Chương 172
Thất Tịch
14/02/2020
Nghi Minh Minh – nữ diễn viên hạng A, cũng là
tiểu thư của tập đoàn Nghi thị. Trong giới showbiz ai lại không nghe đến tên tuổi của cô ta, mà nhìn gia thế nhà người ta, đố ai dám dùng quy
tắc ngầm?
Về các dự án phim cũng vậy thôi. Nhà tôi có quyền, nhà tôi có thế, kịch bản nào tôi muốn thì chắc chắn tôi phải có!
Nhưng cũng phải nói, diễn xuất của Nghi Minh Minh tuy không hẳn là quá xuất sắc để đạt tới cái danh Ảnh hậu, nhưng cũng không miễn cưỡng quá.
Hàn Tiểu Tịch không để ý, cô cất bước đi về phía thang máy. Nhưng một nhân viên trong công ty một tay cầm cốc cà phê, một tay ôm một chồng văn kiện. Cũng chẳng phải cố ý, nhưng đúng đến khi đi ngang qua Hàn Tiểu Tịch, cốc cà phê liền trượt tay, đổ hết lên người cô.
Nữ nhân viên kia hoảng hốt nói xin lỗi. Hàn Tiểu tịch cũng không bộc lộ cảm xúc gì, cô lạnh nhạt nói không có việc gì. Chỉ là, quần áo trên người đều đã ướt hết, không thể mặc được nữa.
Hàn tiểu Tịch hơi nhíu mày, mở miệng hỏi:
“Cô có thể tìm cho tôi một bộ quần áo để thay tạm không?”
Nữ nhân viên kia thấy cô không có vẻ gì là khó chịu, liền thở ra một hơi, thoáng nghĩ ra một bộ đồ, nhưng lại nhìn cô, ánh mắt hơi e ngại.
“Tiểu thư, chỗ tôi chỉ có quần áo của nhân viên quét dọn thôi, cô có mặc được không?”
Dù sao nhìn bộ quần áo cô gái này đang mặc, thoáng qua là đơn giản, nhưng chất vải cực kỳ tốt. Chắc chắn là của thương hiệu nổi tiếng. Nhìn chiếc nhẫn kết hôn trên tay đi, biết ngay là đặt làm riêng, lại cực kỳ đắt tiền.
Hàn Tiểu Tịch trầm mặc một lát, sau đó cô trả lời:
“Không sao, phiền cô lấy giúp tôi.”
Nữ nhân viên kia thở một hơi nhẹ nhõm.
***
Cũng phải nói, bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh này cũng khá đẹp mắt. Màu vàng chanh kết hợp cùng màu trắng, đường may không hề cẩu thả, chất liệu cũng thoáng mát. Chiếc quần màu nâu đậm hơi rộng so với đôi chân thon dài của cô.
Hàn Tiểu Tịch bước ra khỏi phòng vệ sinh, nữ nhân viên kia nhìn cô, không khỏi ngạc nhiên. Cô gái này, khí chất áp đảo, sao mặc đồng phục vệ sinh thôi mà cũng vẫn xinh đẹp như vậy chứ? Hâm mộ ghê!
Rảo bước về thang máy, Hàn Tiểu Tịch bỗng bị gọi tên, giọng nói đó xen lẫn tiếng cười khinh miệt.
“Hàn Tiểu Tịch!”
Thật là, rõ ràng cô đã không muốn chạm mặt Nghi Minh Minh, vậy mà oan gia ngõ hẹp!
Hàn Tiểu Tịch quay người lại, vẻ mặt thản nhiên, không biểu lộ cảm xúc.
Nghi Minh Minh thấy cô dừng lại, cố gắng nói thật to, cũng bước tới chỗ cô đứng.
“Ai đây vậy? Thật là bạn học Hàn năm xưa sao?”
Hàn Tiểu Tịch không để ý đến giọng điệu mỉa mai của cô ta, nhàn nhạt đáp lại:
“Lâu rồi không gặp!”
Nói rồi cô đưa tay ra. Đây là hành động theo chuẩn mực đạo đức của một tiểu thư danh giá có học thức, bắt tay này cũng chỉ là một thói quen tôn trọng người khác của cô mà thôi. Ấy vậy mà rơi vào mắt Nghi Minh Minh lúc này, lại chẳng khác nào cô đang cố làm thân với cô ta.
