Chương 10: Tớ ghét chờ đợi lắm
Mặt trời lung linh
27/09/2023
Lương Hạo dần lấy lại bình tĩnh và nói chuyện:
- Các người dường như biết trước chuyện chúng tôi sẽ đến nhỉ?
Gương mặt lạnh nhạt, thần sắc u ám của Lương Hạo đến tôi cũng phải rùng mình khi đứng cạnh. Cậu ấy đã tức giận.
Đám người trong hội đồng kiểm tra chất lượng bài thi cười khểnh, chế giễu chúng tôi :
- Lũ nhóc bọn bay cũng nhờ bọn tao mới phất lên oai phong như vậy, thế mà lại dám quay ra chỉ trích bọn ta sao?
Lương Hạo cắn răng, tay nắm chặt nhẫn nhịn từng giây phút và nói lại đám người kia :
- Các người nghĩ ai cũng muốn sao? Tại sao lại thay đổi kết quả của Lục Sam?
Bọn họ lại cười phá lên dè bỉu:
- Ôi tôi cứ tưởng chuyện gì lớn lao, đó vốn dĩ là điều thường xảy ra mà.
- Cậu cũng đâu phải lần đầu thấy chuyện này
- Hay cô bé bị thay đổi điểm đó quan trọng với cậu?
Lương Hạo bỗng sựng lại không nói gì, tôi liền đáp lời :
- Dù sao đó cũng là sự nỗ lực của cậu ấy! Các người không thể tùy tiện thay đổi sự cố gắng của một học sinh được!
- Cô biết top 10 của toàn khối là danh dự của toàn trường không? Sao có thể để một con nhóc vớt vát vào được lớp A vào top 10 được, chưa kể chính cô cậu cũng không muốn Lục Sam vào top 10 mà. Cô cậu lấy cái quyền gì trách móc bọn ta.
Tôi cũng không thể nói gì được nữa, tôi nhìn sang Lương Hạo, mặt mày nhăn nhó. Có lẽ ngay cả cậu cũng không thể cãi lại đám người hội đồng đó. Dù sao chúng tôi cũng chỉ là học sinh, làm gì cãi lại được lũ người đó.
Khi chúng tôi đang đi trên con đường vắng vẻ kia , chợt tôi sủng sốt nhận ra 2 bóng lưng quen thuộc đang đi với nhau. Là Lục Sam và cậu nhóc đó. Tôi hơi hoảng và bất giác gọi lớn :
- Sam Sam!!!
Lục Sam quay lại nhìn, thấy tôi và Lương Hạo thì vui vẻ chạy lại :
- Nhật Hoàng!!! Coi nè!
- Có gì sao?
- Là cái cậu hôm trước đấy
Lục Sam vừa nói vừa chỉ tay về phía cậu ta. Cậu ta vẫy tay chào tôi nhưng tôi thậm chí chẳng thèm cười với cậu ta một cái. Tôi cảm thấy cậu ta là một người xảo trá không đáng tin
Cậu ta chào rồi đi luôn chứ không ở lại. Tôi có hỏi Lục Sam về việc họ nói gì với nhau...
......................
[Kí ức] Lục Sam đang đi chán nản thì có bàn tay vỗ vào vai khiến cô giật mình quay người lại và định đá một cái thì chợt nhận ra là cậu nhóc hôm trước cứu mình, cậu buông bỏ phòng bị chào hỏi :
- Ôi, là cậu à?
- Uh, chúng ta lại gặp nhau rồi, có duyên thật đấy.
- Ôi trời ơi duyên gì chứ!
- Mà cậu tên là gì?
- Tớ tên Lục Sam, cậu có thể gọi tớ là Sam Sam.
- Được thật sao?
- Tất nhiên rồi, còn c...
Lục Sam chưa kịp hỏi thì bị cậu ta ngắt lời bằng một cậu hỏi khác :
- Tớ thấy hình như cậu hay đi cùng một bạn nữ với một bạn nam mà
- Hôm nay 2 cậu ấy có việc nên về muộn, tớ về trước chứ không đợi được đâu, tớ ghét chờ đợi lắm.
- Tớ thấy cậu không nên đi một mình đâu nhỡ....
Cậu ta ngập ngừng, từ một nụ cười biến thái sang ánh mắt lo lắng :
- Nhỡ gặp mấy đứa côn đồ hôm trước thì sao?
- Không sao đâu, tớ cũng biết chút võ, cùng lắm chạy thoát thân qua nhà cậu.
- Hahaha! Nhà tớ không gần nhà cậu nhưng lúc nào cũng sẽ mở cửa đón tiếp
Hai người họ nói chuyện vui đùa cho đến khi gặp tôi và Lương Hạo
[Kết thúc]
......................
