Chương 36: Hôn rồi! Hôn rồi!
Thất Tịch
02/10/2019
Cơ thể anh thoáng cứng nhắc, nhưng rồi cũng phản
ứng lại. Anh ôm cô vào lòng, cái ôm rất chặt, như muốn đem cô cùng hòa
một thể với anh.
Cô vẫn khóc, nhưng lúc này không biết vì nhận ra anh đang quan tâm đến cô hay đau lòng vì chuyện gia đình.
Bóng hai người một nam một nữ đứng ôm nhau dưới ánh đèn đường, trông thật đẹp làm sao!
Một lúc lâu sau, bàn tay đang ôm chặt thắt lưng anh dần buông lỏng, nước mắt cô cũng đã khô, chỉ còn lại vài tiếng nấc nhẹ. Anh cũng buông cô ra, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc của cô, giọng nói vô cùng dịu dàng:
“Sao lại ăn mặc phong phanh thế này? Trời sắp vào đông rồi, lạnh lắm.”
Sau đó, anh cầm hai tay cô, bàn tay lạnh cóng của cô được bàn tay ấm áp của anh ủ ấm. Trái tim cũng như bàn tay, dần dần cảm thấy ấm áp. Cô im lặng, không nói gì, khuôn mặt cúi xuống, hai má vốn dĩ lạnh vì gió trở nên nóng hơn.
Anh lại tiếp tục càu nhàu:
“Cậu không biết chăm sóc cho người khác thì cũng phải biết chăm sóc cho bản thân chứ. Điều đơn giản khi đi ra ngoài vào buổi tối phải mặc nhiều áo, cậu xem, tay chân đông cứng vào rồi đây này.”
Anh vẫn tiếp tục:
“Nếu tôi không ra ngoài, không gặp được cậu, có phải cậu định đứng hóng gió trời cho đến khi sinh bệnh mới chịu quay về đúng không? Cậu…”
“Mình biết cậu sẽ không bỏ rơi mình. Mình biết cậu sẽ nhắc nhở mình. Nếu không, tại sao ban nãy cậu lại đi theo tôi lâu như vậy?”
Cô cắt lời anh, nghe cô nói, anh cứng họng không nói được lời nào. Cô nói đúng, nếu khi nãy cô vẫn tiếp tục đi, có lẽ anh đã chạy tới, ôm chặt cô vào lòng, dùng hết hơi ấm trong cơ thể mình truyền sang cho cô. Nhưng phản ứng chạy về phía anh của cô khiến anh bất ngờ. Anh rất vui mừng, vui vì cô vẫn chọn tin tưởng anh, chọn chạy về phía anh.
Cô nói, giọng nói hơi khàn khàn:
“Mình không biết cậu nghĩ như thế nào, nhưng mình thật sự không muốn giấu chuyện kia, nhưng mình lại chẳng biết phải nói cái gì cả, mình không biết phải bắt đầu từ đâu. Mình sợ cậu sẽ chê mình phiền phức, nhiều chuyện, sợ cậu sẽ bỏ rơi mình như ba mẹ mình làm. Cậu biết không, cậu rất quan trọng đối với mình.”
Nói xong, cô thấy trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào, nước mắt cô lại trực ở khóe mắt, như sắp tuôn ra, trông cô lúc này thật sự rất xinh đẹp. Tóc dài khẽ tung bay theo làn gió, đôi mắt ngấn nước trong veo như mặt hồ tĩnh lặng, đôi môi đỏ căng mọng, vết thương trên má cũng đã gần lành, cô lại trở về với vẻ xinh đẹp hằng ngày.
Anh lúc này sao có kiềm chế được nữa, anh cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô. Cô lúc đó vẫn đang chờ câu trả lời của anh, vừa lo lắng, vừa sợ hãi, sợ anh sẽ chê cô phiền thật, sẽ bỏ rơi cô. Nhưng, cô lại cảm thấy có một đôi môi lành lạnh phủ lên môi mình, tầm mắt cô nhìn thấy khuôn mặt anh, hình như được phóng to hơn. Tim cô đập nhanh, máu trong người cũng sôi lên, hai chân bủn rủn, mặt cô nóng ran. Trong đầu cô lúc này chỉ hiện lên hai chữ: Hôn rồi, hôn rồi.