Liếc qua bàn tay thon thả trắng trẻo của Hàn Tiểu Tịch, Ngi Minh Minh không khỏi ghen tị. Rõ ràng là nhân viên vệ sinh, vậy mà vẫn giữ được bàn tay đẹp như thế. Dường như còn đẹp hơn tay cô ta thì phải!
Hàn Tiểu Tịch thấy cô ta không có ý định bắt tay với mình, cũng không sợ quê, thong thả rút tay lại.
Lúc này, nhân viên trong công ty đều đang vây xung quanh hai người họ. Một là mĩ nhân nổi tiếng, một là… em gái của tổng giám đốc. Nhưng mà, Nghi Minh Minh hình như có gian tình với Hạ tổng thì phải. Một bên là tình yêu, một bên là tình thân. Khó xử rồi! Khó xử rồi!
Cơ mà, bầu không khí của hai người này có vẻ là lạ, cả cuộc đối thoại kia nữa. Đáng lý ra, chị dâu tương lai nên lấy lòng em chồng mới đúng. Nhưng không, ở đây toàn mùi súng đạn thôi…
“Ây da! Bạn học Hàn, tốt nghiệp đại học xong không kiếm được việc làm nên mới phải đến đây làm nhân viên vệ sinh à? Ơ? Đây là công ty của Thiên Vũ mà, anh ấy không nể tình xưa mà cho cô làm một nhân viên văn phòng nhỏ sao? Tôi tưởng ngày trước hai người thân thiết lắm mà nhỉ? Có cần tôi nói với anh ấy cho cô một công việc nhàn nhã hơn không? Chứ làm nhân viên phục vụ… nhục lắm!”
Nhân viên đứng xem: “…” Chuyện gì vậy? Đây chẳng phải em gái của Hạ tổng sao? Bây giờ lại biến thành bạn học cũ là như nào? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hàn Tiểu Tịch cúi đầu nhìn bộ đồng phục trên người mình, cười lạnh một tiếng. Sau đó giả như không nghe thấy giọng điệu châm chọc của Nghi Minh Minh. Cái cô quan tâm ở đây chỉ là mối quan hệ của Hạ Thiên Vũ với cô ta mà thôi. Nghe qua, có vẻ thân thiết!
“Nghi tiểu thư, xin hỏi cô cùng Hạ Thiên Vũ có quan hệ gì?”
Nghi Minh Minh thấy thái độ này của cô, lại nghĩ rằng cô đang nhún nhường mình, được thể càng kiêu căng hơn:
“Vậy cô nghĩ một nam một nữ… là loại quan hệ gì?”
Về các dự án phim cũng vậy thôi. Nhà tôi có quyền, nhà tôi có thế, kịch bản nào tôi muốn thì chắc chắn tôi phải có!
Nhưng cũng phải nói, diễn xuất của Nghi Minh Minh tuy không hẳn là quá xuất sắc để đạt tới cái danh Ảnh hậu, nhưng cũng không miễn cưỡng quá.
Hàn Tiểu Tịch không để ý, cô cất bước đi về phía thang máy. Nhưng một nhân viên trong công ty một tay cầm cốc cà phê, một tay ôm một chồng văn kiện. Cũng chẳng phải cố ý, nhưng đúng đến khi đi ngang qua Hàn Tiểu Tịch, cốc cà phê liền trượt tay, đổ hết lên người cô.
Nữ nhân viên kia hoảng hốt nói xin lỗi. Hàn Tiểu tịch cũng không bộc lộ cảm xúc gì, cô lạnh nhạt nói không có việc gì. Chỉ là, quần áo trên người đều đã ướt hết, không thể mặc được nữa.
Hàn tiểu Tịch hơi nhíu mày, mở miệng hỏi:
“Cô có thể tìm cho tôi một bộ quần áo để thay tạm không?”
Nữ nhân viên kia thấy cô không có vẻ gì là khó chịu, liền thở ra một hơi, thoáng nghĩ ra một bộ đồ, nhưng lại nhìn cô, ánh mắt hơi e ngại.
“Tiểu thư, chỗ tôi chỉ có quần áo của nhân viên quét dọn thôi, cô có mặc được không?”
Dù sao nhìn bộ quần áo cô gái này đang mặc, thoáng qua là đơn giản, nhưng chất vải cực kỳ tốt. Chắc chắn là của thương hiệu nổi tiếng. Nhìn chiếc nhẫn kết hôn trên tay đi, biết ngay là đặt làm riêng, lại cực kỳ đắt tiền.
Hàn Tiểu Tịch trầm mặc một lát, sau đó cô trả lời:
“Không sao, phiền cô lấy giúp tôi.”
