Chương 148
Thất Tịch
01/01/2020
“Ba, mẹ.”
“Ngoan!”
Hàn Tiểu Tịch nhẹ giọng gọi hai tiếng. Hai tiếng này cô đã kìm nèn không nói ra bao lâu rồi? Mẹ cô không còn, cô biết gọi ai? Ba cô? Có lẽ lâu rồi cô cũng không dám nói ra từ này, ông cũng đâu cần đứa con gái này nữa, có khi ông ta còn ước không có cô trên cõi đời này nữa rồi.
La lão gia cùng La Phu nhân cùng đáp lại câu chào của cô. Ước muốn có một đứa con gái cuối cùng cũng thành hiện thực. Hàn Tiểu Tịch cùng Hạ Thiên Vũ nán lại một lát, sau đó xin phép ra về. Khi đi, hai người cũng có cầm theo một chút đồ, không quá sa sỉ bởi vì La gia cũng không phải không có tiền. Lúc về, LA phu nhân tháo một chiếc nhẫn ở ngón giữa ra, đưa cho cô, lại thấy trên tay trái của cô đã đeo hết nhẫn ở ngón áp út và ngón giữa, đành đổi sang tay phải, lồng chiếc nhẫn phỉ thúy kia lên tay cô, sau đó nói:
“Đây là nhẫn gia truyền của nhà ngoại mẹ, chỉ để truyền lại cho con gái. Cuối cùng mẹ cũng có con gái rồi, chiếc nhẫn này nên để lại cho con.”
Hàn Tiểu Tịch vội từ chối:
“Không được, mẹ, con không nhận được. Đây là đồ gia truyền, con chỉ là con nuôi, không thể được.”
La lão gia thấy vậy bèn nói:
“Con nuôi với con ruột gì ở đây, con bây giờ chính là con gái La gia này, chiếc nhẫn này là của con, không được từ chối.”
Hạ Thiên Vũ cũng nói:
“Tiểu Tịch, nhận đi.”
Cuối cùng cô vẫn nhận chiếc nhẫn đó, giọng nói nhẹ nhàng, lại có phần hơi run run:
“Con cảm ơn ba mẹ.”
Món quà năm năm tuổi mà Triệu Nguyệt Ảnh để lại cho cô cũng là một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn phỉ thúy màu tím nhạt. Cô vẫn luôn cất đi, không dám mang ra ngoài, cô sợ lỡ như mình làm mất hay làm hỏng nó, thì kỷ vật cuối cùng, sự ấm áp cuối cùng của mẹ cô để lại sẽ mất đi.
Lên xe, Hạ Thiên Vũ kéo nhẹ cánh tay cô, để cô áp vào lồng ngực mình, thanh âm trầm thấp trên đỉnh đầu truyền tới tai cô:
“Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
“Không, em không khóc đâu, mẹ không thích em khóc, anh cũng từng nói con gái khóc sẽ không xinh mà...”
Chưa dứt lời mà nước mắt đã không khống chế được mà từng giọt từng giọt như chuỗi ngọc châu bị đứt rơi ra, cô khóc không phát ra tiếng động lớn, nhưng cứ im lặng như vậy, những nỗi đau trong lòng, những thương tổn trong lòng lại càng bị đè nén hơn. So với việc cứ khóc lớn thì việc im lặng như này lại càng thê lương, càng khiến người khác đau lòng hơn. Trái tim Hạ Thiên Vũ như bị từng lưỡi dao cứa lên, vòng tay ôm cô càng siết chặt hơn. Một lúc sau, cảm thấy đôi vai của cô đã bớt run rẩy, khoảng áo trước ngực cũng không còn ướt nữa, anh mới nói, thanh âm dịu dàng tràn đầy từ tính:
“Được rồi, cách ngày em tốt nghiệp còn 2 tháng nữa. Sau khi nhận bằng, em đến công ty anh làm việc, khi đó chúng ta sẽ bắt đầu điều tra lại nguyên nhân vụ tai nạn của mẹ và của em, được không?”
Không có tiếng cô trả lời lại, nhưng cái đầu nho nhỏ trong ngực khẽ gật gật. Ôm cô một lúc lâu, tựa hồ như tâm trạng của cô đã bình ổn lại, khi đó hai người mới trở về nhà.
Dường như cô khóc nhiều, cả người vô lực, cố gắng đi vào phòng ngủ, sau đó Hạ Thiên Vũ lại tắm cho cô. Cô chợt phát hiện, từ lúc lấy anh đến giờ, cô càng ngày càng lười rồi, đến việc cá nhân của mình cũng để anh làm. Nhưng không sao, chồng cô mà, hơn nữa, có vẻ anh cũng rất thích làm chuyện đó.