Thế nhưng cô lại không hề kháng cự cũng như bài xích nụ hôn này của anh. Khi môi anh rời đi, cô lại thấy lòng trống rỗng. Anh ngẩng mặt, nhìn cô, nói:
“Đừng suy nghĩ lung tung, tôi không bao giờ chê cậu phiền, dù trời có sập, dù tất cả mọi người có bỏ rơi cậu, thì tôi vẫn luôn là ngoại lệ, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, dù sau này cậu có đuổi tôi đi, tôi cũng sẽ bám lại cậu, không rời nửa bước. Và đây là câu trả lời của tôi.”
Lại một lần nữa, môi anh phủ xuống, cô cũng ngơ ngác đón nhận nụ hôn của anh. Lát sau, cô mới nhận ra, anh hứa không rời xa cô, cô có đuổi cũng không rời xa cô, anh còn hôn cô…
Tay cô bất giác choàng qua cổ anh, một tay của anh giữ sau gáy cô, một tay giữ chiếc eo mảnh khảnh, khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Không biết người hàng xóm nào tốt bụng lại mở nhạc đúng lúc này, một bài hát về tình yêu:
“Tớ vẫn quen
Trốn bên cạnh cậu
Không dám mạo hiểm
Hèn nhát đến hoang đường
Cậu giống như khinh khí cầu
Tràn ngập khắp bầu trời của tớ
Không có màu sắc
Có thể thuộc về tớ
Mọi sự im lặng
Là muốn cậu ôm tớ vào lòng
Nhưng cậu lại không hiểu tâm sự của tớ
Cậu tựa như cầu vồng
Như những giấc mơ xa vời của tớ
Cậu trong giấc mộng
Luôn ở bên cạnh tớ…”
Hai người họ là bầu trời của nhau, là giấc mộng của nhau, họ thấu hiểu nhau, nhưng thứ tình cảm mà trong lòng cả hai đều đang nảy mầm kia, liệu họ có muốn đánh đổi tình bạn này để đến với tình yêu của mình? Mặc dù có thể sau khi yêu nhau, họ sẽ chia tay, tương lai là điều không ai có thể biết trước được, vì vậy, cuộc tình thanh xuân nhẹ nhàng kết thúc, đồng nghĩa với tìn bạn này sẽ không thể tiếp tục được như trước. Đây chính là điểm mấu chốt trong lòng anh và cô lúc này…
Cô vẫn khóc, nhưng lúc này không biết vì nhận ra anh đang quan tâm đến cô hay đau lòng vì chuyện gia đình.
Bóng hai người một nam một nữ đứng ôm nhau dưới ánh đèn đường, trông thật đẹp làm sao!
Một lúc lâu sau, bàn tay đang ôm chặt thắt lưng anh dần buông lỏng, nước mắt cô cũng đã khô, chỉ còn lại vài tiếng nấc nhẹ. Anh cũng buông cô ra, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc của cô, giọng nói vô cùng dịu dàng:
“Sao lại ăn mặc phong phanh thế này? Trời sắp vào đông rồi, lạnh lắm.”
Sau đó, anh cầm hai tay cô, bàn tay lạnh cóng của cô được bàn tay ấm áp của anh ủ ấm. Trái tim cũng như bàn tay, dần dần cảm thấy ấm áp. Cô im lặng, không nói gì, khuôn mặt cúi xuống, hai má vốn dĩ lạnh vì gió trở nên nóng hơn.
Anh lại tiếp tục càu nhàu:
“Cậu không biết chăm sóc cho người khác thì cũng phải biết chăm sóc cho bản thân chứ. Điều đơn giản khi đi ra ngoài vào buổi tối phải mặc nhiều áo, cậu xem, tay chân đông cứng vào rồi đây này.”
Anh vẫn tiếp tục:
“Nếu tôi không ra ngoài, không gặp được cậu, có phải cậu định đứng hóng gió trời cho đến khi sinh bệnh mới chịu quay về đúng không? Cậu…”
“Mình biết cậu sẽ không bỏ rơi mình. Mình biết cậu sẽ nhắc nhở mình. Nếu không, tại sao ban nãy cậu lại đi theo tôi lâu như vậy?”
