Chương 176
Thất Tịch
23/02/2020
Sắc mặt Hàn Lãnh Hải ngày càng kém, hết trắng rồi lại xanh, mà Hạ Thiên Vũ vẫn bình tĩnh như không thấy biểu cảm của ông
ta. Còn Hàn Tiểu Tịch là bi phẫn, ánh mắt như cố trấn tĩnh bản thân.
Mỗi người một sắc mặt, một suy nghĩ khác nhau, không khí trong phòng bỗng chốc như ngưng đọng, ngột ngạt đến khó tả.
Sau khi video kia kết thúc, trợ lý Lạc láy lại máy tính. Hạ Thiên Vũ quay sang nhìn cô, cất giọng trầm thấp:
“Em có muốn xem không?”
Hàn Tiểu Tịch hít một hơi sâu, tâm tình như buông lỏng cũng lại giống như đang lấy hết dũng khí của mình. Cô gật đầu, ánh mắt kiên định.
Hạ Thiên Vũ lấy điện thoại của mình, mở một thư mục, sau đó đưa cho cô. Tiếp đó lại quay sang Hàn Lãnh Hải, giọng nói cũng lạnh đi vài phần:
“Chú Hàn, tai nạn của mẹ vợ cháu chắc hẳn chú là người biết rõ nhất, đúng chứ?”
Hàn Lãnh Hải thoáng giật mình, nhìn vào chiếc điện thoại trên tay Hàn Tiểu Tịch, một nỗi hoảng sợ dâng lên trong lòng ông ta.
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.”
Hạ Thiên Vũ hơi nâng khóe miệng, như cười như không, đáy mắt lạnh băng, giọng điệu là khẳng định:
“Vụ tai nạn của Triệu Nguyệt Ảnh hai mươi năm về trước, Chu Bạch Liên là thủ phạm, còn ông, Hàn Lãnh Hải là đồng phạm.”
Hạ Thiên Vũ vừa dứt lời, chiếc điện thoại trên tay Hàn Tiểu Tịch cũng rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn vang lên trong căn phòng, tạo thành một âm thanh nghe đau xé tâm can.
“Cậu nói láo! Cậu như vậy là đang vu khống! Tôi sẽ kiện cậu!”
Hàn Tiểu Tịch nhíu chặt đôi lông mày, giọng nói lạnh lẽo, như một lưỡi dao đâm vào lồng ngực ông ta:
“Chứng cứ phạm tội đã rõ ràng như vậy, ông vẫn còn muốn bao che cho Chu Bạch Liên sao?”
Sau đó lại chế giễu:
“Thật là ý đậm tình sâu, không ai sánh bằng.”
Hạ Thiên Vũ hứng thú nhìn cô, trong mắt vừa có sự sủng nịnh, lại như đang tự hào.
Về phần sủng nịnh không phải nói thì ai cũng biết rồi. Còn tự hào, đương nhiên là vì cô rơi vào hoàn cảnh như này vẫn không gục ngã, vẫn luôn kiên cường, bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, dù cho trong lòng đang máu chảy đầm đìa, nhưng cô vẫn một mực không để người khác biết mình đang tổn thương.
“Chú Hàn, nếu muốn kiện, chú có thể kiện. Hẹn gặp ở tòa án. Tôi đã mang hết tất cả chứng cứ lên tòa rồi.”
Đôi mắt Hàn Lãnh Hải đỏ vằn lên những tia máu trông cực kỳ hung sữ, khác hẳn với bộ dạng thanh cao vốn có. Ông ta trừng mắt như sắp phát điên, tựa như muốn lao vào bóp chết Hàn Tiểu Tịch ngay lúc này.
“Thứ mất dậy, thứ vong ơn bội nghĩa, tao nuôi mày đến khôn lớn mà mày chỉ được cái lớn chứ không có khôn. Bây giờ mày lại đi cấu kết với người ngoài để hãm hại tao với mẹ mày à? Mày giỏi lắm!”
Hàn Tiểu Tịch dừng bước, cô quay lại, nhìn Hàn Lãnh Hải với ánh mắt lạnh cực độ, như đối với người dưng, không một chút quen biết. Cô cười lạnh, như là mỉa mai ông ta, cũng lại giống như đang tự giễu chính mình.
“Đôi mắt của con tặng cho con gái của ba đã là trả ơn cho mười chín năm nuôi dưỡng của ba rồi, ba còn muốn gì nữa? Cấu kết với người ngoài sao? Hạ Thiên Vũ là chồng hợp pháp của con, là người một nhà với con. Còn nếu như miễn cưỡng coi là người ngoài, thì con cũng thà tin tưởng vào người ngoài này hơn là ba.