Nữ nhân viên kia thở một hơi nhẹ nhõm.
***
Cũng phải nói, bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh này cũng khá đẹp mắt. Màu vàng chanh kết hợp cùng màu trắng, đường may không hề cẩu thả, chất liệu cũng thoáng mát. Chiếc quần màu nâu đậm hơi rộng so với đôi chân thon dài của cô.
Hàn Tiểu Tịch bước ra khỏi phòng vệ sinh, nữ nhân viên kia nhìn cô, không khỏi ngạc nhiên. Cô gái này, khí chất áp đảo, sao mặc đồng phục vệ sinh thôi mà cũng vẫn xinh đẹp như vậy chứ? Hâm mộ ghê!
Rảo bước về thang máy, Hàn Tiểu Tịch bỗng bị gọi tên, giọng nói đó xen lẫn tiếng cười khinh miệt.
“Hàn Tiểu Tịch!”
Thật là, rõ ràng cô đã không muốn chạm mặt Nghi Minh Minh, vậy mà oan gia ngõ hẹp!
Hàn Tiểu Tịch quay người lại, vẻ mặt thản nhiên, không biểu lộ cảm xúc.
Nghi Minh Minh thấy cô dừng lại, cố gắng nói thật to, cũng bước tới chỗ cô đứng.
“Ai đây vậy? Thật là bạn học Hàn năm xưa sao?”
Hàn Tiểu Tịch không để ý đến giọng điệu mỉa mai của cô ta, nhàn nhạt đáp lại:
“Lâu rồi không gặp!”
Nói rồi cô đưa tay ra. Đây là hành động theo chuẩn mực đạo đức của một tiểu thư danh giá có học thức, bắt tay này cũng chỉ là một thói quen tôn trọng người khác của cô mà thôi. Ấy vậy mà rơi vào mắt Nghi Minh Minh lúc này, lại chẳng khác nào cô đang cố làm thân với cô ta.
Liếc qua bàn tay thon thả trắng trẻo của Hàn Tiểu Tịch, Ngi Minh Minh không khỏi ghen tị. Rõ ràng là nhân viên vệ sinh, vậy mà vẫn giữ được bàn tay đẹp như thế. Dường như còn đẹp hơn tay cô ta thì phải!
Hàn Tiểu Tịch thấy cô ta không có ý định bắt tay với mình, cũng không sợ quê, thong thả rút tay lại.
Lúc này, nhân viên trong công ty đều đang vây xung quanh hai người họ. Một là mĩ nhân nổi tiếng, một là… em gái của tổng giám đốc. Nhưng mà, Nghi Minh Minh hình như có gian tình với Hạ tổng thì phải. Một bên là tình yêu, một bên là tình thân. Khó xử rồi! Khó xử rồi!
Cơ mà, bầu không khí của hai người này có vẻ là lạ, cả cuộc đối thoại kia nữa. Đáng lý ra, chị dâu tương lai nên lấy lòng em chồng mới đúng. Nhưng không, ở đây toàn mùi súng đạn thôi…
“Ây da! Bạn học Hàn, tốt nghiệp đại học xong không kiếm được việc làm nên mới phải đến đây làm nhân viên vệ sinh à? Ơ? Đây là công ty của Thiên Vũ mà, anh ấy không nể tình xưa mà cho cô làm một nhân viên văn phòng nhỏ sao? Tôi tưởng ngày trước hai người thân thiết lắm mà nhỉ? Có cần tôi nói với anh ấy cho cô một công việc nhàn nhã hơn không? Chứ làm nhân viên phục vụ… nhục lắm!”
Nhân viên đứng xem: “…” Chuyện gì vậy? Đây chẳng phải em gái của Hạ tổng sao? Bây giờ lại biến thành bạn học cũ là như nào? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hàn Tiểu Tịch cúi đầu nhìn bộ đồng phục trên người mình, cười lạnh một tiếng. Sau đó giả như không nghe thấy giọng điệu châm chọc của Nghi Minh Minh. Cái cô quan tâm ở đây chỉ là mối quan hệ của Hạ Thiên Vũ với cô ta mà thôi. Nghe qua, có vẻ thân thiết!
“Nghi tiểu thư, xin hỏi cô cùng Hạ Thiên Vũ có quan hệ gì?”
Nghi Minh Minh thấy thái độ này của cô, lại nghĩ rằng cô đang nhún nhường mình, được thể càng kiêu căng hơn:
“Vậy cô nghĩ một nam một nữ… là loại quan hệ gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.