Cô cắt lời anh, nghe cô nói, anh cứng họng không nói được lời nào. Cô nói đúng, nếu khi nãy cô vẫn tiếp tục đi, có lẽ anh đã chạy tới, ôm chặt cô vào lòng, dùng hết hơi ấm trong cơ thể mình truyền sang cho cô. Nhưng phản ứng chạy về phía anh của cô khiến anh bất ngờ. Anh rất vui mừng, vui vì cô vẫn chọn tin tưởng anh, chọn chạy về phía anh.
Cô nói, giọng nói hơi khàn khàn:
“Mình không biết cậu nghĩ như thế nào, nhưng mình thật sự không muốn giấu chuyện kia, nhưng mình lại chẳng biết phải nói cái gì cả, mình không biết phải bắt đầu từ đâu. Mình sợ cậu sẽ chê mình phiền phức, nhiều chuyện, sợ cậu sẽ bỏ rơi mình như ba mẹ mình làm. Cậu biết không, cậu rất quan trọng đối với mình.”
Nói xong, cô thấy trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào, nước mắt cô lại trực ở khóe mắt, như sắp tuôn ra, trông cô lúc này thật sự rất xinh đẹp. Tóc dài khẽ tung bay theo làn gió, đôi mắt ngấn nước trong veo như mặt hồ tĩnh lặng, đôi môi đỏ căng mọng, vết thương trên má cũng đã gần lành, cô lại trở về với vẻ xinh đẹp hằng ngày.
Anh lúc này sao có kiềm chế được nữa, anh cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô. Cô lúc đó vẫn đang chờ câu trả lời của anh, vừa lo lắng, vừa sợ hãi, sợ anh sẽ chê cô phiền thật, sẽ bỏ rơi cô. Nhưng, cô lại cảm thấy có một đôi môi lành lạnh phủ lên môi mình, tầm mắt cô nhìn thấy khuôn mặt anh, hình như được phóng to hơn. Tim cô đập nhanh, máu trong người cũng sôi lên, hai chân bủn rủn, mặt cô nóng ran. Trong đầu cô lúc này chỉ hiện lên hai chữ: Hôn rồi, hôn rồi.
Thế nhưng cô lại không hề kháng cự cũng như bài xích nụ hôn này của anh. Khi môi anh rời đi, cô lại thấy lòng trống rỗng. Anh ngẩng mặt, nhìn cô, nói:
“Đừng suy nghĩ lung tung, tôi không bao giờ chê cậu phiền, dù trời có sập, dù tất cả mọi người có bỏ rơi cậu, thì tôi vẫn luôn là ngoại lệ, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, dù sau này cậu có đuổi tôi đi, tôi cũng sẽ bám lại cậu, không rời nửa bước. Và đây là câu trả lời của tôi.”
Lại một lần nữa, môi anh phủ xuống, cô cũng ngơ ngác đón nhận nụ hôn của anh. Lát sau, cô mới nhận ra, anh hứa không rời xa cô, cô có đuổi cũng không rời xa cô, anh còn hôn cô…
Tay cô bất giác choàng qua cổ anh, một tay của anh giữ sau gáy cô, một tay giữ chiếc eo mảnh khảnh, khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Không biết người hàng xóm nào tốt bụng lại mở nhạc đúng lúc này, một bài hát về tình yêu:
“Tớ vẫn quen
Trốn bên cạnh cậu
Không dám mạo hiểm
Hèn nhát đến hoang đường
Cậu giống như khinh khí cầu
Tràn ngập khắp bầu trời của tớ
Không có màu sắc
Có thể thuộc về tớ
Mọi sự im lặng
Là muốn cậu ôm tớ vào lòng
Nhưng cậu lại không hiểu tâm sự của tớ
Cậu tựa như cầu vồng
Như những giấc mơ xa vời của tớ
Cậu trong giấc mộng
Luôn ở bên cạnh tớ…”
Hai người họ là bầu trời của nhau, là giấc mộng của nhau, họ thấu hiểu nhau, nhưng thứ tình cảm mà trong lòng cả hai đều đang nảy mầm kia, liệu họ có muốn đánh đổi tình bạn này để đến với tình yêu của mình? Mặc dù có thể sau khi yêu nhau, họ sẽ chia tay, tương lai là điều không ai có thể biết trước được, vì vậy, cuộc tình thanh xuân nhẹ nhàng kết thúc, đồng nghĩa với tìn bạn này sẽ không thể tiếp tục được như trước. Đây chính là điểm mấu chốt trong lòng anh và cô lúc này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.