Chương 126
Thất Tịch
15/12/2019
Đám tang của mẹ Tô tổ chức trong thầm lặng. Khi
báo tin về cho ba mẹ bà ấy, hai người đều không có phản ứng đau buồn gì, chỉ nói một câu: “Chết cũng tốt, nó cũng chẳng liên quan đến Tô gia
chúng tôi.”
Câu nói này khiến Hàn Tiểu Tịch lạnh buốt lòng, chợt nhớ tới ba cô – Hàn Lãnh Hải, liệu khi xưa, ba cô cũng đã muốn bỏ cô như vậy? Nghĩ đến đây, lòng cô lại lạnh thêm vài phần.
Một tuần sau, ngày cô tháo băng cuối cùng cũng tới. Dưới sự chăm sóc đặc biệt chu đáo của mẹ con lão phu nhân Hạ, Hạ phu nhân bình phục cực kỳ tốt, cơ thể càng ngày càng khỏe hơn.
Bạch Doanh Trần để cô ngồi xuống chiếc ghế tựa mềm, bắt đầu tháo vòng băng. Nhưng tháo xong một vòng, anh ấy dừng lại rồi nói:
“Chúng ta cách nửa tiếng lại tháo một vòng, nếu không, cô ấy sẽ không thích nghi được với ánh sáng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thị lực.”
Sau mấy lần tháo vòng băng, cuối cùng chỉ còn lại vòng duy nhất. Hạ Thiên Vũ bắt đầu đứng ngồi không yên, anh đi đi lại lại trong phòng của Bạch Doanh Trần, cứ cách năm phút lại vào nhà vệ sinh soi gương, nagwms vuốt lại khuôn mặt của mình. Hành động lặp đi lặp lại này của anh khiến cho Diệp Linh Hồng, Lý Vân Ca, Hoàng Bạch Phong, Bạch Doanh Trần, Lục Tuyết Nhi, và Freya đều phải kếu lên:
“Dừng lại.”
Gần như là đồng thanh. Khiến cho Hàn Tiểu Tịch cười lên một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn mà không phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào. Hạ Thiên Vũ giật mình, khôi phục lại dáng vẻ thanh cao, lạnh lùng, không màng thế tục như trước. Liếc mắt quanh những người có mặt ở đó. Nhận ra rằng, chính mình đã đi đi lại lại hơn mấy tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng sao trách anh được. Gương mặt này, theo thời gian cũng đã có sự thay đổi rồi. Nhỡ đâu khi cô nhìn thấy, lại không thích anh như này thì sao? Anh mà mất vợ thfi anh lo chứ mấy con người ngồi ở kia có lo đâu?
Hàn Tiểu Tịch nén cười một lúc, cuối cùng cũng hết cơn cười. Cô dịu dàng gọi anh:
“Thiên Vũ, lại đây nào, em ôm.”
Ôi cái giọng điệu này, sao lại giống đang dỗ Nhiễm Nhiễm vậy cơ chứ? Thế nhưng, vợ gọi, phải nghe lời vợ. Hạ Thiên Vũ chập chạp đi tới, cô vươn tay ra, nắm lấy bàn tay anh mới phát hiện, thì ra anh căng thẳng quá đến nỗi mà lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Đợi anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi, cô mới nghiêng đầu dựa vào vai anh, ngón tay cái hơi vờn vờn ngón trỏ của anh, sau đó nhỏ giọng nói:
“Đừng căng thẳng, anh như nào cũng vẫn rất đẹp trai mà.”
Một câu nói đã hơi hơi khiến anh an tâm được một chút. Bạch Doanh Trần nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc, tới trước mặt anh và cô, nở một nụ cười gợi đòn rồi nói:
“Hạ tổng, tôi cần phải tháo vòng băng cuối cho Hạ phu nhân, phiền anh tránh ra một chút.”
Hàn Tiểu Tịch nghe vậy, cũng ngồi thẳng người lên, định rút khỏi tay của anh ra thì lại nắm chặt lấy. Lại nghe tiếng nói của anh:
“Tôi ngồi đây cũng chẳng liên quan đến công việc của anh. Nhanh lên đi.”