Hai thân thể trần truồng trên giường, không một mảnh vải che thân dán chặt vào nhau, vậy mà anh vẫn có thể ngủ ngon được, còn cô, sau khi tắm rửa xong, cơ thể đã thoải mái không ít, nhưng nhắm mắt lại không tài nào ngủ được.
Ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cười gian một tiếng, bàn tay cô trên người anh bắt đầu không thành thật. Bàn tay với những ngón tay thon dài trắng trẻo của cô sờ loạn trên người anh, vuốt ve từ lồng ngực rắn chắc đến cơ bụng cường tráng, cô không khỏi than thầm, thân hình của chồng cô đúng là cực phẩm, quả thực rất mê người.
Bàn tay xinh đẹp lại dịch chuyển xuống bên dưới một chút, cô chưa chuẩn bị tâm lý vậy mà tiểu huynh đệ kia đã thẳng đứng, ngón tay chạm phải vật nóng rực đó khiến cô giật mình, định rút tay lại theo phản xạ, nhưng nghĩ một chút, cô không thu tay, ngược lại còn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thân thể cô nghiêng về phía anh, bờ môi hồng nhuận hôn nhẹ lên môi anh, chiếc lưỡi khẽ vươn ra, như đang phác họa lại đường nét của đôi môi kia, lại di chuyển xuống phía dưới, hôn lên cằm, lên cổ, lên xương quai xanh lên vòm ngực săn chắc. Rồi dừng lại ở hạt đậu nhỏ phiếm hồng đang nhô lên kia.
Cô không suy nghĩ gì cả, lập tức vươn đầu lưỡi, liếm liếm lên nó, sau đó lại dùng khuôn miệng ấm áp bao trùm lên, mút nhẹ, bắt chước như khi anh chăm sóc cho cặp nhũ phong của cô.
Bàn tay ở phía dưới cũng không chịu yên thân, vuốt ve nhè nhẹ tiểu đệ đệ, tốc độ lên xuống cũng ngày càng nhanh. Cô nghe thấy bên tai truyền đến hơi thở bắt đầu dồn dập của anh, lại khe khẽ có tiếng rên rỉ nhẹ, điều này càng kích thích cô hơn.
“Darling, thì ra em muốn đến vậy à?”
“Ngoan!”
Hàn Tiểu Tịch nhẹ giọng gọi hai tiếng. Hai tiếng này cô đã kìm nèn không nói ra bao lâu rồi? Mẹ cô không còn, cô biết gọi ai? Ba cô? Có lẽ lâu rồi cô cũng không dám nói ra từ này, ông cũng đâu cần đứa con gái này nữa, có khi ông ta còn ước không có cô trên cõi đời này nữa rồi.
La lão gia cùng La Phu nhân cùng đáp lại câu chào của cô. Ước muốn có một đứa con gái cuối cùng cũng thành hiện thực. Hàn Tiểu Tịch cùng Hạ Thiên Vũ nán lại một lát, sau đó xin phép ra về. Khi đi, hai người cũng có cầm theo một chút đồ, không quá sa sỉ bởi vì La gia cũng không phải không có tiền. Lúc về, LA phu nhân tháo một chiếc nhẫn ở ngón giữa ra, đưa cho cô, lại thấy trên tay trái của cô đã đeo hết nhẫn ở ngón áp út và ngón giữa, đành đổi sang tay phải, lồng chiếc nhẫn phỉ thúy kia lên tay cô, sau đó nói:
“Đây là nhẫn gia truyền của nhà ngoại mẹ, chỉ để truyền lại cho con gái. Cuối cùng mẹ cũng có con gái rồi, chiếc nhẫn này nên để lại cho con.”
Hàn Tiểu Tịch vội từ chối:
“Không được, mẹ, con không nhận được. Đây là đồ gia truyền, con chỉ là con nuôi, không thể được.”
La lão gia thấy vậy bèn nói:
“Con nuôi với con ruột gì ở đây, con bây giờ chính là con gái La gia này, chiếc nhẫn này là của con, không được từ chối.”
Hạ Thiên Vũ cũng nói:
“Tiểu Tịch, nhận đi.”
Cuối cùng cô vẫn nhận chiếc nhẫn đó, giọng nói nhẹ nhàng, lại có phần hơi run run:
“Con cảm ơn ba mẹ.”