Thử hỏi xem lúc con gặp nguy hiểm, gặp khó khăn, khi ranh giới sự sống với cái chết ở trong gang tấc, lúc đấy ba đang ở đâu? Ba có từng một lần quan tâm, có thực lòng lo lắng cho con hay không?
Mẹ con là Triệu Nguyệt Ảnh đã bị người vợ thân yêu thứ hai Chu Bạch Liên của ba hại chết rồi, hiện tại con không có mẹ! Nói là hãm hại chi bằng nói đúng hơn là vạch trần bộ mặt thật của hai người ra thì hơn. Ba bất nhân hà cớ gì mà người khác không được bất nghĩa?
Hôm nay, con vẫn lấy thân phận là con gái của ba, gọi ba một tiếng ‘ba’ chỉ là muốn giữ lại một chút quan hệ, giúp cho quay đầu sớm một chút, nhưng ba đã cự tuyệt. Được thôi, vậy nghe theo lời của Thiên Vũ, hẹn gặp ba ở tòa án. Những gì con muốn nói, cũng đã nói hết rồi, tạm biệt!”
Có trời mới biết khi nói những lời kia, từng chữ từng chữ mà cô nói ra như là một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào lục phủ ngũ tạng của cô. Đều là người một nhà, là cha con, là người đã sinh ra mình, bây giờ lại ép buộc phải nói ra những lời như vậy, mặc dù là sự thật nhưng vẫn khó tránh khỏi đau lòng. Dù sao, cũng từng yêu thương nhau đến vậy mà…
Hạ Thiên Vũ thấy cô chạy ra ngoài, không nói không rằng gì liền đuổi theo, đến liếc nhìn Hàn Lãnh Hải một cái cũng không.
Trợ lý Lạc cũng biết thân biết phận, không nghe thêm bất cứ lời nào của Hàn Lãnh Hải, mà rời khỏi phòng, đi chuẩn bị xe.
Anh chạy theo cô ra ngoài, nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy bóng dáng ở đâu. Đang lúc hoang mang như sắp phát điên thì một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đan vào với năm ngón tay của anh. Chỉ là bàn tay này không còn ấm áp như trước, nó lạnh, lạnh như trái tim của cô lúc này.
Nhìn vào mắt cô, đôi mắt như biết nói, nỗi bi thương, tuyệt vọng, thất vọng dâng trào lên, dù không nói một lời nào nhưng anh biết, cô lúc này đang đặc biệt mệt mỏi, đặc biệt yếu ớt.
Mỗi người một sắc mặt, một suy nghĩ khác nhau, không khí trong phòng bỗng chốc như ngưng đọng, ngột ngạt đến khó tả.
Sau khi video kia kết thúc, trợ lý Lạc láy lại máy tính. Hạ Thiên Vũ quay sang nhìn cô, cất giọng trầm thấp:
“Em có muốn xem không?”
Hàn Tiểu Tịch hít một hơi sâu, tâm tình như buông lỏng cũng lại giống như đang lấy hết dũng khí của mình. Cô gật đầu, ánh mắt kiên định.
Hạ Thiên Vũ lấy điện thoại của mình, mở một thư mục, sau đó đưa cho cô. Tiếp đó lại quay sang Hàn Lãnh Hải, giọng nói cũng lạnh đi vài phần:
“Chú Hàn, tai nạn của mẹ vợ cháu chắc hẳn chú là người biết rõ nhất, đúng chứ?”
Hàn Lãnh Hải thoáng giật mình, nhìn vào chiếc điện thoại trên tay Hàn Tiểu Tịch, một nỗi hoảng sợ dâng lên trong lòng ông ta.
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.”
Hạ Thiên Vũ hơi nâng khóe miệng, như cười như không, đáy mắt lạnh băng, giọng điệu là khẳng định:
“Vụ tai nạn của Triệu Nguyệt Ảnh hai mươi năm về trước, Chu Bạch Liên là thủ phạm, còn ông, Hàn Lãnh Hải là đồng phạm.”
Hạ Thiên Vũ vừa dứt lời, chiếc điện thoại trên tay Hàn Tiểu Tịch cũng rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn vang lên trong căn phòng, tạo thành một âm thanh nghe đau xé tâm can.
“Cậu nói láo! Cậu như vậy là đang vu khống! Tôi sẽ kiện cậu!”
Hàn Tiểu Tịch nhíu chặt đôi lông mày, giọng nói lạnh lẽo, như một lưỡi dao đâm vào lồng ngực ông ta:
“Chứng cứ phạm tội đã rõ ràng như vậy, ông vẫn còn muốn bao che cho Chu Bạch Liên sao?”