Bạch Doanh Trần còn định trêu chọc thêm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đen như đít nồi của anh thì lại ngưng luôn. Khôi phục khuôn mặt ‘tận tâm vì nghề’ của mình. Bạch Doanh Trần bắt đầu tháo vòng băng cuối cùng xuống.
Hạ Thiên Vũ như nín thở. Ánh ắng mùa xuân nhè nhẹ chiếu lên một nửa khuôn mặt cô, hàng lông mi dài dần hiện ra, khẽ rung rung, khiến cho trái tim anh như có một sợi lông vũ mềm mại đang trêu đùa.
Tấm băng vải màu trắng rơi xuống đất, anh khẽ phất tay, ra hiệu cho mọi người rời khỏi phòng, Những người có mặt ở đây đều muốn xem thêm, nhưng thấy vẻ mặt của anh đều ngoan ngoãn, im lặng mà rời đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Cô đưa tay lên, che đi tầm mắt của chính mình, lúc đó mới chớp chớp đôi mắt, hàng lông mi rung động một chút. Sau đó, bàn tay hạ xuống, từ từ mở mắt ra. Thoáng qua chút đau thương, ngay sau đó lại là sự trong veo quen thuộc của cô.
Đôi mắt long lanh như có tất cả các vì sao trên bầu trời đêm, lại sinh đông, đẹp đến mức chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ khiến anh say tình.
Hạ Thiên Vũ thoáng ngẩn người. Nắng chiếu lên mái tóc dài đang xõa xuống của cô, để gió thổi khiến một vài lọn khẽ tung bay nhè nhẹ. Làn da cô dưới ánh sáng mặt trời dường như đang phát sáng, trắng mịn như da của bé con. Sống mũi thon nhỏ cân xứng với khuôn mặt của cô. Đôi mắt to tròn kia, đôi mắt đã lấy đi trái tim của anh, cô gái đã lấy đi trái tim của anh trở lại rồi.
Cô gái xinh đẹp, dịu dàng mà kiên cường của anh thực sự trở về rồi!
Không đúng, phải là vợ anh comeback rồi!
Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ cô liền ôm chầm lấy anh, nói khẽ bên tai anh:
“Thiên Vũ, em trở về rồi!”
Ba à, con trở về rồi!
Chu Bạch Liên, Hàn Đồng Tư tôi về chơi với hai người rồi đây!
Câu nói này khiến Hàn Tiểu Tịch lạnh buốt lòng, chợt nhớ tới ba cô – Hàn Lãnh Hải, liệu khi xưa, ba cô cũng đã muốn bỏ cô như vậy? Nghĩ đến đây, lòng cô lại lạnh thêm vài phần.
Một tuần sau, ngày cô tháo băng cuối cùng cũng tới. Dưới sự chăm sóc đặc biệt chu đáo của mẹ con lão phu nhân Hạ, Hạ phu nhân bình phục cực kỳ tốt, cơ thể càng ngày càng khỏe hơn.
Bạch Doanh Trần để cô ngồi xuống chiếc ghế tựa mềm, bắt đầu tháo vòng băng. Nhưng tháo xong một vòng, anh ấy dừng lại rồi nói:
“Chúng ta cách nửa tiếng lại tháo một vòng, nếu không, cô ấy sẽ không thích nghi được với ánh sáng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thị lực.”
Sau mấy lần tháo vòng băng, cuối cùng chỉ còn lại vòng duy nhất. Hạ Thiên Vũ bắt đầu đứng ngồi không yên, anh đi đi lại lại trong phòng của Bạch Doanh Trần, cứ cách năm phút lại vào nhà vệ sinh soi gương, nagwms vuốt lại khuôn mặt của mình. Hành động lặp đi lặp lại này của anh khiến cho Diệp Linh Hồng, Lý Vân Ca, Hoàng Bạch Phong, Bạch Doanh Trần, Lục Tuyết Nhi, và Freya đều phải kếu lên:
“Dừng lại.”