Món quà năm năm tuổi mà Triệu Nguyệt Ảnh để lại cho cô cũng là một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn phỉ thúy màu tím nhạt. Cô vẫn luôn cất đi, không dám mang ra ngoài, cô sợ lỡ như mình làm mất hay làm hỏng nó, thì kỷ vật cuối cùng, sự ấm áp cuối cùng của mẹ cô để lại sẽ mất đi.
Lên xe, Hạ Thiên Vũ kéo nhẹ cánh tay cô, để cô áp vào lồng ngực mình, thanh âm trầm thấp trên đỉnh đầu truyền tới tai cô:
“Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
“Không, em không khóc đâu, mẹ không thích em khóc, anh cũng từng nói con gái khóc sẽ không xinh mà...”
Chưa dứt lời mà nước mắt đã không khống chế được mà từng giọt từng giọt như chuỗi ngọc châu bị đứt rơi ra, cô khóc không phát ra tiếng động lớn, nhưng cứ im lặng như vậy, những nỗi đau trong lòng, những thương tổn trong lòng lại càng bị đè nén hơn. So với việc cứ khóc lớn thì việc im lặng như này lại càng thê lương, càng khiến người khác đau lòng hơn. Trái tim Hạ Thiên Vũ như bị từng lưỡi dao cứa lên, vòng tay ôm cô càng siết chặt hơn. Một lúc sau, cảm thấy đôi vai của cô đã bớt run rẩy, khoảng áo trước ngực cũng không còn ướt nữa, anh mới nói, thanh âm dịu dàng tràn đầy từ tính:
“Được rồi, cách ngày em tốt nghiệp còn 2 tháng nữa. Sau khi nhận bằng, em đến công ty anh làm việc, khi đó chúng ta sẽ bắt đầu điều tra lại nguyên nhân vụ tai nạn của mẹ và của em, được không?”
Không có tiếng cô trả lời lại, nhưng cái đầu nho nhỏ trong ngực khẽ gật gật. Ôm cô một lúc lâu, tựa hồ như tâm trạng của cô đã bình ổn lại, khi đó hai người mới trở về nhà.
Dường như cô khóc nhiều, cả người vô lực, cố gắng đi vào phòng ngủ, sau đó Hạ Thiên Vũ lại tắm cho cô. Cô chợt phát hiện, từ lúc lấy anh đến giờ, cô càng ngày càng lười rồi, đến việc cá nhân của mình cũng để anh làm. Nhưng không sao, chồng cô mà, hơn nữa, có vẻ anh cũng rất thích làm chuyện đó.
Hai thân thể trần truồng trên giường, không một mảnh vải che thân dán chặt vào nhau, vậy mà anh vẫn có thể ngủ ngon được, còn cô, sau khi tắm rửa xong, cơ thể đã thoải mái không ít, nhưng nhắm mắt lại không tài nào ngủ được.
Ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cười gian một tiếng, bàn tay cô trên người anh bắt đầu không thành thật. Bàn tay với những ngón tay thon dài trắng trẻo của cô sờ loạn trên người anh, vuốt ve từ lồng ngực rắn chắc đến cơ bụng cường tráng, cô không khỏi than thầm, thân hình của chồng cô đúng là cực phẩm, quả thực rất mê người.
Bàn tay xinh đẹp lại dịch chuyển xuống bên dưới một chút, cô chưa chuẩn bị tâm lý vậy mà tiểu huynh đệ kia đã thẳng đứng, ngón tay chạm phải vật nóng rực đó khiến cô giật mình, định rút tay lại theo phản xạ, nhưng nghĩ một chút, cô không thu tay, ngược lại còn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thân thể cô nghiêng về phía anh, bờ môi hồng nhuận hôn nhẹ lên môi anh, chiếc lưỡi khẽ vươn ra, như đang phác họa lại đường nét của đôi môi kia, lại di chuyển xuống phía dưới, hôn lên cằm, lên cổ, lên xương quai xanh lên vòm ngực săn chắc. Rồi dừng lại ở hạt đậu nhỏ phiếm hồng đang nhô lên kia.
Cô không suy nghĩ gì cả, lập tức vươn đầu lưỡi, liếm liếm lên nó, sau đó lại dùng khuôn miệng ấm áp bao trùm lên, mút nhẹ, bắt chước như khi anh chăm sóc cho cặp nhũ phong của cô.
Bàn tay ở phía dưới cũng không chịu yên thân, vuốt ve nhè nhẹ tiểu đệ đệ, tốc độ lên xuống cũng ngày càng nhanh. Cô nghe thấy bên tai truyền đến hơi thở bắt đầu dồn dập của anh, lại khe khẽ có tiếng rên rỉ nhẹ, điều này càng kích thích cô hơn.
“Darling, thì ra em muốn đến vậy à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.