Tôi e dè hỏi :
- Thế cậu ta không làm gì cậu chứ?
- Trời ơi thiệt là! Một người đáng yêu như vậy sao cậu lại nghĩ rằng cậu ấy sẽ làm gì tớ chứ.
Lục Sam hồn nhiên nụ cười nhẹ khiến người nhìn không rời mắt được. Ánh chiều tà chói trên đôi mắt long lanh của cô khiến Lương Hạo nhìn mà không nỡ nói cho cô biết sự thật về điểm số của cô, chỉ dám cắn răng chịu đựng cái số của xã hội.
Về đến nhà, tôi nhắn tin hỏi Lương Hạo :"Cậu định thế nào về điểm số của Lục Sam"
Một dòng tin nhắn tỉnh bơ của cậu ta khiến tôi tức giận vô cùng:"Kệ cậu ấy chứ, chính chúng ta cũng không muốn cậu ấy vào top 10 mà"
Thật không ngờ cậu ta cũng nói được những lời như vậy:"Cậu không nghĩ cho Lục Sam chút nào vậy?"
Cậu ta chỉ nhắn một câu rồi chẳng thèm đoái hoài đến nữa :"Không liên quan tới tôi"
Tôi tức giận mắng lớn :
- CÁI THỨ NÃO TÀN!!!
Suốt 1 tuần Lục Sam luôn ỉ ôi mong tôi chỉ học nhưng tôi biết cậu ấy đã nắm vững lắm rồi và cho dù cậu ấy có thi tất cả các môn 100 điềm thì cũng sẽ bị gạch bài thôi
Còn Bạch Thiên Hoa, cậu ta vì lơ đãng quá nhiều nên lần nào cũng đứng hạng 10, tức là tất cả các bài thi của cậu ta đều được sửa cho tròn điềm để đứng hạng 10. Không chừng cậu ta cũng sẽ sớm bị đá nhanh thôi, nhưng đá ra khỏi top 10 còn đáng sợ hơn cả hạng bét nữa. Cậu ta không những bị những người ở top 10 chế giễu mà còn bị hội đồng kiểm tra chất lượng bài thi mắng chửi và cô ta còn biết được sự thật rằng Lục Sam đã sớm vượt qua cô ta. Còn điều cay nghiến hơn việc người mình ghét đã vượt qua mình.
Cuối cùng cũng đến kì thi giữa kì cũng chính là bài kiểm tra xem xét điểm số để thay đổi lớp cho các học sinh
- Các người dường như biết trước chuyện chúng tôi sẽ đến nhỉ?
Gương mặt lạnh nhạt, thần sắc u ám của Lương Hạo đến tôi cũng phải rùng mình khi đứng cạnh. Cậu ấy đã tức giận.
Đám người trong hội đồng kiểm tra chất lượng bài thi cười khểnh, chế giễu chúng tôi :
- Lũ nhóc bọn bay cũng nhờ bọn tao mới phất lên oai phong như vậy, thế mà lại dám quay ra chỉ trích bọn ta sao?
Lương Hạo cắn răng, tay nắm chặt nhẫn nhịn từng giây phút và nói lại đám người kia :
- Các người nghĩ ai cũng muốn sao? Tại sao lại thay đổi kết quả của Lục Sam?
Bọn họ lại cười phá lên dè bỉu:
- Ôi tôi cứ tưởng chuyện gì lớn lao, đó vốn dĩ là điều thường xảy ra mà.
- Cậu cũng đâu phải lần đầu thấy chuyện này
- Hay cô bé bị thay đổi điểm đó quan trọng với cậu?
Lương Hạo bỗng sựng lại không nói gì, tôi liền đáp lời :
- Dù sao đó cũng là sự nỗ lực của cậu ấy! Các người không thể tùy tiện thay đổi sự cố gắng của một học sinh được!
- Cô biết top 10 của toàn khối là danh dự của toàn trường không? Sao có thể để một con nhóc vớt vát vào được lớp A vào top 10 được, chưa kể chính cô cậu cũng không muốn Lục Sam vào top 10 mà. Cô cậu lấy cái quyền gì trách móc bọn ta.
Tôi cũng không thể nói gì được nữa, tôi nhìn sang Lương Hạo, mặt mày nhăn nhó. Có lẽ ngay cả cậu cũng không thể cãi lại đám người hội đồng đó. Dù sao chúng tôi cũng chỉ là học sinh, làm gì cãi lại được lũ người đó.
Khi chúng tôi đang đi trên con đường vắng vẻ kia , chợt tôi sủng sốt nhận ra 2 bóng lưng quen thuộc đang đi với nhau. Là Lục Sam và cậu nhóc đó. Tôi hơi hoảng và bất giác gọi lớn :
- Sam Sam!!!