Gần như là đồng thanh. Khiến cho Hàn Tiểu Tịch cười lên một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn mà không phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào. Hạ Thiên Vũ giật mình, khôi phục lại dáng vẻ thanh cao, lạnh lùng, không màng thế tục như trước. Liếc mắt quanh những người có mặt ở đó. Nhận ra rằng, chính mình đã đi đi lại lại hơn mấy tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng sao trách anh được. Gương mặt này, theo thời gian cũng đã có sự thay đổi rồi. Nhỡ đâu khi cô nhìn thấy, lại không thích anh như này thì sao? Anh mà mất vợ thfi anh lo chứ mấy con người ngồi ở kia có lo đâu?
Hàn Tiểu Tịch nén cười một lúc, cuối cùng cũng hết cơn cười. Cô dịu dàng gọi anh:
“Thiên Vũ, lại đây nào, em ôm.”
Ôi cái giọng điệu này, sao lại giống đang dỗ Nhiễm Nhiễm vậy cơ chứ? Thế nhưng, vợ gọi, phải nghe lời vợ. Hạ Thiên Vũ chập chạp đi tới, cô vươn tay ra, nắm lấy bàn tay anh mới phát hiện, thì ra anh căng thẳng quá đến nỗi mà lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Đợi anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi, cô mới nghiêng đầu dựa vào vai anh, ngón tay cái hơi vờn vờn ngón trỏ của anh, sau đó nhỏ giọng nói:
“Đừng căng thẳng, anh như nào cũng vẫn rất đẹp trai mà.”
Một câu nói đã hơi hơi khiến anh an tâm được một chút. Bạch Doanh Trần nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc, tới trước mặt anh và cô, nở một nụ cười gợi đòn rồi nói:
“Hạ tổng, tôi cần phải tháo vòng băng cuối cho Hạ phu nhân, phiền anh tránh ra một chút.”
Hàn Tiểu Tịch nghe vậy, cũng ngồi thẳng người lên, định rút khỏi tay của anh ra thì lại nắm chặt lấy. Lại nghe tiếng nói của anh:
“Tôi ngồi đây cũng chẳng liên quan đến công việc của anh. Nhanh lên đi.”
Bạch Doanh Trần còn định trêu chọc thêm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đen như đít nồi của anh thì lại ngưng luôn. Khôi phục khuôn mặt ‘tận tâm vì nghề’ của mình. Bạch Doanh Trần bắt đầu tháo vòng băng cuối cùng xuống.
Hạ Thiên Vũ như nín thở. Ánh ắng mùa xuân nhè nhẹ chiếu lên một nửa khuôn mặt cô, hàng lông mi dài dần hiện ra, khẽ rung rung, khiến cho trái tim anh như có một sợi lông vũ mềm mại đang trêu đùa.
Tấm băng vải màu trắng rơi xuống đất, anh khẽ phất tay, ra hiệu cho mọi người rời khỏi phòng, Những người có mặt ở đây đều muốn xem thêm, nhưng thấy vẻ mặt của anh đều ngoan ngoãn, im lặng mà rời đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Cô đưa tay lên, che đi tầm mắt của chính mình, lúc đó mới chớp chớp đôi mắt, hàng lông mi rung động một chút. Sau đó, bàn tay hạ xuống, từ từ mở mắt ra. Thoáng qua chút đau thương, ngay sau đó lại là sự trong veo quen thuộc của cô.
Đôi mắt long lanh như có tất cả các vì sao trên bầu trời đêm, lại sinh đông, đẹp đến mức chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ khiến anh say tình.
Hạ Thiên Vũ thoáng ngẩn người. Nắng chiếu lên mái tóc dài đang xõa xuống của cô, để gió thổi khiến một vài lọn khẽ tung bay nhè nhẹ. Làn da cô dưới ánh sáng mặt trời dường như đang phát sáng, trắng mịn như da của bé con. Sống mũi thon nhỏ cân xứng với khuôn mặt của cô. Đôi mắt to tròn kia, đôi mắt đã lấy đi trái tim của anh, cô gái đã lấy đi trái tim của anh trở lại rồi.
Cô gái xinh đẹp, dịu dàng mà kiên cường của anh thực sự trở về rồi!
Không đúng, phải là vợ anh comeback rồi!
Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ cô liền ôm chầm lấy anh, nói khẽ bên tai anh:
“Thiên Vũ, em trở về rồi!”
Ba à, con trở về rồi!
Chu Bạch Liên, Hàn Đồng Tư tôi về chơi với hai người rồi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.