Sau đó lại chế giễu:
“Thật là ý đậm tình sâu, không ai sánh bằng.”
Hạ Thiên Vũ hứng thú nhìn cô, trong mắt vừa có sự sủng nịnh, lại như đang tự hào.
Về phần sủng nịnh không phải nói thì ai cũng biết rồi. Còn tự hào, đương nhiên là vì cô rơi vào hoàn cảnh như này vẫn không gục ngã, vẫn luôn kiên cường, bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, dù cho trong lòng đang máu chảy đầm đìa, nhưng cô vẫn một mực không để người khác biết mình đang tổn thương.
“Chú Hàn, nếu muốn kiện, chú có thể kiện. Hẹn gặp ở tòa án. Tôi đã mang hết tất cả chứng cứ lên tòa rồi.”
Đôi mắt Hàn Lãnh Hải đỏ vằn lên những tia máu trông cực kỳ hung sữ, khác hẳn với bộ dạng thanh cao vốn có. Ông ta trừng mắt như sắp phát điên, tựa như muốn lao vào bóp chết Hàn Tiểu Tịch ngay lúc này.
“Thứ mất dậy, thứ vong ơn bội nghĩa, tao nuôi mày đến khôn lớn mà mày chỉ được cái lớn chứ không có khôn. Bây giờ mày lại đi cấu kết với người ngoài để hãm hại tao với mẹ mày à? Mày giỏi lắm!”
Hàn Tiểu Tịch dừng bước, cô quay lại, nhìn Hàn Lãnh Hải với ánh mắt lạnh cực độ, như đối với người dưng, không một chút quen biết. Cô cười lạnh, như là mỉa mai ông ta, cũng lại giống như đang tự giễu chính mình.
“Đôi mắt của con tặng cho con gái của ba đã là trả ơn cho mười chín năm nuôi dưỡng của ba rồi, ba còn muốn gì nữa? Cấu kết với người ngoài sao? Hạ Thiên Vũ là chồng hợp pháp của con, là người một nhà với con. Còn nếu như miễn cưỡng coi là người ngoài, thì con cũng thà tin tưởng vào người ngoài này hơn là ba.
Thử hỏi xem lúc con gặp nguy hiểm, gặp khó khăn, khi ranh giới sự sống với cái chết ở trong gang tấc, lúc đấy ba đang ở đâu? Ba có từng một lần quan tâm, có thực lòng lo lắng cho con hay không?
Mẹ con là Triệu Nguyệt Ảnh đã bị người vợ thân yêu thứ hai Chu Bạch Liên của ba hại chết rồi, hiện tại con không có mẹ! Nói là hãm hại chi bằng nói đúng hơn là vạch trần bộ mặt thật của hai người ra thì hơn. Ba bất nhân hà cớ gì mà người khác không được bất nghĩa?
Hôm nay, con vẫn lấy thân phận là con gái của ba, gọi ba một tiếng ‘ba’ chỉ là muốn giữ lại một chút quan hệ, giúp cho quay đầu sớm một chút, nhưng ba đã cự tuyệt. Được thôi, vậy nghe theo lời của Thiên Vũ, hẹn gặp ba ở tòa án. Những gì con muốn nói, cũng đã nói hết rồi, tạm biệt!”
Có trời mới biết khi nói những lời kia, từng chữ từng chữ mà cô nói ra như là một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào lục phủ ngũ tạng của cô. Đều là người một nhà, là cha con, là người đã sinh ra mình, bây giờ lại ép buộc phải nói ra những lời như vậy, mặc dù là sự thật nhưng vẫn khó tránh khỏi đau lòng. Dù sao, cũng từng yêu thương nhau đến vậy mà…
Hạ Thiên Vũ thấy cô chạy ra ngoài, không nói không rằng gì liền đuổi theo, đến liếc nhìn Hàn Lãnh Hải một cái cũng không.
Trợ lý Lạc cũng biết thân biết phận, không nghe thêm bất cứ lời nào của Hàn Lãnh Hải, mà rời khỏi phòng, đi chuẩn bị xe.
Anh chạy theo cô ra ngoài, nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy bóng dáng ở đâu. Đang lúc hoang mang như sắp phát điên thì một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đan vào với năm ngón tay của anh. Chỉ là bàn tay này không còn ấm áp như trước, nó lạnh, lạnh như trái tim của cô lúc này.
Nhìn vào mắt cô, đôi mắt như biết nói, nỗi bi thương, tuyệt vọng, thất vọng dâng trào lên, dù không nói một lời nào nhưng anh biết, cô lúc này đang đặc biệt mệt mỏi, đặc biệt yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.