WS: ~(´ε` )]
[HR_Mu: Brown đối xử với ai cũng tốt, rốt cuộc cũng có người đặc biệt hơn rồi (≧▽≦)]
[Killed While: Vậy anh còn không mau tạo cơ hội cho người ta đi!]
[Killed While: Mau đưa Wechat đây! (◕ᴗ◕)]
[HR_Mu: Yên tâm đi (◠‿◕)]
[HR_Mu: Đã gửi một danh thiếp.]
[....]
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Mặc Chấn Phong cũng đã lên tiếng.
[Feng: Hình như cậu ấy có chuyện tìm em.]
[Feng: Chiều nay bạn cô ấy có đến xin liên lạc của em.]
[MDe_Yu: Ya! Người ta cũng bật đèn xanh cho cậu rồi kìa!]
[-XY-: Hạ Ngọc đã lên thuyền! Mọi người thì sao?]
[HR_Mu: Anh đang lập đàn gọi gió rồi!]
[...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.