Lục Sam quay lại nhìn, thấy tôi và Lương Hạo thì vui vẻ chạy lại :
- Nhật Hoàng!!! Coi nè!
- Có gì sao?
- Là cái cậu hôm trước đấy
Lục Sam vừa nói vừa chỉ tay về phía cậu ta. Cậu ta vẫy tay chào tôi nhưng tôi thậm chí chẳng thèm cười với cậu ta một cái. Tôi cảm thấy cậu ta là một người xảo trá không đáng tin
Cậu ta chào rồi đi luôn chứ không ở lại. Tôi có hỏi Lục Sam về việc họ nói gì với nhau...
......................
[Kí ức] Lục Sam đang đi chán nản thì có bàn tay vỗ vào vai khiến cô giật mình quay người lại và định đá một cái thì chợt nhận ra là cậu nhóc hôm trước cứu mình, cậu buông bỏ phòng bị chào hỏi :
- Ôi, là cậu à?
- Uh, chúng ta lại gặp nhau rồi, có duyên thật đấy.
- Ôi trời ơi duyên gì chứ!
- Mà cậu tên là gì?
- Tớ tên Lục Sam, cậu có thể gọi tớ là Sam Sam.
- Được thật sao?
- Tất nhiên rồi, còn c...
Lục Sam chưa kịp hỏi thì bị cậu ta ngắt lời bằng một cậu hỏi khác :
- Tớ thấy hình như cậu hay đi cùng một bạn nữ với một bạn nam mà
- Hôm nay 2 cậu ấy có việc nên về muộn, tớ về trước chứ không đợi được đâu, tớ ghét chờ đợi lắm.
- Tớ thấy cậu không nên đi một mình đâu nhỡ....
Cậu ta ngập ngừng, từ một nụ cười biến thái sang ánh mắt lo lắng :
- Nhỡ gặp mấy đứa côn đồ hôm trước thì sao?
- Không sao đâu, tớ cũng biết chút võ, cùng lắm chạy thoát thân qua nhà cậu.
- Hahaha! Nhà tớ không gần nhà cậu nhưng lúc nào cũng sẽ mở cửa đón tiếp
Hai người họ nói chuyện vui đùa cho đến khi gặp tôi và Lương Hạo
[Kết thúc]
......................
Tôi e dè hỏi :
- Thế cậu ta không làm gì cậu chứ?
- Trời ơi thiệt là! Một người đáng yêu như vậy sao cậu lại nghĩ rằng cậu ấy sẽ làm gì tớ chứ.
Lục Sam hồn nhiên nụ cười nhẹ khiến người nhìn không rời mắt được. Ánh chiều tà chói trên đôi mắt long lanh của cô khiến Lương Hạo nhìn mà không nỡ nói cho cô biết sự thật về điểm số của cô, chỉ dám cắn răng chịu đựng cái số của xã hội.
Về đến nhà, tôi nhắn tin hỏi Lương Hạo :"Cậu định thế nào về điểm số của Lục Sam"
Một dòng tin nhắn tỉnh bơ của cậu ta khiến tôi tức giận vô cùng:"Kệ cậu ấy chứ, chính chúng ta cũng không muốn cậu ấy vào top 10 mà"
Thật không ngờ cậu ta cũng nói được những lời như vậy:"Cậu không nghĩ cho Lục Sam chút nào vậy?"
Cậu ta chỉ nhắn một câu rồi chẳng thèm đoái hoài đến nữa :"Không liên quan tới tôi"
Tôi tức giận mắng lớn :
- CÁI THỨ NÃO TÀN!!!
Suốt 1 tuần Lục Sam luôn ỉ ôi mong tôi chỉ học nhưng tôi biết cậu ấy đã nắm vững lắm rồi và cho dù cậu ấy có thi tất cả các môn 100 điềm thì cũng sẽ bị gạch bài thôi
Còn Bạch Thiên Hoa, cậu ta vì lơ đãng quá nhiều nên lần nào cũng đứng hạng 10, tức là tất cả các bài thi của cậu ta đều được sửa cho tròn điềm để đứng hạng 10. Không chừng cậu ta cũng sẽ sớm bị đá nhanh thôi, nhưng đá ra khỏi top 10 còn đáng sợ hơn cả hạng bét nữa. Cậu ta không những bị những người ở top 10 chế giễu mà còn bị hội đồng kiểm tra chất lượng bài thi mắng chửi và cô ta còn biết được sự thật rằng Lục Sam đã sớm vượt qua cô ta. Còn điều cay nghiến hơn việc người mình ghét đã vượt qua mình.
Cuối cùng cũng đến kì thi giữa kì cũng chính là bài kiểm tra xem xét điểm số để thay đổi lớp cho các học sinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.